• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-4XX

Chương 202: Miệng hố

13 Bình luận - Độ dài: 2,919 từ - Cập nhật:

Tất cả chúng tôi đi theo Trưởng Chi nhánh và trèo ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời trải dài dưới chân chúng tôi, nhưng bất ngờ thay, chúng tôi đang bước đi trên không trung.

“Thôi nào, đây là lần đầu tiên mấy người đi trên không trung chắc?”

“Là lần đầu tiên nhỉ?”

“Vậy à?”

“...Chẳng nhớ nữa”

Yu Daon, Song Ahrin, và Jang Chaeyeon nghiêng đầu bối rối trước lời của Trưởng Chi Nhánh, và Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào bọn họ một lúc lâu rồi thở dài và nhìn tất cả chúng tôi.

“Mấy người đúng là không có lãng mạn là gì cả. Những lúc như này, không phải mấy người nên nói là, ‘Uầy!’ hay ‘Tuyệt thật đấy!’ sao?”

“Trưởng Chi nhánh, nếu cô đưa người ta đến một nơi giống như cái chèn và nói như vậy, không ai sẽ cảm thấy nó đẹp đâu”

Aileen nói ra sự thật.

“Không phải, mấy việc như này xảy ra càng nhiều, ta lại càng phải sống tích cực hơn chứ! ‘Ôi, đẹp thật đấy!’, ‘Mình đã sống sót rồi!’, kiểu vậy!”

Có lẽ bởi vì đã sống rất lâu, quan điểm của cô ấy rất khác so với người bình thường.

Khi chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách ngơ ngác, Trưởng Chi nhánh liền thở dài não nề và nhìn chúng tôi.

“Mấy người, nhìn xuống đất và di chuyển đi. Còn ta, cậu Kim Jaehun, và cô Song Ahrin thì không cần”

Tất cả mọi người ngoại trừ tôi và Song Ahrin bước đi trong khi nhìn xuống đất trước lời của Trưởng Chi nhánh.

“...”

Song Ahrin đứng bên cạnh tôi.

“Chân cô có ổn không?”

“Không”

Song Ahrin trả lời trong khi đánh nhẹ vào đùi mình.

“Tôi thực sự đã tưởng rằng mình sẽ chết đấy”

“Cô Chaeyeon chắc hẳn đã chết thật rồi nhỉ”

“Đừng có mà nực cười. Cô ta vì sĩ diện mà tuyệt đối không chịu nói là mệt trong khi đi cạnh tôi, và khi cô ta cứ vậy di chuyển càng ngày càng chậm dần, tôi đã phải chăm sóc cô ta, vậy mà cô ta vẫn còn dám giả vờ như không có chuyện gì, đúng là đáng ghé—Đau!”

-Thụp!

Một thứ gì đó rơi xuống đầu Song Ahrin trong khi cô ấy đang lẩm bẩm một cách khó chịu, khiến cô ấy ôm lấy đầu mình.

Cô ấy lườm Jang Chaeyeon.

“Cô thực sự muốn chết à, Tóc Trắng điên kia?”

“Cô là người gây sự trước”

Jang Chaeyeon đáp lại một cách điềm tĩnh trong khi nhìn xuống đất.

Tôi quay sang Trưởng Chi nhánh sau khi nhìn hai người kia gầm gừ và cãi nhau.

“Ah, cậu Kim Jaehun”

“Trưởng Chi nhánh”

Trưởng Chi nhánh bước đến chỗ tôi với một nụ cười lớn trên môi.

“Chính xác thì chúng ta cần phải làm gì?”

“Ngăn chặn mặt trăng?”

“...”

Tôi biết rõ cái đó rồi mà.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Trưởng Chi nhánh, cô ấy liền khẽ mỉm cười.

“Đừng nhìn ta như vậy chứ. Ta cũng muốn giải thích đấy chứ, nhưng để giải thích ở đây thì không dễ dàng cho lắm”

“Ý cô là sao?”

“Cậu Jaehun”

Trưởng Chi nhánh ngẩng đầu nhìn mặt trăng xanh.

Tôi cũng hướng ánh mắt về mặt trăng.

-Tinh!

Một cơn đau đầu thoáng lướt qua, và sau đó, tôi không cảm thấy gì.

“Những dị thể quản thúc mà cậu Jaehun đã chạm trán từ trước đến giờ đều thường là có bản ngã riêng hoặc là những nhóm với một mục tiêu cụ thể, đúng chứ?”

“...Vâng”

“Nhưng cũng có những thứ không như vậy”

Trưởng Chi nhánh ngước nhìn mặt trăng.

Kể cả khi đang bị ánh trăng xanh rọi vào, cô ấy cũng không chớp mắt dù chỉ một lần.

“Có những thực thể chỉ tồn tại thôi đã là một mối đe dọa với nhân loại”

“...”

-Tinh!

Cơn đau đầu thoáng qua không ngừng làm đầu tôi ngứa ngáy.

“Cái này cũng tương tự như vậy. Chúng ta chỉ cần phải ngăn chặn những lần bộc phát xảy ra định kỳ thôi”

“...”

“Nhưng chỉ cần ngăn chặn được nó, vậy thì sẽ không có nơi nào đẹp như nơi này cả! Nó là một địa điểm hẹn hò hoàn hảo đấy?”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười và nhìn mặt trăng.

“Phòng Nhân sự nổi tiếng là có nhiều cô gái ngoan ngoãn mà. Hãy tìm vài người để cùng đi chơi và vui vẻ đi chứ? Tuổi này mà không làm vậy thì khi nào mới làm?”

“...Tôi sẽ tự lo việc đó”

“Không được, sau khi xong việc thì trong đó cũng có vài địa điểm tốt, ngoài ra còn có cả những nơi với bầu không khí rất tuyệt nữa. Nếu không phải bây giờ thì khi nào cậu mới định hẹn hò trên mặt trăng hả?”

“Vậy cô đã thử làm điều đó chưa, Trưởng Chi nhánh?”

“...”

Trưởng Chi nhánh im bặt như thể không biết nói gì.

Sao cô ấy còn bảo người khác đi hẹn hò trong khi bản thân còn chưa làm vậy bao giờ cơ chứ?

Tôi tiếp tục bước đi, không rũ bỏ được cảm giác như khi về quê nội vào mấy dịp lễ.

Mặt trăng đã gần giờ đây còn gần hơn nữa, lấp đầy cả tầm mắt của tôi.

“...Có hơi kỳ lạ”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn mặt trăng.

“Cái gì?”

“Không, thường thì những đòn tấn công tinh thần sẽ ập đến liên tục mà”

Song Ahrin nói tiếp, không rời mắt khỏi mặt trăng.

“Nhưng đòn tấn công tinh thần này lại giống như các đợt sóng vậy. Nó tấn công một lần, rồi chỉ sau một khoảng thời gian cố định thì nó mới lại ập đến một lần nữa”

“...”

-Tinh!

Đầu tôi thoáng đau nhói rồi lại trở về bình thường.

“Thấy chưa?”

“Quả nhiên là người đã làm việc ở đây lâu nhất mà”

Không tính ta’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm rồi gật đầu.

“Đúng như cô Song Ahrin nói. Đây là một hiện tượng”

“Một hiện tượng sao”

“Nó không làm như vậy để phản kháng hay tấn công gì cả. Nó chỉ tồn tại ở đó thôi”

“...Rốt cuộc…”

Rốt cuộc mặt trăng đó đã tồn tại phía trên chúng ta như này từ khi nào?

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi và khẽ mỉm cười.

“Ngay từ thuở sơ khai”

“...”

“Có lẽ nó đã như vậy kể từ khoảng thời gian mà những cư dân ở thời đại xa xôi hơn chúng ta còn tồn tại. Chúng ta cũng chỉ mới nhận ra nó gần đây và bắt đầu đối phó với nó”

Trước khi nhận ra, chúng tôi đã ở trên mặt trăng.

“...”

Từ lúc nào?

Rõ ràng là chúng tôi vừa mới bước đi trên mặt đất trong suốt vài phút trước cơ mà?

“Bây giờ sẽ không còn đợt sóng nào nữa, nên là mọi người có thể nhìn vào mặt trăng rồi”

Chúng tôi cùng nhìn lên mặt trăng theo lời của Trưởng Chi nhánh, mặc cho sự bối rối của mình.

Bụi mù bay xung quanh, và đôi khi lại có những miệng hố lớn.

“...”

Aileen im lặng.

“Đẹp thật đấy…”

Yu Daon lẩm bẩm.

“...”

Jang Chaeyeon không nói gì mà chỉ nhìn vào mặt trăng.

Tôi hướng ánh mắt về cái miệng hố.

Có lẽ chỉ là cảm giác của tôi, nhưng tôi đang nhìn thấy ảo giác rằng có thứ gì đó đang di chuyển lúc nhúc bên trong cái hố một cách dữ dội.

“Giờ thì, mọi người vẫn còn nhớ lời ta nói khi nãy chứ?”

Và rồi, như để phá tan những suy nghĩ trong đầu chúng tôi, Trưởng Chi nhánh vỗ tay một cái và nhìn chúng tôi.

“Một ai đó sẽ phải ở lại”

“...”

Ánh mắt của chúng tôi hướng về Trưởng Chi nhánh.

“Ta nghĩ là cậu Kim Jaehun đã nhận ra rồi”

Trưởng Chi nhánh chỉ tay vào miệng hố.

Tôi nhìn về phía đó.

Một thứ gì đó đang không ngừng di chuyển lúc nhúc.

Một thứ gì đó đen ngòm…không ngừng…như đang nhảy múa…

Tiếng lách tách vang lên bên tai tôi.

-Bộp!

“Đau!”

Tôi cảm nhận được một cơn đau nhói ở sau lưng.

Song Ahrin vừa đánh vào lưng tôi.

“Tỉnh táo lại đi”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“...”

“Vẻ mặt của anh khi nãy đờ đẫn lắm đấy. Nó trông như thể tâm trí của anh vừa trôi đi đâu vậy”

Rào chắn tinh thần không có tác dụng sao?

“Bởi vì đó không phải là vấn đề về tinh thần”

Như thể đọc được biểu cảm của tôi, Trưởng Chi nhánh trả lời và nhìn vào miệng hố.

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn lật mở.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Dị thể quản thúc - Cái bóng trên mặt trăng - Ghi chép bởi Trưởng Chi nhánh Lee Haneul]

1. Dị thể quản thúc này xuất hiện khi hiện tượng ‘Trăng xanh’ xảy ra.

2. Thứ lúc nhúc bên trong cái hố là thật, và cần phải có ai đó kiểm soát chúng.

3. Một người với ý chí mạnh mẽ thuần túy cần phải ở lại và liên tục ‘quan sát’ thứ đó để ngăn không cho chúng di chuyển.

4. Nếu thất bại, hiện tượng ███ sẽ xảy ra, nên bạn sẽ phải nhanh chóng trở về căn chòi và thực hiện ghi chép.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Một người với ý chí mạnh mẽ thuần túy.

Tôi nhìn những người xung quanh mình.

Trưởng Chi nhánh.

Cô ấy chắc hẳn là người với ý chí mạnh nhất, nhưng liệu có ổn không khi Trưởng Chi nhánh ở lại?

Trước hết, hãy cứ coi như là chúng ta cần phải có Trưởng Chi nhánh làm người dẫn đường đi.

Song Ahrin.

Cô ấy không có ý chí mạnh mẽ. Loại.

Aileen.

Vẫn chưa rõ, nhưng liệu cô ấy có ý chí mạnh mẽ không nhỉ? Tạm thời để đấy.

Jang Chaeyeon.

Cô ấy có ý chí mạnh mẽ. Đạt.

Yu Daon.

Loại.

Và tôi.

“...”

Sau cùng, khi suy nghĩ về nó, chỉ có tôi và Jang Chaeyeon là có thể ở lại.

“Vậy thì tôi—”

“Cô Jang Chaeyeon sẽ ở lại”

Trước khi tôi có thể nói xong, Trưởng Chi nhánh đã nhìn Jang Chaeyeon và nói vậy.

Song Ahrin hít một hơi sâu, và Aileen hướng mắt xuống đất.

Cái gì, tại sao?

“...”

Jang Chaeyeon chậm rãi gật đầu sau khi nghe Trưởng Chi nhánh nói.

“Cô Chaeyeon, việc đó có ổn không?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon đáp lại câu hỏi của tôi và khẽ mỉm cười.

“Đừng lo cho tôi”

“...Cô cũng biết là tôi có thể ở lại mà”

“Đương nhiên là anh sẽ làm rất tốt nếu ở lại”

Jang Chaeyeon chậm rãi gật đầu.

“Nhưng nếu có ai đó thực sự cần thiết, đó chính là anh. Tôi tin là vậy”

Niềm tin của cô ấy dành cho tôi thực sự nặng nề.

Trưởng Chi nhánh nắm vào hai vai của Jang Chaeyeon và bắt đầu dẫn cô ấy đi đâu đó.

“Trưởng Chi nhánh?”

“Bọn ta cần nói chuyện một chút”

Với lời đó, cô ấy và Trưởng Chi nhánh biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

***

“...”

Jang Chaeyeon cảm thấy không thoải mái khi ở với Trưởng chi nhánh.

Không phải chỉ vì cô ấy chưa làm ở Chi nhánh Gangseo được bao lâu, mà còn vì bản thân cô cũng không phải kiểu thích làm thân với người khác.

“Được rồi. Nghe kỹ đây, cô Jang Chaeyeon”

-Soạt.

Trước khi nhận ra, cả hai đã đứng trước miệng hố.

“Việc cô Jang Chaeyeon cần làm là nhìn thứ ở trong cái hố dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa”

“...”

“Thứ ở bên trong sẽ hoàn toàn hủy hoại cơ thể của cô Jang Chaeyeon”

“...”

“Kể cả vậy, cô Jang Chaeyeon vẫn cần phải nhìn nó”

Ra là thế.

Cô chậm rãi gật đầu đáp lại lời của Trưởng Chi nhánh.

Trưởng Chi nhánh thoáng do dự khi thấy hành động đó của cô nhưng rồi vẫn nói tiếp.

“Cô Jang Chaeyeon có thể, không, chắc chắn sẽ chết ở đây”

“...”

Kể cả khi Trưởng Chi nhánh nói vậy với cô, cô cũng không hề bất ngờ.

Cô ấy đã nói gì ấy nhỉ?

‘Trên đường đến đó, có người sẽ phải ở lại phía sau, và có người sẽ phải tiến về trước’

Ở lại phía sau.

Trên thực địa, từ này được sử dụng để ám chỉ việc ‘hy sinh’.

Bởi vì khi đối phó với một dị thể quản thúc, tỉ lệ người ở lại có thể sống sót là một số không tròn trĩnh.

“Nhưng không sao cả”

Trưởng Chi nhánh gật đầu.

“Cô chắc chắn sẽ sống sót nếu như biến cố này kết thúc một cách ổn thỏa. Ta có thể cam đoan điều đó”

“Ừm”

Jang Chaeyeon trả lời một cách hờ hững và nhìn miệng hố.

“...Cô không sợ sao?”

Người phụ nữ này đột nhiên nói cái gì vậy?

Jang Chaeyeon nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt bối rối, và Trưởng Chi nhánh nhìn Jang Chaeyeon.

“Bởi vì ta đã nhìn thấy nhiều người điềm tĩnh đối mặt với cái chết rồi mà”

“...”

“Nhưng cô Jang Chaeyeon…Cô không hẳn là điềm tĩnh, mà giống như là chỉ đơn giản chấp nhận nó thôi vậy”

“...Phải đó”

Jang Chaeyeon nghiêng đầu trả lời.

“Bởi vì chỉ cần có người đó ở đây, làm sao mà ta có thể thất bại được chứ”

Chẳng phải ta cần có thể thất bại để cảm thấy sợ hãi sao?

Cô tin vào Kim Jaehun.

Bởi vì nếu là người đàn ông đó, anh ấy chắc chắn sẽ thành công.

“...Thật là. Mỗi cá nhân của Phòng Nhân sự không hề yếu, nhưng họ cũng không quá mạnh”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm với vẻ bất ngờ.

“Ta nghĩ rằng chính sự gắn kết này là thứ đã giúp mọi người đạt được những thành tích lớn như vậy đấy”

“...”

“...Ta xin lỗi”

Trưởng Chi nhánh nói vậy một cách hối lỗi, và Jang Chaeyeon lắc đầu.

“Đi nhanh đi. Anh ấy có vẻ là không biết gì đâu”

“...Ta xin lỗi”

Trưởng Chi nhánh liên tục nhìn lại kể cả khi đang rời đi.

Jang Chaeyeon rời mắt khỏi Trưởng Chi nhánh, chậm rãi bước đến miệng hố.

“...”

Những cái bóng đang nhảy múa trong cái hố lớn nhất.

Không, chúng không phải những cái bóng.

Tiếng rì rầm ồn ào vang vào tai cô.

Âm thanh đó vang lên như thể đang ăn mòn tâm trí cô.

-Bộp bộp!

Những dấu bàn tay bắt đầu bao phủ cái hố.

Bụi mù bay lên.

“Khụ!”

Cô ho theo phản xạ.

-Bộp!

Cô nôn ra máu.

“...”

Cô nhìn chằm chằm vào vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất.

“...”

Jang Chaeyeon lau đi vết máu ở miệng bằng mu bàn tay như thể không có chuyện gì và nhìn thẳng về trước.

Bây giờ, cô còn chẳng thể nghe được gì.

Màng nhĩ của cô đã nổ tung.

Dù vậy, tiếng rì rầm vẫn tiếp tục vang lên trong tai cô.

-Rào!

Chân của cô biến mất như cát.

“Gư”

Dùng đôi tay để chống đỡ cơ thể của mình, cô nhìn vào cái hố.

“...”

Cô chạm mắt với thứ đang ở trong đó.

“...Ah”

Ra vậy.

Tầm nhìn bên phải của cô chuyển sang màu đỏ tươi.

Hóa ra là như vậy.

Vậy ra đây chính là thứ ở bên trong cái hố.

Tiếng rì rầm tiếp tục vang lên trong tai cô.

Kể cả vậy, Jang Chaeyeon không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cô tiếp tục nhìn vào cái hố với con mắt trái vẫn còn ổn.

Bởi vì đó là việc mà cô có thể làm.

Sau cùng, chỉ cần cô chờ đợi, người đàn ông sẽ giải quyết mọi thứ.

Và rồi, mắt trái của cô cũng bắt đầu chuyển đỏ.

Cô đã không còn có thể nhìn một cách bình thường được nữa.

Cô chậm rãi bò trên đôi tay của mình và lăn vào cái hố.

Không biết chị cô có cảm thấy đau đớn như này khi cô bỏ chị ấy lại không nhỉ?

“...”

Âm thanh rì rầm giờ đã vang lên dữ dội như muốn khiến đầu cô nổ tung, dù vậy, cô vẫn bò về trước không một tiếng hét. 

Một người đàn ông hiện lên trong tâm trí cô.

Nếu vậy, có lẽ để cô trải qua nỗi đau này cũng không sao đâu nhỉ?

Nếu đây là nhịp đập mà chị cô đã từng cảm nhận, vậy thì cô cũng muốn trải nghiệm nó.

Với cả, mặc dù suy nghĩ có thể sẽ hơi quá đáng, nhưng cô chỉ muốn được nghe một lời từ người đàn ông. 

Rằng, cô đã vất vả rồi.

Đương nhiên, cô cũng sẽ tự nguyện đến đây kể cả khi không nghe được những lời đó.

Môi cô cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Đó chính là suy nghĩ cuối cùng của cô.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Trưởng chi nhánh có người yêu chưa nhỉ?
Xem thêm
Chắc chắn chưa r bro:))) cái công việc trong Cục thế kia thì lm j có tâm trạng yêu ai đc, vả lại họ luôn sống trong tình thế có thể chết bất cứ lúc nào
Xem thêm
Tưởng tượng bro có ny trong Cục đi, cả hai là đồng nghiệp hoặc cưới nhau, rồi đùng gặp dị thể kiểu quái j đó, sống chết hay không ta không biết luôn. Kiểu đau đớn hơn khi thấy người mình yêu chết hoặc tàn tật ấy
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
1 lần reset nó công nhận ác vl, chết sạch, xong bùm, lại trở về như chưa có gì xảy ra, holy mouth fack
Xem thêm
Ôi vợ ơi 😭😭😭
Xem thêm
Jang Chaeyeon nghệ vl, mấy gái khác thì biết cái gì
Xem thêm
Cô Jang vào vai anh hùng ngầu quá rồi nhé 👀
Xem thêm
Cô Jang 😭😭😭 tôi đau đớn tôi gục ngã
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm