Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 189: Phong ca, cậu thành kẻ thù của toàn trường rồi đó!

4 Bình luận - Độ dài: 1,339 từ - Cập nhật:

Cố Mộc Hi ngẩn ngơ nhìn Dịch Phong, trong lòng đã bị lời Dịch Phong chạm đến.

Phải rồi... Dù có thay đổi thì mình vẫn là chính mình?

Ngay sau đó, cô khúc khích cười, đôi mắt cong lại như vầng trăng non trông vô cùng đáng yêu.

“Hừ~ Thối Phong, coi như anh đúng!”

Dịch Phong thấy cô khôi phục dáng vẻ thường ngày thì cũng mỉm cười: “Đấy, thế mới đúng chứ, mau ăn cơm đi nào.”

“Ừm~ Được!”

Dứt lời, Cố Mộc Hi liền đưa đũa gắp ngay chiếc đùi gà to trong bát của cậu, ngấu nghiến ăn lấy ăn để.

Dịch Phong phì cười, trong lòng thầm nghĩ: Cố Mộc Hi như vậy mới là đáng yêu nhất.

Cùng lúc đó, bên phía khác, ba người nhóm Trần Giai Giai ngơ ngác nhìn Cố Mộc Hi đang ăn cơm ngon lành, ai nấy đều há hốc miệng.

Trần Giai Giai vỗ trán, thở dài nói: “Kế hoạch hành động B chính thức thất bại rồi!”

Đinh Anh nở nụ cười mờ ám, cười khúc khích: “Thất bại hả? Sao tớ lại thấy là thành công thì đúng hơn?”

Tô Tiểu Mai gật đầu, cũng cười y như vậy: “Phải, hai người đó ngọt quá đi~ cắn trúng đường rồi!”

________________________________

Hai người ăn cơm xong thì đi dạo trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ trưa.

Cố Mộc Hi chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng dẫm lên những vệt nắng lốm đốm trên mặt đất, bộ quân phục rằn ri màu xanh khiến cô trông như một chú chim nhỏ vui tươi vô lo.

Cô quay đầu lại, vừa lùi về phía sau vừa nhìn Dịch Phong, ngọt ngào cười nói: “Thối Phong, đại học tự do thật đấy!”

“Không có áp lực học hành quá nặng, cũng chẳng có nhiều quy tắc, còn có thể dùng máy tính trong ký túc xá nữa!”

Dịch Phong nhẹ nhàng mỉm cười: “Phải, đại học đúng là khá thoải mái, cũng xem như đã nửa bước bước chân vào xã hội rồi, tự do hơn một chút cũng phải.”

Cô xoay một vòng tại chỗ, hỏi: “Dạo này có nhiều đàn anh mời em gia nhập câu lạc bộ lắm đó. Nào là câu lạc bộ nhảy đường phố, thư pháp, hội họa, nhiếp ảnh, cả nhóm phóng viên nữa, nhiều lắm luôn. Thối Phong, anh muốn tham gia câu lạc bộ nào vậy?”

“Anh hả? Cái nào cũng được, tham gia cho có điểm thôi.” Dịch Phong nhún vai đáp.

Cố Mộc Hi bĩu môi: “Thối Phong, chọn đại một cái đi. Anh vào đâu, em theo đó.”

“Nghe nói câu lạc bộ kịch nói khá ổn, việc ít mà lại nhẹ nhàng. Quan trọng là, với khả năng diễn xuất chuẩn ảnh đế của anh thì đóng vai chính cũng dư sức.” Dịch Phong vuốt tóc mái.

“Pfft~ bớt bớt dùm, diễn xuất của anh á? Ngoài lỗ hổng ra thì toàn bộ đều là lỗ hổng!” Cố Mộc Hi che miệng cười.

“Không tin hả?”

Dịch Phong bất ngờ đưa tay kéo cô vào lòng, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ lạ.

Cố Mộc Hi ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Anh... anh cười kiểu gì kỳ vậy?”

“Hử? Em không nhận ra à? Trong nụ cười này có ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt và bốn phần thờ ơ đó.”

Cố Mộc Hi: “(=w=;)…”

“Cái gì cơ, ai mà nhìn ra nổi chứ!”

Dịch Phong cười khan một tiếng, sau đó nghiêm mặt lại, hạ giọng rồi lạnh lùng nói: “Cô gái à, em dám chống đối tôi sao? Tốt lắm, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó!”

“Pffffttt!”

Cố Mộc Hi không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Trời đất, câu thoại gì kỳ cục vậy, cười chết mất!”

Dịch Phong cố giữ vẻ nghiêm túc, tiếp tục: “Nói đi, em muốn tiền mặt hay ngân phiếu? Dù sao thì... tình yêu, tôi không thể cho em được đâu.”

“Vậy cho em tiền mặt đi.” Cố Mộc Hi cũng phối hợp, chìa tay ra.

Dịch Phong cạn lời…

“Pfftt! Haha! Hi Hi em đúng là biết chọc cười người khác đấy. Em mà nói vậy thì hết thoại luôn rồi, tổng tài cũng phải tức chết!”

Cố Mộc Hi trợn mắt, cười nói: “Chẳng phải nên như vậy sao?”

Dịch Phong nghĩ một lát rồi bất ngờ nói: “À đúng rồi, còn một câu nữa.”

“Cô gái, đừng động đậy. Nếu em còn cử động, tôi không đảm bảo điều gì sẽ xảy ra đâu!”

Cố Mộc Hi vùng vẫy trong lòng cậu, hờn dỗi: “Em cứ động đó, anh làm gì được em?”

Dịch Phong mỉm cười nhẹ, ôm lấy cô. Rồi cậu cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi cô!

“Ưm?!”

Cố Mộc Hi hoảng hồn khi bị hôn đột ngột. Hai mắt cô tròn xoe, toàn thân cứng đờ.

Gió nhẹ thổi qua khiến lá cây xào xạc. Bốn bề yên tĩnh, trên con đường loang loáng bóng nắng chỉ còn lại hai người đang ôm lấy nhau.

Khoảnh khắc ấy, đẹp như tranh vẽ.

Ở ngã rẽ đằng xa, Trần Giai Giai và hai người bạn là ba nhân chứng duy nhất, và cả ba đều sững sờ.

“Woa… cảnh tượng đẹp quá đi mất~” Đinh Anh cười ngây ngốc.

“Tình yêu ngọt ngào cứ như hơi thở mùa xuân vậy~” Tô Tiểu Mai nở nụ cười thỏa mãn.

Trần Giai Giai khẽ cười: “Xem ra cũng chẳng cần đến ‘kế hoạch thục nữ dịu dàng’ nữa rồi.”

_______________________________

Nửa tiếng sau.

Dịch Phong trở về ký túc xá với tâm trạng vui vẻ. Cậu vừa mở cửa đã thấy mọi người đang vây quanh máy tính của Dương Kiến.

“Ba người các cậu làm cái gì vậy? Có phải đang lén xem phim không đấy?” Dịch Phong bước tới, tò mò hỏi.

Ba người đồng loạt quay đầu lại, Kha béo nghiêm mặt nói: “Xong rồi, Phong ca, cậu gặp chuyện lớn rồi đó!”

“Hả? Tôi gặp chuyện gì cơ?” Dịch Phong ngạc nhiên hỏi.

Dương Kiến đứng dậy, nghiêm túc nói: “Phong ca, chuyện của cậu với chị dâu bùng nổ trên diễn đàn trường rồi! Đám dân mạng trên đó gào thét đòi truy sát cậu đó!”

“Phong ca, giờ cậu thành kẻ thù của toàn trường rồi đấy!”

Dịch Phong kéo khóe miệng, nói: “Gì mà nghiêm trọng thế? Để tôi xem nào.”

Cậu ghé lại gần màn hình. Vừa liếc qua một lượt thì lập tức sững người.

“Tin sốc! Tân hoa khôi của trường đã có bạn trai!”

“Nữ thần của tôi! Tìm ra tên bạn trai của cô ấy rồi chém chết hắn cho tôi!”

“Bạn trai nữ thần đâu? Lên đài đi!”

“Hu hu hu, đừng để tôi thấy mặt thằng đó!”

“Chết tiệt! Tôi phải đấu với hắn một trận!”

___________________________

Dịch Phong cười gượng một tiếng, nói: “Không ngờ lệ khí trên diễn đàn lại nặng đến vậy.”

Cậu cũng không ngờ rằng Cố Mộc Hi lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, đúng là kéo thù hận khủng khiếp!

Nhưng Dịch Phong cũng không mấy để tâm, chỉ cần người không động đến cậu, cậu sẽ không động đến người. Mà đã động đến… thì Dịch Phong sẽ diệt sạch!

“Phong ca cứ yên tâm, có bọn tôi chống lưng cho cậu!” Dương Kiến cười nói.

“Đúng đó, nếu bọn họ dám đánh cậu, bọn tôi sẽ đứng sau cổ vũ hết mình!” Kha béo nghiêm túc nói.

Dịch Phong: “…”

“Vậy phải cảm ơn mấy cậu rồi!”

Dịch Phong đang nói thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cậu rút máy ra xem, ánh mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên, bởi đó là một cuộc gọi đến từ chủ tịch công ty cánh cụt, Mã Đằng!

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

là t thì t sẽ nhắn tụi m giỏi thì bơi vào đây
Xem thêm
Thanks Trans
Xem thêm
aaaaaaa ngọt quá nhiên có thanh súng xuất hiện trên tay luôn
Xem thêm
tem hẹ hẹ hẹ
Xem thêm