Chương 44: Con mèo đen này thì khác
Sau Nguyên Tiêu, bất kể là tiểu học trực thuộc hay đại học Sở Hoa, học sinh đều lần lượt khai giảng lên lớp.
Đi học, có người vui, có người lại có tâm trạng trái ngược.
Theo quan điểm của Trịnh Thán, sinh viên thường mang theo nụ cười tươi nhiều hơn so với đám trẻ con tiểu học trực thuộc khi trở lại trường.
Trẻ con lớp 1 lớp 2 vẫn còn nghĩ đủ mọi cách để kiếm cớ trốn học. Vành mắt của một số đứa trẻ ở cổng trường tiểu học trực thuộc vẫn đỏ hoe, mũi thỉnh thoảng sụt sịt và bước vào cổng trưởng dưới sự ép buộc của phụ huynh.
Ngược lại, những thanh niên đi xe đạp phóng qua như một cơn gió lại có tâm trạng tốt hơn rất nhiều, háo hức đi tìm những cô gái mà bọn họ đã lâu không gặp và nhớ nhung.
Tâm lý của trẻ con lớp 6 rất đặc biệt. Chúng ta đã trải qua những năm tháng cuối cấp tiểu học với những cảm xúc phức tạp như 'Ông đây cuối cùng cũng đã lớn rồi' và 'Định mệnh vì vẫn còn rất nhiều bài tập và kỳ thi' .
Trịnh Thán không biết liệu mọi đứa trẻ lớp 6 đều có tâm lý mẫu thuẫn như vậy hay không. Ít nhất Tiêu Viễn là như vậy, trẻ con luôn có sự phấn khích và lo lắng không thể giải thích được. Giống như những gì ba Tiêu đã nói, đây là sắp bước vào tuổi dậy thì.
Đứa trẻ bước vào tuổi dậy thì...
Vậy thì Tiêu Viễn sẽ không thể bị coi là nhóc con nữa, mà sẽ thuộc hàng ngũ 'chàng trai' sau khi lên sơ trung. Ừm, có lẽ sau này cậu có thể tìm thấy một số sách X nhỏ trong phòng Tiêu Viễn.
Trịnh Thán nằm trên ghế sofa, chóp đuôi chậm rãi lắc lư, nhìn Tiêu Viễn với Tiểu Dữu Tử ra ngoài. Mẹ Tiêu tiễn bọn họ ra ngoài và trực tiếp đi mua thức ăn sau khi tiễn bọn trẻ.
Mấy ngày qua Trịnh Thán không ra ngoài nhiều vào ban ngày. Khắp nơi trong trường đều là người, vô cùng náo nhiệt, khuôn viên trường vốn yên tĩnh trong kỳ nghỉ đông lại trở nên ồn ào sau khi tân sinh viên trở lại trường.
Trịnh Thán không muốn ra ngoài dạo chơi vào thời điểm như vậy, phiền phức. Vì vậy, Trịnh Thán đã thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Ban ngày ở nhà, buổi tối ăn cơm xong mới ra ngoài nằm vùng trong tuần đầu tiên khai giảng này.
Buổi tối nằm vùng mấy ngày qua, Trịnh Thán đã có chút hiểu biết về thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người đàn ông xăm hình đó. Thế nhưng, ngần đó vẫn chưa đủ và Trịnh Thán phải đảm bảo thành công trong một lần, cho nên cậu vẫn phải theo dõi thêm vài lần nữa. Hơn nữa, tư liệu trong tay vẫn còn thiếu và một số thứ vẫn chưa tìm được.
Trịnh Thán nằm trên ghế sofa nheo mắt một lúc. Khi tỉnh lại, cậu phát hiện bây giờ mới chín giờ rưỡi và mẹ Tiêu vẫn chưa về. Có lẽ bà đã đi tám chuyện với người khác.
Trịnh Thán duỗi người và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời nắng đẹp, nhưng nhiệt độ không cao và người đi qua đi lại vẫn mặc áo khoác lông rất dày.
Trịnh Thán dứt khoát quyết định ra ngoài đi dạo một vòng bởi vì cậu nhàn rỗi buồn chán và không thể ngủ được.
Sau Tết, A Hoàng trở nên lười biếng và mập hơn rất nhiều. Trịnh Thán thường xuyên nhìn thấy A Hoàng nằm bò ngủ trên ban công nhà nó, đầu hơi ló ra từ khe hở của lan can ban công, đuôi trực tiếp thò ra ngoài và thỉnh thoảng lắc lư vài lần như thể rất sợ người khác sẽ không biết nó đang ngủ ở đó. May mắn thay, khe hở giữa các lan can không quá lớn, cho nên A Hoàng sẽ không trượt xuống từ đó.
Còn về Cảnh Sát Trưởng, gia đình đã xích nó ở nhà bởi vì có nhiều kẻ buôn kẻ trộm mèo trong dịp Tết Nguyên Đán kia. Sau khi một số con mèo xung quanh biến mất, Cảnh Sát Trưởng thường xuyên chạy ra ngoài đã được lệnh không được ra khỏi nhà, kể cả khi nó kêu gào dữ dội ầm ĩ cũng không được.
Không có bọn chúng, một mình Trịnh Thán cũng tự do và tùy hứng hơn.
Sau khi trèo cây khởi động một phen, Trịnh Thán bước ra khỏi khu rừng khá ít người qua lại. Lúc này, con đường trong khuôn viên trường không có nhiều người qua lại. Có lẽ là vì khuôn viên trường đã có một chút hơi người khiến cho hai hàng cây ngô đồng trơ trụi bên đường trông không còn vắng lặng tiêu điều nữa.
Trịnh Thán không có mục tiêu, đi lang thang dọc theo những nơi đầy nắng kia. Không có gió, ánh nắng sưởi ấm những sợi lông trên người, khiến chúng bồng bềnh và rất dễ chịu.
Trịnh Thán đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình khi cậu đang nheo mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, Trịnh Thán nhìn thấy một người mặc áo khoác lông dài rộng thùng thình đứng ở phía bồn hoa bên kia và vẫy tay với cậu.
Tiểu Trác?
Trịnh Thán quay lại và đi về phía Tiểu Trác.
So với lần trước Trịnh Thán nhìn thấy Tiểu Trác, bây giờ bụng của cô ấy đã nhô ra rõ ràng hơn. Ngay cả khi mặc quần áo mùa đông rộng thùng thình cũng không thể che đi được vòng cung nhô ra đó.
Tiểu Trác cầm một cái túi trong tay, trong túi có một quyển sách trông giống như mới mua. Có lẽ cô ấy vừa mới trở về từ hiệu sách trước cổng trường.
"Mày đang làm gì ở đây vậy?" Tiểu Trác nhìn Trịnh Thán. Cô cúi người xuống và đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán Trịnh Thán.
Mặc dù bản thân biết rõ trước mặt là một con mèo và nó không biết nói chuyện, nhưng Tiểu Trác vẫn hỏi theo thói quen.
Những người đã sống chung với động vật lâu năm đều sẽ làm như vậy khi nhìn thấy những con vật khác. Nói thẳng ra, mà không phải bắt chước chúng.
Trịnh Thán hơi không dám đến gần Tiểu Trác. Nhìn vào bụng đối phương, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Trông dáng vẻ cúi người xuống của cô ấy hơi chật vật. Hơn nữa, chẳng phải người ta nói phụ nữ mang thai tránh mèo còn không kịp vì vấn đề ký sinh trùng Toxoplasma gondii hay sao?
Sau khi đảo mắt liếc nhìn xung quanh, lúc này Trịnh Thán mới nhận ra mình vô tình đến gần phạm vi khu thân nhân phía Tây. Vậy thì Tiểu Trác cũng sống ở trong đại viện của khu thân nhân phía Tây trong khoảng thời gian này sao?
"Đến, đến chỗ ta chơi một chút nhá?" Tiểu Trác đi hai bước, dừng lại đứng đó và xoay người nhìn về phía Trịnh Thán với vẻ hơi mong đợi.
Trịnh Thán đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc. Bệnh cảm cúm của mình đã khỏi được một khoảng thời gian, còn về vấn đề ký sinh trùng Toxoplasma gondii... Mình chắc hẳn không có nhỉ? Mình dường như rất khỏe mạnh, thường xuyên tắm rửa, mỗi ngày ngủ chung chăn với Tiểu Dữu Tử, cô bé trông rất ổn, có lẽ mình không có gì để truyền nhiễm cho Tiểu Trác.
Sau khi do dự một lúc, Trịnh Thán nhìn Tiểu Trác với ánh mắt đầy mong đợi và cậu bước đi.
Khi nhìn thấy Trịnh Thán đi theo mình, Tiểu Trác lập tức nở nụ cười trên mặt, vừa đi về phía trước vừa kể chuyện mấy tháng gần đây cho Trịnh Thán.
Tiểu Trác thường không thể nói chuyện với mọi người và thực ra chỉ có một vài người là có thể nói chuyện được, nhưng cô sẽ không trực tiếp nói ra những gì nghĩ trong lòng với bọn họ. Đối với con người, bạn luôn phải chú ý một chút, nhưng đối với mèo thì khác.
Mọi người dễ dàng bày tỏ những cảm xúc sâu kính nhất với một số loài động vật hay một số đồ vật tâm linh, đây cũng là một cách thổ lộ. Một số người nuôi thú cưng vì lý do này.
Sau này, bởi vì bụng của Tiểu Trác càng ngày càng lớn, di chuyển lẫn hành động đều không thuận tiện lắm, cần phải nghỉ ngơi. "Phật Gia" lo lắng Tiểu Trác chạy khắp nơi mỗi ngày, đúng lúc tòa nhà mới ở đại viện khu phía Tây bắt đầu phân bổ, cho nên "Phật Gia" đã đưa căn hộ của mình cho Tiểu Trác.
Những người đã 'danh lợi song thu' như "Phật Gia" , họ không hề quan tâm đến một ngôi nhà như vậy. Nếu là lúc bình thường, "Phật Gia" cũng sẽ không tranh giành với những giáo sư khác, nhưng "Phật Gia" đã thực sự ra tay vì Tiểu Trác.
[danh lợi song thu (名利双收) : đã được danh lại còn được lợi ]
"Phật Gia" chỉ nói một câu, những người khác đều phải đứng sang một bên.
Lúc này, khu phía Tây không có nhiều người đi qua đi lại ngoài trời. Trong thời gian làm việc, trong đại viện chỉ có thể nhìn thấy lác đác vài người.
Những ngôi nhà ở đại viện phía Tây đều rất mới, một số nhà lầu có cách bố trí tương tự như khu phía Đông và bề ngoài chỉ trông lộng lẫy hơn, mốt hơn mà thôi. Việc phủ xanh tạm được, nhưng nó chắc chắn không tốt bằng sân phía Đông. Mặc dù các công trình trông rất sáng sủa, nhưng nó luôn khiến cho Trịnh Thán cảm thấy không quen và khó chịu.
Có lẽ Trịnh Thán đã quen với nhà cũ ở đại viện phía Đông, cho nên cậu luôn cảm thấy thiếu cái gì đó khi đối mặt với những nhà lầu mới lộng lẫy chói lọi này.
Trịnh Thán nhớ lại khoảng thời gian mình mới đến nơi này, hai bên của khu tập thể ở sân phía Đông được bao phủ bởi cây thường xuân, cây cối xung quanh tươi tốt rậm rạp, nhiều người dựng dàn nho ở góc sân. Vào buổi tối, một vài ông già ngồi đó, phe phẩy chiếc quạt tre đốm nâu trên tay và nói chuyện trên trời dưới đất.
Vài người nói tuổi già là một loại cảm xúc, năm tháng thực sự đã bào mòn hàng chục năm, những cảm xúc tích lũy qua nhiều thế hệ được lắng đọng. Có lẽ đây là lý do khiến cho những giáo sư già đó vẫn vui vẻ sống trong những căn nhà cũ không hề rộng lớn đó.
Sau khi sống ở khu phía Đông một khoảng thời gian, Trịnh Thán mới thực sự cảm nhận được loại bình yên trong sự giản dị đó.
Tiểu Trác không sống trong những căn nhà mà Trịnh Thán nhìn thấy sau khi bước vào tiểu khu, mà còn phải đi sâu hơn vào trong.
Đại viện khu thân nhân phía Tây rộng hơn đại viện khu phía Đông, cho nên ngoài cổng chính còn có mấy cửa hông.
Trước cổng chính của sân chính là tòa nhà sáu tầng, tiến vào sâu hơn có mấy phòng thang máy mới xây xong không lâu và nơi này cách rất gần với một trong những cửa hông. Tiểu Trác đôi khi ra vào từ cửa hông này, lối này thuận tiện để ra ngoài trường. Hôm nay, cô mới mua sách xong, đang định đi dạo trong khuôn viên trường thì đột nhiên gặp được Trịnh Thán.
Để có một chỗ trong những phòng thang máy này không phải là chuyện đơn giản.
Trịnh Thán đi theo Tiểu Trác vào thang máy, trong thang máy không có ai khác. Nếu có người ở đây, họ chắc chắn sẽ thắc mắc tại sao trong thang máy lại có một con mèo. Mèo còn đi thang máy sao?
Tiểu Trác ấn nút lên tầng 6, tầng đó nằm ở giữa tòa nhà.
"Nơi này là chỗ ở hiện tại của tao."
Sau khi ra khỏi thang máy, Tiểu Trác chỉ vào căn hộ có số nhà "606" vẫn còn dán câu đối Tết.
Sau khi Tiểu Trác mở cửa, Trịnh Thán bước vào và phát hiện bên trong còn có mùi của người khác, cho nên cậu dừng lại ở cửa và ngửi.
Khi nhìn thấy phản ứng của Trịnh Thán, Tiểu Trác cười nói: "Diệp lão sư đã thuê người đến chăm sóc ta, nhưng hôm nay cô ấy không có ở đây bởi vì có việc phải đi ra ngoài."
"Phật Gia" thực sự rất ân cần quan tâm. Nhưng cái này cũng đúng thôi, với cái bụng lớn như vậy thì chẳng ai có thể yên tâm được. Trịnh Thán nghĩ như vậy.
Trịnh Thán liếc nhìn đồ trang trí trong phòng. Nó rộng khoảng 100 m2, có ánh sáng rất tốt, trang trí tràn ngập sự hiện đại hóa và màu sắc cũng rất ấm áp.
Trên bàn có vài giỏ trái cây, bên trong đựng đủ loại trái cây và một giỏ khác đựng những thực phẩm khác.
Trịnh Thán nhảy lên bàn, đi tới gần giỏ xem một chút và trong đó có một ít ô mai với mứt.
"Tất cả là Diệp lão sư gửi từ nhà đến, tao cũng ăn không hết, mày có muốn ăn không?" Tiểu Trác lấy một nắm các thứ như quả óc chó đã bóc vỏ, đậu phộng từ trong túi. Sau khi lấy ra, cô lại do dự không biết mèo có thể ăn được những cái này không.
Mặc kệ những con mèo khác có thể ăn được hay không, dù sao Trịnh Thán vẫn ăn chúng.
"Buổi trưa hãy ở lại ăn cơm đi." Tiểu Trác xoa đầu Trịnh Thán và nói.
Lỗ tai Trịnh Thán giật giật.
Người phụ nữ có thai cô đơn à...
Thôi kệ, tôi miễn cưỡng ở lại một lúc với cô vậy.
Trịnh Thán nhìn những quả hạch đã bóc vỏ trong túi, ăn một chút quà vặt rồi chợp mắt một lúc, có lẽ nó sẽ đến xế chiều. Thực ra, nó cũng không khó lắm.
Tiểu Trác không biết con mèo trước mặt có nghe hiểu lời của mình hay không, cho nên cô đã gọi cho ba Tiêu trong thời gian tan học và giải thích rõ sự việc để tránh cho gia đình Tiêu phải lo lắng chờ đợi ở nhà.
Tiểu Trác biết con mèo trước mặt này rất quan trọng với gia đình Tiêu. Vào khoảng thời gian mẹ Tiêu nằm viện, Tiểu Trác cũng nghe được vài chuyện về con mèo đen này khi đến hỏi thăm sức khỏe và người nhà Tiêu thực sự rất quan tâm con mèo này. Hơn nữa, Tiểu Trác cũng muốn đối xử với con mèo đen này như những con mèo khác trong đại viện.
Con mèo đen này thì khác.
Buổi trưa, bảo mẫu mà "Phật Gia" thuê, trở về nấu cơm.
Khi bảo mẫu kia nhìn thấy Trịnh Thán, vẻ mặt của cô ta rất sợ hãi. Cô ta cảm thấy tốt nhất là phụ nữ mang thai không nên đến gần mèo. Loài mèo thích chạy nhảy, thích nghịch côn trùng ăn chuột và nhiều thứ rắc rối khác, ai biết nó sẽ mang đến bệnh gì!
Bảo mẫu nói đôi lời về việc mèo có thể mang theo vi khuẩn gây bệnh hoặc ký sih trùng và ảnh hưởng của những thứ này đối với thai nhi. Nhưng Tiểu Trác chỉ đáp 'ừm' hai tiếng bày tỏ nghe hiểu và sau đó tiếp tục để Trịnh Thán nằm bên cạnh khá gần với mình.
Khi thấy lời nhắc nhở vô dụng, bảo mẫu kia gọi điện thoại cho "Phật Gia" báo cáo tình hình khi nấu cơm ở trong bếp.
"Có một con mèo à?!" Giọng nói của 'Phật Gia' bên kia to hơn một chút và nghe có vẻ không tán thành lắm.
"Đúng vậy, đúng vậy." Bảo mẫu kia nhận thấy sự không hài lòng của 'Phật Gia' và tiếp tục nói: "Chỉ có màu đen thôi!"
Trong nhà của bảo mẫu kia, vài người cho rằng mèo đen là xui xẻo không may mắn, cho nên cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt đẹp với những con mèo đen thuần chủng như thế này.
"Đen?" Giọng nói của 'Phật Gia' ở đầu bên kia trầm xuống và tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Đúng vậy."
"Hắc Thán sao?"
"À... Hình như Tiểu Trác gọi nó như vậy."
"Vậy thì không cần phải để ý đến nó."
"Hả?"
"Con mèo đen này thì khác." 'Phật Gia' đã cố ý đi điều tra tìm hiểu chế độ ăn uống, sinh hoạt thường ngày, điều kiện sống, thói quen, tính cách khi từ biết Tiểu Trác khá quen con mèo này. Kết quả điều tra đã khiến 'Phật Gia' khá hài lòng, nếu không bà sẽ không tỏ thái độ khác với một phó giáo sư nhỏ bé.
"Vâng." Sau khi cúp điện thoại, bảo mẫu vẫn mang vẻ đầy nghi hoặc. Con mèo đen này có gì khác biệt?
Bảo mẫu vươn đầu nhìn con mèo đen nheo mắt ngồi xổm trên ghế mặt trăng trong phòng ngủ, lắc đầu và không thấy có gì đặc biệt. Nó giống với những con mèo đen mà cô nhìn thấy trước kia, không có nhiều thêm một tai hay thiếu một con mắt.
Cuối cùng, bảo mẫu kết luận thái độ của 'Phật Gia' và Tiểu Trác là 'lý tính của nhà nghiên cứu khoa học'.
Trịnh Thán ngồi xổm trên ghế mặt trăng có đệm êm ái trong phòng Tiểu Trác và 'giấu tay'
Trịnh Thán đã học tư thế này từ đám Đại Bàn. Lần đầu tiên nhìn thấy Đại Bàn làm tư thế này, Trịnh Thán vẫn tự hỏi tư thế giống như ấp trứng này là muốn cái gì? Sau đó, Trịnh Thán nhét một viên đá to tròn bằng quả trứng cút vào giữa hai chân đang đạp của Đại Bàn.
Ừm, nó càng giống ấp trứng hơn.
Trịnh Thán vẫn còn nhớ ánh mắt bất đắc dĩ của Đại Bàn lúc ấy, sau đó nó nhấc chân trước lên và đẩy hòn đá ra ngoài.
Sau đó, Trịnh Thán thấy A Hoàng cũng làm điều tương tự khi cậu ta ngồi xổm trong tư thế như vậy. Rốt cuộc, A Hoàng chỉ nheo mắt, kêu 'meo meo' và sau đó không làm gì cả. Vì vậy, Trịnh Thán sẽ nảy ra ý tưởng nhét đá vào bên trong mỗi khi nhìn thấy A Hoàng ngồi xổm như thế. Có lẽ lúc đó cậu sẽ trực tiếp nhét một quả trứng gà vào xem sao?
Sau này, Trịnh Thán lại phát hiện rất nhiều mèo thích làm như vậy. Có vẻ như mèo cảm thấy yên tâm thoải mái khi làm loại tư thế này và tạm thời không sẵn sàng sử dụng móng.
Vì vậy, Trịnh Thán cũng học được cách ngồi xổm như vậy, 'giấu hai tay' và nghe nói cái này gọi là 'nông dân giấu tay' . Sau khi quen 'giấu tay', Trịnh Thán cảm thấy cảm giác này không sao cả.
[nông dân giấu/mèo giấu tay (农民揣/农民揣的手): hơi giống cách người nông dân giấu tay giữ ấm vào mùa đông. Mèo làm thế để giữ ấm ]
Mùi thức ăn bay tới từ nhà bếp, Tiểu Trác nằm trên ghế thu sách lại, dụi mắt, nhìn con mèo đen nheo mắt 'giấu tay' đang ngồi xổm trên ghế mặt trăng và lặng lẽ mỉm cười. Có lẽ sau này cô có thể nuôi một con mèo trong nhà, không cần phải quá quý giá, mèo địa phương là được. Không cần phải quá chăm chỉ, lười một chút cũng không sao, thích ăn quà vặt cũng không sao...
Cùng lúc đó, trong một khách sạn nhỏ cách con hẻm của khu nhà cũ không xa, người phục vụ đến lấy rượu bia nhìn két bia thiếu mất một nửa, thích thì nói một câu. Hắn cảm thấy tên uống trộm đó thực sự càng ngày càng quá đáng, chẳng lẽ hắn thực sự có thể uống trộm cả két bia sao?


0 Bình luận