• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-4XX

Chương 203: Nỗi sợ nguyên thủy

12 Bình luận - Độ dài: 3,072 từ - Cập nhật:

Trưởng Chi nhánh trở lại một mình với vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

“Trưởng Chi nhánh?”

“...”

“Trưởng Chi nhánh”

“À, ừm”

Chỉ sau khi tôi gọi cô ấy đến lần thứ hai thì Trưởng Chi nhánh cuối cùng cũng mới nhìn tôi.

“Cô Chaeyeon có ổn không?”

“...Không”

Cô ấy chậm rãi lắc đầu.

“...”

Song Ahrin thoáng chau mày trong một khắc rồi lại trở về bình thường, và Aileen cũng nhắm mắt lại một hồi lâu rồi mới mở ra.

“...Trưởng Chi nhánh”

Ngay sau đó, Song Ahrin nhìn thẳng vào Trưởng Chi nhánh.

Đó là một vẻ mặt khác với cái cô ấy luôn thể hiện ra với tôi, Yu Daon, và Jang Chaeyeon.

Song Ahrin đang nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt thực sự khó chịu.

“Cô ta sẽ sống sót trở về, đúng không?”

“Ừm”

Cô ấy sẽ sống sót trở về?

Tôi cùng nhìn Trưởng Chi nhánh.

“...”

Trước ánh mắt của tôi, Trưởng Chi nhánh cắn chặt môi rồi cất lời.

“...Cô Jang Chaeyeon chắc hẳn đã chết ở đó. Bản thân cô ấy cũng biết về việc này”

“Cô đã bao giờ nói gì đến chuyện đó đâu?”

Tôi không nhớ là cô ấy có nói chuyện đó với tôi.

“Có nói rồi đấy”

“Nói rồi”

Aileen và Song Ahrin trả lời cùng một lúc.

“...Giờ nghĩ lại, đó là thuật ngữ trên thực địa, nên là chắc hai người không biết đâu”

Song Ahrin thở dài sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi và Yu Daon.

Vẻ mặt của Trưởng Chi nhánh sững lại rồi sớm trở nên tái nhợt.

“Ah, ta không hề biết là vậy…”

Song Ahrin nhìn tôi, phớt lờ lời lẩm bẩm của Trưởng Chi nhánh.

“Bản thân Tóc Trắng cũng biết điều đó. Đấy là lý do cô ta rời đi trước khi mà anh bảo là mình sẽ ở lại”

‘Người phụ nữ đó kiểu gì cũng sẽ làm vậy mà’, Song Ahrin lẩm bẩm và tặc lưỡi rồi quay về nhìn Trưởng Chi nhánh.

“Tôi đoán là cô ta đã bảo rằng mình sẽ sống sót vì tin vào anh ta”

“...Không chỉ là tin tưởng, mà là chắc chắn về điều đó”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm đáp lại trước ánh mắt của Song Ahrin.

“Đằng nào nếu không giải quyết được biến cố này thì chúng ta cũng sẽ chết hết mà. Ngược lại, nếu giải quyết nó ổn thỏa, tất cả mọi thứ đều sẽ trở về như trước”

“...Cô định sử dụng cái đồng hồ à?”

Tất cả mọi người ngoại trừ tôi và Trưởng Chi nhánh đều trở nên bối rối trước lời của tôi, và Trưởng Chi nhánh chậm rãi lắc đầu.

“Không hề. Chúng ta sẽ không sử dụng cái đồng hồ. Quay ngược thời gian khác hoàn toàn với đưa mọi thứ trở về như trước đấy”

“...Vậy sao?”

“Theo đúng nghĩa đen luôn”

Trưởng Chi nhánh chỉ xuống bề mặt của mặt trăng mà chúng tôi đang đi trên.

“Tất cả mọi thứ đã xảy ra ở đây sẽ được coi như là ‘không tồn tại’”

“...”

“Giống như một giấc mơ vậy”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn mặt trăng.

“Chúng ta sẽ đặt cược toàn bộ vào một cơ hội duy nhất. Nếu thành công, dù cho ta đã làm gì đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ sống sót. Còn nếu thất bại, dù cho có vùng vẫy đến đâu, chúng ta đều sẽ chết”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm, mắt nhìn về phía xa xăm, như thể nhắc lại lời mà cô ấy đã từng nghe được từ một ai đó.

“...”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.

