• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 60

14 Bình luận - Độ dài: 8,073 từ - Cập nhật:

Như được nhắc đến trong các thần thoại phương Tây, lửa là khởi nguyên của văn minh, là sự bắt đầu, và là biểu tượng phân tách con người với muôn loài thú vật còn lại.

Loài vượn hai chân với thể chất yếu đuối, nhờ đạt được trí tuệ và nắm trong tay sức mạnh của lửa, đã vươn lên trở thành chúa tể của muôn loài. Không có sức bật như ngựa, không có nanh vuốt như sói, càng không có bộ lông ngụy trang hay lớp mỡ dày, cũng chẳng sở hữu đôi mắt có thể nhìn xuyên bóng tối hay khoảng cách xa…đối với con người, lửa chính là ân huệ từ thiên giới để tồn tại. Bởi mọi năng lực thể chất mà lũ thú hoang ngoài kia sở hữu, khi đối diện với lửa đều hoàn toàn vô lực.

Phải, văn minh của loài người chính là văn minh của lửa. Giờ đây con người chẳng thể sống thiếu lửa. Cũng như nước, lửa là nền móng cho cuộc sống và xã hội. Một nền văn minh không có lửa là điều không thể tưởng tượng nổi, và sống mà không dùng đến lửa cũng là điều bất khả thi.

Hơn thế nữa, linh thuật thuộc hành Hỏa, tức Hỏa hành, cũng là nền tảng cơ bản nhất của các trừ yêu sư, đồng thời là một lĩnh vực vừa phức tạp vừa có chiều sâu.

Trong vô số loại linh thuật, chú thuật khởi nguồn từ lửa, có một loại nằm trong số đó.

「Tịnh Hỏa」, dị năng cố hữu của Onizuki Touya, so với「Diệt Khước」, năng lực của trưởng nữ trực hệ thì kém đi một, không, hai bậc. Tuy vậy, đó chỉ là vì đối tượng so sánh quá áp đảo mà thôi. Dù không thích hợp để đối phó con người, nhưng nếu giới hạn trong phạm vi yêu quái thì ngược lại, năng lực này lại tỏ ra cực kỳ hữu dụng.

Nó thiêu rụi chỉ yêu khí, chỉ yêu quái. Trong các trận hỗn chiến nơi địch ta lẫn lộn, sức mạnh ấy phát huy tác dụng tối đa. Hơn nữa, trong không gian kín, Tịnh Hỏa vốn cháy bằng linh khí thay vì oxy nên không gây ngạt cho cả chủ nhân lẫn người xung quanh.

Và kết quả chính là thân xác yêu quái đang bị thiêu cháy thảm khốc ngay trước mắt.

「G... ga... gya...!?」

「Vẫn còn sống à? Dai sức thật đấy. Hử?」

Nghe tiếng rên rỉ như sắp chết đến nơi của con Korori, Touya cười khẩy giễu cợt.

... Kỳ thực, thắng bại đã định từ trước. Trên thực tế, thực lực của Touya không khác biệt bao nhiêu so với Ayaka. Nhưng vấn đề là sự tương khắc giữa hai người quá rõ rệt.

Dù con Korori này điều khiển dịch bệnh và độc tố, thì cuối cùng, những thứ đó cũng được tạo nên từ yêu khí, và vì thế, nó cũng trở thành đối tượng bị Tịnh Hỏa thiêu đốt. Thêm nữa, con yêu quái này vốn không mạnh về cận chiến, trong khi Touya, dù dị năng không hiệu quả với con người, lại có cả kỹ thuật và tâm lý sẵn sàng cho cận chiến. Xét đến cùng, kết cục này cũng là điều tất yếu.

「Gu... GUGAAAH!!」

「Chết tiệt, nguy hiểm thật!」

Khoảnh khắc hắn định ra đòn kết liễu, con yêu quái bất ngờ ngẩng đầu, há to miệng. Độc tố phóng ra từ tuyến độc trong miệng nó, nhưng nhờ cử động tối thiểu, Touya né được trong gang tấc. Gần như cùng lúc, thanh kiếm của cậu đâm thẳng vào miệng con quái vật.

Đó là một thanh kiếm hạng nhất được thợ rèn lừng danh ở Bắc Thổ rèn suốt bảy ngày bảy đêm từ thép ngọc, đủ để trừ yêu sư sử dụng. Từ đó bùng phát ra ngọn lửa hồng liệt, thiêu rụi con quái từ bên trong...

「Gah... ah...」

Con quái vật thậm chí không thể phát ra tiếng kêu tử biệt. Tịnh Hỏa phóng thích từ thanh kiếm lan vào cổ họng và phổi nó, thiêu rụi cả bộ phát âm. Nó chết tại chỗ, thân thể tiếp tục cháy không ngừng, lấy yêu khí làm nhiên liệu, chiếu sáng mờ ảo cả hang động tăm tối...

「Giờ thì thật lòng ta cũng muốn kết thúc ở đây cho xong, nhưng...」

「Touya, cảm tạ cậu đã cứu giúp. Cảm ơn rất nhiều.」

Trong lúc đang nhìn quanh dò xét xem có đám tiểu yêu nào còn trốn không, Ayaka chạy tới, cúi người cảm tạ. Trước hành động đó, Touya bực dọc nhíu mày rồi tặc lưỡi.

「Trước khi nói cảm ơn, có chuyện cần phải nói trước chứ? Này, sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải tiền quân chỉ gồm đám đầy tớ thôi sao?」

「C-chuyện đó là... ừm...」

Bị chất vấn, cô nàng tóc bạc luống cuống không biết trả lời ra sao. Dù là trừ yêu sư có thể thổi bay cả trăm yêu quái chỉ với một mũi tên, lúc này nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi.

「Tch, thôi được rồi, ta sẽ không báo lại với cấp trên đâu, nên cứ yên tâm. Ta cũng đại khái đoán được lý do rồi. Này, còn tổn thất thì sao?」

Buông một tiếng lẩm bẩm với cô bạn thuở nhỏ, Touya quay sang hỏi một trong số đầy tớ gần đó về tình hình thương vong.

「Dạ! Hiện vẫn chưa thể xác định hoàn toàn, nhưng có thể chắc chắn ba người tử vong, mười người bị thương ạ!」

Nghe báo cáo ấy, Ayaka hiện rõ vẻ ngượng ngập, trong khi Touya lại hơi tỏ ra ngạc nhiên.

「Chỉ từng đó thương vong mà thôi à? Với mức độ bị dồn ép như vậy thì xem ra còn đỡ lắm đấy, hử?」

Touya thật lòng cho rằng số người tử vong hẳn đã lên tới hai chữ số. Xét cho cùng, bọn họ bị gần trăm yêu quái tấn công, bao gồm cả Hung Yêu. Những đầy tớ của các gia tộc khác dù không đụng độ loại hung yêu này cũng đã phải chịu tổn thất nặng hơn nhiều. So với họ, đánh giá của cậu ta là hoàn toàn xác đáng.

「Thôi được, giờ đáng lẽ nên rút lui và hội quân với đội phía sau, nhưng vấn đề là... cái đó kìa.」

「Cái đó?」

「Ừ, cái đó đấy.」

Ayaka nghiêng đầu, Touya dùng ngón cái chỉ về phía trước. Khi chuyển ánh nhìn theo, Ayaka mới phát hiện ra một hố sâu lớn đã sụp xuống trong góc rộng của căn phòng.

「Đó là...?」

「Không biết à? Lúc ta đến đây thì nó đã ở đó rồi. Trông có vẻ khá sâu... Này, có ai biết gì về cái hố đó không?」

Touya quay sang hỏi các đầy tớ còn lại. Một người bước lên đáp lời.

「Dạ, theo ký ức của thần, cái hố đó xuất hiện đột ngột giữa trận đánh. Lúc đang giao chiến với lũ kappa, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lớn. Ngay sau đó, bọn quái xung quanh biến mất, kèm theo một tiếng nổ lớn, rồi mặt đất nơi đó sụp xuống.」

「Cái quái gì thế?」

Nghe lời đầy tớ, Touya cau mày khó hiểu. Đúng là phải như vậy. Người có thể làm được chuyện đó tại hiện trường, chắc chỉ có Ayaka. Nhưng nàng tuyệt đối không có dư sức để làm việc đó.

「Dù sao thì, xem ra cái hố này xuyên sâu xuống bên dưới. Có lẽ từ đây có thể tiến tới tận cùng hang ổ...?」

「Cũng có thể... nhưng...」

Nghe đề xuất của một trong các trưởng nhóm đầy tớ, chàng trai trừ yêu sư tóc đỏ lộ vẻ chần chừ. Rõ ràng cậu ta e ngại việc tiến lại gần một cái hố sâu không biết ai và vì lý do gì mà tạo ra.

「À! Nói mới nhớ...  Shiro-san đâu rồi!?」

Lúc này Ayaka cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhớ ra sự tồn tại của cô bé ấy, và lại hốt hoảng. Nàng hỏi các đầy tớ có thấy tung tích cô bé bán yêu đã đi cùng không, nhưng không ai rõ sự an nguy của cô bé.

「Lẽ nào... trong cái hố đó...!?」

「N-này!? Ngươi định làm gì đấy...!?」

Mặt tái nhợt, Ayaka lao về phía cái hố với vẻ tuyệt vọng. Touya vội vàng đuổi theo phía sau.

「Shiro-san!! Shiro-san!? Có ở đó không!? Nếu nghe thấy thì trả lời ta đi!! Shiro-sa...」

Tiếng gọi của Ayaka đột ngột dừng lại. Từ đáy hố, một con nhện khổng lồ lao ra với tốc độ kinh hoàng rồi đâm sầm vào trần hang và nát bét.

「...Hả?」

RẦM! Con nhện yêu dài chừng hai trượng dập hẳn vào trần hang, rồi rơi xuống bên cạnh Ayaka theo quy luật trọng lực mà chết. Bụi tung mù mịt. Ayaka há hốc miệng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

「Ayaka!? Không sao chứ!?」

「Ơ, à... vâng. Tạm ổn...」

Trước sự lo lắng của Touya chạy đến, Ayaka gượng gạo trả lời. Việc vừa rồi quả thực quá sức chấn động.

Nếu là yêu quái còn sống, nàng có thể cảm nhận sát khí. Nhưng thứ lao ra lại là xác chết, khiến nàng không kịp phản ứng.

「Có vẻ như nên xuống xem thử thì...!?」

Touya vừa nói vừa nhìn vào cái hố thì đột ngột rút kiếm, triển khai Tịnh Hỏa. Đồng thời, Ayaka cũng giương cung, và cả vài đầy tớ phía sau cũng rút vũ khí. Sát khí lúc ấy đậm đặc đến mức ai cũng phải phản ứng.

Ngay sau đó, hàng chục xác nhện bị xé nát phun ra khỏi hố, như một vụ phun trào. Đám đầy tớ vội tránh.

Nhưng hai trừ yêu sư không hề nhúc nhích. Vì thứ họ đối diện là bóng trắng vừa hiện ra. Đồng thời bắn ra lửa và tên, nhưng chỉ một cơn gió đã cuốn sạch.

「Cái quái gì thế!?」

Touya hét lên. Cậu ta cảm thấy một luồng oán khí kinh khủng. Dù trực giác cho cậu biết sát khí ấy không nhằm vào họ, nhưng áp lực vẫn khiến chân run. Thủ phạm bị bao phủ bởi mười tầng, hai mươi tầng ảo thuật, khiến cậu chỉ có thể mơ hồ nhận thức.

「Ế!?」

Một vật gì đó bị ném về phía Ayaka. Với thị lực tốt của cung thủ, nàng nhận ra ngay và, với bản tính tốt bụng, lập tức vứt vũ khí để đón lấy.

「N-này!? Làm gì thế... Trẻ con!?」

Touya quát lên, mắng bạn thuở nhỏ vì hành động quá liều lĩnh. Nhưng khi cậu thấy rõ thứ trong tay nàng, những lời trách mắng biến thành nghi vấn.

Đó là một bé gái. Cô bé còn rất nhỏ, đang bất tỉnh trong vòng tay Ayaka. Cùng lúc đó là sự bối rối trào dâng. Touya quay lại trừng trừng nhìn về phía thứ vừa từ hố bước ra.

「.........」

Nhưng thực thể bị bao phủ bởi sương mù của ảo thuật chỉ liếc qua cậu một cái, rồi như mất hứng, quay lại xuống hố. Không, đúng hơn là có vẻ đang vội vã trở về.

Touya và Ayaka, đối mặt với điều quá đỗi bất ngờ đó, chỉ biết nhìn nhau sững sờ…

-

Một câu chuyện cổ thường gặp. Là bi kịch tràn lan trong thời đại con người yếu ớt và mạng sống rẻ mạt. Chắc chắn còn biết bao câu chuyện thê thảm hơn, đau buồn hơn, ghê tởm hơn nữa tồn tại khắp nơi.

Thế nhưng... thế nhưng đối với nàng, ngay cả bây giờ khi đã sống hơn nửa thế kỷ, đó vẫn là cơn ác mộng ám ảnh trong những giấc mơ.

Cho đến khi mọi chuyện xảy ra, trong mắt nàng, mọi thứ đều đang tiến triển thuận lợi. Cái bẫy mà những anh chị tàn nhẫn, lạnh lùng ấy giăng ra, rốt cuộc lại trở thành công cốc. Bị phái đến hang ổ của yêu quái mà không hề hay biết, cũng không có chút chuẩn bị nào, vậy mà nàng không hề bị thương, cũng không bị vấy bẩn thân thể, quả thực đã thoát nạn nguyên vẹn đúng nghĩa.

Tất cả, tất cả đều là nhờ người đó, người nàng ôm trong tim mối tình đầu nhạt nhòa. Dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng chàng giống như một người cha, còn hơn cả huynh ruột, như một người bạn thân chí cốt, và trên hết, là một người nàng có thể hoàn toàn tin tưởng và nương tựa như một người tình... Miệng chàng độc địa, lại dễ bị xao lòng trước bọn con gái trong phủ hay các cô gái trong làng mà buông lời tán tỉnh, thường trêu chọc người khác. Điều khiến nàng không vừa ý nhất chính là việc chàng luôn xem nàng là một đứa trẻ. Thế nhưng dù vậy, nàng vẫn tin tưởng chàng. Hơn bất kỳ ai khác.

Và chàng cũng đã đáp lại niềm tin ấy của nàng, trọn vẹn, hơn cả trọn vẹn. Những lúc nàng tưởng như sẽ từ bỏ, thì chàng, dù thực ra chẳng dư dả gì, vẫn tỏ ra mạnh mẽ, gồng mình chịu đựng. Chính nhờ sự kiên cường của chàng mà mọi việc đã tiến triển thuận lợi.

Phải, đến cả khi bị yêu quái nhện khổng lồ kinh hoàng tập kích, chàng vẫn bảo vệ được nàng. Nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc, và cuối cùng, bằng cách dẫn dụ nó va chạm với một yêu quái khác, chàng đã lật ngược tình thế tưởng chừng tuyệt vọng.

Trong mắt nàng, chàng chính là niềm hy vọng. Là người mà nàng gửi gắm trọn niềm tin. Là thanh niên nàng có thể tin cậy hơn bất kỳ ai. Và nàng đã thuần khiết tin tưởng rằng, cũng như trước nay, từ đây về sau nàng sẽ luôn được ở bên chàng. Thuần khiết, không chút nghi ngờ, với một lòng tin mãnh liệt.

…Chính vì vậy, nàng mới không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

「Cái này… đúng là hơi khó nhỉ?」

Chàng trai mà nàng yêu nhất đời bật cười, nhưng giọng cười đó trái ngược hẳn với gương mặt méo mó vì đau đớn, mồ hôi rịn như ngọc trên trán, tay ôm chặt lấy mạng sườn. Đau đớn, siết chặt. Trên bộ y phục đen giống như trang phục của tăng binh, trang phục tiêu chuẩn của đầy tớ, một vết loang hiện rõ. Dù là vải đen, vết loang vẫn nhìn thấy rõ ràng. Thứ đang nhỏ giọt từ mạng sườn, chảy dài xuống, từ vũng máu đỏ thẫm bên dưới chân cũng đã rõ ràng là gì.

「Tại… sao…?」

Nàng run giọng hỏi người mà nàng yêu quý nhất. Từ đáy lòng đầy rối bời và nghi hoặc. Chẳng phải chàng vẫn luôn thoát thân dễ dàng kể cả khi mang theo kẻ vướng víu, dù đối đầu với yêu quái hung tàn đó sao…?

「Tại sao...? Tại sao lại như thế… sao lại… bị thương bởi thứ chẳng cảm nhận được tí linh lực nào cơ chứ!?」

Không chỉ không cảm nhận được chút linh lực nào, mà còn chẳng có kinh nghiệm chiến đấu, lại chỉ cầm con dao bếp bình thường. Một đứa trẻ như vậy, một cô bé như vậy, dù cho có là do bọn anh chị đáng ghét kia giật dây đi chăng nữa…!!?

「...Là em gái…mà.」

「Hả?」

Trước lời thì thầm ấy của chàng, nàng hoàn toàn không hiểu được chàng đang nói gì, nhất thời ngơ ngác. Em gái? Của ai? Rốt cuộc đang nói đến chuyện gì?

「Cũng có phần do tôi chủ quan. Cũng có phần do bị dao động. Nhưng như vậy thì thật là đê tiện. Là thuốc hay gì đó sao? Có vẻ đang bị điều khiển như con rối bằng linh tơ trong lúc thần trí mơ hồ...…mà, chỉ cần nó không còn ý thức cũng coi như là còn may chăng?」

Chàng gần như đã hoàn toàn vạch trần thủ đoạn điều khiển của thích khách. Nàng khâm phục trí tuệ của chàng, rồi như sực nhớ ra, liền cầu khẩn:

「N-này... Chúng ta mau trốn đi! Vết thương đó phải chữa ngay… máu sẽ thu hút yêu quái đến đấy!?」

Phải, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Kẻ ám sát chỉ là một đứa trẻ bị điều khiển bằng tơ, hoàn toàn là con người. Nhưng dù cho nhện yêu đang chiến đấu với một yêu quái khác, đám tiểu yêu trung yêu còn lại thì khác. Trái lại, khi kẻ mạnh đang đánh nhau, chúng hẳn đang tìm cách chiếm lấy con mồi. Phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

「À, phải rồi. Lũ quái vật tới rồi đấy. Haha, đến cũng nhanh đấy chứ…」

Chàng thì thầm cười khổ, liếc nhìn thích khách từ sau bóng cây. Khi nàng đưa mắt nhìn theo, vô số ánh mắt đỏ ngầu đang tiến gần từ phía sau đứa trẻ kia. Không phải hướng về nàng, mà là hướng đến thích khách.

Hiển nhiên lũ yêu quái quái đã nhắm mục tiêu vào thích khách, nước dãi nhỏ tong tong. Và thích khách thì trông vô cùng sơ hở…

「Hừ, đúng là bọn khốn. Tính dùng con tin sao…?」

「Hả?」

Chàng cất lời cay đắng, chỉ ra mục đích của lũ yêu quái. Nhưng nàng, với tư cách là chủ nhân của chàng, lại không hiểu được điều chàng đang muốn nói. Rằng kẻ ám sát kia, con rối yếu ớt kia, lại chính là gót chân Achilles lớn nhất đối với chàng...

「...Onii-chan?」

Cảm nhận được ánh mắt bất an của chàng khi nhìn thích khách, nàng bất giác thốt lên như vậy. Như cầu xin, như van vỉ. Cách gọi ấy, vốn bị cấm trừ khi chỉ có hai người, bởi vì danh phận. Kể từ khi nàng bắt đầu có tình cảm vượt khỏi tình huynh muội, nàng hiếm khi gọi như vậy.

...Vậy thì tại sao, nàng lại cố ý gọi như vậy vào lúc này? Thật lòng, chính nàng cũng không rõ. Chỉ là, nàng cảm thấy mình phải nói như thế. Là linh cảm của một người con gái. Linh cảm mách bảo nàng phải gọi như vậy.

Thế nhưng, sau này nàng nghĩ lại, đó chính là sai lầm. Ánh mắt đau đớn mà chàng dành cho nàng vào khoảnh khắc tiếp theo, hẳn là vì đang giằng xé. Chàng, người đặt cả thân nhân lẫn chủ nhân lên bàn cân, đã bị nàng vô thức cướp mất một lựa chọn.

Chắc hẳn, nếu nàng không nói gì, chàng sẽ bỏ rơi nàng. Nếu nàng tỏ tình tha thiết, chàng sẽ cùng nàng xuống hoàng tuyền. Thế nhưng lời nàng thốt ra lại chính là tiếng gọi của một người em gái cầu cứu anh trai... Và chính vì vậy, chàng đã chọn con đường đau khổ ấy. Mà lựa chọn đó, với nàng, còn tồi tệ hơn cả cái chết.

「……」

Trong khoảnh khắc đó, chàng lặng lẽ, như chẳng có gì xảy ra, tiến đến bên nàng. Dù đầy bối rối, nàng vẫn chấp nhận… và giây tiếp theo, nàng cảm thấy đau nhói ở ngực rồi quỵ xuống.

「Hả…? Ah…」

Đó là một loại võ kỹ. Một kỹ thuật tạo áp lực nhất thời lên cơ quan sinh học để khiến đối phương bất tỉnh. Không nhằm giết người, mà là kỹ thuật bắt giữ không gây tổn thương.

Nàng ho sặc sụa rồi ngã xuống. Hô hấp trở nên khó khăn, thiếu dưỡng khí khiến tầm nhìn chao đảo, ý thức bắt đầu mờ nhạt. Âm thanh dội lại, rối loạn. Trong lúc đó, ngay trong lúc ấy, nàng đã nghe thấy. Không thể không nghe thấy. Tiếng thì thầm gần như độc thoại. Giọng nói sám hối.

「…Xin lỗi. Hãy hận anh đi.」

Chàng thì thầm như thể đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Giọng nói run rẩy, như quyết tâm, như đang chống lại nỗi sợ. Đó cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng chàng yếu ớt đến vậy. Chính điều đó càng khiến nàng chấn động.

Rồi chàng nhẹ nhàng dựa nàng vào gốc cây như nâng niu, sau đó quay lưng lại. Bước đến chỗ thích khách. Bước đến nơi bầy yêu quái đang tụ lại phía sau thích khách.

Tựa như vứt bỏ mọi vướng bận, không ngoái đầu lại, vứt bỏ cả vũ khí, như một vật tế sống…

「Không… đợi đã… không mà…」

Giữa ý thức đang mờ dần, nàng vẫn cố thì thầm. Không phải vì hận, không phải vì giận. Chỉ đơn giản là vì không muốn xa rời mà vươn tay theo bản năng.

Phải, nàng đã hiểu. Nàng đã hiểu chàng đã chọn điều gì.

Với một người thô lỗ, độc miệng, nhưng thực chất luôn dịu dàng, quan tâm như chàng, hẳn đó là một lựa chọn vô cùng đớn đau. Và chính lời gọi của nàng đã đẩy chàng ra quyết định ấy. Đã đẩy chàng đi. Vì vậy, chàng đã chọn, để cứu cả mạng sống của chủ nhân và người thân duy nhất còn lại, chọn con đường ấy. Và để rồi, cúi đầu xin lỗi vì số mệnh đang chờ đợi nàng.

Nhưng đối với nàng, chính điều đó mới là đau lòng nhất. Tất cả là do nàng mà ra. Vì vậy, nàng không muốn chàng xin lỗi. Không muốn chàng hối hận bằng giọng nói buồn bã đến vậy. Nàng không muốn một cuộc chia ly như thế này.

Chỉ cần chàng nói một lời, nàng sẽ làm bất cứ điều gì. Vì chàng, nàng sẵn sàng chấp nhận mọi đau khổ, mọi số phận tàn khốc. Nàng yêu chàng đến mức ấy. Yêu đến mức chỉ cần chàng còn sống, với nàng như thế là đủ. Thế mà… thế mà, chuyện như thế này thật quá bất công. Một kết thúc mà không ai được hạnh phúc như thế này…!?

「Không… mà…」

Trong cơn mê man, cô gái vẫn cố gắng vươn tay. Như muốn bám víu lấy, vươn tay ra. Thế nhưng, chàng, người luôn ngoái đầu lại và nắm lấy tay nàng dù có vẻ miễn cưỡng, lần này đã không hề quay đầu. Không bao giờ quay đầu nữa.

「Không… không mà, đừng… đừng bỏ em lại…」

Tấm lưng của chàng đang rời xa, hướng về phía bọn yêu quái đang tụ lại xung quanh thích khách, đang dần biến mất… tầm nhìn mờ đi, tối lại… và đó, chính là hình ảnh cuối cùng của người nàng yêu thương nhất đời…

-

「Aaaa…!! Aaaaah…!!??」

Ngay khi ý thức vừa thức tỉnh, điều đầu tiên ập đến với Kochou là cơn đau dữ dội như thiêu đốt nơi ở chân. Cảm giác đau buốt như lửa táp cuộn trào ở cả hai chân khiến nàng bật khóc mà rên rỉ, và rồi, chỉ một nhịp sau đó, nàng mới nhận ra…

「Hya!? Cái, cái quái gì thế này……!!?」

Những xúc tu đỏ như giun đất trơn nhầy trườn bò khắp cơ thể, vô số xúc tu dài phủ đầy chất nhầy đang quấn lấy thân thể nàng, giam hãm, trêu đùa. Chúng vắt ngang qua các khớp tay chân, quấn chặt lấy nàng.

Thậm chí, một vài xúc tu còn len lỏi vào bên trong lớp y phục, bò rích rắc trên làn da trắng muốt như thể đang liếm láp, khiến Kochou nổi cả da gà, rùng mình vì ghê tởm. Giữa lúc đầu óc còn hỗn loạn, cuối cùng nàng cũng nhớ lại ký ức ngay trước khi ngất đi.

「……!? Lẽ nào, ta bị……!! Khốn kiếp, chân ta……!!?」

Thật nhục nhã, nàng cuối cùng cũng hiểu ra bản thân đã bị yêu quái bắt giữ, và nguyên nhân khiến đôi chân đau đớn đến thế. Rất có thể trong lúc bị bắt, nàng đã bị đánh gãy cả hai chân để không thể chạy thoát.

「Thức thần……không thể điều khiển nổi tay sao?」

Muốn triệu hồi thức thần để thoát khỏi cảnh này, nhưng đúng như đã được chuẩn bị trước, cả hai tay nàng đều bị vô số xúc tu giữ chặt, hoàn toàn bất động. Không còn cách nào.

「Phải, phải làm sao bây giờ………!?」

Nếu cứ như thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị lũ yêu quái kia biến thành thức ăn hoặc món đồ mua vui, dù là kết cục nào đi nữa thì cũng chẳng có gì tốt đẹp. Chính vì vậy, Kochou cố gắng nghĩ ra cách thoát thân, tuyệt vọng mò mẫm tìm cơ hội. Và rồi, bất chợt, như mới nhận ra, nàng nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt.

「Ể……?」

Một thoáng cứng đờ, và khi đã hiểu ra tình huống, nét mặt Kochou run rẩy méo mó. Mắt mở to, nàng muốn quay đầu né tránh thực tại. Muốn tránh, mà lại không thể rời mắt khỏi.

Cùng lúc đó, trong hang động vang lên những tiếng thét đau đớn. Tiếng gào thét xé họng. Tiếng gào rú trong địa ngục.

Điều mà nàng nhìn thấy ở nơi đó chính là, hình bóng người nàng yêu thương nhất, mối tình đầu của nàng, trong bộ dạng bị thiêu đốt đến mức nửa thân thể hóa than, da thịt cháy đen không còn nhận ra hình hài, nằm gục giữa vũng máu, thảm thương vô cùng………

-

Nếu nói là tôi không lơ là, thì đúng là nói dối. Bản thân tôi cũng từng có vô số kinh nghiệm chiến đấu với những kẻ mạnh hơn. Kể cả khi nghĩ lại sau này, không, ngay cả lúc đó, những lần tôi cận kề cái chết cũng nhiều đến mức không thể đếm đủ bằng mười đầu ngón tay.

Thành thật mà nói, dù là đại yêu quái đi chăng nữa thì nếu chỉ là một con chuột chũi chậm chạp, việc thoát thân cũng chẳng khó gì. Ít nhất thì so với khi đối đầu với ả Yêu Hồ hay Địa Mẫu Thần sa đọa kia, chuyện này còn đỡ hơn rất nhiều.

Vấn đề duy nhất lần này là, tôi không thể đơn thuần chỉ bỏ chạy, bởi vì còn có con tin. Huống chi, nếu kẻ địch dùng người đó như thiết bị kích hoạt cho vụ tự hủy của hang ổ, thì bỏ mặc là điều hoàn toàn không thể. Trước khi nói đến đạo lý hay chuyện bỏ rơi người trước mắt, nếu quả thực linh khuyết khởi bạo được kích hoạt, thì chính tôi cũng chẳng thoát nổi khỏi sức công phá của vụ nổ.

Nói cách khác, trong tình huống này, việc giải cứu bà lão hóa trẻ đang bị bắt làm con tin trong tình huống hiền tại cũng là điều kiện tiên quyết để tôi sống sót………

「Quả nhiên… gian xảo thật………!!」

Dừng lại dòng suy nghĩ vừa để né tránh hiện thực trong đầu, tôi nghiến răng chửi thề, tay trái đang cháy xém vì điện giật được tôi ôm lấy. Sau đó tôi kiểm tra vết thương. Rồi, tôi nhăn mặt lại.

Cánh tay trái bị trúng đòn điện trực diện đã cháy đen, bốc khói kêu xèo xèo như thịt nướng. Mùi thịt người bị đốt cháy bốc lên khiến tôi buồn nôn.

Quả không hổ danh là yêu quái cải tạo do 「Nue」nuôi dưỡng, hành động của nó thật đê tiện. Quá gian xảo. Cực kỳ độc ác.

Tránh đòn điện không phải là điều dễ dàng, nhưng không phải là không thể. Dù việc né sau khi đòn được phóng ra là bất khả thi, vẫn có động tác chuẩn bị và dấu hiệu báo trước, nếu nắm bắt khoảnh khắc đó để hành động thì vẫn có thể tránh được. May thay, đối phương vừa có thị lực yếu vừa di chuyển chậm chạp.

Nhưng đó lại chính là cái bẫy. Việc khiến tôi nghĩ rằng có sơ hở để tận dụng, chính là mục tiêu của đối phương.

Tôi tránh đòn sét, luồn vào điểm mù và lao thẳng tới sát mặt chuột chũi bằng một cú nhảy. Con chuột chũi hoảng loạn vì nghĩ tôi đã biến mất, nhưng đó chỉ là diễn.

Đôi mắt đột ngột mở to nằm ở cổ, như thể được phẫu thuật nối ghép đầy kỳ dị, ngay khoảnh khắc sau đã nhận ra tôi, và hàng trăm xúc tu mọc ra từ mặt nó đồng loạt phóng tới theo quỹ đạo như tên lửa tự dẫn.

Dù tôi lập tức dùng tơ nhện chém đứt hơn chục cái cũng chỉ như muối bỏ biển. Nhận ra cục diện bất lợi, tôi định rút lui thì đã trễ một bước. Khi tôi xoay người bỏ chạy, nhiều xúc tu quấn lấy tay trái tôi, và dòng điện được phóng ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đầy đau đớn, các xúc tu truyền điện đã bị tôi cắt hết bằng tơ nhện. Nhưng………chỉ vài giây thôi mà thành ra thế này sao……!!

「Xúc tu truyền điện à………tưởng là roi điện chắc……!!」

Tôi cười nhăn nhó, buông một câu đùa nhảm vừa thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rõ ràng chỉ là một kiểu cố làm ra vẻ mạnh mẽ.

Thực tình mà nói, chính việc tôi còn sống vào lúc này đã là một điều đáng ngạc nhiên. Đòn tấn công điện đó dữ dội đến mức ấy. Mà thực ra, chỉ cần một tay bị cháy đen là đủ biết, bình thường là chết rồi. Chết chắc. Điện áp còn cao hơn cả ghế điện. Vậy mà, tôi vẫn đang sống vào thời điểm này, dù đau đớn đến tột cùng, nhưng vẫn sống. Vẫn… còn sống.

(Chẳng rõ là may mắn vì không bị giật chết, hay là………)

Tôi nheo mắt lại, cảm nhận cơn nhói khó chịu lan ra từ dưới da. Việc sống sót có lẽ nên cảm thấy biết ơn, nhưng… đồng thời, việc bản thân dần lệch khỏi cái gọi là 「con người」khiến lòng tôi khó chịu không nguôi.

「Ồ kìa kìa, không ngờ ngươi vẫn chưa chết đấy nhé. Ta đã cài đặt mức điện giật đó đủ để giết chết một trừ yêu sư thông thường rồi đấy……quả đúng là đã hấp thụ máu của Địa Mẫu Thần nhỉ. Sức sống mãnh liệt thật.」

Cái bóng đang tụng niệm chú ngữ trước cột ngọc bích, vẫn không mảy may để ý đến việc mình đang chảy dòng chất lỏng đen kỳ quái từ phần tay bị mất, lúc này mới thản nhiên thốt lên khi thấy thảm trạng của tôi. Giọng nói đầy thú vị, thích thú đến tột cùng, chẳng khác nào một nhà nghiên cứu.

Thực tế, nếu tôi chết luôn tại đây, hẳn hắn sẽ hào hứng mổ xẻ thi thể tôi để đùa giỡn. Hắn ta, nguyên là Viện trưởng đời đầu của Âm Dương Liêu, đồng thời cũng góp phần vào việc sáng lập nên tổ chức nghiên cứu điên rồ dưới triều đình mang tên 「Lý Cứu Chúng」. Có thể nói, tư tưởng và lý niệm của hắn phù hợp với Lý Cứu Chúng hơn là Âm Dương Liêu.

「Khốn kiếp. Tận hưởng nỗi đau người khác đến thế cơ à, đồ súc sinh…!!」

Tôi giận dữ chửi bới kẻ quái vật từng là con người ấy. May mắn thay, do phải tái cấu trúc trận pháp phức tạp nên 「Nue」vẫn chưa thể hành động. Tuy nhiên, đồng minh đáng tin cậy là thần ưng lại đang bận chiến đấu với con yêu nhện khổng lồ, không còn thời gian để lo cho tôi. Thậm chí, nếu không để ý đến trận chiến bên kia, tôi có thể chết vì chấn động hay đá văng lạc.

(Không, thực ra thế này vẫn còn là tốt lắm rồi……)

Nếu không có thức thần mượn từ Gorilla-sama, tôi hẳn đã bị diệt sạch…… Dù là trong tình cảnh vô vọng đến thế, mà vẫn không phải tuyệt vọng nhất, đúng là nực cười.

『BUOOOoooooo!!!』

「!? Nó tới rồi……!!?」

Có vẻ như không chịu nổi việc tôi mãi không nhúc nhích, con chuột chũi bắt đầu hành động. Hàng chục xúc tu vươn ra, không chỉ từ phía trước mà còn từ trên, dưới, trái phải, tấn công tôi theo hình học từ mọi hướng cùng lúc. Một đòn đánh đa hướng đồng thời. Quả nhiên, bị cải tạo đúng là khiến nó thông minh hơn……!!

「Lối thoát đâu…!? Khốn thật!!」

Nhìn thấy hướng có ít xúc tu hơn, tôi lập tức chạy hết tốc lực về phía đó. Tôi tránh khỏi xúc tu lao đến từ trước mặt chỉ trong gang tấc, rồi dùng tơ nhện quét sạch những cái đuổi theo từ phía sau. Roi, khi vung ra, có kẽ hở lớn. Vì vậy, khi dùng cần vung sao cho hiệu quả tối đa.

『BUOOOOoooooo!!』

「Ugh!!」

Tôi vừa né tránh vừa chém rách những xúc tu tấn công, một cú chém bằng móng vuốt khổng lồ từ con chuột chũi giáng xuống. Dù chậm nhưng vô cùng mạnh, cú vung đó không xé nát thân thể tôi, nhưng đã móc sâu vào tảng đá phía trước.

「Nếu là đất thì còn được chứ……!! Đây là đá đấy!!?」

Những tảng đá bị móng vuốt nghiền nát tung bay tứ phía, ngay trước mắt tôi. Lượng đá bị bắn tung đi hẳn phải lên tới vài trăm cân. Gì đây, máy xúc công nghiệp à? Nếu trúng một mảnh, chắc chắn sẽ bị xé nát thịt.

『Cậu bé, bên phải kìa?』

「………!?」

Tiếng nói của một người phụ nữ vang lên như thì thầm ngay bên tai, chưa kịp nghĩ xem đó là ai, thân thể tôi đã phản ứng. Tôi cúi người, trượt sang phải như trượt cỏ.

「A đau…!?」

Một hòn đá to bằng nắm tay lướt qua má tôi và hất bay mặt nạ quỷ mà tôi đang đeo. May mắn thay. Nếu không có mặt nạ, hẳn má tôi đã bị xé toạc.

Tuy nhiên, việc trượt người sang phải trong khoảnh khắc đó là lựa chọn chính xác. Bụi đá và mảnh vỡ che khuất hình bóng tôi khỏi mắt chuột chũi. Không bỏ lỡ cơ hội này, tôi tiếp tục lao tới.

「Thêm cái này nữa, quà tặng đây!!」

『BUO!?』

Cùng lúc với cú lao tới, tôi tung một cục đá đá trúng mắt trái của chuột chũi. Có vẻ do bụi che mắt nên nó không kịp nhận ra, hoàn toàn bị bất ngờ. Con chuột chũi ôm lấy mắt trái, rên rỉ. Tốt, có kẽ hở rồi……!!

「Tốt rồi, cứ đà này… gì cơ!?」

Ngay khoảnh khắc tôi định áp sát, từ dưới chân tôi, một tảng đá bị thứ gì đó xuyên thủng và trồi lên. Một nhịp sau, tôi nhận ra đó là những xúc tu đỏ như sợi thịt, quấn lấy mắt cá chân tôi như đang múa.

「Đùa à!? Mày cả dưới đất cũng phóng được xúc tu à!!? Lại còn đục xuyên đá nữa!!?」

Đó là một điểm mù. Một sự chủ quan. Vì từ đầu tới giờ không hề có dấu hiệu nào như vậy nên tôi hoàn toàn không lường trước. Nghĩ lại thì, đây cũng là bẫy. Bắt tôi tin rằng xúc tu không thể trồi từ dưới đất, rồi tung ra đúng lúc hiệu quả nhất. Thủ đoạn đúng chất yêu quái cải tạo của「Nue」.

『BUOOOOoooooo!!!!』

Con chuột chũi ôm mắt trái, gào thét giận dữ nhìn chằm chằm tôi. Không ổn……!!?

「Chết tiệt, thoát thôi… GUAA!!?」

Tôi định dùng tơ nhện chém đứt xúc tu dưới chân, nhưng vô ích. Xúc tu từ khắp nơi ập đến, trói chặt tay chân, cổ, các khớp của tôi. Những tiếng tách tách tách vang lên khắp nơi. Âm thanh của điện tích. Và đó mới chỉ là màn dạo đầu………

「GAHH………!!?」

Trong khi tôi đang vùng vẫy tuyệt vọng, vài xúc tu như những mũi giáo xuyên thẳng vào người tôi. Nhắm thẳng vào nội tạng. Máu phun ra, nhưng đó vẫn chưa phải đòn chính.

Ngay sau đó, dòng điện cao áp phóng ra từ xúc tu, thiêu cháy tôi từ cả trong lẫn ngoài. Cơn đau và chấn động khủng khiếp xuyên khắp toàn thân, và tôi không thể kháng cự, lập tức mất đi ý thức………….

-

「Khônggggggg!!? Không thể nào, không thể nào!!? Chuyện này là sao, chuyện như thế này……tại sao lại như vậy!!? KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!?」

Và rồi thời gian quay ngược trở lại. Vị cố vấn gia tộc Onizuki bị bắt giam đang rơi vào trạng thái gần như điên loạn trước cảnh tượng thảm khốc trước mắt. Người đó, đứa trẻ ấy, người mang hình bóng sống động của người ấy, giờ đây đang bị thiêu cháy đến tàn tạ, toàn thân bỏng rộp, bị vứt bỏ ngay trước mắt nàng. 

Không, không chỉ có thế……… Con Thiên Niên Thổ Long kia còn dùng xúc tu tóm lấy cậu bé gần như đã hóa than ấy rồi liên tục đập xuống đất và tường. Hành vi tàn bạo, cẩu thả và thô lỗ chẳng khác nào đứa trẻ đang giận dỗi chơi đùa với một con búp bê.

「Thật là… không ngờ lại dễ dàng đến vậy. Nghe nói hắn sống sót qua tay Yêu Hồ và Địa Mẫu Thần, lại còn được Bích Quỷ để mắt tới nên ta đã mong chờ chút gì đó khó nhằn hơn………Thành thật mà nói thì quá đỗi thất vọng」

Và rồi, giãy dụa trong nước mắt, Kochou cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của kẻ đó. Hắn đang đứng ở phía trước…mặc một bộ áo rách nát, không có cả hai cánh tay, chỉ cử động mỗi cái cổ trong khi bị xúc tu trói chặt.

「Ngươi, là………」

「Rất hân hạnh được gặp mặt, thưa cố vấn Onizuki. Ta là chủ nhân của con chuột chũi này, và vừa rồi chỉ là nhờ đầy tớ của quý phủ kia, hiện đang bị thiêu đốt, làm bạn chơi với nó một chút thôi… ồ, suýt nữa thì」

Trong khoảnh khắc ấy, Kochou dồn chút linh lực cuối cùng tăng cường vào cánh tay phải, chém nát xúc tu rồi vung tay chém thẳng vào cái bóng kia. Với tốc độ phi thường nhờ linh lực tăng cường, chiêu thức ấy lao đến như tia chớp, nhưng bóng đen lại dễ dàng né tránh một cách điềm nhiên, để rồi đòn tấn công kia chỉ rơi vào khoảng không vô nghĩa. Và rồi………

「Ah!? Ugh…guh………!!?」

Ngay sau đó, một cơn đau như bị đâm xuyên khắp cơ thể khiến Kochou hét lên. Luồng điện phát ra từ xúc tu tuy không quá mạnh, nhưng lại nhắm chuẩn xác vào dây thần kinh và cảm giác đau đớn của nàng.

「Thật là… ngay lần đầu đã nhằm chặt đầu ta mà đánh, thật đáng sợ. Ta nghĩ chí ít cũng nên chào hỏi một câu chứ nhỉ?」

「Ngươi…… không thể tha thứ………!!!」

Kochou nhìn thẳng vào kẻ đã hại đứa trẻ kia, ánh mắt tràn đầy căm hận. Nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể làm. Linh lực đã cạn kiệt, thần kinh bị tê liệt vì điện giật, nàng chẳng còn khả năng phản kháng. Đó là một sự kháng cự đáng thương, yếu ớt, như một con chuột đang cố nhe răng kêu rít với con mèo vừa bắt lấy mình.

Và kẻ trong bóng tối kia hiểu rất rõ điều đó. Hắn mỉm cười giễu cợt trước thái độ của Kochou, rồi liếc qua cuộc đại chiến giữa các quái thú đang tiếp diễn phía sau trước khi thản nhiên nói.

「Thôi thì, thời gian cũng gấp rút, ta nên giải quyết công việc bên này thôi」

Như thể phản hồi lại lời của cái bóng, xúc tu của Thiên Niên Thổ Long liền tóm lấy Kochou, kéo nàng về phía một cột trụ ngọc bích. Đồng thời, từ trong lớp áo rách của cái bóng, vài con yêu trùng trông như gián khổng lồ liền bay ra, bò lên người nàng.

「Hii……!?」

「Đó là giống trùng đã được cải tiến cho mục đích phẫu thuật. Lưỡi của chúng khá khéo léo, rất hữu dụng đấy」

Nói rồi, những con trùng đã bò đến cổ nàng, miệng của chúng nứt toạc ra, lộ ra những cái lưỡi sắc nhọn như dao kéo. Cấu trúc đó rõ ràng không phải để ăn uống.

Lũ yêu trùng phẫu thuật được tạo ra qua quá trình chọn lọc cải tiến của 「Nue」… Từ miệng chúng, chất nhầy nhỏ tong tong xuống làn da trắng trên gáy của lão nữ trừ yêu sư. Thứ nước dãi lạnh lẽo dị thường ấy là thuốc gây tê tại chỗ, dùng để ngăn đối tượng sốc mà chết trong lúc phẫu thuật.

「Không… không thể nào………」

Kochou run rẩy thốt lên. Nàng hiểu rõ chuyện gì sắp xảy ra. Đó là phản xạ bản năng của con người trước cái chết.

Không, không chỉ có thế. Sự tuyệt vọng đó còn đến từ nỗi bất lực của chính bản thân nàng. Cuộc đời nàng đã từng trải qua bao đắng cay. Những bất công, nhục nhã và đau đớn, nàng đều đã vượt qua. Tưởng rằng có thể biến tất cả thành sức mạnh của mình.

Chính vì vậy, lần này nàng đã nghĩ, bản thân sẽ bảo vệ đứa trẻ ấy, đứa trẻ mang hình bóng của người đó. Nàng đã tin chắc mình có thể làm được. Nàng không còn là con nhóc ngốc nghếch bất lực năm xưa, chẳng bảo vệ được ai, chẳng làm được điều gì.

Thế mà giờ thì sao? Ngay cả tư cách để trách mắng đám cháu gái cũng không còn. Cảnh tượng hiện tại chẳng khác gì tái diễn bi kịch ngày hôm đó. Không, còn tồi tệ hơn. Không bảo vệ được đứa trẻ, lại trở thành gánh nặng, bị bắt làm con tin, và rồi tất cả bị cướp đoạt khi còn chưa kịp làm gì.

Vì vậy, Kochou tuyệt vọng. Trước thực tại phủ nhận toàn bộ giá trị và nỗ lực cuộc đời mình, trước sự diệt vong đang cận kề. Trước một tương lai nơi mọi thứ sẽ bị tước đoạt.

「Không thể nào… không thể nào… chuyện như thế này………」

「Hmm. Không có pháp trận tự bạo nội tạng sao………Tốt lắm. Bắt đầu đi」

Trước nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực đang khiến nàng run rẩy, cái bóng chẳng hề tỏ ra xúc động. Điều hắn quan tâm duy nhất chỉ là, có tồn tại cấm thuật tự sát kéo theo đối phương được các trừ yêu sư dùng thời đại hỗn loạn hay không. Dù gì thì triều đình cũng đã liệt chúng vào danh sách cấm thuật và khiến chúng thất truyền. Xem ra thời nay, kẻ thù chẳng còn chuẩn bị kỹ càng khi bị bắt như xưa.

Và rồi, lưỡi nhọn của lũ yêu trùng tiến sát gáy nàng. Trước hết là liếm bề mặt. Sau khi xác định vị trí cột sống, chúng định đâm lưỡi như kim vào………thì ngay khoảnh khắc đó, một tiếng gầm vang vọng trong hang động.

「Hửm………?」

Đó không phải tiếng của nhện, cũng chẳng phải chim ưng. Càng không phải của chuột chũi. Nếu phải so, thì giống tiếng ngựa nhất?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi sinh vật trong hang đều đồng loạt quay đầu về hướng âm thanh phát ra. Ngay sau đó, một âm thanh sắc lẹm như xé gió vang lên trong không gian. Một luồng cuồng phong bùng lên. Và………

「Thật bất ngờ đấy………」

Soạt, phần thân trên vừa bị chặt lìa rơi phịch xuống đất, 「Nue」buông lời lẩm bẩm đầy ngạc nhiên và thán phục.

Ngay tức thì, Thiên Niên Thổ Long mất chủ nhân liền phóng ra hơn trăm xúc tu từ cái đầu của nó, nhắm thẳng về phía kẻ đã gây ra chuyện đó. Mỗi xúc tu đều mang dòng điện cao thế có thể giết chết con người chỉ trong nháy mắt, thậm chí xuyên thủng cả thép hoặc giáp sắt. Nhưng………tất cả đều bị thổi bay chỉ bằng một cú vung tay của đầy tớ kia.

『Buooo!!?』

Chúng thậm chí còn chưa chạm đến đối phương. Chỉ bằng lưỡi dao khí do sóng xung kích tạo thành, tất cả xúc tu cứng như thép ấy đã bị tiêu diệt. Con chuột chũi, khi nhận thức được sự thật đó, liền gầm lên kinh hoàng, rồi tung ra chiêu tiếp theo.

Nó dồn điện vào không khí rồi phóng ra một luồng sét. Một đường điện sáng loé bắn ra, đánh trúng mục tiêu không chút sai lệch. Kèm theo đó là vụ nổ và bụi đá bốc lên. Ngay cả đại yêu cũng khó lòng sống sót sau đòn này. Con chuột chũi nhếch môi, tin chắc vào chiến thắng.

Ngay sau đó, một cơn lốc mạnh xé toạc bụi đá, và một thứ gì đó lao ra từ trong đó. Con chuột chũi cảm nhận được cú đấm vào má mình………và bị thổi bay. Thân thể nó bị nhấc bổng khỏi mặt đất, xoay tít và đập mạnh vào một góc tường.

『BUOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!??』

Một phần ba khuôn mặt bị nghiền nát, con chuột chũi chỉ biết rú lên vì đau đớn tột cùng, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng là một yêu quái có trí tuệ cao, giữa cơn đau, nó vẫn kịp nhận ra điều bất thường, người phụ nữ bị xúc tu của nó giữ lấy đã biến mất.

Rồi con mắt ẩn sau lưng nó ghi lại hình ảnh ấy.

Nó, đen kịt. Đôi chân đen dày cơ bắp, phình to dị dạng. Một cái đuôi mảnh như roi đang vung vẩy. Mái tóc dài đen như bờm ngựa buông xuống tận lưng. Trên đầu là cặp sừng như hươu, và từ miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú. Mỗi hơi thở đều toát ra làn khói trắng lạnh lẽo.

Chẳng thể gọi bằng gì khác ngoài 「dị hình」. Một quái vật dị dạng, như một thứ đang dở dang quá trình biến thành quái vật thì bị ép dừng lại giữa chừng. Cảm giác vặn vẹo, méo mó như thể đang nhìn một sinh vật không nên tồn tại. Linh khí, yêu khí, và một chút thần khí đan xen nhau, rỉ ra từng đợt.

「Ơ… Chuyện gì… xảy ra vậy………?」

Và trong đôi tay của dị hình ấy là nàng, nàng được bế như một công chúa, vừa được giải cứu khỏi lũ xúc tu, giờ đang được ôm trong đôi tay phủ kín vảy đen. Kochou dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Trong khi đó, dị hình kia chẳng hề chờ đợi ai.

Rốp, một âm thanh nghiền nát vang lên từ vòng tay của dị hình. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy những con yêu trùng đang bám trên người Kochou đã bị bóp nát trong lòng bàn tay nó. Những vỏ cứng như sắt bị nghiền vụn, dịch thể màu xanh nhỏ tong tong khi chúng co giật, rồi bị nó gom lại và ném xuống đất như ném rác.

「Ngươi, chẳng lẽ………?」

Kochou ngước nhìn khuôn mặt nó từ trong vòng tay, định hỏi điều gì đó. Nhưng dị hình không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất. Động tác ấy, khác hẳn với cách nó vứt bỏ lũ yêu trùng, dường như có sự dịu dàng và tránh làm nàng bị thương.

「Ah………」

Kochou vội vàng đưa tay run rẩy ra, nhưng không chạm tới được. Dị hình đã quay đi, đối mặt với con quái vật.

『GRUOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Và rồi, chàng đầy tớ đã biến đổi thành một thứ như quái vật kỳ dị, ngẩng đầu hú vang như dã thú giữa màn đêm…

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Thanh Hỏa đọc lộn thành Thanh Hóa
cơ mà chắc nghĩa vẫn thế thôi
Xem thêm
AL-
Thôi xg 36 😭
Xem thêm
Rồi ko còn thuốc sao biến lại thành người đây
Xem thêm
Quên có aoi à
Xem thêm
Giờ ai mới là boss nào🐧
Xem thêm
Phase 2 ngầu á:))) mà hình dạng hoàn chỉnh hơn thì ngầu hơn
Xem thêm
Kiểu như phase 2 =)) , đánh boss dạng người phase 1 xong chuyển xang phase 2 hóa quái =))
Xem thêm
Cái trò bật nội tại hóa thú mỗi khi chết này cứ lỗi lỗi sao ấy
Xem thêm
Đây không phải game của rito nên không lỗi lắm. Main trình cùng lắm là đại yêu nên gặp lũ top tier là nằm, đã thế mỗi lần hoá quái là lại nghiêng về phía quái hơn. Nên kèo này khá thối với main
Xem thêm
@Sú: cơ mà vẫn biết nhẹ nhàng đặt pà dà xuống là hơn consoicodoc nhà rito rồi
Xem thêm
Vẫn ko quên tán bà"dà"
Xem thêm
oách xà lách vô cùng , cả main lẫn trans
Xem thêm
Trans thức ghê thế :)))
Xem thêm