Sau khi bắt đầu hẹn hò, Tono trở thành kiểu con gái lúc nào cũng muốn chạm vào bạn trai của mình. Không hẳn là muốn lúc nào cũng dính lấy nhau, mà là chỉ khi có sự tiếp xúc thì cô ấy mới cảm thấy an tâm.
Khi chúng tôi đi chung, cô ấy sẽ nắm tay tôi hoặc níu lấy tay áo. Lúc xem phim hay phim truyền hình trong phòng, cô ấy sẽ dựa đầu vào vai tôi, hoặc nằm gối đầu lên đùi tôi. Vào những ngày trời nóng, tôi đến phòng Tono nằm lăn ra sàn bật điều hòa. Cô ấy cũng sẽ nằm cạnh tôi, hai đứa chơi đùa với nhau như chó với mèo.
Chúng tôi là một cặp đôi rất hòa hợp và hạnh phúc.
"Kirishima!"
Tono nở nụ cười rạng rỡ nói:
"Em muốn cùng anh tạo thêm thật nhiều thật nhiều kỷ niệm đẹp!"
Đến mức này rồi thì đã không thể dừng lại được nữa.
Âm nhạc vang lên trong tâm trí tôi, là một giọng nữ nhẹ nhàng, cao vút và tươi sáng.
Chúng tôi đạp xe dạo quanh các danh lam thắng cảnh ở Kyoto, mệt rồi thì về phòng của một trong hai người, cùng nằm trong chăn, dí sát trán vào nhau mà ngủ thiếp đi. Cũng từng cùng nhau đi siêu thị, rồi quấn lấy nhau trong căn bếp chật chội để gói há cảo.
"Hình như... hơi méo thì phải."
"Nhưng mà ngon lắm đó!"
Tono vui vẻ thưởng thức.
Tôi ngày càng yêu Tono nhiều hơn.
Chỉ mong em luôn giữ được nụ cười và sự rạng rỡ ấy.
Tôi cùng Tono – người rất mê tàu điện – đã đi đủ loại tàu, như Keihan hay Hankyu. Chúng tôi cùng đứng ở toa đầu tiên, nhìn quang cảnh đường ray trải dài phía trước. Có lần còn đi Kintetsu đến Nara, ăn bánh warabi mochi, tham quan tượng Đại Phật. Lúc ấy, Tono đã mua một chiếc máy ảnh ống kính rời.
Cô ấy ghi lại những kỷ niệm thành rất nhiều bức ảnh, rồi vui vẻ xem đi xem lại.
Đôi khi tôi còn chạy bộ đêm cùng cô ấy nữa.
"Ráng lên, Kirishima!"
"Như, nhưng mà…"
"Không sao đâu! Tuy trông anh y như con cá chết trôi trên mặt nước, nhưng con người không dễ gì chạy mà chết được đâu!"
Tono chìa tay ra cho tôi. Tôi nắm lấy bàn tay ấy, cả hai cùng tăng tốc.
Mọi người xung quanh cũng chúc phúc cho chúng tôi.
"Tui rất vui khi thấy hai ông bà bắt đầu quen nhau."
Khi chúng tôi nướng cá như thường lệ trên con đường nhỏ, Fukuda đã nói như vậy.
"Không phải lời giả dối đâu. Tất nhiên tui vẫn hơi đau lòng, nhưng ai mà chẳng có những lúc như vậy. Chỉ cần tiếp xúc với người khác, kể cả bạn thân nhất, cũng không phải lúc nào cũng vui vẻ. Không vui không có nghĩa là không phải bạn bè. Mà là giữa những cảm xúc thăng trầm đó vẫn có thể tiếp tục bên nhau, mới thật sự là bạn."
Vậy nên, như thế này là đủ rồi—
Fukuda nói với vẻ rất lạc quan.
"Lần này tui hiểu ra rồi – tình yêu thật sự rất đẹp. Tui đã hiểu vì sao thể loại này lại phổ biến đến vậy, vì sao ai cũng say mê. Tuimuốn thử tìm một tình yêu mới. Và tui sẽ không dựa dẫm vào Kirishima nữa, mà tự mình cố gắng."
"Kirishima, tuy tui biết là ông thừa hiểu rồi—"
Miyamae cũng lên tiếng:
"Nhưng mà, nếu ông dám làm Tono khóc, thì tui không tha cho ông đâu đấy."
Ông già Daidouji thì cứ liên tục kéo đàn morin khuur.
"Kirishima, bọn mình đang rất hạnh phúc nhỉ!"
Tono nắm lấy tay tôi. Tôi cũng siết chặt lại. Miyamae cười đùa "Đừng có phát cơm chó trước mặt người khác chứ!" khiến cả bọn đều bật cười. Mối quan hệ của năm người chúng tôi dần dần hòa quyện lại thành khoảng thời gian rực rỡ như mùa hè.
Cả nhóm cùng tham gia lễ hội pháo hoa ở hồ Biwa, là lần thứ hai mặc yukata trong năm nay. Khác với đêm hội Yoiyama lần trước, lần này trông Tono cũng rất vui vẻ.
Và rồi, đến hoạt động cuối cùng của mùa hè năm nay.
Sáng sớm, chúng tôi lên chiếc xe thuê, hướng về bãi biển bên bờ Thái Bình Dương.
"Nói đến mùa hè thì tất nhiên phải đi biển chứ."
Ông già Daidouji nói vậy và cùng cả nhóm lên kế hoạch. Dự tính sẽ ở lại một nhà nghỉ rẻ tiền trong hai ngày một đêm.
Tôi và Tono ngồi hàng ghế cuối cùng của xe minivan ba hàng ghế. Hàng ghế giữa là Miyamae và Fukuda, ông già Daidouji lái xe, còn ghế phụ là Hamanami.
Ban đầu khi được rủ đi, Hamanami còn hơi do dự, nhưng sau khi tôi giải thích rằng mọi chuyện đã giải quyết xong và mình đã chính thức hẹn hò với Tono, cô ấy mỉm cười nói "Thế thì tốt quá rồi. Em thích những chuyến đi yên bình" và đồng ý đi cùng.
"Tono lo lắng lắm đó nha."
Miyamae trêu chọc trong xe:
"Tui đã đi chọn đồ bơi với bả cả ngày, bả cứ hỏi đi hỏi lại là Kirishima thích kiểu nào hơn."
"Vậy à?"
Nghe tôi hỏi vậy, Tono giả vờ nói "Em không biết đâu" rồi quay đầu đi chỗ khác. Cô ấy giận dỗi, lúc thì nghịch điện thoại, lúc lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Dù vậy, tay vẫn không buông khỏi cánh tay tôi. Tôi thấy Tono lúc ấy thật đáng yêu.
Xe rời khỏi cao tốc, đi vào con đường ven biển.
Dưới bầu trời xanh thẳm, con đường trải dài mãi giữa ranh giới của biển và núi.
Khi đến nơi thì cũng đã quá trưa.
Nhìn thấy bãi cát trắng và đại dương xanh mênh mông, Tono và Miyamae cực kỳ phấn khích, xe vừa dừng đã chạy bay ra bờ biển.
Tôi cũng xuống xe, tháo guốc gỗ, đi chân trần trên cát. Cát mềm và ấm, cảm giác rất dễ chịu.
"Tui đi gửi hành lý vào nhà nghỉ trước."
Ông già Daidouji nói rồi lái xe rời đi.
"Tui đi mua nước."
Fukuda thì đi về phía căn lều bán đồ ăn bên bờ biển.
Tôi bỗng thấy tâm trạng mình dịu lại đôi chút.
Sau khi quen Tono, ngày nào cũng trôi qua thật nhanh, nhưng nghĩ kỹ lại thì mùa hè cũng đã trôi qua hơn nửa.
Cả làn gió từ biển thổi đến, cũng phảng phất chút buồn buồn của mùa hè sắp qua.
"Không phải rất tuyệt sao?"
Hamanami đứng bên cạnh tôi nói.
"Kế hoạch Kyoto hoàn hảo xem như thành công rồi ha."
"Ừm, chắc là vậy."
Dù có khác với hình dung ban đầu, nhưng mục tiêu khiến tất cả mọi người mỉm cười thì cũng đã đạt được. Tôi cũng đã có được hạnh phúc – nghe có vẻ hơi kỳ cục, nhưng chấp nhận được hạnh phúc của mình cũng rất quan trọng.
Nếu quá may mắn, nhiều người sẽ cảm thấy sợ. Tôi cũng vậy. Cứ nghĩ: “Mình được yêu thương đến vậy thật sự ổn chứ?”
Bạn bè tốt như thế này, và có cả bạn gái.
Một người như tôi… có thật sự xứng đáng không?
Nhưng tôi không nên nghi ngờ, cũng không nên tự mình đẩy ra xa.
Ai cũng có quyền được hạnh phúc.
Tôi và Hamanami cứ thế đứng ngẩn người nhìn ra biển một lúc.
Lúc nhận ra thì Tono và Miyamae đã thay đồ bơi từ bao giờ. Có vẻ họ đã mặc sẵn từ trước. Hai người đang đùa nghịch bắn nước bên bờ biển.
Tôi cứ thế lặng lẽ dõi theo họ.
Lúc đó, ông già Daidouji quay lại với một quả bóng bãi biển trên tay.
"Kirishima, ông đã khiến mọi người hạnh phúc rồi đó, tuyệt lắm, Kirishima Erich. Dù không thể làm tất cả mọi người trên đời hạnh phúc, nhưng ít nhất là những người ở đây thì ông đã làm được."
"Ừ, tui cũng hạnh phúc lắm."
"Vậy thì, cứ bung xõa mà chơi thôi?"
"Ờ."
Tôi và Hamanami cùng nhau chạy về phía biển.
Rồi tụi tôi cởi đồ ra. Tất nhiên, là đã mặc đồ bơi bên trong rồi.
Chúng tôi chơi bóng chuyền ở ven biển, Tono quả nhiên rất giỏi. Hamanami bị kéo xuống biển vì thua trò phạt, vừa nói "Chơi ăn gian quá!" vừa phun nước biển ra.
Tôi và Tono nhìn nhau cười phá lên.
Chơi chán rồi, ông già Daidouji bắt đầu bơm phao chuối. Hamanami và Miyamae cùng ngồi lên, ông ấy thì kéo dây để kéo phao đi.
Tôi và Tono ngồi trên cát ngắm nhìn quang cảnh đó.
Những đám mây trắng như kẹo bông trôi lững lờ trên nền trời xanh.
Tono nghiêng mặt, trông rất vui vẻ.
Mùa hè sắp kết thúc, tiếp theo là mùa thu.
Mùa thu sẽ cùng nhau đi ngắm lá phong. Dĩ nhiên, đồ ăn mùa thu rất ngon, hai đứa ăn thả ga cũng được.
Mùa đông có Giáng sinh và năm mới, có bao nhiêu việc phải làm. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt rạng rỡ của Tono rồi. Ở Kyoto, có vô số nơi để đi lễ đầu năm.
Đến mùa xuân, cùng nhau đi ngắm hoa anh đào. Dạo bước trên Con đường Triết học ngập tràn sắc hoa. À còn có tàu Arashiyama nữa, Tono thích tàu điện nên chắc chắn sẽ rất thích.
Rồi mùa xuân trôi qua, mùa hè lại đến, tôi và Tono sẽ cùng nhau trải qua hết những mùa trong năm như vậy.
Khi đang nghĩ đến những điều đó, Tono rắc cát lên chân tôi.
"Vẫn nghịch như mọi khi nhỉ."
"Tại anh cứ ngồi thẫn thờ ra đó, đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đang nghĩ, hè năm sau muốn đi đâu chơi với Tono, làm gì cùng nhau."
Nghe tôi nói vậy, Tono thoáng đỏ mặt, rồi xấu hổ nói nhỏ:
"Phải ha... Dù là năm sau, hay năm sau nữa, hay là về sau nữa... nghĩ sẵn vẫn tốt hơn nhỉ… vì bọn mình sẽ còn ở bên nhau mà…"
Tono ôm gối ngồi trên cát, rồi lặng lẽ nhích lại gần tôi. Tôi lờ mờ đoán được ý của Tono, nhưng vì ngượng nên cố đùa:
"Fukuda đi lâu thật đó."
"Không sao, khác với anh, ổng là người chững chạc mà."
Vai Tono chạm vào vai tôi.
Chỉ như thế thôi, cũng đã thấy ấm áp lắm rồi.
Tono chỉ cần khẽ chạm vào tôi là sẽ nở nụ cười thật dịu dàng. Nếu là lúc bình thường chắc đã ôm sát lấy rồi, nhưng vì đang đi chơi nên có vẻ cô ấy đành dừng lại ở đó.
Đây là khoảng thời gian yên bình của riêng tôi và Tono.
Tôi tin rằng, khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi.
Một lúc sau, ông già Daidouji và mọi người quay lại bờ.
"Hiếm khi đi đông như vậy, tụi mình chơi trò gì cùng nhau đi."
Miyamae nói thế, cả nhóm bắt đầu bàn xem nên chơi gì.
Ngay lúc đó.
"À, Fukuda về rồi. Ở đây nè!"
Miyamae vẫy tay gọi cậu ta.
Từ xa nhìn lại, Fukuda có vẻ ngượng ngùng, như thể đang xấu hổ điều gì đó. Dù đã đến gần, cậu ta vẫn chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
"Nói là đi mua nước... nhưng thật ra tui quên béng luôn."
"Với Fukuda thì đây là sai sót hiếm hoi đó nha."
Nghe tôi nói vậy, Fukuda gãi đầu, lắp bắp:
"Chuyện là như vầy—"
Rõ ràng là cậu ta đang bị một chuyện gì đó làm cho hồi hộp.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Thật ra, tui đã gặp một cô gái ở gian hàng ven biển."
Nhìn kỹ mới thấy, ở không xa có một cô gái mặc đồ bơi đang đứng đó. Theo những gì Fukuda trò chuyện với cô ấy, thì hình như cô ấy là sinh viên đại học gần đây.
"Fukuda, không lẽ—"
"Ừm."
Fukuda ngượng ngùng nói:
"Chính là... tiếng sét ái tình."
Cậu ấy nói mình đến từ Kyoto và đã rủ cô gái đó cùng chơi.
"Xin lỗi mọi người. Vì muốn cô ấy yên tâm, tui có nói 'còn có các bạn nữ khác nữa', nên đã mời cô ấy đến mà chưa hỏi ý mọi người..."
"Không sao đâu! Nếu vậy thì bọn tui sẽ giúp ông hết mình! Phải không?"
Miyamae nói vậy, Tono cũng siết chặt nắm đấm tỏ vẻ ủng hộ, nhưng ngay sau đó cô ấy lại quay mặt đi. Có lẽ vì nghĩ Fukuda đang cố gắng yêu người khác để dứt khoát với mình, nên cô ấy không biết bản thân nên vui hay buồn. Nhưng—
"Không sao đâu."
Fukuda nói bằng giọng kiên định:
"Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tim tui đập loạn cả lên. Khi đó cô ấy đang ngồi trên ghế, ánh mắt cô đơn nhìn ra biển khơi... Tui thực lòng muốn thấy cô ấy cười, muốn thấy nụ cười ấy nở trên khuôn mặt ấy. Tui thích cô gái đó rồi."
"Tui biết rõ Fukuda không phải loại đàn ông dễ động lòng đâu."
Ông già Daidouji nói thế. Anh ta là người luôn đẩy người khác về phía trước vào những lúc then chốt, một người có thể đặt niềm tin.
Tôi cũng khẽ gật đầu.
Chúng tôi đã lớn lên như vậy đấy.
Sẽ đến một ngày nào đó, tôi và Tono sẽ dần quen với việc có nhau bên cạnh. Fukuda rồi cũng sẽ bắt đầu một mối tình mới, có bạn gái của riêng mình.
"Vậy thì, để tui gọi cô ấy qua đây."
Fukuda bước về phía cô gái ấy, nói vài câu rồi dẫn cô tới chỗ chúng tôi. Cô gái ấy cư xử lịch thiệp, thái độ có phần dè dặt. Rất xứng đôi với Fukuda.
Miyamae rồi cũng sẽ có bạn trai thôi, ai cũng đang dần tiến về phía trước.
Chúng tôi sẽ ổn định lại, từng bước trở nên vững vàng hơn.
Ông già Daidouji chắc chắn sẽ phóng được tên lửa.
Mười năm sau, có khi chúng tôi sẽ cùng đến Tanegashima, ngồi xem tên lửa phóng lên trời, cùng nhau hoài niệm về ngày hôm nay cũng nên.
Ra đời rồi, liệu tôi sẽ làm gì?
Tôi bắt đầu tưởng tượng về tương lai.
Tono... liệu em ấy còn ở bên tôi không?
Liệu mọi người có hạnh phúc không?
Chắc là không sao đâu, tôi đã ổn rồi.
Tôi sẽ mãi bên Tono, và mọi người sẽ sống hạnh phúc.
Tôi đã hình dung ra một tương lai như vậy.
Nhưng──
Một cú sốc bất ngờ đã cắt ngang dòng tưởng tượng đó.
"Mọi người, để tui giới thiệu một chút."
Fukuda dẫn cô gái ấy đến.
Theo lời Fukuda sau này kể lại, ở bãi biển này, người ta gọi cô là "cô gái bên bờ cát trắng".
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, nghe nói mỗi chiều đều ra biển, lặng lẽ nhìn về phía xa xăm. Trên người luôn toát ra một nét cô đơn mơ hồ, tạo nên bầu không khí dễ gợi buồn, là một người cũng có chút tiếng tăm quanh đây.
"Tên cô ấy là──"
Không cần hỏi cũng biết. Tôi nhận ra cô ấy ngay.
Dù khí chất đã trưởng thành, chững chạc hơn, nhưng vẻ ngoài không thay đổi nhiều.
Mái tóc dài ngang vai.
Nụ cười có phần bối rối.
Là bóng hình còn sót lại trong những ngày thanh xuân của tôi.
Là mảnh vỡ của một mối tình tan nát.
L-là Hayasaka.
◇
Một khung cảnh kỳ lạ.
Hayasaka chơi đùa cùng với Tono và những người khác.
Miyamae nở nụ cười tinh nghịch tạt nước vào Hayasaka, cô nàng bĩu môi trả đũa. Tono ôm lấy Hayasaka, cả hai cùng cười và ngã xuống biển.
"Dù là cảnh tượng khiến người ta thấy nhẹ nhõm... nhưng sao trong lòng vẫn thấy bất an đến thế."
Hamanami nói vậy, và tôi trả lời:
"Không sao đâu."
"Sẽ không có chuyện gì khiến anh phải lo lắng đâu."
Tôi không biết Hayasaka đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ cô ấy dường như đang cố giả vờ không quen biết tôi.
Khi được Fukuda dẫn đến, cô ấy có hơi khựng lại lúc nhìn thấy tôi. Nhận ra ánh mắt của Hayasaka, Miyamae lên tiếng:
"Ồ, cái đó à? Đừng bận tâm."
Có vẻ như Miyamae nghĩ Hayasaka đang chú ý đến khoảng cách giữa tôi và Tono.
"Hai người họ mới bắt đầu hẹn hò đấy, ngày nào cũng tình cảm lắm."
"Vậy à..."
Hayasaka mỉm cười rất tự nhiên:
"Chúc mừng hai người nhé, thật là xứng đôi vừa lứa."
"Ca, cảm ơn chị..."
Tono đỏ mặt, thẹn thùng. Rồi đám con gái lập tức trở nên thân thiết, chơi đùa cùng nhau. Nhìn họ như vậy, Hamanami khẽ nói:
"Giả vờ không quen... chắc là vì nghĩ cho Tono, và cho Kirishima hiện tại."
"Chắc là thế."
Thật không khó để đoán được vị trí của Hayasaka lúc này.
Chắc hẳn cô ấy không muốn làm ảnh hưởng đến tôi và Tono.
Hayasaka giữ một khoảng cách hoàn hảo trong cách đối đãi với tôi. Thái độ thân thiện, thỉnh thoảng cũng mỉm cười. Nếu có ai đó nhắc đến tôi, cô ấy cũng sẽ phản hồi. Nhưng──
"Ồ, ra là Kirishima cũng giỏi câu cá nhỉ."
"Ừ, dạo này còn quen cả việc làm thịt cá nữa. Chiên giòn hay nướng muối gì cũng làm được hết."
"Thật là giỏi quá."
Những lời của Hayasaka chẳng mang chút cảm xúc nào, chỉ là những câu đáp lễ xã giao. Với cô ấy, tôi giờ chỉ là một người xa lạ, một trong rất nhiều người ở đây. Sự thân mật đặc biệt ngày xưa... đã hoàn toàn biến mất.
"Đừng nói gì cả, cứ như thế mà chia tay đi."
Cô ấy đang truyền đi một thông điệp như vậy.
Tôi hiểu, như thế là tốt nhất. Tôi đã có Tono, Hayasaka cũng đã sống qua quãng thời gian mà tôi không hề biết đến, giữa chúng tôi là một khoảng cách không thể vượt qua.
Hayasaka đang rất tự nhiên giả vờ như không quen biết tôi.
Dù chúng tôi từng yêu nhau suốt một thời gian dài, giờ gặp lại cũng không nhắc đến bất kỳ kỷ niệm nào.
Thật khiến người ta buồn.
"Không được đâu nhé."
Thấy tôi cứ chăm chú nhìn Hayasaka, Hamanami nhỏ giọng nhắc:
"Chị Tono là một người tuyệt vời đấy."
"Không sao mà." Tôi trả lời.
"Em cũng đã là người lớn rồi, Hayasaka cũng vậy."
Nếu Hayasaka vẫn như hồi cấp ba, với cái tính hậu đậu ngày xưa, có khi cô ấy lại vô tình lỡ miệng trước mặt Tono. Kiểu như buột miệng nói "Kirishima, thử rap một đoạn đi" chẳng hạn, để rồi bị Tono hỏi lại: "Sao chị biết Kirishima biết rap vậy?" Nhưng bây giờ, Hayasaka hoàn toàn không còn chút sơ suất nào như vậy nữa.
"Kirishima cũng từ Tokyo nhỉ? Vậy có khi mình từng gặp nhau đâu đó rồi cũng nên." "Ồ, cậu học ngành đó à, giỏi ghê ha." "Ahaha, Kirishima đúng là vui tính."
Cô ấy cứ nói mãi những câu chuyện xã giao như thế.
Tựa như tôi đang nói chuyện với cái vỏ rỗng của Hayasaka.
Nhưng như vậy là đủ rồi. Chúng tôi nên sống với hiện tại, đừng để những chuyện đã qua phá vỡ nó.
Không chỉ Tono, mà còn có Fukuda ở đây. Nếu cả cô gái mà Fukuda thích sau này cũng từng có quan hệ sâu đậm với tôi, có lẽ mối quan hệ giữa tôi và cậu ta sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Cứ vậy mà giả vờ không quen biết, và chia tay với Hayasaka thôi.
Không trao đổi liên lạc.
Không kể nhau nghe những chuyện đã qua.
Chuyện xảy ra ở bãi biển hôm nay, chỉ là cuộc hội ngộ tình cờ giữa hai người từng quen biết nhau mà thôi.
Chỉ vậy thôi.
"Hayasaka đúng là đỉnh thật."
Miyamae thì thầm như vậy.
Lúc ấy là khi Hamanami đang bị vùi trong cát, chỉ lộ mỗi mặt và chân ra ngoài.
"Em tưởng mình cũng thuộc hàng ngon nghẻ lắm chứ..."
Miyamae nhìn chằm chằm vào vòng một của Hayasaka. Cô ấy đang dựa vai Tono, cả hai cùng vốc cát lên người Hamanami. Hai cặp ngực ngang ngửa cứ chạm nhẹ vào nhau rồi đổi hình dạng.
"Quá... quá là gợi cảm luôn rồi đó!"
Miyamae vừa nói vừa đập mạnh vào đống cát trước mặt.
Hamanami thì rên lên một tiếng "U ư..."
Trước kia, Hayasaka không thích việc đàn ông nhìn cơ thể mình bằng ánh mắt như vậy. Nhưng giờ đây cô ấy đã chủ động mặc đồ bơi, còn nhận lời Fukuda cùng nhau ngồi lên thuyền chuối. Lúc đó Hayasaka bám chặt lấy vai Fukuda, nhìn từ bờ vào thì hình như ngực cô ấy còn chạm vào người cậu ta nữa.
Khi cô ấy rời khỏi chỗ chúng tôi, một nhóm đàn ông tiến đến bắt chuyện. Trong khoảnh khắc, tôi đã định chạy đến giúp. Tôi nghĩ chắc lại như thời cấp ba, cô ấy sẽ lúng túng cho xem.
Nhưng Hayasaka chỉ cười nói vài câu rồi vui vẻ rời đi. Cô ấy ứng xử rất khéo.
Đó là Hayasaka mà tôi không còn quen thuộc nữa. Một Hayasaka trưởng thành.
Sau đó, chúng tôi chia thành hai đội chơi bóng chuyền bãi biển. Ban đầu khi oẳn tù tì chia đội, tôi và Hayasaka được xếp cùng một nhóm, nhưng──
"Để Tono và Kirishima cùng đội đi."
Hayasaka nhẹ nhàng đề nghị như thế. Vậy là tôi ghép đôi với Tono, còn Hayasaka thì chung đội với Fukuda, cả hai còn đập tay cổ vũ nhau.
Lúc tôi ngã nhào vì cố bắt bóng, từ phía bên kia lưới, Hayasaka nói:
"Không sao chứ?"
Một giọng nói đầy quan tâm quen thuộc.
"Nếu đau thì đừng cố quá nhé."
Những lời lo lắng theo khuôn mẫu.
Tôi đáp lại bằng một tiếng "Cảm ơn", một đoạn đối thoại vô cùng sáo rỗng.
Tôi muốn biết những lời thật lòng của Hayasaka.
Tôi muốn biết cảm xúc thật sự trong tim cô ấy.
Tôi muốn biết khoảng thời gian mà cô ấy đã đi qua, khoảng thời gian mà tôi chưa từng hiện diện.
Tôi cứ nghĩ mãi như vậy.
Nhưng... làm vậy thì có ích gì? Biết để làm gì?
Tôi hiểu rằng thời gian vẫn tiếp tục trôi, con người cũng không ngừng thay đổi.
Tôi tự nhủ bằng lý trí, rằng đến nước này rồi, có tìm hiểu cảm xúc thật của Hayasaka cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ càng khiến Tono và Fukuda tổn thương thôi.
Vả lại, dù tôi có nói là muốn biết cảm xúc thật của Hayasaka, thì có lẽ chính những lời xã giao ấy... mới chính là toàn bộ những gì cô ấy muốn nói với tôi.
Cô ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện, và đang tiến về phía trước.
"Vậy thì──"
Khi chúng tôi vừa chơi xong bóng chuyền bãi biển, chuẩn bị đi câu cá cho bữa tối, Hamanami lên tiếng:
"Trông có vẻ không cần cảnh sát Hamanami ra tay rồi, nhưng cứ để ta đây điều phối trật tự cái đã!"
Vừa nói, cô ấy vừa bắt đầu phân công vị trí một cách linh hoạt.
Hayasaka và Fukuda thì cắm cần ở góc bãi biển phía Đông, nơi có các tấm chắn sóng.
Còn Hamanami, Miyamae và ông già Daidouji thì câu cá ở khu vực giữa bãi biển.
Việc Hamanami gọi là "chỉnh đốn lại trật tự giao thông" chính là như thế này đây. Nhờ vậy mà tôi với Hayasaka giữ được khoảng cách khá xa, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ừ, như vậy là được rồi.
Tôi cầm lấy bộ cần câu, đi về phía những mỏm đá vắng bóng người. Tìm một chỗ thích hợp rồi bắt đầu chuẩn bị. Chính lúc đó—
"À... Kirishima..."
Tono rụt rè gọi tôi:
"Bộ đồ bơi của tui... trông thế nào...?"
Gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ bất an.
"À, xin lỗi..."
Tôi không kiềm được, liền lên tiếng xin lỗi.
Điều Tono thật sự muốn nói chắc chắn không phải vậy.
Cô ấy nhận ra ánh mắt tôi luôn dõi theo Hayasaka. Nhưng vì không dám hỏi thẳng, nên mới dùng cách vòng vo như "tôi trông thế nào" để dò xét.
Tôi hiểu rất rõ nguyên nhân khiến Tono trở nên bất an khi thấy tôi chỉ chăm chú nhìn Hayasaka—nhưng điều đó không phải vì cô ấy phát hiện ra quá khứ giữa tôi và Hayasaka.
Mà là vấn đề giữa hai đứa chungs tôi.
Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa thể làm được điều mà những cặp đôi bình thường hay làm.
Chúng tôi đã thử nhiều lần. Nhưng dù thế nào, cơ thể tôi cũng không có phản ứng. Lần nào cũng vậy, tôi đều xin lỗi—đó không phải lỗi của Tono.
"Không sao đâu mà."
Tono luôn dịu dàng đáp lại như vậy.
"Chỉ cần được Kirishima ôm là em đã hạnh phúc lắm rồi."
Tất nhiên, lỗi hoàn toàn là ở tôi. Có thể là do những tổn thương tâm lý từ quá khứ, hoặc hậu quả từ quãng thời gian dài sống trong sự kiềm nén. Dù sao đi nữa, tôi đã nói với cô ấy rằng có lẽ mình không thể làm được chuyện đó.
Tono không hề có lỗi.
Thế nhưng, cho dù trong lòng hiểu rõ điều đó, cô ấy vẫn không khỏi bất an—rằng bạn trai của mình có lẽ không hề hứng thú với cơ thể mình.
Càng trải qua nhiều đêm chỉ ôm nhau ngủ, không thể tiến xa hơn, tôi càng cảm nhận được sự bất an đó của Tono ngày một lớn dần. Cái thói quen hay bám dính lấy tôi của cô ấy—dù nhìn thế nào cũng là phản ứng do bất an gây ra.
Bộ đồ bơi hôm nay Tono đang mặc là kiểu cô ấy đã tốn rất nhiều thời gian để lựa chọn. Dù hoa văn trông rất dễ thương, nhưng hở khá nhiều da thịt, là kiểu gợi cảm có phần không hợp với cô ấy. Cô ấy đã cố gắng chọn nó, để khơi gợi mong muốn từ phía tôi.
Thế nhưng tâm trí tôi lại vẫn đang hướng về phía Hayasaka. Khi Tono thấy ánh mắt tôi như thế, nỗi bất an về việc mình không có sức hấp dẫn lại càng lớn hơn nữa.
"Không phải như em nghĩ đâu."
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Chỉ là vì đang để ý xem Fukuda có tiến triển gì không, nên nhìn hơi nhiều một chút thôi."
Nghe tôi nói vậy, má Tono đỏ lên.
"À, thì ra là vậy. Cũng đúng mà, Kirishima là người rất quan tâm đến bạn bè... Có vẻ như em đã hiểu lầm theo hướng khá ngượng rồi."
Cô ấy thu người lại, nở nụ cười pha chút áy náy:
"Có lẽ em là kiểu con gái hơi thích chiếm hữu thì phải."
Tono đâu có nghĩ sai.
Trước đó, đúng là trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh Hayasaka.
Tôi đang làm cái quái gì vậy chứ.
Rõ ràng đang có một người bạn gái dễ thương đến vậy, vậy mà còn khiến cô ấy thêm bất an chỉ vì bản thân không thể làm được chuyện đó.
Việc tôi cần làm bây giờ, là phải để cô ấy biết rằng tôi thật lòng yêu cô ấy, và rằng cô ấy là một cô gái có sức quyến rũ.
"Bộ đồ bơi rất hợp với em đấy."
"…Bị nhìn chằm chằm thế này… cảm… cảm thấy xấu hổ lắm…"
Tono xoay người ngượng ngùng.
Nhưng rồi cô ấy cố vượt qua sự e thẹn, dùng giọng có chút kỳ quặc, hơi như đang làm nũng, nói:
"Hôm nay, tụi mình toàn ở với mọi người ha."
"Ừ."
"Bây giờ thì chỉ còn hai đứa thôi nè."
"Ừm."
"Chỗ này cũng chẳng có ai hết đó!"
Tono nheo mắt nhìn tôi. Tôi đặt cần câu xuống rồi bước về phía cô ấy. Khi tôi đặt tay lên vai, cô ấy hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Dù chưa quen lắm, nhưng…
Đôi môi chúng tôi chạm nhau, rồi dần dần quấn lấy nhau không rời. Cơ thể Tono mềm nhũn, má cô ấy ửng hồng, hiện rõ vẻ say đắm. Đôi mắt như đang van nài, miệng khẽ hé mở nhìn tôi.
Tôi đưa lưỡi vào khoang miệng cô ấy, Tono rất thích cảm giác đó. Có lẽ đây là một hành động mang tính bù đắp. Mỗi lần tôi trêu chọc khoang miệng của cô ấy, Tono đều hiện vẻ say mê, liên tục thở ra những làn hơi ẩm ướt. Khi tôi định rút lưỡi về, cô ấy lại mút chặt lấy, như đang nói "đừng dừng lại mà".
Khi lưỡi tôi không ngừng ra vào, da dẻ Tono ngày càng ửng đỏ.
"Làm ơn… ôm em thật chặt…"
Tôi ôm chặt lấy cô ấy. Làn da ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào nhau. Tono vừa hôn tôi vừa đưa cơ thể nóng rực áp sát lại.
"Nè… Kirishima."
Cô ấy dụi mặt vào cổ tôi, thì thầm gần như không thể nghe thấy:
"Chỉ cần được anh chạm vào… là em thấy hạnh phúc lắm rồi… Và, nếu làm chuyện này… có lẽ anh sẽ… làm được cũng nên…"
Tono cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng.
"Hay là… rốt cuộc em vẫn không…"
Tôi đặt tay lên ngực cô ấy. Đôi gò bồng đảo căng tràn, chỉ cần hơi nhấc lên là các ngón tay sẽ bị chôn sâu vào làn da mềm mại.
Tono thở gấp, ôm chặt lấy tôi.
Tôi không muốn Tono phải thấy bất an nữa. Cô ấy đâu có làm gì sai, mà lại còn hấp dẫn đến thế. Không chỉ bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhờ vận động nên rất săn chắc, đường cong từ lưng xuống eo cũng vô cùng quyến rũ.
Tôi muốn truyền đạt điều đó cho cô ấy.
Muốn để cô ấy biết rằng, tôi thực sự thấy cô ấy hấp dẫn, và rất yêu cô ấy.
