Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 1: Bánh Răng Bắt Đầu Loạn Nhịp (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,267 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Trời vừa hửng sáng ― ánh mặt trời chỉ mới ló dạng, những rìa trời vẫn còn mờ ảo như làn khói mỏng.

Sương sớm bao phủ khắp không gian, khiến cả thành phố như đang chìm sâu dưới đáy nước.

Mặc dù mặt đất bị sương che khuất, nhưng phía xa về hướng Đông, dãy núi Glaozarm hùng vĩ vẫn hiện lên rõ rệt dưới ánh sáng se lạnh của buổi sớm mai, tuyết trắng tích tụ trên đỉnh phản chiếu lấp lánh.

Giữa thế giới mộng ảo phủ trắng sương ấy, một âm thanh chói tai vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

Tiếng động ấy rợn người, vang dội xuyên qua tầng không, rung chuyển cả không gian xa xăm.

Một cơn bão kim loại cuồng nộ khuấy động bầu trời thần thánh.

Bên dưới bầu trời xanh thẳm, nơi bí ẩn và hỗn loạn đan xen, một đô thị đồ sộ mang tên xa hoa và huy hoàng đang nằm uy nghiêm như một con thú lớn nghỉ ngơi.

Đó là Cladius, thủ đô của Đế quốc Grantz, hay còn được biết đến với cái tên: Đại Hoàng Đô.

Một trong những thành phố cổ xưa nhất thế giới, vẫn sừng sững sau cả ngàn năm lịch sử.

Lấy cung điện tráng lệ Venetian làm trung tâm, thành phố được bao quanh bởi phong cảnh hữu tình và những bức tường kiên cố.

Tại cổng chính ― nơi được gọi là Đại Môn ― hơn 100.000 binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề.

Chính nơi đây là nguồn cơn của âm thanh kỳ dị ấy, và cũng là lý do cho bầu không khí căng thẳng buổi sớm hôm nay.

Vì vậy, hôm nay, khái niệm "yên tĩnh" không còn tồn tại ― Đại Hoàng Đô tràn ngập những âm thanh vượt ngoài mức bình thường.

Tất cả bắt đầu từ một tiếng hô.

“Chiến Thần!!”

Không rõ ai là người hô đầu tiên. Thế nhưng, ý chí trong tiếng gào vang ấy là thật, tràn đầy đau thương chân thành.

“Chiến Thần! Chiến Thần!!”

Làn hơi nóng cuốn bay sương mù lan ra nhanh chóng.

Một người hô, rồi hai, ba… rồi mười, rồi trăm. Từ một tiếng gọi đơn độc, nó biến thành bản hợp xướng rung chuyển cả đất trời.

“Chiến Thần!! Chiến Thần!! Chiến Thần!! Chiến Thần!!”

Trời lạnh buốt đến tê tái, nhưng cơn giận chưa từng nguội ấy vẫn bùng lên cuồn cuộn trên bầu trời.

“Phục thù! Phục thù!”

Trước sức nặng khủng khiếp của những tiếng gào thét giận dữ, cả trời xanh dường như cũng phải nhường bước. Không khí bị xé toạc, mây bị những tiếng gầm phẫn nộ đập tan.

“Phục thù! Phục thù! Phục thù! Phục thù!”

Tiếng gào tiếp diễn, những hồi trống trận dội lên như hồi đáp.

“Đây là cuộc chiến phục thù! Hãy giáng búa thịnh nộ của ta lên Lục Quốc!”

Từng binh sĩ dùng kiếm đập vào khiên, sương mù bám trên vũ khí bắn tung thành từng giọt li ti. Những giọt nước ấy phản chiếu khuôn mặt uất hận của những người đang dậm chân vì giận dữ.

“Các người! Đây là lúc nên dâng lời cầu nguyện trong im lặng!”

Không chịu nổi cảnh tượng hỗn loạn, một sĩ quan cấp trên hét lên ngăn cản, nhưng làn sóng phẫn nộ vẫn tiếp tục. Ngược lại, lửa giận chỉ càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.

“Gầm lên vì nỗi đau! Gầm lên vì bi thương!”

Ngày 8 tháng 3, năm 1024 theo Lịch Đế Quốc.

Vào ngày này, một tin chấn động đã giáng xuống Đế quốc Grantz hùng mạnh.

Đệ tứ Hoàng tử, Hiro Schwartz, đã tử trận tại đồng bằng Larix ở phía tây.

Dân chúng rơi lệ, binh sĩ gào thét trong cơn giận, và tinh thần quốc gia rơi xuống đáy vực.

“Hỡi Tinh Linh Vương! Hãy nghe lời khẩn cầu giận dữ này! Hãy ôm lấy nỗi đau của chúng con và xoa dịu nó!”

Hàng loạt chiến kỳ được giương cao, bụi đất tung lên theo bước chân. Những người cầm cờ xuyên qua hàng quân, giương cao “Chiến Kỳ Sư Tử” giữa bầu trời.

“Mười hai thần Grantz vĩ đại! Xin hãy soi sáng con đường của chúng con, xua tan bóng tối!”

Đế quốc Grantz, bá chủ lục địa Trung Tâm suốt một ngàn năm, đang chìm trong hỗn loạn.

Hai tháng đã trôi qua kể từ khi Lục Quốc, lực lượng kiểm soát vùng Krim ở rìa phía tây lục địa, phát động xâm lược.

Mối đe dọa ngày một lớn, thiệt hại không sao đo đếm.

Trước hết, người dân mất nhà cửa, làn sóng tị nạn tràn lan, nạn cướp bóc và quái vật hoành hành khiến an ninh sụp đổ.

Thứ hai, hai trong số năm Đại Tướng Quốc ― những biểu tượng của quốc gia ― đã ngã xuống, khiến sức mạnh quân sự suy yếu.

Thứ ba, hoàng đế cùng nhiều thành viên hoàng tộc lần lượt băng hà, khiến trung tâm quyền lực tê liệt.

Thế nhưng, bất chấp những tổn thất ấy, Đế quốc Grantz vẫn chưa thể phản công. Với lãnh thổ rộng lớn, họ buộc phải phòng thủ trong thế bị động.

“Hãy để thiên mệnh trừng phạt Lục Quốc! Hãy để lôi đình giáng xuống đầu bọn chúng!”

Cơn giận của binh lính không chỉ nhắm vào kẻ thù, mà còn nhắm vào giới quý tộc im lặng không hành động.

“Chiến tranh phục thù chống lại Lục Quốc! Xin Hoàng đế vinh quang hãy phát động đại chiến!”

Binh sĩ tiếp tục gào thét, hướng ánh mắt đầy căm phẫn về phía Đại Hoàng Đô.

Đến lúc này, màn sương mù bao phủ cả khu vực đã tan biến.

Mặt trời dần ló rạng giữa những đám mây, phô bày vẻ đẹp thường nhật của Đại Hoàng Đô. Nhưng bầu không khí quanh nơi này dường như đang ngột ngạt, nặng nề.

Do ảnh hưởng từ tin dữ, hay là do ý trời thấu hiểu lòng người, chẳng ai có thể lý giải nổi.

Sau khi vượt qua Đại Môn, con đường trung tâm mở ra đón khách. Nhưng vì Lục Quốc xâm lược, tất cả thương nhân đã rời thành. Dù không hoàn toàn hoang vắng, nhưng cảnh thịnh vượng xưa đã không còn, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng hiu quạnh.

Vẫn còn vài người mở quầy, thế nhưng trái ngược với binh sĩ ngoài cổng, họ chỉ lặng lẽ cầu nguyện, thậm chí bỏ luôn khí chất vốn có của dân buôn.

Ánh mắt mọi người hướng đến hai bên đường nơi đặt tượng của Mười hai vị thần Grantz vĩ đại. Nổi bật nhất là tượng “Chiến Thần” ― hình tượng của “Song Hắc Anh Hùng Vương” và “Đệ Nhị Hoàng Đế”, người khai sáng nền móng Đế quốc Grantz.

“Hỡi Chiến Thần… xin hãy mang linh hồn của Hoàng tử Hiro trở về…”

Dân chúng quỳ xuống trước bức tượng Chiến Thần, tụ tập quanh đó.

Dù mùa xuân đã gần kề, nhưng cái lạnh vẫn chưa nguôi.

Hơi thở của họ trắng xoá, đôi tay lạnh đến cứng đờ không nhúc nhích được. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy rét buốt. Nhưng con đường trung tâm vẫn tràn đầy người quỳ gối, khẩn cầu trong im lặng.

Không ai đau đớn la hét, nhưng đôi mắt ai cũng đẫm lệ.

Cách đó không xa, tượng “Nữ Thần Sắc Đẹp” cũng đứng sừng sững. Là vị thần duy nhất trong Mười hai vị không phải hoàng đế, nhưng lại là trụ cột tinh thần không thể thiếu.

Dưới chân tượng, dân chúng cũng dang tay cầu khẩn, cúi mình trước thần linh.

“Làm ơn… thưa Điện hạ Hiro... đệ nhất Tư tế Công chúa... làm ơn, làm ơn.”

Một số người đang cầu nguyện trước các vị thần.

“Bọn họ đang làm gì vậy? Nghe nói Hiro Điện hạ chỉ dẫn theo bốn vạn quân thôi mà!”

“Đế quốc Grantz toàn một lũ bất tài! Gửi cậu ấy vào trận chiến liều lĩnh như thế thì còn gì là lương tâm!”

“Ngay cả dân thường cũng hiểu hoàng đế đang nghĩ cái quái gì…”

Một bộ phận dân chúng chẳng buồn che giấu sự bất mãn với hoàng thất Grantz, công khai trút giận vào hoàng cung.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung, một cuộc họp quân sự khẩn cấp đang chuẩn bị được tổ chức.

“...Nỗi bất an của dân chúng ngày càng tăng lên, phải không?”

Một người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ dõi mắt nhìn về phía thành phố, ánh nhìn phủ một tầng u ám trên gương mặt xinh đẹp như ngọc. Các quý tộc cấp cao tụ tập trong căn phòng ― khuôn mặt ai nấy đều nặng trĩu, không khí trầm lặng phủ lên như khói than u sầu.

(Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi…)

Cái chết của một chàng trai đang độ tuổi sung mãn luôn là một cú sốc lớn. Gian tiền sảnh chìm trong bầu không khí tang tóc, những tiếng thở dài thê lương như rên rỉ.

Người phụ nữ ấy khẽ thở ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị.

“Vậy thì, ta tuyên bố khai mạc hội đồng chiến sự.”

Cô tuyên bố bằng chất giọng nghiêm nghị ― Myste Cagliara Rosa von Kelheit.

Một nữ nhân sở hữu vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc, mang theo khí chất kiêu kỳ của một đại quý tộc đứng đầu gia tộc Kelheit. Ánh nhìn màu lam ánh lên niềm tự tin bất khuất, cùng sự kiêu hãnh không giấu giếm với thân phận của mình.

Thế nhưng giờ đây, sự sắc sảo đó đã mờ đi. Trên gương mặt xinh đẹp kia chỉ còn lại sự mỏi mệt.

“Các lực lượng được triệu tập từ khắp nơi đều đã vào vị trí. Giờ chúng ta cần xác định thời điểm xuất binh…”

Nói xong, Rosa quan sát sắc mặt các vị quý tộc xung quanh, đôi mắt xanh lam dừng lại ở một người đàn ông có thân hình gầy gò, làn da tái nhợt, trông thiếu sức sống.

“Nhưng trước hết, ta có một câu hỏi.”

Thủ tướng Gils giơ tay phải lên, tay áo bên trái lắc nhẹ theo chuyển động.

Rosa không nói gì, ra hiệu mời ông tiếp tục.

“Ta không thấy Celia Estrella Điện hạ. Cô ấy hiện giờ đang làm gì?”

Nghe đến đây, những quý tộc khác bắt đầu nhìn quanh phòng với vẻ tò mò.

Lúc hoàng đế và các hoàng tử khác còn sống, chẳng ai mảy may để ý đến sự hiện diện của Liz. Thế nhưng, trong các buổi họp trọng đại thế này, cô luôn có mặt rất đúng lúc. Chính điều đó khiến Rosa không khỏi chau mày.

“Có vẻ như sức khỏe cô ấy không tốt. Ta đã cho phép cô ấy nghỉ ngơi trong hôm nay.”

Rosa trả lời, cố giữ giọng điềm tĩnh để không ai nhận ra điều cô đang giấu trong lòng.

Câu trả lời ấy khiến Thủ tướng Gils khẽ nghiêng đầu, tỏ rõ sự nghi ngờ.

“Cô ấy vẫn ổn chứ? Với tư cách là tổng chỉ huy, cô ấy là người phải dẫn binh tiêu diệt Lục Quốc đấy.”

“Không vấn đề gì cả.”

“Vậy thì… được rồi.”

Gils ngậm miệng lại sau câu trả lời dứt khoát.

Không có dấu hiệu nào cho thấy các quý tộc sẽ truy vấn thêm. Họ cũng chẳng muốn gây ấn tượng xấu với Liz bằng những lời phàn nàn lúc này.

“Thái y đã khám rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi, cô ấy sẽ sớm bình phục.”

Rosa cố giữ vẻ điềm tĩnh nhất có thể, nhưng sự lo lắng trong lòng cô ngày một lớn dần. Cô không biết liệu Liz có thể ra trận được hay không.

(Mình vẫn nghĩ... tình yêu, tình cảm... vẫn còn quá sớm đối với Liz…)

Ngay sau khi nghe tin Hiro tử trận, Liz đã sốc đến mức thở gấp không kiểm soát.

Rosa đã cố gắng trấn an cô, nhưng vô ích. Liz hoảng loạn đến nỗi tự đập đầu mình và ngất lịm. Theo lời thái y, việc cô chưa tỉnh lại là do cú sốc tinh thần quá lớn.

(Trong trường hợp đó… mình sẽ phải nghĩ đến các phương án khác, như dùng người đóng giả…)

Hiện tại, Aura và Skaaha đang chăm sóc Liz tại dinh thự của gia tộc Kelheit.

Hơn ai hết, Rosa hiểu được cảm xúc của Liz. Chính cô cũng muốn gào thét, muốn òa khóc.

(Nhưng… vị trí của mình không cho phép điều đó…)

Rồi đây, Liz sẽ buộc phải rũ bỏ đau thương. Nơi mà cô đang hướng tới… không cho phép cô bước đi với những cảm xúc non nớt như hiện tại.

Chính vì thế, Rosa buộc phải dành cho cô ấy một chút thời gian… ít nhất là lúc này…

(Liz… cứ khóc đi, cứ buồn đi. Vì rồi em sẽ không thể làm thế nữa đâu…)

Ánh mắt Rosa rơi xuống bên hông. Cô nắm chặt chuôi thanh Sư Vương Kiếm ― món vũ khí mà Hiro đã trao cho cô trước khi ra đi ― rồi khẽ thở ra.

(Cậu thật đáng ghét…)

Thầm thì trong lòng, Rosa lại quay ánh mắt về phía những người đang có mặt.

“Như ta đã nói lúc nãy, khi nào thì chúng ta nên xuất binh?”

“Ta cho rằng ngày mai là thích hợp. Không thể kìm chân binh sĩ thêm nữa. Trì hoãn thì chỉ khiến tình hình tệ hơn.”

Rosa phản ứng với lời Thủ tướng Gils, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không thể dời sang hai ngày nữa sao?”

Các quý tộc khác hừ mũi bày tỏ sự không hài lòng. Bởi lẽ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chẳng có lý do gì để trì hoãn thêm.

Tuy nhiên, nếu không biết lúc nào Liz tỉnh lại, thì việc ra trận vào ngày mai là quá nguy hiểm. Hơn nữa, nếu cần dùng người đóng thế, họ càng cần thời gian để chuẩn bị.

Chính vì vậy ― trong khi vẫn giấu kín lý do thật sự ― Rosa viện thêm một lý do khác.

“Thực ra, ta đang đợi một bức thư từ Nữ hoàng Claudia.”

“Ý cô là từ Vương quốc Levering…?”

“Phải. Trong bức thư trước, cô ấy nói rằng trong doanh trại của Lục Quốc đang xảy ra điều gì đó. Bức thư tiếp theo chắc chắn sẽ có thông tin cụ thể.”

Nghe Rosa giải thích, một quý tộc phương Bắc lên tiếng.

“Vậy Nữ hoàng Claudia đang làm gì vậy?”

Ai trong phòng cũng biết bà ấy đã khẩn cấp đưa quân tiếp viện. Thế nhưng, thay vì dừng chân tại Đại Hoàng Đô, đội quân ấy lại đi lạc hướng và biến mất.

“Có vẻ như Nữ hoàng Claudia đang trực tiếp dẫn quân tiến về phía Tây để đối đầu với Lục Quốc.”

“Cái gì!? Sao có thể để chuyện đó xảy ra được?”

“Phải đấy! Đây là Đế quốc Grantz, không phải sân sau của Levering! Bọn quỷ tộc đó đang làm càn!”

“Chúng không biết thân biết phận là gì à? Phải lập tức gửi thư phản đối!”

Một người bùng nổ cảm xúc, kéo theo các quý tộc khác đồng loạt buông lời chỉ trích. Dù đã trôi qua ngàn năm, nhưng nỗi sợ dành cho chủng tộc yêu tộc vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong lòng người.

Huống hồ, việc họ ngang nhiên hành sự trong lãnh thổ Đế quốc khiến các quý tộc càng thêm lo lắng.

“Ta hiểu cảm giác của các vị, nhưng… bây giờ chưa phải lúc.”

Giọng nói trầm tĩnh đầy uy nghiêm vang lên từ Thủ tướng Gils. Ông có phần phiền muộn trước sự nông nổi của các quý tộc khi phản ứng chỉ vì định kiến.

“Trên hết, quyền hành động tự do cho họ là do Đệ tứ Hoàng tử Hiro và Đệ nhị Hoàng tử Selene sắp đặt. Chúng ta không thể tự tiện bác bỏ.”

Dù người ban đặc quyền ấy đã tử trận, nhưng đổ lỗi vào Hiro lúc này chỉ khiến dân chúng thêm phẫn nộ. Còn Selene, người kia không hề góp mặt trong hội nghị, cũng không cùng họ tham chiến. Chỉ cần chạm tới tên của một trong hai người, bọn họ sẽ tự tạo ra hàng tá kẻ thù, điều chẳng quý tộc nào muốn.

Thủ tướng Gils quan sát bầu không khí đang lắng xuống, rồi quay sang Rosa.

“Vậy… bức thư đó sẽ đến vào ngày mai hay ngày mốt?”

Rosa gật đầu chắc nịch.

“Rất có thể, tùy vào nội dung thư mà chúng ta sẽ phải điều chỉnh kế hoạch. Tốt nhất là nên xuất quân sau hai ngày.”

Các quý tộc gật đầu tán thành.

Sau khi xác nhận không ai phản đối, Thủ tướng Gils tiếp lời.

“Còn về cái chết của Điện hạ Hiro, có vẻ Lục Quốc đang lan truyền rất rộng…”

“Tin đó có đáng tin không?”

Một quý tộc phương Nam hỏi.

Thủ tướng Gils đáp.

“Có khả năng là tin giả từ phía Lục Quốc, nhưng từ lúc đó đến nay, không ai nhận được tin gì từ Hiro Điện hạ. Ta e rằng… khả năng cậu ấy thực sự đã hy sinh là rất cao.”

“Phải rồi… không nên hy vọng quá nhiều.”

Vị quý tộc phương Nam thở dài não nề ― người bên cạnh, một nam quý tộc có vẻ ngoài điển trai, tiếp lời.

“Cũng chính vì vậy mà dân chúng đang chỉ trích quân đội dữ dội. Nỗi bất mãn trong nước đang tích tụ, chẳng biết khi nào sẽ bùng phát. Hơn nữa, chuỗi thất bại từ giới quý tộc trung ương đã khiến quyền lực triều đình sụt giảm nghiêm trọng.”

“Ngài nói đúng. Sự bất ổn trong dân chúng thực sự là vấn đề cần lo ngại.”

Người tiếp lời không phải Thủ tướng Gils.

Mà là Vetu, tộc trưởng của gia tộc Muzuk ― một trong Ngũ Đại Quý Tộc đứng đầu miền Nam.

“Đã đến lúc phải nghĩ cách chuyển hướng bất mãn, đảm bảo cho guồng máy quốc gia tiếp tục vận hành ổn định.”

Giọng nói của ông ta đầy tự tin, không chút nghi ngờ vào quan điểm của mình.

Thủ tướng Gils cau mày, ra mặt khó chịu, nhún vai rõ rệt.

“Vetu-sama… chẳng phải điều cần làm ngay bây giờ là tiêu diệt Lục Quốc đang hoành hành ở phương Tây sao?”

“Thủ tướng Gils, xin hỏi tại sao lại như vậy?”

“Chẳng cần phải hỏi. Thực tế là Lục Quốc đang tàn phá phương Tây. Nếu không chặn đứng được chúng, sự tồn vong của Đế quốc Grantz sẽ bị đe dọa. Sự bất mãn của dân chúng chỉ là thứ yếu.”

“Ngài đang nói gì vậy chứ…”

Vetu nhún vai, ra chiều khinh thường.

“Nếu chúng ta sẽ xuất binh sau hai ngày nữa, ít nhất cũng nên xoa dịu phần nào sự phẫn nộ của người dân.”

“Nếu không tiêu diệt Lục Quốc, thì hòa bình sẽ không bao giờ tới. Dân chúng phải học cách chịu đựng một chút.”

“Không… chỉ có duy nhất một cách để làm dịu lòng dân…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận