• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 35

0 Bình luận - Độ dài: 2,029 từ - Cập nhật:

- Briana Mosley, đó... là cúc trắng ấy hả? 

- Tớ chuẩn bị cho cả hai tình huống ấy mà.

Bree ném bó hoa cúc xuống đất không chút do dự, rồi bắt đầu nức nở.

- Xin lỗi, Ariel. Là vì tớ... tớ đã cầu xin được đổi bạn cùng phòng...

- Chuyện đó thì liên quan gì... nhưng thật đấy à? 

Tôi trố mắt kinh ngạc. Bree liền thêm vào.

“Lúc đó là tháng Ba mà... khi ấy tụi mình đâu có thân.” Tôi nghiêng người lại một nửa rồi lẩm bẩm. “Nói không thân là còn nhẹ...tớ hiểu mà". Chuyện qua rồi thì làm gì được nữa. 

- Trò Mosley! Không được vứt rác trên sàn phòng bệnh. 

Một lúc sau, giáo sư Chapman bước vào và la toáng lên. Rồi ông ấy đi tới, nhanh nhẹn nhìn qua tôi rồi nhìn thiết bị kiểm tra, đầu nghiêng một bên vẻ khó hiểu. Vì là người lai khổng lồ nên mọi thứ ở ông ấy đều lớn hơn người thường gấp rưỡi, điều này khiến những cử chỉ dễ thương của ông ấy trông đáng sợ kỳ lạ.

- Tốc độ hồi phục này phi thường thật đấy. Trò Mosley, em có ẩn giấu thánh lực gì trong người à? 

Đến lượt Bree nghiêng đầu ngờ vực.

- Thánh lực đang luân chuyển trong người trò Dalton. Nói ra hơi ngại chứ còn mạnh hơn cả của tôi nữa.

Nghĩa là dường như có người nào đó đã yểm phép chữa trị lên tôi trong lúc giáo sư Chapman không hề hay biết. Mà người đó còn sở hữu thánh lực cực mạnh nữa. Khi ông ấy uốn éo ngượng nghịu, một luồng gió lớn nổi lên, làm những bông hoa của Bree tung bay. Cô ấy phải vội lấy tay che lại để bảo vệ hoa khỏi gã khổng lồ dịu dàng kia.

- Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc là em sẽ được xuất viện vào ngày kia đấy. Chúc mừng nhé, trò Dalton!

Tiếng vỗ tay của giáo sư Chapman vang lên như sấm rền. Tôi và Bree bịt tai, mỉm cười nhìn ông ấy hồ hởi bước ra khỏi phòng.

- Tớ thích ổng trông to bự như vậy. Kiểu như dễ thương gấp đôi ấy.

- Đồng ý hai tay luôn. 

Bình hoa của Bree cuối cùng cũng được đặt lên cái bệ cạnh giường, ở đó đã chất đầy mấy món linh tinh, nên cô ấy phải dùng bình hoa đẩy nhẹ mọi thứ sang một bên.

Trong đó, nổi bật nhất là mấy viên kẹo nhiều màu, tổng cộng có năm viên. Khi tôi hỏi "Gì đây?" thì Bree chưng hững đáp lại.

- Là của con rồng con báo lịch họp "câu lạc bộ đọc sách" cho cậu ấy. Mỗi ngày nó đem tới một viên đó. 

Giọng Bree nhấn mạnh ở cụm “câu lạc bộ đọc sách”, rõ ràng vẫn nghi cái tờ giấy ấy là tôi đang vụng trộm với ai đó. Tôi bóc một viên bỏ vào miệng, suýt nữa thì sặc.

"Mỗi ngày một viên” nghĩa là... đã năm ngày trôi qua từ khi tôi ngất à? Giờ nghĩ lại, đúng là tôi đã ở thế giới của Florence Belle đúng năm ngày. Vậy thì... chắc nó không phải là thế giới bên kia thật.

Dù sao thì quà thăm bệnh từ Jaden cũng không tệ. Vì không thể tự do vào khu bệnh của nữ nên Clay chắc đã làm chim đưa thư thay rồi, mà nói rồng đưa kẹo thì đúng hơn. Thông minh ghê. Nếu lỡ Jodie thật sự trở thành công tước phu nhân Spencer thì không biết tôi có thể có một con rồng không nhỉ?

- Còn cái này Bolton bảo tớ đưa cho cậu. Bảo là đọc giết thời gian.

- Ồ, cảm ơn nhiều. 

Tôi nhận lấy cuốn sách có tiêu đề Tất tần tật về khiêu vũ Vũ Hội – 86 điệu dễ học nhất, rồi nhét thẳng vào khe giữa giường và tường. Tôi sẽ bảo là mình làm mất rồi. 

Chúng tôi tiếp tục buôn chuyện cho đến khi bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Chủ yếu là về những gì đã xảy ra trong học viện suốt năm ngày tôi nằm liệt giường.

Trước tiên, chuyện giữa tôi, Kyle và Blossom vẫn chưa bị ai phát hiện. Vì Kyle không hé một lời trước giáo sư Humphreys. (Thật ra thì... giải thích thế nào đây? Rosemary Blossom dùng phép lạ thao túng Kyle rồi sai cậu ấy giết tôi? Kể cả giáo sư Moore tin chuyện có thể dùng đậu để nướng bánh óc chó, cũng sẽ nghi ngờ cho xem.)

Tuy nhiên, Kyle không chối chuyện đã làm tôi bị thương, và vì vết thương của tôi nghiêm trọng hơn của cậu ấy nên hiện Kyle đang bị quản thúc trong ký túc xá, chờ quyết định xử lý, cho đến khi nạn nhân là tôi tỉnh lại. “Gì cơ!” Tôi liền tức giận gào lên. 

- Kyle không có lỗi! Ý tớ là, không hẳn... À, kiểu... không hoàn toàn là lỗi cậu ấy!

- Nếu không phải thì không phải chứ. 'Không hoàn toàn' là sao? Bộ ai dí dao bắt cậu ta giết cậu à? 

Bree khoanh tay, sắc sảo đáp lại đúng kiểu Brianna Mosley thông thái và nó thật sự gần đúng với sự thật. Tôi câm như hến, nhưng rồi chợt nhớ ra, liền hỏi lại.

- Kyle bị quản thúc á?

- Không được rời khỏi phòng trừ lúc ăn với đi học. Còn bị giăng kết giới nữa cơ.

Vậy cái người lúc nãy là ai? Tôi há hốc mồm nhìn Bree. Chẳng lẽ tôi mơ? Nhớ quá nên mơ thấy cậu ta à? 

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Chưa kịp phản ứng, Christa Edwards đã bước vào cùng với cây bút lông đã nhúng đầy mực phép.

- Christa Edwards của tòa soạn Thời báo Fitzsimmons đây. Cậu là Ariel Dalton đúng không?

- Edwards, chúng ta lần đầu gặp nhau à? 

Cái máy ghi bệnh trạng liền phát hiện ra một căn bệnh khác của tôi. “Chứng lo âu – 15%”. Edwards chắc chắn đã thấy nhưng chẳng mảy may quan tâm.

- Giữa cậu và Kyle Villard là quan hệ gì? Có đúng là cậu ta đã tấn công cậu dã man không? Còn Rosemary Blossom nữa, liệu có liên quan gì không?

- Này, Christa Edwards! Ariel là bệnh nhân đấy! Cậu ấy cần được nghỉ ngơi!

- Trông cậu có vẻ lúng túng. Không cần trả lời đâu. Nghe nói cậu đã ứng tuyển Nữ hoàng dạ hội vì ghen tuông với cô ấy. Tất nhiên, chỉ là tin đồn thôi nhỉ? 

- Tào lao quá!

Bree gào lên chứ không phải tôi, nhưng Edwards chẳng thèm liếc mắt. Đôi mắt sáng quắc của cô ta chỉ dán chặt vào tôi, như thể sự thật được viết trên trán tôi vậy.

- Vậy thế nào? Hai người chỉ là bạn thuở nhỏ thôi sao? Hay là như này: đôi uyên ương trẻ từng hẹn ước tương lai với nhau, nhưng rồi một kẻ thứ ba xinh đẹp xen vào, khiến đôi trẻ chia ly, còn cô gái không thể chấp nhận đã đòi hỏi lời giải thích từ chàng trai... và rồi thứ nhận được chỉ là sự bạo lực dã man. Kyle Villard có tiếng tốt trong học viện, nhưng ai mà chẳng có mặt tối, phải không?

- Này, Edwards.

Lúc này, chỉ số lo âu của tôi đã lên gần 20%. Tôi bình tĩnh nói tiếp.

- Câu thần chú khiến cậu nôn ra chất nhờn, thật ra là do tôi tạo ra đấy.

Ọe! Christa Edwards liền ôm miệng. May là ký ức đó vẫn còn sống động.

- Cậu cũng biết rồi đó, tôi không giỏi dùng phép như Kyle. Vậy nên tôi cũng phải thôi trò đó. Tôi toàn làm người ta nôn ra thứ khác không à, có lần còn ra cả cá mòi chảy nữa cơ, ghê lắm ấy.

Trong lúc nói, tôi vẽ một vòng tròn phép. Mặt Edwards liền trắng bệch.

- Bây giờ thế trạng tôi dở quá, biết đâu... nó lại phun ra từ lỗ khác á. Mà cũng có khi đổi lại thành cá thu chảy nữa.

Cô ta ném cả bút mà chạy mất dép. Tôi định bẻ đôi cây bút nhưng chẳng đủ sức, đành nằm vật ra. Brianna và tôi tiếp tục nói xấu Christa Edwards cả khúc rồi cô ấy phải vội vàng rời đi để lại câu "Tớ muộn học mất rồi".

***

Theo lời giáo sư Chapman, cơ thể tôi đang luân chuyển thần lực, có lẽ vì thế mà tôi không tài nào ngủ được. Tôi lắng nghe tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ, rồi chợt thèm kẹo. Tôi lần tay tìm kẹo nhưng thay vì chạm phải viên kẹo vuông vắn, tôi chạm phải thứ gì đó cứng và tròn làm bằng kim loại.

Là một chiếc đồng hồ quả quýt. Trên mặt khắc những đường vân uốn lượn và biểu tượng con sói đơn giản nhưng sắc sảo. Người khác thì không biết, chứ tôi thì nhận ra ngay, đây là di vật của ông nội Damien mà Kyle Villard cực kỳ quý trọng. 

Sao nó lại ở đây thế? Tôi cau mày, và đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ngay bên tai.

- Ồ, ngầu phết đấy chứ.

- Hết hồn!

Tôi nhìn Edgar Ramos đang treo mình ngoài cửa sổ, trong đầu đã bíp bíp vài câu, cậu ta thì chống tay lên bậu cửa, cười như điên.

- Này, đừng có chọc cười tôi nữa. Tôi sắp rớt tới nơi rồi. 

- Cậu rớt luôn cho rồi.

Tôi toan đóng cửa thì cậu ta vội nắm lấy cổ tay tôi.

- Quý cô Dalton nhẫn tâm vậy sao? Đây là tầng ba lận đấy.

- Ừ, không phải tầng bốn. 

Dù gì tôi cũng kéo cậu ta lên. Với cánh tay lực lưỡng ấy, cậu ta chắc tự leo cũng được, nhưng vì cứ lải nhải mãi nên tôi phải giúp thôi.

"Đúng là cậu đã tỉnh rồi" Edgar vừa phủi bụi quần vừa nói. Tôi hỏi sao cậu ta biết tin nhanh thế, cậu ta chỉ "Ờm" rồi xoắn một lọn tóc màu lúa mì trên tay. Trời đất, Bree, biết vậy tôi làm phép cho cái lưỡi của cô ấy dính vào vòm họng trước khi đi rồi.

- Sao không đi bằng cửa chính? Hay ở Nadon leo vào cửa sổ mới lịch sự? 

- Cậu thật sự không biết nên tôi nhịn đó, bây giờ nơi này bị canh nghiêm ngặt lắm đấy.

- Canh á?

- Cậu suýt chết đấy. Nếu Villard không đem cậu cho Keran thì giờ chắc cậu thế này rồi.

Cậu ta liền rạch một đường ngang ở cổ để minh họa.

- Nghe nói Villard đã làm cậu bị thương đúng không? Vậy mà sao tên đó lại cuống đến vậy nhỉ? Không hiểu nổi. Tại cậu ta mà tưởng như tổn thọ mười năm rồi đấy. 

- Gì mà cậu tổn thọ? 

- Cô Dalton vừa nhẫn tâm vừa vô cảm thật đấy. Người lạ mà nghe cậu bị thương nhém chết cũng thấy sốc thôi. 

- Cái đó của tôi mà! 

Không biết từ bao giờ, Edgar đã ngồi lên bàn điều khiển, ăn một viên kẹo rồi kêu lên 'ặc' 

- Ngọt dữ. Khẩu vị của cậu con nít ghê.

- Ai cho cậu ăn hả?

- Muốn lấy lại không? Đây này.

- Kinh quá. 

Cậu ta giữ viên kẹo ở hai răng cửa rồi chồm tới. Tôi phát ghê, chộp lấy vỏ kẹo ném vào mặt cậu ta. 

- Với lại tôi đang theo đuổi cậu.

- Theo thời báo Fitzsimmons thôi. 

- Quá tiện luôn. Tôi không cần phải giả vờ đi chơi với mấy cô gái khác nữa, không phải tính của tôi. Một cái cớ hoàn hảo. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận