- Thế còn cậu thì sao? Ý tôi là, cậu thay người khác đến một nơi có thể mất mạng, tức là chính cậu cũng có thể chết đấy?
- Ai lại tiếc thương một thanh gươm gãy chứ?
Ramos có tài đưa ra những lời nặng nề nhất theo cách nhẹ tênh. Cậu ấy dường như đã quá quen với việc bị xem như một công cụ. Sao lại có thể như thế được nhỉ? Nadon và Ramos giống nhau như đúc, chiều cao cũng tương đương, tính cách và thành tích học tập cũng chẳng khác bao nhiêu. Thế mà một người có thể trở thành vua, còn người kia thì có thể chết vì người còn lại sẽ trở thành vua. Một câu chuyện thật khủng khiếp.
Về thân phận của cô Proctor cũng vậy—khi tôi hỏi liệu tôi có thể biết mấy chuyện trọng đại như thế này mà không sao không, Ramos chỉ cười khẽ. Dù sao thì tôi cũng phân biệt được hai người họ, cố giấu diếm cũng chẳng ích gì.
Cậu ấy không nói sai. Chỉ là tôi vốn là người ngoại quốc, nên cơ hội được chứng kiến buổi lễ mà người thừa kế ngai vàng Nadon tham dự là bằng không. Nghĩ lại thì, có lẽ cậu ấy chỉ muốn giãi bày với ai đó. Về bất hạnh của chính mình.
Bất hạnh cũng giống như hòn đá trên đường ray—dù nhỏ đến đâu, nó cũng có thể làm chệch hướng cả một cuộc đời. Cứ giữ khư khư trong lòng chỉ như tưới nước vào vết thương thôi. Người ta thường bảo, hạnh phúc nếu chia sẻ sẽ nhân đôi, còn bất hạnh nếu chia sẻ sẽ giảm một nửa, nhưng mỗi khi nghe ai kể về hạnh phúc của họ, tôi lại thường thấy… đau bụng. Thế nhưng lần này, tôi thực sự mong bất hạnh của Ramos đã vơi bớt phần nào nhờ tôi.
Khi sánh bước cùng Ramos, tôi nghĩ đến dăm ba câu an ủi có thể khiến cậu ấy vui hơn một chút. Tôi vốn không giỏi chịu đựng những bầu không khí nghiêm túc, nên phải dốc hết can đảm mới dám thốt nên lời.
Trong lúc đó, ký túc xá nữ sinh, đích đến của chúng tôi, đã gần ngay trước mắt. Không thể chần chừ thêm, tôi ngẩng đầu nhìn Ramos. Và rồi, qua bờ vai cậu ấy, tôi thấy một điều kỳ lạ.
Một vết nứt ngắn ngủn và méo mó như bị ai vạch lên giữa các vì sao. Nó có màu đen như thể ai đó đã xé toạc bầu trời và để lộ phần thịt đen ngòm bên trong.
Khi tôi chỉ về phía đó, Ramos liếc qua và nói một cách thản nhiên: “Cánh cổng phù thủy chăng?"
Ngược dòng lịch sử lục địa, phù thủy từ xưa vốn nổi tiếng về ma thuật đen và lời nguyền, mạnh mẽ đến mức từng đe dọa đến quyền lực của những kẻ đội vương miện, vì thế họ luôn bị xem là tà ác. Dù sau này chiến tranh bùng nổ và phần lớn nhân loại có thể dùng ma thuật, thì vẫn chẳng ai dám tự nhận là phù thủy. Người ta chỉ truyền miệng rằng họ đang ẩn náu nơi tận cùng lục địa, ôm mộng trả thù.
Theo truyền thuyết, để trở thành phù thủy thì cần nhiều vận may và nỗ lực hơn hẳn pháp sư. Và “cánh cổng phù thủy” chính là nơi đó. Ở một vài nơi trên lục địa, con đường dẫn đến chốn ẩn thân của phù thủy sẽ xuất hiện cực kỳ hiếm hoi. Nếu ai bước vào và đi đủ một trăm bước, người đó sẽ trở thành phù thủy: có được sức mạnh nhưng cái giá phải trả là mái tóc rối tung, sống mũi gù, thắt lưng còng, và bị nhấn chìm trong hận thù bất tận.
Dù vậy, tất cả vẫn chỉ là truyền thuyết. Vì phù thủy có tính biểu tượng nên những vật phẩm liên quan đến họ luôn rất được săn đón. Là chủ thương hội tương lai, tôi nắm rõ những thông tin liên quan. Nhưng chưa từng nghe thấy ai thực sự biến mất sau khi bước qua “cánh cổng phù thủy” cả.
Khi tôi nói vậy, Ramos chỉ khẽ gật đầu bảo "Tôi cũng chả rành mấy.” Khác với tôi, cậu ấy dường như chẳng cảm nhận được điều gì từ vết nứt u ám và kỳ dị kia.
Một nỗi bất an khủng khiếp bất chợt ập tới. Tôi không thể ngừng tưởng tượng bầu trời đen thẳm ấy sẽ nuốt chửng mình. Tôi vội vàng chào Ramos qua loa, để lại cậu ta bối rối rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng.
***
Alisa Dalton và Rohan Dalton đã đến Fitzsimmons. Cùng với họ là cô mèo dũng mãnh nhất thế gian—Lilu. Dù tôi đã bảo không cần cả gia đình đến, mà có đến thì chỉ khiến tôi ngượng chết thôi, họ rõ ràng chẳng hề để tâm. Chỉ cần nhìn chiếc áo sơ mi ngắn tay lòe loẹt của bố và chiếc mũ rộng vành của mẹ là tôi đã đoán ra: chuyến đi này chẳng liên quan gì đến buổi tư vấn hướng nghiệp của tôi cả.
Bố mẹ đưa cho tôi hai rương đầy ổ khóa phép cùng với Lilu, rồi rảo bước đến văn phòng giáo sư Humphreys. Sau đó thì… chẳng để lại lời nhắn nào mà biến mất. Tôi đã quen với chuyện đó nên cũng chẳng mấy hoang mang.
Sống ở lãnh địa Dalton nơi quanh năm u ám, hễ có cơ hội là họ lại chuồn đi du lịch. Cứ đến đầu tháng Tư, họ lại vội vã đến đây, rồi tranh thủ tận hưởng miền nam Milua đầy nắng cho đến khi kết thúc tuần lễ họp phụ huynh.
Rồi chuyện kinh hoàng mới bắt đầu—Brianna. Cô ấy có chút chứng sợ mèo, nên tội nghiệp Lilu phải trốn trong chăn mỗi khi Bri ở trong phòng.
Là một người chủ yêu Lilu trên hết, tôi đành tranh thủ giờ nghỉ đưa em đi dạo quanh Fitzsimmons. Lilu rất thích khoe vẻ đáng yêu của mình trước người lạ.
Ở quảng trường, gian hàng ổ khóa phép của Brennan và Kyle tấp nập người. Mấy học sinh năm nhất mang cả ví tiền dày cộp chứng tỏ mình là quý tộc, nhưng chúng sẽ mất tất cả khi vẫn đang rồng rắn xếp hàng trước tấm biển đủ màu trên tay Kyle.
Trong khi Kyle dùng tài ăn nói trời ban để dụ dỗ khách, Brennan thì tranh thủ nhét hàng vào tay họ rồi thu tiền, phối hợp ăn ý đến đáng nể luôn.
- Buôn bán có vẻ phát đạt nhỉ?
- Ôi dào, còn gì nữa. Tất cả là nhờ ai cơ chứ.
Brennan cười toe đến tận mang tai. Có vẻ lời lãi kha khá. Kyle, thấy tôi đang ôm Lilu, liền lật tấm biển để dòng chữ “Ổ khóa phép bảo mật tối đa: chống bị lũ yêu tinh xấu xa cuỗm mất tiền tiêu vặt!” biến thành “Ổ khóa ma thuật bảo mật tối đa: liên hệ Kyle Villard (năm 5) và Brennan Stokes!”
Lilu nhận ra Kyle khi cậu ấy tiến lại gần, liền rên rỉ thích thú rồi vùng ra khỏi tay tôi, nhảy tới dụi đầu và thân vào người cậu ấy, cái đuôi vểnh cao lên.
- Con bé này vẫn yêu tôi hơn là cậu đấy.
- Biết rồi.
- Sao không đối xử tốt với Lilu từ đầu ấy.
Tôi đã cưng chiều Lilu hết mức rồi còn gì. Toàn cho em ăn món khoái khẩu, chơi đến rã rời cả tay, và thậm chí còn tự tay dọn vệ sinh vì sợ nếu niệm chú sẽ làm em ấy sợ hãi nữa chứ.
Thế mà, nếu có cuộc thi “mèo vong ơn bội nghĩa,” Lilu chắc chắn sẽ đoạt cúp. Con bé vẫn mê mẩn Kyle hơn tôi. Chẳng hiểu tại sao.
Kyle vỗ nhịp nhàng lên mông Lilu khiến em gừ gừ vì thích thú. Trong lúc đó, Brennan thử chạm vào lòng bàn chân của Lilu và bị móng vuốt của em cào một phát chí mạng lên mu bàn tay.
Tôi đang chán nản, nhưng thấy Brennan bị Lilu cào toét cả tay thì đỡ buồn hơn chút. Lilu không phải ghét tôi, mà là quá yêu Kyle thôi. Chắc vậy.
- Kia là gì vậy?
Phía đối diện gian hàng cũng đông nghịt người. Khi tôi hỏi, Kyle và Brennan nhún vai tỏ vẻ không biết. Tôi kiễng chân nhìn thử, nhưng người đông đến mức chỉ thấy được mấy cái đầu đầy màu sắc.
- Muốn anh đây cõng không, Ari bé con?
- Khỏi cần.
Kyle ngồi xuống, chìa lưng ra như thể đang làm việc thiện. Tôi bèn đập một phát vào tấm lưng đáng ghét đó rồi trèo lên rương hàng.
Và rồi, một bóng người lách qua đám đông đầy màu sắc ấy hiện ra. Trời ạ. Tôi hít vào một hơi.
Kaitlyn Đại Đế, người tôi chỉ từng thấy qua trang sách lịch sử lục địa, đang ở đó.
Bà rất cao, vai rộng và dáng đứng thẳng tắp. Tuy thân hình hơi đầy đặn, nhưng điều đó lại khiến bà trông như một hiệp sĩ giải ngũ sau những chiến công lẫy lừng nơi chiến trường khốc liệt.
Bà ấy khoác lễ phục rườm rà như trên sách báo, đi kèm là hơn chục người tùy tùng. Trong đó có cả tên Adam Walsh đáng ghét và bố hắn. Hầu tước Walsh được xem là tình nhân không chính thức của Kaitlyn tại Thánh quốc Illestia, và Adam luôn lấy điều đó làm vinh dự, nên sự có mặt của hắn chẳng có gì bất ngờ.
Kaitlyn Đại Đế, dù còn sống, vẫn được gọi là “Đại Đế” vì những thành tựu lẫy lừng của mình. Giáo sư Chapman dạy môn trị liệu, luôn kể chuyện bà dùng thần lực chữa khỏi cho hàng trăm thương binh trong doanh trại thế nào.
Trong môn chiến thuật, bà được ca ngợi vì mưu kế kỳ tài từng dùng trong cuộc chiến thống nhất miền Đông lục địa ra sao. Trong lớp chính trị, người ta giảng về cách bà loại bỏ đối thủ khéo léo đến mức nào.
Nhưng truyền kì về tên gọi "Đại đế" lại là một câu chuyện khác.


0 Bình luận