“Ta xin lỗi. Ta đã nghĩ rằng cậu Kim Jaehun sẽ biết ý nghĩa của những từ đó”

“Tôi đâu phải nhân viên thực địa”

“Không phải sao?”

Phớt lờ lời lẩm bẩm của Aileen ở sau lưng, tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, và cô ấy cúi đầu với tôi.

“Ta xin lỗi. Sau cùng, ta đã lừa gạt cậu Kim Jaehun. Ta không có lời gì để bào chữa cả”

“...”

Tôi có rất nhiều điều muốn nói.

“...Tạm thời ta cứ đi tiếp đã”

Nhưng đó là thứ tôi có thể nghe sau khi giải quyết xong biến cố này.

Nỗi đau mà Jang Chaeyeon phải trải qua cũng sẽ không hề vơi đi chỉ vì tôi nổi giận với cô ấy.

Thay vào đó, đây chính là khoảng thời gian mà cô ấy đã trao cho chúng tôi.

Bước chân của tôi bắt đầu trở nên nhanh hơn.

Chúng tôi cần phải di chuyển nhanh hơn nếu muốn sự hy sinh của cô ấy không bị lãng phí.

Trưởng Chi nhánh bước đi bên cạnh tôi, còn ba người kia thì đi theo sau.

Tôi cảm thấy trống trải hơn trước.

“Vẫn còn hai cái nữa”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và quay lại.

Chúng tôi chạm mắt với cô ấy, và sau khi nhìn tất cả chúng tôi, cô ấy liền cúi đầu 90 độ.

“Ta xin lỗi vì đã kéo tất cả mọi người vào biến cố này”

Cô ấy nói tiếp trong khi vẫn cúi đầu thấp xuống. 

“Ta biết là mọi người chắc hẳn còn nhiều điều muốn nói, nhưng vì cô Jang Chaeyeon đã đến cái hố, thời gian còn lại không nhiều nữa. Kể từ lúc này, đây sẽ là một cuộc đua với thời gian, nên là ta cần phải đi nhanh”

“...”

“Mọi người có thể đánh ta nếu muốn, hoặc dùng súng bắn cũng được”

“Không phải là cô đang nói vậy vì cô bị đánh thì không đau còn bắn súng cũng không có tác dụng gì đâu nhỉ? Mấy cái đấy đâu hề đau với cô”

“...”

Trưởng Chi nhánh đông cứng.

“Cô Daon. Im lặng chút nào”

“Ah, anh Jaehun—Ưm!”

Tôi bịt miệng Yu Daon.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện đó, cô ấy cũng đâu có nói sai?

Tôi rút tay lại, giải phóng miệng của Yu Daon.

“Nói thêm đi”

“Đúng vậy, nói thêm đi”

“...Phòng Nhân sự từ trước đến nay là như này sao?”

Khi Song Ahrin và tôi cổ vũ Yu Daon, Aileen liền lẩm bẩm như thể nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ trong khi nhìn chúng tôi.

“...”

“Sao cô không nói gì đi?”

“Dù hai người đột nhiên bảo tôi nói gì thì…”

“Thôi nào. Cô lúc nào cũng nói mấy lời đó với tôi còn gì”

Yu Daon nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử, và Song Ahrin nhìn Yu Daon như thể không biết nói gì nữa.

“Dù sao thì…”

Trưởng Chi nhánh, người đã cạn lời sau khi nghe những gì Yu Daon nói, nhìn chúng tôi.

“Ta sẽ làm bất cứ điều gì mọi người muốn. Nên là tạm thời hãy cứ đi trước đã”

“Dù sao nếu không giải quyết được việc này thì cũng chẳng còn thể làm gì được”

Nếu chúng tôi chết, tất cả những nguyện vọng hay thứ gì đó sẽ chỉ là những lời hứa sáo rỗng mà thôi.

“Mau đi nhanh nào. Cô Chaeyeon chắc hắn đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn lắm đấy”

“...Chính là ở đây”

Trưởng Chi nhánh chỉ về trước sau khi nghe tôi nói.

Ở đó là một cái cầu thang.

…Cầu thang?

“Cầu thang?”

Và có vẻ tôi không phải là người duy nhất thắc mắc điều đó.

Song Ahrin chau mày lẩm bẩm, và Aileen im lặng một lúc rồi nhìn Trưởng Chi nhánh.

“Đây là những di sản mà mọi người để lại”

“Chính xác hơn thì nó là lối vào của chúng ta”

Trưởng Chi nhánh đáp lại Aileen và nhìn chúng tôi.