Thế là tôi ôm lấy eo cô ấy, vừa hôn vừa xoa nắn bộ ngực. Tono như trút bỏ được gánh nặng, gương mặt hiện rõ vẻ làm nũng. Thế nhưng—
Chỉ vài giây sau, tôi đẩy Tono ra, tay giữ chặt lấy vai cô ấy.
"Ể, sao vậy…"
Tono ngỡ ngàng, ánh mắt đầy tổn thương.
"Sao lại dừng lại? Chẳng lẽ… là vì… em không…"
"Không, không phải đâu."
Ngay khi tôi nói ra điều đó thì—
Hayasaka đã đứng ở đó từ lúc nào.
"Xin… xin lỗi. Tono này, cậu để quên cái này nè."
Trên tay cô ấy là một chiếc áo khoác có mũ màu trắng mặc ngoài đồ bơi.
"Vì nghĩ chắc cậu không muốn bị cháy nắng nên mình mang đến… nhưng hình như đến không đúng lúc rồi nhỉ…"
"Không, không sao đâu, là lỗi của tui, phải nói sao đây..."
Tono đỏ bừng cả mặt, ánh mắt dao động liên hồi.
"Tui… tui đi chữa lành một chút đã!"
Cô ấy nhận lấy áo khoác từ tay Hayasaka rồi nhanh chóng quay lưng bước về phía nhà tắm biển.
Có lẽ vì bị bắt gặp trong tình huống quá đỗi riêng tư, nên thấy xấu hổ lắm.
Và rồi—
Chỉ còn tôi và Hayasaka ở lại.
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng một lúc.
Một bầu không khí yên tĩnh và trầm lắng.
Hayasaka bất chợt cất lời:
"Không được đâu, sao lại đẩy người ta ra như vậy chứ."
Rồi cô ấy nở một nụ cười quen thuộc, đầy áy náy:
"Tono đáng thương thật đó."
Nói xong, Hayasaka quay bước đi về hướng Tono vừa rời đi. Chắc là muốn giúp cô ấy hóa giải sự lúng túng vừa rồi.
Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Nụ cười và lời nói của Hayasaka cứ vang vọng mãi trong đầu. Nụ cười mà tôi từng thấy không biết bao nhiêu lần hồi cấp ba. Trong lời nói vừa rồi, cũng có ẩn chứa cảm xúc của cô ấy.
Tôi đã có Tono. Tôi thật lòng yêu cô ấy, muốn trân trọng cô ấy. Hơn nữa, chính Tono là người đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm khi tôi suy sụp.
Thế nhưng—
Chỉ cần Hayasaka…
Chỉ cần cô ấy thoáng hiện lên nét mặt của ngày xưa ấy…
Thì nội tâm tôi lại bị khuấy động đến mức hỗn loạn cả lên.
◇
Tối hôm đó, chúng tôi nướng những con cá vừa câu được ngay trên bãi biển.
Điều khiến người ta bất ngờ là người câu được nhiều nhất lại là Hamanami – một tân binh hoàn toàn trong môn câu cá. Không ngờ em ấy lại câu được cả cá bơn. Theo lời Miyamae kể lại, Hamanami vừa hét to "Uwooooo!" rồi tung cần đầy khí thế, sau đó "Heiyaaahhh!" một phát là lôi được cá bơn lên bờ.
"Muốn ăn cá bơn à? Thật hết cách với anh luôn. Dù sao thì, em cũng chẳng hẹp hòi gì, chia cho một ít cũng được thôi. Nhưng mà, trước hết phải gọi tiếng 'đại nhân Hamanami' cái đã."
Hamanami đùa giỡn nói vậy.
Mọi người cùng bật cười.
Lửa than bắn ra những tia lửa lách tách, hòa lẫn trong tiếng sóng vỗ rì rào không ngớt.
Ngước lên bầu trời đầy sao, cảm giác như chỉ cần cất lời thì âm thanh sẽ bay thẳng vào vũ trụ bao la.
"Hayasaka đúng là rất phụ nữ luôn ấy…"
Miyamae cảm thán đầy ngưỡng mộ.
"Sao lại nấu ăn giỏi đến thế chứ."
"Ừm~"
Hayasaka mỉm cười dịu dàng, ngẫm nghĩ một chút rồi mới đáp:
"Sống một mình thì biết nấu ăn sẽ tiện hơn mà."
Lúc còn ở nhà trọ Yamame, chúng tôi toàn nướng muối hoặc chiên cá thôi.
Nhưng khi thấy bọn tôi câu được kha khá cá, Hayasaka đã quay về chỗ ở lấy thêm dầu ô liu, bột mì ít gluten và hàng loạt gia vị khác mang sang. Sau đó cô ấy dùng đủ kiểu chế biến như áp chảo, xào nhanh với nước sốt bơ và xì dầu pha bột, biến những lát cá sống do tôi và ông già Daidouji cắt sẵn thành vô số món ăn hấp dẫn.
Sau khi ăn xong, ông già Daidouji bảo tôi đi nhặt củi mục.
Tôi gom được một bó mang về thì ông ấy đã nhóm lửa thành thạo. Mọi người quây quần bên đống lửa trại, cùng nhau uống rượu.
"Không biết có nên thử một chút không ta."
Khi Hayasaka đưa tay với lấy lon bia, tôi vẫn luôn dõi theo từng cử động của cô ấy. Bởi trong tôi vẫn có chút suy nghĩ về chuyện giữa Hayasaka và bia.
Có vẻ như Hayasaka cũng nhận ra ánh mắt tôi, nhưng cô ấy không hề quay sang nhìn tôi.
"Kirishima chẳng biết gì cả, chẳng hiểu được gì cả đâu."
Tôi có cảm giác như nghe thấy câu nói ấy vang lên đâu đó.
Hayasaka từ tốn uống bia một cách tự nhiên. Giờ đây, cô ấy đã có thể bình thản uống bia rồi. D’ù má hơi ửng đỏ, có lẽ là do men say, nhưng rõ ràng bia không còn ảnh hưởng gì đến cô ấy nữa.
Cảm giác buồn bã khi chứng kiến điều đó… chắc là một cảm xúc vừa ích kỷ, vừa đầy tiếc nuối.
Phía bên kia đống lửa, Fukuda đang trò chuyện với Hayasaka.
"Nếu không thấy phiền… ngày mai chơi cùng bọn tui nữa nhé?"
Cậu ta cố gắng ngỏ lời mời một cách hết sức chân thành.
"… Vậy sẽ làm phiền em nhỉ?"
"Không đâu, không có chuyện đó cả."
Hayasaka liền mỉm cười dịu dàng.
"Vì nói chuyện với Fukuda cảm thấy rất thoải mái mà."
"Thật tốt quá. Chứ mấy chuyện này thì tui không rành lắm."
"Anh là người tốt mà."
"Muốn đến Kyoto chơi không?" "Tui có hứng thú đấy!" – họ trò chuyện với nhau như thế.
Tôi chỉ có thể nhìn cảnh tượng ấy qua ánh lửa đang chập chờn.
Hayasaka là một cô gái rất giỏi giao tiếp, luôn điềm tĩnh, biết cách đối phó với con trai và cũng có thể uống rượu.
Nói thẳng ra, cô ấy chẳng cần đến tôi nữa.
Có vẻ như cô ấy luôn muốn nói cho tôi điều đó.
Cô ấy đã không còn là cô gái hồi cấp ba ấy nữa – người từng cần sự giúp đỡ, ủng hộ và khích lệ từ tôi.
"Vì tụi mình… đã không còn là như trước nữa."
Cô ấy như đang nói với tôi điều đó vậy.
Khi nãy trò chuyện, tôi cứ tưởng mình đã thấy lại dáng vẻ thời cấp ba của Hayasaka, nghe được những lời thật lòng và cảm xúc thật sự của cô ấy.
Nhưng, có lẽ tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Hayasaka dưới ánh lửa bập bùng, thấy cô ấy không ngừng uống rượu. Dù uống bao nhiêu cũng không hề say.
Cuối cùng, đống lửa cũng tàn.
Khi mọi người dọn dẹp để chuẩn bị về khách sạn, chúng tôi phát hiện Hayasaka đã biến mất.
Mọi người lần lượt lên tiếng: "Chắc cô ấy về trước rồi nhỉ?" "Chờ chút đi." Nhưng tui quyết định sẽ đi tìm cô ấy, tiện thể tản bộ một lúc.
Sau khi đi một đoạn, tôi thấy Hayasaka đang ngồi trên bãi biển.
Dưới ánh trăng trắng muốt, cô ấy mặc đồ bơi, lặng lẽ nhìn ra biển.
Cảnh ấy, thật giống một "cô gái ở bãi cát trắng".
Tôi bước đến bên cô ấy.
"Em đang làm gì vậy?"
Hayasaka vẫn nhìn ra biển, đáp lại:
"Em muốn tỉnh táo một chút rồi mới quay về."
Tôi cũng ngồi lại cạnh cô ấy, cùng ngắm biển với cô ấy. Có lẽ trong lòng tôi còn có điều gì đó muốn nói, cần nói với cô. Nhưng tất cả như bị dòng chảy của thời gian cuốn trôi mất.
Giữa chừng, Hayasaka chỉ nói một câu:
"Ngày mai trời sẽ mưa đấy."
Dù tôi đã xem dự báo thời tiết sáng nay – rõ ràng báo là nắng cơ mà...
"Vì em đã nhìn mãi nơi này mà. Nhìn nhiều sẽ biết thôi."
Hayasaka đã sống ở nơi này rất lâu rồi. Với cô ấy, tôi – người đang đứng cạnh lúc này – có lẽ chỉ là một kẻ ngoài cuộc mà thôi.
Tôi chỉ lặng lẽ đứng bên cô ấy.
Trên gương mặt nghiêng của Hayasaka, chẳng thể thấy bất kỳ biểu cảm nào.
Chẳng bao lâu sau, từ đằng xa vang lên tiếng Tono gọi tôi – bả đang đi tìm tôi.
"Hayasaka, mình về thôi."
Tôi nói thế, và Hayasaka cũng đứng dậy. Nhưng tự nhiên lại mất thăng bằng, để tôi phải đỡ lấy thân người cô ấy.
Sau bao năm, tôi lại chạm vào thân thể của Hayasaka.
Thời gian như ngừng trôi.
Một đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển.
"...Không được đâu mà."
Hayasaka nói vậy.
Biển đêm mùa hè, làn da ấm nóng, tiếng tim đập của Hayasaka.
Nhưng...
"...Em phải đi rồi."
Hayasaka nhẹ nhàng đẩy tôi ra, đứng dậy khỏi vòng tay tôi rồi bước về phía Tono và những người khác. Cô ấy không ngoái đầu lại một lần nào.
Và rồi, ngày hôm sau—
Hayasaka đã không xuất hiện.
◇
Chiều hôm đó, trên chuyến xe trở về, tôi nhìn ra cửa sổ.
Khác hẳn lúc đi, khung cảnh bên ngoài gần như chẳng nhìn thấy gì vì mưa lớn. Từng giọt nước to rơi lộp độp lên kính chắn gió, gạt nước phải làm việc liên tục.
Theo tin tức, có vẻ do áp thấp hình thành đột ngột trên biển. Mưa lớn như bão bắt đầu từ sáng.
Dù vậy, chúng tôi vẫn có một ngày vui vẻ. Nhờ Hayasaka đã nhắn Tono trước những địa điểm có thể vui chơi trong nhà. Dù chỉ là những nơi ăn uống như tiệm ramen hay quán hải sản donburi, nhưng đối với Tono – một cô nàng háu ăn – thì đó là thiên đường.
Hayasaka và Tono có vẻ rất hợp nhau.
Thế nhưng Hayasaka không đến nơi hẹn. Nghe nói từ sáng sớm cô ấy đã gọi điện cho khách sạn, nhờ họ báo lại là có việc gấp nên không tham gia được.
Và... không ai trong chúng tôi có liên lạc của Hayasaka.
Không hỏi địa chỉ nhà, cũng chẳng biết cô ấy học trường đại học nào.
Một cuộc tái ngộ buồn biết bao.
Đã gặp rồi, thế mà không kịp nói "lâu quá không gặp" hay "tạm biệt", cứ thế rời xa nhau.
Nhưng, có lẽ mọi chuyện là như vậy thôi.
Nỗi đau sẽ hóa thành ký ức, giúp ta dần chấp nhận thực tại.
Người đáng thương nhất có lẽ là Fukuda.
"Biết thế hỏi tên đại học của cô ấy rồi..."
Fukuda thở dài, ngồi buồn bã trên băng ghế tại trạm nghỉ chân mà ông già Daidouji ghé vào.
"Nhưng mà, ông biết chủ động như vậy là rất tốt đấy."
Miyamae động viên cậu ta.
"So với trước chuyến đi, có cảm giác... ông càng lúc càng trưởng thành hơn đấy."
"À, ừm, cảm ơn nhé. Mà Miyamae này, bà vụng về khi an ủi người khác lắm đấy."
Tono đứng trước máy bán phiếu ăn.
"Nên chọn món nào đây ta..."
"Hả? Đã ăn biết bao nhiêu ramen với hải sản donburi rồi đó! Mập—"
Tôi ngậm miệng lại.
Vì Tono đang giơ tư thế gấu dọa người.
"Thế thì tui sẽ đi mua xúc xích kiểu Đức. Lúc còn nhỏ, mỗi lần đi chơi với gia đình là nhất định sẽ ăn xúc xích ở trạm nghỉ chân. Không hiểu sao, đi chơi là thấy nó ngon hẳn."
Theo truyền thống nhà Tono, cả năm đứa chúng tôi ngồi xếp hàng trên băng ghế, nhai xúc xích kiểu Đức. Cảnh tượng ấy buồn cười đến mức, ai cũng bật cười.
"Mình nhờ ai đó chụp ảnh kỷ niệm năm người đang ăn chung đi!"
Miyamae nói với vẻ phấn khích.
"Bà cũng trẻ con gớm chứ."
"Thì có sao đâu."
Miyamae có vẻ rất thích bầu không khí giữa năm người chúng tôi. Về điểm đó, tôi cũng vậy. Ai cũng cần một nơi khiến mình cảm thấy yên lòng.
Chúng tôi nhờ một chú đi du lịch với gia đình chụp giúp một tấm hình.
Cảnh năm đứa cùng gặm xúc xích kiểu Đức, mang đầy nét tuổi trẻ.
Và tôi... cứ thế, sống cuộc sống ở Kyoto cùng Tono và mọi người – không có Hayasaka. Còn Hayasaka, chắc cũng đang sống những tháng ngày tôi không biết, ở thành phố giữa biển và núi ấy.
Chúng tôi rồi sẽ như vậy, từ từ hạnh phúc ở những nơi khác nhau.
"Cả cho Kirishima nữa nè, tui gửi hình rồi đó."
Khi Miyamae nói vậy, tôi mới chợt nhận ra.
"Sao vậy?"
"Tui mất điện thoại rồi. Chắc rớt lúc mua quà lưu niệm."
"Hả? Lúc đó là trước khi lên đường cao tốc mà?"
Liên lạc với cửa hàng thì đúng là họ đã nhặt được điện thoại và giữ lại giúp.
"Phiền phức ghê, vì còn phải trả xe thuê nữa."
Nghe ông già Daidouji nói vậy, tôi đáp:
"Không sao đâu. Hình như có thể đi bộ đến ga gần đây, tui sẽ bắt tàu về sau. Mọi người cứ về trước đi."
Dù tàu ít chuyến, nhưng chắc tôi vẫn về được nhà trọ lúc đêm muộn.
"Vậy hả. Giờ gió lớn lắm, cẩn thận đấy."
Thấy dù giấy dầu không đủ tin cậy, ông già Daidouji đưa cho tôi cây dù chịu gió với khung carbon.
Khi tôi đang định che dù đi về hướng nhà ga—
Tono chui vào dưới cây dù, nói với tôi:
"Nè, Kirishima."
"Gì vậy?"
"Hôm nay... em đã cố kiềm chế không đụng vào Kirishima."
Chắc vì lần trước bị Hayasaka bắt gặp khi ôm nhau, nên cô ấy đã suy nghĩ lại.
"Và... ờm..."
Mặt Tono đỏ bừng như sắp bốc khói, giọng lí nhí không nghe rõ:
"Em đã cố gắng nhịn... nên khi về phòng tối nay... anh sang phòng em nhé. Em muốn làm chuyện... thường làm để gần gũi nhau hơn."
Nói xong, cô ấy liền chạy khỏi cây dù như muốn trốn đi.
Tôi chờ ở ga gần một tiếng, cuối cùng tàu cũng tới. Gần như không có hành khách. Vì chỉ chạy một chiều và gió lớn khiến tàu chậm, gần như không cảm thấy đang di chuyển.
Khi tôi đến được cửa hàng lưu niệm gần biển, trời đã tối hẳn. Tôi cảm ơn nhân viên rồi nhận lại điện thoại, lập tức quay về ga.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài duy nhất chờ chuyến tàu về lại.
Mưa ngày một lớn, một lát sau, nhân viên nhà ga tiến đến bảo tôi: tàu đã ngừng chạy.
Dù vậy, tôi vẫn kiên nhẫn chờ tàu hoạt động lại. Nhưng chờ một đến hai tiếng vẫn không có dấu hiệu gì.
Cuối cùng, tôi đành phải từ bỏ ý định quay về và bắt đầu tìm chỗ qua đêm.
Nhưng vì đây không phải thành phố lớn, nên không có manga café hay khách sạn con nhộng.
Tôi thử liên lạc lại khách sạn cũ, nhưng được báo là đã hết chỗ. Dường như có rất nhiều du khách như tôi, bị kẹt lại và đang tìm chỗ nghỉ.
Xem ra không thể kiếm được nơi nào để qua đêm.
Tôi lặng người đứng dưới mái hiên ở lối vào nhà ga.
Vì là mùa hè, ngủ tạm ở đây cũng không sao. Tôi thử tìm kiếm – hình như có quán karaoke cách đó khoảng 10 km dọc theo quốc lộ, nếu liều mình đội mưa đi thì vẫn ổn.
Nhưng vấn đề là – không có gì đảm bảo sáng mai tàu sẽ chạy lại.
Khi tôi còn đang suy nghĩ phải làm gì thì—
Một người cầm chiếc ô che mưa rất đẹp xuất hiện trên con đường trước nhà ga. Thấy tôi, người đó dừng bước.
Là Hayasaka.
"Kirishima, sao anh lại ở đây?"
"Anh để quên đồ nên quay lại lấy. Rồi thì tàu ngừng chạy, mà cũng không có chỗ nghỉ."
"Vậy sao…"
Dưới cơn mưa lất phất, cô ấy bước đi được vài bước, rồi bất chợt quay đầu lại nhìn tôi.
"…Đồ ngốc."
Cô khẽ nói như thì thầm, rồi nở một nụ cười đầy cảm xúc — một nụ cười lẫn cả nước mắt và nỗi buồn — và gọi tôi bằng giọng lớn hơn, gần như bật khóc:
"Đồ ngốc Kirishima!"
Phải rồi. Tôi là một thằng đại ngốc.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không nên quay lại nơi này. Đáng lẽ tôi phải để cô ấy trở thành ký ức mùa hè, một dư ảnh mờ nhạt không để lại dấu vết nào, không địa chỉ, không liên lạc, không lời hứa.
Tại sao ư—
Đêm hôm đó, bên bờ biển, khi Hayasaka suýt ngã, tôi đã đưa tay ôm lấy cô. Ngay sau đó, cô lập tức rời khỏi vòng tay tôi.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy…
[…Không được đâu mà.]
Hayasaka vừa nói, vừa vòng tay ra sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi như thể chẳng còn gì để mất. Còn tôi cũng ôm cô ấy thật chặt.
Tôi từng tự nhủ rằng mình phải xem mối tình đã qua như một điều đặc biệt, để từ đó không bước vào một tình yêu mới. Bởi vì nếu yêu thêm lần nữa, thì mối tình ấy sẽ trở thành một trong nhiều, mất đi cái ý nghĩa riêng biệt mà tôi muốn giữ gìn. Vì thế, tôi đã cố gắng đè nén cảm xúc, chối từ những rung động mới.
Nhưng tôi đã sai.
Tình yêu với Hayasaka thật sự rất đặc biệt. Cô ấy đã luôn là một cô gái đặc biệt.
Từ đầu, tình cảm dành cho cô ấy không thể nào là một trong số những cuộc tình thông thường được.
Và có lẽ tôi, đối với cô ấy, cũng vậy.
Hayasaka đang che dù. Trên bàn tay trái của đó là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn đó—
Là món quà tôi đã mua vào đêm Giáng sinh. Một chiếc nhẫn rẻ tiền từ cửa hàng giảm giá.


10 Bình luận