• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-4XX

Chương 205: Giai đoạn ấu trùng

8 Bình luận - Độ dài: 2,591 từ - Cập nhật:

- - -

Cơ thể của tôi giật bắn mỗi lần âm thanh giống như tiếng khóc đó vang lên.

Nỗi sợ thuần túy bào mòn tâm trí tôi.

Tôi nhắm lại bên mắt phải đã không thể nhìn được nữa và quay sang Trưởng Chi nhánh.

Cơ thể của tôi thoáng loạng choạng, và Song Ahrin vội vã nắm lấy tay tôi.

“Anh, anh ổn không?”

“Không”

“Vậy thì phải làm sao đây!?”

“Dù không ổn thì vẫn phải làm thôi”

Khi đó là việc cần phải làm, tôi sẽ làm nó.

Tôi tiếp tục những suy nghĩ trong đầu.

Đưa nó vào giấc ngủ.

Nghe thì hay đấy, nhưng vấn đề là bằng cách nào?

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh.

Mắt chúng tôi chạm nhau, và cô ấy gật đầu.

“Có một cách”

“Chính xác thì cách đó là gì?”

“Giờ đây khi mọi chuyện đã đi xa đến mức này, có vẻ là ta chỉ còn cách giải thích thôi”

Cô ấy thở dài não nề và đi đến chỗ cái máy.

Khi cô ấy lại nhập gì đó vào bàn phím một lần nữa, một tiếng rên rỉ khác lại thoát ra.

-Gư…

Và rồi, một ống nghiệm dài bật ra.

Cô ấy nhìn tôi trong khi giữ lấy cái ống nghiệm.

“Người sẽ phải hoàn thành nốt mọi việc kể từ lúc này là cậu Kim Jaehun và cô Song Ahrin”

“Ý cô là sao?”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười xin lỗi trước lời của tôi.

“Ta sẽ nhảy vào đó trong khi giữ cái này”

Cô ấy chỉ vào miệng con quái vật.

“...Cô bị điên à? Như vậy thì cô sẽ chết đấy”

“Phải, ta sẽ chết”

Trưởng Chi nhánh trả lời như thể đó là một điều hiển nhiên và nhìn tôi.

“Cậu Kim Jaehun, cậu có nghĩ ta là loại người chỉ biết hy sinh mạng sống của cấp dưới mà không dám liều mạng mình không?”

“...Không phải”

“Nếu muốn hỏi những người khác hy sinh bản thân, ta cũng cần phải đặt cược mạng sống của mình. Không, đúng ra thì ta phải là người đặt cược mạng sống của mình trước tiên”

Chỉ tiếc là ta đã không làm vậy sớm hơn’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm trong khi nhìn tôi.

“Không thể cứ ném cái bình vào được sao?”

“Không được. Thứ đó chắc chắn sẽ nhổ ra ngay. Cần phải có một ai đó chịu trách nhiệm và đưa thứ này vào tận sâu bên trong”

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Sau đó, cậu Kim Jaehun, cậu sẽ phải đối mặt với thứ kia, cố gắng cầm cự, rồi nhìn lên trời”

“...Bằng cách nào? Và nhìn lên trời là sao?”

“Thật lòng thì ta cũng không biết nữa. Ta nghe được rằng đó là một cơn đau kinh khủng đến mức thà chết đi còn hơn”

Trưởng Chi nhánh cười khúc khích.

“Bởi vì khi thất bại, vai trò của ta đã luôn là cầm lấy thứ này và nhảy vào trong đó”

“...Trưởng Chi nhánh không thể cứ ở lại đây và để tôi nhảy vào hộ được sao?”

Như vậy sẽ hợp lý hơn rất nhiều.

“Việc đấy không khả thi đâu”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi như thể đang nhìn một người bạn cũ, và vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Nếu một người bình thường nhảy vào đó, họ sẽ tan chảy ngay”

“Tan chảy?”

“Đúng vậy. Cần phải có một người có thể bình tĩnh chịu đựng cho đến khi thuốc phát huy tác dụng mà không bị tan chảy cho đến lúc đó”

“Người đó là Trưởng Chi nhánh”

“Đúng vậy”

“Không phải cô sẽ bị tan chảy trong khi vẫn còn sống à?”

“Thì đúng là vậy thật mà?”

“...”

“Cậu Kim Jaehun”

Trưởng Chi nhánh nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu nhất định không được quên. Mảnh đất mà chúng ta đang đứng trên bây giờ là được dựng lên từ biết bao sự hy sinh và xương máu”

“...”

“Đương nhiên, một vài người có thể sống trong khi không biết về điều đó, thậm chí còn cư xử một cách vô ơn”

“...Đúng vậy”

“Đây là một câu mà ta đã từng nghe được…”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười.

“Thay vì căm ghét kẻ đâm dao sau lưng, ta nên biết ơn người đã băng bó vết thương ở bụng cho ta”

“...”

“Đây là lời khuyên từ người lớn tuổi hơn, nên là phải nghe kỹ vào đấy”

- - -

Tiếng khóc đó vang lên lần nữa, và Song Ahrin thu mình lại.

“Có vẻ là chúng ta không còn thời gian nữa rồi”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nắm lấy vai tôi.

Khuôn mặt của Trưởng Chi nhánh phản chiếu trong con mắt trái vẫn còn ổn của tôi.

Cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ của mình.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Lee Haneul]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Kim Cương Bất Hoại]

[Khả năng: Kim Cương Bất Hoại]

[Tiểu sử: Ta tin vào cậu]

[Điểm yếu: Đây không phải là gây áp lực cho cậu đâu!]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Khi tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong suốt, cô ấy khẽ mỉm cười và quay đi.

Và rồi, cô ấy dậm chân tại chỗ.

-Rầm!

Cùng với âm thanh mặt đất vỡ tan, cô ấy đạp mạnh vào tường và bay lên.

- - -

“Ôi trời, ồn ào thật đấy”

Giọng nói của Trưởng Chi nhánh vẫn vang vào tai tôi giữa tiếng ồn inh tai.

- - -

“Đúng vậy. Vẫn lại là ta đây”

Trưởng Chi nhánh nói gì đó như thể đang trò chuyện với thứ kia.

“Nhưng lần này, ta đã mang đến một người đáng tin cậy rồi”

Nói vậy, cô ấy nhảy vào miệng của thứ đó.

-Choang!

Sau khi cô ấy nhảy vào miệng của thứ đó, một tiếng kính vỡ nhỏ nhẹ vang lên.

“...”

“...”

Sau một hồi, không gian trở nên tĩnh lặng.

Song Ahrin nắm lấy tay tôi.

“...Xin lỗi. Tôi sẽ nói thẳng”

“Tôi đang nghe đây”

“Tôi hiện đang cực kỳ sợ hãi”

“Bất ngờ là tôi cũng vậy”

Tôi trả lời một cách điềm tĩnh và nhìn lên.

-Rì…

Một thứ gì đó nóng ấm chảy ra từ bên mắt phải của tôi.

Chúng tôi không là gì ngoài những sinh vật nhỏ bé khi đứng trước một thứ vượt qua lẽ thường.

Nhưng chúng tôi có thể làm gì được chứ?

Nếu đã được bảo phải ru nó ngủ thì chúng tôi chỉ còn cách làm vậy thôi.

Thế giới bắt đầu trở nên méo mó.

Thái dương của tôi nhói đau, và Song Ahrin nghiến răng, nhắm chặt mắt, và ôm lấy tôi.

“Cô Ahrin…?”

“Im lặng, đứng yên nào…!”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi ôm lấy tôi với đôi mắt nhắm chặt.

“...Cái…”

Cơn đau đầu không còn nữa.

Âm thanh xung quanh biến mất.

Tôi ngay lập tức cảm thấy bình yên.

Ngược lại, có một người không được như vậy.

“Gư, ah…!”

Song Ahrin rên rỉ với đôi mắt nhắm chặt.

“Cô Ahrin…!”

“Tôi, ổn…ah…”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. 

Rồi cô khẽ mỉm cười.

“...Tôi muốn giúp anh, dù chỉ bằng cách này”

“...”

Giữa tiếng hét tĩnh lặng, chỉ còn tôi là vẫn giữ được lý trí.

***

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi?

“Rốt cuộc…!”

Song Ahrin loạng choạng, nôn ra máu.

Tai tôi lại bắt đầu nghe được âm thanh.

“Cái thứ, âm thanh, gì thế này…!”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi bịt tai mình.

“...”

Cô ấy dừng lại.

Tôi nhìn Song Ahrin trong khi giữ lấy cái đầu đau nhói của mình.

“Cô Ahrin?”

“...Chạy đi”

Ánh mắt của cô ấy hướng về một nơi.

“Chạy khỏi sự thật”

“Cô Ahrin, cô đang nói gì vậ—”

Tôi nghe được một tiếng thì thầm.

Mặt trăng đang thì thầm với tôi.

Thứ kiến thức và sự thật mà thế giới không nên biết.

1606848b-7155-4942-a1ea-83fb3cc5f079.jpg

“Hự…”

Song Ahrin khuỵu gối, máu chảy ra từ miệng.

Cô ấy nhìn tôi trong khi lau máu chảy ra từ khóe miệng.

“Nhanh, nhanh lên…”

-Bộp!

Cô ấy nắm lấy chân tôi.

Từ lúc nào, tôi đã đang chảy máu mũi.

Không, máu cũng đang chảy ra từ mắt tôi nữa.

Cảm giác như não tôi đang bị quá tải vậy.

Nếu trong đầu tôi có mạch điện, chắc hẳn chúng đều đã cháy hết.

“...”

Cô ấy dùng tay lau đi đống máu chảy ra từ miệng.

Bàn tay của cô ấy nhuốm màu đỏ của máu.

-Bộp!

Và rồi, cô ấy nắm lấy chân tôi.

Nắm lấy đùi tôi.

Nắm lấy eo tôi.

Rồi cô ấy nắm lấy và leo lên người tôi.

“...”

Bàn tay của cô ấy chạm vào cổ tôi.

“...”

Song Ahrin nhìn tôi.

Đôi mắt của cô ấy đã đỏ máu, và cô ấy đang nhìn tôi với máu chảy ra từ miệng và mũi.

“...Khụ…!”

Cô ấy nôn ra máu, và từ từ đẩy tôi ngã xuống.

Chính xác hơn thì đôi chân của tôi đã không chút sức lực nào nữa.

-Thụp!

Song Ahrin trèo lên người tôi.

Máu của cô ấy nhỏ xuống mặt tôi.

“...Nếu cứ như này, anh sẽ phát điên đấy”

Sau khi nhổ ra một lượng máu lớn, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh.

Đôi tay của cô ấy bao lấy cổ của tôi.

Cô ấy nói không sai.

Nếu cứ như này, tôi chắc chắn sẽ phát điên.

Nhưng còn Song Ahrin thì sao?

Cô ấy sẽ không phát điên sao?

Làm gì có chuyện như vậy được chứ.

Ngược lại, cô ấy sẽ còn khổ sở hơn nữa.

“Tôi, ổn mà”

Cô ấy nhìn tôi.

“Tôi, khụ…! Tôi sẽ cầm cự được”

“...”

“Nên là, nghỉ ngơi đi”

Song Ahrin khẽ mỉm cười.

“Không sao đâu. Tôi đã làm việc ở Cục Quản thúc được vài năm rồi mà. Hãy cứ tin tưởng và để mọi việc lại cho tôi đi”

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Song Ahrin]

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: Thôi miên]

[Khả năng: Điều khiển rối]

[Tiểu sử: Cô đã quyết tâm. Rằng cô sẽ sẵn lòng bước vào địa ngục vì anh. Nhưng quyết tâm cũng chỉ là quyết tâm. Sớm thôi, cô sẽ phát điên và đánh mất chính bản thân. Đương nhiên, kể cả khi đang trải qua điều đó, cô vẫn sẽ chỉ nghĩ đến người ấy]

[Điểm yếu: Để cô ấy một mình. Sớm thôi cô ấy sẽ đánh mất cái tên của mình, và sự tồn tại của cô sẽ bị nuốt chửng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vẻ mặt của Song Ahrin thoáng hiện lên trùng với khoảnh khắc đó.

Hồi 1, khuôn mặt của cô ấy khi bóp cổ tôi ở trong rừng.

Lần mà Song Ahrin đã giết tôi để rồi bị sát hại.

“...!”

Tôi dồn lực để ngồi thẳng dậy, rồi đặt cô ấy nằm xuống và ngồi lên người cô.

“...Anh!”

Song Ahrin giãy giụa cơ thể của mình trong khi rên rỉ một cách yếu ớt, nhưng ngay từ đầu thì cô ấy đã không thể thoát ra vì tôi nặng hơn cô ấy.”

“...Cô Ahrin”

Tôi nhìn Song Ahrin, ép bản thân lờ đi những thứ đang hát vang trong đầu mình.

“...Thả tôi ra, ngay”

“Cô có biết là tôi đã trải qua bao nhiêu thứ tại Cục Quản thúc rồi không?”

“Tôi cũng đã, trải qua, những thứ đó…!”

Tôi nắm lấy cổ của Song Ahrin trong khi cô ấy rên rỉ một cách yếu ớt.

Suy nghĩ của tôi đang không được trôi chảy.

Ý nghĩ rằng có lẽ tôi nên dùng súng thoáng lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi không muốn làm vậy.

“Khụ, anh…!”

Song Ahrin lắc đầu trong khi nắm lấy cổ tay của tôi.

Mái tóc tím của cô ấy rủ xuống đất.

“Nếu, cứ như này…! Không được…!”

“...”

Tôi dồn lực vào tay mình.

Song Ahrin không ngừng lắc đầu.

“Khụ…! Anh, một mình…! Nếu, ở lại…! Nó sẽ rất đau đớn—”

Có lẽ bởi vì không thể thở, những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu hình thành ở khóe mi của cô.

“Làm, ơn…!”

“...”

Tôi tiếp tục bóp chặt cổ của Song Ahrin.

Không lâu sau, cô ấy ngừng phản kháng.

Cô lặng lẽ vuốt ve mu bàn tay của tôi và nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

Và cứ như vậy, bàn tay của cô ấy rơi xuống.

“...”

Tôi đứng thẳng dậy.

Giờ đây, kể cả mắt trái của tôi cũng đang dần mất đi khả năng nhìn bình thường.

Nhưng tôi không được ngã xuống.

Tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều đã chết.

Jang Chaeyeon đi đến cái hố, Yu Daon ở lại chặn cửa, và Song Ahrin đã bảo vệ tôi.

Đương nhiên, Yu Daon có thể vẫn còn sống, nhưng cô ấy không được đến đây.

Ngay từ đầu thì cô ấy chẳn hẳn đã không thể chịu đựng được rồi.

Sau cùng, đây là việc mà tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài gánh vác.

Trong khoảng thời gian mà Song Ahrin đã trao cho tôi, giữa cơn đau như muốn làm đầu tôi nổ tung, tôi suy nghĩ.

Suy nghĩ về một điều gì đó.

Đây chính là sự phản kháng duy nhất chỉ dành cho tôi.

Sự thật về thế giới đang không ngừng được thì thầm vào tai tôi, hoặc là sự ô nhiễm, cơ thể đã không còn nghe theo tôi từ lâu, và tâm trí của tôi đã đang dần bị xé thành từng mảnh.

Tôi không ngừng suy nghĩ.

Mặt trăng là gì?

Tại sao mặt trăng lại gần với nhân loại đến vậy?

Từ đầu thì nó là thứ gì?

Tôi hướng tầm mắt của mình lên và nhìn con bọ đang ngọ nguậy.

-Tạch tạch!

Mắt trái của tôi nhòe đi.

Cửa sổ trong suốt đã không còn xuất hiện nữa.

Mặt trăng và con côn trùng.

Lớp vỏ trắng, bên trong là một con ấu trùng nhỏ.

Nó giống như là…

“...một quả trứng”

Con côn trùng đẻ trứng.

Quả trứng được giữ tại một nơi an toàn, và khi con non nở ra, chúng chui ra khỏi cái vỏ và lớn lên bằng cách ăn những thứ xung quanh cho đến khi trưởng thành.

Một khi đã là con trưởng thành, chúng sẽ lại đi đẻ con.

“...”

Tôi ngẩng đầu nhìn con bọ.

Tôi không thể giết nó.

Nếu làm vậy, bố mẹ của nó sẽ đến tìm con của mình.

Tôi không được đánh thức nó.

Nếu làm vậy, nó sẽ chui ra khỏi vỏ và bắt đầu ăn mọi thứ.

Sau cùng, chỉ có một việc mà chúng tôi, những sinh vật nhỏ bé, có thể làm.

Trì hoãn sự diệt vong sắp đến lâu nhất có thể, và tìm cách xây nên một con đường cho tương lai.

Dâng hiến mạng sống và năng lực của bản thân của hiện tại, mong rằng chúng tôi của tương lai có thể giải quyết việc mà chúng tôi hiện tại không thể làm được.

Điều đó chính là…

“Đưa thứ đó vào giấc ngủ”

Cùng với tiếng lẩm bẩm của tôi…

[Chí mạng -> 0 - 1]

Một cửa sổ trong suốt sắc đỏ xuất hiện, và mọi âm thanh dừng lại.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

.
Khoảng không đôi khi thì thầm những điều kì lạ, có lúc là vài câu triết lý, có lúc lại là vài chuyện bao đồng, hoặc là những câu chuyện ảo tưởng mà bản thân chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên, đừng chăm chú vào khoảng không. Như vực sâu mỗi khi nhìn thì nó sẽ nhìn lại bạn, khoảng không cũng thế, hoặc là tồi tệ gấp nhiều lần. Càng bị nó chú ý, nó sẽ càng khiến ta quẫn trí và phá hủy ta bằng nỗi đau đớn không nguôi, nhấn chìm ta vào trong những lời thì thầm đó và biến ta thành 1 lời thì thầm.
Xem thêm
✍️🔥🔥🔥
Xem thêm
Absolute cinematic
Xem thêm
Holy fvck, he cook so hard, damn this shit is diabolical
Xem thêm
let's him cook
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tác giả làm quả mù mắt quá
b3d9fa6a81.jpg
Xem thêm