“Chúng ta sẽ đi vào mặt trăng bằng đường này”

“...”

“Nhưng cũng đừng nghĩ rằng nó sẽ an toàn vì là lối vào”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn cái cầu thang.

“Mặt trăng chắc hẳn sẽ đến ngăn chặn chúng ta”

“Không phải cô đã bảo rằng mặt trăng không nhận ra được chúng ta sao?”

Chính xác hơn thì cô ấy bảo rằng mặt trăng không để tâm tới chúng tôi.

“Đúng vậy. Mặt trăng không có ý định ngăn chặn chúng ta”

Trưởng Chi nhánh gật đầu.

“Nhưng nếu nhìn nó theo cách đơn giản hơn, ừm…”

“...Là Virus nhỉ”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhánh gật đầu trước lời của tôi.

“Từ góc nhìn của nó, chúng ta chính là một loại virus, nên là bạch cầu trong cơ thể nó sẽ đến ngăn chặn chúng ta”

Virus và bạch cầu.

Nó nghe như thể mặt trăng là một sinh vật sống vậy.

“Chính xác hơn thì điều gì sẽ xảy ra?”

Cần phải biết thì mới có thể giải quyết nó hay không.

“Ở phía dưới cầu thang là cánh cửa dẫn vào lõi của mặt trăng. Nó đã được hoàn thành vào chính xác 70 năm trước. Trước khi ấy, chúng ta sẽ phải đào thẳng vào đó hoặc tiến vào trong thông qua những cái hố ở xung quanh”

‘Chúng thường không có kết quả tốt đẹp gì’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm, nhìn về phía cái cầu thang.

Những bậc thang sắt đã bị bao phủ trong rỉ sét, trộn lẫn giữa màu nâu và xám.

“Cánh cửa dẫn vào cái lõi đã được thiết kế để chỉ có thể được khóa từ bên ngoài và không thể khóa được từ trong”

“Làm vậy để làm gì?”

“Một khi đã vào trong, ta sẽ chỉ có chết hoặc thành công. Một trong hai cái đó”

Trưởng Chi nhánh nhìn chúng tôi.

“Cũng vì do không còn lựa chọn nào khác”

“...Tại sao?”

“Bởi vì khi biết rằng mình có thể mở cửa, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn chạy đi”

“...”

Chúng tôi đều im bặt trước lời của cô ấy.

“Ngoài ra, nếu ta khóa cửa từ ngoài, thứ ở bên trong sẽ không thể thoát ra”

‘Đương nhiên, thứ ở bên ngoài cũng kinh khủng chẳng hề kém cạnh’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm trong khi bước đến cái cầu thang.

-Cộp…cộp…

Chúng tôi cũng đi xuống theo Trưởng Chi nhánh.

Càng xuống dưới sâu, bóng tối lại càng trở nên dày đặc hơn.

“...Lạnh thật đấy”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi xoa cánh tay của mình.

Đúng như cô ấy nói.

Không gian xung quanh đang dần trở nên lạnh hơn.

Giờ đây khi ánh trăng dịu nhẹ đã biến mất từ lâu, chúng tôi chỉ có thể đi xuống trong khi phụ thuộc vào những bóng đèn sợi đốt treo trên dây đôi lúc lại xuất hiện.

Không lâu sau, Trưởng Chi nhánh đứng lại.

“Đến nơi rồi”

“...”

Bên dưới ánh đèn sợi đốt chập chờn, ở đó là một cánh cửa sắt với tay nắm tròn, trông như những cái ta có thể tìm thấy trên những con tàu.

“...Ta xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng…”

Trưởng Chi nhánh lên tiếng.

“Cần phải có một người ở lại đây và đảm bảo rằng không có bất cứ thứ gì mở được cánh cửa”

“...”

“Một người có thể bảo vệ cánh cửa chỉ với sức chịu đựng thuần túy”

Ánh mắt chúng tôi nhìn về một người.

Yu Daon khẽ mỉm cười trước ánh mắt của chúng tôi.

“Có vẻ là…chỉ có mỗi mình tôi thôi nhỉ?”

“...Ta xin lỗi, cô Yu Daon”

Trưởng Chi nhánh hơi cúi đầu với Yu Daon, và Yu Daon mỉm cười và phẩy tay.

“Không sao đâu! Nếu việc đó là cần thiết, vậy thì đương nhiên tôi sẽ phải làm rồi”

“...Cô Daon”

Yu Daon nghiêng đầu khi nghe thấy giọng của tôi.

