Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy

Chương 39 - Mười năm

5 Bình luận - Độ dài: 2,476 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

“Ừ.” Sau khi xác nhận câu hỏi của Fernando, Antec giễu cợt nói: “Câu nghi ngờ một huyền thoại lại đi đầu hàng giáo hội ấy hả? Ngài ấy được lợi lộc gì chứ? Pháp sư bình thường còn có thể nhận được sự an toàn và nguyên vật liệu do giáo hội cung cấp, chứ huyền thoại thì nhận được cái gì? Đợi đến khi giải quyết xong mối họa bên ngoài, ngài ấy chắc chắn sẽ trở thành một trong những hiểm họa tiềm tàng bị trừ khử đầu tiên.”

Giải thích sắc sảo, lưu loát thế này không giống thứ mà một tên nhát cáy như chuột cỡ Antec có thể nhất thời ứng biến ra được. Quá nửa là nhớ lại những gì nghe được khi Vua Ác Mộng và Stanis thảo luận rồi… Fernando cười thầm Antec trong bụng, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Các huyền thoại rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì ở Cufre?”

“Còn không phải là bí ẩn của đức tin, sự hình thành của thần linh sao?” Antec thản nhiên đáp.

Đôi mắt đỏ rực của Fernando trừng trừng nhìn gã, khiến gã dần dần không giữ được thái độ bình thản nữa, thế là đành rụt vai lại nói: “Cậu đang nghi ngờ cái gì?”

“Không biết. Nhưng tôi dám chắc đáp án không phải như vậy, ít nhất thì cũng không phải là đáp án cốt lõi.” Fernando trịnh trọng nói.

Antec thở phào rõ rệt, sau đó chân thành nhìn Fernando: “Ít nhất thì cũng có đáp án.”

“Hiểu rồi, tôi không hỏi nữa. Bắt một tên tiểu quỷ nhát gan phải gánh chịu áp lực vượt quá sức mình chỉ khiến hắn sợ đến mức đêm ngủ không nổi thôi.” Fernando nghe ra được ẩn ý trong lời Antec. Nếu cứ tiếp tục truy hỏi, e là sự an toàn của chính bản thân hắn cũng khó mà đảm bảo được.

Không hề giận dữ hay mỉa mai, Antec ngược lại còn cười ha hả vỗ vai Fernando: “Tôi càng sợ thì ngủ càng ngon.”

Từ đầu ngón tay bỗng truyền đến cảm giác mềm mịn, Antec liền vội vàng rụt tay lại như thể bị điện giật, mặt mũi đỏ bừng lên. Giờ Fernando vẫn đang là Lando!

Fernando bĩu môi. Cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục, hắn bèn nói: “Tôi vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mấy cái bí mật thối hoắc chôn dưới lòng đất này làm tôi phát ói, người nổi hết cả da gà lên rồi.”

Nói cho gọn lại thì, bí mật này khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

“Nãy tôi đã đưa đám người Beatty, Loiva đến đây rồi, đang ở ngoài thành ấy.” Antec lo thân phận Fernando bị Furan nhìn thấu, thế thì nhất định gã sẽ bị “liên lụy”, thành thử ngay khi Fernando vừa tỉnh lại, gã liền khuyên hắn nhanh chóng rời đi.

Fernando ngạc nhiên liếc Antec một cái: “Hiếm khi cậu lại chuẩn bị trước như vậy đấy.”

“Hehe.” Antec tận hưởng lời “khen” của Fernando.

Sau khi hàn huyên vài câu, hẹn sau này gặp lại, Fernando đi tới cửa và kéo tay nắm cửa bằng đồng thau ra.

Đúng lúc này, từ bên ngoài vừa hay có một người đàn ông chừng ngoài ba mươi đi tới, dung mạo bình thường, nếu thả vào đám đông thì chắc chắn sẽ bị “chìm nghỉm”.

Anh đảo mắt đánh giá Fernando từ trên xuống dưới, sau đó trầm giọng nói: “Mặc dù cậu biến thái, nhưng lại có năng lực dự cảm và phân tích vượt xa người khác. Điểm này không tệ.”

“Anh nghĩ ‘khen’ kiểu đó tôi sẽ vui à? Cái đồ không phân biệt nổi giữa mơ và thật.” Fernando vẫn thái độ trước sau như một đáp.

Người đàn ông này chính là Stanis, Vua Ác Mộng tương lai, người mà Antec đã từng miêu tả và đưa chân dung cho Fernando xem.

“Ngôn từ chẳng thể mang tới cho cậu lợi lộc gì, nhưng ma thuật thì có thể.” Stanis lãnh đạm nói. “Tôi nghe Antec nói cậu có cách nhìn khác về ảo ảnh và mộng cảnh. Mong là nó đừng có tầm thường quá, không thì chỉ phí thời gian của tôi.”

Fernando hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng anh cũng không làm lãng phí thời gian của tôi.”

Lấy “phòng bệnh” làm bối cảnh, hai người họ cùng Antec bắt đầu trao đổi kỹ lưỡng quan điểm về ảo ảnh và mộng cảnh với nhau. Tuy không đi sâu vào các chi tiết như biểu tượng ma thuật hay cấu trúc thần chú cụ thể, nhưng cuộc thảo luận vẫn tràn đầy sôi nổi, kích thích tư duy, giúp cho mỗi người đều thu được không ít lợi ích.

Một lúc sau khi Fernando rời đi, Furan, người bị thầy mình bắt đi làm “cu li”, mới tất tả chạy tới. Giữa cô và Fernando không thể nói là có tình yêu, nhưng nghĩ đến việc hắn gặp chuyện là do cô cung cấp tình báo sai lệch mà ra, trong lòng cô lại không khỏi cảm thấy áy náy mà tới với tâm thái muốn bù đắp ít nhiều.

“Gì cơ? Cô ấy quay về Holm rồi á?” Furan kinh ngạc nhìn Antec, trong đầu chỉ còn cảnh tượng miệng gã ngáp ngáp hết đóng lại mở.

Cô ấy vậy mà lại không thèm từ biệt mình? Những vui vẻ, sung sướng trong khoảng thời gian ấy không xứng để có dù chỉ một lời chào ư?

Nghĩ đến đây, rồi lại nghĩ tới việc Fernando bỏ đi mà phớt lờ mị lực của mình, trong lòng Furan không khỏi chua xót.

Đột nhiên, Stanis ở bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng: “Cô thích người có thân thể đàn bà nhưng linh hồn đàn ông à? Antec cũng không tệ đâu. Linh hồn cậu ta còn nhát hơn cả phụ nữ nữa, chỉ cần cải tạo lại thân thể cho hợp với yêu cầu của cô là được rồi.”

“Ý anh là sao?” Furan mới đầu ngẩn ra, nhưng rồi mọi nghi hoặc về Fernando trong thời gian qua bỗng mãnh liệt ùa về. Cô đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Antec – Fernando xét cho cùng cũng không phải dân chuyên giả gái, trong thời gian ngắn còn ổn ổn, nhưng khi liên tục tiếp xúc, những chi tiết khiến cho Furan cảm thấy khó hiểu vẫn thường lộ ra.

Antec hốt hoảng lùi lại vài bước: “Việc… Việc này không liên quan đến tôi. Là tự tên Fernando kia biến thái, thích biến thành phụ nữ mà.”

Gã còn chẳng dám nói dối trước mặt Furan.

Furan mặt mày u ám, răng nghiến kèn kẹt vào nhau, trầm mặc nửa ngày cũng không nói một lời. Tới khi Antec thấp thỏm bất an, định len lén dịch lại gần Stanis thì cô bỗng vung cánh tay lên: “Đợi lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ biến hắn thành phụ nữ thật sự!”

……

Mười năm sau. Cuối xuân, ngoại thành Rentaro cỏ non mơn mởn, chim hót líu lo.

Vẫn khoác trên mình chiếc áo choàng ma thuật đỏ tươi yêu thích, Fernando ung dung đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, chẳng coi những quý tộc, hiệp sĩ và giáo sĩ trong thành ra gì, chẳng mấy chốc đã đến trước nhà trọ Cá Nướng.

“Già Green, ông chưa chết à!” Vừa bước đến cửa, hắn đã hô to gọi nhỏ.

Già Green nheo một mắt nhìn hắn: “Cậu chết tôi cũng chưa chết đâu. Nhận thư hôm nay đi này.”

Ông ta ném cho Fernando một xấp thư dày cộp.

Mặc dù mười năm trước giáo hội đã điều Kiếm Chân Lý Hoffenberg quay về và phái hai Thánh đồ tới để ổn định tình hình bước đầu, nhưng khi thời gian trôi qua, tiền tuyến Aalto – Tria giữa giáo hội và liên quân lâm vào bế tắc, nhiều lần đánh không thắng, cộng thêm đám hải quái huyền thoại của Vô biên hải liên tục xuất kích, nhân số huyền thoại đáng sợ của giáo hội liền bị phân tán, tản mác. Các quý tộc của đại địa khu Holm dần dà nảy sinh những tâm tư khác nhau, không còn hết lòng như trước nữa.

Tình hình này leo thang tới đỉnh điểm sau khi Chúa Tể Tử Vong khôi phục lại trình độ đỉnh phong và đích thân tiêu diệt Đại hồng y được điều tới để tăng viện cách đây hai năm. Kể từ đó trở đi, dù trên đường có bắt gặp pháp sư mặc áo choàng ma thuật nào, chỉ cần họ không đi cùng với giáo sĩ, các quý tộc đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí, trong số họ còn có ngày càng nhiều người âm thầm hợp tác với các pháp sư, ủ mưu chờ thời, hy vọng sẽ có một ngày chèn ép được thế lực của giáo hội ở đây, hình thành nên cục diện chân vạc, ở đó quý tộc và pháp sư cùng chia sẻ quyền lực, còn giáo hội yếu nhất tại địa phương nhưng lại có hậu thuẫn mạnh nhất phía sau.

Trước mặt Fernando dường như có một bàn tay vô hình cầm lấy xấp thư dày trước mặt. Sau khi mở ra, không ngoài dự đoán, hắn liền nhìn thấy nét chữ của Hathaway, nay đã trở nên mềm mại thanh thoát hơn, viết chi chít những vấn đề toán học trong thư. Hơn nữa, những câu hỏi này phức tạp đến mức ngay cả một người có thiên phú toán học như Fernando cũng cảm thấy hoa mày chóng mặt, thậm chí còn có một loại ảo giác rằng năng lực toán học của mình đã không còn sánh bằng Hathaway nữa.

Thời gian mười năm, có thể trên phương diện ma thuật không ai có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng trong lĩnh vực toán học, chỉ cần có thiên phú, mười năm là đủ để trở thành bậc thầy.

“Con nhóc này tài năng toán học cũng không tệ cho lắm.” Fernando cảm thán bằng giọng điệu đặc trưng.

Green cười khẩy: “Đây đã là lần thứ ba mươi chín cậu thốt lên câu này rồi. Thẳng thắn thừa nhận tài năng toán học của cô nhóc giỏi hơn mình khó thế cơ à?”

Fernando không có nghe thấy câu nói này, bởi hắn đã yên vị và chìm vào thế giới toán học.

‘Con nhóc này thế mà lại có kiến giải sâu sắc như vậy về thông lượng, nhầm, vi tích phân… Thậm chí còn có đóng góp mang tính quyết định nữa…’ Fernando càng đọc càng kinh hãi.

Mười năm qua, hắn vẫn thường xuyên trao đổi thư từ với Hathaway, hướng dẫn cho cô những kiến thức toán học, nhưng khi liên quan đến khía cạnh tiên tiến nhất, phức tạp nhất của thông lượng, thứ mà Douglas đã đổi tên thành vi tích phân, Hathaway thường chỉ hỏi một chút về vài vấn đề định nghĩa cơ bản. Thế nhưng trong bức thư hôm nay, kiến thức vi tích phân mà cô đề cập đến lại vượt quá năng lực hiện tại của hắn, buộc hắn phải học tập trước.

‘Con nhóc này hiểu được vi tích phân từ bao giờ vậy chứ?’

Fernando thầm nghĩ, trong lòng đầy hoài nghi và kinh ngạc. Đột nhiên, hắn nhớ lại một câu Douglas từng nói: “Có một cô bé cho rằng vi tích phân nghe hay hơn thông lượng, mà hệ thống này có thể xây dựng được nên cũng nhờ không ít công lao của cô bé, nên là cứ đặt tên theo ý cô bé đi.”

Lúc ấy, hắn những tưởng Douglas đang nói đến Erica, người vẫn thường xuyên ghé thăm, nhưng giờ nghĩ lại thì đó chắc hẳn là Hathaway. Vừa trao đổi thư từ với hắn, cô cũng vừa viết thư cho Douglas để trao đổi về kiến thức toán học!

Từ khi nào mà năng lực toán học của con nhóc này đã đạt tới trình độ có thể cùng Douglas kiến lập nên vi tích phân chứ… Fernando chép miệng, trong lòng có cảm giác như đã bị tụt lại phía sau.

“Lão già, Hathaway vẫn trao đổi thư từ với Douglas à?” Fernando ngẩng đầu hỏi.

Vẫn như trước đây, già Green vừa lau cốc gỗ vừa hờ hững nói: “Tất nhiên. Trình độ toán học của cậu còn kém xa so với Douglas. Nếu không phải vì cậu ấy đang ở Allyn, ít khi rời khỏi thì còn lâu cô nhóc mới phải hỏi cậu.”

Ông ta hoàn toàn không ngại đả kích Fernando.

“Ít nhất thì vi tích phân cũng đã được hoàn thành sớm hơn dự kiến đến mấy chục năm lận. Đây đúng là thành tựu nổi bật nhất trong lịch sử ma thuật!” Fernando không hề cảm thấy đắng lòng, ngược lại còn lấy làm kích động mà lẩm bẩm.

Sự rộng lượng của hắn khiến cho già Green thoáng sửng sốt, sau đó tiếp lời: “Thành tựu nổi bật nhất à? Hề hề, ai có thể ngờ được một trong số đó lại là một cô nhóc không phải pháp sư chứ.”

Ông ta yêu thương Hathaway như một bậc trưởng bối. Trong mắt ông ta, dù đã mười năm trôi qua, Hathaway vẫn là một cô bé.

“Xem ra tôi phải coi con nhóc này như một đối tượng trao đổi ngang hàng rồi.” Fernando cất bức thư đi, dự định trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu.

Già Green đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai khác bèn đè thấp giọng nói:

“Tối nay hành động chứ?”

Fernando nghiêm nghị gật đầu, có chút ngượng ngập nói: “Ông, ông phải cẩn thận.”

Sau khi khôi phục lại thực lực, Chúa Tể Tử Vong cho rằng thời gian cấp bách, nhất định phải nhanh chóng chiếm đóng một thành phố lớn có thiết lập cơ bản, chỉ như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất xây dựng nên khóa ma thuật, một khóa ma thuật có thể tiêu hao Thần Giáng mà ông đã bí mật nghiên cứu suốt mấy chục năm – Mười năm đã trôi qua, không ai biết thực lực của Giáo hoàng hiện tại đã đạt tới trình độ nào, còn bao lâu nữa sẽ dùng tới Thần Giáng, vậy nên chỉ có thể chuẩn bị trước từ bây giờ.

“Nắm chắc chứ?” Già Green lo lắng hỏi.

Fernando khẽ gật đầu: “Chắc. Bởi vì các quý tộc sẽ đứng về phía chúng ta!”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
Tks trans
Xem thêm
Trả ơn thế đấy Stanis 😏
Xem thêm
Stanis ăn cháo đá bát vch 😂
Xem thêm
Timeskip ghê thật
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm