Ngày hôm sau
Tôi lại đi đến trường cùng Shi-chan hôm nay.
Nhờ nụ hôn chúc ngày hôm qua mà tôi có một đêm ngủ rất ngon, và sáng nay tôi nắm tay Shi-chan và cùng đi con đường quen thuộc đến trường với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tôi nghĩ học kì ba này mới bắt đầu được vài ngày, nhưng bây giờ cũng đã hết tháng Một và đã bắt đầu sang tháng Hai rồi.
Trường chúng tôi sẽ sớm có bài kiểm tra đầu vào, và tôi nhận ra vài ngày nữa chúng tôi sẽ kết thúc năm nhất cao trung.
“Giá như năm hai em có thể chung lớp với Takkun nhỉ.”
Shi-chan đi bên cạnh tôi có vẻ cũng đang nghĩ thế và vừa nhìn lên bầu trời mùa đông và thủ thỉ.
“Ừ, thế thì tuyệt lắm.”
“Nhưng nếu chúng ta không ở chung lớp thì cũng không sao cả.”
“Ý em là sao?”
”Vì lúc đó em thực sự cảm nhận thấy sự gắn kết của chúng ta/”
Shi-chan nhẹ nhàng mỉm cười và nhìn vào tôi.
Tôi gật đầu và mỉm cười lại với em ấy.
Đúng vậy, dù chúng tôi ở lớp khác nhưng tôi không còn cảm thấy lo nữa.
Vì tôi có thể tự tin mà nói Shi-chan là bạn gái tôi và tôi là bạn trai em ấy.
Lí do là vì chúng tôi bất ngờ ở chung lớp với nhau.
Nếu Shi-chan và tôi học khác lớp thì tôi đã không thể nhận ra idol quốc dân Shiorin là Shi-chan tôi hay chơi cùng hồi còn bé tí, và tôi không biết liệu em ấy có thể nói chuyện với tôi sau ngần ấy năm hay không.
Nhưng có vẻ em ấy vẫn sẽ đến cửa hàng tiện lợi trong bộ dạng đáng ngờ đó, và sẽ tiếp tục hành động đáng ngờ như hồi đó đến giờ luôn.
Tôi nghĩ thế, và thực sự thì một phần trong tôi thích Shi-chan như vậy.
“Nhưng em vẫn muốn ở cạnh anh cơ.”
“Thật sao.”
Chúng tôi bật cười ngay khi nói những lời đó ra.
Ngay cả những lời nói bâng quơ như thế cũng làm tôi thấy hạnh phúc, chúng tôi thực sự cảm thấy được sợi dây liên kết giữa chúng tôi.
Ngoài trời tháng Hai bây giờ đang rất lạnh, nhưng chúng tôi lại cảm thấy rất ấm.
Chúng tôi bước vào trong lớp, và tôi rời Shi-chan để ngồi vào chỗ của mình.
Nishikida-san, người hay trễ giờ học, đã ngồi sẵn ở chỗ của cô ấy và đọc sách như mọi khi rồi.
Vẻ ngoài của cô ấy đã trở lại như bình thường, và có vẻ cô ấy không còn muốn mặc bộ hồi trước cô ấy mặc nữa.
Cánh con trai trong lớp trông thất vọng lắm, nhưng việc Nishikida là một cô gái rất xinh đẹp đã lan truyền khắp toàn thể năm nhất, và độ nổi tiếng của cô ấy bắt đầu tăng lên theo từng ngày.
Nhưng có vẻ Nishikida không hề mảy may gì những chuyện như thế, và mỗi khi có cậu bạn nào nói chuyện với cô ấy thì cô ấy chỉ nói đúng một câu rồi thôi, như thể cô ấy đang xây lên bức tường vậy.
Sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp thứ ba không thể hạ gục được đang là chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong trường bây giờ.
“Chào buổi sáng, Ichijo-kun.”
“Chào buổi sáng, Nishikida-san.”
Nhưng dù thế thì Nishikida-san vẫn chào tôi như vậy mỗi sáng.
Tôi không biết có phải là do chúng tôi từng học cao trung với nhau hay là do chúng tôi ngồi gần nhau nên mới nói chuyện với nhau thế này, nhưng cánh con trai thi thoảng cũng hay ghen tị với tôi vì tôi là người duy nhất nói chuyện bình thường với Nishikida-san.
Một người bạn nói với tôi là, “Dù cậu đã có Saegusa-san rồi nhưng cậu có phải chúa quỷ không!?” Tôi liền bật cười vì tôi nghĩ nó cũng đúng.
Nhưng tiếc là tôi không phải chúa quỷ hay gì, tôi chỉ là một con người, và tôi chỉ hướng về mỗi Shi-chan thôi.
Tôi giải thích với họ là không phải thế, và họ không còn nói chuyện gì với tôi nữa.
Nhưng có vẻ Shi-chan đã nghe thấy đám con trai đang nói gì, và em ấy vô cùng cảnh giác với Nishikida-san.
Tôi nghĩ thế chắc cũng ổn thôi, và tôi thấy lúc em ấy ghen tị thế thì dễ thương lắm, tôi cũng nhận được khá nhiều lời khen cho tâm hồn đầy lãng mạn này.
Rồi khi trên đường về sau một ngày học tập khá thành công.
Hôm nay tôi và Shi-chan đi về cùng với nhau, và tôi nhận ra em ấy đang liếc nhìn tôi với vẻ bồn chồn.
“Ừm, Shi-chan à, em sao vậy?”
”Eh!? Không, k-không có gì đâu ạ!”
Nhưng Shi-chan với cái biểu cảm kỳ quặc trên mặt Shi-chan như đứa trẻ bị bắt quả tang tại trận thế kia liền lắc đầu để vờ như không có gì xảy ra cả.
“T-Takkun, ví dụ nhé, anh thích đồ nhà làm hay mua ngoài hơn?”
“Eh?”
Và lần này thì Shi-chan hỏi tôi một câu.
Nhưng tôi không thể không trả lời câu hỏi bất ngờ đó của Shi-chan được.
Tôi không biết lí do tại sao, nhưng tôi nghĩ chắc Shi-chan lại lo về Nishikida rồi nên em ấy mới hỏi câu bất ngờ như thế.
“Chỉ là ví dụ thôi mà anh? Nào, nó là dành cho hộp bento của anh đấy!”
“A-À, anh hiểu rồi. Hmm, xem nào, đồ mua ngoài cũng ngon đấy, nhưng để mà so với đồ mà Shi-chan làm thì anh sẽ vui hơn nếu đó là đồ nhà làm.”
“Fue!? E-Em hiểu rồi! Được, đã rõ ehehehe!”
Tôi có chút bối rối nhưng sau đó đã thành thật trả lời.
Shi-chan mỉm cười hạnh phúc khi nghe được câu trả lời và có vẻ rất háo hức khi thấy em ấy ra dấu hiệu quyết tâm như thế nào.
Sau đó em ấy cũng hỏi tôi thích món đồ ngọt nào hay tôi thích ăn kẹo bình thường hay socola trắng.
Tôi trả lời tất cả câu hỏi đó, vờ như tôi không biết ý định của em ấy là gì, nhưng tôi biết hết tất cả.
Vì trông em ấy đang cố hết sức để giữ bí mật, và tôi càng ngóng chờ nó hơn bao giờ hết.
Một Shi-chan quá dễ hiểu hôm nay rất dễ thương và cũng khá vụng về.
Và tôi rất nóng lòng chờ đến ngày mà nó thực sự đến đó.


2 Bình luận
Đừng gói người lại tặng ổng trong phòng bà à🐧