Chương 45: Ăn trộm?
Trịnh Thán ở lại chỗ Trịnh Thán cho đến tận sau bữa cơm tối mới ra ngoài. Tiểu Trác đưa Trịnh Thán ra khỏi đại viện khu phía Tây và nhìn cậu đi xa dần.
Sau khi ra khỏi đại viện khu phía Tây, Trịnh Thán không lập tức trở về, mà đi vào cửa hông của khu rừng.
Bởi vì bản thân biết khu vực rừng cây ven khuôn viên trường đang thi công, học sinh sinh viên đi bộ đến đây không nhiều, thậm chí vào buổi tối còn ít hơn.
Trịnh Thán nhảy trong rừng, đi đến một cây đại thụ và ngồi xổm xuống.
Cậu hít một hơi thật sâu.
"Gừ gừ —— "
Dường như không đúng.
"Oa ô —— "
Dường như cũng không đúng.
Trịnh Thán cẩn thận nhớ lại tiếng kêu của con mèo trắng to lúc đó và lại gầm lên.
"A ô —— "
Vẫn không đúng!
Sau khi thử nhiều lần, Trịnh Thán đã phân tích được nguyên nhân. Có lẽ là vì trước kia Trịnh Thán luôn tránh kêu giống mèo và đã quen với việc gào rú tùy ý, cho nên cậu tạm thời không thể thay đổi được khi bây giờ bản thân đột nhiên phải học cách phát ra âm thanh giống như những con mèo khác. Trịnh Thán không đòi hỏi quá đáng bản thân kêu được giống như con mèo trắng to kia, mà chỉ cần âm thanh 'hư hư thực thực' là được rồi, nhưng bây giờ cậu phát ra âm thanh giống như quỷ khóc!
Hử?
Quỷ khóc?
Trịnh Thán nheo mắt lại.
Trịnh Thán đặc biệt thích nheo mắt sau khi biến thành mèo, nhưng bản thân cậu vẫn chưa nhận ra vấn đề này. Chóp đuôi lắc lư, cậu suy nghĩ điều gì đó.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến khi cậu đang suy nghĩ. Trịnh Thán không cần nhìn cũng biết con lưng đen được bảo vệ cửa hông nuôi. Tiếng bước chân đạp vào lá khô khi chạy đặc biệt rõ ràng trong môi trường yên tĩnh như thế này.
Con lưng đen kia vội vàng chạy đến, đánh hơi xung quanh, sau đó vòng quanh một thân cây hai lần, giơ một chân lên rồi lùi lại và tè lên thân cây. Sau khi tiểu xong, nó hưng phấn dùng móng đào đất. Sau khi đánh hơi xung quanh một lúc, nó đợi tiếng còi ở cửa hông rồi sủa 'gâu gâu' hai lần và chạy về.
Trịnh Thán nhìn thấy cái cây có nước tiểu của chó trên đó, hai ngày trước cậu đã phát hiện trên thân cây này luôn có mùi nước tiểu. Con lưng đen kia đều đến đây đi tiểu, xác định vị trí và dựa vào cái cây này 'hành sự' mỗi khi đi hóng gió. Đồng thời, Trịnh Thán cũng nghĩ đến người đàn ông xăm hình đó, tên đấy cũng thích đi tiểu ở những nơi cố định. Trịnh Thán đã phát hiện ra điều này khi cậu nằm vùng gần nhà người đàn ông xăm hình. Chính vì thói quen này của người đàn ông xăm hình, cậu đã nảy ra một ý tưởng.
Ban đầu, Trịnh Thán chỉ định dạy cho tên đó một bài học bằng vũ lực, nhưng sau khi suy đi tính lại thì nó đơn thuần chỉ là tổn thương về mặt vật lý và dường như quá hời đối với hắn ta. Có lẽ hắn ta sẽ không liên hệ bài học này với những chú mèo con đã chết đó. Không có gì đảm bảo rằng sau này hắn ta sẽ làm những chuyện tương tự với những con mèo khác. Vì vậy, Trịnh Thán quyết định thử một biện pháp khác.
Nếu bản thân đã quyết định thay đổi chiến lược ban đầu, điều này có nghĩa là mọi việc không thể hoàn thành trong một ngày. Nếu không thể hoành thành trong một ngày, cậu sẽ làm từng ngày.
Vì vậy, Trịnh Thán đã làm công việc chuẩn bị trong khoảng thời gian này. Hơn nữa, gần đây người đàn ông xăm hình dường như không quá may mắn và hắn rất kiêng kị né tránh những thứ màu đỏ sền sệt dinh dính.
Trong hai ngày này, Trịnh Thán sẽ vào rừng để luyện giọng một chút. Nếu bản thân không thể phát ra được âm thanh na ná tiếng của con mèo trắng to kia, cậu sẽ trực tiếp phát ra tiếng quỷ khóc kia và có lẽ lực sát thương của nó sẽ lớn hơn.
Trịnh Thán lại luyện tập một lúc và bầu trời đã tối hẳn khi cậu nhìn sắc trời.
Sau khi ra khỏi rừng cây, Trịnh Thán đi đến một góc vắng vẻ gần cổng trường trong con hẻm của khu nhà cũ, trong góc có vài cây thông già với cành lá sum suê. Trịnh Thán giấu một số thứ mà mình kiếm được trên đó và sử dụng một túi nhựa màu đen để đựng. Ở một góc, khả năng đồ bị phát hiện là rất nhỏ, cho dù bị phát hiện thì Trịnh Thán cũng không sợ. Ai có thể nghĩ rằng những thứ đó là do một con mèo làm chứ?
Cậu cẩn thận mở túi ra.
Mới đầu móng vuốt luôn móc vào túi nhựa bởi vì cậu sử dụng móng chưa thành thạo. Sau vài lần, cậu đã quen thuộc và thành thạo hơn. Suy cho cùng, bên trong cơ thể của con mèo này chứa đựng linh hồn của một người trưởng thành, cho nên nó sẽ không đến mức không thể làm được việc mở túi và buộc túi này.
Trong túi có bốn con búp bê, một con lớn hơn một chút và là loại búp bê mèo có hoa văn. Ba cái còn lại nhỏ hơn, dài bằng bàn tay người lớn, màu trắng tinh, có lông, loại mà các bé gái thích.
Trịnh Thán đã 'lấy' được bốn con búp bê này từ nhà kho ở tầng 2 của một cửa hàng quà tặng gần cổng trường vào ban đêm.
Ngoài bốn con búp bê mèo đồ chơi này ra, trong túi nhựa màu đen còn có một gói tăm bông, ba gói giấy ăn nhỏ, một số túi đồ ăn vặt có kích thước khác nhau, một số túi sốt cà chua cỡ gói gia vị dùng tronng các quán bán đồ ăn nhanh và một số dây cao su mà các cô gái dùng để buộc tọc. Dây cao su rộng hơn dây chun thông thường mà đám ba Tiêu ở phòng thí nghiệm sử dụng, đồng thời còn đảm bảo rằng nó sẽ không quá chặt hoặc quá lỏng khi Trịnh Thán quàng nó lên cổ.
Những thứ này được Trịnh Thán 'mang đến' trong khoảng thời gian này. Cậu đã tốn rất nhiều công sức để không bị người khác phát hiện.
Hành động như một con mèo có những ưu điểm và nhược điểm. Bí mật lẻn vào nhà kho của khách sạn mặt tiền rất dễ dàng, nhưng bạn muốn 'lấy' đồ đi cũng không phải là việc có thể dễ dàng làm được.
Trịnh Thán lấy ra một túi nhựa màu đen, cho con mèo đồ chơi có lông lớn hơn vào trong túi, lại bỏ thêm vào một túi sốt cà chua, hai chiếc tăm bông, một gói giấy ăn. Trịnh Thán thu dọn những thứ mà cậu tạm thời chưa dùng đến, buộc túi lại, đặt chúng ở chỗ cũ trên cây. Ở đó cành thông rậm rạp khiến cho rất khó nhìn thấy từ bên ngoài, cho dù nhìn thấy thì không ai rảnh rỗi đến mức 'rảnh rỗi sinh nông nổi' trèo lên cây thông để lục lọi cái túi.
Sau khi để những thứ cần dùng hôm nay vào túi, cậu buộc lại bằng dây chun.
Sau khi liếc nhìn để chắc chắn rằng mọi thứ ở đây đã được thu dọn ổn thỏa và sẽ không bị rơi xuống, Trịnh Thán cắn dây cao su buộc túi, mang theo cái túi nhựa nhảy xuống khỏi cây. Cậu vượt qua hàng rào tường sân gần ngõ hẻm khu nhà cũ ở rìa khuôn viên trường, lao 'vụt' vào những luống hoa xanh mướt, mượn tán cây trong bồn hoa với màn đêm để che giấu bản thân và nhanh chóng biến mất không rõ tung tích. Xe cộ đi qua đi lại vội vội vàng vàng xung quanh, không ai sẽ chú ý đến bóng đen chợt lóe lên ở đây.
Lúc này, con hẻm khu nhà cũ vắng vẻ hơn trung tâm bách hóa rất nhiều và là một khung cảnh hoàn toàn khác. Thỉnh thoảng có ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào, nhiều đoạn đường là một mảng tối đen như mực. Bố cục cơ bản của con hẻm chỉ có thể nhìn thấy rất lờ mờ từ ánh sáng phát ra từ nhà dân xung quanh trong khi những thứ khác hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Những người làm ca đêm hay người đi làm về, người đi bộ hay người đi xe đạp đều cầm đèn pin để chiếu sáng.
Trong môi trường như vậy, không ai có thể phát hiện ra một con mèo đen đang ngồi xổm cạnh thùng rác ở góc đường.
Trịnh Thán nhẩm tính thời gian ở trong lòng, dựa theo những gì mà bản thân tìm hiểu được trong khoảng thời gian trước đó. Hầu hết cả tuần, người đàn ông xăm hình đều rời khỏi nhà lúc 9 giờ tối để đến câu lạc bộ mà hắn làm việc.
Quả nhiên, không lâu sau, giọng nói của người đàn ông xăm hình vang lên. Có một người khác đi cùng với người đàn ông xăm hình và hai người nói chuyện với nhau.
"Cho nên, gần đây chú hãy tém tém lại đi, tình hình khá căng thẳng. Có lẽ Diệp lão đại xung đột với ông chủ của chúng ta, mấy chú cũng cẩn thận một chút, đừng để đến một lúc nào đó cụt tay cụt chân." Người bên cạnh người đàn ông xăm hình nói.
"Ha ha, đám Diệp lão đại chẳng thèm để mắt đến tên lâu la nhãi nhép như ta đâu." Giọng nói của người đàn ông xăm hình nghe giống như đang cười, nhưng tiếng cười đó lại rất gượng ép.
"Nói tóm lại, chúng ta hãy cứ giả chết trước khi người ta tập hợp là được. Ngoài ra, đừng gây rắc rối, đừng để người ta nắm được thóp."
"Ta biết rồi. À, đợi đã, ta phải đi tiểu, he he!"
Sau khi nói xong, người đàn ông xăm hình tiến lên vài bước rồi rẽ vào ngõ cụt. Đây là nơi đi vệ sinh mà người đàn ông xăm hình đi ra ngoài hay trở về để đi tiểu. Ngõ cụt đi tiểu này cách góc mà Trịnh Thán đang ngồi xổm rất gần, nằm đối diện chéo và cậu có thể nhìn thấy rõ tình hình bên đó từ thùng rác.
Sau khi hai người kia đi xa, Trịnh Thán mới ngậm túi đồ đi ra và đến nhà của người đàn ông xăm hình.
Cậu vẫn tiến vào từ cửa sổ vỡ của nhà bếp. Căn phòng này không có gì khác biệt so với lần đầu tiên Trịnh Thán đến, nó vẫn bẩn thỉu và bừa bộn như ngày nào.
Không cần bật đèn, Trịnh Thán có thể nhìn thấy bố cục của căn nhà qua ánh sáng đèn từ nhà người khác ngoài cửa sổ.
Cậu tháo dây cao su ra, mở túi nhựa, xé gói nước sốt cà chua, bôi lên cổ mèo đồ chơi và đồng thời bôi một ít lên miệng của mèo đồ chơi. Có túi nhựa đệm ở phía trước, sốt cà chua sẽ không nhỏ giọt ra ngoài.
Sau đó, Trịnh Thán đặt con mèo đồ chơi dính đầy sốt cà chua bên cạnh đầu giường của người đàn ông xăm hình.
Đây chỉ là một trong những việc đó, cậu lấy chiếc tăm bông trong túi ra và kẹp ở bàn tay. So với ngón tay của con người, bàn tay mèo hiện tại rất bất tiện. Vì lý do này, Trịnh Thán sẽ luyện dùng bàn tay kẹp đồ và luyện tập mất một khoảng thời gian đến khi thành thạo khi cậu ở nhà buồn chán.
Trịnh Thán nhúng tăm bông vào nước sốt cà chua còn lại, cầm tăm bông bôi một dấu chân mèo màu đỏ lên tủ quần áo gỗ cách giường không xa. Kỹ năng vẽ của Trịnh Thán có hạn, nhưng chỉ là vẽ vài vòng tròn mà thôi. Chỉ cần đối phương có thể nhìn thấy đại khái bàn chân của chó hay mèo là được rồi.
Bởi vì vị trí muốn vẽ trên tủ quần áo gỗ hơi cao đối với Trịnh Thán của hiện tại, cho nên cậu kéo một cái ghế đẩu đến, giẫm lên đó, dùng hai chân sau để chống đỡ và việc đứng lên khiến cho chiều cao của khu vực vẽ phù hợp hơn so với yêu cầu dự kiến.
Sau khi vẽ xong, Trịnh Thán ném tăm bông vào túi nhựa, nhảy bật lên cào vài vết cào lên dấu chân mèo đã vẽ trước mặt. Sức lực của Trịnh Thán rất lớn và móng cào để lại vết xước rất sâu.
Sau khi cào xong, Trịnh Thán đẩy ghế đẩu về chỗ cũ, lấy ra một tờ giấy từ trong gói giấy ăn nhỏ, lau đi một số vết bản trên mặt đất xung quanh và trên chân của mình. Gói sốt cà chua, tăm bông, giấy đã sử dụng được vứt vào túi nhựa.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trịnh Thán xoay người chuẩn bị rời đi, nhấc tấm ga trải giường dưới gối lên nhìn.
Đây chỉ là một hành vi bốc phát nhất thời của Trịnh Thán mà thôi. Bởi vì khi ở nhà Tiêu, Trịnh Thán từng nhìn thấy Tiêu Viễn giấu tiền tiêu vặt của mình dưới tấm nệm đầu giường, cho nên cậu mới hành động như vậy.
Kết quả thực sự khiến cho Trịnh Thán bất ngờ, người đàn ông xăm hình cũng có thói quen này. Chẳng lẽ hắn muốn đi ngủ đếm tiền sao?
Trịnh Thán đếm một chút, có 800 tệ, cậu rút tờ 100 tệ trong đó, cuộn lại rồi dùng giấy ăn gói kỹ và trả 700 tệ còn lại về chỗ củ.
Sau khi nhìn xung quanh và cảm thấy không còn gì cần xử lý, Trịnh Thán gói túi nhựa đựng rác và sau đó buộc lại nhiều vòng bằng dây chun. Giấy ăn đựng tiền cũng được buộc cố định bằng dây chun và sau đó cậu ngậm nó rời khỏi nhà người đàn ông xăm hình.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Trịnh Thán tìm một thùng rác, lấy tiền từ trong gói kia ra, ném túi nhựa vào thùng rác, sau đó ngậm tiền đi đến một cửa hàng quà tặng và sử dụng một số đồ lặt vặt bên ngoài để trèo vào trong kho hàng tầng 2 kia. Cậu mở giấy ăn ra, ném tờ 100 tệ bên trong xuống đất. Còn về giấy ăn, cậu tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ.
Sau khi làm xong việc, Trịnh Thán vô cùng thoải mái trở về đại viện khu phía Đông, quẹt thẻ ra vào ở cổng an ninh và bước vào khu tập thể.
Thực ra, Trịnh Thán cũng rất muốn biết phản ứng của người đàn ông xăm hình. Đáng tiếc, gần đây gia đình Tiêu đi ngủ rất sớm, khoảng 10 giờ hơn đã ngủ hết rồi. Tiêu Viễn và Tiểu Dữu Tử đã lên giường đi ngủ lúc 9 giờ 30. Trịnh Thán cũng không thể trở về quá muộn.
Sau khi biết Trịnh Thán chạy ra ngoài chơi mỗi tối, mẹ Tiêu đều không đóng cửa, mà chỉ khép hờ. Khi trở về, Trịnh Thán chỉ cần đẩy cửa là được, không cần phải tự mình mở khóa. Điều này bớt được rất nhiều việc.
Sau khi về đến nhà, Trịnh Thán tắm bằng nước ấm do mẹ Tiêu chuẩn bị, ngồi xổm trên ghế đẩu để mẹ Tiêu sấy khô lông giúp mình và sau đó vào phòng ngủ.
Khoảng 10 giờ tối, cửa hàng quà tặng ngoài cổng trường chuẩn bị đóng cửa, chủ tiệm vẫn theo thói quen thường ngày. Hắn lên nhà kho ở tầng trên, đi kiểm tra một lượt xem có thiếu thứ gì có giá trị không trước khi đóng cửa.
Khi chủ cửa hàng quà tặng lên nhà kho tầng 2 kiểm tra, hắn tinh mắt nhìn thấy một tờ 100 tệ trên mặt đất. Hắn nhìn xung quanh và không nghe thấy nhân viên nào trong cửa hàng nói mất tiền hay rơi tiền. Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn ngồi xổm xuống rồi nhanh chóng nhặt tiền bỏ vào túi và cũng không đi hỏi xem người giao hàng hay nhân viên trong cửa hàng bị rơi tiền hay mất tiền hay không. Hắn tùy ý liếc mắt nhìn các kệ trong kho hàng xem đồ có giá trị hay đồ cỡ lớn bị thiếu cái này hay không. Chủ tiệm lại không đặc biệt chú ý đến những thứ lặt vặt khác.
Sau khi thấy đồ có giá trị không thiếu cái nào, chủ cửa hàng quà tặng khẽ hừ và ngâm nga rời đi. Hắn rất vui bởi vì hôm nay mình nhặt được 100 tệ.
Thế nhưng, ông chủ này không biết rằng kho hàng của mình đã bị một con mèo đen ghé thăm nhiều lần và một số búp bê đã bị lấy đi theo từng đợt. Nói không chừng sau này sẽ bị lấy đi thứ gì khác, tờ 100 tệ này chỉ là tiền an ủi của con mèo kia mà thôi.
Khoảng 4 giờ sáng ngày hôm sau, người đàn ông xăm hình về nhà với mùi rượu nồng nặc.
Hắn không phải là người cẩn thận kỹ tính, sẽ không để ý đến những điều nhỏ nhặt trong nhà và càng không phát hiện ra sự khác biệt giữa trong nhà với thường ngày.
Người đàn ông xăm hình ngáp một cái, đá rơi giày, nằm trên giường, lấy ra 800 tệ nằm trên đệm dưới gối để đếm theo thói quen. Số tiền này được tích góp từ "phí bảo kê" mà hắn thu được từ những sinh viên học sinh bán bán hàng rong lần trước, cố tình giữ lại 800 tệ mới hơn trong đó và đặt dưới đệm để đếm mỗi ngày.
'Bát bát đại phát' , hắn chỉ muốn cầu may mà thôi. Đây là một sở thích nhỏ của hắn.
[Bát bát đại phát (八八大发): Bát là biểu tượng của sự phát tài, tiến bộ, là số mang đến may mắn về tài lộc và sự nghiệp.Do đó, 88, là gấp đôi số 8, tức là đại phát, đại lộc, và thịnh vượng liên tục. Sự may mắn về tài lộc được nhân đôi, hỗ trợ người sở hữu trong mọi công việc kinh doanh, buôn bán một cách dễ dàng, suôn sẻ. ]
Đúng như những gì Trịnh Thán dự đoán, người đàn ông xăm hình này thích đi ngủ đếm tiền.
800 tệ, không phải là 8.000 tệ, hai lần là đếm xong.
Thiếu mất 100 tệ?
Người đàn ông xăm hình cau mày.
Hắn liếm ngón tay, đếm lại một lần nữa, chậm rãi, cẩn thận, đếm lại từng tờ một.
Vẫn là 700 tệ.
Không đúng!
Người đàn ông xăm hình khó chịu thuận miệng nhổ bãi nước bọt xuống đất.
Hắn dường như không lấy tờ nào trong này khi tối nay ra ngoài.
Kẻ trộm sao?
Ai dám đến đây ăn trộm? Tự tìm cái chết sao? Người đàn ông xăm hình tự coi mình là Bá Vương của thế hệ này. Hơn nữa, nếu có kẻ trộm, hắn sẽ không chỉ lấy 100 tệ.
Người đàn ông xăm hình 'trăm mối không lời giải' , nhớ lại những việc mà mình đã làm trước khi ra ngoài hôm nay và hắn vẫn không nhớ gì về việc lấy tiền.
[trăm mối không lời giải (百思不得其解): bối rối, tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết. ]
Người đàn ông xăm hình gãi đầu, nằm xuống rồi trở mình và chuẩn bị tiếp tục hồi tưởng, nhưng hắn phát hiện một con mèo đồ chơi bên cạnh mình dính đầy "Máu" khi xoay mình.
"Đậu má!"
Người đàn ông xăm hình hoảng sợ nhảy dựng lên, không phải là hắn kinh ngạc, mà là gần đây câu lạc bộ không yên bình lắm. Mấy ngày trước một bảo kê của câu lạc bộ bị chém cụt tay, vài người bị chém trọng thương. Cảnh tượng đẫm máu khi đó đã kích thích hắn ta, đây không phải mèo, mà là người, người thực sự! Vì vậy, bây giờ hắn không khỏi nổi da gà khi nhìn thấy thứ màu đỏ như máu này. Gần đây, bên câu lạc bộ cũng không còn gọi món thịt kho chua ngọt khi gọi món nữa.
Sau khi hít thở nhanh vài hơi, người đàn ông xăm hình nhìn xung quanh và sau đó tầm mắt dừng lại ở trên tủ quần áo gỗ.
Dấu vết đỏ đỏ đó... Vẽ cái thứ gì vậy?


0 Bình luận