• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 WN [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chap 139: Câu đố

2 Bình luận - Độ dài: 1,159 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, tôi cùng Shi-chan đến trường như mọi khi.

Lúc vào lớp thì chúng tôi tách nhau ra và về chỗ của mình.

Sau khi ngồi xuống thì tôi chơi điện thoại còn Shi-chan lại bị bạn bè trong lớp vây quanh, một cảnh dần trở nên bình thường khi tôi chuyển đến chỗ mới.

Và ngay khi nói về cái điều bình thường đó thì điều này xảy ra…

“Chào buổi sáng, Ichijo-kun.”

Lúc tôi đang nghịch điện thoại thì Nishikida-san đến ngay sau đó đã chào buổi sáng tôi.

Tôi ngước lên và chào lại cô ấy.

“Chào buổi sáng, Nishikida-san.”

Và rồi tôi tự mắt nhìn vào cô ấy.

Hôm qua tôi vô cùng bất ngờ trước thay đổi bất ngờ đó của cô ấy, nhưng hôm nay cô ấy trở lại về ngoại hình tóc thắt bím và đeo kính thường ngày của cô ấy.

Thấy Nishikida-san trở lại về như mọi khi khiến tôi có chút bất ngờ và nó khiến tôi buột miệng nói với cô ấy.

“Hở? Nishikida-san, cậu đeo kính lại rồi này.”

Thấy biểu cảm trên mặt cô ấy làm tôi thấy khá bất ngờ, như thể cô ấy không nghĩ tôi sẽ nói thế với cô ấy.

“- Ừ, tớ vẫn nghĩ là nó không còn cần thiết nữa.”

Rồi Nishikida-san nói một cách khá truyền cảm.

Tôi không hiểu ý nó là gì, nhưng có vẻ Nishikida-san nghĩ là không còn lý do gì để ăn mặc như hôm qua nữa.

Không phải là Nishikida-san không có sức cuốn hút, nhưng có vẻ cô ấy đã chèn ép bản thân mình như vậy, tôi thấy hơi tiếc và nghĩ cô ấy đã lãng phí cơ hội rồi.

Nhưng mà tôi không - không được, tôi không thể nói cô ấy thế được.

Kể cả khi Nishikida-san không phải kẻ ngốc đi nữa.

Nếu một người lạ như tôi mà nói như thể tôi biết như thể tôi biết gì đó thì sẽ rất khiếm nhã, nhất là sau khi cô ấy là người nghĩ như thế.

Kể cả nếu những lời tôi nói là có ý tốt thì việc làm tổn thương người khác cũng trở nên vô nghĩa.

Nên tôi không nói gì cả mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Hiểu rồi.”

Nhưng thế thì tôi nghĩ cô ấy cũng biết được suy nghĩ của tôi rồi, vì lúc tôi đáp lại cụt lủn như thế thì Nishikida-san mỉm cười và thầm thì nói “Cảm ơn”.

Và khi tiết học hôm nay bắt đầu thì Nishikida-san quay lại về trạng thái mọi khi.

Nhưng tôi chắc là biểu cảm khi nhìn sang khuôn mặt đó trong tiết học thì có phần nào đó thoải mái hơn.

Và rồi đến giờ ăn trưa.

Chúng tôi đến chỗ mọi khi ở quán cà phê và lại ăn trưa ở đó hôm nay.

Hộp bento của Shimizu-san vẫn là kiểu bento tình yêu như mọi khi, và tỉ lệ màu hồng trong đó càng ngày càng tăng lên.

Với người trong câu lạc bộ bóng rổ của trường như Takayuki thì hộp cơm bento lớn với hình trái tim màu hồng ở trên phần cơm tạo án tượng rất mạnh.

Thực sự tôi nghĩ là thấy được hộp cơm lớn như thế chất chứa nhiều tình cảm thế rất tuyệt, nhưng rồi tôi vẫn quyết định mở nắp hộp cơm chất chứa tình yêu trong đó của Shi-chan ra.

