Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 183: Chào bạn, mình tên là Lư Dao, rất vui được làm quen

6 Bình luận - Độ dài: 1,582 từ - Cập nhật:

Cố Mộc Hi trừng mắt ngạc nhiên, hỏi: “Thối Phong, không đến mức đó chứ? Em chỉ muốn ăn hai miếng thịt gà của anh thôi mà, có cần phải phản ứng thái quá như thế không?”

“Khụ khụ, Tiểu Hi Hi à, nói ‘gà’ thì đừng nói ‘nhé’, văn minh lên nào!” Dịch Phong vội vàng lau miệng rồi bắt đầu dọn bàn. [note72671]

Cố Mộc Hi gãi đầu, ngơ ngác hỏi: “Nói gà lại còn nói ‘nhé’, thì có gì là không văn minh chứ? Thật là...!”

“Tóm lại em nhớ kỹ là được. Nào nào, anh chia thịt gà cho em, anh ăn no rồi, ăn không nổi nữa.” Dịch Phong gắp thịt gà bỏ vào bát cho cô.

“He he, cảm ơn Thối Phong nha!”

Cố Mộc Hi vui vẻ, hôn chụt một cái lên má cậu.

Dịch Phong cười hì hì, nói: “Anh gắp thêm cho em hai miếng nữa, em hôn thêm hai cái nhé?”

Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng, chu môi: “Hứ~ Nghĩ cũng hay ghê nhỉ, em không thèm!”

Tên Thối Phong này mặt đúng là càng lúc càng dày!

Không biết xấu hổ sao?

Cũng đúng, chắc lớp da mặt của anh ấy đến tên lửa cũng xuyên không nổi mất...

“Thối Phong, em hơi khát rồi, anh đợi ở đây một chút, em đi mua hai chai nước, anh muốn uống xá xị Á Châu hay Kiện Lực Bảo?[note72673]” Cô đứng dậy hỏi.

“Ái chà, hiếm khi thấy Tiểu Hi Hi chủ động như vậy nha? Thế thì cho anh một chai Kiện Lực Bảo đi.” Dịch Phong cười nói.

“Hứ~ Em cũng có tiền tiêu vặt mà, em đi mua đây, anh đợi em ở đây nha.” Cố Mộc Hi vừa nói vừa tung tăng chạy ra khỏi cửa tiệm.

Dịch Phong nhìn quanh quán ăn cũ kỹ thì phát hiện nơi này là kiểu nhà gác mái mang đậm nét cổ xưa của Quảng Đông. Đồng hồ treo tường cũ kỹ bám đầy mạng nhện được dán trên tường bằng băng keo trong, tranh vẽ mặt trời mọc đã phai màu, còn có bàn ghế bóng loáng, gạch nền lát vuông vức.

Ngoài ra, đôi dép lào của ông chủ trung niên đang bước lạch bạch, nghe thật thân thuộc.

Cả không gian tràn ngập hơi thở xưa cũ của Quảng Châu khiến người ta không khỏi cảm thấy quen thuộc và hoài niệm.

Đột nhiên, ánh mắt Dịch Phong dừng lại ở một góc ghế trống, trên ghế hình như có một chiếc máy nghe nhạc màu bạc.

Hửm? Là ai tới ăn hủ tiếu mà quên luôn cả máy nghe nhạc thế này?

Dịch Phong bước tới cầm máy lên kiểm tra, bên trong vẫn còn một cuộn băng cassette của Tôn Yến Tư. [note72672]

Cậu nhìn quanh một lượt, thấy trong quán chỉ còn lại ba bàn khách.

Lúc này, ông chủ trung niên đang vác một thùng canh gà đi ngang qua, Dịch Phong vội hỏi: “Chú ơi, hình như có người để quên máy nghe nhạc ở đây, chú cất đi trước đi, lỡ người ta quay lại tìm.”

Ông chủ vẫn hai tay ôm thùng canh, không ngoái đầu lại: “Được được, cứ để tạm đó đi, giờ chú đang bận tay.”

Dịch Phong lắc đầu cười khổ, quay người định đặt máy nghe nhạc lên quầy thu ngân.

“Bạn học, bạn học ơi, cái đó hình như là máy nghe nhạc của mình...”

Đột nhiên, một giọng con gái trong trẻo vang lên sau lưng.

Dịch Phong khựng lại, bởi giọng nói ấy... quá đỗi quen thuộc!

Âm thanh ấy như một tia sét đánh thẳng vào đầu khiến toàn thân cậu tê rần.

Cậu không dám tin mà quay đầu lại, và nhìn thấy cô gái phía sau.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy hoa, tóc xõa ngang vai, trên đầu có chiếc băng đô hình bướm. Khuôn mặt trái xoan, lông mày liễu, mang theo vẻ dịu dàng đặc trưng của con gái vùng Giang Nam. Nhìn cô cứ như thể có gió xuân mơn man lướt qua.

Ngay khoảnh khắc ấy, tâm trí Dịch Phong nổ tung. Cậu sững sờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn cô gái kia.

Cô gái bị cậu nhìn đến đỏ cả mặt, vội dời ánh mắt đi không dám nhìn lại, nhưng vẫn mím môi nói nhỏ: “Bạn... bạn học, cái đó là máy nghe nhạc của mình, bạn... bạn có thể trả lại cho mình được không?”

Dịch Phong hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng dữ trong lòng rồi đưa máy nghe nhạc ra:

“Ừ, trả lại bạn.”

Cô gái vui mừng nhận lấy máy nghe nhạc, rồi cảm kích nói: “Cảm ơn bạn học, máy nghe nhạc này rất quan trọng với mình, là quà sinh nhật cha tặng mình, nếu làm mất chắc mình buồn chết mất!”

“Thật sự cảm ơn bạn nhiều lắm! Để hôm khác mình mời bạn một bữa!”

Cô gái đưa tay ra, nở nụ cười rạng rỡ:

“Chào bạn, mình tên là Lư Dao, rất vui được làm quen!”

Lư Dao...

Hai chữ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cậu, âm thanh ấy cứ lặp đi lặp lại.

Chào bạn, mình tên là Lư Dao...!

Lư Dao, người đã từng là vợ của cậu. Sự xuất hiện của cô lập tức khơi gợi biết bao ký ức trong cậu.

Dịch Phong ngẩn ngơ nhìn bàn tay trắng ngần không tì vết của cô, lại nhìn cô thêm lần nữa, vô thức muốn đưa tay ra, nhưng vừa nhấc lên lại chậm rãi buông xuống.

Lòng cậu không còn yên ổn nổi nữa.

Đối diện với người phụ nữ cậu từng yêu suốt bảy năm, nhưng cũng là người đã phản bội cậu vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, cảm xúc trong lòng cậu thật sự rất phức tạp và rối rắm.

Nếu nói có thể hoàn toàn không bận tâm... thì điều đó là không thể.

Bảy năm hôn nhân đầy ngọt ngào, biết bao kỷ niệm đẹp đẽ đã khắc sâu vào tâm trí, từng khoảnh khắc như vẫn còn nguyên vẹn.

Khi xưa, lời thề non hẹn biển của hai người dường như còn văng vẳng bên tai, mỗi lần ôm lấy nhau là như cả thế giới thu bé lại, mỗi lần hôn nhau đều mãnh liệt đến cháy bỏng, mỗi lần nhìn nhau là thấy được tình yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm.

Có người từng nói, Khi yêu càng sâu, lúc bị phản bội sẽ càng hận.

Khi Dịch Phong nhìn thấy bộ mặt thật của cô, thấy ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo ấy... trong lòng cậu ngoài hận ra, nhiều hơn lại là đau, một nỗi đau như có lưỡi dao xoáy sâu vào tim, điên cuồng cắt xé!

Bảy năm đẹp đẽ ấy như bong bóng xà phòng rực rỡ, nhưng rồi từng hình ảnh ngọt ngào ấy lại bị ánh mắt băng lạnh của cô đâm vỡ tan tành.

Cậu thật sự rất muốn biết... tại sao cô lại thay đổi?

Từ khi nào cô đã thay đổi?

Trong đầu Dịch Phong hiện lên vô số suy nghĩ, trăm ngàn cảm xúc dâng trào, mắt cậu đỏ hoe, ánh lệ lấp lánh.

“Tại sao, em lại thay đổi...” Cậu nhìn cô và lẩm bẩm với giọng khàn khàn, trầm thấp.

“Hả? Bạn học, bạn nói gì vậy? Gì mà mình thay đổi? Bạn quen mình à?” Lư Dao nghiêng đầu, vẻ mặt ngập tràn sự khó hiểu.

Cô cảm nhận được rằng cảm xúc của cậu bạn này... hình như có gì đó không ổn.

Giống như... đang rất buồn, một nỗi buồn khiến người ta xót xa.

Cô bỗng có cảm giác muốn đưa vai ra để cậu tựa vào.

Nhưng lý trí lại nói với cô rằng, không thể làm như vậy.

Chỉ là cô không hiểu nổi, tại sao cậu bạn trước mặt lại có biểu hiện như thế khi nhìn thấy mình?

“Bạn học, bạn không sao chứ?” Lư Dao lo lắng hỏi.

Nghe vậy, Dịch Phong khựng lại, sau đó lạnh nhạt nói:

“Không sao. Bạn đi đi.”

Đến lúc nên buông rồi.

Buông hẳn thôi.

Đã từng yêu, từng hận... nhưng bây giờ, với nhau mà nói, chỉ còn là người lạ.

Và mãi mãi sẽ chỉ là người lạ.

Vẻ mặt Lư Dao tràn ngập nghi vấn, nhưng cô vẫn vẫy tay với cậu, nói lời tạm biệt:

“Ờm, vậy mình đi trước nha.”

Nói xong, cô quay người rời đi, bóng dáng trong chiếc váy hoa dần tan vào dòng người trên phố.

Đúng lúc này, Cố Mộc Hi cầm hai chai nước, vừa hay đi ngang qua cô.

Cố Mộc Hi tung tăng chạy đến trước mặt Dịch Phong, nói với nụ cười tươi rói: “Nè Thối Phong, cho anh chai Kiện Lực Bảo, em mua loại nhiệt độ thường đấy, mới sáng sớm nên em không muốn anh uống đồ lạnh đâu!”

Dịch Phong cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không tệ, loại nhiệt độ thường cũng được.”

“À mà, hồi nãy ai vậy? Bạn học lớp anh hả?” Cố Mộc Hi quay đầu nhìn về hướng con phố, bởi lúc cô về đã thấy cậu đang nói chuyện với một cô gái.

Dịch Phong nhún vai, mỉm cười nói:

“Không quen, chỉ là người lạ thôi.”

Ghi chú

[Lên trên]
“说鸡不说吧,文明你我他哈!” “鸡” (jī) nghĩa là gà, ở đây là miếng thịt gà; “吧” (ba), dịch sang tiếng Việt là nha, nhé,... là một trợ từ ngữ khí dùng để đưa ra gợi ý hay mệnh lệnh nhẹ nhàng. Nhưng khi kết hợp hai từ lại sẽ thành “鸡吧” đọc liền nhau sẽ giống từ lóng “鸡巴”, dùng để chỉ cái đó :v
“说鸡不说吧,文明你我他哈!” “鸡” (jī) nghĩa là gà, ở đây là miếng thịt gà; “吧” (ba), dịch sang tiếng Việt là nha, nhé,... là một trợ từ ngữ khí dùng để đưa ra gợi ý hay mệnh lệnh nhẹ nhàng. Nhưng khi kết hợp hai từ lại sẽ thành “鸡吧” đọc liền nhau sẽ giống từ lóng “鸡巴”, dùng để chỉ cái đó :v
[Lên trên]
亚洲沙示 (Yàzhōu shāshì), 健力宝 (Jianlibao): loại đồ uống nổi tiếng của Trung Quốc thời điểm đó.
亚洲沙示 (Yàzhōu shāshì), 健力宝 (Jianlibao): loại đồ uống nổi tiếng của Trung Quốc thời điểm đó.
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thanks trans!! 🐧
Xem thêm
Tem . Thế mới là đàn ông chứ
Xem thêm
trans đăng giờ quỷ quá, TFNC
Xem thêm