Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)
Chương 642 - Ngươi hát xong ta lên sân khấu
19 Bình luận - Độ dài: 2,561 từ - Cập nhật:
[note72472]
*Trans+Edit: Lắc
“Ngươi nói cái gì vậy?” Sau khi ngừng cười, con quái vật không tấn công mà đàng hoàng nhìn Lucien.
Lucien đẩy kính độc nhãn lên: “Thiên Thần Vương Mecantron là hóa thân của Thanos. Sáu Seraph lại là sáu Pháp sư huyền thoại bị luyện chế mà thành. Vậy nên sau khi kết hợp mọi manh mối, sơ bộ có thể suy đoán rằng, kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là người mất tích đầu tiên, Vua Tai Họa Viken.”
Vua Tai Họa là chức nghiệp huyền thoại của Viken, cũng là biệt hiệu của ông ta, một biệt hiệu miêu tả ông ta sẽ gây ra tai họa cho thế giới, cho cuộc sống và lòng người.
“Rồi sao nữa?” Con quái vật có vẻ thực sự muốn nghe suy luận của Lucien.
“Do quyền trượng bạch kim, vật phẩm quan trọng mà Thanos để lại, đang nằm trong tay Giáo hoàng chứ không phải ở Thế giới Cổng, vậy nên điều đó đồng nghĩa với việc quả thực đã có người rời khỏi đây và mang theo quyền trượng bạch kim, thứ chính là căn cứ quan trọng để kiểm soát sức mạnh của Núi Thiên đường.” Rhine ăn ý giúp Lucien tiếp lời.
Lucien nhẹ nhàng gật đầu: “Do đó, nếu không có manh mối nào khác, chúng ta tạm thời có thể coi Giáo hoàng chính là ‘kẻ chủ mưu’ Viken. Tuy nhiên, suy luận đến đây thì lại có một điểm đặc biệt mâu thuẫn.”
“Ồ, là gì?” Con quái vật hỏi rất hợp tác, không hề biểu hiện ra dấu hiệu nào là sẽ tấn công.
“Là người đạt thành mục đích ngày trước, Vua Tai Họa, người đã luyện chế sáu Pháp sư huyền thoại thành Seraph, không ngờ lại bị Thiên Thần Vương phản bội, bị Sard phản bội. Điều này nói lên cái gì? Nó nói lên rằng, Ông ta không thể kiểm soát Núi Thiên đường và Thế giới Cổng một cách hiệu quả.” Lucien dùng “Ông ta” để chỉ Viken. Nếu không có gì bất ngờ, giờ hẳn Ông ta đã là một Á Thần hàng thật giá thật.
“Viken mất quyền kiểm soát Núi Thiên đường trong khi đã hoàn toàn nắm giữ tình hình cục diện, điều này chứng tỏ lúc ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khác, cũng chứng tỏ ở nơi này có một tồn tại nào đó đủ sức đối đầu với Ông ta, khiến Ông ta không dám tùy tiện đặt chân vào Thế giới Cổng. Mà nếu đã không thường xuyên đến đây, sự kiểm soát đối với Thiên Thần Vương và các Seraph hiển nhiên sẽ dần suy yếu. Thêm vào đó, tồn tại đối kháng với Ông ta kia nhất định sẽ tác động tới Thiên Thần Vương, vì vậy có xuất hiện tình trạng phản bội âu cũng là hợp tình hợp lý.”
Lucien hùng hồn nói, cứ như thể nơi đây không phải là một chiến trường ngàn cân treo sợi tóc, mà là một bục diễn thuyết.
“Ý ngươi là tồn tại ở Linh Giới kia?” Con quái vật vậy mà lại bật cười khùng khục.
Lucien mỉm cười nhìn nó: “Không. Một kẻ đang chờ thức tỉnh trong Mật thất Bất diệt như Hắn dĩ nhiên không thể gánh vác một trách nhiệm quan trọng như vậy. Kẻ ta muốn nói đến chính là ngươi. Chính ngươi đã khiến Viken không dám tùy tiện bước chân vào lại Thế giới Cổng!”
Không đợi con quái vật trả lời, trước ánh mắt có chút kinh ngạc của Rhine, Lucien giơ tay phải lên chỉ vào nó rồi nói: “Nếu không phải ngươi, vì sao những mảnh giấy, bộ phận rối, sổ tay ma thuật và ghi chép thí nghiệm ở đây lại được bảo tồn mà không bị Viken tiêu hủy?
Nếu không phải ngươi, làm sao bọn ta sau khi vào đây có thể tìm ra manh mối một cách tình cờ và dễ dàng như vậy?
Nếu không phải ngươi, làm sao Sard có thể tình cờ đụng mặt Thiên Thần Vương?
Nếu không phải ngươi, ông ta làm sao có thể yên ổn mà rời khỏi Thế giới Cổng?
Nếu không phải ngươi, mảnh vỡ thần bí trong người Sard từ đâu mà ra? Và vì sao lại phải chủ ý dẫn bọn ta đến đây để chứng kiến pháp trận vận hành?”
Nếu không phải ngươi, vì sao mỗi lần giao thủ, ngươi lại cứ lảm nhà lảm nhảm, tạo cơ hội cho bọn ta trốn thoát?”
Một nghi hoặc còn có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên, chứ hai, ba, bốn, năm nghi hoặc thì chắc chắn phải có lý do khác đằng sau!
Rhine sực tỉnh rồi nhìn con quái vật nói: “Ngươi bỏ lại những thứ này chính là để vén mở khuôn mặt thật của Viken và tìm kiếm trợ thủ đối phó Hắn?”
Hiếm khi thấy con quái vật trầm mặc không nói gì như vậy.
Lucien ánh mắt nghiêm túc nhìn nó: “Ta cho rằng, ngươi không hề cam tâm tình nguyện bảo vệ Thế giới Cổng, mà là bị Viken khống chế và để lại nhiều ràng buộc. Chính vì thế ngươi mới không thể rời khỏi đây, chính vì thế ngươi mới cần sự trợ giúp từ thế giới bên ngoài.
Ta cho rằng, lúc đám người Maskelyne sử dụng đám u linh kỳ quặc để tạo ra ngươi, không phải là thí nghiệm có nhầm lẫn, mà là Viken đã dùng phương pháp chuyển hóa ác quỷ mà Ông ta kế thừa từ Vua Mặt Trời Thanos để âm thầm động tay động chân vào. Thế nên khi được sinh ra, ngươi bất đắc dĩ phải tuân theo mệnh lênh của Ông ta, phối hợp với Ông ta bắt giữ sáu Pháp sư huyền thoại khác.
Ta cho rằng, ngươi hẳn chính là một phương pháp hồi sinh khác của Thanos, chỉ là lại bị Viken nhìn thấu. Chính bởi vậy nên ngươi mới là một tồn tại ở cấp bậc Á Thần, chính bởi vậy nên ngươi mới có thể giúp Sard thi triển Thần Giáng!
Ta cho rằng, cùng là tồn tại ở cấp bậc Á Thần, những ràng buộc mà Viken đặt lên ngươi chắc chắn có không ít sơ hở. Cho nên ngươi đã nhân cơ hội khi Ông ta rời khỏi Thế giới Cổng cho việc phát triển thần giáo Chân Lý để loại bỏ một nửa ràng buộc của Ông ta. Có điều, do ràng buộc vẫn tồn tại, ngươi phải tấn công và giết chết mọi sự sống bước vào Thế giới Cổng. Vì không thể trực tiếp tiết lộ thông tin cho bọn ta, ngươi đã dùng nhiều biện pháp khác để nhắc nhở, dùng cách bỡn cợt và lải nhải để cho bọn ta cơ hội thoát thân.”
Lucien nhìn chằm chằm vào con quái vật, lời từ miệng từng câu từng chữ tuôn ra như đạn pháo.
“Ta cho rằng, dấu vết trận chiến trong phòng thí nghiệm của Thanos hẳn là sự bùng phát giữa ngươi và Viken sau khi Ông ta quay trở lại. Ngươi không bại, Ông ta cũng không thắng, cho nên Ông ta đã để ngươi giữ một số ghi chép thí nghiệm.
Chính vì vậy, được ngươi nhắc nhở, Maskelyne và McLeod đã nhận ra thủ phạm là ai vào phút cuối. Cũng chính vì lẽ đó, ông ấy mới nói với ta, rằng có những lúc, người mà chúng ta coi là kẻ địch lại là trợ thủ tốt nhất của chúng ta!
Ta nói đúng chứ? Ngài Quái Vật!”
Sau một hồi im lặng, con quái vật bỗng nhiên phá ra cười: “Có vài chỗ sai, như là trước lúc ngươi phát hiện phòng thí nghiệm và lần theo dấu vết của Viken, ta quả thực chỉ có thể biểu hiện ra thực lực cao hơn mục tiêu một đến nửa bậc, nếu không sẽ mất đi ký ức và năng lực bắt chước. Đây cũng chính là năng lực phiên bản yếu hơn của ‘Quỷ Thanos’, một ràng buộc tự nhiên.”
“Nói vậy tức là ngài thừa nhận rồi? Phải không, ngài Quái Vật?” Lucien mỉm cười nói.
Tên quái vật bật cười hai tiếng: “Ngươi thông minh lắm, nhưng đáng tiếc, ta vẫn phải giết ngươi.”
Đây là việc không thể làm khác.
Như thể không nghe thấy bản thân bị tuyên án tử, Lucien vẫn ung dung, tao nhã cười nói: “Không thành vấn đề. Không cần ngài phải giết, ta sẽ tự chết.”
“Thật đấy à?” Ngữ khí của tên quái vật xem chừng có chút kỳ quái.
Lucien đặt tay phải lên ngực rồi khẽ cúi đầu lần nữa, kiểu cách giống như một quý ông lịch thiệp.
“Ta không lãng phí thời gian của ngài nữa, ngài Quái Vật.”
Nói xong, cậu dang rộng hai tay, trông tựa như một cây thánh giá hình người. Bộ suit đen dài hai hàng khuy bung mở sang hai bên, dây xích thanh mảnh của chiếc đồng hồ màu xám bạc nhàn nhạt vẫn nối dài vào trong túi áo vest.
Kế đó, cậu ngã thẳng ra phía sau, mái tóc bị gió thổi bay loạn.
Phía sau Lucien là một cái hố lớn phủ đầy những hoa văn ma thuật, và vị trí nơi cậu rơi tự do xuống như một cây thánh giá lại ở chính giữa đáy hố!
Đột nhiên, một đàn dơi đen bay tới và đỡ lấy Lucien. Rhine đã hiểu dự định của cậu.
Được vô số những con dơi nhỏ bao quanh như một đám mây, với hai tay dang rộng, cậu rơi tự do xuống lõi của pháp trận.
“Ngài Quái Vật, vẫn chưa biết nên xưng hô với ngài thế nào?” Những hoa văn của pháp trận xung quanh Lucien lần lượt sáng lên. Cậu mở miệng hỏi một câu cuối cùng.
Khi nhìn Lucien ngã về phía sau, trên khuôn mặt dần dần trở nên rõ ràng của tên quái vật lộ ra một nụ cười hài lòng.
Kế đó, Hắn nhìn xuống Lucien đang nằm dưới đáy hố và chạm mắt với cậu qua chiếc kính độc nhãn. Hình dáng Hắn lúc này đã trở nên hoàn toàn rõ ràng, đó là một ông già có mái đầu hoa râm cùng dung mạo hung ác, nham hiểm. Nở nụ cười nhẹ, Hắn nói:
“Từ rất lâu về trước, ta cũng được gọi là Viken…”
Cái gì? Lucien kinh ngạc nhìn Hắn. Bất thình lình, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh con rối bị “chia năm xẻ bảy”.
Các hoa văn trong pháp trận sáng lên hoàn toàn. Sức mạnh của màu đen, trắng, xám, đơn điệu, tĩnh mịch cùng sức mạnh của màu trắng sữa dồi dào, trong trẻo lại dâng lên và giao hòa vào nhau. Sự sống và cái chết, tà ác và thánh thiện, bóng tối và ánh sáng bao bọc Lucien và Rhine vào trong một cách đầy kỳ quái.
……
Trong một đại sảnh xám của Thế giới Cổng, nơi nơi đều hiện hữu vết tích hủy diệt. Ngay cả những bức tường và cánh cửa đen của một số đại sảnh xám lân cận cũng bị hư hại hoàn toàn, lúc này đang nhỏ giọt ra dịch lỏng và ngọ nguậy phục hồi.
“Bản thân Thế giới Cổng này cũng có sự sống?” Fernando nhìn khung cảnh xung quanh rồi lấy làm lạ hỏi.
Douglas hiếu kỳ quan sát những bức tường và cánh cửa: “Tại sao Thế giới Cổng lại có sự sống? Sự sống này tồn tại dưới hình thức nào?”
“Đừng mười vạn câu hỏi vì sao nữa. Mau lần theo dấu vết của Thiên Thần Vương đi. Đâu dễ gì mới làm hắn trọng thương, không thể lãng phí cơ hội này được. Đợi tóm được hắn rồi, hẳn là sẽ rõ tại sao hắn lại xuất hiện ở Linh Giới và Thế giới Cổng này.” Fernando sốt sắng thúc giục. Nếu mà có thể biết được bí mật của Thế giới Cổng từ Thiên Thần Vương, nó có lẽ sẽ hữu ích trong việc giúp họ tìm thấy Lucien trước.
Douglas không quan sát nữa mà trịnh trọng nói: “Được.”
Vừa rồi, bọn họ đã lần theo dấu vết của Thiên Thần Vương vào sâu trong Thế giới Cổng và đuổi kịp hắn trong đại sảnh xám này, sau đó bắt tay nhau làm trọng thương hắn, kẻ vừa chẳng hề phòng bị, vừa chưa tiến vào phạm vi ảnh hưởng của Núi Thiên đường. Nếu mà không có Thần chi Thủ hộ mạnh mẽ cùng với thực lực huyền thoại đỉnh phong, Mecantron sợ rằng đã chẳng thể thoát nổi. Xét cho cùng, Douglas đã tìm ra con đường để tiến tới Á Thần, chưa kể cả hai người họ lại còn đột ngột ra tay và có chuẩn bị mà tới.
Pháp sư có chuẩn bị chính là những kẻ đáng sợ nhất!
……
Trong một đại sảnh xám, thấy mình đã tạm thời thoát khỏi săn đuổi, Mecantron dừng lại, chuẩn bị dùng thần thuật để ổn định vết thương.
36 chiếc cánh trắng sau lưng hắn đã rụng không ít lông vũ và trông vô cùng hỗn độn. Khóe miệng hắn vương máu ánh sắc vàng, trên người đâu đâu cũng đầy những vết thương vừa rõ ràng vừa gai mắt. Ngay cả với năng lực hồi phục của Thiên Thần Vương, trong thời gian ngắn hắn cũng khó mà bình phục được, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
“Cứ đợi tiến vào tầm ảnh hưởng của Núi Thiên đường xem, ta sẽ cho các ngươi biết cơn thịnh nộ của ta là thế nào!” Thiên Thần Vương nghiến răng nghiến lợi nói. Ở quanh Núi Thiên đường, thực lực của hắn sẽ tăng lên nửa bậc, không tồn tại giới hạn thời gian.
Ngay khi bắt đầu thi triển thần thuật, vẻ mặt hắn bất thình lình trở nên vặn vẹo, đôi con ngươi màu vàng kim lúc sáng lúc tối. Hai tay ôm chặt lấy đầu, hắn kêu gào thảm thiết: “Ai? Ai nhập vào cơ thể ta?”
Thánh quang quấn quanh thân thể, hắn chống cự lại kẻ tập kích vô danh đang có ý đồ chiếm lấy thân thể mình.
Một giọng nói uy nghiêm, trang trọng vang lên: “Không dễ mới đợi được cơ hội ngươi bị thương lần nữa. Ngươi có thể gọi ta là Rudolf II, cũng có thể gọi ta bằng cái tên trước đây, Thanos.”
“Cái gì?” Mecantron vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, tâm hồn ngay tức thì thất thủ. Con ngươi vàng sau khi hỗn loạn một hồi thì lại trở nên sáng tỏ, những vết thương trên cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục.
Lúc lắc đầu để thích ứng với thân thể, “Mecantron” cười nhạt: “Ai lại đi ghi phương pháp hồi sinh thực sự vào trong sổ tay ma thuật cơ chứ? Nếu không phải vì ký ức khuyết thiếu quá nhiều, phải tìm đường mò mẫm tấn thăng một lần nữa thì ta đã chẳng phải đợi đến tận bây giờ.”


19 Bình luận
chắc thế