• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 69

2 Bình luận - Độ dài: 8,809 từ - Cập nhật:

Dưới bóng đêm dày đặc, chàng thợ săn trẻ tuổi tràn ngập lo âu. Trong màn u tối ấy, cậu gắng sức lần bước trên con đường núi, khuôn mặt mỗi lúc một bị nhuộm đẫm bởi sắc màu tuyệt vọng.

Quả thật là bất lực. Gần đây, có lời đồn rằng yêu quái hoành hành ngày một nhiều. Thế nhưng, đâu thể vì thế mà cứ mãi rúc mình trong nhà? Thu đã đến rồi. Nông phu thì phải gặt hái mùa màng ở đồng ruộng, thương nhân thì cần buôn bán hàng tích trữ cho những người sắp sửa ẩn mình suốt mùa đông. Còn với thợ săn, thời điểm thu đến là lúc lũ thú béo tốt, chính là con mồi quý giá nhất.

Con người nếu không lao động thì không thể sống sót. Huống hồ giờ là mùa thu, mùa đông đang đến gần. Dẫu có hiểm nguy, cũng chẳng thể co rúm người lại trong căn nhà như lũ hèn nhát. Tất nhiên, số người bị yêu quái tấn công tuy có tăng, nhưng so với toàn thể thì vẫn chỉ là số ít. Bởi vậy, phần đông đều cho rằng 「mình thì chắc ổn thôi」, hoặc lừa gạt chính mình để đè nén sợ hãi và bất an mà tiếp tục làm việc. Bị tấn công, bị ăn thịt, chỉ là do kẻ đó xui xẻo mà thôi.

Và theo nghĩa đó thì, người thợ săn trẻ kia quả thực là một kẻ xui xẻo.

Không rõ từ lúc nào bản thân đã rơi vào bẫy. Chỉ đến khi nhận ra thì cậu mới biết mình đã bị lạc đường. Khi ấy, cậu mới nhận ra lá bùa hộ thân cất kỹ trong ngực mình đã bị bẻ gãy tự lúc nào. Và khi nhận thức được điều ấy, thì phương hướng cậu đến và nơi đang tiến tới đều đã trở nên hỗn loạn, chẳng còn phân biệt nổi đông tây nam bắc.

cậu cố gắng quay lại con đường mình đã gấp rút bước qua. Rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến gần trưa là đã thấy có gì đó bất thường. Mặc dù nơi này không phải là dãy núi sâu thẳm gì, thế mà đến khi mặt trời sắp lặn, cậu vẫn chưa thể quay về được căn chòi trong núi nơi mình từng dừng chân.

Ngay cả khi bóng tối đã hoàn toàn bao phủ, cậu vẫn tuyệt vọng tiến bước. Không thể dừng lại được. cậu không định ngoảnh đầu lại. Không có dư thời gian để làm thế. Không, hơn thế nữa là... cậu sợ. Cảm giác như nếu quay đầu lại, cậu sẽ chẳng thể trở về được nữa.

「A, chết tiệt………!!」

Tiếp tục bước, tiếp tục tiến tới, chỉ biết một mực tiến tới… Dẫu đôi chân đã rát bỏng, cậu vẫn cắn răng chịu đựng mà bước đi. Bởi vì bản năng, hay chính là giác quan thứ sáu của một thợ săn, đã cảnh báo rằng nếu dừng lại thì sẽ toi đời.

Thế nhưng, rốt cuộc, tất cả cũng chỉ là một sự vùng vẫy vô ích.

「Hiii………!?」

Người thợ săn, thở dốc đến mức gần như không còn hơi sức, cuối cùng cũng phải dừng chân. Không còn cách nào khác. Trước mắt cậu là một vách đá dựng đứng. cậu đã đi đến nơi mà bình thường sẽ không bao giờ đặt chân tới. Một vách đá hiểm trở mà ngay cả thợ săn sống lâu năm trong núi cũng khó lòng vượt qua… nơi này, đã hoàn toàn không còn lối thoát.

「Khốn, kiếp………!!」

Người thợ săn cất tiếng run rẩy, rút lấy cây cung. cậu đặt tên vào dây cung. Không đời nào cậu lại cam tâm chết ở đây. Dù có phải chết, cậu cũng không muốn làm thức ăn cho yêu quái. Ít nhất, cậu phải kéo theo nó chết chung, nếu không thì không cam lòng.

「Được thôi… tới đây nào! Tao sẽ giết mày!! Tao sẽ lột da cái thứ yêu quái khốn kiếp mày ra!!」

Đè nén nỗi sợ, người thợ săn trẻ hét lớn. cậu gào lên, cổ vũ chính mình. Ép bản thân phải đứng vững.

Rồi, cậu phát hiện bụi rậm trước mặt khẽ lay động. Lập tức, cậu giương cung bắn tên. Hết lần này đến lần khác, cậu bắn như điên dại cho đến khi bắn hết sạch tên.

Và khi người thợ săn đã bắn hết tất cả những mũi tên trong bao, cậu như choàng tỉnh, sắc mặt lập tức tái xanh. Thế nhưng… không có chuyện gì xảy ra cả?

「…………」

cậu rút con dao găm trong ngực áo ra, tiến tới chỗ bụi rậm. cậu vạch bụi rậm ra. Và rồi, cậu thấy, một con hươu đã trúng tên cậu mà chết, trên người cắm chi chít mũi tên.

「Gì vậy chứ…? H-Haha… không phải yêu quái sao? Là… mình nhầm sao?」

Người thợ săn bất giác ngồi phệt xuống, thả rơi con dao găm khỏi tay. Một hơi thở dài nhẹ nhõm thoát ra từ lồng ngực cậu. Có lẽ cảm giác về 「thứ gì đó phía sau」nãy giờ chỉ là ảo giác…? Cứ như bị hồ ly hay chồn tinh đánh lừa vậy, khiến cậu không khỏi bật cười gượng gạo.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió mạnh quét qua. Cùng lúc đó, cơn đau nhói lan từ ống chân khiến cậu ngã lăn.

「A, đau quá… Cái gì vậy chứ!?」

Vì cảm giác như bị chém, cậu vội nhìn xuống ống chân mình. Thế nhưng, không có vết thương, cũng không có máu chảy. Chỉ có vạt áo bị xé rách, mà tuyệt nhiên không có lấy một vết cắt trên da thịt…

Ngay sau đó, người thợ săn cảm thấy một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay phía sau. Và cậu quay đầu lại.

「A………」

Khoảnh khắc cuối cùng, thứ cậu nhìn thấy, là cái chết mang hình hài của bộ nanh sói đang lao tới.

Và rồi cậu hiểu ra. Tất cả đều là cạm bẫy. Bị đánh lạc hướng, bị dồn ép cho đến kiệt quệ, bị đánh lừa để rồi sơ suất, tất cả đều là một cái bẫy quỷ quyệt đã được sắp đặt từ đầu. A, vốn dĩ cậu cũng biết mà. Rằng yêu quái vốn là lũ hèn hạ và đê tiện tới tận cùng.

Cho nên, chuyện chúng bắt tay nhau để đẩy con người vào tuyệt lộ… chẳng có gì là lạ cả.

Ngay sau đó, âm thanh 「bụp」vang lên giữa núi rừng, âm thanh của thịt và xương bị nghiền nát.

-

Một góc của khuôn viên rộng lớn trong gia tộc Onizuki dựng nên dinh thự chính là khu vực này. Nhìn từ chính điện, đó là nơi tập hợp các túp lều, nhà kho, xưởng rèn cùng đủ loại xưởng gia công khác được xây dựng ở phía đông bắc... Tôi đang có mặt tại một trong những lò luyện kim được dựng lên tại góc ấy, mang theo thiết bị tay quay lắp đặt có quấn tơ Tsuchigumo.

「Thứ lỗi, tôi là Yunshoku của Hạ Nhân Chúng. Cho hỏi Yunshoku Chú Cụ Chúng có ở đây không?」

Tôi dò hỏi qua vài người thợ và Chú Cụ Sư rồi mới tìm được nơi này, vừa mở cửa thì nghe thấy âm thanh ấy.

Là tiếng gõ kim loại. Tôi lập tức cất tiếng hỏi vào bên trong, âm thanh ầm ĩ đó cũng nhanh chóng im bặt. Và tôi nhìn thấy, ở nơi sâu bên trong căn phòng không lấy gì làm sáng sủa, một người đàn ông đang cầm thỏi sắt mà cẩn thận xem xét chất lượng của nó. Y không nhìn sang phía này, chỉ phẩy tay ra hiệu, ra lệnh vào đi.

「Vậy thì xin phép…」

Tôi cúi chào bước vào, tiếng kim loại lại vang lên trong phòng. Bỏ ngoài tai âm thanh đó, tôi tiến lại gần thì lần này, y vỗ nhẹ mặt bàn bên cạnh bằng mu bàn tay.

Hiểu ý, tôi đặt vật mà y mong muốn lên chiếc bàn đó. Và chỉ khi ấy, y mới nhìn về phía tôi. Nở nụ cười nhếch mép. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười sau tấm mặt nạ.

「Thế nào? Dụng cụ ấy dùng ổn chứ?」

「Cũng không tệ, nhưng vẫn có cảm giác lo sợ, sợ làm mình bị thương hay bắn trúng đồng đội ấy chứ.」

「Do sợi tơ ấy sắc bén quá thôi. Bên ta cũng phải rất vất vả mới chế tác được đấy? Cậu có biết bao lần ta suýt chặt đứt ngón tay không hả?」

Tôi liếc nhìn thiết bị quay tay trên bệ, được bọc nhiều lớp vải để đảm bảo an toàn, người đàn ông trong trang phục như thợ lành nghề liền ngừng hết công việc, nhún vai đầy vẻ bất mãn. Y đưa tay ra. Trên bàn tay dày cộp ấy, còn hằn rõ nhiều vết cắt.

「Thôi được rồi, để ta xem thử tình trạng nó thế nào.」

Vừa nói với giọng điệu chậm rãi đầy kiểu cách, y vừa đeo đôi găng đặc chế vào cả hai tay, rồi bắt đầu cẩn thận quan sát chiếc thiết bị quay tay mà tôi đặt trên bàn, tác phẩm của chính y.

…Chú Cụ Chúng của gia tộc Onizuki là một trong những tổ chức phụ thuộc do gia tộc trừ yêu Onizuki thành lập, với vai trò còn quan trọng hơn cả Hạ Nhân Chúng đối với phần lớn thành viên trong tộc.

Ngay cả trừ yêu sư, cứ một thân một mình chiến đấu với yêu quái là cực kỳ khó khăn. Không, với một trừ yêu sư trung bình của Onizuki, dù là yêu quái cỡ nhỏ thì cũng có thể dùng tay không đấm chết, đá chết, tùy vào số lượng. Nhưng nếu đối đầu với những kẻ mạnh hơn thì chuyện đó không dễ chút nào. ...Mà, nếu là Gorilla-sama thì chắc chỉ cần tay không cũng có thể đánh chết cả tá đại yêu, nhưng đó là ngoại lệ.

Vì phần lớn trang bị của trừ yêu sư được thiết kế không để đối phó con người, mà là đối phó yêu quái, nên việc chế tác đòi hỏi kỹ thuật rất đặc biệt. Phải qua những công đoạn chế tác đặc thù. Thế nên, những thanh kiếm hay giáo được rèn hàng loạt bởi thợ rèn bình thường, không được yểm chú, thì may ra còn dùng được với trung yêu, chứ để đối đầu với đại yêu thì lại cực kỳ thiếu hiệu quả.

Hơn nữa, triều đình dù thực chất ra sao, nhưng bề ngoài vẫn cấm dân thường chế tạo chú cụ. Đó là để kiểm soát nguồn thu thuế và ngăn chặn nổi loạn bằng cách kiểm soát vũ khí, vật tư.

Nói một cách công bằng thì, chú cụ trong chợ đen có chất lượng đủ loại, có cái nguy hiểm thật nên lệnh cấm cũng không hẳn sai. Nhưng… chú cụ do triều đình sản xuất cũng chẳng khá hơn là bao, nên phần nào đó cũng chỉ là sự bảo hộ đặc quyền mà thôi.

…Bỏ qua chuyện dân thường, vấn đề thực sự là các trừ yêu sư. Những chú cụ tiêu chuẩn do triều đình cung cấp hoàn toàn không đủ dùng cho bọn họ khi phải xông vào hang ổ yêu quái. Vì vậy, các gia tộc trừ yêu sư được cấp quyền đặc biệt để tự chế tạo chú cụ. Họ tuyển chọn hoặc đào tạo thợ thủ công, tạo nên những nhóm chuyên biệt chế tác chú cụ phục vụ chính bản thân, hoặc bán cho làng mạc xung quanh. Đó là khởi nguồn của Chú Cụ Chúng.

Người đang kiểm tra thiết bị quay tay trước mặt tôi chính là Yunshoku Chú Cụ Chúng thuộc Onizuki, Kuga Sarujirou. Hơn tôi khoảng hai tuổi, là họ hàng xa của trực hệ Onizuki, và cũng là một nhân vật phụ xuất hiện trong game gốc 「Yamiyo no Hotaru」. Trong game, y không tham gia chiến đấu hay vào đội hình, nhưng tùy theo sự kiện mà có thể cung cấp vật phẩm hoặc đưa ra lời khuyên cho nhân vật chính. Một nhân vật an toàn, không có địa lôi nào cả. Tôi quen biết y từ khi còn là đầy tớ.

「Hừm, cơ cấu không bị hỏng gì. Quả nhiên vật liệu rất quan trọng. Ta dùng mảnh thiên thạch và thần mộc còn sót lại từ mấy món đồ chế cho Onizuki… Thế này thì chắc sẽ bền đấy.」

Kuga kiểm tra độ hao mòn của các bộ phận. Trước đó, khi tôi bàn chuyện dùng tơ Tsuchigumo để chế tạo vũ khí, y đã thử làm vài mẫu thử và cuối cùng chọn ra thiết bị quay tay làm lựa chọn sau cùng. Vấn đề chỉ là vật liệu. Thực ra với mẫu nào cũng thế, tơ Tsuchigumo quá sắc bén nên dùng kim loại hay gỗ thường thì sẽ bị phá hỏng ngay.

Sau nhiều lần thử nghiệm và thay đổi vật liệu, cuối cùng mới gom góp được những mảnh thừa, phần còn sót lại từ vật liệu chế tạo trang bị cho người gia tộc Onizuki, rồi miễn cưỡng tạo thành hình được. Sau đó, qua vài lần thực chiến, phát hiện và khắc phục nhược điểm, cuối cùng cũng có thể chính thức sử dụng. Trước nay, chỉ có đoản đao là vũ khí duy nhất có thể gây thương tích cho đại yêu quái, nên dù có chút bất tiện, thiết bị quay tay này vẫn là vũ khí rất đáng tin cậy.

「Thật sự cảm ơn. Cặp găng tay này chắc cũng không dễ gia công đâu nhỉ?」

Tôi giơ đôi găng tay được đan từ sợi tơ đàn hồi do Tsuchigumo nhả ra từng sợi một, rồi may thành. Đây cũng là tác phẩm của y. Không có nó, tôi còn chẳng dám dùng thiết bị quay tay. Thứ đó cắt được cả sắt. Nếu chỉ dùng găng tay thường, e rằng không khéo ngón tay sẽ rơi lúc nào chẳng hay.

「Ô hô, nếu muốn cảm ơn thì hãy thể hiện bằng hành động đi. Ta biết tính cậu mà, chắc chắn có mang theo thứ gì đấy, phải không nào?」

Y nở nụ cười gian xảo nhìn tôi. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười ranh mãnh qua lớp mặt nạ, rồi chậm rãi rút thứ đó ra khỏi ngực áo.

「Chà chà, thứ đó là…」

「Ban đầu tôi định mua chút rượu ngon trong thành, nhưng giữa đường lại gặp đoàn của thương hội Tachibana. Xem như là quà đáp lễ vì đã làm vệ sĩ cho họ.」

Vừa nói, ta vừa khoe ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Bên trong là chất lỏng chứa nồng độ cồn cao, tức là loại rượu chưng cất nhập ngoại từng được gọi là Vodka ở kiếp trước.

Loại rượu này được làm từ lúa mạch hoặc tiểu mạch, sau cùng lọc qua than đá, là một trong những loại rượu có nồng độ cồn cao nhất. Ở xứ Phù Tang, nhắc đến rượu là nghĩ ngay đến loại nồng ngọt làm từ gạo, nhưng dễ gây say và có vị gắt. Sau đó là rượu lọc từ bã gạo, được xem là hàng xa xỉ. Cả hai loại này đều không thể so sánh nổi về độ cồn với thứ rượu nhập ngoại đang nằm trong tay tôi… Thật đấy, hơn 90 độ cồn, chẳng khác nào khối cồn nguyên chất.

Dù sao đi nữa, hàng nhập khẩu đều có giá cao. Và với đãi ngộ lẫn hoàn cảnh của Chú Cụ Chúng, một chiếc bình nhỏ như thế này đủ để phát huy công dụng như một món hối lộ.

「Ồ… Mùi cồn đậm thật đấy. Để ta thử một ngụm…Hừm, đúng là dễ say thật đấy.」

Kuga rút nút chai, ngửi mùi, rồi nếm một ngụm, miệng lẩm bẩm nhận xét. Có vẻ như y khá sốc trước hương vị hoàn toàn khác biệt với rượu mà bản thân thường uống.

「Ta xin nhận vậy... Phiền cậu quá, lần nào cũng vậy.」

「Không đâu. Tôi vẫn luôn được anh hỗ trợ về trang bị mà. Chút này là để duy trì mối quan hệ thôi.」

Đối với Kuga thuộc Chú Cụ Chúng, thì những món quà mà tôi mua được trên đường khi làm nhiệm vụ đã là rất quý giá. Bởi lẽ, họ không được phép ra ngoài. Bởi trong tay họ nắm giữ nhiều bí thuật, bí truyền, nên việc họ sử dụng chúng để chế tạo chú cụ đã biến kỹ thuật và tri thức của họ trở thành tuyệt mật.

Vì thế, cơ bản là Chú Cụ Chúng không được ra ngoài. Suốt đời sống trong dinh thự, nhiều nhất là được cấp phép cùng thị vệ đi xuống các làng gần phủ, như thôn Onizuki dưới chân phủ mà thôi. Còn lại thì chỉ có theo chủ gia nhập kinh khi thượng lộ, đến các phố nghề hoặc cục chú cụ của triều đình mà tu học. Nói chung, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tự do là điều vô cùng xa xỉ. Vậy nên, ngay cả hối lộ như tôi cũng đủ hiệu nghiệm.

Và thực tế, cái giá phải trả cũng xứng đáng. Nếu không có bùa chú hay thuốc nổ do y cung cấp, tôi đã chết từ lâu rồi. Dù lúc đầu chẳng có ý định tiếp cận để lợi dụng, nhưng... đời là chuyện khó lường, đúng là họa phúc khó lường.

「Này, nhớ ra rồi, vừa mới nhận được chút đồ rất hợp nhắm rượu đấy. À, đây rồi.」

Như sực nhớ ra điều gì, Kuga bắt đầu lục lọi trong tủ đựng dụng cụ ở góc phòng. Rồi từ trong góc khuất sau mớ dụng cụ, y lấy ra một chiếc chén sành và một túi vải nhỏ, đưa ra khoe.

「Cái đó là?」

「Cứ xem đi rồi biết.」

Vừa nói, Kuga vừa làm bộ quan trọng mở túi vải ra. Mùi hương đặc trưng lập tức cho tôi biết, đó là đồ khô. Là thịt khô và mực khô thích hợp để nhắm rượu. Thịt khô thì còn hiểu được vì thôn Onizuki nằm giữa núi... nhưng mực khô?

「Là đồ còn dư sau lễ tế.」

「À, ra vậy...」

Mực khô tuy có vẻ kỳ lạ, nhưng lại là một trong những nguyên liệu thường được dùng trong tế lễ. Có lẽ đây là đồ cúng còn dư, hoặc là đồ đã cũ được thu hồi lại.

「Sao, uống một chén không?」

Kuga giơ chiếc chén sành rẻ tiền ra mời. Một lời mời vô cùng hấp dẫn, nhưng đáng tiếc tôi không thể nhận.

「Anh thì không sao, chứ tôi mà để mồm nồng mùi rượu giữa ban ngày thì không ổn... Tôi xin nhận mấy món khô thôi.」

Vừa nói, tôi lấy một miếng mực khô xé ra từ trong túi. Thôn Onizuki nằm sâu trong lục địa, nên nếu có ăn cá thì cũng chỉ là cá sông, còn hải sản thì chủ yếu là đồ khô. Dù mực khô không phải loại đắt đỏ gì, nhưng với đầy tớ như tôi thì đó vẫn là một món xa xỉ. Lâu lắm rồi mới được ăn. Ừm, ngon thật.

「Lạnh lùng quá nhỉ. Thôi, ta uống phần của cậu vậy.」

Khi nghe câu đáp của tôi, Kuga Sarujirou chỉ khẽ nhún vai rồi rót thứ rượu ngoại quốc vào chiếc chén gốm rẻ tiền và nốc cạn. Cánh tay còn lại vươn tới bao bố bên cạnh, lôi ra một miếng thịt nai khô đậm vị muối để nhấm nháp. Tôi cũng nối gót, đưa tay lấy một miếng, vừa nhai vừa cùng y hàn huyên mấy câu chuyện phiếm nhạt nhẽo.

Tuy vậy, cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Chẳng bao lâu, niềm thư thái hiếm hoi ấy cũng đến hồi kết. Cánh cửa bị gõ, và theo sau là giọng nói quen thuộc cất lên, yêu cầu được vào phòng. Tôi quay sang nhìn chủ nhân của gian nhà.

「Ồ, không sao đâu.」

「Đa tạ. Vào đi.」

Sau khi chủ nhân của gian phòng lên tiếng chấp thuận, tôi cũng gật đầu ra hiệu cho người kia bước vào. Một thanh niên mặc hắc y, mang mặt nạ, là đầy tớ cung kính tiến vào gian nhà. Xét theo giọng nói thì có lẽ là Kuyami. Cậu ấy cúi đầu chào tôi, rồi chào đến Kuga, sau đó mới cất lời.

「Thưa Yunshoku, tôi đến để truyền đạt một thông điệp.」

「Thông điệp à? …Từ Thủ lĩnh chăng?」

Trong thoáng chốc, tôi cứ ngỡ là Gorilla-sama triệu tập, nhưng rồi nhận ra nếu là cô ấy thì hẳn đã sai Shiro mang đến rồi. Như vậy, người triệu tập tôi chỉ có thể là thượng cấp trực tiếp như Thủ lĩnh hoặc Trợ lý. Và khả năng đầu tiên có vẻ cao hơn cả.

「Vâng, Thủ lĩnh có lệnh, yêu cầu ngài đến văn phòng.」

「…Hiểu rồi. Ta sẽ đến ngay. Lui ra đi.」

「Vâng!」

Sau một khoảnh khắc yên lặng, tôi ra lệnh cho thuộc hạ rời đi. Với giọng đáp rành rọt, Kuyami cúi đầu chào rồi nhanh chóng lui bước.

「Lại là công vụ à?」

「Có lẽ thế. Dạo gần đây, yêu quái hoạt động khá mạnh.」

Tôi đáp lời Yunshoku của Chú Cụ Chúng. Không riêng gì gia tộc Onizuki, từ Bắc Thổ đến Đông Thổ, các sự kiện liên quan đến yêu vật đang gia tăng một cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Dù từng vụ việc chỉ là do tiểu yêu hoặc trung yêu gây ra, song nếu tích tụ lại thì vẫn có thể gây ra sơ suất. Trong bản tiểu thuyết chuyển thể thì phần này được miêu tả chi tiết hơn, các gia tộc thường phải điều động đầy tớ và ẩn hành chúng để diệt yêu, và chính họ là những người đầu tiên chịu hy sinh. Sau đó, đến lượt các trừ yêu sư, những người bị kéo vào guồng công việc để lấp vào chỗ trống, bắt đầu bị thương vì chủ quan.

「Vậy tức là lại phải ra ngoài rồi. Cần chuẩn bị gì không?」

「Để xem nào…」

Tôi bắt đầu lục lọi ký ức tiền kiếp, đúng hơn là trí nhớ về nguyên tác game và các tác phẩm phái sinh, rồi nhớ lại về con quái đầu đàn đang ẩn náu quanh khu vực này, sau đó đặt một vài yêu cầu chuẩn bị, đề phòng bất trắc.

「Không vấn đề… Nhưng lần nào cậu cũng đặt mấy thứ quái đản thật đấy. Khoản đó thì từ khi còn là tạp nhân đã chẳng thay đổi gì cả, hử?」

Vị Yunshoku Chú Cụ Chúng nhíu mày khó hiểu, sau đó lắc đầu như ngán ngẩm mà nhận xét. Tôi chỉ biết cười trừ cho qua.

Khi còn là tạp nhân, tôi đã tận dụng toàn bộ tri thức từ kiếp trước để lấy lòng Hina và những người trong gia tộc Onizuki. Và rồi tôi nhận ra một điều… kiến thức thông thường của người hiện đại chẳng có ích gì mấy ở đây.

Không, tôi không có ý nói rằng người hiện đại đều là phế vật hay nền giáo dục hiện đại là vô nghĩa. Nhưng mọi thứ đều phải có nhu cầu và cung ứng. Tri thức và giáo dưỡng hữu dụng trong xã hội hiện đại chưa chắc đã giúp ích được gì ở thời đại này, hay ở một thế giới khác.

Nghĩ kỹ lại thì cũng là điều dễ hiểu. Một người sống ở thành phố hiện đại không có lý do gì để học cách làm ruộng hay tìm rau rừng. Môn gia chánh trong giáo dục bắt buộc hiện đại cũng chẳng mấy hữu dụng trong thế giới này, vì ở đây làm gì có máy may, máy giặt hay bếp gas? Đọc, viết thì có thể cần nếu là công tử con nhà quý tộc, nhưng với dân nông thì trình độ tiểu học sơ đẳng cũng là đủ rồi……… Không, mà thực ra, ở những thôn làng nghèo heo hút thì đến mức đó còn chưa chắc đã đạt được. Này mấy ông quan lại, đừng có ăn bớt thuế dân rồi đút túi riêng như thế chứ.

Tôi lúc ấy đúng là không biết phải làm gì cho phải. Nhưng, cuối cùng tôi cũng vắt ra được vài ý tưởng có ích, trong lĩnh vực giải trí.

Khác với thế giới trước tràn ngập đủ loại trò vui, thời đại này mọi thú tiêu khiển vẫn còn rất nguyên thủy. Đó chính là khe hở mà tôi nhắm đến.

Tôi dựa vào ký ức tiền kiếp để đề xuất một vài món đồ chơi, trò giải trí, cách chơi. Nhưng chỉ đề xuất không thôi thì vô nghĩa. Thế nên tôi đã nhờ y, khi đó đang là một học việc trong nhóm chế tác chú cụ, làm thử vài món để giết thời gian. Có cả sự hậu thuẫn từ Hina, tôi cũng nhờ thêm để làm các dụng cụ, thậm chí kết hợp cả sự khéo léo riêng của y để tạo ra những món đồ chơi còn vượt xa kỳ vọng, chúng đã trở thành quân bài đắc lực giúp tôi thu hút sự chú ý của gia tộc Onizuki…… Mặc dù, giờ thì tất cả đã trở thành mây khói cả rồi, nhỉ?

「Thôi thì cũng được. Nhờ đó mà ta cũng được ăn nói tốt với cấp trên, hưởng lợi không ít. Giờ còn nhờ tiểu thư Hina mà được cất nhắc lên làm Yunshoku nữa đấy」

Y khẽ bật cười kuku, nhưng ngay sau đó tiếng cười tắt lịm. Vị Chú Cụ Sư nhìn thẳng về phía tôi.

「Ta không rõ chi tiết chuyện đó. Nhưng mà, tiểu thư đề cử cậu lên chức Yunshoku là sự thật, đúng không? Nếu vậy thì…」

Kuga ngưng lời giữa chừng, bởi tôi đã giơ tay ngăn lại. Y hơi tỏ ra không hài lòng, gương mặt lộ vẻ bất mãn.

「Ta đâu có bảo cậu phản bội tiểu thư. Chỉ là… ta nghĩ cậu nên nhích lại gần người hơn một chút.」

「Tiểu thư đâu phải chọn tôi vì thiên vị gì. Còn anh, chẳng phải cũng không muốn nghĩ là bản thân được chọn chỉ vì mối quan hệ quen biết đấy chứ?」

「Dĩ nhiên là không.」

Thực ra, tôi biết rất rõ. Trong nguyên tác, y cũng được phong làm Yunshoku. Và tôi cũng vậy… bản thân cô ấy trong nguyên tác cũng là một người đặt lý lẽ lên hàng đầu. Luôn đối xử công bằng với tất cả. Có thể kiềm chế tình cảm cá nhân của mình. Là một người đầy bản lĩnh. Chính bởi vì cô ấy là người như vậy… nên mới chọn một kẻ như tôi làm Yunshoku.

「Thế thì…」

Tôi đè nén tội lỗi trong lòng mình, hướng về phía cửa ra vào. Đã bị gọi thì phải nhanh chóng lên đường. Tuy nhiên, đúng lúc ấy, một tiếng gọi từ phía sau khiến tôi khựng lại, quay gót nhìn lại phía sau.

「Này, mang lấy một nửa mà đi. Đồ khô thì để được lâu đấy.」

Với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, gã thợ bỏ thịt khô trong bao bố vào một chiếc túi rút rồi ném về phía tôi. Dựa vào thị lực được rèn luyện qua bao năm trừ yêu, tôi kịp nhận ra, đón lấy và cúi đầu tỏ lòng cảm tạ. Sau đó, tôi lại lần nữa bước về phía cửa, đặt tay lên tay nắm, nhưng rồi như đọc được dụng ý của y, tôi khựng lại một lần nữa, quay đầu lại và hỏi.

「Vậy… lần này muốn tôi mang gì về làm quà đây?」

-

Rời khỏi chỗ làm việc của Yunshoku Chú Cụ Chúng, tôi lập tức thẳng tiến tới nơi ấy.

「Thuộc hạ Yunshoku của Hạ Nhân Chúng, nay xin được diện kiến!」

Vừa bước vào phòng làm việc quen thuộc của thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, tôi liền quỳ gối xuống sàn và lên tiếng như thế. Trước mắt tôi là một người đàn ông đang lặng lẽ cầm bút, cần mẫn xử lý văn thư trên chiếu tatami. Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, Onizuki Shisui…

「…………」

「…………」

Tựa như cố tình làm ngơ trước lời tôi, Shisui tiếp tục cặm cụi giải quyết công văn trong im lặng. Và tôi cũng không động đậy một chút nào, chỉ im lặng chờ đợi. Shisui cứ thế đọc văn bản, ký tên bằng bút, rồi đóng ấn liên tục. Trong căn phòng đầy tĩnh lặng ấy, tôi lặng lẽ dò xét xung quanh từ sau chiếc mặt nạ. Có vẻ như nữ trợ lý với tính khí gắt gỏng kia hiện không có mặt. Đúng là điều đáng mừng, bởi nếu có cô ta ở đây thì chỉ tổ thêm phiền hà, câu chuyện lại chẳng thể đơn giản được.

「…………」

「…………Vậy, thế này là tạm ổn rồi nhỉ?」

Không biết đã bao lâu trôi qua. Một lúc sau, có lẽ Shisui đã xử lý xong mọi việc nên rốt cuộc cũng dừng tay và đưa ánh mắt nhìn về phía tôi.

Đôi mắt tà dị mang hai màu sắc khác nhau ở hai bên phản chiếu hình bóng tôi trong đó. Và cùng lúc ấy, điều đó cũng có nghĩa, tôi đang bị hắn nắm giữ sinh mệnh theo nghĩa đen. Đối mặt với các trừ yêu sư khác cũng đã là chuyện liều mạng, nhưng người đàn ông này vẫn là kẻ vượt trội hơn hẳn. Không có lấy một động tác chuẩn bị. Chỉ cần bị y chú ý, cũng chẳng khác nào bị dí họng súng vào trán, nếu y khẽ động niệm thì tôi chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm.…… Cảm giác bị kẻ khác nắm giữ sinh mạng như thế, quả thực không bao giờ có thể quen được.

「À, đột ngột gọi đến thế này quả thật có lỗi. Hình như vừa rồi cậu còn ở chỗ của Chú Cụ Chúng thì phải? Nếu đang bận việc thì chắc làm phiền rồi」

「Không, hoàn toàn không có chuyện gì đáng nói đâu ạ」

Trước lời tạ lỗi của Shisui, tôi cúi đầu khiêm nhường đáp lời. Không, đúng hơn, đó là một lời cảnh cáo được ngụy trang dưới dáng vẻ nhã nhặn. Y hẳn đã nhận ra tôi đang nhận công cụ từ một số người trong Chú Cụ Chúng. Việc y không thẳng tay xử phạt chỉ vì chuyện đó đang mang lại lợi ích cho gia tộc Onizuki. Ngay cả y cũng biết rõ tình trạng thiếu nhân lực trầm trọng của Hạ nhân chúng, và rằng hành động của tôi ít nhiều đang giúp xoa dịu tình hình.

………Dĩ nhiên, nếu đây chỉ là hành vi mưu lợi cá nhân trắng trợn, thì lúc này cổ tôi có lẽ đã bị vặn gãy từ lâu rồi.

「Hừm…… vậy thì vào chuyện chính nhé. Lý do ta gọi cậu đến không có gì khác ngoài việc muốn cậu chuẩn bị cho một nhiệm vụ mới」

「Vâng, thưa ngài. Xin hỏi nội dung là gì ạ?」

「Gần đây các vụ tổn hại do yêu quái gây ra liên tục xuất hiện. Ta đang huy động các gia tộc trừ yêu khắp nơi để tiến hành truy quét trên quy mô rộng. Trước đó tạm thời sẽ chia làm bốn đội Đông – Tây – Nam – Bắc. Mỗi đội sẽ cử một trừ yêu sư chủ lực từ các gia tộc làm trưởng đội, một người trẻ tuổi từ tộc hoặc gia nhân làm trợ tá, sau đó bổ sung thêm các thành viên khác để hoàn chỉnh đội hình. Hạ Nhân Chúng sẽ cử một tổ cho mỗi đội. Tức là cậu phải chuẩn bị bốn tổ tất cả」

Nội dung hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi. Đồng thời, tôi cũng chắc chắn, mở đầu nguyên tác đã ở ngay trước mắt.

Chắc chắn đây chính là đội quân do Onizuki dẫn đầu, xuất hiện tại ngôi làng bị hủy diệt của nhân vật chính, đưa cậu ta trở về.

(Nếu mình nhớ không lầm thì chính ở đó Hina sẽ xuất hiện thì phải?)

Cảm nhận được khí tức của một yêu quái cường đại, Hina xuất hiện tại ngôi làng hóa địa ngục ấy. Và đúng lúc đó, cô tận mắt chứng kiến cảnh nhân vật chính tiêu diệt lũ yêu quái.

(Vậy thì, tùy tình hình có thể can thiệp được chăng? Không, khoan đã, phải bình tĩnh. Nếu can thiệp mà thất bại thì đúng là chẳng còn gì cứu vãn nổi.)

Chỉ trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ tới việc can thiệp vào nguyên tác, nhưng rồi lại ngay lập tức gác lại ý tưởng đó.

Cho đến giờ, không thể xác định được những hành động sai lệch của tôi đã gây ra những biến động gì trong mạch truyện gốc. Không phải tôi muốn tự ý can thiệp vào mọi chuyện, nhiều trường hợp là nếu không làm vậy, tôi đã chết ngay tại chỗ. Tuy nhiên, cũng có những lần không thể tránh khỏi bị coi là tùy tiện can thiệp. Huống hồ, thậm chí còn có khả năng tôi đã vô tình sửa đổi nghiêm trọng nguyên tác rồi mà chẳng hề hay biết. Giờ chưa phải lúc……!

「Vâng, thần đã rõ」

Dù sao đi nữa, tôi vẫn tuân mệnh của Shisui. Cúi đầu thật sâu. Đồng thời, trong đầu đang điềm tĩnh tính toán phương hướng hành động sắp tới.

(Đúng rồi, trước hết phải thu thập thêm thông tin đã.)

Hiện tại, dù có đào sâu điều tra hơn một chút hay huy động người tìm hiểu, cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ. Tôi có thể viện lý do là để phục vụ việc tổ chức các tổ đội.

「À, còn nữa. Cậu cũng sẽ phải đích thân hành động. Dự định sẽ điều cậu vào đơn vị trừ yêu phía Đông, do thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng đảm nhiệm vai trò đội trưởng. Khi lập tổ các đội còn lại, hãy cân nhắc đến điều này」

「……………」

…Ah. Vừa vào trận đầu đã có biến lớn rồi đây. ……Khốn kiếp!!

-

Nơi đầu tiên tôi đặt chân đến sau khi nhận nhiệm vụ mới, không phải là thao trường huấn luyện của Hạ Nhân Chúng, cũng chẳng phải là nơi trực ban.

Không, vốn dĩ thì đúng ra tôi nên lập tức thông báo cho thuộc hạ, xác nhận lịch trình của từng tổ để chuẩn bị nhân lực, cũng như các khoản phí tổn và vật tư cần thiết... Thế nhưng, đáng tiếc thay, trước khi có thể xử lý những công việc mang tính thực tế đó, tôi lại có việc nhất định phải làm.

Số người phục vụ bên trong phủ rất ít. Dù Onizuki Aoi so với nguyên tác có phần trở nên dịu dàng hơn, song đó cũng chỉ là khi đem ra so sánh mà thôi. Vốn dĩ cô ta không tin tưởng ai, trong thâm tâm luôn khinh rẻ người khác. Bởi vậy nên dù tòa nhà được vây quanh bởi hàng rào gỗ bách hương và hàng rào tre thật rộng rãi, nội thất được trang trí xa hoa lộng lẫy, nhưng nhân lực lại cực kỳ thưa thớt. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì trong phủ chỉ có số người tối thiểu cần thiết, phần lớn công việc đều do thức thần làm theo lối đơn giản.

「Ta muốn diện kiến tiểu thư. Làm ơn chuyển lời gấp giúp ta.」

Vừa bước qua cổng, tôi liền cất tiếng gọi một con thức thần đơn giản đang lau chùi sàn nhà và cột trụ bằng giẻ ngay tại hành lang nối. Con thức thần ấy toàn thân đen kịt, đến cả nét mặt hay khuôn mặt cũng chẳng có, đương nhiên là không có cảm xúc hay ý thức gì cả, vậy mà lại gật đầu như thể hiểu rõ lời tôi nói, rồi tất tả rời khỏi chỗ đó. Một lúc sau, nó quay lại và vẫy tay ra hiệu mời tôi đi theo.

Có lẽ khác với 「Mayoiga」, nơi này đã tự mình vặn xoắn không gian theo cách riêng, tôi được dẫn đi vòng qua nhiều góc trong phủ, rõ ràng rộng hơn nhiều so với diện tích thật, rồi cuối cùng được đưa tới trước một cánh cửa trượt nơi vọng ra tiếng trò chuyện rôm rả. Không có nữ tỳ hay người hầu nào đứng bên cạnh. Vì thế tôi tự mình thông báo.

「Tiểu thư, thần là Yunshoku Hạ Nhân Chúng. Xin người cho phép gặp mặt.」

Ta cúi mình hành lễ cung kính, và dâng lời thỉnh cầu, cuộc trò chuyện phía bên kia cánh cửa trượt lập tức ngưng bặt. Một vài khoảnh khắc im lặng... và rồi, chỉ trong chớp mắt.

「Vào đi.」

「Uwa!?」

Ngay lúc giọng nói ấy vang lên, cánh cửa trượt bất ngờ bị kéo mạnh mở toang, rồi thân thể tôi như bị một lực vô hình kéo đi, bay vút vào trong phòng. Không, là bị ném vào thì đúng hơn.

「Kyaa!?」

「Nguy...!?」

Giọng nói trẻ thơ vang lên, tôi mới nhận ra trước mặt mình có một dáng người nhỏ bé. Dù tôi cố gắng xoay sở để tránh va chạm, nhưng đang bị kéo bởi một thế lực vô hình giữa không trung, chẳng có cách nào đối phó được cả. Điều duy nhất tôi có thể làm là chuẩn bị tư thế tiếp đất…

「Ngươi đang làm gì vậy, Sumikage? Đừng có đùa giỡn.」

Tiếng thì thầm trách móc cất lên mang theo sát khí lạnh đến thấu xương, thế nhưng lại vang vọng trong phòng một cách rợn ngợp. Có lẽ đó là một dạng ngôn linh thuật nào đó. Dù thế nào đi nữa, chính lời nói ấy đã cứu tôi khỏi số phận đâm sầm vào người hay tatami.

『…………』

Tôi như bị treo lơ lửng trong không gian không trọng lực, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tấm vải treo trên tường bị sức mạnh vô hình giật xuống trải ra sàn, và tôi, như quả táo rụng theo định luật vạn vật hấp dẫn, bị nện thẳng lên đó. Mặt đập xuống chiếu.

「Uwaa…!?」

Cú va chạm làm cho choáng váng, tôi ôm đầu từ từ ngồi dậy. Một mùi hương ngọt ngào len lỏi vào mũi. Là hương trầm. Một hương vị ngọt ngào tựa như đào chím…

「Trời ơi, nhàu hết cả rồi. Như này thì chẳng dùng được nữa nhỉ.」

「Ế…?」

Giọng nói cao ngạo vang lên ngay trước mặt khiến tôi ngẩng đầu nhìn. Đứng đó là một mỹ thiếu nữ với mái tóc màu đào, thân hình đầy đặn lộ rõ dù đã khoác lên nhiều lớp kimono. Cô ấy là chủ nhân của tôi. Nàng tiểu thư nguy hiểm đầy rẫy địa lôi. Onizuki Aoi…

「…………」

Tôi ngây người một lúc, rồi cúi đầu nhìn xuống. Tấm vải lót dưới thân là một bộ y phục phủ ngoài bằng lụa, được trang trí họa tiết hoa anh đào rực rỡ… Và dĩ nhiên, lúc này đã nhàu nát đến thảm thương. Thậm chí có khi còn vướng lại chút nước bọt.

「…………」

Tôi lại ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt của Nhị tiểu thư Onizuki. Cô mỉm cười dịu dàng. Nhưng phía sau lớp mặt nạ này, hẳn gương mặt tôi đã tái nhợt không còn giọt máu.

「Ngươi có biết không? Bộ đó giá tới ba mươi lượng bạc đấy.」

Một câu tuyên bố quá đỗi tàn khốc. Vốn dĩ với thân phận cao quý như cô ta, chuyện nhắc đến giá cả là điều rất hiếm khi xảy ra. Nếu đã nói ra thì chỉ có một lý do duy nhất. Chính là… để hành hạ tinh thần tôi.

「...Haha, người nói đùa phải không?」

Tôi buột miệng thốt lên, và lời đáp lại là nụ cười lạnh lẽo, tràn đầy thú tính. Là nụ cười mà dã thú dành cho con mồi. Hahaha… chẳng thấy buồn cười chút nào cả…

-

「Thật là không được rồi. Nhìn xem hoa văn này đi. Đẹp rực rỡ phải không? Đây là y phục mùa đông của ta đấy. Ta đặt mua từ thương hội Tachibana vào mùa xuân năm ngoái, mãi đến giờ mới được giao. Lụa tơ, chỉ vàng, chỉ bạc, thật sự là vật tuyệt mỹ, đúng không nào?」

Vừa cất lời, vị tiểu thư trong bộ y phục hồng đào giẫm lên bộ lễ phục đang trải ra trên sàn. Đứng thẳng người, cô để lộ đôi chân trần trắng trẻo đến tận bắp đùi, ngay trước mắt tôi mà dùng ngón chân đùa nghịch đến mức làm nhàu cả lớp vải.

Mà cái bộ lễ phục ấy vẫn còn là tấm đệm lót dưới người tôi đây. Tôi chẳng thể làm gì được. Định vội vàng lùi lại thì lại bị ra lệnh không được nhúc nhích, mà nếu trái lệnh thì chẳng khác nào tự sát. Thế nên tôi chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn đôi chân trần của cô,  được phơi bày gần như sát mặt, đang cố tình vò nát bộ y phục như thể khinh miệt. Nếu ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi chân ấy nhấc lên giáng xuống trước mặt tôi, chắc hẳn hộp sọ tôi sẽ trở thành quả bóng bị đá bay. Hay nói đúng hơn, có lẽ nên gọi là trái bóng đá thì hợp lý hơn.

「……………」

「Fufufu, ngoan lắm. Vì ta chưa cho phép nên ngươi không dám mở miệng, nhỉ? Chính xác đấy. Cũng có nhiều kẻ ngu xuẩn, chưa gì đã vội biện minh khi chưa được ta cho phép nữa cơ. So với chúng, ngươi thông minh hơn nhiều đấy?」

Thấu hiểu ý nghĩa sự im lặng của tôi, Gorilla-sama cất tiếng khen ngợi. Dĩ nhiên, toàn mấy lời chế giễu. Đôi chân trần của cô nhấc lên, đặt lên vai tôi. Năm ngón chân bấu lấy vai tôi, luồn lách như loài rắn.

「………!」

Trước áp lực ấy, dù có hơi mạnh tay một chút, tôi vẫn cố giữ im lặng. Bởi tôi hiểu rõ từ kinh nghiệm bao năm nay rằng, cô ta đang chơi đùa, thử thách tôi. Phản kháng hay biện minh ngu ngốc sẽ chỉ chuốc lấy tai họa. Nếu lúc này cô buông chân xuống, vai tôi có thể bị chặt đứt ngay. Hoặc cũng có thể bị hất sang ngang khiến đầu tôi nổ tung như một quả pháo bẩn thỉu mà văng đầy lên tường. Dù sao đi nữa, kết cục đều là cái chết thê thảm. Bình tĩnh nào... bình tĩnh lại đi...

「Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu ngươi đang nghĩ gì sao? Giờ chắc là đang ra sức tính toán, phải làm gì với tình huống này đây. Làm sao để làm ta nguôi giận, đúng không?」

Lặng lẽ, bàn chân cô trượt cao hơn nữa. Từ vai đi lên cổ tôi. Cảm giác làn da trần trắng muốt, ấm áp và đàn hồi ấy áp lên cổ khiến tôi chẳng khác nào đang bị một con dao găm đặt ngang họng. Không, có khi còn tệ hơn thế nữa.

「... Được rồi. Mở miệng ra đi. Hãy nói lời biện minh cho việc làm hỏng ba mươi lượng bạc kia. Nếu buồn cười thì ta sẽ tha. Còn nếu không buồn cười thì... ngươi hiểu rồi chứ?」

Khóe môi yêu kiều của Gorilla-sama nhếch lên, khẽ nở nụ cười khiêu khích. Đôi mắt cô ánh lên như mãnh thú săn mồi. Nào, phải nói gì bây giờ...

「…………」

Tôi liếc mắt sang bên cạnh. Cô bé Bạch Hồ đang bị lệnh chơi trò ghép vỏ sò với khách, nhưng tình huống hiện tại có vẻ khiến cô chẳng còn lòng dạ nào mà tập trung chơi đùa. E là cả vị khách kia cũng vậy. Ai lại muốn chứng kiến cảnh người khác bị biến thành viên thịt băm cơ chứ. Lại còn tận mắt chứng kiến nữa kìa.

「……………」

「………!」

Phát hiện ra tôi đang lơ đãng, bàn chân trần của Gorilla-sama từ cổ trượt lên mặt tôi. Chân cô  nhấc cao đến mức gần như lộ cả vùng bẹn. Mũi chân khẽ lướt từ trán tôi xuống cằm. Dù là chân, nó lại mang theo hương thơm ngọt ngào. Nàng tiểu thư bật cười khúc khích.

「Nào, nhanh nói ra đi.」

「…………Móng chân, dài quá rồi đấy ạ?」

Trước lời thúc giục của cô ấy, tôi đành nêu cảm nghĩ chân thành nhất khi nhìn gần đôi chân trần của cô ở cự ly siêu gần sau một thoáng im lặng.

Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng. Một bầu không khí có phần lạc nhịp... Tôi đưa mắt nhìn cô. Trên gương mặt của vị tiểu thư trước mặt là biểu cảm khó tả. Có phần thất vọng, nhưng lại như thể không ngờ đến.

「... Đúng là ngươi chẳng có chút năng khiếu gì cả.」

「Dạ, năng khiếu gì cơ ạ?」

「... Làm trò hề?」

「Sao lại nói ở thể nghi vấn vậy ạ?」

Trong lúc tôi và cô ta đối đáp như vậy, chẳng rõ từ khi nào sát khí ở cô đã tan biến. Cô lại bật cười khúc khích. Lần này, chẳng còn cảm giác đe dọa gì nữa. Đúng hơn thì, trông cô ta chẳng khác nào đứa trẻ vừa bày trò nghịch ngợm xong.

「Thôi được rồi. Cũng là lỗi của cái con Sumikage làm việc cẩu thả nữa. Fufufu, hãy biết ơn đi. Nếu ta không phải là người rộng lượng thì ngươi đã không còn sống sót đâu đấy?」

Nói rồi, nàng nhị tiểu thư Onizuki rút bàn chân trần khỏi vai tôi. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi màn giáo huấn mà chẳng khác gì bị treo lơ lửng sinh mệnh trong tay chủ nhân. Tất nhiên, lời lẽ cô vẫn không quên đính kèm vẻ ban ơn.

(Dù biết là trêu chọc thôi, nhưng... từ sự khác biệt tinh tế trong khí chất mà xét, mười phần chắc đến tám là cô đã đoán được...)

Dù hiểu rằng chỉ là trò đùa, nhưng tôi vẫn không khỏi rợn người. Hồi mới vào nghề, chắc tôi đã tiểu ra quần, hoặc tệ hơn là ngất luôn rồi. Đúng là kiểu 「lạm dụng quyền lực」chẳng hay ho gì cả.

「À, này Sumikage. Ngươi sẽ bị trừng phạt sau đấy. Hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé?」

Cô chống cằm nhìn về khoảng không, lên tiếng lạnh lùng. Âm thanh vo vo đặc trưng khe khẽ vang lên. Không giống tiếng đe dọa, mà giống tiếng run rẩy sợ hãi.

(A, ra là nó à…)

Từ lời nói của Gorilla-sama, những hiện tượng vừa xảy ra, kiến thức từ nguyên tác cùng với chút tinh thần còn sót lại, cuối cùng tôi cũng xác định được thủ phạm gây ra sự việc này.

Một trong ba thức thần chính tông do Onizuki Aoi sai khiến, là một yêu quái ẩn hình, danh xưng được ban cho là 「Sumikage/Trừng Ảnh」… chính cái 「lưỡi」của nó đã lôi tôi vào rắc rối lần này.

Trong nguyên tác, Aoi vốn chẳng tin vào lòng trung thành của con người, nên đã thuần hóa sinh vật kỳ dị xuất xứ từ Đại Lục này để dùng trong các nhiệm vụ do thám, ám sát. Nó sử dụng thuật ẩn hành cao cấp, có thể hòa vào phong cảnh xung quanh, đánh lừa cả năm giác quan. Với năng lực đó, những yêu vật hạ cấp chẳng bao giờ có thể nhận ra sự hiện diện của nó. Trong cốt truyện, tuỳ theo hướng phát triển, nó có thể được lệnh bắt giữ nhân vật chính, hoặc bất ngờ dùng lưỡi giết chết Hina, bà cố vấn, hay con gái út nhà Ako.

… Dù sao thì, cố vấn thì bị tráo đổi bằng thức thần từ lúc nào chẳng rõ, còn Hina thì hồi sinh như không rồi bị thiêu chết. Còn tiểu thư nhà Ako? À, cô ta chết hẳn đấy.

「Thần xin cảm tạ ân điển của tiểu thư.」

「Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, thì hãy tiếp tục nỗ lực đi. Tuyệt đối đừng phụ lòng kỳ vọng của ta nhé?」

Dù cảm thấy rất bất công, nhưng với địa vị hiện tại, phản kháng là điều không thể. Thế nên tôi chỉ còn cách biểu đạt lòng biết ơn. Nhị tiểu thư khẽ bật cười, vẻ bao dung đón nhận lời tôi. … Mà, so với phải đối đầu với quả địa lôi di động như Bích Quỷ thì như này vẫn còn dễ chịu chán.

「Vậy? Ngươi đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ nhớ ta quá mà tìm đến à?」

「Thưa, khi nãy, thần vừa nhận được mệnh lệnh mới từ thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng. Sẽ phải lên đường trong nay mai, nên đến xin chỉ thị của người.」

「Vậy à…」

Đúng thế. Lý do ta đến đây chính là để xin sự chấp thuận từ Gorilla-sama. Hệ thống chỉ huy nơi đây vốn đã mơ hồ, nhưng tôi là người thân tín dưới trướng cô, với tính cách của cô trong nguyên tác thì nếu không báo cáo trước, chuyện gì xảy ra cũng không ai lường nổi. Nên tốt hơn là nên nhanh chóng thông báo.

「Thủ lĩnh dẫn đầu là chú Uemon sao?」

「Dạ, quả nhiên tiểu thư tinh tường…」

「Là do ta sắp đặt mà.」

「……………」

Ra là cô đấy hả trời!!

「Tiếc thật, nhưng ta không thể rời phủ. Sau vụ rối loạn của lũ kappa năm ngoái, ta bị bà cố vấn nhắc nhở nhiều lắm. Dù vậy, ta vẫn có thể can thiệp chút chuyện như việc sắp xếp vị trí của ngươi.」

(Ồ, vậy nên là với Bé... với Uemon à? Đây là cố tình làm khó mình chứ gì?)

Tôi từng nghe từ Shisui rằng mỗi hướng Đông Tây Nam Bắc sẽ có một đội được cử đi. Cả thành phần cũng đã biết rõ. Bị nhét vào tổ đội tệ hại nhất trong đoàn, ban đầu tôi chỉ nghĩ là do xui xẻo… Nhưng khoan đã. Hóa ra người chỉ đích danh tôi lại chính là cô sao!?

Khoan đã nào. Chắc chắn là cô đang bắt nạt tôi đúng không? Âm mưu đấy phải không? Muốn tôi oán trách cái số sinh ra bất hạnh này chứ gì? Kể từ lúc chuyển sinh tới thế giới này, tôi đã chẳng được yên một ngày nào rồi!!? Sao cứ phải xát muối vào nỗi bất hạnh của tôi thế hả!!?

「À, um… phu quân lại chuẩn bị xuất chinh nữa sao…?」

Giữa lúc tôi đang thầm mắng chửi và than thở trong lòng, thì một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau.

Chắc hẳn câu hỏi ấy không phải dành cho tôi, mà là cho Gorilla-sama. Nhưng tôi không kìm được mà quay đầu lại. Vì tôi biết rằng, cô bé ấy là người hiếm hoi có thể tiếp cận bình thường.

Đó chính là cô gái nhỏ suýt nữa tôi đã đâm sầm vào khi bị lôi vào phòng. Trong lúc tôi bị Gorilla-sama trêu đùa, cô được lệnh chơi ghép vỏ sò với Shiro như trò tiêu khiển…

Cô là Onizuki Kotsuzu, phu nhân của Onizuki Uemon, cũng được gọi là Kotsuzu-hime hay Hagifune Kotsuzu theo họ nhà mẹ đẻ, là một cô gái nhỏ bé mặc bộ đơn phục màu lam nhạt, mái tóc đen và đôi mắt vàng óng ánh.

… Mà không, với người chơi nguyên tác thì chắc gọi cô là「Nàng vợ loli bị đánh thuốc」, hay 「Công cụ cải đạo NTR」, hoặc「Nàng vợ tự sát khi thiếu thuốc」, hay「Cô vợ trẻ khiến não người chơi vỡ vụn vì NTR」sẽ hợp hơn.

Hử? À, chỉ nhìn sơ qua đống biệt danh kinh khủng này cũng đủ hiểu rồi nhỉ. Onizuki Kotsuzu, cô chính là nhân vật số nhọ được sinh ra chỉ để làm người chơi đau lòng trong 「Yamiyo no Hotaru」 mà thôi…

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

ước end về với shiro
Xem thêm
End về hết
Xem thêm