Chương 49: Coi chừng con mèo
Trịnh Thán có ấn tượng về người này.
Trịnh Thán đã nhìn thấy vài lần khi hắn ta ghé qua bên này và cậu nghe người ta gọi hắn là 'Giáo sư Nhậm'.
Vị giáo sư Nhậm này là một trong những giáo sư trẻ trở về từ nước ngoài được học viện giới thiệu vào năm ngoái. Người này rất được sinh viên trong trường yêu thích, đặc biệt là các nữ sinh. Giáo sư Nhậm chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng trong hồ sơ đã rất huy hoàng rực rỡ, lại còn có hào quang của người trở về từ nước ngoài, nếu không học viện sẽ không ra sức tiến cử.
Nhân viện, nghiên cứu của giáo sư Nhậm và ba Tiêu có cùng một phương hướng. Ở một mức độ nào đó, nó có thể coi như là mối quan hệ cạnh tranh, nhưng giáo sư Nhậm đã là giáo sư chính thức trong khi ba Tiêu vẫn vác một chữ 'phó' . Sự khác biệt này cũng không hề nhỏ.
Với giọng Luân Đôn khi nói tiếng Anh, ngoại hình đẹp, lời nói và cách cư xử sặc mùi làm màu. Giáo sư Nhậm cũng là một trong những chủ đề được mọi người bí mật bàn tán.
Tuy nhiên, Trịnh Thán vẫn cảm thấy tên này quá giả tạo và nhìn thôi cũng khó chịu.
Sau vài lần gặp, Trịnh Thán biết được người đàn ông này luôn mỉm cười ân cần với sinh viên, giáo viên cố vấn, lãnh đạo và trông rất lịch sự. Nhiều nữ sinh ở sau lưng khen ngợi giáo sư Nhậm vô cùng lịch sự và rất quý ông/Gentleman, nhưng Trịnh Thán lại cảm thấy người này đều mang theo ác ý khó tả mỗi lần nhìn cậu. Ban đầu Trịnh Thán vốn tưởng rằng người này không thích mèo và đều đối xử với tất cả mèo như vậy, nhưng Trịnh Thán đã phủ nhận điều này sau đó. Cho dù tên này không thích mèo, hắn sẽ không mang theo loại ác ý như vậy.
Khi người đàn ông này đối mặt với con mèo, hắn sẽ cởi bỏ lớp ngụy trạng thường ngày và nụ cười trong mắt đều mang theo tia sáng lạnh lẽo. Vì vậy, Trịnh Thán cảm thấy rất khó chịu khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt tên này và luôn cảm giác dường như hắn ta đang có ý đồ xấu xa nào đó.
"Xin chào, giáo sư Nhậm!"
Vài học sinh đi ngang qua và chào hỏi người kia.
Giáo sư Nhậm cũng mỉm cười đáp lại.
Trịnh Thán ngồi xổm ở trên cây bĩu môi khi nhìn thấy cảnh này. Quả nhiên, ánh mắt của tên này đối với người khác không giống với mình.
Thật đúng là một kẻ đạo đức giả!
Trịnh Thán ra sức nhớ lại, chắc chắn rằng trước kia bản thân không 'đồng thời xuất hiện' cái gì với cái tên này. Giáo sư Nhậm có một ngôi nhà ở bên ngoài trường, không sống ở trong đại viện khu thân nhân. Trịnh Thán thường ngày đến tòa nhà khoa Sinh Học, cũng chỉ thỉnh thoảng ngồi ở bên ngoài xem một chút hoặc lẻn vào văn phòng của ba Tiêu để ngủ và sau đó không có chuyện gì khác nữa.
Nhiều giáo sư cố vấn trong học viện biết rằng nhà phó giáo sư Tiêu có một con mèo đen. Họ thường nhìn thấy phó giáo sư Tiêu dùng xe điện nhỏ của mình để chở con mèo đó khi ông trở về nhà. Hơn nữa, Trịnh Thán đến đây cũng không gây rắc rối và rất ngoan ngoãn thành thật, cho nên một số giáo viên cố vấn với học sinh sinh viên còn thỉnh thoảng gọi tên 'Hắc Thán' và cũng không ném đá đuổi cậu đi. Chỉ có mỗi giáo sư Nhậm này là trông giống như muốn làm thịt cậu.
Thật sự không hiểu ra sao cả, ông đây cũng không cướp vợ của anh, sao anh cứ phải nhìn tôi với loại ánh mắt đó?
Trịnh Thán đột nhiên nghe thấy có người gọi mình và nghiêng đầu nhìn sang khi cậu đang suy nghĩ.
"Hắc Thán, không ngờ mày lại ở đây!"
Người đến chính là Triệu Nhạc, con gái của chủ tịch tập đoàn Trường Vị, Triệu Trường. Trong dịp năm mới, mặc dù giám đốc Triệu và Triệu Nhạc không đích thân đến, nhưng họ vẫn cử người đến chúc Tết và tặng quà. Dù sao, giáo đốc Triệu cũng có rất nhiều việc trong khi Triệu Nhạc được coi như là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Trường Vị, cho nên cô ấy chắc chắn có một ít hoạt động xã giao cần phải tham gia và hai người họ đều là những người bận rộn.
Bây giờ, gia đình Tiêu không thiếu đồ ăn vặt với trái cây và mẹ Tiêu cũng không cần phải tự mình đi mua mỹ phẩm nữa. Triêu Nhạc thỉnh thoảng sẽ nhờ người mang đồ đến. Hôm nay cũng vậy, tình cờ hai ngày nay Triệu Nhạc có một chút thời gian rảnh, buổi chiều không có tiết học, cho nên cô mua một ít đồ đến nhà Tiêu. Kết quả là nhà Tiêu chỉ có mỗi mẹ Tiêu với mấy đồng nghiệp của bà, không nhìn thấy Trịnh Thán. Triệu Nhạc cũng không thể ở lại đó mãi, cho nên cô quyết định đến chỗ ba Tiêu để hỏi về tình hình gần đây của Trịnh Thán và chuyện công ty của ba Tiêu với đám Viên Tử.
Ba Tiêu với mẹ Tiêu không công khai thân phận của Triệu Nhạc với bên ngoài và chỉ nói cô là con của một người bạn, nhưng trong lòng những đồng nghiệp của mẹ Tiêu vẫn hoài nghi khi nhìn thấy Triệu Nhạc mang đến rất nhiều đồ ăn vặt trái cây với mỹ phẩm nhập khẩu cho mẹ Tiêu. Thế nhưng, chủ nhà không muốn nói, mọi người cũng không tiện hỏi.
Triệu Nhạc không ngờ tới mình sẽ nhìn thấy Tịnh Thán ở bên ngoài viện khoa Sinh Học, nhưng cô cũng rất vui vẻ mỗi khi nhìn thấy cậu. Lúc này, cô cũng phát hiện người đứng cách đó không xa và biết hắn ta là một giáo sư trong viện của phó giáo sư Tiêu, nhưng cô không quen và chỉ tùy ý lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Giáo sư Nhậm nở nụ cười khá thân thiện. "Cô không phải là người của viện chúng tôi chứ?"
"Vâng, tôi chỉ đến tìm người thôi."
"Tìm ai thế? Có cần tôi giúp không?"
"Không, cám ơn ngài." Triệu Nhạc vẫn giữ nụ cười đúng mực và trong nụ cười mang theo vẻ hời hợt.
Mãi cho đến khi giáo sư Nhậm bước vào tòa nhà và sau đó bóng người biến mất, nụ cười trên mặt Triệu Nhạc cũng nhạt đi. Cô cau mày nhìn về phía Trịnh Thán đang ngồi xổm trên cây: "Có phải mày đã đắc tội hắn ta chỗ nào không?"
Làm sao tôi biết được! Trịnh Thán vểnh tai, nhảy xuống từ trên cây và duỗi người.
"Cùng nhau đi tìm thầy Tiêu đi." Triệu Nhạc vừa nói vừa lấy ra một túi vải từ trong túi xách và trên đó in tên của một nhãn hiệu đồ ăn vặt nào đó. Triệu Nhạc đã gấp túi này lại rồi cất trong túi xách để chuẩn bị cho bất cứ khi nào cần đến và không ngờ tới bây giờ lại sử dụng nó.
Trịnh Thán nhìn miệng cái túi mà Triệu Nhạc mở ra, râu giật giật và cậu vẫn nhảy vào đó.
Triệu Nhạc cảm giác tay nặng trĩu và suýt chút nữa không giữ được cái túi.
"Có phải mày đã mập lên hay không?" Triệu Nhạc cười nói.
Trịnh Thán nhìn bản thân một chút, không đến mức đó chứ? Mặc dù bây giờ bản thân hơi lười rèn luyện, nhưng cô cũng không thể nói người ta mập chứ, đây rõ ràng là cường tráng mà! Khi Trịnh Thán đến chỗ Tiểu Quách để quay quảng cáo hai ngày trước, Tiểu Quách còn khen cậu và nói rằng các con mèo khác trong cửa hàng đều mập mạp. Mỗi mình Trịnh Thán được xem như là cường tráng, Tiểu Quách còn dự định cho đám mèo trong cửa hàng vận động nhiều hơn. Mùa xuân đến, mọi người cần phải vận động.
Không cần biết Trịnh Thán nghĩ ra sao, Triệu Nhạc vẫn xách túi đi vào tòa nhà khoa Sinh Học và đi đến văn phòng của ba Tiêu.
Lúc này, ba Tiêu đang tìm kiếm tài liệu trước máy vi tính, thì nghe được tiếng gõ cửa và nói: "Mời vào."
Khi thấy Triệu Nhạc đi vào, ba Tiêu vội vàng đứng dậy chào đón và kéo một cái ghế sạch sẽ cho cô. Những ghế khác được đặt đồ lên và vẫn chưa lau sạch. Triệu đại tiểu thư không phải đại lão gia giống như đám Tô Thú và Dịch Tân, cho nên ba Tiêu vẫn luôn phải chú ý một chút.
Sau khi mời Triệu Nhạc ngồi xuống, ba Tiêu nhìn thấy Trịnh Thán đi ra từ trong túi và cũng không để ý lắm. Dù sao, mèo nhà mình cũng là khách quen ở đây, cho nên cái này không cần phải nói gì thêm.
Triệu Nhạc nói chuyện một vài thứ với phó giáo sư Tiêu, bao gồm cả tiến triển gần đây của công ty bọn họ. Tập đoàn Trường Vị với công ty của nhóm phó giáo sư Tiêu không có quá nhiều 'điểm giao nhau' , không thể coi như là cạnh tranh và Triệu vẫn rất sẵn lòng nếu cô có thể giúp một tay.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Trịnh Thán nằm ở trên ghế nhỏ, nhắm mắt lại và vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Bây giờ, công ty của ba Tiêu với đám Viên Tử được xem như là có chỗ đứng vững chắc, đà phát triển tốt. Mùa tốt nghiệp lại sắp đến, nhiều sinh viên mới tốt nghiệp khóa này đã bắt đầu tìm kiếm công việc. Gần đây, đám Viên Tử đang săn lùng người từ các trường đại học cao đẳng và thứ thiếu hiện tại là nhân tài.
"Đúng rồi, thầy Tiêu, ngài biết được bao nhiêu về vị giáo sư Nhậm Sùng được bổ nhiệm kia?" Triệu Nhạc đột nhiên hỏi.
Khi bước vào tòa nhà khoa Sinh Học, Triệu Nhạc đã nhìn thấy lời giới thiệu vắn tắt của giáo sư ở tầng 1 và biết được người mới vừa rồi kia là giáo sư trở về từ nước ngoài được viện tiến cử.
Để chứng tỏ rằng viện rất coi trọng một số giáo sư trẻ trở về từ nước ngoài, một chuyên mục đã được đặt riêng để giới thiệu những người này và treo ở đại sảnh tầng 1.
"Giáo sư Nhậm?" Ba Tiêu ngạc nhiên khi thấy Triệu Nhạc hỏi về người này. "Tôi không biết nhiều lắm về anh ta..."
Ba Tiêu kể lại một số điều mà mình biết về giáo sư Nhậm. Trong lòng Triệu Nhạc với Trịnh Thán cũng hoài nghi và nghe cũng không nghĩ rằng người này có vấn đề gì.
"Sao thế, Triệu tiểu thư có hứng thú với giáo sư Nhậm sao? Giáo sư Nhậm rất được các cô gái trong học viện chúng tôi yêu thích." Ba Tiêu nói đùa.
Triệu Nhạc không cười, dù sao cô cũng là con gái của Triệu Trường thuộc tập đoàn Trường Vị và trực giác khá nhạy bén về một số chuyện.
Triệu Nhạc lắc đầu và nói: "Mới vừa rồi ta đã nhìn thấy giáo sư Nhậm ở tầng dưới, Hắc Thán ở trên cây. Thái độ của giáo sư Nhậm với Hắc Thán... Dường như không tốt lắm."
Khi nghe thấy như vậy, ba Tiêu nhìn Trịnh Thán. "Mày trêu chọc anh ta sao?"
Trịnh Thán liếc nhìn ba Tiêu, ông đây thực sự không biết mình đã chọc hắn chỗ nào!
Ba Tiêu nhất thời không nghĩ ra được lý do, nhưng ông vẫn cám ơn lời nhắc nhở của Triệu Nhạc.
Sau khi Triệu Nhạc rời đi, ba Tiêu chọc chọc Trịnh Thán. "Sau này nhìn thấy giáo sư Triệu, hãy tránh xa hắn một chút, tên đó không hiền lành như vẻ bề ngoài đâu. Cẩn thận kẻo một lúc nào không chú ý bị hắn lôi lên bàn thí nghiệm để mổ xẻ."
Trịnh Thán cảm giác sống lưng ớn lạnh. Sau khi nghe được lời này của ba Tiêu, cậu nhớ lại ánh mắt của giáo sư Nhậm. Nói không chừng cái người họ Nhậm đó thực sự có ý này.
Vì cái mạng nhỏ của mình, Trịnh Thán quyết định mình nên ngoan ngoãn nghe lời ba Tiêu và sau này tránh xa cái tên họ Nhậm đạo đức giả đó một chút.
Khoảng 6 giờ chiều, ba Tiêu đưa Trịnh Thán về nhà sau khi xử lý xong công việc. Giống như mọi khi, Trịnh Thán ngồi xổm trong cái giỏ xe điện nhỏ của ba Tiêu.
Lúc này, nhiều giáo sư đi làm về và xe cộ qua lại rất nhiều. Khi đến một ngã tư, phía trước có vài xe rẽ vào và ba iêu tạm thời dừng lại chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, một chiếc xe cá nhân màu xám bạc đỗ cạnh xe điện nhỏ của ba Tiêu và trông có vẻ nó cũng đang chờ mấy xe kia rẽ vào ở ngã tư.
Cửa kính của xe màu xám bạc được hạ xuống và lộ ra người ngồi ở ghế tài xế.
"Giáo sư Nhậm." Nếu đã nhìn thấy người ta, ba Tiêu cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy và lên tiếng chào hỏi.
Giáo sư Nhậm ngồi ở ghế tài xế cũng mỉm cười gật đầu và tầm mắt quét qua Trịnh Thán ngồi xổm trong giỏ xe.
Lúc này, ô tô rẽ ở ngã tư trước mặt đã xong, ô tô màu xám bạc bên cạnh cũng đóng cửa sổ lại và từ từ phóng đi.
Ba Tiêu lái xe điện nhỏ và trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Mới vừa rồi ông chú ý một chút, có vẻ như Triệu Nhạc nói đúng, giáo sư Nhậm này... Thực sự có cái gì đó không ổn.
Phó giáo sư Tiêu biết giáo sư Nhậm có thái độ thù địch với mình, trong viện lấy được slot cho hạng mục khuyến khích và hỗ trợ giáo sư trẻ. Sau khi chọn tới chọn lui, họ cuối cùng quyết định chọn giáo sư Nhậm và ba Tiêu. Dựa theo lý lịch, giáo sư Nhậm rõ ràng chiếm ưu thế lớn hơn một chút, dù sao hắn cũng có một chữ 'Chính (Chính thức)' , nhưng vài vị lãnh đạo trong viện cuối cùng vẫn quyết định chọn ba Tiêu sau khi bàn bạc.
Chính vì chuyện này, sau đó ba Tiêu luôn cảm thấy nụ cười của vị giáo sư Nhậm kia rất giả tạo và còn mang theo thái độ thù địch khi ông nhìn thấy đối phương trong viện. Từ cái nhìn lướt qua ngắn ngửi mới vừa rồi, ba Tiêu cảm giác được giáo sư Nhậm này thậm chí mang thái độ thù địch sâu đậm hơn, cất giấu một vài thứ trong đó và ông không nghĩ ra được lý do. Bất kể như thế nào, tốt nhất là sau này đừng để mèo nhà mình đến viện. Ai biết được giáo sư Nhậm này có phải kẻ tâm thần/có tâm lý biến thái hay không.
Ở bên kia, giáo sư Nhậm lái xe trở về căn biệt thự mà mình mua. Sau khi về đến nhà, hắn cầm điện thoại lên, bấm số và một lúc sau đầu bên kia bắt máy.
"Đã điều tra như thế nào rồi?" Giáo sư Nhậm nói.
Người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện với giáo sư Nhậm khoảng 5 phút. Trong 5 phút này, giáo sư Nhậm im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt rất tệ. Nếu sinh viên của viện khoa Sinh Học nhìn thấy giáo sư Nhậm lúc này, họ chắc chắn sẽ sốc đến mức rớt cằm. Không ai có thể ngờ tới vị giáo sư Nhậm thường ngày mỉm cười tràn đầy lịch sự và Gentleman, lại có một biểu cảm u ám hung dữ như vậy.
Mặc dù sắc mặt rất tệ, nhưng giọng điệu vẫn giống như trước đó. Sau khi bên kia nói xong, giáo sư Nhậm nói. "Ta hiểu rồi, ngươi hãy tiếp tục đi điều tra."
Sau khi cúp điện thoại, giáo sư Nhậm ngồi trên ghế sofa và nhớ lại một số chuyện sau khi về nước.
Nói chung, mọi việc diễn ra khá thuận lợi cho đến khi đối mặt với Tiêu Minh Sinh.
Rốt cuộc Tiêu Minh Sinh có tài đức gì, tên đó chỉ là một phó giáo sư sinh ra và lớn lên ở địa phương, chưa từng ra nước ngoài, không biết mức độ nông sâu của nó, làm sao hắn có thể thực sự cho rằng bản thân vượt trội khi được đám sinh viên chẳng biết gì kia ca ngợi?
Hừ!
Nếu xét về 'hàm lượng vàng' , một tên 'nhà quê' như Tiêu Minh Sinh làm sao có thể so được với mình?! Mắt của mấy lão khốn khiếp trong viện và mấy người đưa ra quyết định của trường, thực sự bị mù hết rồi!
[hàm lượng vàng (含金量): giá trị thực của một thứ gì đó. Ở đây là ám chỉ trình độ ]
Từ khoảnh khắc mất vị trí kia, giáo sư Nhậm cũng biết chướng ngại vật của mình đã xuất hiện.
Trước khi trở về nước, giáo sư Nhậm đã gặp vài người trong một bữa tiệc và một trong số họ đã học được một chút về xem bói. Giáo sư Nhậm vốn không tin vào mấy trò mê tín kia, cho nên lúc đầu hắn cũng không để tâm đến lời nói của người kia.
Sau khi đến đại học Sở Hoa, không lâu sau khi mất vị trí kia, hắn vô tình nhìn thấy phó giáo sư Tiêu chở mèo đen của hắn về nhà. Vào khoảnh khắc đó, giáo sư Nhậm nhớ lại lời của người kia trong bữa tiệc. "Nếu anh trở về nước phát triển, hãy coi chừng con mèo. Trở ngại lớn nhất chắn ở trước mặt anh, có thể chính là nó."
Nếu trở ngại lớn nhất là con người, giáo sư Nhậm vẫn sẽ tin một chút, nhưng nếu là một con mèo, khi đó giáo sư Nhậm sẽ không tin cho dù bị đánh chết. Không chỉ giáo sư Nhậm, nhiều người vây quanh khi đó cũng không tin, ngay cả người xem bói kia cũng hơi hoài nghi về kết quả bói toán của mình. Sau đó, người kia còn nói xin lỗi rằng đó có thể là do năng lực chưa đủ, học chưa lâu, mọi người coi như chơi cho vui thôi, đừng quá tưởng thật.
Nhưng bây giờ, giáo sư Nhậm buộc phải quan tâm.
Dựa theo những thông tin vừa mới biết được, giáo sư Nhậm chỉ cảm thấy khó mà tin được.
Thảo nào nhiều người nói mèo đen rất tà ma.
Trưởng khoa Vật Lý, vợ của hiệu trưởng, được người ta gọi là 'Phật Gia', Diệp Hách; giáo sư già Lan Thiết Tố của viện khoa Sinh Học đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn; chủ tịch tập đoàn Trường Vị tiếng tăm lừng lẫy và thiên kim của ông, Triệu Nhạc... Những người này 'ngoài sáng, trong tối' đều giúp đỡ Tiêu Minh Sinh. Ngay cả khi 'ngoài sáng' không có gì, nhưng 'trong tối' có nhúng tay vào hay không cũng không biết. Đôi khi một câu nói của những người đó tương đương với việc người khác 'khom lưng uốn gối' miệt mài làm việc chăm chỉ trong nhiều năm hay thậm chí là hàng thập kỷ.
Và kẻ đóng vai trò quan trọng trong mỗi mối liên hệ này chỉ là một con mèo. Một con mèo trông có vẻ rất bình thường mà thôi.
Mặc dù hắn chưa điều tra cụ thể được rốt cuộc con mèo này có mối liên hệ như thế nào với những người này, nhưng bây giờ sự thật là như vậy và không thể phủ nhận.
Đây chỉ là những gì điều tra được cho đến hiện tại. Còn những gì chưa điều tra được, rốt cuộc còn bao nhiêu người có liên hệ với con mèo này? Còn bao nhiêu người có thể ủng hộ Tiêu Minh Sinh?
Nhậm Sùng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua tên nhà quê Tiêu Minh Sinh này. Nghe nói trong viện đã sắp xếp thủ tục cho Tiêu Minh Sinh ra nước ngoài và rời khỏi đây ít nhất một năm. Một năm sau trở lại, chữ 'Phó' trên đầu Tiêu Minh Sinh sẽ được loại bỏ.
Nhậm Sùng không muốn Tiêu Minh Sinh thuận lợi như vậy.
Bây giờ con mèo kia giống như một cái xương mắc kẹt ở trong cổ họng Nhậm Sùng và hắn nóng lòng muốn nhổ nó ra.
Có một số thứ, tốt hơn là nên loại bỏ càng sớm càng tốt.
Nhậm Sùng vốn dĩ chuẩn bị đích thân ra tay giải quyết vấn đề, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của con mèo này. Hắn không ngờ tới con mèo này lại liên quan đến nhiều người như vậy.
Vì vậy, vì lý do an toàn, Nhậm Sùng không dự định nhúng tay vào, mà chỉ sai người khác làm việc đó thay mình mà thôi. Để đối phó mèo, sẽ luôn có người chuyên nghiệp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Nhậm Sùng cầm điện thoại lên và bấm số.


0 Bình luận