Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 3: Vượt Qua Tuyệt Vọng (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,329 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

“Hẹn gặp lại.”

Chỉ để lại một câu như thế, Hiro khép mắt lại.

Ánh sáng lan tỏa khắp thế gian — và bóng tối cũng dâng lên. Cả hai luôn song hành, gắn bó không thể tách rời. Như mặt trời và mặt trăng, luôn dõi theo thế giới từ hai phía.

――Khi ý thức trở lại, khi cảm nhận được trọng lực của cơ thể, Hiro khẽ mở mắt.

Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một mái trần gỗ.

Trên trần treo một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt không đủ xua tan bóng tối trong căn phòng. Sau một hơi thở dài, Hiro ngồi dậy, đảo mắt quan sát xung quanh.

Ngay tại lối ra, một người phụ nữ đứng đó.

Mái tóc tím ánh bạc dài đến thắt lưng lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt dịu dàng, sắc sảo được viền bóng bởi bóng tối, đôi môi hồng nhạt nổi bật giữa khuôn mặt thanh tú được tạc như tượng. Dù trong ánh sáng lờ mờ, dung mạo cô vẫn xinh đẹp mê hoặc — một vẻ đẹp khiến người ta chẳng thể nào quên.

――Nữ vương Claudia Van Levering của vương quốc Levering.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Claudia lên tiếng hỏi, Hiro đưa tay lên cổ, khẽ nghiêng đầu.

“Tôi ổn. Đã bao lâu kể từ lúc đó?”

“Khoảng một tháng. Giờ là ngày mười hai tháng Ba.”

“Vậy là tôi ngủ li bì tới tận bây giờ à…”

Hiro thật lòng cảm thấy ngạc nhiên.

“Lúc đó, tôi còn nghĩ cậu sẽ không tỉnh lại nữa… Thật mừng khi cậu vẫn ổn.”

Claudia tiến lại gần, nhìn cậu đầy nghi hoặc.

“Ánh mắt cậu… sao lại như thế?”

Hiro hơi nghiêng đầu khó hiểu. Claudia lấy ra một chiếc gương nhỏ, đưa lên trước mặt cậu.

Phản chiếu trong gương là một con mắt phải màu vàng kim. Cậu cũng nhận ra — cánh tay phải từng bị cắt đứt đã hồi phục hoàn toàn. Vết thương ở sườn cũng không còn nữa.

(…Altius à?)

Điều kiện kích hoạt cuối cùng đã được đáp ứng — lời Altius từng nói vang lên trong đầu Hiro. Tuy không rõ cơ thể đã được ban cho những gì, nhưng chắc chắn một trong số đó là khả năng hồi phục vết thương.

(…Tạm thời cứ quan sát đã.)

Hiro xoa nhẹ cánh tay phải bằng tay trái. Claudia lại cất lời.

“…Ngay cả chiếc áo choàng đen Hắc Trà Công Chúa cũng đã chuyển thành trắng. Lúc tôi vào kiểm tra cách đây một tiếng thì nó vẫn còn đen.”

Ánh mắt cô dừng lại trên người Hiro với vẻ hứng thú không giấu nổi.

“Chắc là do ảnh hưởng từ Viên Nguyên Thạch.”

Khi Eagle ― vị tướng trẻ của Urpeth, một trong Lục Quốc ― cướp lấy tay trái Hiro, năng lực của Hắc Trà Công Chúa bị phong ấn, kể cả khả năng tái tạo siêu tốc cũng không còn hiệu lực.

Đến giờ, viên Nguyên Thạch vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến áo choàng này, khiến nó đổi thành màu trắng. Và Hiro cũng nhận ra điều gì đó nữa.

“Nói mới nhớ… Nguyên Thạch từng nằm ở sườn tôi đâu rồi? Là cô lấy à?”

“Ừ, tôi đã cho người lấy ra. Xin lỗi vì không hỏi trước.”

Claudia trả lời bình thản. Hiro chỉ khẽ nhún vai.

Cô chìa tay về phía cậu.

“Cái gì thế?”

“Có hai điều kiện.”

Hiro bật cười trước sự táo bạo ấy.

Thật ra thì, giờ cậu không thể để Hắc Trà Công Chúa quay lại hình dạng ban đầu.

――Nguyên Thạch của Eagle là then chốt cho tương lai.

(Cảm giác… mình chắc chắn sẽ cần dùng đến nó.)

Dù không biết khi nào, nhưng niềm tin ấy càng lúc càng mạnh mẽ.

Và Claudia chắc chắn sẽ không chịu buông tha chỉ vì một viên Nguyên Thạch. Nếu không thỏa mãn điều kiện, cô ta có thể sẽ mang đầu Hiro về tặng cho Lục Quốc — hoặc giao cậu cho Đế quốc Grantz để mặc cả.

“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn cần giữ Nguyên Thạch.”

Dưới ánh nhìn hoài nghi của Claudia, Hiro thản nhiên thò tay vào bên trong áo choàng Hắc Trà Công Chúa.

“Chúng ta có thể coi như đã đạt điều kiện rồi chứ?”

Hiro đưa ra một viên ‘ma thạch’ toát ra khí tức âm u nặng nề.

“Cho tôi xem được không?”

Claudia đưa tay nhận lấy với vẻ đầy hứng thú, rồi khẽ thở dài. Má cô hơi ửng hồng khi nhận ra đây là một ma thạch có độ tinh khiết cực cao.

“Cậu kiếm nó ở đâu ra vậy?”

Claudia soi viên đá dưới ánh sáng yếu, không giấu được vẻ xúc động.

“Tôi có cơ hội vào kho báu, thấy nó hiếm nên xin Hoàng đế ban cho.”

Dĩ nhiên là nói dối. Nhưng chỉ có thế mới khiến Claudia tin.

Ai cũng biết, ở Trung lục hiện tại không còn huyết thống thuần quỷ tộc. Để sở hữu ma thạch tinh khiết, gần như là bất khả thi.

Tương truyền sau cuộc đại chiến nghìn năm trước, quỷ tộc chạy về quần đảo phía Nam để tránh bị diệt chủng. Nhưng chưa ai chắc điều đó là thật — biển lớn nổi bão quanh năm ngăn mọi người tiếp cận.

Tuy nhiên, không phải toàn bộ quỷ tộc đã vượt biển. Một số ít vẫn còn lại Trung lục. Trong đó có tổ tiên của Claudia ― Rox van Levering, một trong Ngũ Vị Hắc Thiên Tướng.

“Thế nào? Thuyết phục chứ? Với tôi thì… nó không hề thua kém Nguyên Thạch.”

“…Tôi chấp nhận. Thỏa thuận đã thành. Từ giờ, tôi sẽ phụng sự Hiro-sama.”

Claudia cất viên ma thạch, khuôn mặt đầy mãn nguyện, cúi đầu duyên dáng.

“Rất tốt. Tôi trông cậy vào cô.”

Hiro nói. Claudia cũng mỉm cười nhạt đáp lại.

Nếu một trong hai trở nên yếu thế, họ sẽ biến thành kẻ địch. Đây là mối quan hệ cộng sinh, chỉ kéo dài chừng nào cả hai còn giá trị.

“…Mà, sao lâu thế?”

Hiro đổi chủ đề, giọng có chút trách móc.

“Tôi tưởng cô sẽ hành động sớm hơn, nhất là khi đã lén trà trộn vào đám người phản bội.”

“Lúc đó, bọn họ đang rất lơ là. Chính là thời điểm thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch.”

Claudia vừa nói vừa xoa trán, đầu lắc lia lịa như vẫn chưa hết mệt mỏi. Cô cho rằng bản thân xứng đáng được nhận huân chương khi có thể xuất hiện kịp thời trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy.

“Cậu thật là… đòi hỏi quá nhiều, Hiro-sama.”

Sau khi Hiro tiêu diệt quân Urpeth bao vây thành Sabelt, cậu lệnh cho binh lính thu lại vũ khí của kẻ địch, rồi cải trang làm kỵ binh Urpeth để lừa Lục Quốc tự đấu đá nhau, còn cài gián điệp đóng giả quý tộc trung ương để chiếm quyền chỉ huy.

“Trong 5.000 người tôi mang theo, giữ lại hậu phương 2.000. Còn lại 3.000 tham gia chiến đấu… giờ chỉ còn 1.000 sống sót nhờ cậu đấy.”

Claudia báo cáo tổn thất, nhưng không mang chút tiếc nuối. Chỉ là “quân cờ” ít đi mà thôi.

“Tôi hy vọng… họ không chết uổng phí.”

Ánh nhìn cô sắc như dao. Nhưng Hiro không định tranh cãi vô ích.

“Thế tình hình Lục Quốc sao rồi?”

Claudia nhíu mày.

“Gián điệp của tôi báo rằng… họ tiệc tùng mỗi đêm. Tinh thần rất cao sau khi tin cậu đã ‘tử trận’ lan ra.”

“Vậy là phần lớn vẫn nghĩ tôi chết thật?”

“Nhờ đạo diễn khéo léo của tôi, đúng thế. Hiro-sama giờ được coi là người đã chết.”

Cô tự khen, Hiro chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Claudia lơ đi, cầm một bản báo cáo.

“Có vẻ trong đợt tập kích của Hiro-sama, nhiều chỉ huy cấp cao đã tử trận. Hiện tại, phe Lục Quốc chia thành hai luồng: Lucia ― tổng chỉ huy Anguis và Luca ― phó tổng chỉ huy Urpeth.”

Luca muốn tiếp tục chiến đấu đến cùng, còn Lucia lại chủ trương rút về Felzen để ổn định thế trận.

Cả hai đều có lý. Còn tùy xem binh sĩ ủng hộ bên nào.

Dù vậy, Hiro không nghĩ họ sẽ chia rẽ nội bộ. Vì lòng tham là thứ không dễ đo lường.

Khi chiến công được đặt ngay trước mắt, ai cũng sẽ muốn vươn tay giành lấy.

――Vì Hiro đã gieo sẵn một “lời nói dối” hấp dẫn.

“Bọn họ đúng là múa theo nhịp của mình.”

“Nhận ra mà vẫn phải làm… mới là đau khổ nhất.”

Claudia mỉm cười, như đang thưởng thức cảnh hỗn loạn kia.

“Cậu định làm gì tiếp? Bây giờ mọi người đều nghĩ cậu đã chết. Nếu xuất hiện bất ngờ, tận dụng danh tiếng đó sẽ giúp tinh thần binh sĩ tăng cao đấy?”

“Không được. Vì hiện tại, sự phẫn nộ vì mất tôi mới là thứ nâng tinh thần quân Grantz. Nếu tôi lộ diện, sẽ phản tác dụng.”

Nếu Hiro bước ra ánh sáng lúc này, tất cả sẽ đổ sông đổ biển.

Nếu Hiro còn sống, Liz sẽ khó mà lên ngôi.

Dân chúng sẽ ca tụng Hiro. Quân sĩ sẽ tung hô rằng hậu duệ của Chiến Thần bất tử, xứng đáng làm Hoàng đế.

Hoàng đế đã chết, Thái tử và Tam Hoàng tử cũng không còn. Nhị Hoàng tử chỉ lo phía Bắc.

Còn lại — chỉ có Hiro và Lục Công chúa Liz, người được mệnh danh là hóa thân của Đệ Nhất Hoàng Đế.

Nếu Hiro còn ở lại Grantz, đất nước sẽ chia đôi.

Cho dù mang huyết thống Chiến Thần, nhưng dòng máu trị quốc là của Altius.

Nếu Hiro sống, dân chúng sẽ chia phe. Quý tộc phương Đông bị kéo vào, chính trường sẽ vỡ vụn. Nếu nội chiến bùng nổ ngay lúc này, Grantz chắc chắn sụp đổ.

(Điều đó… là thứ tuyệt đối phải tránh.)

Claudia chợt lên tiếng khi thấy Hiro chìm trong suy nghĩ.

“Nếu cậu nghĩ giống như tôi đoán… thì có hơi nghiêm trọng hóa rồi đấy.”

Hiro ngẩng lên, cười nhạt. Nhưng thực ra… cô nói đúng.

Một nghìn năm trước, phe ủng hộ Hiro và phe ủng hộ Altius từng tranh đấu.

Cậu không hề muốn dính líu tới ngai vàng. Nhưng không ai chịu nghe.

Cậu im lặng — và vô tình khiến mọi chuyện tệ hơn.

Khi chiến tranh với quỷ tộc kết thúc, người ta quay sang tàn sát lẫn nhau. Âm mưu, ám sát, đầu độc… tất cả lan rộng.

Dù Altius cố hòa giải, ngọn lửa ấy vẫn lan khắp nơi. Dân thường chịu thiệt thòi.

Có người đề xuất chế độ song vương. Chính trường rối loạn. Và Hiro… đã chọn.

Cậu đã từ bỏ vị trí đại tướng, trao lại quyền chỉ huy Ngũ Tướng của Hắc Thiên Không cho Altius, rồi lập nên một quốc gia ở cực đông vùng lãnh thổ do em gái của Altius — Rei — cai quản. Quốc gia ấy được đặt tên là Baum, một vương quốc nhỏ, nay đã trở thành thánh địa hành hương, nơi các vương linh cư ngụ.

Tất nhiên, đã từng có rất nhiều người bất mãn vì Hiro từ bỏ thân phận một cách quá dễ dàng, nhưng mọi chuyện đã được xoa dịu khi Thánh nữ — Nhị Công chúa quyết định nương náu bên cạnh cậu.

(Chuyện đó… tuyệt đối không được lặp lại.)

Hiro không phải người của thế giới này.

Một kẻ như cậu không thể gánh vác quốc gia lâu dài. Vì vậy, lần này cậu chọn giải quyết từ trong bóng tối.

(Mình có thể nghỉ ngơi một chút không…? Không. Còn một “sự thật” phía sau cần đối mặt.)

Ánh sáng càng mạnh, bóng tối càng dày.

Nếu “bóng tối” ẩn sau vinh quang nhà Grantz bùng lên… không ai đoán được kết cục.

Trước khi điều đó xảy ra, cần ổn định nền móng — dù có phải dùng đến vũ lực.

Hiro thở dài.

“Có thứ gì có thể che mặt không?”

Cần một vật dùng lâu dài, giúp ẩn giấu thân phận.

Claudia khoanh tay suy nghĩ, rồi gật đầu nhẹ.

“Tôi nhớ có một vật dùng trong nghi lễ… Cậu đợi chút, tôi đi lấy.”

Nói xong, cô rời khỏi phòng.

Chờ cho đến khi cô đi xa, Hiro kéo chiếc bàn lại gần.

Từ trong túi áo choàng Hắc Trà Công Chúa, cậu lấy ra một hộp sọ người, đặt lên bàn. Rồi lấy thêm vài viên ma thạch, bày ra xung quanh.

“…Chẳng mấy chốc, Hắc Tử Thôn sẽ hành động.”

Lời thì thầm trầm thấp, đặc sệt hận thù vang lên.

“Cuối cùng… mình cũng có thể nắm được nó.”

Có một điều Hiro chưa nói với Claudia.

Không chỉ để lấy được Nguyên Thạch.

Không chỉ để củng cố Grantz.

――Mà là… vì lý do thực sự.

Cậu đập mạnh tay xuống bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc sọ.

“Di sản của cậu… vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Làm sao tôi có thể làm ngơ chứ?”

Tác động của nó đã dần xuất hiện. Lời nguyền trên thân xác cậu… đang từ từ ăn mòn.

“…Lần này, mình sẽ không thất bại.”

Ngay cả một hạt bụi… cũng không được phép sót lại.

Nhờ Nguyên Thạch, cậu đã ẩn thân. Hắc Tử Thôn không thể cảm nhận được Hiro. Chúng tưởng rằng cậu đã chết.

“Ra mặt đi…”

Những viên ma thạch phát sáng kỳ dị, chiếu rọi gương mặt Hiro. Đôi mắt rực lửa căm hận ― vẫn không rời khỏi hộp sọ ấy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

bom to quá trans ới
Xem thêm