KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁN...
ROBERT RATH WARHAMMER - BLACK LIBRARY
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ACT THREE: EXTERMINATUS (LỆNH HỦY DIỆT)

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 4,716 từ - Cập nhật:

LLANDU’GOR: Chúng ta đã lừa chúng. Chúng ta đã mang màn đêm đến cho chúng. Và chẳng bao lâu nữa thôi, chúng ta sẽ lột da chúng, lấy đi tất cả những thứ từng định hình lên chúng. Rồi chúng sẽ thuộc về chúng ta, sẽ phục tùng chúng ta, cả thể xác lẫn tâm trí.

– War In Heaven, Act V, Scene III, Line 2

––––––

CỔNG VĨNH HẰNG – SERENADE 

252 NĂM TRƯỚC SỰ HỦY DIỆT.

VISHANI: Anh đã đi xa quá lâu rồi, người ngang tầm với em.

ORIKAN: Anh gửi tới em lời xin lỗi sâu sắc. Anh có những bổn phận mà bản thân bắc buộc phải thực hiện. Cuộc Đại Thức Tỉnh đã bắt đầu, và vương triều của anh đang cần sự dẫn dắt. Hay nói đúng hơn, những kẻ đã thức tỉnh cần được dẫn dắt. Vương triều Sautekh đã trỗi dậy từ các lăng mộ vĩnh hằng, nhưng họ lại rơi vào các cuộc nội chiến không cần thiết. Nhiều người trong vương triều đã yêu cầu anh tiên đoán tương lai của họ.

VISHANI: Liệu họ có yêu cầu anh tạo ra tương lai cho họ?

ORIKAN: Hãy giữ chuyện đó giữa hai ta thôi, được chứ? Tương lai không phải lúc nào cũng có thể để mặc cho sự bất định của số phận. Đôi khi, nó phải được xây dựng. Nếu anh đứng ngoài lề cuộc nội chiến này, vương triều sẽ tự bước vào con đường hủy diệt của nó. Một số việc cần phải được giải quyết trước khi anh mở ra khu phức hợp Cephris. Vì cho dù anh đã đạt được những gì nó cất giữ, anh vẫn không thể sử dụng được chúng nếu Đế Chế Vô Tận đã tự diệt vong trước.

VISHANI: Lần trước khi chúng ta nói chuyện, em đã đặt câu hỏi về sự sẵn sàng của anh. Bây giờ, vẫn là câu hỏi đó, anh đã sẵn sàng chưa, Orikan?

ORIKAN: Chuyện đó thật không dễ dàng gì, Vishani. Trong quá khứ, khi anh nói với họ về quá trình chuyển giao sinh học, về ngọn lửa địa ngục mà anh đã thấy, họ gọi anh là kẻ điên rồ cuồng tín. Không ai thấy được kết cục đấy, hoặc họ không muốn thấy. Anh là người duy nhất nhận ra bản chất thật sự của lũ C’tan. Anh cố gắng cứu họ, nhưng họ lại đàn áp anh. Rồi họ dùng những bàn tay kim loại túm lấy anh và ném vào ngọn lửa cùng họ. Sau những chuyện như vậy, thật khó để thành thật, để mở lòng mình với người khác.

VISHANI: Em đã lắng nghe. Nephreth cũng đã lắng nghe. Anh nói rằng anh là người duy nhất thấy được kết cục, nhưng đó chỉ là cái tôi kiêu ngạo của anh, người ngang tầm với em. Và với một người có khả năng như anh, cái tôi chỉ là một con thú dễ dàng khuất phục. Nhưng anh không phải là người duy nhất. Chúng em đã chiến đấu chống lại lũ C’tan. Nephreth đã hy sinh cuộc đời trong sạch của mình để đối đầu với chúng. Anh đã để phần quá khứ bị bức hại đó len lỏi vào trong tâm trí, và giờ anh dùng nó để tự hành hạ chính mình. Em chẳng phải đã tin tưởng anh sao?

ORIKAN: Em đã tin anh.

VISHANI: Em chẳng phải đã giúp anh mở khóa sức mạnh cháy bỏng của những vì sao và tiêu diệt kẻ thù của anh sao?

ORIKAN: Anh đã luôn biết ơn em vì điều đó. Anh đang cố gắng để giải thoát cho em.

VISHANI: Nhưng dường như, những điều đó vẫn chưa đủ để anh hạ lớp giáp bảo vệ tâm trí mình. Ở đây cô đơn lắm, Orikan à. Và nếu anh tin tưởng em và để em bước vào, thì em có thể chỉ cho anh cách mở Cổng Vĩnh Hằng sớm hơn rất nhiều, trước khi thế giới này nứt vỡ và tan tành.

ORIKAN: Chúng ta còn thời gian, anh chưa thử hết mọi cách—

VISHANI: Anh sợ em sao, Orikan? Có phải vì chuyện của gã Cryptek kia?

ORIKAN: Thú thật thì, việc Quellkah bị nhiễm flayer virus là… điều không thể tưởng tượng nổi. Và suy nghĩ đến việc thứ này có thể lây lan giữa các Nercon chỉ bằng ý nghĩ cũng khiến anh sợ hãi. Trazyn đã bị cách ly vì điều đó. Hắn đã đọc những tín hiệu thần kinh của thứ đó bằng chính mắt mình. Cho đến giờ, hắn dường như chưa bị nhiễm, nhưng..

VISHANI: Em không bị nhiễm, Orikan.

ORIKAN: Nhưng nếu em bị nhiễm, em có thể không nhận ra.

VISHANI: Em không bị lây nhiễm vì em chưa bao giờ bận tâm đến tín hiệu đó. Nó đã có mặt ở đây từ khi nơi này được xây dựng, là một phần của chính địa chất nơi này. Thực tế, đó là một lớp phòng thủ thụ động rất tốt. Chúng em đã mất bảy kiến trúc sư vì nó trong lúc xây lăng mộ, nhưng nhanh chóng học được cách loại bỏ nó. Chỉ cần không lắng nghe nó. Như em đã bảo anh, đừng lắng nghe. Có đúng không?

ORIKAN: Đúng vậy.

VISHANI: Em đã nói, cứ đi theo tín hiệu nếu anh muốn, nhưng đừng cố giải mã nó. Miễn là anh không để tâm đến nó, anh sẽ an toàn. Và anh đang an toàn. Có lẽ đồng nghiệp Trazyn của anh thì không, nhưng anh thì có.

ORIKAN: Có cách nào chữa trị cho hắn không?

VISHANI: Nếu hắn đã bị nhiễm, thì không. Hắn có thể không bao giờ trở lại thế giới này một lần nào nữa. Và nếu hắn không trở lại, anh sẽ phải hoàn thành công việc này một mình. Hãy để em chỉ cho anh cách làm. Chỉ một chút thôi.

ORIKAN: Anh cần thêm thời gian.

VISHANI: Vậy thì anh thật may mắn. Chúng ta có thời gian. Nhưng hỡi người ngang tầm của em, chúng ta có ít thời gian hơn anh nghĩ đấy.

–––––

BẢO TÀNG LĂNG KÍNH – SOLEMNACE

244 NĂM TRƯỚC SỰ HỦY DIỆT

“Vậy các ngươi đang nói rằng hai người các ngươi đã tìm thấy Đại Luyện Kim Sư trong tình trạng này sao?”

Đao phủ Phillias tiến lại gần chiếc hộp kín, đầu nghiêng nghiêng khi cô cúi người về phía trường năng lượng.

Orikan và Trazyn trao nhau một ánh nhìn.

“Một lời ám chỉ thật tổn thương,” Trazyn nói.

“Và ngu dốt,” Orikan thêm vào. “Thưa nữ Đao Phủ, ngay cả một Cryptek với sức mạnh như tôi cũng không đủ hiểu biết về virus flayer để lây nhiễm cho một đối tượng. Chưa kể, làm vậy sẽ khiến chính hắn, và cả tôi, bị phơi nhiễm trước những kẻ nhiễm bệnh khác. Và nói thẳng thì, viễn cảnh mà ngài đang ám chỉ nguy hiểm đến mức, Quellkah không đáng để tôi làm như thế.”

Ở phía bên kia trường năng lượng, thứ từng là Đại Luyện Kim Sư Quellkah đang nghiêng đầu, cố gắng bắt chước ngôn ngữ cơ thể của Phillias. Bộ xương ngoài của nó phủ đầy một lớp máu khô dày bằng ngón tay, đã bám dính trên lớp kim loại sống qua hàng thế kỷ, đến mức nó nhuộm màu đỏ vĩnh viễn lên lớp da necrodermis ấy. Một hộp sọ người rỗng nằm trên cái đầu hẹp của nó như một chiếc mặt nạ, ánh sáng vàng bệnh hoạn từ con mắt duy nhất lóe lên ở phía sau hốc mắt bị đục thủng của cái sọ. Những mảnh xương và dải da khô héo treo lủng lẳng trên cơ thể nó.

Phillias giơ tay lên, vẫy vẫy các ngón tay, và quan sát những ngón tay sắc như dao của nó chuyển động theo cô. Cô bước sang bên một bước và ngập ngừng, nhìn vị Cryptek kia cũng làm điều tương tự nhưng vụng về hơn.

Rồi con quái vật đột ngột lao về phía cô, và trường năng lượng đang giam giữ nó bùng lên với một tiếng nổ của sự tái định hướng không gian, hất văng vị Cryptek bị nguyền rủa ra sau. Nó bò nhanh vào một góc và co rúm lại, những mảnh da khô mỏng như giấy bốc khói nghi ngút.

Bản thân Phillias cũng nhảy lùi lại, hai tay giơ lên trong tư thế phòng vệ.

“Thỉnh thoảng thứ đó cũng hay phát rồ như vậy,” Orikan nói trong khi con mắt duy nhất của ông ta khép lại và cơ thể ông lơ lửng trong trường phản trọng lực. “Quellkah luôn là kẻ bắt chước. Nếu hắn ta tìm thấy chút tiến bộ trong nghiên cứu của ngài, hắn sẽ đi theo bước chân ngài, hỗ trợ ngài, rồi vào phút cuối cố đâm dao vào cổ họng ngài để cướp lấy thành quả.”

Trazyn lắc đầu. “Không hay chút nào.”

Phillias quay phắt lại phía ông ta. “Thật sao, Bậc Thầy Orikan. Ngươi nói cứ như thể hắn không có ở đây.”

“Hắn thực sự không có ở đây.” Con mắt duy nhất của Orikan bật mở để nhìn Phillias. “Quellkah đã chết từ bốn thiên niên kỷ trước. Ngài nghĩ còn lại chút gì của hắn trong thứ đó sao?”

Thứ từng là Quellkah không hề lắng nghe cuộc nói chuyện của họ. Nó nằm sấp trên sàn, dùng móng vuốt đẩy một hộp sọ người lăn lóc xung quanh và bò theo nó. Trong thập kỷ giam giữ đầu tiên, họ nhận ra rằng nó sẽ trở nên hung hãn nếu không được kích thích bằng những món đồ tiêu khiển. Và may mắn thay, bảo tàng của Trazyn có thừa những thứ có thể giúp nó phân tâm.

Trazyn vung tay, khiến trường năng lượng trở nên mờ đục và cách âm. Ông ta không muốn nhìn con quái vật đó quá lâu.

“Thế nào?” Orikan mỉa mai. “Ngài có thấy Đại Luyện Kim Sư vĩ đại trong hình dạng này không?”

“Có lẽ là không.” Phillias quay lưng lại khỏi trường năng lượng và lùi lại một bước để có thể quan sát cả hai người họ mà không cần phải quay lưng lại với con quái vật, dù nó đã bị giam giữ. “Nhưng ít nhất ngươi cũng nên đứng xuống đất và thể hiện chút tôn trọng với ta, người đại diện cho các Vệ Binh.”

“Đáng tiếc,” Orikan nói. “Chúng tôi đã mong đợi một lời xin lỗi.”

“Xin lỗi?”

“Đúng, một lời xin lỗi,” Trazyn nói. “Hơn một thiên niên kỷ qua, Hội Đồng Thức Tỉnh đã gán cho chúng tôi tội danh là những kẻ tình nghi giết người. Làm tổn hại danh tiếng của chúng tôi. Gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ của chúng tôi với các vương triều khác. Kể cả khi, chúng tôi đã hào phóng dành thời gian của mình để thực hiện một dự án sẽ mang lại lợi ích cho Đế Chế, và nó đã chiếm mất rất nhiều sự tập trung của chúng tôi. Chúng tôi yêu cầu một lời xin lỗi chính thức và việc rút lại cáo buộc từ Hội Đồng.”

“Không thể,” Phillias nói.

“Không thể?” Trazyn đập mạnh cán cây quyền trượng Obliterator xuống sàn. “Ngài có thấy tôi đang bị buộc phải sống như thế nào không?”

Phillias quan sát trường năng lượng kín đang giam giữ Trazyn, phía sau ông ta là một chiếc bàn chất đầy những cuộn giấy, các cổ vật lạ lùng của người ngoài hành tinh, và những chồng sách bọc da. Cằm của Trazyn bóng loáng vì bị chà xát bởi những ngón tay qua thời gian. Quả thật, hàng thập kỷ bị cách ly chắc chắn không hề dễ chịu với ông.

“Ta phải thừa nhận một điều, hỡi Overlord Trazyn,” Orikan nói, kèm theo một nụ cười mỉa mai, “ngài là một sự bổ sung tuyệt vời cho phòng trưng bày này. Ta nghĩ rằng những chuyến thăm thú của ta đến bảo tàng nãy trong tương lai hẳn là thú vị hơn nhiều. Và ta khẳng định rằng ta là người bạn đồng hành trong lúc ngài bị giam giữ tốt hơn hẳn so với tên Đại Luyện Kim Sư kia.”

Trazyn giơ lên Sign of Vokk (Dấu Hiệu Của Vokk), một cử chỉ siêu hình đầy thô tục, nói một cách đơn giản, nó thể hiện rằng Trazyn hy vọng Nhà Tiên Tri này – trong mọi dòng thời gian và chiều không gian – sẽ gặp một cái kết tàn bạo và nhục nhã.

Orikan đáp trả ông ta bằng cùng cử chỉ, và Trazyn bật ra một tiếng cười khẽ.

Overlord Trazyn nói rất đúng, thưa Đao Phủ,” Orikan tiếp tục. “Chúng tôi đã mang Quellkah, kẻ được cho là bị sát hại trở lại. Tại sao chúng tôi không được quyền–”

“Bởi vì Hội Đồng Thức Tỉnh đã giải thể. Ossuaria và Baalbehk vẫn còn sống, nhưng họ đang gây ra một cuộc nội chiến với nhau.” Phillias ngắt lời Orikan 

“Còn Zuberkar?” Trazyn bước tới, tay chạm vào phù hiệu trên ngực như một lá bùa chống lại vận rủi.

“Đã chết. Ông ta và Baalbehk đã đụng độ ngay trong phòng hội đồng. Khi Đại Thức Tỉnh sắp đến, Baalbehk đã phát động một cuộc đảo chính, cố gắng củng cố quyền lực và chiếm giữ thế giới hội đồng cho riêng mình.”

“Tôi cũng không ngạc nhiên trước việc đó, hãy nghĩ mà xem. Thức dậy sau sáu mươi triệu năm ngủ say để thấy trật tự bị xáo trộn. The Silent King và Triarch đã vắng mặt. Bàn tay dẫn dắt của Szarekh và triều đại của ngài ấy đã biến mất. Các vương triều thức tỉnh sớm nhận ra họ có thể thiêu rụi các thế giới đối thủ trong khi kẻ thù vẫn còn nằm trong quan tài. Một cơ hội chưa từng có để vươn lên. Nhưng mọi thứ sẽ không kéo dài được lâu. Sắp thôi, khi Sautekh trỗi dậy, các vương triều khác sẽ lẩn vào bóng tối,” Orikan nói với sự thích thú rõ ràng.

Sautekh đang bị mắc kẹt trong một cuộc nội chiến,” Phillias nói một cách khinh miệt. “Phaeron của các ngươi bị giết ngay trong quan tài của mình. Những kẻ còn lại đang cắn xé lẫn nhau để tranh giành ngai vàng, chẳng ai văn minh hơn con quái vật mà Quellkah đã trở thành.”

“Ngài nói không sai.” Orikan khép con mắt duy nhất lại và tiếp tục lơ lửng. “Và tôi thừa nhận tôi có phần nào nhúng tay vào tình trạng bất ổn hiện tại. Nhiều Phaeron và những kẻ muốn làm Phaeron đã tìm đến ánh mắt không bao giờ sai lầm của tôi trong thời kỳ hỗn loạn này. Nhưng tôi sẽ cho ngài một lời khuyên miễn phí. Sức mạnh của Sautekh chưa bao giờ nằm ở các Phaeron của chúng tôi.”

“Lời ngươi nói có ý gì?” Phillias gõ Gậy Giao Ước của cô lên đá đen. “Ngươi đang nói về chúa tể bão tố( StormLord )sao? Nếu đúng thì hắn đã chết, quan tài của hắn bị đối thủ nghiền thành bụi trước khi hắn kịp thức tỉnh.”

“Nếu ngài nghĩ việc đó là thật,” Orikan ngừng lại, “thì nó hẳn là sự thật. Chúng ta có nên quay lại vấn đề chính không? Nếu không phải Hội Đồng Thức Tỉnh, thì chúng tôi thuộc quyền quản lý của ai?”

“Của ta, hay nói đúng hơn, giờ nó thuộc quyền quản lý của các Vệ Binh. Hầu hết các quyết định của Hội Đồng đã bị đảo ngược, nhưng ta đã đấu tranh để các ngươi được tiếp tục công việc mà không bị các vương triều khác quấy rầy.” Cô nhìn cả hai với ánh mắt đầy nghiêm trọng. “Hai ngươi có thể là những đứa trẻ ngớ ngẩn, tham lam, nhưng công việc các ngươi làm rất quan trọng cho tương lai của chúng ta, và ta thực sự tin rằng không ai khác ngoài các ngươi có thể hoàn thành nó.”

“Cảm ơn lời khen của ngài” Trazyn nói. “Mặc dù chúng tôi cũng nghĩ ngài là một đứa trẻ ngớ ngẩn, tham lam.”

Phillias mở miệng định đáp lại.

“Ngài có muốn nghe những gì chúng tôi đã phát hiện không?” Trazyn nói. Ông ta vung tay, để trường năng lượng bao quanh Quellkah trong suốt trở lại. Nhà luyện kim bị tha hóa đứng ngay sau trường năng lượng, như thể nó đã lắng nghe khi họ nói.

“Chúng tôi phát hiện ra Cổng Vĩnh Hằng bằng cách lần theo một tín hiệu phát ra Bài Ca Serenade. Nó là một tín hiệu mạnh hơn, hơi lệch nhịp so với nhịp điệu chung của hành tinh. Chúng tôi nghĩ nó liên quan đến Cổng Vĩnh Hằng, và theo một góc độ nào đó, đúng là vậy. Quellkah đã trở nên ám ảnh với tín hiệu đó, có lẽ là do ông ta đã trở nên điên loạn khi mắc kẹt dưới lòng đất một thời gian.”

Trazyn tắt bộ giảm âm của trường năng lượng để họ có thể nghe thấy chuỗi âm thanh rên rỉ, vo ve, gào thét của những ký tự rác lặp đi lặp lại từ bộ phát thanh của Quellkah.

“Thực tế, hắn ta phát tín hiệu đó mạnh đến mức nó đã xâm nhập vào hệ thống thần kinh của tôi khi hắn tấn công tôi. Đó là lý do mà tôi bị cách ly ở nơi này.” Ông ta chỉ tay về phía ánh sáng xanh của trường năng lượng và tiếp tục nói. “Và tôi cảm thấy mình khá ổn, cảm ơn vì sự quan tâm của ngài. Các Cryptek của tôi đã quét tâm trí tôi nhiều lần đến mức nó không kém gì số lượng Scarab ở Solemnace, và tôi dường như không nhiễm bệnh. Nhưng sẽ là vô trách nhiệm nếu tôi từ chối sự cách ly và mạo hiểm với an nguy của cả vương triều.”

“Chỉ hai năm nữa thôi,” Orikan nói, với vẻ vui vẻ rỗng tuếch. “Ngươi biết đấy, người ta bảo những năm cuối là khó khăn nhất.”

“Bậc thầy Orikan cũng đã… đưa ra ý kiến chuyên môn của mình. Nhiều lần đến mức lặp lại, ngay cả khi không ai hỏi hắn,” Trazyn nói.

“Vậy các ngươi đã tìm thấy gì?” Phillias hỏi, xem vào giữa hai người họ để kết thúc màn đấu khẩu này.

“Những âm thanh này không phải là vô nghĩa,” Trazyn nói. “Chúng giống như Bài Ca Serenade.” ông ta vung tay, và một bảng phos-glyph hiện ra, hiển thị một dạng sóng khớp với một biểu đồ được đánh số. “Tín hiệu khớp hoàn toàn, thấy chứ? 3211–1545–4131–5322. Thứ này đã lặp đi lặp lại liên tục và lây nhiễm vào hệ thống của Quellkah.”

“Liệu nó có khiến hắn nhiễm virus flayer không?” Phillias hỏi, giọng pha chút lo lắng.

“Không, không. Ít nhất, tôi không nghĩ điều đó là có thể. Đúng không Orikan?”

Orikan nhìn thẳng vào đôi mắt quang học của Trazyn. “Có vẻ là không.”

“Nhưng có một điều rõ ràng,” Trazyn tiếp tục, “hắn ta đã nghe thấy tín hiệu đó và trở nên ám ảnh với nó. Có lẽ đó là thứ hắn nghiên cứu khi virus bắt đầu xâm chiếm hệ thống của hắn. Rồi hắn chuyển sang tôn thờ nó. Cứ vài thập kỷ lại tàn sát con người – thậm chí cả vài con ork – và kéo chúng về hang ổ của mình. Nhưng điều thú vị là các vòng lặp thần kinh của chính hắn.”

Trazyn mở một bảng phos-glyph mới, hiển thị một mạng lưới thần kinh đang nhấp nháy dữ liệu, các luồng thông tin chạy dọc theo những sợi dây và xoáy qua chúng thành từng vòng giống như một tổ hợp rễ cây đồ sộ.

Ngài có thể thấy các tín hiệu thần kinh của hắn hoạt động khá thường xuyên, việc này sẽ là bình thường đối với các Nercon. Nhưng khi ta so sánh với một kẻ man rợ bị flayer chạm tới, điều này hơi kỳ lạ phải không? Và tôi cũng nghĩ như vậy. Sau khi tôi dành hai thập kỷ đầu của cuộc cách ly này để cố giải mã tín hiệu nhưng không thành công. Tôi nhận ra rằng Quellkah có thể đã nghiên cứu vấn đề này qua hàng thiên niên kỷ. Vì thế thay vì cố gắng giải mã tín hiệu, tôi nghĩ chúng tôi nên chuyển hướng sang giải mã chính hắn ta.”

“Tôi đã thiết lập một hệ thống trung gian,” Orikan nói tiếp thay cho Trazyn, chỉ vào một bộ thiết bị cồng kềnh treo lơ lửng phía trên Quellkah bị tha hóa. “Một mạng lưới thần kinh riêng biệt để Overlord Trazyn có thể khám phá các thuật toán suy nghĩ của sinh vật đó mà không cần kết nối trực tiếp chúng vào hệ thống thần kinh của mình.”

“Và ta cảm ơn ngươi vì điều đó, đồng nghiệp thân mến. Nhưng sau quá nhiều thời gian mà tôi bỏ ra cho đối tượng này, tôi đã phát hiện một điều khá là thú vị. Hắn ta, hay hệ thống thần kinh của hắn ta, không nghĩ gì ngoài những cuốn sách.”

“Sách?” Phillias nói, giọng hoài nghi. “Thứ đó chỉ quan tâm đến những cuốn sách?”

“Chỉ sách thôi,” Trazyn khẳng định. “Cụ thể, nó lục lọi mọi văn bản chứa trong ký ức Cryptek của hắn, cố gắng giải mã một thông điệp từ tín hiệu đó. Quellkah tin rằng đó là một mã sách. Một loại mật mã cổ xưa sử dụng một cuốn sách làm chìa khóa để giải mã thông điệp. Giả sử tôi muốn gửi cho ngài một thông điệp. Đầu tiên, chúng ta sẽ thống nhất một cuốn sách và cùng một phiên bản phát hành, để đảm bảo sự ăn khớp chính xác. Rồi tôi sẽ gửi cho ngài một thông điệp ghi sáu-hai-bảy, và để giải mã, ngài sẽ lấy cuốn sách đó, đi đến trang sáu, dòng hai, từ thứ bảy, hiểu chứ? Hoặc có thể là chương sáu, trang hai, từ thứ bảy. Hoặc tập sáu của một bộ sách, chương hai, từ thứ bảy. Hoặc–”

“Có vô số cách kết hợp,” Orikan ngắt lời. “Overlord Trazyn đã nghiên cứu chuyện này… rất lâu rồi. Tôi đã nghe hắn nói về nó rất nhiều.”

“Vậy các ngươi chỉ cần tìm cuốn sách đó, và có thể mở Cổng Vĩnh Hằng sớm hơn,” Phillias nói.

“Điều đó hiện tại chỉ là một giả thuyết” Trazyn đáp. “Và tôi hy vọng Quellkah đã tìm đúng cách. Nếu không, tôi sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.”

“Còn nghiên cứu của ngươi, Bậc Thầy Orikan?” Phillias quay sang Orikan. “Tiến triển thế nào.”

Tôi e rằng Overlord Trazyn đã vượt xa tôi,” ông ta nói. “Các nghiên cứu của tôi sẽ chưa có kết quả trong thời gian tới.”

Trazyn phải công nhận rằng, Orikan quá thành thạo trong việc che giấu, đến mức lời nói dối ấy nghe chẳng giống lời nói dối chút nào.

–––––

SERENADE – 199 NĂM TRƯỚC SỰ HỦY DIỆT.

VISHANI: Ngày đó đang đến gần. 

ORIKAN: Anh không thể chờ thêm được nữa. Cả hệ thống của anh đang rung lên vì sự mong chờ. 

VISHANI:Sớm thôi, người ngang tầm với em. Sớm thôi. Mỗi khoảnh khắc chờ đợi là một khoảnh khắc để chuẩn bị và nghiên cứu. Anh đang không đảm nhận một nhiệm vụ đơn giản. Nó đầy rẫy những hiểm nguy. Anh đã nói với Trazyn về tiến độ của chúng ta chưa?

ORIKAN: Không. Anh… không nhắc đến em khi nói chuyện với Trazyn. Thời gian cách ly của hắn đã kết thúc, nhưng hắn vẫn chưa trở lại. Hắn đang bận giải quyết một số việc liên quan đến vương triều của hắn. Cả hai bọn anh ngày càng bị triệu gọi đi xa.

VISHANI: Điều đó tốt đấy. Hắn đã để chúng ta yên với công việc của mình. Từ những gì anh kể, Trazyn có tài năng nhưng lại tham lam. Vì thế, em nghĩ tốt nhất là hắn không nên biết về tiến độ của chúng ta, dù sau này chúng ta sẽ cần đến hắn.

ORIKAN: Cần hắn ư? Phương trình của chúng ta đã hoàn hảo rồi. Những bản đồ sao của em, chúng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Anh không ngờ rằng, với tư cách là một hiện vật ngoài chiều không gian, Mysterios có thể được điều chỉnh theo các mô hình sao của những dòng thời gian khác nhau. Bằng cách hiệu chỉnh lại, chúng ta có thể mở Cổng Vĩnh Cửu sớm nhất vào—

VISHANI: Đừng ghen tị, người ngang tầm với em. Chúng ta cần hắn vì những lý do khác. Anh là tồn tại vượt xa những gì Trazyn có thể đạt được, điều đó đúng, nhưng anh không phải là tất cả, anh không sở hữu mọi thứ. Và hắn đang sở hữu thứ mà chúng ta cần.

ORIKAN: Hắn có thể có gì mà chúng ta cần chứ?

VISHANI: Hai thứ. Hai thứ hắn luôn giữ bên mình. Hãy mở lòng với em, và em sẽ cho bạn thấy.

ORIKAN: Anh

VISHANI: Anh muốn tiếp tục chơi những trò chơi mệt mỏi với Trazyn và chiến đấu trong những cuộc nội chiến nhỏ nhặt của vương triều sao? Hay anh muốn cùng em vươn lên vũ trụ, hóa thành những sinh thể năng lượng thuần khiết như những vì sao?

Orikan ngồi lặng lẽ với câu hỏi đó rất lâu.

VISHANI: Làm ơn, Orikan. Hãy tin em.

Cuối cùng, Orikan cũng mủi lòng trước cô ấy, và với một cách dịu dàng, ông ta dần dần mở ra một đường truyền dữ liệu vào hệ thống của mình.

Ông ta cảm nhận được một lực kéo nhẹ, một cảm giác mơ hồ của một thực thể đang lẩn khuất nơi ngưỡng cửa tâm trí của ông. Như thể nó đang quan sát căn phòng trước khi bước vào.

Và rồi, một hình ảnh bùng lên trong ma trận thần kinh của ông ta như một đám cháy rừng mùa hạ. Như một thiên thạch đang bốc cháy khi nó rơi xuống bầu khí quyển. Như một thành phố chìm trong biển lửa khi nó vừa trải qua một cuộc chiến tranh.

Orikan thấy các chòm sao xoay tròn và những vì tinh tú tàn lụi trên bầu trời. Các tiểu hành tinh va chạm với nhau và những đám bụi vũ trụ đang thành những thiên thể mới.

Rồi ông ta thấy phần đầu rực sáng của một cây quyền trượng, nó vừa đập tan một phong ấn nào đó.

Và ở trung tâm của đầu cây quyền trượng ấy, là một viên ngọc lấp lánh trong bóng tối.

Orikan cảm nhận thấy những những bàn tay kim loại đang siết chặt lấy cánh tay gầy guộc bằng xương thịt của mình, chân ông đạp mạnh và vai ông trật khớp khi những cỗ máy không khoan nhượng kéo ông ta về phía ngọn lửa ngọc lục bảo của lò rèn địa ngục. Về phía sự phân ly tâm linh của quá trình chuyển giao sinh học.

Và ông ta nhận ra khuôn mặt của một trong những kẻ bắt giữ mình.

Và ông ta biết mình phải làm gì.

–––––

*–Đoạn văn này kể về ký ức của Orikan khi diễn ra quá trình chuyển giao sinh học. Hay nói đúng hơn, là ký ức bị chỉnh sửa. Nó sẽ được giải thích ở những chương sau.–*

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận