Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chap 7

5 Bình luận - Độ dài: 4,927 từ - Cập nhật:

Thế là chuyến đi dã ngoại 4 ngày 3 đêm kết thúc. Chúng tôi lên Shinkansen từ ga Kyoto, về đến ga Tokyo sau 5 giờ chiều một chút.

Trong khi mọi người đổi tàu về nhà, tôi ở lại một quán cafe trong ga. Lý do tôi không về ngay là vì hẹn gặp Aoi ở đây.

Trên chuyến Shinkansen, chúng tôi nhắn tin và nhận ra cả hai trường đều cho học sinh xuống tại ga Tokyo. Thế nên chúng tôi quyết định cùng uống gì đó sau đó.

Vì tàu cô ấy đến muộn hơn, tôi ngồi đợi một mình. Điều đó đồng nghĩa là chúng tôi gặp nhau mỗi ngày trong chuyến đi. Càng nghĩ thêm, tôi càng thấy điều đó kỳ diệu.

Ngày đầu tiên, chúng tôi gặp nhau trong thời gian tự do ở chùa Kiyomizu. Ngày thứ hai, chúng tôi ở bên nhau cả ngày khám phá Kyoto. Tối qua, cô ấy đến khách sạn chúc mừng sinh nhật tôi. Và hôm nay, chúng tôi gặp ở ga Tokyo trước khi về.

Học khác trường mà có thể gặp nhau thế này, đúng là kỳ tích.

“Chuyến đi này thật tuyệt vời…”

Tôi đang đắm mình trong niềm vui thì—

“Akira!”

Một giọng quen thuộc gọi tên, tôi ngẩng lên. Quay lại, tôi thấy Aoi kéo vali về phía tôi.

“Xin lỗi vì để anh đợi!”

“Không cần xin lỗi đâu.”

Thành thật, tôi khá thích đợi. Aoi từng nói y hệt, và tôi cũng cảm thấy vậy. Đợi cô ấy có cảm giác gì đó rất dễ chịu.

“Em đi lấy đồ uống đây.”

“Anh trông hành lý cho.”

“Cảm ơn anh.”

Aoi đưa vali và đi đến quầy. Tôi nhìn theo và đợi vài phút.

“Xin lỗi vì để anh đợi.”

Cô ấy trở lại với ly đầy kem tươi, ngồi đối diện tôi. Đó là đồ uống theo mùa hàng năm—frappuccino socola với kem tươi và sốt socola rưới lên. Hoàn hảo cho người hảo ngọt. Thành thật, nó giống món tráng miệng hơn là đồ uống.

“Chúc mừng đã sống sót qua chuyến đi dã ngoại.”

“Anh cũng thế, Akira.”

Chúng tôi chạm ly. Aoi múc kem bằng muỗng và ăn. Mặt cô ấy tan chảy vì thích thú, khiến tôi suýt bật cười.

“Ngon không?”

“Ngon!” cô ấy cười rạng rỡ.

“Kyoto toàn trà, nên cả chuyến em chỉ có uống trà. Cũng ngon, nhưng em nghĩ cần đồ ngọt để cân bằng. Trên tàu về, em đột nhiên thèm ngọt.”

“Anh hiểu. Giờ em nhắc, anh cũng muốn ăn chút đồ ngọt.”

Tôi định đi gọi món tương tự thì Aoi múc kem, chìa muỗng của cô ấy ra.

“Này, nếm thử đi.”

“Cảm ơn em.”

Giờ tôi không còn quá ngượng nữa. Tôi liếc quanh, tuy vẫn hơi ngại, rồi ăn một miếng.

“Ôi chà.”

Ngay khi chạm lưỡi, vị ngọt đậm của sốt socola lan khắp miệng. Lúc đầu, nó ngọt đến choáng ngợp, nhưng kem tươi làm dịu đi, tạo nên vị ngọt hoàn hảo. Đúng thứ cơ thể thèm đường của tôi đang cần.

Đúng là món tráng miệng tốt hơn là đồ uống.

“Nó ngọt hơn vẻ ngoài, nhưng ngon tuyệt.”

“Đúng không? Cái sự cân bằng ngọt ngào đó rất gây nghiện.”

Cô ấy múc thêm muỗng nữa, nhắm mắt tận hưởng. Nhìn cô ấy ăn đúng là hạnh phúc.

“À, Eiji và Izumi về nhà chưa?”

Aoi lắc đầu, má vẫn phồng kem.

“Vậy họ còn ở đây? Mua quà lưu niệm à?”

Cô ấy lại lắc đầu.

Nếu không đi và không ở đây, thì họ đâu?

Định hỏi, nhưng cô ấy nuốt xong và trả lời bất ngờ.

“Họ đăng ký khách sạn vào tối nay.”

“Khách sạn?”

Tôi lặp lại, bối rối.

“Ngày mai được nghỉ, nên họ quyết định ở lại qua đêm và vui chơi ở Tokyo.”

“…Thiên tài!”

Tôi không giấu nổi sự ghen tị. Giá mà tôi nghĩ ra sớm hơn. Chúng tôi biết cả hai đều xuống ga Tokyo—nếu nhận ra kịp, chúng tôi cũng có thể đặt khách sạn và qua đêm cùng nhau.

Tệ hơn, khách sạn họ ở là loại sang trọng trong công viên giải trí nổi tiếng. Nơi ai cũng mơ được ở ít nhất một lần.

Chỉ hai người họ…

Tôi vô tình để lộ sự ghen tị thành lời. Sao tôi không nghĩ ra vậy trời?

“Ừ… may mắn thật.”

Aoi lặp lại đúng ý tôi. Nghĩa là cô ấy cũng nghĩ vậy.

“Thành thật, em cũng ghen tị lắm.”

Biết cô ấy cảm thấy giống mình chỉ khiến việc này khó chấp nhận hơn. Vậy là cô ấy cũng ổn với việc qua đêm…?

“Em mong một ngày nào đó chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau.”

“Ừ. Có lẽ trước khi phải bận rộn ôn thi. Dù chỉ là chuyến đi một đêm đâu đó gần đây cũng được. Có thể quay lại Kyoto, nhưng đi chỗ gần hơn cũng không tệ.”

“Ừ, anh thích thế.”

Như… sinh nhật cô ấy vào tháng Năm?

Ý nghĩ lóe lên, và càng nghĩ, tôi càng thấy thú vị. Lên kế hoạch bất ngờ chắc sẽ rất vui.

“Này, Aoi, nếu được đi du lịch, em muốn đi đâu?”

“Ừm…”

Và thế là chúng tôi hào hứng nói về các chuyến đi tiềm năng. Suối nước nóng dẫn đầu, tất nhiên. Aoi nhắc đến suối nước nóng trên núi cô ấy đến trong chuyến đi tốt nghiệp rất tuyệt. Từ đó, cô ấy thành fan của suối nước nóng, cũng như thường xuyên đến spa gần nhà.

Nói về chuyến đi tiếp theo ngay sau chuyến này có thể hơi sớm, nhưng có lẽ vì thế mà thấy vui—có thể lên kế hoạch cho lần tới cùng nhau.

Chuyến đi chỉ riêng hai người—không cần nói ra, cả hai đều hiểu ngụ ý.

“Đến giờ về rồi.”

Trước khi nhận ra, đã quá 7 giờ tối. Dù cả hai đi Shinkansen, chúng tôi lại đi khác hướng. Tôi mất khoảng 1 tiếng về ga địa phương, nhưng Aoi còn phải chuyển tàu, thêm 1 tiếng rưỡi nữa. Cô ấy cần bắt tàu sớm nếu không muốn về muộn.

“Anh đưa em ra sân ga.”

“Cảm ơn anh.”

Chúng tôi rời quán và đến sân ga Shinkansen. Tàu cô ấy đã ở đó, chỉ còn vài phút trước khi rời ga.

Chúng tôi đứng trước cổng lên tàu, đối mặt nói lời tạm biệt.

“Hẹn sớm gặp lại.”

“Ừ. Hẹn sớm gặp lại.”

“Nhắn anh khi về nhà, nhé?”

“Anh cũng thế, Akira.”

Aoi bước lên tàu, và chuông khởi hành vang khắp sân ga. Tôi chuẩn bị tinh thần đối mặt với nỗi cô đơn khi nhìn cô ấy rời đi.

“Hả—?”

Ngay khi cửa sắp đóng lại, Aoi đột nhiên bước xuống. Cửa trượt khép lại sau lưng, và tàu chậm rãi lăn bánh.

“Aoi…?”

Tôi đứng sững, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khoảnh khắc sau, cô ấy tựa vào ngực tôi.

“Sao thế?”

“…Em không muốn về.”

Tim tôi lỡ nhịp.

“Em muốn ở với anh lâu hơn nữa…”

Tôi lập tức siết chặt vòng tay quanh cô ấy.

Khoảnh khắc như trong phim hay manga—lời thoại mà mọi chàng trai mơ được nghe ít nhất một lần. Không người đàn ông nào nghe vậy mà không tưởng tượng chuyện có thể xảy ra tiếp theo.

Những lần bỏ lỡ trong quá khứ lướt qua đầu tôi.

Lúc trước, có lẽ chưa đúng thời điểm. 

Nhưng giờ? Chẳng còn gì cản trở chúng tôi cả. Và tôi khá chắc cả hai đang cùng ý nghĩ với nhau.

“Em chắc không về cũng được chứ?”

“Chắc được… Em nghĩ sẽ ổn nếu gọi trước cho bà.”

Còn tôi, tôi có thể nói ở lại với Eiji và mọi người. Chắc sẽ ổn thôi.

Tôi cảm nhận nhịp tim cô ấy qua lồng ngực, hòa cùng nhịp đập dồn dập của tôi.

“Vậy… nếu ở lại cùng nhau, mình đi đâu?”

“Em không quan tâm… Bất cứ đâu anh muốn, Akira.”

Ý cô ấy rõ ràng không thể nhầm lẫn. Hứng khởi chợt dâng trào, dù tôi cố trấn tĩnh.

Vì thực tế, chúng tôi chưa đặt khách sạn như Eiji và Izumi, nên viêc tìm phòng giờ này khá khó. Hơn nữa, hầu hết khách sạn yêu cầu đồng ý của phụ huynh cho khách dưới tuổi, mà chúng tôi lại không có.

Còn mấy khách sạn dành cho cặp đôi mà các đôi hay đến cuối tuần? Không… Chúng tôi vẫn còn mặc đồng phục. Chắc chắn sẽ bị từ chối.

Và giờ, vài nơi còn có quy định cấm học sinh cấp ba ở những chỗ đó. Nếu cố chấp, chúng tôi có thể bị cảnh sát đưa đi, đi kèm với cuộc gọi đến phụ huynh và trường.

Ngay cả quán cafe manga cũng cấm học sinh sau giờ nhất định.

Nghiêm túc thì, mọi người làm gì trong tình huống này?

“……”

Sau một lúc suy nghĩ, tôi nghĩ ra một giải pháp đủ thỏa hiệp.

“Em ổn chứ nếu ở cùng nhau… nhưng không chỉ có mỗi hai đứa?”

“Ừm. Em là người ích kỷ ở đây, nên em sẽ cố xoay sở.”

*Xoay sở.*

Tôi hiểu ý cô ấy, và thật đáng tiếc, nhưng chẳng thể làm khác được. Tôi sẽ giữ hy vọng đó cho lần sau. Giờ tôi cần tập trung không để bị cuốn đi.

“Này… muốn qua nhà anh không?”

“Nhà anh?”

Cô ấy ngẩng lên từ vòng tay tôi.

“Chắc chứ?”

“Anh nghĩ sẽ ổn nếu giải thích với gia đình thôi. Mẹ anh đã gặp em rồi, và Hiyori sẽ thích lắm. Chỉ có bố là hơi khó đoán… nhưng anh sẽ xử lý được.”

“Thật không?”

Mắt cô ấy sáng lên đầy hứng khởi.

“Nếu định tiếp tục bên nhau, giới thiệu em với gia đình anh là việc đương nhiên. Và thành thật, nếu không nắm lấy cơ hội này, anh không biết bao giờ mới đến lúc nữa. Nhưng chỉ khi em ổn với nó.”

Không chút do dự, cô ấy lắc đầu.

“Em hoàn toàn ổn. Em muốn gặp bố anh từ lâu rồi.”

“Gì, thật sao?”

“Anh đã gặp bố và bà em, nhưng em chưa có cơ hội chào bố anh lần nào. Nếu định bên nhau lâu dài, em cũng muốn gặp chú ấy để chào hỏi.”

Nếu cô ấy đã quyết thế, chẳng lý do gì để tôi ngần ngại cả.

“Được, chờ anh chút. Để anh gọi cho mẹ.”

“Ừ.”

Tôi lấy điện thoại và gọi về nhà. Sau vài hồi chuông, mẹ nhấc máy.

“Alo? Akira?”

“Chào mẹ. Con vẫn ở ga Tokyo.”

“Ồ? Muộn rồi đấy.”

“Vâng… thật ra, con đang đi với Aoi.”

“Aoi?”

Mẹ ngạc nhiên, nên tôi nhanh chóng giải thích và hỏi liệu có thể đưa Aoi về nhà không. Mẹ bất ngờ lúc đầu, nhưng vì thích Aoi, mẹ không phiền.

“Tất nhiên! Mẹ muốn gặp lại con bé. Dẫn con bé về đi.”

Mọi thứ suôn sẻ hơn tôi nghĩ.

“Cảm ơn mẹ. Bọn con về ngay đây.”

“Mẹ sẽ đón ở ga, nhớ gọi khi gần đến nhé.”

“Vâng.”

Tôi cúp máy và quay sang Aoi.

“Xong rồi. Mẹ bảo mẹ mong gặp em.”

“Thật nhẹ nhõm…”

Cô ấy thở phào, nét mặt giãn ra thành nụ cười.

“Được rồi. Cùng về nhà nào.”

“Ừm.”

Tay trong tay, chúng tôi rời sân ga và lên tàu về khu tôi ở.

*

Thành phố tôi sống cách Tokyo khoảng 1 giờ đi Shinkansen. Là thủ phủ của một tỉnh ở Bắc Kanto, nơi đây khá sôi động. Gần ga, các tòa nhà và khu thương mại mọc lên nhờ sự phát triển đô thị, khiến nơi đây đầy rẫy tiện nghi. Mặt khác, nơi đây cách xa vùng núi, nên cơ hội tiếp xúc thiên nhiên hiếm hơn.

Không phải là nơi nào tốt hơn, nhưng ở đây hoàn toàn trái ngược với nơi Aoi sống. So với thị trấn tôi ở trước khi chuyển đi, nơi này đô thị hóa hơn chút, dù không quá khác biệt.

Có lẽ vì thế nên tôi nhanh chóng ổn định sau khi chuyển đến.

“Đến nơi rồi.”

Bước ra sau khi qua cổng soát vé, tôi thấy mặt trời đã lặn. Bầu trời tối, nhưng ánh sáng từ các tòa nhà ga và cơ sở xung quanh chiếu sáng đường phố, khiến thành phố vẫn sáng dù trời đã muộn.

“Vậy đây là thành phố anh sống, Akira…”

Aoi nhìn quanh, giọng đầy ngạc nhiên.

“Nhà anh gần ga không?”

“Khá xa, nên anh nhờ mẹ đến đón. Mẹ chắc đã ở đây rồi.”

Tôi dẫn Aoi đến khu vực đón khách ở vòng xoay. Xe cộ qua lại, taxi đỗ, và mọi người được đón khắp nơi. Quét mắt, tôi thấy một chiếc xe quen thuộc. Tôi kiểm tra biển số và xác nhận là xe mẹ.

Chúng tôi bước tới, tôi mở cửa sau.

“Chào mừng về nhà.”

Mẹ quay lại từ ghế lái, mỉm cười chào.

“Bọn con về rồi. Cảm ơn mẹ đã đến đón.”

“Không có gì. Aoi, lâu rồi nhỉ.”

“Chào buổi tối ạ. Xin lỗi cô vì lâu không liên lạc.”

Aoi nhìn vào xe, cúi đầu lịch sự.

“Để nói chuyện sau đã. Giờ lên xe đi.”

“Vâng.”

“Xin phép ạ.”

Chúng tôi leo lên ghế sau, và mẹ lái xe khỏi vòng xoay.

“Chuyến đi thế nào?”

Khi ra đường chính, mẹ hỏi qua gương chiếu hậu.

“Vui lắm. Con không ngờ lại gặp Aoi trong chuyến đi.”

“Cháu đã khám phá Kyoto cùng Akira, rất tuyệt ạ.”

“Thật à? Tuyệt vời đấy.”

Giọng mẹ vui hơn bình thường. Chắc vì có Aoi đi cùng nữa. 

Đúng chuẩn chất giọng “khách sáo” mà phụ huynh hay dùng.

“Nhân tiện, mẹ có câu hỏi này.”

“Gì ạ?”

“Có an toàn khi nói… hai đứa đang hẹn hò không?”

“Hể—?!”

Tiếng ngạc nhiên của chúng tôi hòa lẫn nhau. Giọng Aoi to hơn, nhưng không chỉ vì bất ngờ với câu hỏi—mắt cô ấy như hỏi tôi, *Anh chưa nói với mẹ hả?*

Khi cả hai nhìn tôi chằm chằm, tôi vội tìm câu trả lời.

“Ờm…”

Nghĩ lại, tôi chưa từng nói với mẹ. Mẹ sớm đã biết chúng tôi sống cùng nhau, nhờ Hiyori cập nhật. Tôi cũng đã kể về bố và bà của Aoi, với sự cho phép của cô ấy. Nhưng… đúng là tôi chưa từng nói chúng tôi đã hẹn hò.

“Thật ra bọn con đã ở bên nhau từ kỳ nghỉ hè.”

Muộn còn hơn không.

“Ồ? Tuyệt đấy.”

“Cháu xin lỗi vì không nói sớm ạ.”

“Không cần xin lỗi, Aoi.”

Mẹ nói đúng. Nếu ai phải xin lỗi, đó là tôi.

“Vậy con dẫn con bé về để giới thiệu với bố?”

Bố, nhỉ… Nhắc đến bố khiến tôi và Aoi hơi căng thẳng.

“Dạ, ừm… chắc là một phần ạ.”

“Mẹ hiểu. Tiếc là bố đang đi công tác, ngày mai mới về.”

“Công tác?”

Tôi không biết thông tin—nhưng cũng không khỏi nhẹ nhõm. Tôi đã chuẩn bị tinh thần giới thiệu Aoi với bố, nhưng chưa biết giải thích thế nào, nên đành phải ứng biến.

Nhưng giờ tôi có thêm một ngày để nghĩ.

“Thay vì ‘tiếc,’ có lẽ mẹ nên nói ‘may cho con’ thì đúng hơn?”

Mẹ đúng là sắc sảo. Chắc mẹ cảm nhận được sự nhẹ nhõm của tôi. 

Tôi chẳng buồn giấu tiếng thở phào nữa.

“Mẹ có nói với bố là Aoi đến không?”

“Mẹ không giấu. Chỉ nói con dẫn bạn về.”

“Vâng. Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ ủng hộ hai đứa.”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi về nhà. Khi bước ra khỏi xe và dỡ hành lý, tôi nghe tiếng bước chân. Âm thanh chắc đã đánh động Hiyori.

Hiyori chạy ra từ nhà.

“Chào mừng hai người về.”

“Ừ. Bọn anh về rồi.”

“Chào mừng chị về, Aoi.”

“Cảm ơn em… Ý là, ‘chị về rồi’ được không?”

“Tất nhiên rồi. Chị như người nhà mà.”

Hiyori chắc hẳn rất vui khi thấy Aoi. Gương mặt lạnh lùng thường ngày vẫn nguyên đó, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên. Em ấy nắm một túi của Aoi và kéo tay cô ấy, gần như lôi vào nhà.

Như hai chị em thân thiết. Cảnh đó làm tim tôi ấm áp.

“Mẹ không biết Hiyori gắn bó với con bé thế…”

Giọng mẹ đầy bất ngờ. Cũng phải, đây là lần đầu mẹ thấy Hiyori giao tiếp với Aoi.

“Vâng. Hai người họ hợp nhau lắm.”

“Thật à?”

Tôi kể chuyện họ thường nhắn tin cho nhau và Hiyori cởi mở hơn khi ở với Aoi. Mặt mẹ dịu lại, xúc động. Mẹ biết Hiyori thường kín đáo, nên thấy em ấy mở lòng như vậy chắc đã khiến mẹ cảm động.

Tôi hoàn toàn hiểu—là một người anh trai, tôi cũng cảm thấy vậy.

“Thật tốt cho Hiyori mà. Nhưng… sao hai đứa nó có thể thân thiết thế?”

“Thành thật, con không chắc nữa. Có lẽ tần số của họ hợp nhau không chừng.”

Trước khi nhận ra, họ đã thân nhau rồi. Có tìm hiểu chi tiết cũng vô ích.

“Nhưng nhờ Aoi, con thấy Hiyori thay đổi nhiều.”

“Chúng ta thật sự phải cảm ơn Aoi vì nhiều thứ.”

Mẹ nhấn mạnh “nhiều thứ” một cách kỳ lạ.

“…Ý mẹ là gì khi nói ‘nhiều’?”

Tôi đoán được, nhưng vẫn hỏi.

“Ý mẹ là mẹ cảm thấy Aoi và mẹ sẽ hợp nhau lâu dài đây.”[note73487]

“…Không phải hơi sớm để nói thế sao?”

Mẹ cười tinh nghịch như trẻ con, dù đã lớn tuổi. Tôi biết ý mẹ mà… Mẹ đừng trêu con nữa được không ạ?

“Chúc con may mắn khi giới thiệu con bé với bố.”

“Đừng gây áp lực thế chứ ạ…”

“Fufufu♪”

Gạt lời trêu chọc của mẹ, tôi theo mọi người vào nhà. Chúng tôi ổn định trước tiên, đặt túi trong phòng và thay đồ cho thoải mái. Đồ của Aoi được chuyển vào phòng Hiyori vì cô ấy sẽ ở đó.

Sau đó, chúng tôi tụ tập ở phòng khách xem quà lưu niệm. Tất cả gói hàng gửi từ Kyoto đã đến.

“Đầu tiên, đây là bánh Hiyori muốn—và matcha yatsuhashi em nhắc trong tin nhắn.”

“Đây là matcha yatsuhashi…!”

Chắc Hiyori mong lắm. Em ấy nhìn chằm chằm hộp bánh.

“Mẹ, con ăn chút được không? Biết là trước bữa tối, nhưng mà…”

“Nhớ chừa cho mẹ ít đấy.”

Hiyori xé bao bì, mở hộp, lấy một miếng matcha yatsuhashi. Rắc đường matcha lên, em ấy nhìn một lúc trước khi cho vào miệng.

“Ngon không?”

“…Mm.”

Miệng đầy, Hiyori gật đầu. Xong miếng đầu, em ấy lập tức lấy miếng thứ hai thay vì nói cảm nhận.

“Này, này, sắp ăn tối rồi. Em chắc chứ?”

“…Mm, mm.”

Lần này, em ấy ậm ừ hai tiếng—chắc để nói ổn. Với Hiyori, như Aoi và Izumi, có dạ dày riêng cho đồ ngọt, nên chắc không sao.

Nhìn con bé, tôi và Aoi trao đổi ánh mắt và gật đầu.

“Thật ra, chị cũng có quà cho em, Hiyori.”

“Từ chị Aoi?”

Mắt Hiyori mở to khi Aoi lấy thứ gì đó từ túi. Là chiếc dây buộc tóc hoa tím chúng tôi mua ở cửa hàng thủ công.

“Dễ thương quá…”

Hiyori nhận quà bằng cả hai tay, giữ nó như báu vật, thì thầm.

“Bọn chị đến cửa hàng thủ công dùng vải chirimen. Chị thấy nó dễ thương nên mua hai cái giống nhau cho em và chị. Tóc em không dài, nên chị không chắc em dùng được nhiều, nhưng chị nghĩ nó hợp với em.”

Hiyori lập tức buộc tóc bằng dây. Aoi cũng lấy dây buộc màu xanh giống vậy và buộc tóc.

“…Trông thế nào ạ?”

Như thường lệ, biểu cảm của Hiyori vẫn khó nắm bắt.

“Trông rất hợp với em.”

“Cảm ơn chị. Cũng hợp với chị lắm, Aoi.”

“Cảm ơn em.”

Mặt cô ấy hơi ửng hồng vì vui. 

“Và đây là thứ khác—từ cả anh và Aoi.”

Tôi đưa con bé một món quà nữa. Là ốp lưng điện thoại—bộ ba cái chúng tôi mua.

“Aoi và anh cũng dùng cái giống vậy. Cùng đồng bộ nào.”

Tôi lấy điện thoại ra, Aoi cũng thế, cho Hiyori thấy ốp giống nhau. Em ấy lập tức đổi ốp mới.

“Dễ thương quá. Cảm ơn cả hai nhiều lắm.”

“Không có gì hết,” chúng tôi đồng thanh.

Hiyori cẩn thận cầm điện thoại, ngắm ốp. Em ấy có vẻ rất thích, khiến tôi vô cùng nhẹ nhõm.

Sau đó, khi xong việc trong bếp, mẹ cùng chúng tôi xem quà lưu niệm. Matcha yatsuhashi được mẹ và Hiyori yêu thích, cả hai bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tôi không lo cho Hiyori—em ấy có khẩu vị như Izumi. Nhưng mẹ? Thấy mẹ ăn thế làm tôi hơi lo lắng. Khi tôi nhắc, mẹ chỉ nói, “Hồi trẻ mẹ cũng thế,” và kể về những lần ăn thả ga ngày xưa.

Hóa ra Hiyori thừa hưởng khả năng này từ mẹ. Với Aoi tham gia, cả ba ăn hết hai hộp nama-yatsuhashi trước bữa tối. Rồi họ chuyển sang bánh kẹo khác.

“““Cảm ơn vì bữa ăn.”””

“…………”

Dù đã quen cảnh này, tôi vẫn câm nín khi thấy cả ba xoa bụng, cười mãn nguyện. Có lẽ tôi nên mua gấp đôi… Một chút tiếc nuối thoáng qua.[note73488]

“Thôi, mẹ phải chuẩn bị bữa tối đây.”

No nê, mẹ đứng dậy khỏi ghế, đi vào bếp.

“Hiyori, giúp mẹ chút nhé?”

“Vâng, để con giúp—”

Hiyori vừa trả lời thì—

“Ưm—”

Aoi đột nhiên lên tiếng.

“Nếu không phiền, cháu cũng muốn giúp ạ.”

“Aoi cũng muốn giúp?”

Mẹ rõ ràng ngạc nhiên.

“Cô cảm ơn, nhưng cô không thể để khách nấu ăn được.”

“Xin cô đừng lo ạ. Cháu thật sự muốn giúp.”

Giọng Aoi đầy quyết tâm khi thuyết phục mẹ. Mẹ hơi cau mày, rõ ràng không chắc chắn.

“Cháu muốn học cách làm các món Akira thường ăn… những món anh ấy thích. Lần tới bên nhau, cháu muốn nấu những món mà anh ấy sẽ nói là ngon.”

“Ôi, thật là ngọt ngào.”

Lời trêu chọc của mẹ làm tôi ngượng chín mặt, nhưng hơn thế, tôi cảm động trước sự chân thành của Aoi.

“Vậy thì cô vui lòng để cháu giúp. Cháu nấu ăn tốt không?”

Mẹ nhìn qua lại giữa tôi và Aoi, chắc nghĩ tôi biết vì chúng tôi từng sống chung.

“Trước đây con giỏi hơn, nhưng giờ Aoi ngang ngửa hoặc vượt qua con rồi. Nên, không phải lo đâu ạ.”

“Ồ? Yên tâm rồi. Cùng nấu nào.”

“Vâng!”

Thế là Aoi cùng mẹ và Hiyori vào bếp chuẩn bị bữa tối. Khoảng 30 phút sau, bữa tối sẵn sàng, và bốn người chúng tôi ngồi xuống ăn.

Khi thưởng thức bữa ăn, một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi.

—Tôi sẽ hạnh phúc đến mức nào nếu cảnh này trở thành một phần bình thường của cuộc sống một ngày nào đó.[note73489]

Không chỉ vì mẹ đã nói gì đó trước đó. Mà đơn giản… đó là cảm giác của tôi.

*

Sau bữa tối, chúng tôi nghỉ ngơi một chút. Tôi về phòng để dỡ đồ từ chuyến đi dã ngoại.

Bạn có thể nghĩ tôi muốn dành thời gian nói chuyện với Aoi vì dù sao cô ấy cũng đã đến tận đây—nhưng đáng tiếc, Hiyori bám cô ấy như cá hút đá và không buông rời dù chỉ một bước.

Chắc con bé rất vui khi gặp lại Aoi sau thời gian dài, và là anh trai, tôi nghĩ nên để con bé có thời gian này.

Và giờ hai người họ làm gì? Tất nhiên là đang tắm chung rồi.

“…Mình ghen tỵ với Hiyori quá đi mất.”

Tận dụng sự riêng tư trong phòng, tôi buột miệng nói thật.

Trước khi hẹn hò, Izumi chắc sẽ trêu tôi không hồi kết vào lúc này, và tôi sẽ gạt đi kiểu “Ừ, tớ chẳng có ghen đâu.” Nhưng giờ? Tôi thật sự không kìm được nữa.

Ý tôi là, tôi là một chàng trai tuổi teen bình thường có một cô bạn gái xinh đẹp. Tất nhiên, trí tưởng tượng đôi khi chạy lung tung cũng là dễ hiểu.

Nhất là khi đã có ba lần bỏ lỡ trước đây khi Aoi rõ ràng đã… ừ, còn hơn thế nữa.

Có lẽ cũng vì Izumi và Eiji đang qua đêm ở khách sạn tối nay.

Dù sao, suy nghĩ của tôi hỗn loạn hơn bình thường, và tim tôi đập nhanh.

*Không biết cơ hội tiếp theo sẽ đến khi nào…*

Lên kế hoạch chuyến đi cho sinh nhật Aoi có lẽ là lựa chọn an toàn nhất.

Trước khi nhận ra, tôi đã dừng dỡ đồ và hoàn toàn chìm vào mơ tưởng.

“Akira, em vào được không?”

“Whoa—?!”

Giọng Aoi vang lên từ phía cửa, khiến tôi hoảng đến mức vô tình ném túi qua phòng.

Tôi vội quét mắt kiểm tra xem có gì không muốn cô ấy thấy không. Mọi thứ có vẻ an toàn.

“Ừ-ừ, vào đi.”

Cửa hé mở, Aoi ló đầu vào trước khi bước hẳn.

“Em nghe tiếng lạ. Anh có ổn không?”

“À, ừ. Không có gì.”

Tôi cố tỏ ra bình thản—nhưng mắt tôi thì phản bội, dán chặt tầm nhìn vào cô ấy.

Không chỉ ánh sáng ấm áp trên làn da Aoi sau khi tắm khiến cô ấy rạng rỡ hơn bình thường. Mà còn do trí tưởng tượng của tôi vừa chạy lung tung trước đó, và giờ, ngồi trước mặt tôi, là người tôi đang mơ mộng.

Tôi ngồi xuống giường, cố tỏ ra thoải mái.

“Anh đang dỡ đồ à?”

“Xong rồi. Không vấn đề gì đâu.”

Hoàn toàn là nói dối. Vali vẫn mở nửa trên sàn.

“Em ngồi đây được không?”

“Tất nhiên.”

Aoi ngồi cạnh tôi.

“Hiyori đâu?”

“Em ấy nói sẽ làm bài tập.”

Bài tập? Giờ này?

Hiyori là kiểu người hoàn thành bài tập sớm trước giờ ngủ. Chắc em ấy muốn cho chúng tôi thời gian riêng.

“Vậy… đây là phòng anh, nhỉ?”

Aoi nhìn quanh, nét mặt đầy suy tư.

“Trông hơi… lạ.”

“Bàn và đồ đạc giống khi chúng ta sống chung, nên không khác nhiều đâu.”

“Em biết, nhưng đã lâu rồi kể từ lần cuối em ở trong phòng anh.”

“Lần đó là khi nào nhỉ?”

“Ưm… Em nghĩ là…”

Mắt chúng tôi nhìn lên, cùng cố nhớ lại.

“…A!”

Ký ức chợt ùa về cùng lúc. Má chúng tôi đỏ rực khi nhớ ra.

Đêm không thể quên năm ngoái—Ngày Valentine.

Aoi đã lẻn vào phòng tôi vào đêm hôm đó, nói rằng chỉ những ký ức thôi không đủ. Cô ấy đã sẵn sàng vượt qua lời nói và trao tôi lần đầu… nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi chỉ nằm trên giường cả đêm mà không vượt rào.

Nhìn lại, có lẽ quyết định không tiến xa hơn lúc đó là đúng.

Nhưng bây giờ?

Chẳng còn lý do để kìm nén nữa.

“…Aoi.”

“…Akira.”

Chúng tôi gần đến mức thấy hình ảnh mình trong mắt nhau.

Không cần lời nói. Cả hai đều biết đối phương nghĩ gì.

Ở tuổi này, khi những ý nghĩ ấy nổi lên, thì không thể ngừng lại được nữa.

Vai chúng tôi chạm nhau khi vô thức nghiêng gần hơn. Tay chúng tôi gặp nhau trên giường.

Bắt đầu gì đó ở đây, trong phòng tôi, khi có mẹ và Hiyori ở nhà… không được.

Nhưng một nụ hôn… chắc là ổn.

Tim tôi đập nhanh, chờ đợi nụ hôn thứ hai [note73490]. Còn với cô ấy, sẽ là lần thứ tư.

e1d914c6-83c5-489a-80dc-c776cd0ce06b.jpg

“…Được không?”

“…Vâng.”

Môi chúng tôi chuẩn bị chạm nhau—

“Akira, mẹ bảo đến lượt anh tắm—hả?”

Âm thanh bầu không khí vỡ tan vang khắp phòng.

“…Ư.”

Ở cửa, Hiyori đứng đó. Khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng giọng nói lộ rõ sự bối rối.

Tay vẫn trên nắm cửa, Hiyori đứng sững.

Chúng tôi vừa bị bắt quả tang trong tình huống số một bạn không bao giờ muốn gia đình chứng kiến.

Theo bản năng, tôi lao sang phía kia giường, úp mặt xuống nệm.

*Em nói đang làm bài tập mà!*

“…Hiểu rồi.”

Câu nói ngắn gọn đầy thấu hiểu của Hiyori như viên đạn bắn trúng tim tôi.

*Xin đấy… anh xin em… đi ra đi mà.*

“Em sẽ nói với mẹ anh sẽ tắm sau. Một tiếng đủ không?”

“Anh đi ngay đây—đừng nói gì với mẹ!”

Lời cầu xin tuyệt vọng của tôi lơ lửng trong không khí.

Bên cạnh, Aoi nở nụ cười ngại ngùng, xấu hổ.

Từ khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rõ ràng: Chuyện này sẽ không bao giờ thành công ở nhà của bất kỳ ai trong chúng tôi.

Và thế là, tôi thề sẽ lên kế hoạch cho một chuyến đi qua đêm vào sinh nhật Aoi năm sau. Không gián đoạn. Không em gái.

Đêm đó, sự căng thẳng ngượng ngùng kéo dài mãi sau khoảnh khắc ấy.

Ghi chú

[Lên trên]
chốt con dâu
chốt con dâu
[Lên trên]
cả nhà thuần hốc trưởng :v
cả nhà thuần hốc trưởng :v
[Lên trên]
đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ luôn r
đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ luôn r
[Lên trên]
thực chất cũng là lần 4
thực chất cũng là lần 4
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

má, ngại phết
Xem thêm
TFNC
Cuốn quá
Xem thêm
cơ mà ngôi nhà và những đứa trẻ cx ngon
Xem thêm
Cảm ơn trans.
Xem thêm