• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 57

11 Bình luận - Độ dài: 8,614 từ - Cập nhật:

Thời gian xin được quay ngược lại một chút.

「Toàn quân giơ khiên lên!! Đám kappa đang lao đến rồi!!」

「Chuẩn bị ném hỏa lựu… Ném! Ném!」

Theo hiệu lệnh hô vang, những tấm khiên được đồng loạt dựng lên, ghép từ thép mỏng và ván gỗ, bên ngoài được phủ lớp sơn chống cháy. Từ phía sau, hàng loạt hỏa lựu được ném bằng máy bắn đá, rơi xuống như mưa, biến mất trong dòng thác kappa đang tràn đến qua lối đi hẹp… rồi ngay giây sau đó phát nổ, biến bọn chúng thành những mảnh thịt vụn.

Tại tầng trên của hang ổ nơi lũ quái vật cư ngụ, cuộc chiến giữa đám đầy tớ và lũ yêu quái diễn ra trong những lối đi không hề rộng rãi. Phía yêu quái lợi dụng tầm nhìn hạn chế trong hang động cùng địa hình hiểm trở để phục kích và bẫy người xâm nhập bằng số lượng áp đảo. Phía đội thám hiểm, chủ yếu là đám đầy tớ, có nhiệm vụ đối phó lại. Không thể để những trừ yêu sư quý giá bỏ mạng vì bẫy hay phục kích. Việc dọn đường, tất nhiên, được giao cho đám đầy tớ lo liệu.

Dĩ nhiên, đám đầy tớ được các gia tộc cử tới phải gánh chịu không ít thương vong trước dòng quân kappa và nhện liên tục được đưa vào… Tuy vậy, chỉ riêng nhóm đầy tớ của một gia tộc nọ là vẫn tiến sâu vào trong hang với thương vong cực kỳ thấp.

Số lượng gia nhân được phái từ nhà Onizuki để tiến vào hang động là bốn mươi tám người, cho tới lúc này mới chỉ có một người bị thương nặng và ba người bị thương nhẹ, hoàn toàn không có tử vong. Đồng thời, nhóm này cũng tiến sâu vào hang ổ hơn bất kỳ nhóm đầy tớ nào khác.

Một phần nguyên nhân là vì bản thân nhóm đầy tớ này có thực lực. Trang bị được cung cấp thông qua thương hội Tachibana chắc chắn là loại cao cấp và hiện đại nhất trong số tất cả những đội đầy tớ tham gia chiến dịch lần này. Họ cũng phối hợp với nhau rất ăn ý, tận dụng tối đa sức mạnh từ trang bị đó.

Đặc biệt là kỹ năng gỡ bẫy, phát hiện phục binh, và thậm chí lợi dụng chính những cái bẫy ấy để chia cắt và tiêu diệt kẻ địch đơn lẻ…tất cả đều được thực hiện một cách tinh vi hơn hẳn so với các nhóm đầy tớ khác. Dù trình độ cá nhân có thể khác nhau, nhưng với tư cách một tập thể, bọn họ là những người xuất sắc.

Và lý do thứ hai, cũng là yếu tố lớn hơn cả lý do đầu tiên, chính là sự hiện diện của một người không có mặt trong đội đầy tớ này.

「Có thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong! Ném pháo sáng!!」

Làm theo chỉ huy từ đội trưởng tuyến đầu, tổ chuyên ném ở phía sau liền ném pháo sáng. Nhờ sức mạnh cơ bắp được cường hóa bằng linh lực, họ ném pháo sáng vượt qua hơn năm mươi bước chân vào bóng tối trước mặt. Pháo sáng phát nổ, ánh sáng chói lòa phơi bày lũ quái vật đang ẩn nấp.

「Xác nhận ba con Trung yêu!! Chúng đang lao tới…!!」

「Chuẩn bị cung và lao! Tuyến đầu, dựng kết giới!」

「Tổ đột kích, chuẩn bị!!」

Ngay sau hiệu lệnh, hàng chục mũi tên và giáo phóng bay ra. Con nhện khổng lồ có thân hình như voi, toàn thân đen kịt, đi đầu liền trúng đòn ngay phần mặt, bị chặn đứng, rồi tiếp đó nhận lấy cú ném hỏa lựu. Vụ nổ khiến vô số mảnh sắt và đá sắc nhọn cắm sâu vào thân nó. Dù chưa chết ngay nhưng nó cũng gục xuống, không còn sức phản kháng.

「Con thứ hai đang tới!!」

「Triển khai kết giới!!」

Con thứ hai, như thể dùng con đầu tiên làm vật hy sinh, tiến sát đến đội hình đầy tớ. Ở đó, mười người từ hai tổ phối hợp để dựng kết giới. Do linh lực cá nhân yếu, họ dùng đủ loại pháp cụ để bù đắp cho sự yếu kém, xếp chồng các kết giới lên nhau để tạo ra một kết giới tương đương với loại do trừ yêu sư hạng ba thi triển. Con nhện đâm sầm vào kết giới, bị bỏng và khựng lại. Ngay khi đó, một tổ đầy tớ tay cầm đao rìu liền xông lên.

Cơ thể được cường hóa bằng linh lực và pháp cụ, họ chém đứt chân nhện rồi nhanh chóng rút vào trong kết giới, tránh bị phản công. Con nhện mất ba chân trước liền đổ sụp xuống, gào thét và phun tơ.  Những sợi tơ có độ cứng cao được phun ra mạnh mẽ như đạn súng nước, không, chính xác là đạn tơ, tựa như máy cắt áp lực cao.

「Chết tiệt!? Gya……!?」

Dòng tơ đạn xuyên thủng kết giới, đánh bật đầy tớ cầm khiên trên đường thẳng mà nó bay qua, khiến tấm khiên vỡ vụn. Người đó dù không chết nhưng bị hất văng vào tường hang, gãy xương.

「Tấn công vào mặt nó!!」

「Giáo! Đâm giáo vào nó!!」

Tuy vậy, vài mũi lao được phóng cùng lúc liền cắm vào đỉnh đầu và quai hàm con nhện, kết liễu nó. Nhưng… chuyện này rất có thể nằm trong tính toán của lũ quái vật.

「Khốn kiếp, con cuối cùng tới rồi!!」

Hy sinh hai đồng bọn, con cuối cùng đã áp sát đến nơi. Nó phá vỡ kết giới đang suy yếu bằng hai cú húc, rồi lao vào tấn công bằng hai chân trước như ngọn giáo.

「Khốn nạn!?」

「Chết tiệt, đồ quái vật!!」

Vài đầy tớ bị móng vuốt đầu chân trước làm bị thương. Trang phục họ mặc đã được yểm chú tăng cường, các vị trí yếu hại bên trong được bảo vệ bằng lớp thép mỏng, lại còn có linh lực cường hóa thân thể… Thế nhưng chỉ cần sượt qua cũng đủ rách toạc như bị đao chém, huống gì là trúng đòn trực tiếp.

Trước sức công phá dữ dội của Trung yêu, đội hình và sự phối hợp bắt đầu rối loạn… Rồi khi họ nhìn thấy vô số nhện con từ sâu bên trong ập đến, sự hoảng loạn dâng trào. Nhưng…

Tất cả bọn nhện con đó đã bị một mũi tên ánh sáng bắn tan thành tro bụi.

「Tiểu thư Ayaka!?」

Đám đầy tớ đồng loạt quay lại phía sau. Cô gái từ phân gia Onizuki, tay cầm cây cung chế tác từ thần mộc, nở một nụ cười gượng gạo.

「Ah, xin lỗi… Nhưng mà… tôi thấy như vậy là hơi nguy hiểm…」

Onizuki Ayaka lên tiếng xin lỗi đám đầy tớ. Nét mặt nàng lộ rõ vẻ khó xử.

「K-không… Chúng tôi cảm tạ sự trợ giúp của người. Tuy nhiên nếu người giúp đỡ quá mức thì e là linh lực của người sẽ cạn kiệt…」

Một đội trưởng trong nhóm đầy tớ cúi đầu kính cẩn đáp lại. Giọng nói anh ta tỏ vẻ lúng túng.

「Không sao đâu mà… Haha, ta cũng biết bản thân đang làm chuyện vô lý mà」

Ayaka cũng đáp lại lời xin lỗi bằng nụ cười ngượng ngùng. Vốn dĩ, nàng không nên đồng hành cùng các đầy tớ chỉ làm nhiệm vụ dọn đường. Thế nhưng, nàng đã giấu chuyện này với các thành viên khác trong gia tộc để đi cùng bằng mọi giá.

Tất cả là để tìm kiếm một người. Từ lúc chiến dịch tiêu diệt yêu quái này bắt đầu, nàng vẫn luôn đi tìm người đó. Nàng tin rằng người ấy vẫn còn sống. Đồng thời, để tránh việc người ấy bị đồng đội giết nhầm, một điều không hiếm trong việc tiêu diệt yêu quái, nàng đã tự mình tiến ra tiền tuyến. Trong chiến dịch lần này, cũng như ở đây, nàng đã tiếp cận một cô gái khác cũng có ý định đi cùng đội đầy tớ, tận dụng mối quan hệ để khoác lên trang phục đầy tớ và đồng hành. Việc hỗ trợ bọn họ là một cách trả lễ.

「Không… Giờ hãy tiếp tục tiến lên. Đội tiên phong, tiến quân. Shiro-dono, con đường này là chính xác chứ?」

Bị người có địa vị cao đối đãi lễ phép khiến các đầy tớ thấy khó xử, nhưng cũng không có thời gian để khách sáo mãi. Một người trong bọn ra hiệu cho đội tiến lên, rồi quay sang hỏi một người ngoài cuộc khác cũng đang đồng hành.

「V-vâng! Ờm… Quả thật kim chỉ đang hướng về phía này!」

Cô gái bán yêu Bạch Hồ, sau khi cẩn thận xác nhận kim treo trên sợi chỉ hướng về phía trước hai ba lần, liền gật đầu đáp.

Shiro… Việc nàng bán yêu này chủ động bước vào hang ổ cũng xuất phát từ nỗi lo lắng.

Vốn dĩ, nàng được đưa vào đội thám hiểm với vai trò giám sát đầy tớ, thay cho vị chủ nhân không thể tham gia chiến dịch. Mặc dù được giao quyền chỉ huy nhóm đầy tớ cũng là chuyện bất đắc dĩ, bản thân nàng cũng đã chấp nhận vai trò đó.

Người đầy tớ ấy là ân nhân, là người quen, nàng không ghét người ấy, thậm chí hiểu rõ sự bấp bênh trong thân phận người đó, và cả tính cách liều lĩnh của người ấy, những điều nàng đã thấm nhuần qua nhiều trải nghiệm.

Đối với Shiro, chàng đầy tớ ấy là chỗ dựa, là người dịu dàng, là người khiến nàng an tâm khi ở bên. Nhưng chỉ cần lơ là, chàng thanh niên ấy ấy dường như sẽ chết ngay lập tức… Một người mang đến cho nàng cảm giác lo lắng sâu sắc đến vậy, nên nàng đã tự nhiên, chân thành, muốn được hỗ trợ người ấy dù bản thân rất yếu đuối. 

Và rồi, nỗi lo ấy đã thành hiện thực. Để cứu lấy người ấy đang hấp hối trong lều trại, Shiro đã rối loạn, nhưng cũng tự nhận rằng bản thân đã hành động chính xác một cách kỳ diệu dù trong sợ hãi.

…Chuyện sau đó, có lẽ là do phản ứng tâm lý sau cơn hoảng loạn, nên bản thân nàng cũng muốn quên đi. Shiro muốn tin rằng mình không dâm loạn, không biến thái. Cái vị ngọt mằn mặn của máu và mồ hôi khi nàng khẽ cắn người ấy, nàng tự nhủ rằng chắc là do linh khí trong đó mà thôi.

Dù thế nào đi nữa, Shiro cũng lo lắng cho người ấy, và việc người đó mất tích khiến nàng bấn loạn.

Chú nguyền tìm vật, chính là thứ nàng được chủ nhân truyền dạy. Dùng vật có liên hệ với người muốn tìm làm vật dẫn, lời nguyền sẽ chỉ ra phương hướng người đó đang ở. Nếu là chuyên gia, thậm chí còn có thể xác định khoảng cách hoặc tọa độ chính xác.

Vật dẫn chính là viên đan dược. Trước khi biến mất, người ấy đã uống một trong hai viên, loại thuốc này lại vô cùng quý hiếm, nên khó có khả năng nơi đây có thêm viên nào khác. Bởi vậy, Shiro đã lấy một phần viên thuốc còn lại để làm vật dẫn. Sợi chỉ có gắn kim phía trước đang chỉ về sâu trong hang.

「Vậy thì, Shiro-chan, cùng đi thôi nào?」

「V-vâng…!!」

Sau khi đội tiên phong dọn sạch tàn quân và đảm bảo an toàn, đội gia nhân bắt đầu tiến lên, Ayaka và Shiro cũng nối gót theo sau.

Ngay trước khi tiến vào hang cùng các đầy tớ, Shiro bị Ayaka ngỏ lời xin được đi cùng. Ban đầu nàng rất bối rối, nhưng sống ở gia tộc Onizuki hơn một năm, nàng cũng phần nào hiểu rõ tính cách Ayaka. So với người khác, Ayaka là người có thể tin tưởng. Năng lực của nàng cũng hữu dụng, và để cứu lấy ân nhân, Shiro đã chấp nhận để nàng đồng hành. Nhờ đó, bọn họ đã thuận lợi tiến sâu hơn so với các nhóm đầy tớ khác.

…Thế nhưng, đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ từ đầu đến cuối. Nhất là khi kẻ địch là lũ yêu quái nham hiểm.

「…!? Dừng lại, im lặng」

Trong đoàn người đang tiến bước trong bóng tối dưới ánh sáng đuốc, người đầu tiên phát hiện ra âm thanh lạ là Asagiri, chỉ huy lâm thời của đám đầy tớ. Anh ta ra lệnh toàn quân dừng lại. Tất cả lập tức đứng yên, căng thẳng lắng nghe, dốc hết ngũ cảm để không bỏ lỡ một biến động nhỏ nào.

Chỉ trong khoảnh khắc, họ nghe thấy tiếng thét. Các đầy tớ lập tức ném pháo sáng.

Ánh sáng và tiếng nổ… soi rọi căn phòng lớn phía cuối hành lang. Và cảnh tượng hiện ra nơi ấy khiến tất cả không khỏi lùi bước.

「……!?」

「Đây là… kén sao?」

Trong tầm mắt chỉ toàn là những cái kén, kén, kén, và kén… Một gian phòng chất đầy kén, số lượng ắt hẳn vượt quá cả trăm cái nằm im lìm ở đó.  Chỉ riêng khung cảnh ấy cũng đủ khiến bọn họ kinh hoàng. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.

「Hả!? Kia là...!!」

Người đầu tiên nhận ra là Ayaka. Ở sâu trong căn phòng, một con nhện khổng lồ đang ở đó. Nó đã xé rách một cái kén, dùng những sợi tơ treo ngược người bị nhốt trong đó lên từ trần nhà.

「Hi... hiii!? C-cứu tôi với!!? Ai đó, làm ơn cứu tôi…!!?」

Người đó gào thét cầu cứu trong tuyệt vọng. Trước mặt quái vật kinh tởm, thân thể bị treo ngược đung đưa không ngừng giãy dụa. Dáng vẻ ấy, giống như một con sâu non chưa kịp bọc thân mình bằng lớp vỏ, trông vừa đáng thương, lại vừa lừa lố bịch tới kỳ dị.

Không, nhìn kỹ thì không chỉ có một người. Ở sâu bên trong, hàng chục bóng người khác cũng đang gào thét cầu cứu trong trạng thái tương tự. Nhìn vào phục trang của họ, hẳn là dân làng bị bắt cóc từ những thôn xóm xung quanh. Tất cả đều ra sức khóc lóc cầu cứu, chẳng cần biết gọi ai, chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng.

「Phải cứu họ…」

「Xin hãy chờ đã!! Hành vi kêu cứu lộ liễu như vậy, rất có thể là cái bẫy!!」

Ayaka vừa định lao ra cứu người thì bị Asagiri ngăn lại. Yêu quái vốn là loài xảo trá và đê tiện. Việc dùng con tin để dụ dỗ con người khác là thủ đoạn thường thấy.

「Nhưng mà… á…!!?」

Ngay khi họ còn đang do dự, một dân làng bị con nhện ngoạm lấy và nuốt trọn. Tiếng hét cầu cứu bị lấn át bởi âm thanh khủng khiếp của thịt bị nghiền nát, xương bị bẻ gãy vang lên rợn người. Âm thanh tanh tưởi ấy vang vọng khắp lòng hang, như cào vào màng nhĩ.

「……!!!?」

Khoảnh khắc ấy là đòn quyết định. Ayaka lập tức giương cung, bắn ra mũi tên đã được gia trì linh lực xé gió mà lao đi.

『……!?』

Là dòng dõi nhà Onizuki, mũi tên của Ayaka chuẩn xác đến kinh ngạc, xé toạc đầu con nhện khổng lồ khi nó vừa tỏ vẻ khoái trá bắt đầu bữa tiệc thịt người. Đầu nhện bị thổi bay như thể trúng đạn pháo, những mảnh thịt văng tung tóe, cơ thể khổng lồ sụp đổ. Không chần chừ, Ayaka lao về phía trước.

「A, xin đợi đã… Khốn kiếp, một nửa ở lại! Yểm trợ! Còn lại, theo ta!!」

Asagiri nghiến răng, ra lệnh cho thuộc hạ rồi cũng bắt đầu chạy xuyên qua đám kén.

Không ai có thể cản nổi Ayaka đang lao đi như cơn gió. Dù là đồng minh hay kẻ địch cũng không ngoại lệ. Mấy con nhện từ trong bóng tối bất ngờ lao ra phục kích, nhưng tất cả đều bị nàng tiêu diệt bằng cung hoặc chém gọn bằng thanh kiếm bên hông. Nhảy nhót như thỏ trên vách đá, Ayaka triển khai cùng lúc mười thức thần hình người, đồng thời cắt đứt những sợi tơ treo người bị bắt.

Sợi tơ cứng như dây thép, nhưng với thanh kiếm hộ thân của Ayaka thì lại bị cắt đứt dễ dàng. Những người rơi xuống được các thức thần đỡ lấy an toàn.

「Mọi người không sao chứ!? Giờ thì an toàn rồi!」

Ayaka chạy đến gần một dân làng đang vừa khóc vừa cảm ơn, cất lời vỗ về. Đó là một hành động thuần túy xuất phát từ thiện ý. Thế nhưng... với một Trừ yêu sư, đó cũng là một điểm yếu chết người.

「Tiểu thư Ayaka, nguy hiểm!!」

「Eh……!?!!?」

Vừa quay đầu theo lời cảnh báo của Asagiri, nàng lập tức cảm nhận được sát khí. Ngay sau đó, người dân trước mặt cô trợn trắng mắt, đau đớn quằn quại, rồi đầu hắn nứt toác ra.

「……!!?」

Cơ thể rách toạc theo chiều dọc như một con nhộng sắp lột xác, để lộ ra một sinh vật với làn da xanh lè và đôi mắt vàng to lớn.

『Kikiki... kiki!!?』

Con kappa vừa mới 「nở」ra, chưa kịp lao vào tấn công nàng trừ yêu sư thì đã bị cây thương phóng tới của Asagiri ghim thẳng vào cổ, chết tức khắc. Nhưng đó chỉ là khởi đầu.

「Ugh… guahh!?」

「Higiguuh……!!?」

Tiếng rên rỉ vang lên từ nhiều người khác. Rồi từ trong thân thể họ, bọn kappa lần lượt phá vỡ da thịt mà chui ra. Không chỉ có vậy.

「Chết tiệt!? Cả từ trong kén cũng…!?」

Những cái kén xung quanh bắt đầu rung lắc. Rồi từ trong đó, bọn kappa mới sinh xé toạc lớp vỏ mà chui ra. Trong mỗi cái kén, chỉ còn lại lớp da người và quần áo bị xé bỏ nằm đó như rác thải.

「Khốn kiếp! Tấn công tiêu diệt!! Diệt sạch bọn chúng!!」

「Yểm trợ! Nhanh lên…!!」

Hành động của các đầy tớ rất nhanh chóng. Bọn kappa vừa chào đời, khi còn chưa quen cử động, lập tức bị tiêu diệt. Những người không đuổi theo Ayaka liền dùng cung tên hỗ trợ tấn công từ xa.

「Tiểu thư Ayaka…!!」

「A, ugh… Ta, ta biết rồi!!」

Trước tiếng gọi thúc giục, Ayaka cắn răng giương cung, bắn liên tiếp những mũi tên vào đám kappa liên tục xuất hiện. Thế nhưng……

Một tiếng gầm rung chuyển thân thể vang lên, rồi 「nó」xuất hiện. Một con quái thú bụng phệ, không thể gọi là hổ, cũng chẳng giống gấu trúc hay chó sói... là một giống loài xấu xí không thể miêu tả được.

Là con yêu quái cuối cùng sống sót trong ba con từng tấn công trại địa, Korori hiện thân từ vách đá như thể đang chờ sẵn, rồi phun ra một luồng khí độc.

「Cái gì!?」

「Không ổn, rút lui… gyahhhhhhh!!?」

Quá muộn để chạy trốn. Hai đầy tớ bị trúng hơi thở độc ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn rồi từ các lỗ trên cơ thể, dịch thể trào ra như suối, khiến toàn thân khô quắt lại như xác ướp mà chết.

「Không thể nào…」

Ayaka hoàn toàn suy sụp. Chỉ vì hành động của mình mà đẩy quá nhiều người vào nguy hiểm. Cục diện đã chuyển biến xấu.

Nếu chỉ có bọn kappa thì còn có thể xoay sở. Nhưng với Hung yêu, thì đám đầy tớ chẳng khác nào cỏ rác. Hơn nữa, con yêu quái trước mặt lại là loại tương khắc với Ayaka. Có thể cô sẽ sống sót nếu chiến đấu một mình, nhưng……

Và cũng trong lúc hỗn loạn ấy, Shiro đã nắm bắt toàn cục. Nếu cứ như vậy, đầy tớ sẽ hi sinh rất nhiều. Đến mức việc tiếp tục tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn. Không, kể cả không xét đến điều đó, thì người kia chắc chắn cũng sẽ rất đau lòng vì mất đi quá nhiều thuộc hạ.

「…………」

Trong cơn hỗn loạn, thiếu nữ bán yêu đưa tay nắm lấy chiếc vòng cổ bùa chú đang đeo. Bùa này ngoài chức năng trừ yêu đơn giản, còn được gắn thêm một khả năng đặc biệt khác.

Đó là con át chủ bài mà nàng đã được chủ nhân dặn dò từ trước. Có sử dụng hay không, cũng được giao cho nàng quyết định. Mặc dù khả năng đó rất hiệu quả và mạnh mẽ, nhưng đối với người sử dụng, nó không hề dễ chịu chút nào.

「…Có lẽ người đã dự đoán trước rồi」

Dù đang trong hiểm cảnh, Shiro vẫn thì thầm như có chút bất mãn. Chủ nhân chắc chắn đã phần nào đoán được sẽ xảy ra tình huống thế này. Người ấy luôn đối mặt hiểm nguy, và những người đi cùng cũng không thể nào có được sự bình yên.

... Dẫu biết rõ điều đó, bản thân nàng vẫn lập tức gật đầu nhận lệnh đi cùng. Không đủ tư cách để trách móc ai cả.

「Vậy thì, xin được giao phó, thưa tiểu thư」

Cầu mong người ấy được bình an… Shiro thì thầm lời nguyện ước, siết chặt chiếc vòng cổ trong tay.

Khoảnh khắc sau đó, nàng kích hoạt chức năng ấy và lập tức mất đi ý thức. Kẻ tiếp quản thân thể ấy nở nụ cười đầy mê hoặc khi thân xác bắt đầu biến đổi. Một nụ cười rùng rợn và tàn độc.

Đám kappa xung quanh vội vàng lao tới tấn công, nhưng hoàn toàn vô ích.

Chỉ trong chớp mắt. Với bảy chiếc đuôi cáo, nàng đã xé nát toàn bộ bọn sinh vật tầm thường xung quanh không để lại một mảnh thịt nào. Không chỉ bọn kappa đang vây lấy nàng, mà cả những thứ đang tấn công đầy tớ cũng chịu chung số phận.

「Cái…!?」

「Hả!? B-biến mất rồi…!?」

Đám đầy tớ vừa chiến đấu với bọn kappa, nay thấy lũ quái vật trước mặt biến mất không để lại dấu vết, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết ngơ ngác. Họ vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, tưởng rằng đám kappa đã trốn đi đâu đó. Đồng thời, dưới tác dụng của ảo thuật được tung ra giữa cơn hỗn loạn, không ai có thể nhìn thấy thân ảnh của bạch hồ.

Đúng thế. Như vậy là đủ rồi. Không cần giải thích, cũng chẳng có thời gian để làm thế. Bởi vì có một người quan trọng hơn tất cả, một người mà nàng yêu thương hơn bất kỳ thứ gì khác.

Và người ấy hiện đang……

「…Thì ra là dưới này」

Nụ cười hé nở trên môi, nàng thì thầm. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nền đất dưới chân nàng bị chiếc đuôi hồ ly quất tung, phá vỡ tan tành...

-

「Nhập hồn」 tức là hành vi để một linh hồn hay tinh thần nhập vào một thực thể khác, chiếm đoạt ý thức của nó, là một hành động khó khăn hơn rất nhiều so với những gì lời nói có thể miêu tả.

Nếu là thôi miên hay điều khiển bằng phương pháp vật lý thì còn đỡ, nhưng hành vi chiếm đoạt tinh thần trực tiếp, chính là việc đem linh hồn, trí tuệ của bản thân ép vào trong một thực thể khác. Hành động ấy nguy hiểm đến mức nào… Giả như thất bại, hậu quả tệ nhất là linh hồn sẽ bị biến dị, không thể quay về với thể xác ban đầu, rồi phải vĩnh viễn lang thang. Đương nhiên, phần thân xác sẽ trở thành một vỏ bọc rỗng, kẻ mất hồn sống dở chết dở.

Onizuki Aoi hiểu rõ điều đó. Dù là một trường hợp đặc biệt, nhưng cha nàng sở hữu dị năng đặc thù trên con đường ấy, đã từng thất bại và trở nên ra sao… Dù cho sự việc đó đáng bị chế giễu, chễ giễu, thậm chí cười nhạo, thì đồng thời, nó cũng là một mối lo ngại không thể làm ngơ. 

Nàng tuyệt đối không có ý định lặp lại sai lầm của gã đàn ông ngu ngốc và thiển cận kia. Chính vì thế, nàng đã chuẩn bị chu toàn đến từng chi tiết.

……Mặc dù, bản thân hành vi đó, tự nó cũng đã là một sự ghê tởm đến độ có thể gọi là điên loạn.

「Phân thân」, hay còn gọi là 「Phân linh」, từ góc nhìn của một con người bình thường cũng đã đủ để bị coi là hành động dị thường. Là việc tự xé nát linh hồn của mình ra, nỗi đau tột độ khác biệt hoàn toàn với đau đớn thể xác, đối với yêu quái thì không sao, chứ người thường thì chẳng thể chịu nổi, chưa kể còn khiến tuổi thọ bị tổn hại nghiêm trọng. Thực tế, để cắt một phần linh hồn của mình ra, nàng đã phải đánh đổi gần mười năm tuổi thọ.

Nhưng nàng không bận tâm. Một chút sinh mệnh như thế, đối với người được gọi là kết tinh của huyết mạch Onizuki như nàng, cũng chẳng đáng gì. Trong thế giới con người chỉ sống khoảng năm mươi năm, nàng với linh lực khổng lồ được hứa hẹn sẽ sống lâu gấp nhiều lần, và phần lớn cuộc đời đó đều giữ được hình dáng thanh xuân. Chút thời gian như thế, nếu là vì chàng ấy, nàng sẵn sàng vứt bỏ không tiếc nuối.

Thậm chí nàng còn cho rằng như vậy là thuận tiện. Người mà nàng yêu là một con người bình thường, thân xác ấy đã bị hành hạ bao năm ròng. Giờ đây, dẫu trong cơ thể ấy có những thứ kỳ quái đang ẩn náu và khiến nó biến đổi, thì điều đó cũng chẳng sao. Dù thời gian ban cho chàng vẫn còn là của người thường hay đã rẽ sang con đường khác, thì đối với nàng cũng vậy cả thôi. Nàng không bao giờ muốn tưởng tượng đến việc chàng ra đi trước mình.

Điều mà nàng lo ngại, là liệu phần linh hồn bị phân tách ấy có giữ được lý trí hay không.

Cấu trúc tinh thần, linh hồn giữa người và yêu quái khác biệt. Đặc biệt lần này, phương pháp nàng dùng là loại có thể xâm hại nghiêm trọng đến bản thể của linh hồn được tách ra. Linh hồn ấy chia sẻ ký ức cho đến thời điểm bị phân tách, nhưng lại rõ ràng là khác với bản thể, và sau khi hoàn thành sứ mệnh, sẽ tiêu hao toàn bộ năng lực, sụp đổ, rồi tiêu vong.

Vậy thì, hãy thử nghĩ xem. Một linh hồn mang ký ức hoàn toàn giống với bản thể, song lại hiểu rõ vận mệnh không thể đảo ngược là sẽ biến mất… Liệu nó có thể giữ được lý trí để hoàn thành vai trò của mình không…?

………Câu trả lời, lại quá mức thừa thãi.

「Ara ara, thật là… Gương mặt thì đáng yêu thế mà cơ thể lại ăn khỏe bất ngờ đấy. Ừm, chắc chỉ cầm cự được khoảng nửa khắc thôi nhỉ?」

Từ dưới chân, trực tiếp đá tung lên, phân linh của Onizuki Aoi đã đào xuyên lòng đất, liếc nhìn cơ thể của thiếu nữ Bạch Hồ rồi, nhờ nhãn lực thiên bẩm, nàng đã gần như chính xác đưa ra kết luận ngay từ lần đầu nhìn thấy.

Một lần đã đánh mất hơn chín phần mười sức mạnh, trở thành một bán yêu yếu ớt, thiếu nữ ấy được mượn làm vật chứa. Và rồi bằng cách giải phóng linh lực mà nàng đã truyền vào chiếc vòng cổ trong suốt nửa năm, cơ thể của thiếu nữ từng được gọi là 「Shiro「 đã tạm thời trở lại hình dạng của của ả Yêu Hồ tàn độc, ngạo mạn, từng gieo rắc máu tanh năm xưa.

Nói đúng hơn, đó là trạng thái ở khoảng bảy phần mười thời kỳ đỉnh cao của con Yêu Hồ. Cơ thể với bảy chiếc đuôi mọc ra không đến mức có thể gọi là Hung Yêu, cũng không đủ để gọi là Đại Yêu, là một vị trí lưng chừng. Và dù ở dạng nửa vời ấy, thời gian tồn tại của phân linh Onizuki Aoi cũng chỉ vỏn vẹn nửa khắc.

(Có thể làm kéo dài hơn chút cũng không phải không được…)

Một phần linh lực đã được dùng để trấn áp và phong ấn ý thức của con quái vật khi xưa. Dù tính cả điều đó vào, thì vẫn còn có cách kéo dài sự tồn tại của ý thức nàng hơn nữa. Thế nhưng, nàng cố tình không chọn cách đó. Bởi vì nghĩ đến chàng, nàng biết rằng đó không phải là điều nên làm. Bị người mình yêu ghét bỏ vì những việc không cần thiết, ấy không phải là điều Aoi mong muốn.

「Mà, đến nước này thì nói gì cũng là muộn rồi, phải không?」

Khẽ cười lạnh, Aoi xoay người, đáp lại ánh nhìn từ phía sau. Nàng cảm nhận được sự bối rối, dao động, và một chút địch ý từ người mà nàng yêu hơn tất thảy.

「Tiểu thư… không, lẽ nào… vì sao lại ở đây… không, mà tại sao lại làm chuyện như vậy…?」

Chàng giấu đứa trẻ phía sau như che chở, miệng thì kinh ngạc, ánh mắt thì lộ rõ sự khó hiểu, và giọng điệu thì khó chịu, khinh miệt. Với phân linh Onizuki Aoi, đó là phản ứng nằm trong dự đoán, thậm chí còn nằm trong nhóm phản ứng nhẹ nhàng và tử tế. Vì điều đó mà trong lòng nàng thầm thấy nhẹ nhõm. Nhưng… nàng không thể dựa dẫm vào điều ấy.

「Ara, có vấn đề gì sao? Ta làm gì thì là quyền của ta chứ. Chẳng lẽ ngươi có quyền giám sát ta sao?」

Nàng cố tình cao ngạo mà trả lời chàng. Dù nhìn qua lớp mặt nạ, nàng vẫn nhận ra rõ ràng khuôn mặt chàng đang nhăn lại.

Phải rồi, nếu là chàng, phản ứng như thế là điều hiển nhiên. Rốt cuộc, nàng đã lặp lại hành vi giống như gã đàn ông kia, ở trong thân xác một 「đứa trẻ」bán yêu. Bị căm ghét, bị xem là kẻ thù cũng là điều không thể tránh.

(Nhưng… với tình huống hiện tại thì như vậy lại càng tiện hơn.)

Như thế là được. Với người chắc chắn chẳng hiểu rõ về thứ cấm thuật này như chàng ấy, cảm xúc hiện tại là quá đủ. Chàng không cần phải biết rằng nàng chỉ là một tồn tại ngắn ngủi còn sót lại. Không cần phải biết nàng đã hy sinh bao nhiêu sinh mệnh chỉ để làm việc này. Chàng không cần phải đau khổ vì những 「chuyện vớ vẩn」như vậy.

……Bởi vì, ngay ngày hôm đó, Aoi đã hiểu rằng, có những thứ dù là chàng cũng không thể cứu vãn. Dù là Aoi hay phân linh của nàng, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho chàng.

「Hơn nữa, thật là một bộ dạng thạm hại đấy nhỉ? Nhầy nhụa hết cả, chẳng lẽ là… dịch thể à?」

Rồi như để che giấu tất cả, nàng nhìn về phía chàng và cậu thiếu niên đang kinh hãi ngồi phệt xuống phía sau, cười lạnh nhạt và khinh khỉnh cất lời. Cơ thể này có giác quan đặc biệt nhạy bén. Khứu giác đặc biệt đã nhanh chóng bắt được mùi dịch thể kỳ dị bám vào người chàng.

「…Phải gặp tiểu thư trong tình trạng như thế này, thật lấy làm xấu hổ. Dù gì thì…」

「Ta đoán đại khái được rồi, khỏi cần nói. Nếu chỉ có một mình thì còn đỡ, chứ có mấy cái gánh nặng kè kè bên cạnh thì thành ra thế cũng chẳng có gì lạ… này, không được chạy」

「Kyaa!?」

Một chiếc đuôi hồ ly vươn ra uyển chuyển, Aoi khéo léo dùng nó tóm lấy một người nữa đang nấp sau pháp cụ. Cô gái vùng vẫy dữ dội bị ném nhẹ bẫng về phía hai người trước mặt.

「Tiểu thư!!」

「Chút nữa sẽ có một… không, hai người từ phía trên tới giúp. Đừng lo, mấy đứa đó cứ giao cho chúng là được rồi」

Chàng đầy tớ hét lên phản đối cách ném người như ném đồ vật, nhưng Aoi chỉ liếc lên phía trên và thản nhiên nói. Chàng thoáng hiện vẻ nghi ngờ dưới lớp mặt nạ. Trước phản ứng đó, Yêu Hồ nhếch môi cười yêu mị.

「Ta đại khái cũng đoán được tình hình. Trông có vẻ thú vị đấy… nhưng mà, dù có bảo ngươi đi lên ngay bây giờ thì chắc cũng không chịu nghe đâu nhỉ?」

Nói rồi, nàng dùng vài chiếc đuôi làm ghế và tay vịn, chống cằm ngồi bắt chéo chân. Dù là thân thể mượn tạm, lại chẳng phải giác quan vốn có của con người, nhưng nàng đã điều khiển thuần thục như tay chân của mình chỉ trong thời gian ngắn, đó chính là tài năng của nàng.

「Tiểu thư…?」

「Một màn biểu diễn tuyệt vời đấy. Cứ giao chỗ này cho ta rồi đi đi. À phải, ta nhìn lại ký ức của cô bé này thì thấy vị cố vấn của nhà ta bị bắt rồi đấy. Nhân tiện thì cứu luôn đi」

Phân linh của Aoi, trong thân xác Bạch Hồ, gõ nhẹ lên đầu và nhếch miệng cười. Nụ cười ngạo nghễ, quyến rũ và mang chút tàn độc.

「Tiểu thư, như vậy thì…」

「Với ta, việc ngươi lập công còn thuận tiện hơn nhiều. Không sao đâu, cứ đi đi」

Phân linh của Aoi ra lệnh cho chàng trai nàng yêu đầy tao nhã, kiêu kỳ và cao quý.

Trong lòng nàng đang giằng xé. Nàng không muốn để chàng ấy rơi vào nguy hiểm. Muốn bảo vệ chàng. Với Aoi, chàng thanh niên trước mắt là người mà dù phải đánh đổi tất cả, nàng cũng muốn bảo vệ đến cùng.

Đồng thời, phân linh cũng hiểu chàng là người như thế nào. Nếu chàng chỉ là kẻ hèn nhát, chỉ biết nghĩ đến bản thân, thì Aoi đã chẳng còn sống đến bây giờ. Dù ngày ấy có bao lời bao biện, trách móc, thì cuối cùng chàng vẫn bảo vệ đứa bé chỉ mang lại phiền phức đó. Đã hi sinh biết bao để làm vậy… Trong tình huống này, nàng chưa từng nghĩ chàng sẽ lén lút bỏ trốn.

(Vả lại, để chàng ấy lập công còn tiện hơn nữa)

Nàng muốn biến chàng thanh niên thành anh hùng. Khiến chàng trở thành người xứng đáng với nàng để cùng nàng sánh vai, đó là mục tiêu tối thượng của Aoi, và tình huống hiện tại là cơ hội tuyệt hảo.

「Chắc ngươi cũng hiểu rồi, ta không bảo ngươi phải diệt trừ con nhện. Chỉ cần cứu cố vấn và gã thuộc hạ Ẩn Hành kia là đủ rồi… thế thì làm được chứ?」

Với nàng, như thế đã là quá đủ. Dù không rõ cố vấn nghĩ gì, nhưng nợ ân tình cũng không hại gì. Tên thuộc hạ kia cũng có giá trị lợi dụng. Dẫu sao hắn cũng là huyết thống nhà Onizuki, thân với một cô gái chi gia. Nếu giao cả nhà Onizuki cho chàng, thì tên ấy có thể trở thành quân cờ hữu dụng. Và với hiểu biết của Aoi về thực lực của chàng, nàng cho rằng khả năng chiến thắng là đủ.

「Fufu, ta mong chờ một tin tốt đấy?」

Phân linh của Nhị tiểu thư vừa cười thầm, vừa ném cho chàng một chiếc hộp đựng thuốc cùng một lá bùa thức thần như đồ khuyến mãi. Chàng đầy tớ nhận lấy, cất vào người rồi lặng lẽ nhìn vào đôi mắt hồng nhạt của nàng… rồi quay sang hai đứa trẻ bên cạnh.

「Nghe rõ chưa, người kia sẽ bảo vệ hai đứa. Nhớ là đừng tách ra nhé? Và… đặc biệt là Kikyo-sama, xin hãy gửi lời đến người đó」

Lũ trẻ gật đầu trong sợ hãi trước yêu khí mãnh liệt của con yêu thú. Cô bé trừ yêu sư nhỏ nhẹ cất lời.

「Chuyện của Hayama… xin nhờ…」

「…Xin cứ giao phó cho tôi」

Cô gái lẩm bẩm yếu ớt, chàng đầy tớ trấn an nhẹ nhàng. Sau đó, chàng nhìn sang cậu thiếu niên.

「Là con trai thì đừng có khóc nhé? Anh sẽ quay lại ngay thôi, trông chừng Kikyo-sama giúp anh nhé?」

「Ah… ừm…」

Trước lời đáp thiếu tự tin của cậu, chàng thanh niên mỉm cười gượng gạo, đưa tay định xoa đầu, nhưng rồi lại thôi. Cậu bé nhận ra điều đó.

「Vậy thì, thưa tiểu thư. Xin nhờ người trông nom」

「A…」

Cậu bé định nói gì đó, nhưng chưa kịp thành lời, chàng đầy tớ đã cúi chào phân linh của chủ nhân rồi tiến thẳng vào sâu trong hang…

-

「………Lại có một con khỉ con nghịch ngợm đến thế này sao」

Chấn động dữ dội do ba tầng đá tự nhiên trong lòng hang bị bức phá thô bạo đã lan đến tận nơi sâu thẳm nhất của sào huyệt, nơi vị thần nhện sa ngã ngự trị. Cụ thể thì, cú nổ làm vỡ đá đã tạo nên một làn sóng xung kích quét qua khu vực, thiêu rụi những con thuộc hạ gần đó chỉ trong chớp mắt mà không ai hiểu nổi chuyện gì xảy ra, nên chi tiết thì mờ mịt. Tuy vậy, chỉ riêng việc đó có thể xảy ra cũng đã đủ khiến nữ thần nhện, trong hình hài một thiếu nữ, mỉm cười nhếch mép thích thú khi nghĩ đến một tên trừ yêu sư cường đại như vậy.

Thân hình nhỏ nhắn mảnh mai mô phỏng loài người, khoác duy nhất một lớp vải dệt từ tơ nhện óng ả mượt mà như lụa, con nhện ngồi bắt chéo chân trên vách đá, tay chống cằm. Dù rõ ràng kẻ địch đang tiến vào tận cùng hang động, tư thế ấy vẫn toát lên sự ung dung. Không, thực chất thì với nó, thắng bại trên mặt đất giờ đây đã chẳng còn trong tầm mắt.

Có một Trừ yêu sư mạnh mẽ thì cũng chẳng sao. Thậm chí, càng nhiều càng tốt. Càng nhiều thì giá trị của cái bẫy mà con nhện đã giăng ra lại càng lớn.

「Fufufu... Thật là thú vị, phải không nào? Lũ trừ yêu sư các ngươi đã tạo ra thuật pháp để giết chúng ta, nhưng rồi chính thứ đó lại sẽ giết sạch các ngươi」

Vừa nói, con nhện vừa quay sang cười khinh bỉ với kẻ ở bên cạnh.

Thứ ấy là một cây trụ ánh sáng. Một trong các cột đá chống đỡ hang động, giờ đây đang tỏa sáng thần thánh. Nếu tiến lại gần quan sát, sẽ nhận ra rằng đó là một trụ ngọc bích nguyên khối.

Cột đá ấy đã hấp thu một phần linh khí tuôn ra từ mạch linh mạch, tích tụ trong suốt thời gian dài, giờ đây hoàn toàn biến chất.

Ở thế giới này, ngọc không chỉ dùng làm trang sức mà còn có giá trị lớn khi dùng làm chất xúc tác trong chế tạo pháp cụ.

Bởi nó dễ dàng dẫn truyền linh lực, đồng thời cũng là vật chứa tuyệt hảo. Điều đó là vì nhiều loại đá quý ở thế giới này được sinh ra từ linh khí tuôn trào từ linh mạch. Trên thực tế, nơi nào có linh mạch phong phú thì nơi đó cũng có nhiều mỏ ngọc quý.

Cột đá to lớn như thân cổ thụ ấy cũng đã hóa thành khối ngọc bích khổng lồ nhờ hấp thụ linh khí trong nhiều năm. Từ khi âm mưu lần này bắt đầu, linh khí càng được truyền vào nhiều hơn, khiến linh khí tích tụ và vẩn đục bên trong cột ngọc ấy đang ở ngưỡng nguy hiểm, chỉ cần vô ý giải phóng là chắc chắn sẽ bùng nổ.

Và ngay bên cạnh quả bom lấp lánh xinh đẹp ấy là…

「...A... aaaa...」

Một hình nhân bị trói vào cột... không, đúng hơn là xác vỏ của một gã trừ yêu sư, đang rên rỉ. Mặc dù nói là rên, nhưng đó gần như chỉ là phản xạ cơ học.

Nửa thân thể bị than hóa, nửa đầu bị khoét mất, người từng là gia chủ nhà Renge giờ đây chỉ còn sống sót nhờ những phẫu thuật yêu tà cưỡng ép duy trì sự sống, cúi gằm đầu xuống. Đôi mắt đục ngầu nhìn vào hư vô, nước dãi nhỏ tong tong khỏi miệng. Năng lực tư duy đã bị loại bỏ vật lý, chỉ còn lại những bộ phận cần thiết để giữ phản ứng sinh học tối thiểu. Và vô số ống dẫn mọc ra từ đầu hắn nối thẳng vào trụ ngọc chứa linh khí đậm đặc.

「………Từng thấy thứ này vài lần từ thời xa xưa, nhưng đúng là đáng ghê tởm. Không ngờ các ngươi lại có thể nảy ra cái ý tưởng làm ra thứ này, thật là…」

「Nếu có thể tự nguyện thì đã tốt, nhưng thường đến phút cuối lại chùn bước. Khi sự tồn vong của giống loài bị đe dọa, chuyện này là tất yếu」

Kẻ vừa đáp lời cô gái nhện là một bóng người chẳng rõ đã đứng trong gian phòng này từ lúc nào. Là đại cán bộ của Cứu Yêu Chúng, đồng thời là kẻ trợ lực cho âm mưu của con nhện lần này, hắn giữ thái độ thản nhiên, khiến nhện nhíu mắt đầy chán ghét.

「Nghe từ miệng ngươi thì quả thực có sức nặng. Đúng là cựu trừ yêu sư, thật chẳng có máu hay nước mắt gì」

Con nhện nhổ lời khinh bỉ vào cái bóng vốn là đồng minh. Trên thực tế, nó hoàn toàn không tin tưởng kẻ ấy, dù chỉ một chút.

Năm trăm năm trước, vào hồi cuối thời Đại Loạn, kẻ từng là yêu quái khủng khiếp đến mức được thần thánh hóa, chỉ huy trăm con hung yêu, Không Vong, đã bị phong ấn bởi thủ đoạn đê tiện vô nhân đạo của loài người… tế sống một miko.

Mất quyền kiểm soát bầu trời, mất cả lãnh đạo, lũ yêu quái còn lại đã bị triều đình truy sát đến cùng. Đó là trả thù, là thảm sát.

Nhiều yêu quái danh tiếng đã phơi xác trước sự báo thù tàn khốc của con người. Trong số đó, kẻ này là ngoại lệ hiếm hoi. Ngoài mặt đóng vai trừ yêu sư, bên trong lại lén chuyển thông tin cho Không Vong, thực chất, hắn là yêu quái đã sống từ thời lập quốc của Phù Tang, nguyên là con người.

Sau Đại Loạn, thân phận trừ yêu sư của gã bị triều đình phát hiện, buộc phải bỏ đi thân xác ký sinh, nhưng chỉ có vậy. Nhờ từng là người, hắn dễ dàng trà trộn vào nhân giới, thậm chí trở lại làm quan cao trong triều, với sự hậu thuẫn từ vài kẻ bên trong. Gần đây, hắn lại phải bỏ một thân xác vì bị nghi ngờ, nhưng liền thay bằng thân thể mới và tiếp tục an nhàn làm quan. Hình như hiện tại đang giữ chức Trợ quan ở Ty Thuế của Bộ Dân...

Dù thế nào, con nhện cũng không tài nào tin tưởng được hắn.

「Fufufu, ngươi không cần phải cảnh giác đến mức ấy. Nửa thế kỷ trước ta còn tặng ngươi xác nghiên cứu của kappa đấy. Thuật kích nổ kia cũng là ta xây dựng, xét về cống hiến thì đáng ra nên được cảm tạ mới phải」

「Kappa là để chuẩn bị binh lính cho tương lai, đúng không? Hùa theo ta, thật không giống ngươi chút nào. Một kẻ luôn toan tính từng bước như ngươi mà không cản ta, trái lại còn hợp tác, đang có cơn gió nào thổi lạ vậy?」

Dù không vừa lòng và chẳng thể chấp nhận, con nhện vẫn biết Không Vong không phải loại ngu xuẩn. Kẻ đứng trước mặt cũng là một trong những cánh tay đắc lực được Không Vong trọng dụng.

Chính vì vậy, nó mới thấy sự xuất hiện của cái bóng này, vốn luôn cẩn trọng và ưu tiên an toàn cá nhân, vào thời điểm này là cực kỳ đáng ngờ.

「Ôi chao, không ngờ lại bị nghi ngờ đến mức ấy. Buồn thật」

「Đừng đùa. Loại như ngươi cũng biết buồn sao? Rốt cuộc ngươi nhắm tới điều gì?」

Ánh mắt sắc bén như mũi kim của con nhện xiết lại, sát khí nồng đậm lan tỏa khắp nơi. Người thường chắc chắn đã ngã vật ra sùi bọt mép. Vậy mà cái bóng chỉ nhún vai thản nhiên.

「À không, gần đây ta tìm được đối tượng quan sát thú vị. Địa Mẫu Thần thì không tính đi… nhưng nếu một kẻ thất thường, chóng chán như Bích Quỷ cũng để tâm đến suốt mấy năm trời, thì ta cũng không thể làm ngơ」

Nghe lời ấy, mặt nhện lập tức nhăn nhó, lộ rõ vẻ thất vọng.

「Cái gì, ngươi nữa sao? Không phải ta đang quảng bá gì, nhưng sao ai cũng đến đây vì lý do chẳng liên quan đến kế hoạch của ta vậy?」

「Ý ngươi là cả Bích Quỷ cũng đến đây?」

「Ta chẳng biết ả đang ở đâu. Nhưng cái ả gió bay mây cuốn ấy, chẳng biết do tính cách hay sở thích mà giỏi giấu khí tức thật.」

Ngay cả khi Không Vong ra lệnh triệu tập, ả cũng vòng vo từ chối rồi mất dạng. Vài hung yêu được sai đi tìm nhưng mãi đến cuối Đại Loạn vẫn chẳng tìm ra tung tích...

「Có lẽ giờ vẫn lẩn quẩn đâu đó trong tổ này thôi… không xin phép chủ nhà như ta mà tùy tiện đi lại, đúng là vô lễ. …Này, ngươi thấy sao, khỉ?」

「……!!?」

Chàng trai thuộc Ẩn Hành Chúng đang nghe trộm cuộc trò chuyện giữa con nhện và bóng người sau tảng đá, lập tức nhận ra ánh mắt mình chạm thẳng vào con nhện dù khoảng cách hơn trăm bước. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu tăng cường thể chất bằng linh lực rồi lao ra.

Rút đoản đao, mục tiêu không phải là con nhện hình người, mà là chất xúc tác kích nổ mang hình người bên cạnh nó. Cậu tung vài thức thần hình chim vào con nhện để đánh lạc hướng trong chớp mắt, rồi nấp dưới bóng chúng mà xông tới mục tiêu từng là trừng yêu sư.

「Ngươi khinh thường ta quá rồi đấy?」

「!?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con nhện đã đứng ngay bên cạnh chàng trai, buông lời mỉa mai. Quay đầu lại, thấy con quái vật nở nụ cười khinh bỉ ngay sát bên.

「Biến đi」

「Guh... GAA!!?」

Cú đá phát ra từ thân thiếu nữ khiến chiếc giáp giấu trong tay chàng trai vỡ vụn, xương cánh tay cũng gãy lìa. Thế nhưng, cùng lúc đó, cậu ném đoản đao với đường bay chính xác về phía tàn dư trừ yêu sư đang cúi gằm...

「Không được phép giở trò rẻ tiền như vậy」

Một trong những chân nhện mọc từ lưng thiếu nữ chặn đường đoản đao. Dao va vào chân nhện vang lên tiếng chát chúa rồi bị hất văng lên không.

「Kh… Gah!?」

Đòn đánh dốc toàn lực bị hóa giải dễ dàng khiến Hayama nghiến răng tức tối, nhưng lập tức bị chân nhện khác đập ngang, hất bay đập vào vách đá trong hang. Một tiếng rợn người vang lên như da thịt bị xé rách.

「Ugh... gugh...!?」

「Ồ? Không chết ngay sao? Với Ẩn Hành Chúng thì khá bền đấy. Hửm... cái này là…」

Con nhện từ từ tiến lại gần Hayama đã đẫm máu và hấp hối, nhận ra sự bất thường trong thân thể con người kia lộ ra dưới lớp áo, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

「Kukuku... Thật nực cười. Cơ thể ngươi đã biến chất thành kappa rồi phải không? Trong tình trạng bị phát hiện là xử lý ngay như thế mà vẫn cố sống cố chết lao lên… thật là gan lì」

Con nhện bật cười chế giễu hành động của Hayama. Đúng là nực cười. Vô lực, yếu đuối, chẳng có tương lai dù có thành công, thế mà lại dấn thân vào hành động vô vọng như thế…

「Ta chỉ… không muốn… phải hối hận nữa」

「Hmm?」

Bị nhạo báng đến tận tâm can, Hayama khẽ thì thào. Đôi mắt không hề tuyệt vọng ấy nhìn thẳng vào con nhện.

「Ta biết... điều đó thật ngu xuẩn... nhưng thà như vậy... còn hơn là hối hận...!!」

Vừa ho sặc máu, Hayama vừa nghẹn ngào nói. Không phải để mạnh miệng, mà là từ tận đáy lòng. Cậu không muốn hối hận nữa. Không muốn phản bội những người quan trọng như ngày hôm đó. Chính vì vậy, cậu mới dấn thân vào trận chiến vô vọng này.

Dù biết rõ mình sẽ chỉ đau đớn rồi chết vô ích...

「………Đôi mắt đáng ghét」

Con nhện liếc nhìn Hayama, ánh mắt tràn ngập khinh miệt. Rồi nó quay lưng lại, như thể chẳng còn hứng thú gì nữa.

「Ơ kìa, không giết hay ăn sao? Không mạnh bằng trừ yêu sư, nhưng chắc vẫn ngon hơn kappa đấy?」

「Thấy khó chịu. Không cho nó chết nhẹ nhàng đâu. Cứ để vậy, cho nó chết từ từ trong đau đớn là được」

「Thì ra là vậy」

Trả lời câu hỏi của cái bóng, con nhện nhổ một câu đầy chán ghét. Nhìn qua cũng đủ biết là thương tích không hề nhẹ. Cùng lắm thì chỉ cầm cự được nửa khắc nữa thôi chăng? Dù thế nào thì kết cục cũng là chậm rãi chìm vào cõi chết trong đau đớn. Chẳng cần phải nói cũng biết, việc không thể làm gì, chỉ biết giãy giụa trong thống khổ rồi dần chìm vào bóng tối còn đáng sợ hơn nhiều so với cái chết trong chớp mắt, không nhận thức, không đau đớn.

「…………Hừm, đó là Ẩn Hành Chúng của Onizuki sao. Thật đúng là nghiệp chướng」

Và rồi trong lúc ấy, chỉ có cái bóng là vẫn tỏ vẻ thích thú, từ xa chiêm ngưỡng chàng trai vừa bị bắt giữ.

Chẳng khác nào một khán giả đang chuẩn bị thưởng thức vở kịch sắp hạ màn………

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

trans đang ôm bom để thả từ từ đúng không 🐧🐧🐧🐧
Xem thêm
À thằng Hayama là thắng bé trong ký ức của main vài chương trc đúng hk.
Xem thêm
Đọc mà k đc donated thì tội đồ quá
Xem thêm
Lưng trs ổn ko đấy ông, tốc độ ra chương căng quá
Xem thêm
Vừa đọc xong chương trước thì có ngay, vui thì vui thật nhưng trans ổn không? Có gì gửi stk tôi gửi chai nước
Xem thêm
Omg Project QT à bro 🐧🐧
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời