• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 58

6 Bình luận - Độ dài: 6,799 từ - Cập nhật:

Tôi đang chạy. Cứ thế lao băng băng trong hang động tối tăm, nơi mà mặt đất lồi lõm gồ ghề chẳng có lấy một chỗ nào dễ đi. Tôi chẳng thèm để tâm đến nguy cơ vấp ngã. Vì thật sự, tôi chẳng có lấy một giây rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện đó. Tôi đang chạy trốn khỏi bọn quái vật truy đuổi phía sau. Một cuộc rượt đuổi sống còn.

「Khốn kiếp, đáng lẽ mình nên đòi lại viên ngọc từ đầu mới phải…!?」

Tôi chợt nhớ đến viên ngọc mà mình đã giao cho cô tiểu thư nhà Renge, rồi giờ đây mới thấy hối hận. Nghĩ kỹ lại, nếu Bạch Ỷ Hồ Ly (Gorilla-sama) đang ở bên cạnh thì chắc có lẽ tôi vẫn có thể lấy lại viên ngọc Magatama mà chẳng gặp vấn đề gì. Dù sao thì cũng chỉ là chuyện đã rồi.

Tiến sâu vào hang ổ của lũ quái vật, tôi nấp vào một góc khuất, thở dốc từng hơi nặng nhọc, rồi ngoái đầu lại nhìn phía sau để chắc chắn rằng mình đã cắt đuôi được bọn đuổi theo. Có lẽ là nhờ những lần đánh lạc hướng và ẩn thân vừa rồi? Không còn cảm giác có thứ gì đó đang bám theo từ phía sau nữa.

「Thoát rồi…? À, khoan đã. Cái câu vừa rồi chẳng phải là death flag sao…?」

Trước khi kịp dứt lời nhận ra sai lầm, từ một nhánh đường bên cạnh, thân hình to lớn của một con nhện khổng lồ đã lao ra chắn ngay lối đi của tôi. Rất có thể nó chính là con vừa đuổi theo tôi khi nãy.

「Hahaha, thông minh lắm. Chặn đầu được luôn sao…?」

Tôi vừa cay cú thốt lên thì ngay lập tức, con nhện đã trừng mắt nhìn tôi bằng hàng loạt con mắt đỏ rực và đáng sợ. Đồng thời, nó phun ra một cơn mưa tơ mảnh như dây thép. Không, chính xác hơn thì đó là loại tơ đặc biệt, vừa tiếp xúc với không khí đã lập tức cứng lại như thép, thứ mà nếu dính phải trực diện thì sẽ bị xuyên thủng toàn thân, biến thành món nhím người trong tích tắc, đúng là một thứ vũ khí tàn độc.

「Chết tiệt…!?」

Tôi nghiêng người tránh kịp cơn mưa tơ trong gang tấc, rồi lập tức trượt người xuống, lách qua khe hở giữa hai chân con nhện. Với đà đó, tôi vung đoản đao chém ngã hai con nhện con vừa hiện ra trước mặt, rồi không chút do dự tiếp tục lao đi.

Càng tiến sâu vào hang động, số lượng quái vật chắn đường càng lúc càng nhiều hơn, rõ ràng và nhanh chóng đến mức bất thường. Dù phía thượng tầng hẳn đã bị phân tán không ít binh lực, mà vẫn còn đội hình thế này… rốt cuộc chúng đã chuẩn bị quân lực từ bao lâu rồi? Yêu quái quả thật là lũ có đầu óc dài hạn đến kinh ngạc.

『...!? Đầy tớ, dừng lại!!』

「Uoaa!? Lại thêm bẫy dây sao…!」

Tiếng quát dừng sát bên tai khiến tôi kịp thời ghìm chân lại trước khi bước tiếp. Ngay trước mặt, một sợi tơ mảnh cực kỳ gần như trong suốt đang căng ngang đúng tầm cổ. Nếu tôi cứ thế lao qua thì đầu và thân tôi đã chia lìa rồi.

『Chít chít chít!!』

「Khốn kiếp!? Nguy hiểm thật!」

Chắc hẳn đã ẩn nấp từ trước như một lính phục kích, ngay khi tôi vừa dừng chân, một con nhện to bằng chó săn đã lao xuống từ trần hang. Tôi liền dùng cả thân người đẩy ngược nó vào phía bẫy dây.

『Chậc………』

Ngay khoảnh khắc va phải bẫy dây nhắm thẳng cổ, cơ thể con nhện bị cắt làm đôi, sau đó va chạm liên tiếp với các sợi tơ khác cũng giăng ra khắp nơi, từng phần thân thể nó tiếp tục bị chặt vụn. Khi đập xuống mặt đất cách đó mười bước, nó đã biến thành một đống thịt nướng thái hạt lựu gồm chừng hai mươi miếng.

『Chít chít chít!!』

『Chít chít………』

「Khốn thật, tới cả đoàn rồi sao」

Không chỉ phía sau, từ khắp các ngóc ngách, bầy nhện yêu lần lượt xuất hiện bao vây lấy tôi. Tất cả cùng nhe răng, kêu lên dọa nạt.

『Tận dụng lúc ngươi bị bẫy giữ chân mà vây bắt, đám sinh vật cấp thấp này vậy mà khôn khéo thật. Các bẫy khác cũng vậy, chẳng ngờ chúng có thể tính toán được đến mức này』

「Có phải lúc mà ngồi đánh giá chúng đâu. Với số lượng này mà đánh thì chịu chết mất! Có chỗ nào thoát được không?」

Trong số bầy nhện xuất hiện, còn có cả những cá thể có cấp độ ngang với đại yêu. Tổng thể, e rằng số lượng đã lên đến ba chữ số. Rõ ràng là quá sức đối với một mình tôi.

『...Đáng tiếc, khác với trước giờ, lần này không có khoảng hở nào cả. Ah, ra là vậy. Những kẽ hở trước đó chẳng qua chỉ là mồi nhử để đưa ngươi vào bẫy tại nơi này』

「Vào thì dễ, ra thì khó à? Mấy cái bẫy thường dùng để bắt cá hoặc thú rừng ấy mà... mà tôi lại là con mồi sao?」

Dù sao đi nữa, nếu là trừ yêu sư thì còn đỡ, chứ một đầy tớ như tôi thì chẳng thể nào dùng sức mạnh mà phá bẫy được đâu... hả!?

「Kh—!? 」

Một con nhện to cỡ người lao vào đè tôi xuống. Vì tơ giăng khắp nơi nên tôi không thể tránh né hay thoái lui. Ngã xuống đất, tôi bắt đầu vật lộn với con nhện đang tìm cách cắn xé mặt mình. Khốn thật, móng vuốt đau quá! Đừng nhỏ dãi lên mặt ta chứ, bẩn chết đi được...!!

『Cẩn thận. Lũ còn lại đang tới』

Ngay khi con chim ruồi nói vậy, tôi liếc mắt nhìn thấy lũ nhện xung quanh đang đồng loạt xông tới chỗ tôi. Chắc chỉ đếm tới mười là tôi sẽ bị chúng xé xác ăn sạch. Thành thật mà nói, đúng là tình thế tuyệt vọng... nhưng...

「Khốn thật, ta không có ý định chết ở đây đâu...!!」

Tôi ghì đầu con nhện đang áp sát, định cắn tôi bằng bộ răng sắc nhọn, rồi gằn giọng. Đồng thời, tôi ném đoản đao ra. … Hướng thẳng lên phía trên.

『Đầy tớ, ngươi định làm gì...』

「Chuẩn bị chịu chấn động đi!!」

Trước khi con chim ruồi kịp trách mắng vì tôi đã ném vũ khí về phía không hề có kẻ địch, tôi hét lên cảnh báo. Cùng lúc ấy, tôi giữ chặt con nhện đang đè lên mình.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đoản đao lao xuyên qua khoảng trống giữa đám nhện đang nhảy bổ tới, cắt đứt một trong các sợi tơ đã biến thành bẫy dây thép bằng lưỡi sắc bén của nó. … Và rồi, một cơn chấn động dữ dội cùng luồng sóng xung kích nổ tung khắp xung quanh.

『Kya!?』

『Kiki...』

Lũ nhện chưa kịp kinh ngạc vì các vách đá hai bên hang đồng loạt nổ tung. Bởi vì vụ nổ đã cắt đứt hàng loạt sợi tơ giăng khắp nơi, gây nên hiệu ứng dây chuyền, khiến toàn bộ hang động biến thành một chiến trường đẫm máu. Và dĩ nhiên, lũ bị giết chính là bọn nhện.

Sau chuỗi liên hoàn bạo phát kéo dài chừng trăm nhịp thở, hang động giờ đây chỉ còn lại tàn tích tan hoang với vô số xác nhện yêu cháy sém hoặc bị xé nát, chất đống khắp nơi. Một cơn tĩnh lặng kỳ dị như sau cơn bão bao trùm không gian...

「...Tốt, xem ra đã tiêu diệt được hết lũ đó rồi」

Từ giữa đống xác nhện yêu chất thành núi, tôi đứng dậy, vứt xác con nhện tôi đã dùng làm tấm chắn thịt, rồi lẩm bẩm.

Bị bẫy giữ chân, không tiến cũng không lui được, tôi đã chọn cách đơn giản nhưng đảo ngược cục diện. Chính là, lấy bọn yêu quái làm tấm chắn cho bẫy.

Cách làm rất đơn giản. Khi lũ nhện đồng loạt xông vào để ăn thịt tôi, tôi cố ý cắt đứt sợi tơ để kích bạo liệt chú thuật.

Vốn dĩ, chú thuật  này chỉ cần một nơi phát nổ thì sẽ lan sang các bẫy khác xung quanh do chấn động và thương tổn, thiết kế nhằm đảm bảo tiêu diệt chắc chắn một cá nhân có thể hủy diệt cả tập thể địch quân... nhưng lần này, chính lũ nhện tụ tập lại đã tự rước lấy diệt vong bởi chính bẫy của mình.

『Đúng là hết biết. Ta cũng có nghĩ đến chuyện lấy đám quái vật làm tấm chắn, nhưng chỉ cần sai một bước là ngươi đã bị chúng ăn sống hoặc nát như tương rồi đấy? Với lại, ngươi không nghĩ tới khả năng sụp hang sao?』

Con chim ruồi vừa chật vật chui ra từ khe hở giữa đống xác nhện, vừa bất mãn trách mắng. Nàng đang nhắc đến mức độ nguy hiểm trong hành động của tôi.

「Ít nhất thì tôi chắc chắn hang này sẽ không sập. Nếu suy đoán là thật thì bọn chúng định dụ đội trừ yêu tiến sâu vào bên trong phải không? Vậy thì sẽ không dại gì mà làm hang sụp rồi ngăn không cho ai vào thêm nữa đâu.」

Vừa nói, tôi vừa ném một cái chân nhện đang vướng trên vai đi. Nếu chúng đã giăng được bẫy tinh vi đến thế, thì chắc chắn chúng cũng đã tính đến chuyện đó rồi... chắc là vậy. Mong là thế. Không, đúng là giờ nghĩ lại thì thật quá liều lĩnh...

「Giờ thì, đoản đao đâu rồi... đây rồi. Đúng như mong đợi, chẳng trầy xước chút nào.」

Cảm nhận được khí tức quen thuộc từ giữa đống xác, tôi lần tìm và nhặt lại đoản đao đã ném đi trước đó. Loại tơ kia đủ để chém gãy kiếm rẻ tiền, vậy mà lưỡi dao này chẳng hề sứt mẻ, thậm chí sau cơn bão nổ vẫn nguyên vẹn không tì vết... Quả nhiên là đoản đao do chính tay Gorilla-sama rèn ra.

『Không còn thời gian đâu, mau đi tiếp thôi』

「Ừ. … Đợi đã. Nhân tiện, có khi nhặt được thứ gì dùng được...」

Bị Hachidori giục giã, nhưng tôi vẫn quỳ xuống đất và đưa tay ra. Thứ đập vào mắt tôi là một sợi tơ mảnh vô cùng, trong suốt tới vô hình...

「...!!?」

「Chết tiệt, nguy hiểm thật đấy!?」

Ngay khi cảm nhận được sát khí trong khoảnh khắc ấy, tôi vung đoản đao lên. Cùng lúc, một giọng nói vangvọng, mang theo chút ngang ngược. Kẻ vừa lùi nửa bước để tránh ra ngoài tầm đao của tôi, là một cô gái… không, một con yêu quái.

「Chà chà, đột nhiên vung đao vào mặt con gái nhà người ta thế này thì đáng sợ lắm đó. Không thể chào hỏi tử tế một chút sao?」

「Ngươi là yêu quái mà」

「À phải rồi.」

「Chính xác」

Ả oni cười to 「gahaha」chẳng biết vì điều gì vui đến thế, mở miệng lớn hết cỡ. Dù thái độ ấy có phần khiến tôi phát bực, nhưng tôi tuyệt đối không hạ thấp cảnh giác. Không thể lơi là được.

(Nếu ả nghiêm túc, mình chẳng trụ nổi quá mười giây…)

Chỉ cần một cái chớp mắt, tôi đã có thể bị đập đến nát bét. Làm sao có thể lơ là với kẻ đủ khả năng giết mình dễ như trở bàn tay?

「Fufu, nhìn ta với ánh mắt nóng rực thế thì ngại lắm đấy?」

「Gái mới lớn chắc? …Có chuyện gì? Ta không rảnh」

「Chà chà, xin lỗi nhé. Ta cũng không có ý phá đám trò vui của cạu đâu. Đây, bắt lấy」

Gã quỷ vừa nói vừa ném một vật gì đó. Tôi đưa tay chụp lấy theo phản xạ. Là…

「Một cây thương?」

Là một cây thương. Mà còn là cây thương quen thuộc.

「Chắc là do vụ tên gián điệp trước…」

「Chị gái xinh đẹp nhặt được đồ rơi của cậu đấy nhé? Không khen người ta lấy một câu à?「

Ả oni lại tiến sát đến tận tai tôi chỉ trong chớp mắt, khiến tôi lập tức vung đao lần nữa. 「Ô kìa!」, ả vội vã lùi lại phía sau, và còn lộn nhào ngược giữa không trung như biểu diễn nữa chứ. Rõ ràng ả chỉ đang đùa giỡn.

「Ahaha, trêu hơi quá rồi nhỉ? Đừng có ngại ngùng thế chứ. Đúng là vẫn còn non lắm」

「Này, cái thương này có bị yểm chú nguyền gì kỳ quặc không đấy?」

Tôi cau mày hỏi, mắt vẫn không rời khỏi ả quỷ đang cười toe toét. Biết rõ tính cách độc ác của oni, việc chúng gài bẫy bằng đồ vật là chuyện quá quen thuộc.

「Không không, chuyện đó thì hãy tin ta. Ta không gài nguyền rủa gì gây hại cả. Cứ yên tâm mà dùng đi?」

「Không dùng thì sao?」

「Ta sẽ khóc và nổi giận đó」

「Đồ điên………!!」

Tôi đưa ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt nhìn về phía con quỷ. Không rõ nó nghiêm túc đến đâu, nhưng vì để ngăn nó tự tiện hành động, tôi buộc phải sử dụng cây thương chẳng rõ thực hư thế nào kia. Lúc mới lấy được qua thương hội Tachibana, tôi còn vui mừng vì là một cây thương khá chất lượng, vậy mà giờ thì hoàn toàn chẳng khác gì một quả bom nổ chậm. Này, ngươi thật sự không yểm bùa gì lên nó đấy chứ………?

「Thì cũng chỉ là một món quà vừa để cổ vũ vừa để tiếp tế thôi mà. Cứ thoải mái biết ơn ta đi nhé?」

「Ai mà cảm ơn ngươi chứ」

Trước câu đáp lạnh tanh của tôi, ả oni chỉ nhếch mép cười, nụ cười chẳng có chút thành ý nào như mọi khi. Rồi chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng nó từ từ biến mất. Nào nào, là dùng ẩn hành thuật, ảo thuật, hay là phương pháp gì khác đây. Nhưng điều duy nhất tôi có thể khẳng định là………

「Khốn thật, đúng là tai thính mà. Lại kéo theo cả đám đến nữa rồi」

Có lẽ bị khí tức của con quỷ kia hấp dẫn, từ sâu trong hang, một bầy nhện con đang ùn ùn kéo tới.

『Đã tìm thấy đường rẽ. Đi thôi. Không thể giao chiến với số lượng đó trong không gian thế này được』

Giọng của con chim ruồi vang lên bình thản bên tai. Tôi khẽ bực dọc vì trò phá bĩnh của con quỷ, rồi lập tức xoay gót, đi theo sự chỉ dẫn của nó………

-

『GƯOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!』

Tiếng gầm vang vọng khắp lòng hang. Đó là tiếng rống của một con thú kỳ dị không thể gọi là hổ, cũng chẳng phải sói hay chồn, một thứ quái vật vừa quái đản vừa xấu xí. Cùng lúc với tiếng rống là hơi thở độc nồng nặc bị phun ra. Trong một không gian kín như trong hang động, thứ khí độc ấy quá mức hiểm ác.

「...! Mọi người, lùi lại đi!!」

Onizuki Ayaka tiến lên trước đám đầy tớ, giương cây cung được làm từ thần mộc.

Không có mũi tên nào. Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, tay nàng bỗng phát sáng, tạo thành một mũi tên ánh sáng/

Cùng với âm thanh xé gió, mũi tên được bắn ra là một khối linh lực. Nó bay xuyên qua luồng khí độc, mang theo ánh sáng ấm áp, rồi trong chớp mắt trung hòa luồng yêu khí, nguồn gốc của khí độc đang lan tràn trong hang.

「Khụ…! Haa... haa..」

「Tiểu thư Ayaka, nguy hiểm lắm! Xin hãy lui lại…!!」

「Không được! Ta... ta vẫn chưa thể lùi bước được...!!」

Dù mồ hôi đổ đầy trán, hơi thở gấp gáp và vẻ mặt đau đớn, Ayaka vẫn phủ nhận lời khuyên của tổ đội trưởng đầy tớ đang cùng nhận nhiệm vụ chặn hậu.

Đám yêu quái kappa sinh ra từ kén hay con tin, tuy không rõ nguyên do, đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn. Thế nhưng kẻ địch nguy hiểm nhất vẫn còn sừng sững phía trước.

Korori… Với đám đầy tớ thì gần như không có cách nào để đối phó. Từ cung tên, lao, đá ném, đến cả hỏa lựu đều không thể xuyên thủng làn da dày cộm của con quái vật trước mắt. Mà chiến đấu cận chiến thì chẳng khác nào hành động tự sát.

Không còn lựa chọn tấn công nào hiệu quả, đám đầy tớ chỉ có thể không ngừng rút lui. Và như chờ đợi đúng thời cơ ấy, một đám nhện yêu mới xuất hiện từ con đường bí mật cho đến giờ. Tuy bị giới hạn bởi kích thước lối đi nên chỉ thuộc loại tiểu yêu, nhưng trong bối cảnh đang bị hung yêu truy đuổi thì đó là mối họa cực kỳ phiền toái.

Ayaka chính là người đã xung phong làm vật chặn chân hung yêu ấy. Dù bản thân nàng cũng gần như không còn khả năng tấn công, chỉ riêng việc nàng dùng mũi tên linh khí để triệt tiêu độc khí đã là cứu cánh lớn lao cho đám đầy tớ. Nếu không có nàng ở tuyến sau, đám đầy tớ hẳn đã phải chịu tổn thất thảm khốc từ lâu.

Không thể phủ nhận sự hiện diện của Ayaka là vô cùng to lớn. Nhưng… điều đó vẫn không đủ để xoay chuyển tình thế.

Không biết nàng đã bắn bao nhiêu mũi tên linh khí? Lượng linh lực trong người Ayaka đã tiêu hao đến mức báo động. Thế nhưng nàng không thể rút lui. Bởi vì nếu nàng làm thế, đám đầy tớ sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Hơn nữa, lúc này cả Ayaka lẫn các đầy tớ đều chưa nhận ra rằng cô bé bán yêu bạch hồ đã đột ngột biến mất không dấu vết. Điều đó chứng tỏ tình hình hiện tại hỗn loạn và hỗn độn đến mức nào.

「Haa... haa... Chính vì cái bẫy này là do lỗi của ta... haa... nên ít nhất cũng phải tự mình giải quyết. Ta không cho phép bản thân bỏ chạy tại đây!!」

Dù thở dốc, Ayaka vẫn cố gắng thốt nên lời. Chỉ với những câu nói ấy thôi cũng có thể thấy được phần nào tính cách cứng nhắc và lương thiện của nàng. Với tư cách một con người, đó là phẩm chất đáng quý.

Tuy nhiên, cho dù là vậy thì thực tại vẫn không ngừng trượt dốc về phía tuyệt vọng.

『GƯOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Hung yêu korori cũng đã nhận ra nữ trừ yêu sư trước mặt đang dần kiệt sức, nên bắt đầu tung ra đòn kết liễu cuối cùng. Bụng nó phồng lên như bong bóng, chuyển hóa yêu khí thành thứ độc khí mãnh liệt, rồi tiếp tục cô đặc thứ khí độc ấy. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu nó tách làm bốn, phun ra một luồng hơi độc chưa từng có từ trước đến nay.

Hung yêu Korori cũng biết rất rõ rằng mình là mục tiêu phải bị tiêu diệt đầu tiên bởi các trừ yêu sư. Vì vậy, nó muốn tận diệt nàng trừ yêu sư và đám đầy tớ tinh nhuệ này trước khi viện binh đến kịp. …Nói cách khác, luồng khí độc lần này chính là con át chủ bài nhằm kết liễu tất cả bọn họ.

「...!? Không ổn rồi!! Tránh ra mau!!」

Ayaka hét lên với những đầy tớ đang giữ vị trí chặn hậu bên cạnh mình, đồng thời vội vã tạo ra một mũi tên ánh sáng rồi bắn ra. Tuy nhiên, mũi tên chỉ kịp tẩy trừ một phần độc khí, rồi ngay lập tức bị nuốt chửng bởi làn khí đậm đặc kia.

「Khụ... vẫn chưa được...!!」

Nàng tiếp tục dốc hết phần linh lực còn sót lại trong người, bắn ra mũi tên thứ hai, rồi thứ ba. Thế nhưng… vẫn không đủ.

「Không thể nào…!?」

Ayaka buột miệng lẩm bẩm. Hơi độc cuồn cuộn tràn tới, phủ kín trước mắt nàng. Khác với những đợt khí độc trước đây, lần này nó không chú trọng vào sức sát thương, mà tập trung vào khả năng trung hòa linh lực. Nói cách khác, đó là loại độc được con Korori tạo ra trong bụng mình để vô hiệu hóa mũi tên của Ayaka. Dĩ nhiên, dù đã giảm bớt sức sát thương, nó vẫn dư sức giết chết người trong hang.

「Không ổn, nó đến rồi...!!」

「Tiểu thư Ayaka, xin người hãy lui lại…!!」

Những đầy tớ cũng đang chặn hậu bên cạnh nàng liền hoảng hốt quay đầu tháo chạy. Nhưng… Ayaka đã hiểu rằng việc đó là vô ích. Chỉ trong chưa đầy mười giây, làn hơi độc sẽ nuốt chửng bọn họ và cướp đi sinh mạng tất cả.

Phải, nếu cứ để nguyên như thế này thì…

「Ô kìa, nhưng ta đâu có nghĩa vụ để mặc cho chuyện đó xảy ra nhỉ?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một biển lửa bùng phát như sóng thần, nuốt trọn và thiêu rụi làn khí độc trong tích tắc. Ayaka sững người trong chốc lát, rồi nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu lại nhìn kẻ vừa thi triển pháp thuật.

「Thật là, ta đến để trông chừng mà lại thành ra thế này. Ayaka, ngươi đúng là kém khoản đối nhân xử thế đấy. Có thể chạy thì chạy quách đi cho rồi.」

Chủ nhân của giọng nói đặt thanh kiếm lên vai, bước ra từ bóng tối. Con hung yêu trước mặt gầm lên, có vẻ như đã nhận ra rằng pháp sư mới xuất hiện còn mạnh hơn cả nữ pháp sư mà nó vừa giao chiến.

「Người là…」

「Ồ, coi bộ các ngươi tiến khá sâu vào rồi nhỉ. Làm tốt lắm. Mà thôi, từ đây cứ để ta lo. Đám tép riu phía sau ta dọn xong cả rồi.」

Trước sự kinh ngạc của đám gia nhân khi biết được thân phận của viện binh, cậu ta chỉ buông một câu nhẹ bẫng như đùa cợt, rồi nở một nụ cười tàn độc. Nhìn ra phía sau cậu, có thể thấy toàn bộ lũ yêu nhện từng định chặn đường rút lui của đám đầy tớ đều đã bị chém ngã, thi thể vung vãi khắp nơi.

「Nào, kết thúc nhanh đi thôi… Trước khi bà già trong kia bị xơi tái.」

-

「Giờ thì, tìm ra rồi cũng tốt đấy……… Dù chẳng phải ngoài dự liệu, nhưng thật là phiền phức nhỉ.」

Một góc trong động, để giới hạn hướng cần cảnh giác, tôi tựa lưng vào vách đá, khoanh tay trong tư thế nghỉ ngơi rồi khẽ lẩm bẩm, đồng thời lấy lòng bàn tay che đi một bên mắt. Đương nhiên, tôi không làm thế chỉ để ra vẻ.

Chia sẻ thị giác cùng thức thần……… và thứ chia sẻ thị giác với tôi chính là thức thần đã được phái đi trước đến nơi cần đến.

「Chậc, đúng như dự đoán……… Không, có khi còn may là vẫn còn sống? Ừ thì, chắc cũng gọi là may mắn đấy nhỉ.」

Trong tầm nhìn của thức thần chuột đang ẩn mình sau phiến đá ở sâu nhất trong hang ổ, ta khẽ bấm môi trước cảnh tượng hiện ra.

Bên vách đá là một chàng trai Ẩn Hành Chúng đang hấp hối, bị trói chặt bằng tơ nhện. Cách đó khoảng năm mươi bước là một cây cột ngọc bích khổng lồ……… Dù chỉ qua thức thần, luồng linh khí dày đặc đến mức muốn nôn mửa cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Bên cạnh đó là một nam nhân trông như đã qua phẫu thuật cắt bỏ não, đang quỳ gối trong trạng thái hệt như phế nhân. Phần sau đầu bị khoét mất, từ đó mọc ra nhiều sợi dây trông như dây dẫn, nối liền với cột ngọc bích.

……… Có lẽ đó chính là mồi kích nổ. Tiếc rằng người đó coi như đã hỏng rồi. Để ngăn cản phản kháng và suy nghĩ, phần đại não đã bị trực tiếp khoét đi, rồi bị ép sống sót bằng chú thuật. Quả là game bệnh hoạn………

「Ah, dẫu có nhìn thiên vị đến mấy thì thứ đó cũng chỉ là một khối thịt biết thở mà thôi. Thà giết quách đi có khi còn là lòng từ bi……」

Cùng lúc đó, ký ức về một tên cán bộ trong Cứu Yêu Chúng lại ùa về. Cái tên quái vật có hiểu biết sâu rộng về linh thuật ấy đã từng ẩn mình trong triều đình, và cũng có khả năng liên quan đến vụ này.……… Nếu có thể, tôi chẳng muốn đụng độ chút nào. Với cái đầu đầy mưu mô ấy, hắn có thể sẽ nổi hứng quan tâm đến thân thể của tôi cũng nên.

「Giờ thì…… khỉ thật, từ đây chẳng thể xác định vị trí của Ngự Ý Kiến Phiên. Mà mà, cái đứa lùn tịt kia là ai vậy chứ?」

Sau khi đảo mắt nhìn quanh qua tầm nhìn của thức thần, tôi nheo mắt nhìn về phía kẻ đang ngồi vắt chân trên một tảng đá.

Thân hình mảnh khảnh, làn da trắng mịn, có vẻ căng bóng và đàn hồi, dáng vẻ như trẻ con khiến tôi nghĩ đó là một cô bé. Trông như chỉ mới mười tuổi, khuôn mặt ấy lại gợi lên cảm giác quen thuộc không hiểu từ đâu.

Dĩ nhiên, chẳng có lý do gì để một cô bé bình thường xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, chỉ cần nhìn vào tấm vải thuần trắng bao phủ trên thân phát ra thần khí là đủ khiến ai cũng phải cảnh giác. Dù chỉ là lần đầu thấy qua thức thần, tôi vẫn nhận ra ngay. Không sai, đó là Tsuchigumo. Nguyên tác và các tài liệu khác chỉ mô tả dưới hình dạng nhện khổng lồ, nhưng ra là có thể hóa thành hình người sao.

…… Mà khoan, thật sự chỉ mặc mỗi tấm vải đó thôi à? Không, kiểu ăn mặc này quá nguy hiểm rồi. Vạt áo ngắn quá, chỉ cần động đậy chút thôi là sẽ lộ ra đủ thứ đấy.

「Thì, ở cái thế giới này toàn là mấy kẻ không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài mà……… Thế giờ nên làm sao đây, hả!?」

Tôi buông lời đùa để che giấu nỗi sợ, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, tôi và cô gái qua thức thần đã chạm mắt nhau. Và ngay khi tôi nhận ra điều đó, cô bé đã nở một nụ cười yêu mị, mê hoặc và đầy lạnh lùng…… một giây sau, hình ảnh từ thức thần vụt tắt, màn đen phủ kín.

「Không ổn………」

Ngay lập tức, tôi bật nhảy lùi khỏi chỗ đó.

Chỉ một khắc sau, vách đá chỗ tôi vừa tựa lưng bị thổi bay. Vô số mảnh vụn đá lao đến từ mọi hướng, bụi mù phủ kín tầm nhìn.

「………!? Định vị nhanh quá rồi đấy!!?」

「Quay sang chỗ khác nhìn à? Có vẻ thư thái quá nhỉ, khỉ?」

「!!?」

Trong lúc vẫn còn trên không trung, đang lầm bầm vì cảnh tượng thảm hại của chỗ mình vừa đứng, tôi bất ngờ nghe thấy giọng nói từ trên cao. Ngẩng lên, tôi thấy một cô bé với cặp chân nhện mọc ra từ lưng trông chẳng khác gì loài Ashidakagumo đang nhìn xuống.

Con quái vật với đôi mắt vàng ánh kim nheo lại cười nhếch mép. Rồi nó xoay tròn người trên không, dùng đôi chân người trắng muốt mảnh mai tung cú giáng gót. Đương nhiên, nếu trúng đòn, một nửa thân thể tôi chắc chắn sẽ nát vụn, chết ngay tức khắc.

Chính vì vậy………

「Chết tiệt!?」

Tôi dùng cán thương để đỡ lấy đòn đánh từ trên xuống và hóa giải lực đạo. Nói chính xác hơn, tôi hứng trọn sóng xung kích bằng cán thương, đồng thời mượn lực quay tròn và nguyên lý đòn bẩy để cố tình bị hất văng, nhờ đó tăng tốc đột ngột, thoát khỏi đòn truy kích từ những chân nhện mọc sau lưng ả ta.

Tiếp đó, tôi chống cán thương xuống, ngăn cơ thể bị đập thẳng vào trần đá đang áp sát, rồi thuận theo trọng lực đáp xuống mặt đất. Tất nhiên, trước khi tiếp đất, tôi lại dùng thương để giảm tốc. Nếu rơi tự do, có khi gãy cả chân.

「Hô, lần này là con khỉ khá khéo trò nhào lộn đấy nhỉ, hửm?Ngươi là………」

Dùng tám chân nhện mọc sau lưng chống xuống đất, con quái vật lắc lư thân thể như một con rối rồi tiến tới. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại gương mặt tôi, nó nheo mắt.

「Hửm? Cái này là…… chẳng lẽ ngươi là kẻ mà Aodoji nhắc đến?」

「Ah……?」

Sau khi xác nhận gương mặt tôi, Tsuchigumo khẽ nhăn mày, đưa bàn tay nhỏ che miệng tỏ vẻ khó chịu. Còn tôi, chỉ vừa mới chuẩn bị tâm lý để bắt đầu một trận sinh tử tàn khốc thì đã bị phản ứng ngoài dự tính này khiến không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nghiêng đầu bối rối.

「Rắc rối thật, chọn ngay phải tên này…… Nhưng không thể giết được…… không, chờ đã. Ngươi, cho ta xem kỹ cây thương đó một chút」

Tsuchigumo vừa làu bàu một mình, vừa trừng trừng nhìn cây thương tôi đang cầm, rồi ra lệnh đầy kiêu ngạo. Tôi thì không thể tấn công, tất nhiên cũng không thể chạy, thậm chí chẳng thể cử động.

Kết quả là con nhện kia được thoải mái chiêm ngưỡng cây thương trong tay tôi như đúng những gì nó yêu cầu………

「Ồ, cây thương này là của con quỷ đó sao…………」

「……? Ngươi đang nói cái quái gì thế?」

Quan sát kỹ cây thương, Tsuchigumo bất chợt nở nụ cười khoái chí. Tuy không rõ bản thân nó nghĩ gì, nhưng với tôi thì nụ cười ấy chẳng mang lại điềm lành chút nào. Mà đúng như dự đoán, linh cảm chẳng sai chút nào.

「À không có gì, chỉ là có một con Quỷ đã bảo đừng động đến ngươi. Vậy nên, ta đã nghĩ sẽ chỉ xé chân tay ngươi ra là được……」

「…… rồi sao?」

「Nhưng cây thương đó mang mùi của Oni. Chính là mùi khi bọn Onikhiêu khích ấy」

「………」

「Vậy nên ta xin rút lại lời ban nãy」

「Nghĩa là?」

「Ừ. Có nghĩa là ta cũng chẳng cần phải nương tay nữa. Chuẩn bị chết đi, khỉ con」

「………Không, cái đấy là pheromone hả!!?」

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi ném cây thương như thể đang quẳng một thứ bẩn thỉu đi. Con Quỷ chết tiệt kia….!!!??

「……!!? Không ngờ ngươi lại vứt thương trong tình huống này, ta thật sự bất ngờ đấy!!」

「Chết cha, lỡ tay mất rồi!!?」

Tsuchigumo giật mình nhảy về phía vách đá, thốt lên đầy kinh ngạc. Có vẻ hành động bất ngờ của tôi khiến nó bị đánh lừa, nhưng thật ra đó chỉ là hành động bốc đồng. Vừa ném đi xong là tôi đã hối hận đến muốn gào thét.

「Giờ thì, đến lượt ta đây nhỉ?」

「Chết tiệt!?」

Bốn chân nhện bật tới trước mặt tôi, bốn chân còn lại giương vuốt lao đến. Từ trên, từ ngang, từ chéo…những cú đâm tấn công theo kiểu biến hóa từ nhiều hướng. Tôi né tránh từng đòn một trong gang tấc. Không, không chỉ trong gang tấc. Quần áo bị xé rách, trên da xuất hiện vô số vết cào xước nông. Dù vậy, không trúng trực diện đã là may. Bởi vì móng vuốt tôi né được đã cắm sâu vào mặt đá và nghiền nát nó thành từng mảnh.

「Khỉ thật……!? Không, nhanh thật……」

Tốc độ tấn công của chân nhện càng lúc càng nhanh, đồng thời vết thương trên cơ thể ta cũng càng lúc càng sâu.

「Kuhahaha! Nào, múa lên đi!! Màn vũ điệu lố bịch này cũng đủ làm khúc dạo đầu rồi, cố mà làm ta vui đi!!」

「Gừ, đừng có lấy người khác ra làm trò đùa……!!」

Bị tấn công liên tiếp bằng bốn chân như thể trêu chọc, tôi nghiến răng nguyền rủa.……… Và nữa, đừng có lắc lư thân thể như vậy. Với bộ đồ đó, từ góc nhìn bên dưới này thì nguy hiểm lắm đấy!! Cái ranh giới ấy sắp vượt quá giới hạn rồi!! Thấy rồi, thấy hết cả rồi đấy!!

「Kuhaha, vừa nhào lộn vừa đùa giỡn à!! Trong tình cảnh này mà còn chú ý được đến thứ đó…… ngươi vẫn còn dư hơi nhỉ? Đúng là cái đồ khỉ hoang」

「Cảm ơn nhiều……!!」

「!?」

Đáp lại nụ cười bạo ngược của Tsuchigumo, tôi phản công như một con khỉ hoang thực thụ. Cụ thể, tôi hất tung đá vụn dưới đất lên.

Chính xác hơn, tôi dùng linh lực tăng cường sức mạnh cho chân, rồi tung những mảnh đá bị đánh vỡ lúc trước lên trời với lực mạnh đến mức tạo ra bụi mù. Hơn chục viên đá nhắm thẳng vào cô bé tóc đen. Với tốc độ ấy, dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, tất nhiên là nếu đó là người thường.

「Trò nhảm nhí!」

Tsuchigumo hơi bất ngờ trong chốc lát, nhưng chỉ có vậy.

Chỉ cần một chân nhện trong tám chiếc mọc sau lưng khẽ vung lên, tất cả đá vụn đều bị hất văng và nghiền nát. Nhưng thế là đủ. Tôi đâu ngây thơ tin rằng đá vụn có thể gây thương tích cho yêu quái.

Ngay khoảnh khắc Tsuchigumo bị phân tâm bởi đá, tôi dùng chân được tăng cường linh lực lao qua khe hở giữa các chân nhện, lẻn ra phía sau nó. Đồng thời, tôi rút vật đó từ trong ngực áo.

「Gì!? Không thấy đâu…… phía sau sao!? Nhanh như chuột………!!」

Bị bất ngờ vì mất dấu tôi trong chớp mắt, nhưng chưa đến một giây sau, Tsuchigumo đã nhận ra khí tức của tôi và quay người lại bằng tám chân. Cùng lúc đó, tôi cũng quay người và ném…một lá phù chú.

「Phong chú, giải phóng……!!」

Theo chú ngôn của tôi, phong ấn được khắc trên phù chú Gorilla-sama đưa cho bắt đầu khai mở. Phù chú bùng cháy. Và sau đó………

「Cái gì!?」

『GYAAAAAAAAAAAAOOOOO!!!』

Ngay khoảnh khắc ấy, từ phù chú bốc cháy hiện ra linh thú hình đại bàng khổng lồ, gào thét lao đến Tsuchigumo với móng vuốt sắc nhọn………

-

『Không ngờ lại chịu đựng giỏi đến thế đấy.』

Âm vang rung chuyển không ngừng trong lòng động, thiếu nữ Matsushige điều khiển chú chim ruồi khẽ thốt lên, dường như đã nắm rõ nơi phát sinh chấn động. Đối phương vốn là một kẻ chẳng thể khinh thường, chỉ cần một sơ suất là có thể mất mạng trong nháy mắt, vậy mà tên đầy tớ ấy lại xoay chuyển thân mình khéo léo như một nghệ sĩ diễn xiếc.

『Dù vậy... quả là một thứ thật đáng để quan tâm. ………Một pháp trận tinh vi đến nhường này, nếu không phải là một trừ yêu sư đã đạt đến mức thành thục cao độ thì tuyệt đối không thể nào thi triển nổi.』

Chim ruồi đưa ánh nhìn trở lại phía trước, rồi lặng lẽ cất lời cùng tiếng thở dài thoảng qua như than thở trước cây cột ngọc bích sáng rực hiện ra ngay trước mắt. Không, chính xác hơn thì phải nói là với thuật thức được dày công khắc họa trên đó.

Pháp trận dẫn linh khí từ linh mạch, pháp trận phong ấn để giam giữ nó, pháp trận cố tình làm vẩn đục linh khí để gia tăng uy lực, cùng với pháp trận che giấu để tránh bị phát giác… Việc áp dụng hơn hai mươi loại pháp trận khác nhau, mỗi cái mang một tác dụng riêng biệt mà vẫn tránh cho chúng can nhiễu lẫn nhau khi cùng khắc lên một đối tượng, tuyệt đối không phải việc dễ dàng. Nhất là khi đối tượng ấy lại mỏng manh đến mức chỉ cần sơ sẩy cũng có thể bị thổi bay tức khắc.

(Quả nhiên là có kẻ phản bội nhúng tay vào sao. Trong số các trừ ma sư có tên tuổi, chẳng thiếu kẻ đã từ bỏ nhân tính...)

Không giống như người thường, những trừ yêu sư có đủ sức mạnh để kháng lại yêu quái cũng đồng thời tồn tại một số kẻ căm ghét việc bản thân vẫn phải sống như một con người. 「Tại sao bọn ta, những kẻ sở hữu năng lực đặc biệt, lại phải cùng chung số phận hữu hạn với loài người?「, ý thức về sự ưu việt ấy dần dà khiến chúng tiến vào điều cấm kỵ, khát cầu một sinh mệnh vĩnh hằng, một sức mạnh lớn lao hơn nữa. Điều đó, xét cho cùng, cũng chẳng phải chuyện gì quá bất thường.

Huống hồ là, nếu nói đến việc tái hiện cấm thuật 「Linh Khuyết Khởi Bạo」, loại cấm thuật tối thượng được triều đình giữ kín như bí mật quốc gia, với độ hoàn thiện đến mức này, thì số người có thể làm được điều đó cũng cực kỳ giới hạn. Ví như… tên thủ lĩnh đầu tiên của Âm Dương Liêu, từng gánh trên vai cả vết nhơ phản quốc và ác hành có thể dẫn đến việc giải thể toàn bộ Âm Dương Liêu… song cũng từng là người góp phần vào việc lập quốc công thành xứ Phù Tang này chẳng hạn………

『………Mà, nghĩ đến mức đó thì có vẻ hơi quá rồi nhỉ. Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên, ta cũng nên làm phần việc của mình thôi nào.』

Có cơ hội được tận mắt chứng kiến cấu trúc của pháp trận 「Linh Khuyết Khởi Bạo」, lại còn ở mức độ hoàn chỉnh đến thế này, quả thực là một trải nghiệm hiếm có. Nhưng dù vậy, nếu không hoàn thành vai trò của mình thì thật chẳng ra thể thống gì. Tên đầy tớ kia đang liều mạng để tạo thế nghi binh. Phía mình cũng nên làm tròn phận sự.

Chim ruồi cất cánh. Đích đến, ở ngay gần đó thôi. Nơi có một thiếu niên thuộc Ẩn Hành Chúng của Onizuki, toàn thân thịt bị xé rách, xương cốt gãy nát, nội tạng tổn thương nặng nề, thân thể bị ô uế bởi yêu tính của kappa đang xâm thực từng khắc từng khắc... Thậm chí, cậu ta còn đang bị tơ nhện sền sệt trói chặt, chẳng khác gì hấp hối. Con chim ruồi đáp nhẹ lên vai của cậu ta.

『Này người của Ẩn Hành Chúng, vẫn còn nghe được tiếng ta chứ?』

「Ugh…」

Thiếu niên kia, giờ đã chẳng còn ánh sáng trongđôi mắt, khẽ rên rỉ đáp lại thanh âm của Botan. Trông cậu ta có vẻ chẳng phải chỉ một chân, mà cả phần eo đã bước vào cỗ quan tài, vậy mà linh hồn vẫn còn chưa bị kéo sang bờ bên kia.

『Chỉ cần còn có thể rên rỉ là đủ rồi.』

Nói một cách bình thản như thế, con chim ruồi từ từ mở to bụng mình. Từ trong miệng nó, một hộp thuốc xuất hiện. Cái hộp ấy nhìn thể tích có khi còn lớn hơn cả thức thần. Sau khi khéo léo dùng mỏ tháo nắp hộp, con chim ruồi liền lấy ra một viên hoàn dược bên trong.

『Giờ thì, bắt đầu thôi.』

Con chim ruồi chạm nhẹ vào viên thuốc, rồi cắn nhỏ và nhai kỹ để dễ nuốt, sau đó liền mạnh bạo nhét mỏ vào miệng cậu ta, bắt đầu truyền thuốc bằng phương pháp truyền miệng.

Chấn động dữ dội vẫn tiếp tục làm rung chuyển hang động, chưa hề có dấu hiệu sẽ dừng lại………

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

ae h doc van minh, tuan thu luat thi trans up chap moi, ko thi trans delay :D
Xem thêm
éc éc căng vậy
Xem thêm
thương chét dịch thể của oni à🤤😋
Xem thêm
Mé truyện gây nghiện dữ , thèm chappppp
Xem thêm