Có vẻ như họ thấy có điều gì đó bất thường, nên vừa thì thầm với nhau vừa nhìn tôi, nhìn bộ váy và rồi lại nhìn nhau.
- Chẳng phải cái này đã bị hủy rồi sao? Người cao hơn trong hai người trách móc người còn lại.
- Đồ ngốc này, cô tóc nâu mặc bộ màu xanh navy cơ.
Nghe đến đó, tôi đoán là Bolton đã đặt váy cho một người khác trước khi đặt cho tôi. Mà nếu họ gọi tôi là "cô tóc nâu" thì chắc hẳn cô gái kia có màu tóc khác rồi.
Tôi cẩn thận quan sát chiếc váy màu vàng nhạt mà họ mang đến. Những hạt ngọc trai nhỏ đính trên lớp ren tinh xảo ôm lấy phần ngực và tay áo. Những bông hồng thêu dọc theo tà váy toả ra mùi hương nhẹ nhàng, chân thật đến mức trông cứ như hoa thật.
À ha. Tôi hiểu rồi. Chiếc váy này là cho Rosemary Blossom.
Theo tôi biết, bạn nhảy của Blossom là Nadon. Vốn dĩ cô ấy cũng là người Ilestia như Bolton, nên không thể nào trở thành bạn nhảy của cậu ta được. Thế nhưng, dường như Bolton vẫn muốn tặng váy cho cô ấy. Chỉ là cuối cùng lại bị hủy mất, nghĩa là món quà này chưa bao giờ được gửi đi. Có lẽ trong lúc Bolton còn đang chần chừ, Nadon đã ra tay trước.
Tôi không thân thiết với Bolton lắm, ngoài sân luyện kiếm thì gần đây cũng chỉ gặp nhau ba lần, nhưng thế cũng đủ để biết cậu ta không phải kiểu người quyết đoán trong những chuyện thế này. Lần nọ, lúc tôi và Bolton còn đang bận cãi vã và giẫm lên chân nhau trong buổi tập nhảy, Nadon có đưa Blossom ra vào phòng hội học sinh. Lúc ấy, mặc dù tự nhận mình là bậc thầy khiêu vũ, Bolton lại dẫm lên chân tôi khi lén nhìn Blossom, thế mà đến cuối cùng vẫn chẳng nói nổi một câu với cô ấy.
Chiếc váy vốn dành cho Blossom, nhưng không đến được tay chủ nhân, cuối cùng lại bị đóng vào hộp. Trong khi người thợ thấp hơn vội vã đi lấy chiếc váy xanh navy của "cô tóc nâu", người thợ cao hơn trèo lên ghế đẩu để đo lại số đo của tôi.
Để phá vỡ bầu không khí im lặng có phần gượng gạo, tôi khen ngợi chiếc váy màu vàng nhạt mà họ làm ra. Người thợ cao hơn vui vẻ khoe rằng đây là chiếc váy mà cô ấy đầu tư nhiều công sức nhất. Cô ấy cũng không hiểu tại sao Bolton dù đã bỏ ra số tiền khổng lồ lại hủy đơn đặt hàng khi váy đã gần hoàn thành.
Tôi rất muốn tìm ra điểm yếu của Marquise Bolton, nhưng tôi không có hứng thú với mối tình đơn phương đáng thương của cậu ta chút nào. Tôi lại im lặng, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên ngượng ngùng lần nữa. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
***
Vào ngày diễn ra dạ tiệc, ở ký túc xá trông ai cũng tất bật hơn bao giờ hết. Mấy đứa học sinh gọi người hầu của mình đến giúp chuẩn bị trang phục, giày và phụ kiện, khiến hành lang tràn ngập bóng người qua lại. Vì họ chưa quen với sự bình đẳng của Fitzsimmons, nên cứ mỗi lần va vào nhau là lại cãi nhau ỏm tỏi.
Khi tôi còn là bé con nghịch ngợm ở Dalton, người giúp tôi chuẩn bị cho những dịp thế này là bà vú Maddie. Nhưng giờ bà đã gần sáu mươi, không thể chèo đèo lội suối đến tận Fitzsimmons được nữa. Vậy nên, tôi chỉ mặc chiếc váy do Bolton gửi đến, thoa chút son môi, và xem như đã sẵn sàng.
Brianna dù không được coi là quý tộc chính thức, nhưng không thiếu tiền để mua lòng trung thành của kẻ khác. Cô ấy đã có sẵn năm, sáu người hầu vây quanh. Khi cô ấy nhìn vào gương để kiểm tra mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng, Brianna bỗng tròn mắt khi thấy tôi đứng ở cửa.
- Ariel Dalton! Nếu cậu dám bước thêm một bước nữa, chúng ta tuyệt giao ngay tức khắc!
Ngay sau đó, Brianna cùng đám người hầu của cô ấy vây quanh, kéo tôi ngồi xuống giường, không để tôi có đường trốn. Chỉ trong chớp mắt, nước hoa đã được vẩy lên cổ và ngực tôi. Lớp son tôi thoa qua loa bị lau sạch bằng những đôi bàn tay thô ráp, rồi thay bằng một thứ gì đó được làm từ cánh hoa ngâm trong dầu, khiến đôi môi và gò má tôi trở nên rực rỡ hơn cả. Một ai đó còn rắc thứ bột lấp lánh lên váy của tôi, khiến nền vải xanh navy sáng lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao.
Sau cùng, họ tết tóc tôi lên gọn gàng, cố định ở sau đầu. Đến lúc ấy, tôi mới được thả tự do. Brianna nhìn tôi trùng xuống như cái áo cũ rồi nở nụ cười mãn nguyện.
- Như này mới là bạn của tớ chứ.
Brianna có vẻ rất tự hào về thành quả của mình. Còn tôi, tôi lại tự hào vì cô ấy đã gọi tôi là "bạn". Thế nên, chúng tôi tay trong tay mùi mẫn bước ra khỏi phòng.
Trước tòa ký túc xá nữ, một nhóm nam sinh đang tụ tập, chờ đợi bạn nhảy của mình. Tôi để Brianna đi cùng Brennan, còn mình thì đảo mắt tìm Bolton. Nhưng lại chẳng thấy có "con công" nào quanh đây cả.
Thay vào đó, Edgar Ramos lại là người nhận ra tôi trước. Cậu ta đang kẹp chiếc túi của Anais O'Brien dưới nách. Tôi liền bước đến gần và sút ngay vào ống khuyển của cậu ta một cái.
Đôi giày mà Bolton chọn cho tôi có gót thấp để giúp tôi giữ thăng bằng tốt hơn, nhưng phần mũi giày nhọn hoắt lại được nạm đầy đá quý, chắc chắn đã gây sát thương không hề nhẹ.
- Ái! Sao thế? Tôi làm gì sai à?
Ramos ôm chân, nhăn nhó.
- Đây là cái mà cậu kêu là sẽ xử lý đó à? Bằng cái bài phỏng vấn chết tiệt đó ư?
Chả là số mới nhất của Thời báo Fitzsimmons có một bài phỏng vấn độc quyền với Edgar Ramos, chiếm trọn cả trang nhất. Trong đó, cậu ta lên tiếng về vụ tai tiếng giữa tôi và cậu ta, nhưng toàn bộ đều là xạo hết.
Ramos không hề nhắc đến Cleveland hay Walsh. Cậu ta chỉ thao thao bất tuyệt về gu phụ nữ thất thường của mình, về những chiêu mà cậu ta dùng để quyến rũ họ. Cậu ta còn kể lại chi tiết cách "cố gắng quyến rũ tôi trong tám tiếng bị mất tích", và sau đó tôi đã khước từ cậu ta như thế nào.
Nói cách khác, cậu ta tự nhận mình là người đã nhốt cả hai trong kho dụng cụ ma thuật thực tập, rằng đó chỉ là một trò đùa ghê tởm của cậu ta, và nhấn mạnh rằng Ariel Dalton là một cô gái đoan chính đến mức không hề rơi vào cạm bẫy.
Hoàn toàn vô lý, nhưng câu từ của cậu ta mượt đến mức người trong cuộc như tôi cũng bị thuyết phục.
Thật là ngu ngốc mà? Ngay sau đó, Fitzsimmons không còn bàn tán về tôi hay Kyle nữa. Người ta chỉ thích thú nói về việc Edgar Ramos là một kẻ cặn bã ra sao. Một số người bên phe Nadon còn nói rằng thật may mắn khi người từ bỏ quyền thừa kế vương vị không phải Nadon mà chính là Ramos.
Cái "giải quyết" mà tôi mong đợi từ cậu ta không phải như thế này. Thà rằng cậu ta cứ đi mà nướng chín mông đám người chỉ biết bịa đặt những lời nhảm nhí cho rồi, tôi cũng sẽ không tức giận đến mức này. Ngược lại, có khi tôi còn vỗ tay khen ngợi nữa.
- Chính cậu cũng hiểu mà. Nếu không làm thế thì đừng nói đến trang nhất, tới trang báo còn không có nữa kìa.
Ramos thản nhiên nói. Mà đúng là thế thật. Christa Edwards—người có chấp niệm tin mà không giật gân thì chẳng đáng một xu—sẽ chẳng thèm đoái hoài dù chúng tôi có phơi bày sự thật thế nào đi nữa.
- Cũng đúng. Nhưng giờ tiếng tăm của cậu còn tệ hơn cả trước.
- Nghĩa là trước kia danh tiếng của tôi đã ở đáy xã hội sẵn rồi à?
Ramos khoanh tay, lầm bầm với vẻ đe dọa. Tôi kiếm cớ nói rằng gót giày thấp đến mức ngón chân như sắp rời ra để nhanh chóng bỏ đi. Khi tôi vội vàng quay lưng, cậu ta bỗng nhiên nói với theo rằng.
- Mà này Dalton, hôm nay cậu xinh lắm đấy!
***
Mãi đến khi tiễn Brianna và Brennan, Elizabeth và Walsh, Kelly và cây đàn banjo của cô ấy xong, tôi vẫn chưa gặp Bolton. Chuyện đó khiến tôi có chút hụt hẫng.
Tất nhiên, tôi và Bolton không phải người yêu, cũng không quá thân thiết, nên cậu ta chẳng có nghĩa vụ phải hộ tống tôi đến buổi tiệc. Nếu phải nói chính xác hơn, chúng tôi thuộc kiểu "không ưa gì nhau", bởi những cuộc nói chuyện trong vài ngày qua chỉ toàn là công kích hoặc bôi nhọ nhau. Việc trở thành bạn cặp của nhau cũng không phải điều mà cả hai mong muốn. Tôi không còn lựa chọn nào khác, còn Bolton chỉ đơn thuần làm theo mệnh lệnh cấp trên.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không ngờ rằng Bolton lại tức giận đến mức bỏ qua cả việc hộ tống tôi—thứ mà ngay cả Walsh, kẻ không biết gì về phép tắc, cũng thực hiện. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, nơi màn đêm đang dần buông xuống, và nhớ lại những gì đã xảy ra giữa chúng tôi. Bộ chuyện tôi hỏi cậu ta có định mặc cùng một loại đồ lót vào ngày diễn ra buổi tiệc quá đáng lắm à?
- Cậu làm gì ở đây thế, Ari?
Khi nghe thấy biệt danh quen thuộc, tôi quay lại. Không ngoài dự đoán, đó là Kyle Villard.
Bình thường Kyle luôn để mái tóc đỏ rối bù, nhưng hôm nay lại chải ngược gọn gàng, để lộ vầng trán. Một cánh tay của cậu ta đang giữ lấy một nữ sinh mà tôi không quen. Nhìn gương mặt bầu bĩnh, vóc dáng nhỏ nhắn, và—quan trọng nhất—biểu cảm kiêu ngạo của cô bé, tôi đoán là năm nhất.
Cô bé ấy tự giới thiệu bằng một cái tên dài lê thê trong khi tôi còn chưa hỏi. Tôi thì vốn thích trêu mấy đứa năm nhất chưa quen với việc không được đối đãi đặc biệt như này lắm, thế nên để đáp lại mong đợi của cô bé, tôi cúi người chào một cách trang trọng đến mức như muốn dán người xuống đất.
- Đừng trêu em ấy. Em họ của Norman đấy.
- Lần này Norman Casey lại giúp cậu trốn tập luyện nữa à?
Tôi thì thầm bên tai Kyle. Cậu ta chỉ giơ ngón cái lên đáp lại.
- Cậu ghét tập luyện đến thế thì vào đội Crích-kê bằng sư làm gì chứ?
- Thì cậu từng bảo như thế rất ngầu mà.
- Thôi viện cớ đi. Chẳng phải cậu chỉ muốn gây ấn tượng để tán gái sao?
Kyle nhún vai, rồi lái sang chuyện khác.
- Mà này, kia chẳng phải bạn nhảy của cậu sao?
Đúng như lời Kyle nói, ở nơi cậu ta chỉ vào, Bolton đang đứng cùng Blossom và Nadon. Tôi vội nói lời tạm biệt với cô em họ đáng yêu của Casey và tên bạn thân của mình, rồi bước về phía đó.
Bolton đang mặc một bộ đồ được may từ chính loại vải làm nên chiếc váy của tôi. Túi áo khoác của cậu ta đã có thứ gì đó, nhưng thứ đó không phải là do nhận được từ bạn nhảy của mình như bao nam sinh khác. Chiếc boutonniere do thợ thủ công trên phố Finnegan làm vẫn còn nằm trong tay tôi.
Chiếc boutonniere mới của Marquis Bolton không có hoa oải hương hay lông cú tuyết mà cậu ta từng đòi hỏi. Nó thậm chí còn chẳng mang sắc xanh nào. Thế nhưng, dù vậy, nụ cười thoáng qua khi cậu ta cúi xuống nhìn nó lại dịu dàng đến lạ. Tôi gần như có thể chắc chắn rằng người đã trao nó cho cậu ta chính là Blossom.
- Bolton!
Tôi lớn tiếng gọi. Mãi lúc này, cậu ta mới dường như nhận ra sự tồn tại của một người tên Ariel Dalton. Đôi mắt đờ đẫn như thể vừa bị đánh thức từ cõi mộng, từ từ hướng về phía tôi.


0 Bình luận