Sau cái ngày tôi đi trung tâm trò chơi cùng Shi-chan thì nay tôi đến trường cùng em ấy.
Lúc chúng tôi đi cùng nhau thì chúng tôi vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh, rõ là vì Shi-chan từng là idol mới lại em ấy cũng là người xinh đẹp hiếm thấy mà.
Nếu tôi là người ngoài thì tôi sẽ mỉm cười với Shi-chan vì trông em ấy hôm nay rất vui.
Tôi cũng thấy hào hứng lây Shi-chan, người sáng nay trông rất dễ thương và tràn đầy năng lượng, rồi tôi bước vào lớp và mong hôm nay cũng là một ngày tuyệt vời khác.
Lúc vào lớp thì dù vẫn thấy những khuôn mặt quen thuộc thì vẫn còn những ánh mắt thất vọng vì chúng tôi đã bị chuyển chỗ.
Dù chỉ là chuyển chỗ trong lớp nhưng cái thay đổi này làm tôi thấy có chút thoải mái.
Tôi và Shi-chan tách nhau ra và đi đến chỗ ngồi của mình. Bây giờ tôi không làm gì nên tôi mở điện thoại lên và chờ tiết sinh hoạt buổi sáng bắt đầu, và lớp trở nên sôi động hơn chút.
Tất nhiên là vì idol của lớp Shi-chan đã đến trường, và ngay khi em ấy ngồi vào chỗ thì các bạn trong lớp đã đến chật kín chỗ của em ấy.
Tôi nghĩ vậy vì Shi-chan ở bên tôi suốt nên mọi người hẳn là thấy lạc lõng lắm, và tôi tiếp tục chơi điện thoại trong khi vẫn quan sát Shi-chan từ chỗ mình ngồi.
Tôi nhìn vào tấm ảnh chúng tôi chụp từ bốt chụp ảnh hôm qua, và ngay khi tôi định cười thì một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Chào buổi sáng Ichijo-kun.”
Đó là Nishikida Tomomi ngồi cạnh tôi.
Cô ấy là cô gái với mái tóc thắt bím và đeo kính tạo cảm giác như thể mọt sách vậy.
Thực chất chúng tôi học cùng trường sơ trung với nhau, nhưng chưa bao giờ chúng tôi học cùng lớp sơ trung và cũng chưa tiếp xúc với nhau dù học chung trường với nhau.
Đây chắc là lần đầu tôi nói chuyện với cậu ấy thế này.
Tôi không phải kiểu người hướng ngoại, nhưng Nishikida-san lúc nào cũng ngồi một mình đọc sách nên tôi nghĩ cô ấy là kiểu người không muốn giao tiếp gì với bạn học trong lớp nên tôi hơi bất ngờ khi cô ấy nói chuyện và chào buổi sáng với tôi.
Trong lúc vẫn đang lạc trong dòng suy nghĩ thì tôi chào lại cô ấy.
“Chào buổi sáng Nishikida-san.”
Rổi Nishikida-san mỉm cười đáp lại tôi và có vẻ đã thỏa mãn với nó rồi thì cậu ấy lấy sách ra khỏi cặp và bắt đầu đọc.
Nishikida-san về chỗ ngồi của mình, nhưng tôi lại thấy rất thoải mái với nó.
Tôi thở phào vì chúng tôi có thể dành khoảng thời gian yên tĩnh này mà không làm phiền ai cả, và tôi lại lấy điện thoại ra chơi tiếp.
Nhưng tôi không thể không nhìn xung quanh để xem Shi-chan đang bị đám đông vây quanh bàn, và em ấy nhìn tôi với đôi mắt khép hờ qua kẽ hở giữa đám đông vây quanh đó.
Tôi vô cùng bối rối, chắc em ấy không hài lòng vì tôi đã nói chuyện với Nishikida rồi, lúc đó tiếng chuông vang lên và tiết sinh hoạt đã bắt đầu, nên mọi thứ đều dừng lại ở đó.
Và rồi vào giờ ăn trưa.
Tôi đến chỗ quán cà phê đó với Shi-chan, Takayuki và Shimizu-san lần nữa.
Tôi thấy hơi có lỗi khi sử dụng bàn ở quán cà phê như này dù chúng tôi không thực sự muốn ở đó lắm, nhưng vì có nhiều người ở các lớp khác nhau đều ăn trưa ở đây nên có vẻ sử dụng bàn ở đây không có vấn đề lắm.
Hôm nay, Shimizu-san cũng mang hộp bento tự làm cho Takayuki.
Nhưng như cô ấy đã nói thì cái hộp bento đó được làm với rất nhiều tình yêu trong đó.
Mặt Takayuki có hơi gần với hộp cơm đó, nhưng cậu ấy cũng đã cảm ơn Shimizu-san vì hộp bento. Shimizu-san mỉm cười đáp lại, “Anh nhớ ăn nó đấy♪.”
- Tôi không biết là tính cách của Shimizu-san đang dần thay đổi.
Vừa mỉm cười với hai người họ, tôi ngóng chờ Shi-chan đưa hộp bento cho tôi và nghĩ tôi không nên nói điều này với ai, nhưng hôm nay thì Shi-chan không đưa hộp cơm cho tôi.
Tôi thấy có điều gì đó không ổn và quay ra hỏi Shi-chan ngồi bên cạnh xem em ấy thế nào.
Em ấy nheo đôi mắt lại nhìn vào tôi.
“S-Shi-chan?”
“Nhììììnnnn!”
Tôi hoảng hốt gọi em ấy, nhưng em ấy cứ nhìn chằm chằm tôi và mồm luôn phát ra tiếng “Nhììnn”.
- Ờm, tình huống gì đây?
Tôi rất bối rối trước Shi-chan, nhưng tôi chỉ có thể cảm thấy bứt rứt vì tôi không biết ý em ấy là cái gì.
Nếu để tôi nghĩ được gì đó… thì đó có thể là chuyện xảy ra với Nishikida.
Tôi nghĩ chúng tôi chỉ nói với nhau một vài lời thôi, nhưng đó đều là những cuộc nói chuyện rất bình thường.
Nhưng theo tôi nghĩ thì trong tiết thì Shi-chan đều nhìn tôi một cách rất đáng ngờ, và tôi phải phủ định điều đó với Shi-chan.
“Ừm, em đang giận chuyện anh nói chuyện với Nishikida-san sao?”
Tôi run rẩy hỏi em ấy và Shi-chan phồng má giận dỗi.
“- Không phải. Vì sau khi vào lớp hôm nay thì Takkun lại để em một mình và nói chuyện với cô bạn bàn bên cạnh anh.”
Shi-chan nói lý do với vẻ không vui.
Tóm lại là em ấy đang giận vì tôi không nói chuyện với em ấy mà lại nói với cô bạn ngồi bàn bên cạnh tôi sao.
“Ừm, anh luôn độc chiếm Shi-chan mà, nên anh nghĩ cả lớp cũng muốn nói chuyện với em nữa.”
“Ừm, cũng đúng…. nhưng em thấy cô đơn lắm.”
Shi-chan cúi mặt xuống hối lỗi và đưa hộp cơm cho tôi và nói, “Xin lỗi anh vì nói ra mấy điều nhỏ nhặt thế.”
Hiểu rồi, em cô đơn lắm nhỉ.
Tôi cuối cùng cũng hiểu lý do mà Shi-chan khó chịu như thế, và tôi cũng phải kiểm điểm lại bản thân.
Rồi tôi nhẹ nhàng nói với Shi-chan về chuyện đó.
“--- Anh hiểu rồi, xin lỗi Shi-chan nhé. Anh phải làm gì để bù đắp nỗi cô đơn của em đây?”
“Eh? Không sao đâu ạ. Em chỉ như đứa con nít mà thôi….”
“Vậy, anh mở hộp cơm ra nhé?”
”V-Vâng… ạ”
Shi-chan định nói cái gì đó nhưng tôi vẫn cứ mở nắp hộp cơm ra.
Lúc mở nắp ra thì tôi thấy một lớp pate cá hình trái tim giống y như bữa trước, thậm chí nó còn có nhiều tình yêu trong đo hơn ấy.
Tôi không thể nhịn cười lúc nhìn thấy hộp bento tràn đầy tình yêu như thế.
Thực sự thì hộp bento này có hơi lạc so với những gì chúng tôi đang nói, nhưng tôi cũng hiểu Shi-chan định nói gì rồi.
“Vậy Shi-chan, mở miệng và nói “Aaa” nào?”
“Eh?”
“Cứ nghe theo anh đi.”
“D-Dạ. Aaaaa”
Shi-chan mở miệng và nói “aaaa” với chút sự xấu hổ.
Tôi lấy chỗ có phần pate cá bằng đũa và đút cho em ấy ăn.
“Nó được làm cho anh đấy, em thích chứ?”
Tôi mỉm cười với Shi-chan khi em ấy ăn miếng có pate cá đó.
Shi-chan có vẻ hiểu được những gì tôi định nói, má em ấy ửng đỏ và em ấy bẽn lẽn nói.
“--- Vâng ạ, em nhận được tình yêu của Takkun rồi.”
“Em thấy sao?”
”Em nếm được vị của hạnh phúc.”
Nói thế, em ấy liền mỉm cười hạnh phúc.
Nhìn em ấy trông như thiên thần vậy, cảm giác yêu thích trong tôi càng dâng trào.
“Hai cậu ấy như đôi mới cưới vậy nhỉ?”
”Đúng vậy, đôi mới cưới.”
takayuki và Shimizu-san đã thấy hết cuộc nói chuyện và vừa cười vừa trêu chúng tôi.
Nên là hôm nay chúng tôi cùng nhau nghỉ trưa một cách hạnh phúc với nhau.
Tôi nghĩ nếu cứ chú ý đến ánh nhìn của mọi người dành cho tôi thì tôi sẽ chùn bước mất.


7 Bình luận
Tụi tui chuẩn bị ném cái lễ đường vatian tới ném thẳng mặt mấy người đó
Cưới nhau nhanh giùm cái