Hyouketsu Reijou-sama wo...
Aisaka Takato Bcoca
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN 31~60

Chương 47: Ta sẽ cùng cậu gánh vác

8 Bình luận - Độ dài: 1,592 từ - Cập nhật:

※ Không tiện nói rõ là ai, nhưng sẽ có cảnh một nhân vật chết một cách cực kỳ thảm thương.

※ Nếu bạn là một trong 3 nghìn tỷ fan của Grant trên toàn vũ trụ, hãy cân nhắc trước khi đọc tiếp.

【Hoàng Thành – Võ Đài】

“Híiiiiiiiiii!!”

Grant rú lên một tiếng thảm hại rồi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng tất nhiên, tôi đâu để hắn làm vậy dễ dàng.

Tôi chỉ “nhẹ nhàng” đá một hòn đá cuội dưới chân.

“Ui daaa!?”

Hòn đá bay vụt đi như viên đạn, găm thẳng vào đùi phải của Grant.

Cơn đau khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, mặt đập thẳng vào nền cứng.

“Hộc… hộc…”

Vừa ôm mặt, vừa ôm chân, Grant lết đi một cách thảm hại, cố gắng bỏ trốn.

“Ai… ai đó! Cứu với!! Ta sắp bị giết rồi!! Một quý tộc như ta mà lại bị một tên cặn bã như hắn! Một tên thường dân thấp hèn như thế này ááááá!!”

Máu mũi chảy thành dòng, gương mặt hắn méo mó đến tuyệt vọng khi cầu cứu khắp nơi.

Lúc ấy, cuối cùng khán giả trên khán đài cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.

“Này, chuyện gì vậy? Cuộc Chiến Kế Vị chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”

“Sao tên hiệp sĩ kia vẫn còn tấn công Grant chứ…?”

“Không lẽ… hắn định giết thật sao…?”

“K-Không thể nào!? Sao lại có chuyện như thế được!?”

Tiếng xì xào bắt đầu rộ lên khắp khán đài.

Nhận ra sự náo loạn ấy, Grant nở một nụ cười đắc thắng, quay lại nhìn tôi.

“Ha… haha! Thấy chưa!? Đây mới là quyền uy của quý tộc! Một tên thường dân như ngươi không có quyền làm tổn thương đến ta!!”

“………”

“Nào! Mau quỳ xuống! Dập đầu xuống đất và cầu xin tha mạng như một tên hèn mọn đi!! Đồ rác rưởi!”

Hắn vừa gào lên vừa phun nước bọt tứ tung.

…Đủ rồi. Giải quyết nhanh thôi.

Tôi đang chuẩn bị vung đao — thì đúng lúc đó.

『À, xin lỗi vì cắt ngang lúc đang cao trào. Nhưng cho ta xen vào một chút nhé.』

“““““!!”””””

Một giọng nói trẻ trung như thiếu niên vang vọng khắp võ đài đang hỗn loạn.

Tôi ngẩng lên nhìn, ở hàng ghế cao nhất, một thiếu niên đang cầm micro… 

Tôi đã thấy ngài ấy trên báo.

Không nghi ngờ gì nữa — đó là Quốc vương Bệ hạ.

“Ồ! Bệ hạ! Người đã đích thân đến cứu thần ư…!”

Grant nhìn lên với ánh mắt bừng sáng hy vọng.

Cũng phải thôi. Chắc hắn nghĩ rằng Bệ hạ đang đứng về phía mình.

Nhưng đời đâu phải là mơ.

『Trong Cuộc Chiến Kế Vị lần này, thứ được đem ra đặt cược là mạng sống của cả Grant và Gray. Hình như còn có cả hôn ước với Alicia nữa... Nhưng dù sao đi nữa, kẻ thua cuộc là Grant.』

“…B-Bệ hạ…?”

『Thế nên, Gray muốn làm gì với Grant cũng không sao cả. Đây là hành động hợp pháp, và Nazarius Tigar Ryuniol ta cam đoan sẽ không truy cứu bất kỳ tội danh nào. Vậy nhé, quyết định vậy đi.』

“Bệ hạaaaaaaaaaaa!!”

Sợi dây hy vọng tưởng chừng như vừa được thả xuống trước mắt Grant bỗng đứt phựt.

Không, thực ra... ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ được ban cho sự cứu rỗi.

“Không ngờ bọn họ lại cược cả mạng sống trong Cuộc Chiến Kế Vị…”

“Đem cả tính mạng của hiệp sĩ ra đánh cược… đúng là ngu ngốc.”

“Chắc hắn tự tin lắm, nhưng vẫn là quá liều…”

“Ừ. Alicia lại chọn cược mạng sống của hiệp sĩ thay vì của chính mình… thật là một ả đàn bà đáng sợ.”

Đám khán giả chẳng biết gì cứ vô tư phán xét.

Mấy người thì biết cái khỉ gì chứ?

Đối với tiểu thư Alicia, mất đi mạng sống của chính mình còn dễ chịu hơn việc nhìn tôi chết đi.

Nếu tôi thất bại, người sẵn sàng chết theo… chắc chắn là cô ấy.

“…Grant.”

“A híc!?”

Một khi Quốc vương Bệ hạ đã lên tiếng cho phép, thì không còn gì có thể ngăn cản tôi nữa.

“Mau quỳ xuống tại đây. Rồi dập đầu van xin tha mạng một cách thảm hại… đúng không nhỉ?”

“Ực… ơ… T-Ta… ta là…!”

Giữa mạng sống và lòng kiêu hãnh—

Sau một hồi giằng co trong tuyệt vọng, cuối cùng Grant cũng đưa ra lựa chọn.

“X-Xin lỗi! Xin hãy tha cho tôi!”

Đến mức này rồi mà hắn vẫn nghĩ có thể được tha thứ sao?

Grant thực hiện đúng những gì hắn lớn tiếng yêu cầu tôi lúc nãy: quỳ rạp xuống, dập đầu sát đất, bắt đầu cầu xin một cách nhục nhã.

“Xin hãy tha mạng cho tôi! Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm ngài! Xin hãy tha thứ…!”

“…Sai rồi.”

“Hở?”

“Ta chẳng quan tâm ngươi nghĩ gì về ta. Điều ta không thể tha thứ là—”

Dù có bị xem thường chỉ vì là thường dân, tôi chẳng mảy may bận tâm.

Lý do tôi giết hắn… chỉ có một, vô cùng đơn giản.

“Ngươi đã làm tổn thương tiểu thư Alicia. Còn lý do nào xứng đáng hơn để chết nữa không?”

“Đ-Đừng màaaaaa!!”

Trước tiếng thét hoảng loạn của Grant, tôi vung đao lên, chuẩn bị kết thúc mọi chuyện.

Nhưng đúng lúc đó… một cảm giác mềm mại bất ngờ chạm vào cánh tay tôi.

“Tiểu thư Alicia…?”

“Đợi đã, Gray.”

Tôi quay lại và thấy tiểu thư Alicia đang giữ lấy tay tôi, ánh mắt mạnh mẽ ánh lên quyết tâm.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi hiểu cô muốn nói gì.

“Alicia…! Ôi, em thật nhân hậu! Hay là… em đổi ý, muốn kết hôn với ta rồi sao!?”

Grant được cứu trong gang tấc, vội bám víu vào một hy vọng mới.

“…Tiểu thư chắc chứ? Tôi phản đối chuyện này.”

“Không sao đâu, Gray. Nếu không làm vậy, ta cảm thấy mình sẽ không thể bước tiếp cùng cậu đâu.”

“Tiểu thư Alicia…”

“Gray, ta yêu cậu. Vì vậy hãy để ta… nhé?”

Vừa thổ lộ tình yêu, Alicia trượt bàn tay đang giữ tay tôi xuống… và nắm lấy tay tôi đang siết chặt chuôi đao.

“Hãy để ta cùng gánh lấy nghiệp chướng này.”

“…Vâng.”

Tôi cùng Alicia nắm chặt đao, giơ lên.

Và đúng lúc đó, Grant cuối cùng cũng nhận ra mình đã hiểu nhầm mọi thứ.

“N-Này? Alicia, chẳng phải em vừa cứu ta sao?”

“Gray… ta yêu cậu. Cùng cậu, ta có thể làm bất cứ điều gì.”

“Vâng. Tôi cũng vậy, miễn là được ở bên tiểu thư, thì chuyện gì tôi cũng có thể thực hiện được.”

Giờ đây, cả tôi và Alicia đều không còn để mắt tới Grant nữa.

Trong tầm nhìn của chúng tôi—chỉ còn có nhau.

Thứ nằm sõng soài trước mắt… chỉ là rác rưởi chắn đường, nên cần phải được dọn dẹp.

“Em xin thề sẽ yêu anh mãi mãi, Gray.”

“Alicia, anh sẽ yêu em đến tận cùng thời gian.”

“Khônggg! Không thể chấp nhận được!! Nếu giết, thì một người giết thôi chứ! Ta… ta…!! Aaaaaaaaaa! Đừng có biến ta thành… bánh cưới chứ!!”

““Hây!!””

“Ặc!?”

Phập.

Một âm thanh nặng nề vang lên, thanh đao mà tôi và Alicia cùng nắm xuyên thẳng qua ngực Grant.

Alicia khẽ run lên, có lẽ vì cảm giác lần đầu tiên đâm vào da thịt người khác khiến cô bối rối.

“Không sao đâu, bình tĩnh lại nhé. Nào, thả lỏng vai… tưởng tượng như đang dùng cả cơ thể để đẩy lưỡi đao về phía trước.”

“Fufu, khó thật đấy. Nhưng nếu có cậu… ta nghĩ mình sẽ làm được.”

“Ặc… á… đau… đau… đau đau đau đau đau quáaaaaaaa!?”

Chúng tôi từ tốn xoáy sâu lưỡi đao vào, chắc chắn rằng vết thương là chí mạng.

Rồi cùng nhau, chậm rãi rút đao ra.

“Không… không muốn chết… ta… ta và Alicia… lẽ ra…”

Máu trào ra từ miệng Grant, cơ thể hắn co giật từng cơn.

“Ọc…”

Cuối cùng, mắt hắn trợn trắng, rồi hoàn toàn bất động.

Tim ngừng đập. Hắn đã chết.

“Vậy là… kết thúc rồi nhỉ.”

“Vâng. Mọi chuyện đã kết thúc rồi ạ.”

“Cảm ơn cậu, Gray. Tất cả là nhờ có cậu đó.”

Alicia vừa nói vừa tựa nhẹ đầu vào vai tôi.

Tôi kìm nén cơn thôi thúc được ôm chặt lấy cô nàng, chỉ lặng lẽ đưa tay đỡ lấy đôi vai mảnh khảnh ấy.

“H-Hai người cùng nhau giết hắn thật sao!?”

“Đáng sợ quá… Đó chính là 【Tiểu Thư Băng Giá】 ư!?”

“A ha! Grant chết rồi kìa! Yay! Tuyệt cú mèo luôn!”

“Tiểu thư Francesca. Người quên mất là mình phải giả nai rồi kìa?”

Chúng tôi đã thắng.

Nhưng chẳng có mấy ai tán dương chiến thắng đó.

Cũng đúng thôi — trong mắt những người nơi đây, tôi và tiểu thư Alicia… là những kẻ phản diện.

“Gray… về thôi. Ta thấy mệt quá rồi.”

“Vâng. Chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

“Muốn… chụt chụt nữa.”

“Tôi cũng vậy. Hãy làm thật nhiều trên xe ngựa nhé.”

Tôi vẩy máu khỏi lưỡi đao đẫm đỏ, rồi nhẹ nhàng tra nó về lại vỏ.

Và thế là, tôi vòng tay ôm lấy vai Alicia, cùng cô rời khỏi võ đài.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Má cắt bánh cưới kiểu mới
Xem thêm
OMG
Anh Long
Xem thêm
TRANS
Giết quý tộc ư?
Anh Long😯
Xem thêm
Cắt bánh cưới rồi nhưng còn lễ đường đâu thì chưa thấy
Xem thêm
Ozu
Ngon r
Tkssss
Xem thêm
Bánh cưới thịt người
Nghe như creepypasta
Xem thêm
Anh ta nữa thành quý tộc chị ta chỉ có ở dưới
Máu gia trưởng của anh ta trỗi dậy r
Xem thêm