“Anh Jaehun không cần phải lo lắng gì hết!”

Cô ấy mỉm cười.

“Tôi rất giỏi chịu đựng mà!”

Hấp, Yu Daon giơ nắm đấm của mình lên.

“Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành mọi việc và quay lại”

“Anh cứ thong thả thời gian cũng được mà! Tôi sẽ không đi đâu cả”

Yu Daon mỉm cười, và Trưởng Chi nhánh ngay lập tức nắm lấy tay cầm.

“Ta xin lỗi. Ta thực sự muốn cho mọi người nói chuyện nhiều hơn, nhưng chúng ta cần phải đi nhanh thôi. Có vẻ là chúng đã biết rằng chúng ta đã ở dưới cầu thang rồi”

Chúng?

-Két!

Trưởng Chi nhánh xoay tay cầm, và cánh cửa mở ra với âm thanh kinh khủng của kim loại cọ sát vào nhau.

-Thụp…thụp…

Thứ gì đó đang đi xuống cầu thang.

“Nhanh lên”

Trưởng Chi nhánh giữ lấy cánh cửa, và Aileen vỗ vai Yu Daon rồi đi vào.

Song Ahrin và tôi ở lại nhìn Yu Daon.

“Này, Tóc Đen”

“Vâng?”

“...Cố lên”

Yu Daon mỉm cười và đáp lại Song Ahrin.

“Đương nhiên rồi!”

“Cô Daon”

“Nếu như anh cảm thấy lo lắng quá, ừm…”

Yu Daon đặt ngón trỏ lên cằm, nghĩ gì đó trong giây lát, rồi ra hiệu với tôi.

“...”

Khi tôi đến chỗ cô ấy, cô liền khẽ thì thầm vào tai tôi.

“Ta hãy đi ngắm mặt trăng cùng nhau sau đó nhé”

“...Đương nhiên là được rồi”

Cô ấy đã nghe được những gì Trưởng Chi nhánh nói.

“Hai người, ta xin lỗi, nhưng chúng ta cần phải đi nhanh thôi”

Trưởng Chi nhánh gọi chúng tôi, và Yu Daon nhẹ nhàng vẫy tay với biểu cảm như thể đang đến chơi nhà bạn.

“Vậy nhé, gặp lại mọi người sau!”

Song Ahrin liếc nhìn Yu Daon rồi đi vào, còn tôi thì ở lại nhìn Yu Daon lâu hơn cô ấy một chút rồi cũng đi vào.

-Két…Rầm!

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại…

-Bụp!

Một âm thanh kinh khủng liền vang lên từ phía bên kia cánh cửa, và máu đỏ tràn vào từ bên dưới.

“...Cô Daon!”

“...Tôi vẫn ổn!”

Giọng nói rạng rỡ của Yu Daon vang vào tai tôi.

“Mau đi nhanh thôi”

Trưởng Chi nhánh nắm lấy tay tôi.

-Bộp! Bụp!

Từ bên kia cánh cửa, âm thanh một thứ gì đó bị đánh đập đang vang lên không ngừng.

***

“...”

Giờ đây, chỉ còn lại bốn người.

Dù không nói gì với nhau, chúng tôi đều đang bước đi một cách vội vã.

Một âm thanh vang lên.

-Thụp…thụp…

Tiếng tim đập đang vang vào tai tôi…

“...Hà…”

Aileen, người đang bước đi bên cạnh tôi, đột nhiên dựa tay vào tường, không ngừng đổ mồ hôi.

“Cô Aileen”

“Chúng, chúng ta cần phải chạy đi”

Cô ấy lẩm bẩm.

Ngay sau đó, Aileen quay người lại.

“Cửa khóa rồi”

Lời nói lạnh lùng của Trưởng Chi nhánh đánh thức cô ấy.

“Kể, kể cả vậy…!”

“Cậu Kim Jaehun. Xin hãy giữ lấy cô Aileen”

Trước lời của Trưởng Chi nhánh, tôi nhanh chóng nắm lấy vai của Aileen.

“Ah, không! Tôi không muốn chết ở đây! Tôi, tôi không muốn…!”

“Cô Aileen, mau tỉnh táo lại đi! Cô Ahrin—”

Tôi nhìn Song Ahrin.

Cô ấy cũng đang nhìn về trước với khuôn mặt tái xanh.

“Không phải ở đây…”

“Cô Ahrin?”

“Chúng ta đều sẽ chết hết nếu cứ ở lại đây. Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Không phải ở đây…”

Cô ấy lẩm bẩm.

“Mau tỉnh táo lại đi”

Trưởng Chi nhánh ngay lập tức nắm lấy vai Song Ahrin và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Song Ahrin như thể muốn xuyên qua cô ấy, và Song Ahrin giật mình.

-Thụp…thụp…

Một âm thanh giống như tiếng tim đập rung động màng nhĩ của tôi.

Tôi có hơi, không, thực sự rất sợ hãi.

Một cảm giác như thể chạm vào chính nỗi sợ của loài người.

Khoảng thời gian trước khi con người tiến lên văn minh, khi mà họ sống hoàn toàn dựa vào bản năng.

Cảm giác khi họ chạm trán với một thực thể khổng lồ mà họ không thể nào đánh bại.

Không như Trưởng Chi nhánh đang bước đi với vẻ mặt điềm tĩnh, hai người kia có vẻ đang gặp khó khăn trong việc tiến lên dù chỉ một bước.

Còn tôi thì đang bước đi một cách chật vật.

“Chỉ còn một chút nữa thôi”

Trưởng Chi nhánh vừa động viên chúng tôi vừa bước đi.

Trưởng Chi nhánh kéo Song Ahrin đi, và tôi cũng đang kéo Aileen đi một cách ép buộc.

“Cô Song Ahrin, không sau đâu”

“Cô, Aileen…!”

Giọng nói của hai người chúng tôi cùng vang lên.

-Thụp…thụp…

Âm thanh đó đang càng ngày càng lớn hơn.

Tôi cũng đang toát mồ hôi lạnh khắp người, và Song Ahrin với Aileen giờ đây còn trông như đang gặp khó khăn trong việc hô hấp.

“...Chúng ta đến nơi rồi”

Chỉ có Trưởng Chi nhánh đang đi đầu là vẫn còn ổn, và cô ấy nhìn thẳng về trước.

“...Hí”

Aileen dõi theo ánh mắt của cô ấy và kêu lên một tiếng hét đầy kinh hãi.

Tôi cũng dõi theo ánh mắt của cô ấy về nơi Trưởng Chi nhánh đang nhìn.

Một khoảng trống khổng lồ, và một thứ gì đó đang treo mình ở trên đó.

Một thứ giống như một đứa trẻ loài người, hoặc một con thằn lằn, hoặc một con cóc.

Hoặc một con người, không, không phải con người.

Một thứ gì đó không phải con người nhưng lại cố bắt chước con người một cách gượng ép.

Hoặc là một con gấu, biển cả, bầu trời.

Những suy nghĩ và hình ảnh rời rạc lóe qua tâm trí tôi, và tôi ngã khuỵu xuống sàn.

Một cảm giác déjà vu không thể diễn tả được bằng lời bao lấy tôi.

Trước khi cửa sổ trong suốt có thể xuất hiện, Trưởng Chi nhánh đã đứng trước mặt chúng tôi như để chắn cho chúng tôi.

“...Chính là nó”

Cô ấy lẩm bẩm, nhìn về trước.

“Đó là thứ mà Cục Quản thúc đã dành hàng thập kỷ để ngăn chặn, và vô số mạng sống đã mất đi trong quá trình đó. Một tai họa sánh ngang với một cái chèn”

Cô ấy quay lại nhìn chúng tôi.

“Đó chính là mặt trăng”

-Phì…

Thứ đó thở ra.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Dị thể này mạnh đấy:)))
Xem thêm
Nên nhớ, mặt trăng luôn được tôn thờ, kính trọng và sợ hãi, vậy nên đứng trước mặt trăng, tất cả những kẻ thờ phụng sẽ luôn phải dâng nỗi sợ cùng sự kính trọng của mình. Mặt trăng là tất cả, và mặt trăng bao phủ tất cả, miễn chỉ còn màn đêm, mặt trăng sẽ xuất hiện và chỉ lối. Hãy luôn cẩn thận trước mặt trăng.
Xem thêm
Mao fack, that damn shit is an apocalypse
Xem thêm
Main mà có chí mạng thì 1 bắn là cook
Xem thêm
Không có điểm yếu thì sao mà cook dc ông😌
Xem thêm
Na9 không làm gì nó được
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Bình luận đã bị xóa bởi NCT • Morgan le Fay