KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁN...
ROBERT RATH WARHAMMER - BLACK LIBRARY
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ACT THREE: EXTERMINATUS (LỆNH HỦY DIỆT)

Chương 10

1 Bình luận - Độ dài: 7,232 từ - Cập nhật:

Một tay đè xuống vị thánh cao quý

Một tay đưa vương miện lên đầu kẻ nô lệ

Bàn tay thứ ba vươn lên từ bóng tối

Và kéo cả hai xuống nấm mồ lạnh lẽo.

– Kịch Bản: Vua Rắc Rối Lộ Diện, Hồi II, Cảnh IV (Chưa được trình diễn)

–––––

Thống Đốc hành tinh Serenade, Quý Bà Torsairian, đang lo lắng rằng thứ âm nhạc của thế giới mình liệu có quá khó hiểu đối với vị khách danh dự của bà ta. Ngay từ nốt nhạc đầu tiên vang lên, bà ấy đã biết rằng buổi biểu diễn này sẽ không tầm thường. Mọi thứ được sắp xếp quá vội vàng vào phút chót, và bà đã phải gần như ghép chuyến thăm của hạm đội vào các lễ hội văn hóa vốn đã có sẵn. Nhưng chẳng ai biết trước được phản ứng của người ngoài với Opera Serenade. Những người mới nghe nó lần đầu tiên sẽ bị mê hoặc hoàn toàn, hoặc hoàn toàn thờ ơ.

Thực tế, chính gia đình bà vốn cũng không phải là người bản xứ Serenade. Họ đã di cư đến hành tinh này cách đây năm thế hệ và họ cũng không mấy hứng thú với loại hình nghệ thuật này khi họ lần đầu tiếp xúc nó. Torsairian là một trong những người đầu tiên thực sự yêu thích và đón nhận nó – dù bà biết nó không hợp gu của tất cả mọi người. 

Vì thế, trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, bà ta đã khéo léo nói với Phó Đô Đốc Zmelker rằng bà sẽ không phiền lòng nếu, một vấn đề quân sự khẩn cấp nào đó buộc ông phải rời đi trong giờ nghỉ đầu tiên.

Vị Phó Đô Đốc dường như trân trọng điều đó. Xét cho cùng, những sĩ quan hải quân ở Vùng Rìa Đông này đa phần đều là những người thô ráp và hoang dã. Một số chẳng khác gì các thương nhân lang thang hoặc những tu sĩ khổ hạnh. Và qua thời gian ngắn tiếp xúc, Torsairian đánh giá ông ta sẽ không phải loại người thích ngồi yên suốt năm tiếng.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, bà nhận ra vị khách danh dự của mình dường như bị cuốn vào buổi diễn. Ba mươi giây sau khi khúc nhạc vang lên, ông ta đã nghiêng người về phía trước trên hàng ghế, một tay nắm chặt lan can đá cẩm thạch.

Quý bà Torsairian cũng hướng ánh nhìn thắc mắc của mình về sân khấu, và ngay lập tức, bà ấy quên luôn sự tồn tại của vị Phó Đô Đốc.

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào nữ diễn viên hóa thân thành Vua Rắc Rối. Đổ dồn vào những chuyển động đầy mê hoặc trên ba cánh tay của cô. Chúng quét ngang rồi cuộn lại, uốn lượn và tan vỡ như những cơn sóng của đại dương trong quá khứ. Quý Bà Torsairian nâng chiếc kính xem kịch lên mắt của mình, cố gắng nhận ra đâu là cánh tay nhân tạo, bởi tất cả chúng chuyển động qua lại mượt mà như thể chúng vốn là những cánh tay tự nhiên của người ca sĩ.

Chính đôi tay bà cũng bắt đầu râm ran khi nhìn những vũ điệu ấy, như thể cảm giác mềm mại không xương đang lan vào cơ bắp của bà. Như thể những nốt nhạc đang đè nặng lên bà đến mức, cặp kính kịch trường nhẹ bẫng bỗng trở nên nặng trĩu một cách lạ lùng.

Và bài hát không theo âm điệu nhưng đầy ma mị này. Thay vì hòa quyện vào nhau, mỗi nốt nhạc trong bài hát lại đứng riêng lẻ, một hơi thở trỗi lên và tắt lịm độc lập, như thể chúng vốn không liên kết với phần còn lại. Lời bài hát, nếu nó thực sự có lời, là một thứ ngôn ngữ mà Torsairian không thể hiểu. Nhưng dù mang tính chất xa lạ, chúng lấp đầy tâm trí bà với những hình ảnh về những ngôi sao đen kịt, những đường hầm đầy nước chảy, và sự quấn quýt của hai con rắn khổng lồ đang nối đầu và đuôi với nhau, mãi mãi đuổi theo nhau trong sự cân bằng cộng sinh.

Đột nhiên, một khao khát muốn tìm hiểu thứ âm nhạc và hòa mình vào từng âm điệu của nó bắt đầu hình thành trong tâm trí bà ta. Có thể nếu bà giữ ánh mắt với người biểu diễn đủ lâu, vị Vua Rắc Rối sẽ giải thích những điều kỳ diệu này. Và khi Torsairian chăm chú dõi theo từng động tác của nữ diễn viên, bà thực sự thấy ánh mắt của cô đang xuyên thẳng qua sân khấu tới nơi bà đang ngồi, và rồi cô ta cũng vung ba cánh tay uyển chuyển của mình về phía bà.

Một luồng gió lạnh buốt thổi qua người Torsairian, gợi nhớ cho bà ta những truyền thuyết về ma quỷ và thần thánh mà người xưa đã ghi lại trong những cuốn sách bí mật đã bị cấm lưu truyền từ lâu. Một cảm giác tê buốt bao trùm lấy bà, như thể con người của bà đang chìm xuống dòng nước lạnh giá ở đáy đại dương. 

Torsairian đánh rơi chiếc kính xem opera của mình trong vô thức, nhận ra không biết từ khi nào nước dãi đã chảy ra từ cái miệng há hốc. 

Và rồi bà ta cũng cảm nhận được áp lực chậm rãi khi một khẩu súng hellpistol chạm vào sau gáy.

–––––

Orikan là người duy nhất chứng kiến phát súng. 

Trazyn, như thường lệ, vẫn mải mê với màn trình diễn, có lẽ đang cố gắng ghi lại từng chuyển động tinh tế của cổ tay và từng đường kim mũi chỉ trên trang phục. Dù sao thì, đó cũng là một buổi diễn bất thường. 

Màn biểu diễn của người diễn viên quá phi nhân loại.

Trong khi đó, Orikan quan sát các khán giả. Ông ta nhận ra có điều gì đó ở tất cả bọn họ, những cơ mặt lỏng lẻo và những cái chớp mắt chậm chạp. Chỉ vài giây trước, không khí còn rộn ràng với những tín hiệu sóng não khi các quý nhân trò chuyện, tán tỉnh, dối trá và thúc đẩy những mưu đồ nhỏ nhặt của họ. Hoạt động thần kinh tăng vọt khi ca sĩ bước lên sân khấu. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại một nhịp sóng chậm rãi và đồng bộ, như những con sóng đại dương đã va vào bờ nhưng lại không vỡ ra bọt nước.

Ông cho chạy một chương trình tiên tri và phát hiện ra một dạng sức mạnh hắc ám. 

Thôi miên hàng loạt.

Và rồi ông ta thấy tên vệ sĩ đứng sau vị thống đốc chậm rãi rút ra khẩu Hellpistol. Hắn chớp mắt liên tục như thể chính hắn cũng bối rối trước hành động của mình. Rồi hắn chĩa súng vào đầu vị Thống Đốc với ngón cái gạt chốt an toàn, và dừng lại và run rẩy trong thoáng chốc. Có vẻ như hắn đang cố gắng chống lại thứ đang điều khiển chính mình, nòng súng của hắn liên tục rung qua lại trong không khí.

Nhưng hắn đã thất bại. Và Đoàng

Đầu vị thống đốc ngã nhào về phía trước, đập mạnh vào lan can cạnh bàn tay được chăm chút kỹ lưỡng vẫn đang nắm chặt tay vịn. Cơ thể bà trượt nghiêng khỏi chiếc ghế, rồi biến mất dưới mép khán phòng.

Không ai nhúc nhích trước âm thanh đó. Tất cả đều đang dán mắt vào ca sĩ và những nốt cao trong trẻo của cô ta, tựa như âm thanh từ một ngón tay ướt lướt mạnh trên vành ly pha lê. Người con trai và cũng là người thừa kế đang ngồi ngay bên cạnh thậm chí cũng không chớp mắt khi bàn tay mẹ mình tuột khỏi tay cậu.

Tên vệ sĩ tiếp tục xoay khẩu Hellpistol của mình về phía người thừa kế với một sự chậm rãi đầy do dự, gợi nhắc Orikan về một trận chiến dưới nước đã xảy ra từ lâu.

Đoàng

“Tiếng động quái quỷ gì thế?” Trazyn nói khi đôi mắt vẫn dán chặt vào màn trình diễn.

Orikan liên tục lia con mắt duy nhất của mình từ lô ghế này sang lô ghế khác, thấy những lớp năng lượng xám của màn cách âm liên tục lóe lên như chân trời bị sét đánh. Một màng năng lượng bên cạnh ông ta nhấp nháy và rít lên “ Lóe lóe lóe” khi cánh tay của một người đàn ông xuyên qua nó với tay áo đang loang lổ máu tươi.

Ông ta nắm lấy tay Trazyn. “Đây là một cái bẫy.”

“Cái gì?” Trazyn đáp, giật mình thoát khỏi cơn nghiện văn hóa. “Ngươi đang lảm nhảm cái quái gì—”

Cánh cửa phía sau họ đột ngột bật tung khi họ quay lại. Và đứng ngay đó là một người đàn ông gù lưng, mặc bộ đồ đen bó sát của nhân viên hậu trường với một chiếc mũ len đen kéo thấp che trán. Điểm nhấn màu sắc duy nhất trên cơ thể bị bọc đen đó là một chiếc khăn rằn màu tím đang quấn kín khuôn mặt hắn.

Hắn cầm một khẩu súng tự động với băng đạn kéo dài cong cong dưới báng súng như chiếc sừng cừu. Và ngay lập tức chĩa nó vào cặp đôi bị khống chế tâm trí mà không biết rằng ngay bên cạnh họ đang đứng hai người khổng lồ bằng kim loại do ảnh hưởng của thiết bị thay đổi nhận thức.

“Orikan, di chu—”

Những viên đạn cứng rắn được phun ra từ khẩu súng lao thẳng vào bọn họ và cặp tình nhân. Nó xé toạc thịt và xương khiến đôi trai gái chết ngay lập tức, nhưng chỉ tạo ra các tia lửa khi nó va chạm với lớp kim loại sống. Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng của những viên đạn, thiết bị ảnh hưởng nhận thức của họ đã bị hư hỏng

May mắn cho cả hai, khói súng đã tràn ngập căn phòng nhỏ, che mờ đi tầm nhìn. Và kẻ tấn công thì không quá để ý vì mải cố gắng giữ ổn định cho cái nòng súng đang nảy lên xuống liên hồi trước khi đột ngột dừng lại do hết đạn.

Rồi Orikan bước ra từ làn khói, với cái đầu được bao bọc trong cái vương miện vàng như một con rắn độc. Ông ta tóm lấy kẻ tấn công bằng những ngón tay sắc như dụng cụ phẫu thuật, đập mạnh hắn vào tường, làm lõm cả lớp thạch cao.

“Phân tích quang phổ cho thấy nó không phải con người,” Orikan nói.

Trazyn bước ra từ làn khói phía sau Orikan, quan sát kẻ tấn công đang nghẹn ngào mà chẳng thèm để tâm đến tiếng rên rỉ của hắn. Ông ta lướt ngón cái dọc theo gờ xương trên trán của hắn, rồi mạnh bạo banh miệng kẻ đó ra, bẻ gãy một chiếc răng nhọn và đưa lại gần đôi mắt mình để kiểm tra mô hình phát triển.

“Đây là một giống lai giữa con người và sinh vật ngoài hành tinh. Ta từng gặp chúng ở một số thế giới khác. Con này có vẻ là thế hệ thứ tư. Có lẽ là một phần của một cuộc nổi dậy lớn hơn.”

Orikan ngoảnh nhìn qua vai về phía dãy ghế chính, nơi các nhân viên soát vé và những ngôi sao điện ảnh đang lăm lăm rìu và dao khi tiến xuống các lối đi, lần lượt cắt cổ khán giả từng người một khi họ vẫn đang trong trạng thái thụ động. Mỗi cái chết chỉ gây ra một gợn sóng nhỏ trong não bộ của những nạn nhân bên cạnh và biến mất nhanh như cách lưỡi dao xoẹt qua cổ.

“Đồ ngu xuẩn,” Orikan chế giễu. “Ngươi tốn công tìm một ghế VIP chỉ để xem một vụ đảo chính.”

“Ừ thì, các bài đánh giá khen thứ này là một tuyệt tác,” Trazyn đáp.

Orikan hất tên người lai qua trường năng lượng riêng tư, khiến nó chập điện và tắt ngóm. Gã tín đồ đâm sầm xuống sân khấu, làm gãy cổ một nghệ sĩ viola và hất văng ba người nữa trong dàn đàn dây.

Giọng của người ca sĩ chững lại vì sự gián đoạn.

Và sau một thời gian khi phát súng đầu tiên vang lên, mọi người mới bắt đầu gào thét.

Nội bộ của nhà hát Opera, bên trong căn phòng xem kịch của vị Thống Đốc, một vệ sĩ bị thôi miên đang giơ bàn tay run rẩy chĩa súng về phía Phó Đô đốc Zmelker. Vị Phó Đô Đốc ngay lập tức linh cảm thấy điều chẳng lành, ông ra quay người và đặt tay lên lưng ghế, nhìn thẳng vào mắt kẻ ám sát.

Đoàng 

Viên đạn nóng rực lao vào ngực vị phó đô đốc với một tiếng thịch trầm đục, đẩy ông ngã bật vào tường năng lượng phía trước. Một người lính cận vệ của ông ta, tuy rằng choáng váng trước việc vừa xảy ra, nhưng vẫn ngay lập tức cử động. Anh ta lao vào kẻ ám sát, vụng về vật lộn để giành lấy khẩu súng trong không gian chật hẹp của khán phòng.

Tiếng Đoàng lại vang lên. Và lần này là một ngọn lửa phun ra từ lưng người lính, đôi chân anh ta lảo đảo khiến anh gục ngã qua mép dãy ghế và làm vỡ trường năng lượng vô hình. Nhưng người lính này vẫn thể hiện sự gan lì và trung thành đến phút cuối. Anh ta nắm chặt kẻ ám sát và kéo hắn rơi theo mình với khoảng cách sáu mét thẳng vào đám đông hoảng loạn bên dưới.

Nhà hát giờ đây chìm trong hỗn loạn hoàn toàn. Đám đông quý tộc ùn ùn lao về các lối ra, chỉ để phát hiện chúng bị chặn bởi những người dẫn đường cầm súng ngắn và những dụng cụ hậu trường. Những loạt đạn từ các dãy ghế trên cao bị chiếm giữ bắn xối xả xuống đám đông hoảng loạn bên dưới. Họ hoảng loạn và cố gắng chạy theo hàng chục hướng khác nhau, nhưng chỉ tìm thấy cái chết ở mọi lối thoát.

Orikan nhìn thấy một lính hải quân khác kéo vị Phó Đô Đốc đang choáng váng đứng dậy, ông ta vẫn còn sống. Trên ngực ông, dải huy chương và danh hiệu dày cộp giờ đã vỡ nát và bốc khói, những tấm kim loại nặng nề đã hứng chịu phần lớn sức mạnh của phát súng hellpistol. Các lính an ninh còn lại vây quanh ông, che chắn bằng chính cơ thể họ, bắn trả qua lại giữa khán phòng của mình và những khán phòng khác.

“Chúng ta cần rời đi ngay,” Orikan nói.

Giữa lằn ranh hỗn loạn, Trazyn quan sát nữ ca sĩ khi cô ta dừng buổi diễn của mình và đứng nhìn sự hỗn loạn của nhà hát, như thể khoái chí với những gì đang diễn ra. Cô ta từ từ tháo chiếc mặt nạ với một vẻ chậm rãi đầy kính cẩn. Nở một nụ cười với hàm răng nhọn hoắt, trên làn da màu tím nhạt và vầng trán phồng to lộ ra sau lớp sứ trắng. Rồi cô ta xoay người với đôi tay dang rộng, hét lên bằng một thứ ngôn ngữ không thể hiểu nổi về phía hậu trường.

Phia sau cô ta, một tấm phông nền vẽ hình ngôi đền cẩm thạch đổ sụp, để lộ một con quái vật đang cúi mình. Trong khoảnh khắc, Trazyn đã nghĩ đó là đạo cụ sân khấu hoặc một tượng thần khổng lồ, nhưng khi con quái vật ngẩng đầu, nếm không khí bằng cái miệng đầy những xúc tu. Nó tiến tới trên đôi tay và chân có móng vuốt khổng lồ, cho đến khi đứng sừng sững phía trên nữ ca sĩ với chiều cao gấp ba lần cô ta.

Và khi nó hét lên, dang rộng các chi và cất tiếng rít cao vút trong trẻo nhưng vô hồn, Trazyn nhận ra con quái vật này chỉ có ba cánh tay, nơi đang lẽ là cánh tay thứ tư của nó đã bị cụt lủn và chỉ còn một đoạn nhỏ.

“Ta tin rằng, như bất kỳ nghệ sĩ giỏi nào sau khi kết thúc phần diễn của mình,” Trazyn nói, “chúng ta nên rời sân khấu ngay bây giờ.”

“Đó là con quái vật mà ngươi thả ra để giết ta à?” Orikan hét lên. Ông ta phải gào to để át đi tiếng rít của chiếc cưa máy.

“Lúc đó ta không biết chúng là những sinh vật truyền nhiễm,” Trazyn đáp, dùng một cánh tay chặn lưỡi cưa của tên cuồng tín, khiến lưỡi cưa bật ra khỏi thiết bị của hắn. Rồi ông ta đấm ngược lại, nghiền nát hộp sọ của tên người lai trong một đòn duy nhất. Họ vừa đánh vừa chạy, lao dọc qua hành lang phía sau các dãy ghế trong nhà hát. “Lúc đó ta chỉ nghĩ chúng kỳ lạ và nguy hiểm. Hóa ra chỉ cần một con cũng đủ để gây ra một đợt lây nhiễm trong dân chúng bản địa, thậm chí có tư duy để phát triển thành một thủ lĩnh để dẫn đầu một giáo phái.”

Orikan thi triển Yinnith’s Grid (Lưới Yinnith), triệu hồi một lá chắn bằng ánh sáng để bảo vệ phía sau khỏi đám người lai đang xả đạn từ các dãy ghế. Những viên đạn dội ra khắp nơi khi chúng va vào bề mặt ánh tinh thể. “Vậy là ngươi thừa nhận đã cố giết ta.”

Trazyn thấy thêm nhiều tên người lai tụ tập ở cuối hành lang. Và ông ta dừng lại đột ngột đến mức lướt một đoạn nhỏ trên sàn, ngay lập tức triệu hồi vũ khí Obliterator của mình. Ông đập thủng một lỗ trên bức tường bên phải với một cú vung gậy mạnh mẽ, để luồng không khí mát lạnh của đêm khuya tràn vào.

“Orikan thân mến, đó chỉ là một chút vui đùa thôi.” Trazyn trả lời, một viên đạn xoẹt qua vai ông ta khi ông nói tiếp. “Nếu ta thực sự muốn giết ngươi, chắc chắn ta đã dùng nhiều hơn một con, đúng không? Ta sở hữu nhiều sinh vật như thế trong các kho lưu trữ của mình. Rất nhiều.”

Cả hai lập tức nhảy ra khỏi nhà hát và lao vào màn đêm, hệ thống giảm chấn ở chân hấp thụ lực khi họ đáp xuống con hẻm lát đá bên dưới. Trên đầu họ, đám phiến quân lai tạp tụ lại ở lỗ hổng lởm chởm và nã súng xuống xối xả. Nhưng do thiếu tầm nhìn, tất cả đạn đều lệch mục tiêu.

Tại sao chúng lại chọn thời điểm này để nổi dậy?” Trazyn thắc mắc khi đang tìm chỗ trú trong một con hẻm tối tăm của khu phố cổ.

“Những con tàu,” Orikan bực bội nói khi ông ta dùng những ngón tay xoay một loạt các vòng hoàng đạo chrysoprase đang bùng cháy trước mặt. “Những con tàu đã đến sớm hơn dự kiến. Và đây là hạm đội chinh phục đầu tiên ghé thăm thế giới này kể từ Chiến Tranh Da Xanh. Chúng đã thấy cơ hội để triệt hạ cấu trúc quyền lực của Serenade và chiếm lấy các con tàu.”

Để lan truyền dịch bệnh ra các thế giới khác, nghe có vẻ hợp lý.” Trazyn đáp.

Điều đó dẫn đến một vấn đề lớn hơn. Giờ ta đã biết tại sao loài người ra lệnh Exterminatus cho Serenade – nhưng theo tính toán của Hội Đồng, điều đó đáng lẽ xảy ra sau hơn một thế kỷ nữa. Vậy nên lũ nhân loại này đang lệch khỏi dòng thời gian định sẵn. Trazyn, ta nghĩ lý do là vì chúng đã thoát ra khỏi Warp sớm hơn định mệnh của chúng tận một trăm bảy mươi ba năm. Thế nên, cuộc nổi dậy sẽ bắt đầu ngay tối nay và cuộc oang tạc sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa.”

“Đó là kết quả tính toán của ngươi à?”

“Trong mớ hỗn loạn này, đó là điều ta có thể xác định.” Orikan xoay một vòng hoàng đạo chrysoprase. “Sẽ mất thời gian để chuẩn bị tàu. Nạp đạn dược. Chúng ta có bốn ngày, mười bảy tiếng.”

“Thời gian khá ít, ngươi có thể mở được lăng mộ nếu chúng ta đến đó ngay bây giờ không?”

“Ta có thể,” Orikan khẳng định.

“Vậy thì hãy thoát khỏi vụ phục kích này và chui xuống dưới lòng đất trước khi các đợt pháo kích bắt đầu.”

Khi họ lách qua những bóng tối và len lỏi qua các con hẻm lát đá cuội, chẳng mấy chốc họ nhận ra đây không chỉ là một vụ ám sát đơn lẻ. Vô số ngọn lửa đã bùng cháy khắp thành phố Serenade, từ những căn biệt thự được bao quanh bởi khuôn viên trên các đỉnh đồi cho đến những khu ổ chuột đơn điệu ở vùng Abyssal. 

Cả hai thiết bị ảnh hưởng nhận thức của họ đã bị bắn tan tành bởi loạt súng trong lúc họ di chuyển, và thỉnh thoảng, lớp da Necrodermises của họ lại bật ra những viên đạn dẹt khi thứ kim loại sống mạnh mẽ đang tự sửa chữa cơ thể họ.

Chẳng ai để ý đến hai gã khổng lồ kim loại này, có lẽ họ bị nhầm là một biến thể từ các tạo vật của Cơ Khí Thần Giáo đang lang thang trên đường phố, cố gắng bảo vệ các trạm điện và xưởng chế tạo. Trazyn ước đoán cuộc chiến giành giật các cơ sở tiện ích này sẽ rất khốc liệt. Vì chỉ ba mươi giây sau khi họ bắt đầu hành trình, mọi ánh đèn trong khu vực đều tắt ngắm, nhấn chìm trung tâm của thế giới thuộc địa vào bóng tối.

Khi họ tiến đến Quảng Trường Định Cư, một cuộc giao tranh toàn diện đã diễn ra. Ba đại đội Thủy Quân Lục Chiến Serenade – vốn được tập hợp cho một cuộc diễu hành gần đó – đang bao vây nhà hát Opera. Những tia laser đỏ rực xé toạc không khí lao thẳng vào nhà hát, làm cháy đen những cột đá cẩm thạch trắng như xương. 

Từ phía trong nhà hát, tiếng súng liên thanh đáp trả. Một quả tên lửa vác vai phóng ra từ giữa các cột trụ cẩm thạch và tạo ra một vệt khói trắng mịn khi nó di chuyển. Nó lao vào cạnh đài phun nước cổ kính ở quảng trường rồi phát nổ, tạo ra một đám mây bụi trắng và hất văng những mảnh đá cẩm thạch to bằng nắm tay làm vỡ sọ vài kẻ xấu số. Một lính Vệ Binh gào thét dưới lớp máu khi khuôn mặt của anh ta bị những mảnh đá xé toạc.

Những người lính Thủy Quân Lục Chiến đang mặc đồng phục mùa hè: áo tu-níc màu ô liu với tay áo xắn lên, mũ nồi màu cát thay vì mũ bảo hộ. Nhiều người thậm chí không có áo chống đạn do đang làm nhiệm vụ diễu hành. Và mặc dù

được huấn luyện cho các chiến dịch đổ bộ bãi biển và tác chiến trong rừng thay vì chiến tranh đô thị, họ vẫn đang thể hiện khá tốt.

“Ta cảm thấy tiếc nuối vì đã không thu thập vài đơn vị Serenade vào bộ sưu tập,” Trazyn nói. “Giờ thì ta đoán ta không còn cơ hội.”

“Chúng ta sẽ tiến vào nhà thờ lớn và các đường hầm bằng cách nào?” Orikan hỏi.

“Không ổn khi đột nhập vào lúc này,” Trazyn đáp, chỉ qua quảng trường, nơi một nhóm những kẻ lai tạp với thân thể tím tái đang bò lên từ cống thoát nước. “Bọn cuồng tín có thể đã kiểm soát hoàn toàn lòng đất. Ở trên mặt đất sẽ tốt hơn.”

Phía sau họ, tiếng động cơ gầm lên khi một đoàn xe bọc thép Taurox Prime lao vụt khỏi cổng chính của nhà hát Opera và nhanh chóng rời xa khỏi tòa nhà. Những chiếc bánh xích của đoàn xe hất tung những mảnh gạch vỡ vào đám cuồng tín dị dạng đang trồi lên từ những nắp cống, khiến chúng vừa rít lên chửi thề vừa bắn loạn xạ.

“Chắc là tên Phó Đô đốc,” Trazyn nói. “Hoặc những thành viên còn lại của ban tham mưu.”

Chiếc Taurox đi cuối đoàn, với thân xe mang phù hiệu của Hạm đội Biên Giới Thứ Năm. Đang xoay tháp pháo để ngắm mục tiêu, khẩu gatling trên đầu nó đã bắt đầu quay để xả đạn. Ánh lửa từ nòng súng dài bằng cánh tay Trazyn đâm vào bóng tối, những viên đạn màu cam rực sáng xé nát đám cuồng tín ngay tại chỗ.

Trên một chiếc Taurox khác, một sĩ quan Hải Quân trong bộ lễ phục màu trắng đang điều khiển khẩu súng máy hạng nặng, bắn những loạt đạn trấn áp vào cánh cổng nhà hát Opera và những cột trụ hai bên của nó. Với chiếc mũ rơi ra khi anh ta nhấn cò súng bằng đôi tay vẫn đeo găng lễ phục. Một quả tên lửa khác lao ra từ giữa các cột trụ cẩm thạch, bay thẳng vào bên cạnh hông xe và phát nổ, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục chạy với lớp giáp bốc cháy. Còn viên sĩ quan đã ngã vật ra sau ở cửa sập, bộ lễ phục trắng dần chuyển sang màu hồng.

“Nếu chúng ta cẩn thận,” Orikan nhìn theo đoàn xe và nói, “chúng ta nên giết Zmelker trước khi hắn kịp sơ tán. Hắn là kẻ duy nhất có quyền kích hoạt Exterminatus.”

“Hoặc ta có thể giữ hắn lại,” Trazyn trầm ngâm khi lấy ra một mê cung tesseract từ túi không gian của mình. “Ta có cảm giác đêm nay sẽ đang để lưu trữ.”

Và đúng thật là như thế.

Các thành phố của Serenade đang chìm trong hỗn loạn khi vô số quái vật tràn ngập khắp nơi. Chúng là những sinh vật lai tạp mang dáng dấp con người, nhưng mỗi nhóm lại có những đặc điểm riêng biệt. Một số khoác lên mình bộ đồng phục của Thủy Quân Lục Chiến, tay cầm những khẩu súng săn đầy uy lực. Một số khác mang trang phục lao động, tay nắm chắc những chiếc cưa điện và máy khoan đá, biểu tượng hai con rắn – một vàng, một đen – đan quyện thành vòng tròn hoàn mỹ với đôi mắt cân đối, được khắc trên áo của chúng.

Những sinh vật này không đơn thuần chỉ gieo rắc nỗi kinh hoàng. Chúng thực thi một lời hứa đáng sợ: san phẳng mọi ranh giới xã hội, kéo kẻ cao xuống thấp và nâng kẻ thấp lên cao. Dưới sự thống trị của vị Vua Ba Tay vừa trỗi dậy, mọi tầng lớp giờ đây đều đứng trên cùng một mặt phẳng.

Tuy nhiên, sự bình đẳng này không mang lại công lý hay hòa bình. Bởi vì tất cả mọi thứ, từ những cung điện xa hoa trên đỉnh đồi đến những khu ổ chuột trong lòng chảo, đều trở thành con mồi. Một xã hội không còn phân biệt giai cấp, bởi tất cả đều bị đặt trước cơn đói khát vô tận của những kẻ săn mồi mới.

Nhưng ở khu vực Abyssal, sự nổi loạn xảy ra rất yếu ớt. Các đơn vị mạnh nhất của giáo phái dị giáo đã được triển khai đến khu thành cổ, nơi ở của ban lãnh đạo hành tinh và các nhân vật quan trọng. Còn ở khu ổ chuột này, mối nguy chỉ là những đội dân quân lang thang và các đội đặc nhiệm chống bạo động, những thứ chẳng mấy nguy hiểm với hai lãnh chúa Necron có khả năng thao túng dòng thời gian.

Chẳng cần phải di chuyển ẩn nấp như những ngày trước, cả hai đã đến được trạm bơm chỉ trong hơn một giờ, dù cơ thể họ đều dính đầy máu tím dính nhớp từ ít nhất hai tá kẻ nổi loạn xấu số. Có lúc, họ đụng độ một đại đội vũ khí hạng nặng của Serenade đang chặn một đại lộ rộng để ngăn dân quân giáo phái tập hợp và tấn công về phía khu thành cổ. Nhưng hai Necron đã lén di chuyển về phía sau hàng súng, và vượt qua chúng mà chẳng gặp chút khó khăn nào.

Trazyn vẫn xoa xoa mê cung tesseract khi họ đến được trạm bơm, hài lòng với bộ sưu tập bất chợt này.

Orikan giật tung cánh cửa trạm mà chẳng còn bận tâm đến việc lén lút. Họ cúi người bước vào bên trong tòa nhà vắng tanh và hướng thẳng đến lối vào.

“Ngươi có Mysterios chứ?” Trazyn hỏi.

“Ta có,” Orikan đáp, liếc nhìn bộ sưu tập đồ vật của Trazyn. “Đó là viên ngọc Aeldari đúng không? Viên ngọc mặt trời?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Nghi thức mở Mysterios cần năng lượng. Ta sẽ cần dẫn truyền từ nó.” Orikan chìa tay. “Cho ta xem được không?”

“Đi sâu xuống dưới trước đã, Orikan thân mến. Ta thấy chúng ta vẫn còn quá gần mặt đất.”

Họ tiếp tục đi xuống trong bóng tối mà chẳng nói gì nhiều. Từ các hệ thống ống dẫn, đến những hang động đá đen, rồi đến các đường hầm Necron. Ngày càng tiến sâu vào lớp vỏ hành tinh.

Ở mỗi khúc quanh của đường hầm, Trazyn lấy từ túi không gian một thiết bị định vị cỡ ngón tay, kích hoạt nó, và đập mạnh vào tường để cố định nó vào lớp đá đen.

“Thứ đó là gì?” Orikan hỏi.

“Ngươi không bao giờ biết chuyện gì có thể xảy ra dưới này.” Trazyn cười. “Dù chúng ta có mở được cổng, cuộc Exterminatus vẫn có thể làm vỡ lớp vỏ hành tinh. Khiến các đường hầm sụp đổ và buộc chúng ta phải đào bới bằng flayer để thoát ra. Đừng quên, trên đầu chúng ta là cả một ngọn núi. Và ta không muốn bước ra từ cánh cổng chỉ để phát hiện đường đi đã bị bịt kín.”

Hai ngày trôi qua, một cơn rung động nhẹ xảy ra dưới chân họ giống như một trận động đất nhỏ. Điều này báo hiệu rằng hành tinh đã bắt đầu rung chuyển.

“Đã bắt đầu rồi,” Trazyn nói. “Ta đoán đó là Void Hammer đang hoạt động ở mức một phần tám công suất. Một đòn tấn công chiến thuật chính xác. Có lẽ là để kéo dài thời gian cho các lực lượng mặt đất rút lui.”

Orikan gật đầu và giảm độ nhạy của bộ thu âm thanh. Sự luyên thuyên không ngừng của Trazyn đã làm ông ta phân tâm suốt hai ngày qua. Nhà Khảo Cổ này nói về mọi thứ, dường như mọi suy nghĩ của hắn ta đều được nói thành lời. Nào là loại tầng địa chất họ đi qua. Những chuỗi hoa văn hình thành trong lớp bụi trên sàn. Những mũi khoan khai thác mà đám cuồng tín dùng làm vũ khí, phù hợp như thế nào để khoan xuyên qua lớp đá núi lửa của Serenade. Rồi từ đó, Trazyn chuyển sang các loại khai quật địa chất, các khe nứt và mạch đá, điều kiện lý tưởng để hình thành hóa thạch, và những hóa thạch nổi bật mà hắn ta đã thu thập được trên Serenade.

Sự lắm lời của Trazyn càng khiến Orikan thêm mệt mỏi khi ông ta phải phân biệt giữa giọng nói lải nhải của hắn và những lời thì thầm của Vishani, liên tục khuyến khích và dẫn dắt ông đi sâu hơn. Giọng nói của cô ngày càng rõ ràng theo từng giờ, đến mức suy nghĩ của họ dường như hòa làm một. Orikan cố giết thời gian bằng cách nhớ lại cảm giác khi được lấp đầy bởi ánh sao – một trải nghiệm mà các dữ liệu của ông ta không thể ghi lại trọn vẹn – và tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả Necron đều đạt được sự siêu việt như thế.

Tất nhiên, Orikan sẽ là người quyết định xem họ có nên đạt được điều đó không. Vì bản thân ông ta không quá hào hứng với ý tưởng trở thành một vị thần trong số nhiều vị thần.

Đến ngày thứ tư, sự chán nản ngày càng tăng của Orikan tạm thời được xoa dịu khi họ đụng độ một đám sinh vật giống khỉ dị dạng, nhưng chuỗi gen nguyên bản của chúng đã bị dòng gen ngoại lai tha hóa vượt xa bất kỳ thứ gì ông ta từng thấy. Chúng tấn công bằng những cánh tay to lớn và sử dụng các thanh dầm thép xây dựng làm vũ khí. Ở phía sau chúng, một tên khoa học gia nào đấy đang la hét, thúc dục chúng tấn công trong khi đang dùng một cây gậy đầy kim tiêm đâm vào lưng chúng.

Rồi Trazyn lấy ra một mê cung Tesseract , và sự mới mẻ đó nhanh chóng kết thúc. Phần còn lại của ngày là hành trình đi xuống một sườn đá gập ghềnh, nghe Trazyn thuyết giảng về mức độ biến dị cao hơn ở những sinh vật lai tạp được hình thành từ dòng gen Ymgarl không ổn định.

Sàn đá giờ đây đang rung lắc liên tục bởi các đợt oanh tạc từ trên cao, khiến họ phải chuyển đổi từ đi bộ sang chạy.

Đến cuối ngày thứ tư, theo lời Trazyn. Có lẽ tám mươi phần trăm sự sống hữu cơ trên bề mặt đã chết. Ít nhất là giờ đây, hắn ta chỉ đang lẩm bẩm trong lúc chạy, cho phép Orikan tập trung tinh thần cho nhiệm vụ phía trước. Lắng nghe Vishani hướng dẫn bằng những chuỗi logic chi tiết, về những gì mà ông phải làm.

Orikan không nhận ra họ đã đến hồ chứa nước cho đến khi nghe tiếng nước bắn tung tóe dưới chân.

“–hồ chứa bị nứt!”

“Cái gì?” Orikan hỏi.

“Ta nói là những đợt oanh tạc đã làm nứt mạch nước ngầm!” Trazyn hét lên.

Những tảng đá đang rơi xuống từ trần hang, vỡ vụn khi chạm vào lớp nước nông chỉ cao vài phân dưới chân họ. “Đợt oanh tạc cuối cùng đã bắt đầu. Nhìn kìa, chúng đã xuyên thủng hồ chứa bằng một đòn tấn công từ trên cao.”

Trazyn chỉ xuống trung tâm căn phòng, và Orikan thấy một hố sụt khổng lồ ở giữa, sâu hun hút như một cái giếng dẫn vào bóng tối. Ở trên nó, là một cái lỗ khổng lồ dẫn thẳng lên bề mặt hành tinh.

“Chúng ta phải tăng tốc lên!” Trazyn mỉm cười.

VISHANI: Ngay lúc này, hỡi người bạn tâm giao của em.

“Không,” Orikan nói. “Không còn thời gian nữa. Đưa viên ngọc cho ta.”

VISHANI: Đừng cầu xin. Hãy đoạt lấy.

Một tảng đá lớn rơi xuống cạnh Trazyn, và ông ta giơ tay bảo vệ phần hông của mình. “Giờ là lúc thích hợp sao? Căn phòng này đang sụp đổ đấy.”

VISHANI: Hắn không thể tới gần cánh cổng. Anh không được để hắn đi tiếp.

Orikan hành động nhanh như chớp, cả người ông ta lao đến bên cạnh Trazyn, một tay nắm chặt Viên Đá Mặt Trời, trong khi tay kia tạo nên giao thức Vzanosh’s Ballistic Parabola-(Đạn đạo Parabola Của Vzanosh)-.

Trazyn nhận ra chiêu thức của Orikan, ông ta lập tức kích hoạt Áo Choàng Mảnh Thời Gian, vô số tương lai xuất hiện trong mắt ông, và ông đã chọn một trong số chúng. Đôi tay của Trazyn ngay lập tức bắt lấy bàn tay đang niệm phép Orikan, bóp mạnh vào nó khiến các ngón tay lệch khớp, lóe lên tia lửa và làm phép thuật tan biến.

“Ngươi đang giở trò gì vậy, Orikan?”

“Chúng ta không thể cùng đến đó, cô ấy đã nói với ta. Chỉ một trong hai chúng ta thôi.” Orikan giật mạnh viên ngọc, nhảy lùi lại, triệu hồi cây quyền trượng Staff of Tomorrow, sẵn sàng cho một trận chiến.

Trazyn không bị khiêu khích bởi lời nói của Orikan. Phía sau ông ta, một tảng đá to bằng đầu ông rơi xuống khiến nước bắn lên tung tóe. “Đó chỉ là bản sao, Orikan. Ngươi nghĩ ta ngu đến mức để viên ngọc thật treo lơ lửng bên hông khi ngươi cứ nhăm nhe nó sao?” Ông ta triệu hồi Obliterator. “Thôi cái trò ngu ngốc này đi, chúng ta đã hợp tác rất tốt—”

Ngươi đã phái lũ ngoại lai để giết ta, khiến thế giới này diệt vong, đến mức chúng ta thậm chí còn chẳng thể mở cánh cổng. Đó là thứ ngươi gọi là hợp tác sao, Trazyn? Ngươi đã phá hủy cả thế giới này chỉ vì một trò đùa.”

Orikan lao tới như một tia chớp, tung đòn rồi bất ngờ thu chiêu, tóm lấy Obliterator của Trazyn với ý định giật nó ra khỏi tay hắn. Nhưng hành động đó chỉ khiến cả hai bị kéo lại gần nhau đến mức mặt của cả hai chỉ cách nhau một găng tay.

Hang động rung chuyển dữ dội khi một phiến đá lớn như cột trụ sụp xuống, đập tan sàn đá đen

“Ta không muốn làm thế này với ngươi, Orikan. Ta đã chuẩn bị cho tình huống này, nhưng ta không muốn phải thực hiện nó.”

Orikan vật lộn để giành lấy Obliterator của Trazyn, nhưng nhận ra nó đang tan biến trong tay mình. Ông ta chợt thấy ánh sáng lấp lánh của một túi không gian đang mở ra, túi không gian của chính ông.

Trazyn nhảy ra khỏi người Orikan, với một tay đã thành công lấy được Mysterios, rồi khéo léo cất nó vào túi không gian của mình.

“Tạm biệt, đồng nghiệp của ta,” Trazyn nói.

Orikan ngay lập tức lao vào Trazyn để giành lại Mysterios, nhưng Trazyn đã dùng hai tay ôm chặt ông, khóa chặt cánh tay quanh thân hình gầy gò của Orikan, và kéo ông ngã xuống đất.

Orikan vùng vẫy để thoát ra, liên tục gào thét và đập đầu vào Trazyn.

Nhưng rồi ông ta nhận ra, Trazyn đã không còn ở đó. Cơ thể của hắn đã biến thành một lớp vỏ rỗng. Một bộ xương ngoài bị bỏ lại sau khi con côn trùng đã bò thoát.

Và ông ta bắt đầu nghe thấy một âm thanh mà không kẻ phàm trần nào từng sống sót để miêu tả nó.

Âm thanh của một hành tinh bị hành quyết.

Tiếng gầm dữ dội đến mức khiến hang động sụp đổ và vượt quá khả năng xử lý của hệ thống thu nhận âm thanh của Orikan.

Vô số hòn đá rơi từ trên trần xuống đập vào ông ta. Nghiền nát ông ta. Chôn vùi ông ta.

Orikan The Divine, Nhà Tiên Chi của người necrontyr, giờ đây nằm tan tành dưới một ngọn núi đá.

Ý thức dữ liệu của Trazyn lao nhanh qua những đường chuyền mà ông ta từng đặt sâu trong các bức tường đá, di chuyển từ điểm này đến điểm khác khi từng đoạn hầm đổ sụp phía sau. Mỗi đoạn đường truyền cháy rụi dưới sức mạnh của ông và phong tỏa lối đi phía sau. Ông ta mặc kệ điều đó và tiếp tục lướt đi, vượt qua những mê cung ngầm của Necron, xuyên qua tầng đá đen, trồi lên qua các ống dẫn và cuối cùng vươn tới bầu khí quyển rực lửa dữ dội của Serenade.

Một thế giới mà nói thẳng ra, chẳng còn xứng đáng để mang một cái tên nữa.

Ý thức của Trazyn nhập vào thân xác dự bị trên phòng chỉ huy của Lord of Antiquity và ngay lập tức ra lệnh:

Trồi lên mặt đất và thực hiện một cuộc tấn công. Ta muốn con tàu chủ lực bị vô hiệu hóa trong đợt đầu tiên. Đừng phá hủy hoàn toàn nó, ta muốn nó còn khả năng rút lui. Tính toán hỏa lực đủ mạnh để chúng phải chuyển năng lượng từ các khẩu pháo năng lượng sang lớp khiên chắn.”

Nếu lệnh Exterminatus tiếp tục, Cổng Vĩnh Hằng sẽ bị hủy diệt. Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian để ngăn chặn điều không thể tránh khỏi đó. Trazyn nghĩ thầm.

Lord of Antiquity bắt đầu trỗi dậy sau hành thiên niên kỉ chôn mình dưới lòng đất mặt trăng thứ hai của Serenade. Việc di chuyển đột ngột của nó làm rung chuyển lớp bụi bặm bám trên vỏ tàu. Khiến chúng rơi xuống thành từng khối rắn và tạo thành một miệng hố hình lưỡi liềm. Con tàu ngay lập tức xoay mình, lao về phía hạm đội của Đế Chế Nhân Loại như một con diều hâu phát hiện đàn chim sẻ đang mổ côn trùng. Các dàn vũ khí bắt đầu nạp năng lượng. Tìm kiếm góc bắn cùng lúc cho ba con tàu khác nhau.

Trazyn có lẽ sắp trao cho Phó Đô Đốc Zmelker thêm một huy chương để treo lên ngực của mình.

“ Khai hỏa.”

Bốn tiếng sau, trên quỹ đạo hành tinh chỉ còn lại những xác tàu vỡ nát của một tuần dương hạm hộ tống và hai khinh hạm lớp Sword, đang trôi nổi bơ vơ trong ánh sáng mờ nhạt của Serenade.

Trazyn mở kênh liên lạc, bắt đầu phát ra các thông điệp.

“Orikan?” ông ta cố gắng tìm kiếm một tín hiệu.

Nhưng không có gì đáp lại ông ta.

“Orikan, xác định vị trí của ngươi, ta có thể đào ngươi lên.”

Vẫn không có hồi đáp.

Chỉ có một tín hiệu nhịp nhàng. Một mã số lặp đi lặp lại trên bề mặt hành tinh. 3211–1545–4131–5322.

Trazyn nhìn xuống bề mặt xám xịt của một thế giới đã chết. Bài Ca Serenade, bản nhạc vĩnh cửu của Cổng Vĩnh Hằng, có lẽ là thứ duy nhất còn sống nơi đây.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

For the four arms emperor 🐧
Xem thêm