Hộp bento hôm nay vẫn như mọi khi mà thôi.

Không, nó vẫn có hình trái tim ở đó mà.

Nhưng bento của Shi-chan hôm nay vẫn có cái khác.

Tôi vô thức quay ra nhìn Shi-chan, và em ấy ở đó mỉm cười thích thú.

Takayuki và Shimizu-san đang theo dõi chúng tôi cũng không biết sao tôi lại bất ngờ hay Shi-chan lại thích thú như thế, hai người họ nhìn tôi với ánh nhìn rất bối rối và không biết chuyện gì xảy ra.

Ừm thì, cũng dễ hiểu mà.

Nhìn nó cũng chỉ là hộp bento bình thường, nên họ không hiểu sao tôi lại ngạc nhiên thế.

Xem nào, dù trông có bình thường thì trên đó vẫn có chữ “EM YÊU ANH”  viết bằng rong biển.

Đúng vậy, đó là do lúc đi về nhà hôm qua.

Shi-chan đột nhiên lấy mảnh giấy trong cuốn vở ra và hỏi tôi câu hỏi.

“Em có câu hỏi này cho anh nhé Takkun!”

Hmm? Một trò chơi à? Được thôi em.”

“Tèn ten! Câu hỏi đầu tiên! Anh thích ăn gì hơn: 1, đồ chiên, hay 2, ớt chuông nhồi?”

“Hmm, đậu phụ cũng được, nhưng anh lại muốn cái 2, ớt chuông nhồi hơn.”

Trò chơi này là câu đố hai phương án lựa chọn, như kiểu một bài kiểm tra hay gì đó tương tự thế.

Tôi thành thật trả lời từng câu hỏi Shi-chan đưa ra.

Shi-chan trông rất vui và em ấy viết những đáp án ra vở.

Sau câu thứ ba thì tôi nghĩ ra một thứ rất hay để có thể ngóng chờ rồi.

Tôi biết là tất cả câu hỏi là về đồ ăn, và việc đó tức là em ấy nói về những món ăn kèm trong hộp bento rồi.

Sau khi em ấy hỏi xong thì tôi nói với em ấy.

“- Đây có phải điều anh ngóng đợi ngày mai không?”

“Thì, anh biết đấy, người trả lời đúng hết các câu đố sẽ được thưởng mà.”

“Thì dù gì anh cũng biết đó là câu đố mà.”

“Anh biết rồi ư? Vậy tiêu đề là “Món ăn yêu thích của Takkun là gì!”

Câu đố là về món ăn yêu thích của tôi, nên tôi đưa ra những câu trả lời hoàn toàn chính xác.

Tất nhiên Shi-chan cũng biết, và chúng tôi phá lên cười khi biết những câu đố này ngớ ngẩn thế nào.

Thế là, hộp bento hôm nay đầy ắp món tôi thích nhờ có những câu trả lời chính xác đó.

Thực sự thì tôi không những dấu hiệu như kiểu cái hình trái tim này nó sẽ còn đi xa thế nào nữa, nhưng Shi-chan đã thể hiện tình yêu của mình theo cách khác.

“Cảm ơn em nhé, Shi-chan. Hộp cơm này như kiểu giấc mơ của anh thành hiện thật rồi.”

“Hehehe, em mừng khi nghe anh nói điều đó! Ăn ngon miệng nhé.”

Và thế là hôm nay tôi thưởng thức hộp cơm với những món ăn mình thích và cũng tràn đầy tình yêu.

Thấy chúng tôi như thế thì Shimizu-san có vẻ đã nhận ra điều gì đó và nói, “Hiểu rồi, mình không biết là vẫn còn cách đấy. Dù gì mình nghĩ mình không thể đấu lại Shion-chan rồi.” Cô ấy mỉm cười như thể đã từ bỏ, và cuộc chiến bento có vẻ đã kết thúc với chiến thắng của Shi-chan.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận