Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)

Chương 641 - Sức mạnh thực thụ của con quái vật

10 Bình luận - Độ dài: 2,961 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ trong lòng Lucien dâng lên. Linh hồn bị hình chiếu của Sao chủ Định mệnh lay động dữ dội, cậu vừa hét lớn một tiếng “Cẩn thận” trong kết nối tâm trí, vừa cấp tốc thi triển dịch chuyển quãng ngắn.

Thân thể biến mất ngay tại chỗ, Lucien vụt hiện ra bên cạnh cửa phòng thí nghiệm phụ. Cậu phát hiện tấm gương xám bụi bặm đã trở nên sáng loáng, sạch sẽ, và một thân ảnh mơ hồ, méo mó đang từ bên trong trồi ra ngoài!

Nó bộc lộ khí tức của bản thân không chút e dè, áp đảo tới nỗi cậu phải hoảng hốt. Những thần chú như Cơ giới hóa Tâm trí hay Rào chắn Tâm linh dường như vô hiệu.

Đây chính là khí tức của con quái vật đó!

Đây là áp lực ở cấp bậc Á Thần!

‘Nó cuối cùng cũng bắt kịp rồi ư?’ Trong hai lần giao thủ, con quái vật đã bộc lộ ra khí tức vào thời điểm cuối cùng lúc thất bại và lúc hai ảo ảnh hợp nhất lại thành một, do đó Lucien liền nhận ra thân ảnh màu xám mơ hồ này chính là con quái vật đang trông coi Thế giới Cổng!

Thân ảnh Rhine đang đứng tại chỗ vỡ tan như mộng cảnh, và rồi bóng đen ở cửa phòng thí nghiệm màu xám một lần nữa ngưng tụ lại thành anh.

Bằng giọng nghiêm trọng chưa từng thấy, anh truyền âm nói: “Á Thần. Đây là áp lực của một Á Thần thực thụ…”

Anh những tưởng con quái vật này không có thực lực Á Thần, bởi nếu không phải thì anh đã bị giết từ lâu rồi. Nhưng giờ xem ra, con quái vật này vẫn luôn trêu đùa những người bước vào Thế giới Cổng, khiến họ từ từ đi đến hồi kết của cuộc đời trong sự tuyệt vọng và đau đớn.

Là người đã từng chứng kiến Thần Giáng, cũng từng bị Alterna nhập thân, Lucien hiểu rất rõ áp lực ở cấp bậc Á Thần là như thế nào. Chẳng đợi Rhine nhắc nhở, cậu đã niệm ra chú văn: “Quyền trượng Thời Không!”

Thời gian xung quanh nhanh chóng chảy trôi, thân thể cậu tách thành nhiều Lucien giống nhau như đúc rồi phân tán ra nhiều hướng mà bỏ chạy khỏi phòng thí nghiệm của Thanos với tốc độ tối đa.

Con quái vật hừ lạnh một tiếng: “Thứ ảo thuật còn chẳng phải huyền thoại mà ngươi lại nghĩ có thể qua mắt được ta sao?”

Ngay khi tiếng nó vang lên, một thứ khí tức mênh mông dị thường liền xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã khiến thời không trở về bình thường, phá tan mọi simulacrum chân thực của cậu.

Giữa hư không, thân ảnh thật của Lucien hiện ra. Dẫu cho trước mặt là một Á Thần, cậu cũng không từ bỏ. Trên tay phải cậu có thêm một chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo, kim giây màu đen di chuyển tích tắc, tích tắc.

“Tách!” Ngón tay cái Lucien ấn nhẹ, màu xám xung quanh liền trở nên ảm đạm, hết thảy mọi thứ đều đóng băng.

Tuy nhiên, con quái vật với khuôn mặt thiên biến vạn hóa kia lại không mảy may bị ảnh hưởng. Nó rời khỏi tấm gương hoàn toàn rồi chậm rãi tiến lại gần hai người họ, thanh âm giễu cợt xuyên qua những thời không khác nhau và truyền tới tai Lucien:

“Nếu đạt tới huyền thoại đỉnh phong thì Dừng Thời gian Cao cấp còn có thể tác động một chút lên ta, chứ ngươi thì đáng tiếc là không đạt tới. Tin hay không thì tùy, ta tung bừa một đòn thôi cũng có thể tiễn ngươi xuống địa ngục hoàn toàn. Giữa Á Thần và một kẻ không phải huyền thoại đỉnh phong chênh lệch như vậy đấy.”

Vật phẩm huyền thoại có thể chống lại Dừng Thời gian Cao cấp đã tiêu hao mất, Rhine lúc này dính hiệu ứng dừng thời gian và đứng đực ra tại chỗ như một pho tượng. Trong khi đó, Lucien đầu óc rối bời, nỗi tuyệt vọng sâu sắc dâng trào. Con quái vật này là một Á Thần, nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng ứng phó của cậu. Nếu gặp những huyền thoại đỉnh phong không miễn nhiễm với Dừng Thời gian Cao cấpSuy sụp Hấp dẫn khác, cậu may ra còn có cơ hội nhờ vào đặc thù của Thế giới Cổng mà trốn thoát. Đâu ai ngờ lại gặp phải một Á Thần cơ chứ!

Con quái vật này thậm chí còn chẳng thèm giữ nguyên cái đặc điểm chỉ nhỉnh hơn nhân vật mục tiêu một hoặc nửa bậc mà trực tiếp ra tay toàn lực luôn. Giờ nghĩ lại, lúc gặp nó lần đầu giả làm Rhine, Nguyệt Thời Kế có hiệu quả chỉ là vì nó hoàn toàn tuân thủ “luật chơi” mà thôi!

Giữa cơn tuyệt vọng, sự dũng mãnh ẩn giấu và niềm tin không bao giờ từ bỏ được hun đúc từ trước đến nay trong Lucien khiến cậu nghiến răng nghĩ: ‘Không có việc gì là chắc chắn tuyệt đối hết! Có phải liều với xác suất mình cũng sẽ liều! Á Thần thì sao chứ? Đáng sợ bằng vận mệnh chắc?’

“Ánh nhìn Phục thù!”

“Ánh nhìn Phục thù!”

“Ánh nhìn Phục thù!”

Giữa hiệu ứng dừng thời gian, ba tia sáng đỏ được yểm thêm Bàn tay Bất định bắn ra từ con mắt trái giống như ruby của Lucien.

……

“Tang tang tang tàng!”

Tại ma tháp bên trong demiplane Vũ trụ Nguyên tử, Natasha trong trang phục hiệp sĩ màu đen đang ngồi trước cây piano, ngón tay thon dài ấn mạnh vào những phím đàn, tựa hồ muốn trút bỏ những cảm xúc trong lòng và khích lệ đấu chí của bản thân.

“Tang tang tang tàng!”

Natasha đôi mắt hơi đỏ, trên mặt là sự quật cường không chịu từ bỏ. Giai điệu của Bản Giao hưởng Định mệnh tràn đầy sức lay động ập tới, khiến cho những người hầu gần đó kinh hồn bạt vía. Ai nấy đều tựa như những chú hải âu giữa cơn bão, làm sao cũng không thể chống lại sự đáng sợ của tự nhiên, làm sao cũng không thể thoát khỏi vận mệnh đã được định sẵn của mình.

Sao phải mềm yếu? Sao phải thiếu tự tin với việc tấn thăng huyền thoại? Sao phải cảm thấy bản thân hoàn toàn vô dụng? Vừa đánh đàn, Natasha vừa nghiến răng tự hỏi.

……

Hiệu ứng Dừng Thời gian Cao cấp kết thúc. Tia sáng đỏ sẫm dùng tốc độ ánh sáng thực thụ bắn trúng người con quái vật không có bất kỳ lớp phòng ngự nào. Tựa như bắn vào một cụm mây mù, tia sáng xuyên thẳng qua, đáp lên bức tường được khóa ma thuật bảo vệ và vạch ra một vệt sáng thiêu đốt.

“Này là…” Trong giọng con quái vật đột nhiên có pha chút sợ hãi, như thể đã phát giác được điều gì đó, nhưng rồi ngay lập tức lại bật cười: “Nếu ngươi mà là huyền thoại đỉnh phong, thứ hiệu ứng ma thuật kỳ quái mà ngươi lén lút yểm thêm vào kia có thể sẽ làm ta bị thương thật đấy. Ta chưa từng thấy qua, cũng không thể bắt chước cái thứ quỷ dị đó, nhưng tiếc quá, ngươi lại không phải huyền thoại đỉnh phong.

Tốt thôi. Cho các ngươi mở mang năm phần trăm thực lực của ta một chút.”

Một cơn bão năng lượng cuồn cuộn đáng sợ bất chợt bùng nổ, con quái vật vung tay tấn công theo phong cách hiệp sĩ.

“Nguyên tố Phù hộ!” Lucien nhanh chóng kích hoạt Áo Choàng Grand Arcanist.

Những điểm sáng nguyên tố đầy màu sắc ngưng tụ lại thành một lớp phòng thủ trong suốt và bảo vệ cơ thể cậu.

“Ầm!” Cơn bão năng lượng lướt qua lớp chắn ánh sáng của Nguyên tố Phù hộ và thổi bay nó thành từng mảnh, sau đó dội ầm ầm lên người Lucien.

Da Nguyên tố, Khí cụ Hấp thu Ma thuật, Thạch Bì, Miễn dịch Năng lượng, v.v. lũ lượt bộc phát. Cuối cùng, cơn bão năng lượng suy yếu đến độ không còn có thể ngăn cậu Dịch chuyển Quãng Ngắn được nữa.

Nhưng kể cả như vậy, Lucien, người đã chớp hiện trở lại ở cửa một căn phòng khác, cũng vẫn phải chịu thương thế không nhẹ, khí huyết lộn tùng phèo!

“Thế nào? Tuyệt vọng rồi chứ? Ta thích nhất là được nếm mùi vị tuyệt vọng. Haha, đây chỉ mới là khoảng năm phần trăm thực lực của ta thôi đó.” Con quái vật cười lớn, sau đó từng bước từng bước tiến đến gần Lucien và Rhine như thể mèo vờn chuột. Cùng lúc đó, nó cũng khống chế khóa ma thuật ở phòng thí nghiệm của Thanos và cấm dịch chuyển ở không gian bên trong.

Đột nhiên, nó tiến lên phía trước một bước, khiến cho bệ điều chế ma dược, bệ giả kim, bệ thí nghiệm các loại vỡ vụn như thể giấc mơ. Rhine ở cửa lùi lại một bước, máu tràn ra từ khóe miệng.

Mộng cảnh Chân thực? Đáng tiếc, ngươi không phải là Dracula. Ta chỉ cần dùng sức mạnh của bản thân để áp chế cũng có thể khiến ngươi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp của ngươi.” Con quái vật hả hê cười nói. “Tới đi. Còn có ma thuật hay năng lực thiên phú nào cứ tung ra hết đi. Ta thích nhất là từ từ đùa giỡn với trái tim con người. Ta sẽ cho các ngươi lún sâu vào tuyệt vọng thực sự.”

Lucien chật vật sử dụng ma thuật để chế ngự vết thương, sau đó biến thành Hiệp sĩ huyền thoại, Khiên Chân Lý giương lên phía trước, trường kiếm màu xám bạc chém ra!

Tuyệt vọng?

Miễn là còn một chút dấu vết ý thức tồn tại, ta sẽ không tuyệt vọng! Không từ bỏ!

……

Tiếng nhạc dồn dập khiến người ta không nhịn được mà run rẩy, nhưng Natasha lại đột nhiên ấn mạnh xuống, làm vang lên một tiếng động rất không hài hòa, kế đó cầm lấy Công Lý Mờ Nhạt ở bên cạnh và đi ra khỏi ma tháp với những bước chân kiên định.

Không cần phải chơi hết, mình đã hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng mình rồi!

Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, chỉ có rèn luyện, rèn luyện và rèn luyện! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội thành công thì cũng phải nỗ lực truy cầu! Mềm yếu và tuyệt vọng đều là vô nghĩa!

……

Ánh kiếm màu xám bạc vạch ra một đường hình trăng lưỡi liềm và chém về phía con quái vật. Những vết nứt hư ảo xé toạc nó thành từng mảnh, nhưng chẳng mấy chốc, các mảnh vỡ một lần nữa lại ngưng tụ thành hình người vặn vẹo. Nó nở nụ cười nhạo báng tràn đầy ác ý: “Không hổ là Kiếm Chân Lý, nhưng đáng tiếc, nó chỉ là bậc ba. Nếu kẻ ra tay mà là một Hiệp sĩ huyền thoại đỉnh phong với huyết lực Kiếm Chân lý thì có khi vừa nãy ta đã chết rồi. Ai bảo các ngươi không phải cơ chứ?”

Trong tay Rhine chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cây cung ngắn màu đen tinh xảo, xinh xắn, trên đó đặt một mũi tên gãy đoạn màu đỏ máu.

Anh kéo dây cung, mũi tên gãy đoạn màu máu mang theo khí tức hủy diệt mạnh mẽ liền bắn ra.

Tiếng cười của con quái vật dừng lại. Nó trầm giọng nói: “Không gian Bảo hộ!”

Xung quanh nó dường như xuất hiện tầng tầng lớp lớp thời gian và không gian. Sau khi mũi tên gãy đoạn xuyên qua từng lớp một, nó cuối cùng cũng biến mất vào hư không.

“Không tệ. Không hổ là Người Quan Sát có bộ sưu tập phong phú. Cung ngắn hủy diệt của Malhanu vậy mà lại ở trong tay ngươi.” Con quái vật khen ngợi. “Nhưng ngươi quên rồi, ta chỉ nói là huyền thoại đỉnh phong có thể làm ta bị thương, chứ không có nghĩa là ta nhất định sẽ bị thương. Ta dù sao cũng là Á Thần mà. Hahaha, thế nào, có phải rất thú vị không?”

Cung Malhanu là một vật phẩm huyền thoại đỉnh phong có danh hiệu Kẻ Sát Thần, nhưng nó đòi hỏi rất cao đối với người sử dụng. Sau khi bắn ra một mũi tên xong, giống như máu toàn thân đều đã bị rút hết, trông Rhine nhăn nheo và gầy còm hẳn đi.

“Mũi tên của Kẻ Sát Thần, ta cũng dùng được!” Nói xong, con quái vật một lần nữa triển khai tấn công. Một “mũi tên gãy đoạn màu máu” từ trong tay nó bay ra và bắn về phía Lucien, người đang cầm Khiên Chân Lý bảo vệ Rhine.

“Mũi tên gãy đoạn màu máu” đâm vào Khiên Chân Lý như đang bắn hạ một thế giới, rất nhanh đã làm tan chảy những gợn sóng hư ảo quanh khiên!

Áp lực không tưởng ập tới, không cầm nổi Khiên Chân Lý nữa, Lucien trực tiếp bị hất bay và rơi vào trong một căn phòng xám.

……

Trong Vũ trụ Nguyên tử, Natasha cầm Công Lý Mờ Nhạt, coi các tinh cầu nguyên tố như những kẻ địch tưởng tượng và tung hoành giữa bầu trời sao, mồ hôi lăn dài trên trán, qua mắt và chảy dọc xuống khuôn mặt.

Khi từng nhát kiếm được cô chém ra, trên bề mặt các tinh cầu liền xuất hiện những vết chém đầy dữ tợn.

Natasha không hét lớn phát tiết mỗi lần vung kiếm. Thay vào đó, cô đem tất cả những cảm xúc, ý chí và huyết lực của mình dung hợp vào trong ánh kiếm.

Hỏi ta có mềm yếu hay không?

Hỏi ta có từ bỏ hay không?

Hỏi ta có tuyệt vọng hay không?

Trường kiếm của ta sẽ trả lời!

……

“Nếu Khiên Chân Lý của ngươi đạt tới trình độ của Thần chi Thủ hộ thì lần công kích này của ta sẽ không hiệu quả. Nhưng rất tiếc, ngươi lại chẳng phải là Mecantron. Giờ các ngươi đã hiểu rõ bản thân nhỏ bé, yếu ớt đến mức nào chưa?” Con quái vật lải nhải cười nói không ngừng.

Lucien ngã xuống đất, trước mặt là cái hố lớn nơi Sard vừa chết. Thiếu chút nữa cậu đã rơi xuống đáy hố.

Những họa tiết ma thuật xung quanh cậu phát ra ánh sáng lạnh lẽo và tự mình lưu chuyển, dường như không hề hay biết nơi đây có một trận đại chiến đang diễn ra.

‘Sard lúc trước đã bỏ mạng ở đây. Lẽ nào chúng ta cũng sẽ…’ Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Lucien. Tiếng bước chân nặng nề cố ý giậm mạnh xuống của con quái vật như thể một lời nhắc nhở rằng cái chết đang đến gần.

‘May là nó cứ liên thiên lảm nhảm, giống như đang trêu đùa lòng người và gieo rắc tuyệt vọng, không thì chúng ta đã chết ngay từ đòn đầu tiên rồi.’ Lucien nén dự cảm không lành xuống rồi bắt đầu tìm kiếm hy vọng thoát thân từ phương diện này.

Ngươi muốn chơi chứ gì, ta chơi với ngươi!

Giữa lúc đang suy nghĩ, hai mắt cậu bất thình lình trợn to. Ở bên dưới đáy hố, nơi Sard đã bỏ mạng, không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái đầu con rối.

‘Lúc trước đâu có đâu…’

Cái chết của Sard…

Những mảnh giấy rách và bộ phận của con rối đều lấy được rất dễ dàng, thoải mái…

Cuốn sổ ghi chép ma thuật của Maskelyne không bị phá hủy…

Quá trình bắt gặp Núi Thiên đường cũng có chút tình cờ…

Phòng thí nghiệm vẫn lưu giữ một vài ghi chép thí nghiệm…

Ngay khi đầu con rối xuất hiện, tất cả mọi nghi vấn trong lòng Lucien liền đồng loạt dâng lên và xâu chuỗi vào với nhau. Trong đầu cậu dường như có một tia sét xẹt ngang qua và soi sáng hết thảy.

Con quái vật bật cười ha hả rồi bước tới trước mặt Lucien và Rhine: “Sao? Không kháng cự nữa à? Tuyệt vọng rồi?”

Lucien đứng dậy, tựa hồ trước mặt không phải là một Á Thần mà là một con Kobold. Vừa chỉnh lại nơ đen và bộ suit dài hai hàng khuy của mình, cậu vừa mỉm cười nói: “Sao ta phải kháng cự?”

Rhine nhìn cậu với vẻ kỳ quái. Con quái vật cũng dừng bước, sau đó cười khẩy: “Đấu chí và sự kiên định ban nãy của ngươi không còn nữa sao?”

Đặt tay phải lên ngực, Lucien khẽ cúi đầu:

“Có những lúc, người mà chúng ta coi là kẻ địch lại chính là trợ thủ tốt nhất của chúng ta.

Cảm ơn vì đã để lại ghi chép thí nghiệm, sổ tay ma thuật và các bộ phận của con rối nhé.”

Tiếng cười của con quái vật ngừng lại.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Thấy con quái này lải nhà lải nhải mà đ chịu đánh cho đàng hoàng là biết ngay có mùi rồi
Xem thêm
Lại nghĩ ra j r:vv chỉ trách mình ko phải arcanist:((
TFNC~~~
Xem thêm
Ô thế anh liêm à 🥹
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
Dam, vol này nổ não quá ae ạ
Xem thêm
Một lần nữa tôi phải trồi lên khen văn phong lão Mực, từ cái đợt mà Lucien công bố bản dự án và quả văn phong sử dụng sự tương phản thì tới giờ tôi mới thấy một chap có cách diễn đạt hay như vậy.
Các bác để ý kỹ sẽ thấy không phải tự nhiên tác giả lại lồng ghép việc Natasha bất định trong con đường tiến thăng Huyền thoại trong chap này với trận chiến sinh tử của Lucien đâu. Thật ra nếu xâu chuỗi nhưng tình tiết từ sự kiện Lucien tạo ra Bàn tay Bất định, ta sẽ dễ dàng thấy cả chap này nổi bật lên một điều thôi: "Số mệnh do ta tự quyết định". Con quái vật như thể là tiếng lòng cho những bí ẩn và sự nản lòng của Lucien trên con đường theo đuổi mục tiêu: Sự thật thế giới. Phải chăng nó cũng là tiếng lòng của Natasha khi không tìm rõ đường tấn thăng?
Hơn nữa, việc Natasha đánh bản Định mệnh cũng là một ẩn ý. Còn nhớ vào lúc bản Định mệnh vang lên, lão Mực đã miêu tả nó thăng trầm như đời người: khó khăn, vất vả rồi mới tìm được bình yên. Qua đó các bác sẽ thấy nó giống như tình cảnh của cặp vợ chồng trẻ này vậy: Lucien khó khăn trong việc đấu Á Thần, còn Natasha lạc lối trong việc tấn thăng Huyền thoại.
Nhưng họ nào nản lòng vì định mệnh cũng do mình quyết định mà thôi.
Và cảm ơn trans rất nhiều vì đã truyền đạt được ý tứ của tác giả qua chương này. Thanks!
Xem thêm
anh liêm quái vật, nếu không phải vì hạn chế thì thiếu điều ổng ghi ra đáp án luôn rồi.
Xem thêm