WN 31~60
Chương 45: Bởi vì ta chẳng thể đền đáp gì cho cậu cả...
6 Bình luận - Độ dài: 1,972 từ - Cập nhật:
【Dinh thự Ozlind – Phòng riêng của Gray】
“……”
Sau khi mạnh miệng thách đấu Grant, mọi việc diễn ra trôi chảy một cách khó tin.
Cuộc Chiến Kế Vị sẽ diễn ra vào ngày mốt, trên võ đài bên trong hoàng thành.
“Không thể thua được….”
Tôi ngồi bên mép giường, siết chặt đôi tay đang run lên vì căng thẳng.
Nhưng đây không phải nỗi sợ, mà là sự phấn khích, khao khát khiến Grant nếm mùi thất bại ngay lập tức.
Tôi phải cho tất cả biết Alicia thuộc về ai, suy nghĩ ấy khiến toàn thân tôi nóng rực.
“Yêu Đao à… hãy cho ta mượn sức mạnh nhé.”
“……”
Vừa rút đao khỏi vỏ, tôi khẽ thì thầm. Như đáp lại, lưỡi đao chợt lóe lên một tia sáng ma mị – tựa hồ nó cũng có linh hồn riêng, giống như GebeGebe vậy.
“Hử?”
“Gray, ta vào được chứ?”
Sau tiếng gõ khẽ, tiểu thư Alicia bước vào phòng.
“Ta đã gom toàn bộ thông tin về kỵ sĩ của Grant, mang đến cho cậu đây. Hy vọng giúp ích cho trận đấu sắp tới.”
“Cảm ơn tiểu thư, thật đúng lúc quá.”
Tôi đón lấy tờ giấy từ tay cô. Đó là hồ sơ của Zetas – hiệp sĩ dưới trướng Grant.
“Trông phong trần thật.”
Trong tấm ảnh dán trên giấy, người đàn ông mang vết sẹo trên má toát lên vẻ rắn rỏi, chỉ nhìn thôi cũng thấy đáng gờm.
“Nghe nói trước kia hắn là mạo hiểm giả, chuyên săn quái vật kiếm sống.”
“Săn quái vật à… đúng là hoài niệm ghê.”
“Ara, cậu có kinh nghiệm sao?”
“Vâng. Khi đang dành dụm tiền để vào trường hiệp sĩ, tôi từng theo chân một vài nhóm mạo hiểm giả. Nhưng cũng chỉ săn lũ quái tầm thường, tiền công chẳng đáng là bao.”
Mà nói vậy chứ, con quái vật hôm đó cũng khá đáng gờm.
Cuối cùng tôi một mình hạ gục nó, còn mấy mạo hiểm giả kia chỉ đứng khoanh tay.
Chắc họ nghĩ con đó yếu quá, chẳng đáng ra tay.
“…Chà, biết đâu lại là quái vật hạng cao thật thì sao.”
“Ahaha, chắc là không đâu ạ. Mà quan trọng hơn là phải xem kỹ thông tin đối thủ đã.”
Tôi lướt nhanh qua bản ghi về Zetas. Hắn sử dụng song kiếm, nổi danh với những đòn tấn công liên hoàn chớp nhoáng. Zetas được Grant thu nạp vài năm trước, sau một nhiệm vụ thảm khốc khiến hắn mất sạch đồng đội và rơi vào cảnh khốn cùng.
“Không hiểu sao tôi lại hơi mủi lòng với hắn.”
“…Vậy sao? Dù tài liệu không ghi, nhưng giữa Grant và Zetas có rất nhiều tin đồn không hay. Thật ra, dù là làm theo lệnh của Grant… nhưng chính hắn đã ra tay giết chết Gadmon đấy.”
“Đúng là… hắn cũng chưa chắc tốt đẹp gì.”
Dù sao đi nữa, hắn vẫn là kẻ tôi phải đánh bại, và điều đó sẽ không thay đổi.
Dù hắn có mang theo câu chuyện gì, hay mạnh đến mức nào… cũng chẳng quan trọng.
“……”
“…Này, Gray.”
Khi tôi đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tài liệu, thì tiểu thư Alicia khẽ cất tiếng gọi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Xin lỗi đã làm phiền cậu… nhưng ta muốn giải quyết việc này ngay bây giờ.”
Nói rồi, tiểu thư bước đến trước mặt tôi, và bắt đầu cởi chiếc váy ngủ đang mặc.
“Tiểu thư Alicia!?”
“Chờ đã!!”
Thấy Alicia chỉ còn mặc nội y, tôi cuống quýt định quay mặt đi.
Nhưng giọng nói run rẩy và đau lòng của cô ấy đã giữ tôi lại.
“…Gray, nhìn ta đi.”
“Chuyện đó thì…”
“Xin cậu đó…”
“V-Vâng…”
Tôi đành quay lại. Trước mắt là thân hình nảy nở tưởng chừng như sắp khiến lớp nội y bật tung.
Vòng một căng tràn, eo thon gọn, hông tròn đầy đến mức phần ren bó sát phải trồi lên theo từng đường cong.
“Gray… ta sợ lắm…”
“Sợ… ạ?”
“Ừm. Lúc nãy, khi Grant xuất hiện… hắn thật kinh tởm. Cái cách hắn cư xử như thể biết hết về ta… khiến ta thấy vô cùng sợ hãi.”
Tiểu thư Alicia run lên, hai tay siết chặt lấy vai.
Thật không thể tin được, một người mạnh mẽ như tiểu thư Alicia… lại có lúc yếu đuối đến thế này.
“Từ trước đến nay, hắn luôn nói ta là hóa thân của cái xấu, rằng chỉ có hắn mới xứng với một ‘nữ phản diện’ như ta…”
“Chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra!”
Tôi lập tức phản bác lời nói của tiểu thư Alicia, người đang trông như sắp òa khóc đến nơi.
Tôi không thể tiếp tục đứng yên mà nhìn cô ấy đau khổ như vậy.
“Tôi biết rõ mà. Tiểu thư là người dịu dàng hơn bất kỳ ai! Là cô gái đáng yêu, hay nhõng nhẽo và mê ‘chụt chụt’ nhất trần đời!”
“…Ừm, ừm. Gray, lúc nào cậu cũng… tiếp thêm cho ta dũng khí. Khi nãy, lúc cậu đứng chắn trước mặt Grant… ta thực sự rất vui.”
Nước mắt khẽ lăn dài trên đôi má của Alicia.
“Cảm ơn cậu vì đã không ngại nguy hiểm vì ta. Ta biết ơn cậu vô cùng… và yêu cậu rất nhiều… Vậy mà lúc nào cũng chỉ nhận từ cậu, không cho đi được gì cả… hức… không làm gì được cho cậu hết…”
“…Đủ rồi ạ.”
“Ta chẳng thể đáp lại nỗ lực của cậu… hức… nên chí ít, chí ít thì… nếu là “lần đầu” thì… cơ thể ta…”
“Tôi nói đủ rồi mà.”
“Fue?”
Tôi cởi áo khoác và nhẹ nhàng choàng lên vai Alicia, ôm cô vào lòng.
“Tiểu thư Alicia. Anh yêu em, yêu em rất nhiều, yêu từ tận đáy lòng.”
“Gray…”
“Cả tính cách, gương mặt, giọng nói, cơ thể, cả mùi hương của em… tất cả, anh đều yêu. Một người con gái tuyệt vời như vậy, lại đang yêu anh sâu đậm đến thế kia mà.”
Tôi lau đi giọt lệ còn vương trên má cô và nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng.
“Người được nhận nhiều hơn là anh mới đúng. Nên xin em đừng tự trách nữa. Được em dựa dẫm… với anh, là niềm hạnh phúc không gì sánh nổi.”
“Ức… oe oe oe…!”
Tiểu thư Alicia vùi mặt vào ngực tôi, một lần nữa òa khóc nức nở.
“Gray… ta đã luôn rất sợ…! Ánh mắt của gã đó, những lời hắn nói… tất cả đều khiến ta phát khiếp… Nhưng ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ…”
“Không sao đâu… Không sao nữa rồi.”
Tôi siết chặt vòng tay, thì thầm bên tai Alicia, mong cô ấy có thể bình tâm lại càng sớm càng tốt.
“Không muốn đâu! Ta tuyệt đối không muốn trở thành vợ của hắn!!”
“Ừm. Anh hiểu mà.”
“Ta muốn lấy Gray!! Không phải Gray thì ta không chịu đâu!!”
“…Tất nhiên rồi. Em sẽ là vợ anh.”
Ôi, tôi thật là bất lực làm sao…
Alicia không hề nghi ngờ sức mạnh của tôi.
Tôi biết điều đó rất rõ.
Nhưng suốt nhiều năm qua, những lời lẽ độc địa mà gã Grant kia gieo rắc, cùng sự ghê tởm mà cô dành cho hắn… đã ăn sâu vào tâm trí Alicia, khiến cô nàng sợ hãi đến tận bây giờ.
Còn tôi bây giờ… vẫn chưa đủ mạnh để giải thoát cô ấy khỏi những vết thương đó.
“Gray… xin lỗi, vì ta là một người con gái như thế này… rắc rối, phiền phức… hức… xin lỗi… đừng… ghét ta nhé………… khò… khò…”
Cuối cùng, tiểu thư Alicia thiếp đi vì đã khóc đến kiệt sức.
Tôi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô một cách cẩn thận.
“Tiểu thư Alicia… Người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Tôi thật quá ngu ngốc.
Tại sao lại không ra tay sớm hơn, kết thúc sinh mạng của kẻ đã khiến tiểu thư phải chịu đựng đến mức này chứ?
Lẽ ra tôi nên giết hắn từ trước, thay vì đợi đến Cuộc Chiến Kế Vị.
“…Sao ngươi dám làm Alicia của ta phải rơi lệ.”
A, lại nữa rồi.
Từ sâu trong lòng ngực, một thứ cảm xúc đen tối đang cuộn trào.
Dù đầu óc vẫn còn lý trí để biết rằng mình không nên bị cuốn theo nó… nhưng tôi đã không thể kìm nén được nữa.
“Gray… unyu…”
“Alicia…”
Tôi khẽ đặt một nụ hôn lên bầu mí sưng đỏ của cô – hậu quả của những giọt nước mắt chưa kịp khô.
Grant. Dù có chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.
“Ít nhất thì, xin tiểu thư hãy mỉm cười trong giấc mơ nhé.”
Tôi nằm xuống bên cạnh Alicia, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng cô.
Chỉ mong là, dù chỉ một chút thôi… cô có thể tạm quên đi nỗi đau trong lòng.
Tôi sẽ ở bên cạnh cô như vậy… cho đến khi bình minh ló dạng.
【Vương đô Ryuniol – Võ đài】
Cuộc Chiến Kế Vị lần đầu tiên được tổ chức dưới thời trị vì của Quốc vương đương triều Nazarius Tigar Ryuniol.
Sự kiện này thu hút sự quan tâm rất lớn. Võ đài trong vương thành đã chật kín người – bao gồm các ứng viên kế vị khác cùng hiệp sĩ của họ.
“Nghe rõ chứ, Zetas. Không cần nương tay. Dù là thủ đoạn gì, chỉ cần hạ hắn là được.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ trước.”
“Khoan đã. Nhưng đừng giết hắn dễ dàng quá nhé? Phải để hắn chứng kiến cảnh ta và Alicia về bên nhau… rồi giết hắn trong tuyệt vọng mới thú vị.”
“Rõ, xin cứ giao cho tôi.”
Grant và Zetas, những kẻ đã có mặt từ sớm tại trung tâm võ đài, đang trao đổi với nhau.
Họ đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch tuyệt mật—một chiến lược chắc chắn sẽ giúp họ chiến thắng, dù Gray có mạnh đến đâu đi chăng nữa.
“…Đến rồi sao!”
Với sự tự tin tuyệt đối vào thắng lợi trong tay, cả hai đang chờ đợi thì từ cổng đối diện, họ thấy Gray và Alicia bước ra.
“Hừ, cuối cùng cũng…!?”
“Cái gì!?”
Một luồng khí lạnh rợn người bất chợt ập đến khiến cả hai cùng cảm thấy sống lưng tê buốt.
Cái quái gì thế này? Không khí xung quanh như vừa hạ nhiệt một cách đột ngột.
Lẽ nào Alicia đã dùng ma pháp?
Ý nghĩ ấy vụt thoáng qua đầu họ. Nhưng… không phải vậy.
“…”
Không ai ở đây sử dụng ma pháp cả.
“…!”
“C-Cái gì… Zetas, sao ngươi lại run rẩy… Hí!?”
Người đầu tiên nhận ra là Zetas.
Kế đó, Grant cũng hiểu ra… khi ánh mắt hắn chạm vào mắt Gray.
“…”
Một đôi mắt đen kịt, không chút ánh sáng, chỉ chứa đựng duy nhất một ý chí u tối.
Thứ ánh nhìn tràn đầy sát khí ấy, như lưỡi dao xuyên thẳng qua Grant.
“Á… á… á á á…”
Chân hắn run lẩy bẩy.
Miệng há ra nhưng không phát ra nổi một âm thanh.
Mồ hôi tuôn như suối, và những ký ức xưa cũ lần lượt tràn về như cuộn phim cuối đời.
Khoảnh khắc đó, Grant mới thực sự hiểu ra.
Không—là bị buộc phải nhận ra…
“Ngươi… sẽ chết.”
Rằng hôm nay… chính là ngày hắn phải bỏ mạng.
【Còn 0 ngày nữa là đến ngày giỗ của Grant】


6 Bình luận
Chưa treo lên như mấy cảnh horror là may r