Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chap 8

3 Bình luận - Độ dài: 5,724 từ - Cập nhật:

Chiều thứ Bảy hôm sau—

Aoi và tôi được mẹ chở đến trung tâm thương mại địa phương.

“Cảm ơn mẹ đã chở bọn con. Giúp nhiều lắm ạ.”

“Cảm ơn cô rất nhiều ạ.”

Chúng tôi bước ra khỏi xe, bày tỏ lòng biết ơn.

“Mẹ có thể quay lại đón hai đứa. Mấy giờ mẹ nên đến?”

“Không cần đâu mẹ. Bọn con sẽ đi xe buýt về.”

“Được rồi. Nhưng nếu đổi ý cứ gọi mẹ nhé.”

“Vâng. Cảm ơn mẹ.”

Chúng tôi vẫy tay chào khi mẹ lái xe đi, rồi quay về phía lối vào.

“Đi thôi?”

“Ừm.”

Tại sao hôm nay chúng tôi lại ở trung tâm thương mại?

Tất cả bắt đầu từ tối qua, sau khoảnh khắc xấu hổ khi bị Hiyori bắt gặp. Sau đó, khi cả nhà tắm xong, chúng tôi ngồi ở phòng khách, trò chuyện và chuẩn bị đi ngủ.

“Ngày mai làm gì nhỉ?”

“Hmm… nghỉ ngơi chăng, vì chuyến đi mệt rồi.”

Chờ ở nhà đến khi bố về nghe không hấp dẫn lắm.

“Hay đi đâu đó? Trung tâm thương mại có hơi xa, nhưng chắc sẽ vui đấy.”

Mắt Aoi sáng lên, cô ấy vỗ tay.

“Vậy thì em muốn mua quà sinh nhật cho anh, Akira!”

“Ý hay đó. Anh cũng nên chọn quà cho sinh nhật em nữa.”

“Vậy cùng đi chọn quà cho nhau thôi.”

“Ừ, làm thế đi.”

Mẹ nghe được cuộc nói chuyện, rồi đề nghị chở chúng tôi. Và giờ chúng tôi ở đây.

Không hẳn là tôi quên chuyện quà cáp—nhưng tôi mừng vì Aoi nhắc.

“Chà. Hôm nay đông thật.”

Vừa bước vào, chúng tôi đã thấy một biển người.

“Ừ. Nhưng mà… đi qua trung tâm đông thế này làm anh nhớ lần đầu mình đi mua sắm cùng nhau.”

“Đúng rồi. Hôm đó cũng đông thật.”

Ký ức ùa về, mang theo làn sóng hoài niệm.

Đó là lần đầu chúng tôi đi cùng nhau. Ngày tôi nhận ra Aoi không phải nàng gal tóc vàng nổi loạn. Là ngày cô ấy biến thành cô gái dễ thương, dịu dàng như bây giờ. Và cũng là ngày Eiji và Izumi biết chuyện và làm tôi hoảng loạn.

Quan trọng nhất, đó là ngày tôi quyết định muốn trở thành người cô ấy có thể dựa vào.

Cảm giác như đã lâu lắm rồi…

“Anh nhớ thợ làm tóc gọi em là ‘bạn gái’ của anh, và em hiểu lầm, nghĩ họ nói em là bạn gái anh. Em còn xin lỗi vì nhầm lẫn. Và giờ chúng ta ở đây. Cuộc sống kỳ lạ nhỉ?”

“Lúc đó em chỉ hồi hộp và không biết đáp sao cho đúng… Anh xấu tính quá, Akira.”

Trêu cô ấy thì vui—cho đến khi cô ấy phồng má và lườm tôi.

Ôi… Chắc tôi hơi quá.

“Xin lỗi, anh chỉ đùa thôi mà.”

“…Em không quan tâm.”

Cô ấy quay gót, bước đi trước, mũi hơi hếch lên.

Hỏng rồi. Tôi chưa từng thấy cô ấy giận thế này.

“Anh thật sự xin lỗi.”

“…………”

“Anh sẽ làm bất cứ gì để đền bù.”

Tôi lặp lại lời xin lỗi vài lần cho đến khi cô ấy dừng và quay lại.

“Aoi…?”

Tim tôi đập thình thịch khi chờ phản ứng của Aoi. Đôi mắt cô ấy, sắc như mèo rình mồi, khóa chặt vào tay tôi.

“Bắt được anh rồi.”

Với một tiếng thốt nhẹ, cô ấy vươn tay nắm lấy tay phải tôi. Tôi nghiêng đầu, bối rối.

“Ơ… chuyện gì đây?”

“Nếu anh nắm tay em cả ngày, em sẽ tha thứ.”

“…Tất nhiên! Anh sẽ làm vậy dù em không yêu cầu đi nữa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh, Aoi cười tươi như chưa từng có sự giận dữ nào trước đó.

Khoan đã… cô ấy giả vờ?

“Em vừa giả vờ giận, đúng không?”

“G-gì? Không… ý anh là sao?”

Ánh mắt Aoi lảng đi, gò má hồng lên. Cô ấy đúng là dở tệ trong việc nói dối.

“Tại… tay anh trông cô đơn lắm.”

Lời thú nhận ngại ngùng của Aoi hé lộ ra sự thật. Hóa ra cô ấy chỉ cần cái cớ để nắm tay.

“Anh hiểu. Thật ra… tay anh đúng là khá cô đơn.”

“Thấy chưa? Em biết mà.”

*Em dễ thương quá. Anh chịu không nổi mất.*

Trong một giây, tôi bị thôi thúc muốn hét lên với cả thế giới rằng bạn gái tôi đáng yêu cỡ nào. Nhưng không được. Bộc phát nơi công cộng đồng nghĩa với tự làm xấu hổ bản thân.

Tôi từ chối trở thành cặp đôi sến súa như Izumi và Eiji. Chắc chắn, Aoi và tôi có những khoảnh khắc ngớ ngẩn—nhưng không đến mức đó.

“Vậy, chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ?”

“Anh muốn gì cụ thể không?”

“Hmm… Anh đang cố nghĩ, nhưng…”

Tôi đã suy nghĩ—nhưng chẳng có ý tưởng nào.

“Thành thật, nếu là từ em, anh sẽ vui với bất cứ thứ gì. Còn em?”

“Giống anh. Nếu là từ anh, em sẽ thích thôi.”

Biết cả hai có cùng cảm giác làm tôi rất vui—nhưng thế không giải quyết được vấn đề quà cáp.

Đó là vấn đề với suy nghĩ “gì cũng được.” Nó khiến việc lựa chọn khó gấp chục lần. Giáng sinh trước, nhờ Izumi gợi ý, chúng tôi trao nhau dây chuyền đôi. Một món quà hoàn hảo.

Lần này nên làm gì ta…

“Hmm…”

Cả hai cùng thở dài trầm ngâm, vắt óc suy nghĩ.

“Nhưng… nếu được, em muốn chọn thứ gì đó giống nhau,” Aoi thì thầm.

“Như vậy, dù xa nhau, em vẫn cảm thấy được kết nối với anh.”

Aoi nắm chặt mặt dây chuyền đeo trên cổ. Thành thật, tôi cũng vậy. Mỗi lần đeo dây chuyền, tôi lại nghĩ về cô ấy.

Chúng tôi ít gặp nhau, sống xa cách, nên có thứ như dây chuyền đôi khiến chúng tôi cảm thấy gần nhau hơn. Nếu thêm một món đồ đôi nữa, có lẽ sự kết nối sẽ càng tăng lên.

“Vậy chọn thứ gì đó giống nhau thôi.”

“Thật không? Nếu anh đồng ý, em thích lắm.”

“Vậy… món nào đây?”

Khi hỏi, tôi cảm thấy tay cô ấy siết nhẹ. Đây không phải lần đầu. Tôi đã học được rằng khi Aoi siết tay như thế, tức là cô ấy muốn nói điều gì đó.

Tôi liếc sang và thấy má cô ấy đỏ lên, hơi bồn chồn.

“Ư… chỉ là ý tưởng thôi, nhưng…”

“Em nghĩ ra gì à?”

“Nhớ là chỉ là ý tưởng thôi…”

“Tất nhiên. Anh nghe đây.”

“Và chỉ nếu anh không ghét ý tưởng này…”

“Em không cần thận trọng thế.”

Sự do dự lặp lại của cô ấy khiến tôi tò mò.

“…Nếu chúng ta mua… nhẫn đôi thì sao?”

“Nhẫn đôi?!”

Tôi không kìm được, giọng cao lên. Mọi người quay đầu lại. Những người gần đó nhìn chúng tôi với vẻ thích thú.

“K-không, ý em không phải—!”

Thấy phản ứng của tôi, Aoi hoảng loạn, có lẽ nghĩ tôi đang giận. Mặt cô ấy đỏ rực, vội vàng giải thích.

“Tại, được rồi, không hẳn không phải… nhưng em chỉ… em yêu dây chuyền đôi của mình, và em nghĩ nếu mua thêm phụ kiện đôi, nhẫn có thể là lựa chọn tốt. Không phải có ý nghĩa đặc biệt gì cả! Ý em là, có… nhưng không hẳn thế, chính xác là… ahhh!”

Giọng Aoi nhỏ dần thành tiếng rên thất vọng, cô ấy cố che mặt bằng một tay.

Lâu rồi Aoi không làm thế. Hồi mới quen, cô ấy hay che mặt khi ngại. Khi đã thân thiết hơn, cô ấy gần như không còn làm vậy nữa. Nhưng còn giờ thì? Sự xấu hổ đã dành chiến thắng.

Phản ứng lúng túng của Aoi kéo tôi về thực tại. Nắm tay cô ấy, tôi quay lại và đi ngược hướng.

“Akira…?”

Cô ấy nghiêng đầu bối rối.

“Cửa hàng trang sức ở kia.”

“…Chờ đã, thật không?”

Mắt cô ấy mở to.

“Anh chắc chứ?”

“Ừ. Mua nhẫn đôi đi.”

Mặt cô ấy vẫn đỏ, nhưng nụ cười nhẹ hiện lên.

“Tuy hơi ngại, nhưng… em cũng thích thế.”

“Anh cũng vậy.”

Thế là chúng tôi quyết định. Khi đến cửa hàng trang sức, điều đầu tiên chúng tôi thấy là một đám đông. Các cặp đôi đứng ở quầy kính, trò chuyện và thử nhẫn. Không gian sáng rực với bầu không khí sôi động, như thể ở một lễ hội náo nhiệt.

Tôi nhớ lần cuối ở cửa hàng trang sức là khi đi với Izumi để chọn dây chuyền cho Aoi. Lúc đó, không khí sang trọng khiến tôi lo lắng. Nhưng hôm nay, có Aoi bên cạnh nên tôi không còn thấy đáng sợ nữa.

“Nhẫn ở quầy đằng kia, chắc vậy.”

“Có vẻ là vậy.”

Chúng tôi bước đến và xem các quầy kính. Có nhiều loại nhẫn—một số loại đủ rẻ cho học sinh như chúng tôi, còn số khác thì đắt đến đau mắt.

Có vẻ như giá khác nhau tùy vào loại và số lượng đá hoặc độ tinh khiết của kim loại. Cả hai chẳng biết gì, nên chỉ biết thì thầm về sự khác biệt cho đến khi một nhân viên bán hàng, mỉm cười hiền dịu đến giúp đỡ.

Cô ấy đẹp lộng lẫy—đến mức tôi tự hỏi liệu sắc đẹp có phải yêu cầu công việc ở đây không.

Với sự hướng dẫn, chúng tôi tiếp tục xem thêm. Một lúc sau, ánh mắt Aoi khóa chặt vào một chiếc nhẫn.

“Thấy cái nào thích à?”

“Ừm… Em nghĩ cái này dễ thương lắm.”

Mắt cô ấy dừng ở một cặp nhẫn: dây vàng trắng với điểm nhấn là viên kim cương nhỏ trên bản cho nữ. Bản cho nam đơn giản hơn, không gắn đá, nhưng vì thiết kế giống nhau khiến chúng thành một bộ hoàn hảo.

Giá hơi cao, nhưng vẫn trong tầm mua được.

“Hai bạn có muốn thử không ạ?”

“Vâng, làm ơn.”

Người bán hàng mỉm cười và gật đầu.

“Hai bạn biết cỡ nhẫn của mình chưa?”

“Ư… Em chưa đo bao giờ.”

“Em cũng vậy.”

Đáng lẽ tôi nên đoán trước chuyện này. Nhưng tôi chưa mua nhẫn bao giờ, nên cũng chẳng nghĩ tới. Và giờ nghĩ lại… nhẫn đôi nên đeo ở ngón nào?

Nhân viên bán hàng chắc đã nhận ra sự bối rối của chúng tôi.

“Cho tôi xem tay phải hai bạn được không?”

“Vâng ạ,” chúng tôi đồng thanh.

Chúng tôi đưa tay phải ra, và cô ấy nhẹ nhàng đo cỡ ngón đeo nhẫn. Trong lúc chờ, Aoi thì thầm, “Vậy… nhẫn đôi thường đeo ở ngón áp út bên phải, nhỉ?”

“Ừ. Nhưng chắc chỉ là truyền thống thôi. Trái hay phải—hình như là do mình quyết định.”

Nhân viên nữ xác nhận nhẫn cưới thường đeo ở ngón áp út bên trái, nhưng nhẫn đôi hay đeo bên phải. Nhưng cuối cùng, vẫn là tùy sở thích cá nhân.

Sau khi đo xong, cô ấy lấy nhẫn đúng cỡ từ phía sau.

“Chắc cái này sẽ vừa.”

Aoi cầm một chiếc nhẫn. Tay cô ấy hơi run khi đeo vào ngón áp út bên phải.

“Cảm giác thế nào?”

“Em… em nghĩ là vừa. Anh thấy sao?”

Cô ấy cử động ngón tay, nhìn tôi với vẻ không chắc chắn. Nhân viên bán hàng cầm tay cô ấy để kiểm tra.

“Trông vừa vặn rồi. Nếu có lỏng hay chặt, chúng tôi vẫn có thể điều chỉnh.”

Yên tâm, Aoi gật đầu nhẹ nhõm. Sau đó đến lượt tôi. Tôi đeo chiếc nhẫn tương ứng vào ngón áp út bên phải.

“Cảm giác thế nào, Akira?”

“…Vừa khít.”

Mắt Aoi sáng lên khi chúng tôi giơ tay ngắm nhìn đôi nhẫn.

“Trông thế nào…?”

“Hợp với em lắm.”

“Fufu. Của anh cũng đẹp lắm, Akira.”

Chúng tôi gật đầu như xác nhận suy nghĩ.

“Chúng em lấy cái này.”

“Cảm ơn rất nhiều. Hai bạn muốn đeo nhẫn ra ngoài luôn hay đóng hộp?”

“Ưm…”

Tôi nhìn Aoi, không chắc nên làm gì.

“Chúng là quà sinh nhật cho nhau mà. Nên đóng hộp và gói lại nhỉ?”

“Em không biết… Em muốn đeo ngay cơ. Nhưng nhờ gói hộp quà rỗng thì hơi bất lịch sự.”

Nữ nhân viên vẫn đang lặng lẽ nghe, mỉm cười dịu dàng.

“Nếu muốn, hai bạn có thể đeo nhẫn ra ngoài, và tôi vẫn có thể gói hộp.”

“Ồ, nhưng… gói hộp rỗng có vẻ lãng phí lắm ạ. Bọn em thấy hơi áy náy.”

Tôi lắc đầu, cảm thấy tội lỗi. Nhưng nữ nhân viên khẽ lắc đầu đáp lại.

“Hôm nay là ngày đặc biệt với hai bạn. Hãy đễ tôi gói hộp quà như một cách để chúc mừng.”

Lời nói tử tế của cô ấy khiến cả hai bất ngờ. Chúng tôi không ngờ lại có người chu đáo đến thế.

Aoi và tôi nhìn nhau, gật đầu.

“Làm ơn được không ạ?”

“Tất nhiên.”

“Cảm ơn rất nhiều ạ,” chúng tôi đồng thanh.

Vậy là chúng tôi mua quà sinh nhật cho nhau và chấp nhận lời đề nghị gói hộp.

Khi chúng tôi rời cửa hàng, túi mua sắm trên tay, còn những chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út bên phải. Tôi thật sự hạnh phúc khi biết chúng tôi đã tạo thêm một kết nối nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa giữa hai đứa.

26a11957-e6ae-43b6-a131-b4f25e3289f3.jpg

Sau khi mua nhẫn, chúng tôi đến một quán cafe gần đó để nghỉ. Dù mới ở trung tâm thương mại khoảng 1 tiếng mà đã thấy mệt bất thường. Chắc sự phấn khích khi mua nhẫn đôi làm chúng tôi kiệt sức hơn tưởng tượng.

Chúng tôi tìm chỗ ngồi cạnh lối đi, ngồi đối diện nhau và nhấm nháp đồ uống.

“Fufufu♪”

Tôi hết đếm nổi số lần Aoi cười như thế rồi. Cô ấy đang ngắm chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út bên phải với vẻ hạnh phúc.

“Em thích nó đến thế à?”

“Ừ. Em yêu nó.”

Nét mặt cô ấy thể hiện niềm vui thuần khiết.

“Xin lỗi vì chúc mừng sinh nhật em muộn—hẳn nửa năm luôn.”

“Không sao đâu. Lúc đó anh không biết, nên chẳng thể làm khác được. Chỉ cần được chúc mừng cùng nhau là em vui rồi.”

“Năm sau, anh sẽ lên kế hoạch tử tế. Tin anh đi.”

“Cảm ơn. Em mong chờ đấy.”

Nhưng rồi, nụ cười Aoi mờ đi, giọng trầm xuống.

“…Năm sau, nhỉ?”

Tôi biết chính xác ý cô ấy. Vì tôi cũng nghĩ thế.

“Khi năm mới bắt đầu, hai đứa mình sẽ là học sinh cuối cấp. Có kỳ thi tuyển sinh… nghĩa là có lẽ ta sẽ ít gặp nhau hơn.”

“Ừ… sẽ không dễ gặp đâu, nhưng anh hứa sẽ dành thời gian cho sinh nhật của nhau.”

“Vậy chúng ta phải học hành chăm chỉ rồi.”

“Chắc chắn.”

Dù lịch trình bận rộn, chúng tôi hoàn toàn có thể xoay sở một hoặc hai ngày cho sinh nhật. Dù sao chúng tôi cũng đâu cố gặp nhau mỗi tháng.

Tuy vậy, dù biết thế, điều đó vẫn đáng ngại. Chúng tôi chắc chắn sẽ có ít thời gian bên nhau hơn, và chút u sầu trong giọng Aoi phản ánh cảm xúc trong tim tôi.

Điều đó khiến tôi càng mừng vì hôm nay đã mua nhẫn đôi.

Nói đến kỳ thi…

“Có chuyện anh muốn hỏi.”

“Gì thế?”

Đó là ý nghĩ trong đầu từ cuộc nói chuyện ở Kyoto.

“Em chưa quyết định trường đại học muốn vào, đúng không?”

“Ừm. Em có vài lựa chọn, nhưng vẫn đang cân nhắc.”

“Còn… anh đang nghĩ.”

Tôi ngập ngừng, rồi nói ý tưởng.

“Em nghĩ sao về việc vào đại học ở Tokyo với anh?”

“Em? Ở Tokyo?”

Mắt Aoi mở to ngạc nhiên. Tôi gật đầu chắc chắn trước khi tiếp lời.

“Anh biết em không nên quyết định chỉ vì anh. Anh hiểu rời xa bà có thể sẽ khó khăn cho em, và em cần bố đồng ý nữa. Anh không muốn em chọn Tokyo chỉ vì anh ở đó. Nhưng… nếu em có hai lựa chọn ngang ngửa—một là ở đây, còn một ở Tokyo—anh mong điều đó sẽ là một phần giúp em đưa ra quyết định.”

Tôi không muốn cô ấy chọn trường kém chất lượng hơn vì tôi. Nếu lựa chọn hàng đầu của cô ấy ở địa phương, tôi sẽ chấp nhận.

Nhưng nếu là ngang ngửa? Tôi hy vọng mong muốn ở bên nhau sẽ làm nghiêng cán cân suy nghĩ.

“Khi anh nói ở Kyoto rằng lựa chọn hàng đầu của anh là đại học ở Tokyo…”

Cô ấy nhìn tôi với biểu cảm nghiêm túc. Có gì đó gần như hy vọng sâu trong ánh mắt cô ấy.

“Lúc đó em nhận ra—em cũng muốn vào đại học ở Tokyo.”

“Thật sao?!”

Tôi nhổm dậy, gần như lao qua bàn.

“Tất nhiên, như anh nói, còn tùy xem em có tìm được ngôi trường hợp ý muốn không. Nhưng Tokyo có nhiều đại học, nên chắc chắn em sẽ tìm được thôi. Em sẽ phải bàn với bố và bà, nhưng họ đã nói sẽ ủng hộ nếu em muốn ra ngoài tỉnh.”

Lời Aoi sưởi ấm lồng ngực tôi. Biết cô ấy thật sự cân nhắc khiến tôi hạnh phúc không tả xiết.

“Mà thật lòng thì, nếu em rời tỉnh, em nghĩ cả hai người sẽ yên tâm hơn khi biết em ở gần anh.”

“Vậy… nghĩa là…”

Aoi gật đầu chậm rãi.

“Em muốn nhắm đến một đại học ở Tokyo cùng anh.”

Một cơn phấn khích trào dâng. Tôi muốn hét lên, nhưng vì đang ở quán cafe, nên tôi siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế lại.

Thay vào đó, tôi vươn qua bàn, nắm chặt lấy tay cô ấy.

“…Cùng cố gắng nhé.”

“Ừ. Cố hết sức nào.”

Với đó, một mục tiêu mới bén rễ trong tim chúng tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhắm đến Tokyo.

“Em hỏi anh cái này được không?”

Cuộc trò chuyện đã lắng lại, nhưng giờ đến lượt Aoi trông lo lắng.

“Tất nhiên. Em muốn hỏi gì?”

“Thì… em đang tự hỏi… bố anh là người thế nào?”

“Ồ. Ừm, hợp lý.”

Tất nhiên cô ấy tò mò rồi. Tối nay, tôi sẽ giới thiệu cô ấy với bố tôi dưới danh nghĩa bạn gái. Tôi cũng lo lắng lắm. Từ tối qua, tôi đã căng thẳng nghĩ cách xử lý.

Nhưng nếu tôi lo thế này, cô ấy chắc hẳn lo gấp đôi. Tôi nhớ mình đã hồi hộp thế nào khi gặp bà cô ấy lần đầu.

“Mà… để xem.”

Tôi cần nói gì đó để cô ấy bớt lo.

“Nếu phải mô tả bằng một câu… anh sẽ nói bố anh giống Hiyori.”

“Hiyori?”

Nghiêm túc mà nói, ngược lại—Hiyori giống bố.

“Bố anh không hay bộc lộ cảm xúc. Như Hiyori, đôi khi em sẽ chẳng biết bố nghĩ gì. Nhưng bố đa cảm hơn con bé, và sâu thẳm bên trong, bố rất tốt bụng. Bố anh nghiêm túc quá mức, nên người ta có thể nghĩ bố hơi khó gần vì ít khi cười. Nhưng để nói tóm lại… anh sẽ gọi bố là trầm lặng và chân thành.”

“Một người nghiêm túc, trầm lặng…”

Tôi nhận ra mô tả đó có lẽ không khiến bố dễ gần hơn.

“Em nhớ mẹ anh kể về việc mẹ gặp bố không?”

“Ừ, em có nhớ mang máng.”

Cuộc nói chuyện đó xảy ra vào hè năm ngoái, khi mẹ bất ngờ về nhà cũ. Chúng tôi giới thiệu Aoi là bạn gái tôi—lúc đó là nói dối. Và bằng cách nào đó, mẹ kể chuyện gặp bố lần đầu.

Hồi bố vào công ty mẹ, bố nổi tiếng là khó gần. Bố chăm chỉ và rất giỏi, nhưng cũng vì thế nên bố bị cô lập bởi đồng nghiệp. Mẹ không thể đứng nhìn và đã tình nguyện giúp bố hòa nhập.

Khi thật sự ngồi nói chuyện trực tiếp, mẹ nhận ra bố không hề khó gần. Bố chỉ cực kỳ nhút nhát.

Sau khi mẹ giúp đỡ, bố bắt đầu hòa hợp hơn với mọi người. Giờ, sau nhiều năm, bố làm quản lý chi nhánh, vài năm lại chuyển để vực dậy các văn phòng khó khăn.

Biết vậy, nhưng thật khó tin bố từng khác biệt đến vậy.

“Giờ bố anh không tệ khi giao tiếp với người khác, nhưng tính nghiêm túc đó thì không đổi. Hình như bố vẫn khiến người mới gặp thấy hơi sợ thì phải.”

Khi giải thích với Aoi, tôi lại ngạc nhiên vì bố giống Hiyori đến thế.

Dù sao, Hiyori thường bị hiểu lầm là lạnh lùng khi gặp người mới quen.

“Em hiểu…”

Aoi mỉm cười nhẹ, có vẻ sự so sánh với Hiyori đã làm cô ấy bớt lo chút.

“Bố không phải người không chịu lắng nghe—thật ra, bố khá cởi mở. Bố không bao giờ nổi giận vô cớ. Gia đình anh tin tưởng bố hoàn toàn, và đồng nghiệp ở công ty cũng vậy. Chỉ là…”

“Chỉ là…?”

Tôi nói ra mối lo đã đè nặng kể từ khi quyết định đưa Aoi về nhà.

“Anh đang không biết nên nói sự thật với bố đến mức nào.”

Aoi lập tức hiểu ý tôi. Mặt cô ấy căng thẳng, suy nghĩ.

“Không… không hẳn vậy.”

Tôi lắc đầu, sửa lại.

“Thật ra… nếu em đồng ý, anh muốn kể hết với bố.”

“Akira…”

“Nhưng… anh không chắc làm thế nào.”

Đó là vấn đề thật sự—làm sao giải thích để bố có thể hiểu. Tôi đã quyết định sẽ nói toàn bộ sự thật.

“Anh đã giấu bố suốt thời gian qua.”

“Không chỉ anh. Cả hai chúng ta.”

“…Ừ. Cả hai.”

Tôi trân trọng việc cô ấy thấy đây là chuyện của cả hai đứa.

“Nếu bố hỏi sao không nói sớm… tôi sẽ phải thừa nhận vì tôi không muốn bị phát hiện. Chắc chắn có lý do chính đáng để giấu—như lo ai đó can thiệp và buộc Aoi vào trại trẻ mồ côi—nhưng điều đó không đủ để biện minh. Sự thật là, tôi giấu vì sợ.”

Dù ý định có tốt thế nào, lừa dối vẫn là lừa dối.

“Anh có lẽ… không, chắc chắn sẽ bị mắng.”

Không bố mẹ nào sẽ cảm thấy ổn khi con mình bí mật sống chung với một cô gái. Mẹ có thể không giận, nhưng đó là ngoại lệ hiếm hoi.

“Có người sẽ nói anh nên giữ kín bí mật. Nhưng anh không thể. Anh không muốn nói dối hay giấu giếm gì về mối quan hệ của chúng ta nữa.”

“Akira…”

“Anh muốn gia đình thấy mối quan hệ của chúng ta là điều anh có thể tự hào.”

Có lẽ điều đó là ích kỷ. Nhiều người sẽ nói tốt hơn nếu có những thứ không nói ra. Thậm chí có cả câu ngạn ngữ ý chỉ rằng không biết sẽ tốt hơn.[note73537]

Nhưng tôi không muốn xây dựng mối quan hệ với Aoi dựa trên bí mật.

“Nên… nếu em đồng ý, anh muốn—”

“Em cũng nghĩ thế.”

Cô ấy cắt lời, giọng rõ ràng đầy quyết tâm.

“Em muốn ở bên anh mà không phải giấu giếm gì. Em không muốn nói dối về quá khứ hay tương lai của chúng ta.”

Cô ấy siết chặt tay tôi.

“Nếu cứ giữ bí mật mãi, chẳng khác gì chúng ta tự xóa bỏ mọi thứ đã trải qua. Em không muốn giả vờ những ngày đó không tồn tại.”

“Aoi…”

“Và nếu bị mắng, chúng ta sẽ xin lỗi cùng nhau. Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”

Tôi thở dài run rẩy khi cảm xúc dâng trào. Tôi cần hơi thở đó để ổn định nhịp tim mình.

“Cảm ơn em, Aoi.”

“Không, cảm ơn anh… vì muốn nói sự thật.”

Lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nhưng giờ, có Aoi bên cạnh, tôi cảm thấy chúng tôi có thể vượt qua.

Chúng tôi rời quán cafe và dành cả buổi chiều lang thang trong trung tâm thương mại. Chúng tôi ghé các cửa hàng, ngồi nghỉ khi mệt, và thậm chí tự thưởng bánh donut của mùa mới khi đói.

Không còn sự căng thẳng kéo dài, chúng tôi có thể tận hưởng trọn vẹn thời gian bên nhau.

Tối đó, trên xe buýt về nhà, điện thoại tôi rung lên với tin nhắn từ Hiyori.

*Bố về rồi.*

Sự kiện cả hai chuẩn bị đã cận kề.

*

“Chào mừng về nhà.”

Hiyori đón chúng tôi ở cửa khi về đến nhà.

“Bọn anh về rồi. Bố đâu?”

“Đang đợi ở phòng khách. Chúc hai người may mắn.”

“Cảm ơn.”

Aoi và tôi trao đổi ánh mắt, âm thầm củng cố quyết tâm trước khi bước vào.

Chúng tôi đi dọc hành lang và dừng trước cửa phòng khách. Tôi hít một hơi sâu để trấn tĩnh.

Rồi, lấy hết can đảm, tôi mở cửa.

Bố đang ngồi trên sofa.

“Con chào bố. Chào mừng bố về nhà.”

“Cảm ơn con. Bố về rồi.”

Bố ngẩng đầu, chuyển ánh mắt sang chúng tôi.

“Bố có chút thời gian không ạ?”

“Tất nhiên.”

Bố ra hiệu cho chúng tôi ngồi, nên chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế.

Dạ dày tôi quặn lại vì lo lắng. Tôi cố kìm lại cảm giác muốn nôn.

“Con muốn giới thiệu một người. Đây là Saotome Aoi.”

“Rất vui được gặp chú. Cháu là Saotome Aoi ạ.”

Dù lo lắng, Aoi vẫn mỉm cười và cúi đầu lịch sự.

“Rất vui được gặp cháu. Chú là bố của Akira.”

Giọng bố, giống như Hiyori, không chút cảm xúc.

Hoặc có lẽ chỉ cảm thấy khó đọc vị hơn vì tôi quá căng thẳng.

“Chúng con là bạn cùng lớp ở trường cũ, và đã hẹn hò từ kỳ nghỉ hè. Mẹ và Hiyori đã gặp cô ấy, nhưng con muốn giới thiệu chính thức với bố.”

“Cháu xin lỗi vì giới thiệu muộn ạ. Akira đã giúp cháu rất nhiều từ năm ngoái, và giờ chúng cháu đang hẹn hò.”

Phần chào hỏi xong xuôi, chúng tôi ngồi trong im lặng căng thẳng, chờ phản ứng của bố.

Những giây trôi qua, nặng nề và dai dẳng.

Rồi—

“Aoi.”

“Dạ, thưa chú?”

Khoảnh khắc tên cô ấy thốt ra từ miệng bố—

“Xin hãy tiếp tục chăm sóc Akira.”

Lời nói dịu dàng vang khắp phòng khách. Bố mỉm cười nhẹ và cúi đầu sâu.

“D-dạ… tất nhiên ạ.”

Tôi ngạc nhiên vì câu trả lời đơn giản—nhưng còn hơn thế khi thấy nụ cười xuất hiện trên mặt bố.

Thấy bố cười còn hiếm hơn là thấy Hiyori cười. Tôi thậm chí không nhớ lần cuối mình thấy là khi nào nữa.

Nó hiếm đến vậy đấy.

Nhưng vượt trên sự ngạc nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nụ cười đó là bằng chứng bố chấp nhận Aoi.

“Bố… có chuyện con cần nói với bố về Aoi.”

Điều đó khiến phần tiếp theo càng khó khăn hơn.

Chuẩn bị cho phản ứng dữ dội, Aoi và tôi sẵn sàng thú nhận sự thật.

“Trước khi con chuyển đến đây… Aoi và con đã sống cùng nhau trong căn nhà đó.”

Khoảnh khắc tôi nói ra, nụ cười của bố biến mất. Không khí lập tức thay đổi. Sự căng thẳng và nặng nề đè lên chúng tôi khi bắt đầu giải thích mọi thứ.

Vào tháng Sáu năm ngoái, một ngày mưa, tôi thấy Aoi ngồi cô đơn một mình ở công viên, không ô che. Tôi đưa cô ấy về sau khi biết mẹ cô ấy đã biến mất, để lại cô ấy không nơi nương tựa.

Chúng tôi sống cùng nhau sau đó, trong khi tôi chuẩn bị chuyển trường, rồi nhờ bạn bè giúp ổn định tình hình cho cô ấy.

Mẹ cuối cùng đã phát hiện ra việc chúng tôi sống chung—và tôi đã xin mẹ và Hiyori giữ bí mật.

Trong thời gian đó, Aoi đoàn tụ với bố và bà, đồng thời cắt đứt quan hệ với mẹ cô ấy.

Và cuối cùng, chúng tôi dần thân thiết hơn và bắt đầu hẹn hò vào mùa hè.

Tôi không biết đã nói bao lâu khi kể hết câu chuyện.

Suốt lời giải thích, bố lắng nghe trong im lặng.

“…Con xin lỗi vì đã giấu bố.”

“Cháu rất xin lỗi…”

Aoi và tôi cùng cúi đầu. Chúng tôi giữ nguyên tư thế vài giây, cho đến khi—

“Bố đã biết rồi.”

“…Gì cơ?”

Lời nói phá tan im lặng. Đầu chúng tôi ngẩng phắt lên.

“Bố… đã biết?”

Câu hỏi bật ra trước khi tôi nhận ra.

Sao chứ? Bố biết bằng cách nào? Mẹ hay Hiyori nói với bố?

Không. Tôi không tưởng tượng được họ lại làm thế.

“Con ngạc nhiên đúng chứ. Cũng dễ hiểu. Nhưng bố biết từ lâu rồi.”

Bố tiếp tục trước khi chúng tôi kịp hỏi.

“Hóa đơn tiện ích cho căn nhà đó được tính vào tài khoản của bố. Khi thấy số tiền cao bất thường, bố đã thấy lạ rồi. Bố nghĩ con có thể đang tiếp khách, nên lần công tác kế tiếp ở khu đó, bố đã ghé qua nhà. Lúc đó bố thấy con và Aoi vào nhà.”

Bố dừng, rồi nói thêm, “Điều đó cho bố ý tưởng khá rõ về chuyện gì đang xảy ra.”

Hóa đơn tiện ích? Thật sao?

“Ban đầu bố nghĩ chỉ là cô bạn gái thỉnh thoảng ngủ lại. Nhưng khi mức sử dụng cao kéo dài hàng tháng, bố biết chuyện không đơn giản. Rồi bố tự hỏi—bố mẹ nào lại để con gái ở lại thường xuyên thế? Và kết luận hợp lý là… cô bé không có nơi nào khác để ở.”

Tôi luôn biết Hiyori rất sắc sảo, nhưng hóa ra trực giác của bố ở một tầm khác biệt hoàn toàn.

“Và sau khi nghe Aoi giải thích hoàn cảnh… mọi thứ đều khớp.”

Bố đã biết từ đầu. Điều đó dẫn đến một câu hỏi khác.

“Nếu bố biết, sao bố không nói gì?”

Nếu cậu con trai tuổi teen bí mật sống với một cô gái, bạn mong đợi bố mẹ sẽ can thiệp và đòi giải thích.

Dù hiểu tình hình, ít nhất bố cũng nên hỏi.

“Akira… con là học sinh trung học rồi. Giờ con nên hiểu chịu trách nhiệm cho hành động của mình nghĩa là gì. Bố nuôi con với kỳ vọng đó. Nên khi thấy chuyện xảy ra, bố chọn tin tưởng con. Nếu bố hỏi, điều đó có nghĩa là nghi ngờ chính cách nuôi dạy của bản thân.”

Bố thở nhẹ, gần như tự nói—

“Dù sao… mọi đứa trẻ đều có một hay hai bí mật giấu bố mẹ khi còn trẻ.”

Giọng bố như thể đang nói từ trải nghiệm.

Rồi—

“Thì, anh đã giấu chuyện chúng ta sống chung với bố mẹ đến trước ngày cưới mà,” mẹ nói khi bước vào, mang theo khay trà.

“…Đó là lầm lỗi tuổi trẻ thôi.”

“Chờ đã, gì cơ?”

“Thật sao?”

Mẹ đặt tách trà lên bàn và cười khúc khích.

“Ừ. Hồi đó, chuyện này to lắm. Ngay cả bây giờ, khi về thăm ông bà, họ vẫn nói, ‘Có tin nổi hai đứa này đã sống chung trước khi cưới không?’ Họ chẳng bao giờ quên cả.”

Bố lúng túng, rõ ràng không thoải mái.

Tôi không bao giờ đoán được bố—người đàn ông nghiêm túc, trách nhiệm ngồi đối diện kia— lại từng làm y hệt mình.

“Vậy… bố để con thoát vì bố cũng từng làm thế?”

“Một phần. Lý do khác là vì mẹ con.”

“Hả?”

Mẹ sững lại, tay dừng giữa chừng.

“Lúc mẹ về sau khi thăm con vào mùa hè, bố biết ngay có chuyện gì đó. Và nếu mẹ con chọn im lặng, chắc chắn có lý do.”

Mẹ cười ngượng.

“Bố biết à?”

“Tất nhiên.”

“…Haha…”

Mẹ và tôi trao nhau ánh mắt thua cuộc.

“Nên nếu mẹ con sẵn lòng im lặng và bỏ qua, bố không cần phải can thiệp. Bố biết nếu có gì sai, mẹ sẽ nói ngay.”

Sự tin tưởng—mối quan hệ ngầm đó—là lý do bố không xen vào.

Nhận ra điều này khiến tôi nhìn mối quan hệ của bố mẹ theo một cách mới.

“Vậy… nghĩa là bố đồng ý cho con và Aoi hẹn hò?”

Tôi hỏi cẩn thận.

Bố gật đầu nhẹ.

“Nếu cả hai nghiêm túc, bố không có lý do để phản đối.”

“Thật sao ạ?”

“Ừ. Chỉ cần hành động chín chắn và kiềm chế là được.”

Căng thẳng trong tôi tan biến ngay lập tức. Bên cạnh, Aoi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn bố.”

“Cảm ơn chú rất nhiều ạ.”

Chúng tôi lại cúi đầu, lần này với nụ cười. Sau tất cả, chúng tôi chính thức trở thành một cặp đôi được cả hai gia đình công nhận.

Cảm giác như vừa bước thêm một bước quan trọng nữa.

Sau đó, khi bữa tối sẵn sàng, cả nhà ngồi xuống ăn. Đương nhiên, cuộc trò chuyện xoay quanh Aoi.

Mẹ và Hiyori, có lẽ để bù cho những tháng ngày giấu giếm sự thật, liên tục hỏi Aoi, đồng thời giải thích với bố về tính cách của cô ấy.

Lúc đầu, Aoi trả lời ngập ngừng. Nhưng dần dần, cô ấy thả lỏng hơn và tham gia cuộc nói chuyện một cách cởi mở.

Ngay cả bố, người hiếm khi nói quá mức cần thiết, đêm đó cũng nói nhiều hơn bình thường.

Nhìn mọi người trò chuyện và cười đùa quanh bàn ăn, một ý nghĩ lóe lên:

*Đây—đây chính là cảm giác hạnh phúc.*

Ghi chú

[Lên trên]
ignorance is bliss-ngu si hưởng thái bình
ignorance is bliss-ngu si hưởng thái bình
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận