Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,980 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Ngày 17 tháng 3, năm 1024 theo Lịch Đế Quốc.
Như thể được ánh mặt trời dẫn lối, đoàn quân rời khỏi lãnh thổ Beirut. Lá cờ huy hiệu tung bay trong gió là hình con rắn — biểu tượng của Anguis.
Tổng cộng ba mươi ngàn binh sĩ đang tiến bước trên con đường dẫn đến Felzen.
Chính giữa đoàn quân là cỗ xe chở theo chỉ huy.
Bên trong xe ngựa, Lucia đang tựa cằm lên tay, ánh mắt không mấy hài lòng khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngồi đối diện cô là một gã đàn ông mang vẻ lông bông — hắn chính là Seleucus, phó chỉ huy thân cận của Lucia.
“…Ngài trông không được khỏe lắm thì phải.”
“Chả trách được. Ta không ngờ ở đây lại nhiều kẻ ngu ngốc đến vậy.”
Ở lại phía Tây lâu hơn nữa cũng chẳng giúp ích gì cho cục diện chiến tranh. Thế mà vẫn có không ít kẻ lao tới ủng hộ Luca — đúng là lòng tham của con người đang dần trở nên mù quáng.
Việc họ đánh bại được hậu duệ của “Chiến Thần” khiến đám người đó chìm đắm trong ảo tưởng, không còn khả năng đánh giá đúng thực lực của bản thân.
“Chà… nếu chỉ nhìn vào kết quả, thì cũng không khó hiểu.”
“Hừm… chỉ thấy tội cho đám binh lính khi phải chịu sự lãnh đạo của những kẻ như thế.”
Khi các tướng lĩnh của các quốc gia nghe tin Đế quốc Grantz đã tập hợp được 130.000 quân, họ liền cho rằng mình có thể thắng trận.
Họ tự tin thái quá mà không hề để ý rằng đội quân 200.000 đã từng bị đẩy lùi xuống còn 160.000 khi đối đầu với chỉ 40.000 quân Grantz.
Lucia không thể ngậm miệng được nữa trước kiểu nhận định hời hợt đó.
“Vậy cái danh ‘Chiến Thần’ còn có giá trị hơn cả 100.000 quân chắc?”
Cô cười nhạt, giọng đầy châm biếm.
“‘Một người chống đất, mười người chống trời’. Quân pháp của Chiến Thần trị ba ngàn thế giới. Nghe vậy thì cũng dễ bị cuốn theo thôi.”
“Ngươi nhớ cũng rõ đấy.”
Chúng cứ tưởng mình mạnh mẽ chỉ vì đánh bại được một hậu duệ của kẻ tạo nên bao huyền thoại. Thật nực cười. Nhất là khi kẻ đó vẫn còn sống, chúng chẳng khác gì lũ hề nhảy nhót.
“Nếu Luca còn giữ được chút lý trí, ta đã có thể rút lui êm đẹp rồi.”
Việc cô ta sụp đổ sau cái chết của Eagle là điều đã được dự đoán. Nhưng cái cách mà cô ta sụp đổ — tệ hơn mọi tưởng tượng. Kế hoạch biến Luca thành con rối để thay thế khoảng trống Eagle để lại cũng tan tành mây khói.
“Mọi thứ có thể đổ bể chỉ trong chớp mắt.”
“Cũng đúng thôi. Dù gì thì chúng ta cũng là kẻ đã chủ động phát động chiến tranh với Grantz mà.”
Grantz — quốc gia từng thống trị cả lục địa trung tâm. Bị mù quáng bởi vài trận thắng nhỏ cũng không có gì khó hiểu.
“Hơn nữa, gần như toàn bộ những người có quyền kế vị ngai vàng đều đã chết. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Grantz đang yếu dần.”
“Nếu bỏ qua cái mác hoàng tộc, thì bọn họ chỉ mất bốn người. Chừng đó chẳng làm thay đổi cán cân thế giới đâu.”
Dù miền Trung và Tây đã sụp đổ, phần còn lại của Grantz vẫn ổn định và ngay lập tức tập hợp được 130.000 quân. Rõ ràng là cuộc chiến này sẽ còn kéo dài.
Nếu kẻ địch vẫn mạnh mẽ dù đã dốc toàn lực tấn công, thì cách khôn ngoan nhất là chờ chúng tự phân rã.
Hiện tại, Lục Quốc còn đoàn kết vì có chung một kẻ thù. Nhưng trong bụng mỗi người, ai cũng chỉ chờ cơ hội đá bay kẻ còn lại. Nếu không ép tấn công sớm, Grantz đã tự tan rã rồi.
“Rõ ràng là ta đã sai lầm khi xác định thời điểm kết thúc chiến tranh.”
Đi tiếp nữa là không thể quay đầu. Ưu tiên hàng đầu lẽ ra phải là rút về Felzen để củng cố thế trận. Trong lúc Grantz hỗn loạn vì tranh giành quyền lực, ta sẽ có vô số kẻ trong nội bộ muốn phản bội. Lòng tham của con người là vô đáy — luôn có điểm yếu để khai thác. Lúc này lẽ ra phải biết chờ đợi.
Đó mới là cách thắng chắc.
“Thứ gì cũng có trình tự. Có nhiều con đường khác nhau để đến được đáp án đúng.”
Nếu một con đường khó quá, thì đi đường khác.
Nếu từ bỏ việc suy nghĩ, quốc gia đó sẽ diệt vong.
“Nếu để binh lính của ta chết vô ích ở đây… tất cả mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Nhưng chẳng phải cô đã giao Quân Đoàn Ma cho Luca-sama sao? Đâu nhất thiết phải giao bọn họ đi luôn.”
Lucia phì mũi đáp lời Seleucus:
“Bọn chúng quá nguy hiểm, ta sớm muộn cũng phải vứt đi. Đưa cho Luca chỉ là cách giết hai con chim bằng một mũi tên.”
Nhưng trong trường hợp đối phó với các nước khác, cái sự điên rồ của Quân Đoàn Ma — thứ sẽ cắn bất cứ ai — là thứ không thể kiểm soát.
“Ta tính giao cho Luca để bọn chúng bị giết hộ.”
“Tôi nghĩ vứt bỏ vào lúc đó hơi sớm. Có khi tương lai còn dùng được đấy.”
“Miễn là chúng còn giữ được điên loạn. Chứ nếu bị tẩy não rồi thì chẳng khác gì rác.”
“…Tẩy não, ý ngài là sao?”
Seleucus nghiêng đầu, không hiểu.
“Không hiểu thì thôi. Ta cũng lười giải thích.”
Lucia gạt hắn đi và nhìn ra cửa sổ lần nữa.
“Trận chiến của ta đã chuyển sang bước tiếp theo rồi. Ở Grantz… chẳng còn gì đáng để lấy nữa.”
“Trận chiến tiếp theo là ở Felzen sao…?”
“Đúng vậy. Chúng ta có vinh dự đánh bại hậu duệ của Chiến Thần. Trong lúc thế giới vẫn đang dồn mắt vào Grantz, ta sẽ lập tức can thiệp vào Felzen, đi trước một bước.”
“Nhưng nếu kẻ đó cản trở thì sao…”
“Đừng lo về Nameless. Có vẻ ả ta đang bận huấn luyện ‘chó’. Chưa điều chỉnh xong thì cũng chẳng làm được gì.”
Lucia gõ chiếc quạt sắt lên trán, mặt tỏ vẻ đắc ý.
“Hmm…?”
Cỗ xe dừng lại đột ngột, bên ngoài có tiếng xôn xao.
“Chuyện gì vậy?”
Không phải cãi vã giữa lính. Tiếng hét vang lên nghe căng thẳng hơn nhiều. Nhưng chẳng ai rõ chuyện gì.
“Để tôi ra xem.”
Lucia giơ tay cản Seleucus rời ghế, chăm chú lắng nghe.
“Tập kích! Địch tập kích từ bên phải!”
“Hou…”
Lucia không hề hoảng loạn. Ánh mắt cô nheo lại đầy hứng thú.
Cô bắt đầu suy nghĩ — là lũ cướp, hay quái vật? Nhưng lắc đầu ngay sau đó, như thể tự bác bỏ.
“Lucia-sama, chúng ta nên ra ngoà――!”
Bịch!
Seleucus ngã gục, dựa vào tường với tư thế bất tỉnh.
Lucia chẳng thèm quay đầu, chỉ khẽ liếc sang bên.
“Ôi chà, không hề hoảng hốt à?”
Một giọng nói lạc điệu vang lên trong bầu không khí căng thẳng.
Bên cạnh Seleucus đang bất tỉnh — một kẻ đội mũ trùm đang ngồi vắt vẻo.
“…Nameless à? Lâu rồi không gặp.”
Miệng dưới lớp mũ của Nameless nhếch lên cười kỳ dị.
“Đúng là đã lâu nhỉ, Lucia-san. Dạo này sống sao rồi?”
“Ta không thích ai leo lên xe ngựa của người khác mà không xin phép. Ngươi lên từ bao giờ?”
“Chắc từ đầu rồi?”
Lucia vừa toan ngồi dậy thì một cây gậy xuất hiện từ hư không, dí sát cổ cô.
“Đừng cử động. Năng lượng của cô không hợp với mandala của ta lắm.”
“Ngươi định làm gì? Muốn gây chiến với Anguis à?”
Lucia ngồi lại, đưa quạt sắt chỉ vào cây gậy kề cằm mình.
“Không không, ta đến để thương lượng thôi. Ta muốn xin cái xác của Đệ tứ Hoàng tử Hiro.”
“…Thương lượng?”
“Cô biết mà. Bọn Hắc Tử Thôn rất muốn có xác Hiro. Chúng ta cũng từng quen biết. Hơn nữa chúng trả giá cao quá, ta từ chối không đành… Khổ ghê.”
“Nếu Quốc Vương biết ngươi vẫn dính líu đến lũ đó thì――”
Lucia im bặt khi Nameless giơ tay ra trước mặt cô.
“Vậy nên chúng ta hãy giao dịch.”
Nameless giơ ngón trỏ lên, vẫy qua một bên.
“Ta sẽ giữ kín chuyện Hiro còn sống.”
“…Hou.”
Ánh mắt Lucia lập tức ánh lên sát khí. Tay cầm quạt bắt đầu run nhẹ vì giận.
Thấy thế, Nameless bật cười khúc khích.
“Đang thắc mắc vì sao ta biết đúng không?”
Lucia không đáp. Nhưng rõ ràng là rất khó chịu.
“Ta không nói đùa. Ta theo dõi từ đầu, nên biết hết. Mà thật ra kể cả không theo dõi, thì với khoảng cách sức mạnh giữa cô và hắn, ta cũng đoán ra thôi.”
Không khí chế giễu bao trùm. Nhiệt độ trong xe bắt đầu tụt xuống.
“Vậy… ngươi muốn lấy thi thể Hiro thật?”
“Chẳng phải như vậy tốt hơn sao? Để xác giả bị lấy đi, tránh bị lộ dối trá. Dù sao cô vẫn còn cánh tay thật, có thể đem về làm bằng chứng.”
“Nếu đã biết sự thật, sao còn làm căng?”
“Sau vụ này, bọn Hắc Tử Thôn sẽ chẳng còn dùng tới ta. Ta giao thi thể giả, lấy thứ ta cần, rồi cắt đứt quan hệ. Chẳng cần thiết phải khai sự thật.”
“Bọn đó sẽ không để một vụ trao đổi thất bại… Ngươi định chết à?”
“Haha, không đến mức đó. Ta chưa có ý định tự sát. Dù có cử sát thủ tới, ta cũng có chó canh.”
Cách nói nhẹ hều như thể đang khiêu khích.
Lucia muốn bẻ cổ ả ngay lập tức. Nhưng trong không gian nhỏ thế này, dao kề ngực cả hai, chẳng ai sống sót nếu đánh nhau.
Cô nghiến răng, cố kiềm chế.
“Ngươi muốn gì? Bằng chứng để ngăn ta tranh ngôi Vương?”
“Ta chỉ làm theo ý của Quốc Vương thôi. Yên tâm, ta không hứng thú với cái ngai bé xíu ấy đâu.”
Ngay khi nói dứt, Nameless biến mất vào không khí như chưa từng tồn tại.
Lucia không bất ngờ. Chỉ thấy cơn giận dâng trào.
“…Kuku, kukakaka… gọi ngai vàng là ‘bé xíu’ sao?”
Vì chiếc ghế đó, cô đã hy sinh rất nhiều. Cô đã lợi dụng người khác để tiến xa đến đây. Nghe thế… thật không nuốt nổi.
“Đừng có mơ… Ta sẽ đạp ngươi xuống tận đáy.”
Vừa siết chặt quyết tâm, Lucia cảm thấy có người tiếp cận từ ngoài xe.
“Thưa Nữ hoàng Lucia! Cỗ xe chở xác Hoàng tử Hiro bị tấn công!”
Người báo tin là đồng minh, không phải kẻ địch. Lucia thở ra nhẹ nhõm.
“Rồi sao?”
“Bị cướp rồi ạ! Thần sẽ lập tức cử người truy đuổi!”
“Không cần. Bỏ đi.”
“…Dạ?”
“Nếu truy đuổi, cả đội sẽ bị tiêu diệt.”
Nếu là Hắc Tử Thôn, khả năng thắng gần như bằng không. Dù cử quân truy đuổi, cũng khó lấy lại xác. Mà nếu có Nameless đi cùng, binh lính sẽ chỉ chết oan.
Dù vẫn tò mò về mục đích thật sự của Nameless, và về Hắc Tử Thôn, nhưng hiện tại…
“Trước hết, ta cần dọn sạch từng vấn đề một đang chắn đường phía trước.”


0 Bình luận