[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]
Chương 199: Sai lầm của Hikaru
11 Bình luận - Độ dài: 5,250 từ - Cập nhật:
Duck: Hết quà rồi nghỉ lễ rồi, hẹ hẹ :D Chương nào cũng 5k từ thế này có phải là yêu không? Cứ phải 8k-9k từ hành nhau làm gì :D
Cơ mà cũng cuốn thật, kiểu cứ tò mò xem diễn biến về sau nó thế nào ấy (đọc tiêu đề chương này cũng đủ hiểu rồi nhỉ), cộng thêm sự ủng hộ của mọi người nữa thì dài ngắn gì cũng chơi hết :3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans đẹp trai nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Ngày làm yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố đã đến. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi thì hiện giờ Akira đang đợi Hikaru dưới sảnh tầng một của toà nhà Kugama.
Để phục vụ cho yêu cầu lần này, Akira đã mua thêm hai khẩu LEO phức hợp nâng cấp. Tổng cộng bây giờ cậu đang có bốn khẩu LEO cùng với pháo laze AF. Tất cả đều được cất gọn bên trong những chiếc hộp đặt dưới chân cậu.
Sắp tới Akira sẽ đi vào Trung khu. Dù ở bên trong bức tường vẫn có thể mặc đồ gia cường nhưng việc mang theo súng thì không được phép. Nói chính xác hơn thì Akira chưa có giấy phép để làm vậy.
Hôm nay sảnh chờ cũng đông đúc Thợ săn như mọi khi. Nhưng khác với lần gần nhất tới đây, giờ Akira không còn thu hút nhiều ánh nhìn như trước nữa. Lý do là bởi Thành phố Kugamayama đã mời rất nhiều đội Thợ săn hạng cao từ các Thành phố khác tới để chuẩn bị cho chiến dịch tấn công Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara. Vì thế nên việc bắt gặp Thợ săn cấp cao ở đây cũng không còn là chuyện hiếm.
Akira hơi hụt hẫng vì bản thân không còn được chú ý, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
[Nghe nói Thợ săn cấp cao từ các Thành phố khác đã đổ về đây khá nhiều rồi, có vẻ tin đồn là thật nhỉ.]
Đứng bên cạnh Akira, Alpha vẫn nở nụ cười tươi như mọi khi.
[Đúng vậy. Giờ đang là thời kỳ Đại Lưu Thông mà. Dường như bọn họ đã tới từ những nơi rất xa, chắc phần lớn trong số đó cũng đã sử dụng chính mấy chiếc xe vận chuyên liên Thành phố mà Akira sắp hộ tống đấy.]
Nghe vậy, Akira cũng hướng ánh mắt theo Alpha. Ở đó, cậu thấy một Thợ săn đang mặc bộ đồ gia cường trông chẳng khác gì đồ bơi và khoác bên ngoài là một chiếc áo có thiết kế rõ ràng là không thể kéo khoá lên được.
[...Vũ khí kiểu Cựu thế giới với nhiều đầu nhọn thế kia thì chắc đó là một Thợ săn đến từ tận phía Đông rồi nhỉ.]
[Ừ. Không chừng những trang bị đấy không chỉ mang phong cách của Cựu thế giới đâu mà nó thực sự là đồ của Cựu thế giới cũng nên.]
[Trang bị của Cựu thế giới sao. Nếu đã có đồ tốt như thế thì chắc sức mạnh của họ cũng rất đáng nể. Hàng đống người như thế tới đây thì bảo sao tôi chẳng còn nổi bật như trước nữa.]
Akira, người từng lập được chiến công vang dội trong trận chiến tiêu diệt những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc, dù chỉ là tạm thời nhưng cậu cũng đã đứng trên đỉnh cao trong giới Thợ săn của Thành phố Kugamayama. Khi dòng người Thợ săn từ phía Đông đổ về đây thì Akira hiện giờ chỉ còn được xếp vào hàng những kẻ mạnh ở mức "khá" trong Thành phố mà thôi.
“Mình vẫn còn thua xa.”
Akira thầm nghĩ, đồng thời cảm nhận sâu sắc về sự rộng lớn của khu vực phía Đông.
Đúng giờ hẹn, Hikaru xuất hiện.
“Akira. Xin lỗi vì đã để cậu đợi. Lối này.”
Akira đi theo Hikaru và vào lối dẫn bên trong bức tường. Trên đường đi, Hikaru bắt chuyện và nhắc đến người Thợ săn mà lúc nãy Akira để ý.
“Vừa nãy tôi thấy một Thợ săn ăn mặc kỳ lạ lắm, chắc đó là người đã hoạt động khá lâu ở khu vực phía Đông rồi nhỉ?”
“Khả năng là vậy. Tôi nghe nói mấy Thợ săn ăn mặc kiểu đó chỉ để hù doạ người khác thôi, cơ mà trường hợp này trông không phải thế đâu, chắc trang bị của họ cũng cực kỳ mạnh đấy.”
Dù mang nguồn sức mạnh lớn đến khó tin, nhưng đôi khi trang bị sản xuất từ thời Cựu thế giới cũng có những thiết kế trông chẳng khác gì trò đùa. Vì thế nên nếu không có thông tin từ trước mà mới thấy lần đầu thì người ta sẽ mang cảm giác rằng dường như ai đó đang định lao vào vùng đất hoang đầy nguy hiểm, nơi trú ngụ của vô số quái vật mạnh mẽ chỉ với khẩu súng lục và một bộ đồ bơi.
Tuy vậy, trang bị của Cựu thế giới đủ mạnh để thực sự cho phép con người làm điều đó một cách an toàn và tỉnh táo. Dù là trang bị sản xuất ở thời hiện đại đi chăng nữa thì phần lớn đồ nghề của Thợ săn cấp cao đều dựa trên công nghệ của Cựu thế giới và mang hiệu suất tương đương.
Chính vì thế nên cũng có những thành phần sử dụng các bộ trang bị rẻ tiền trông giống đồ của Cựu thế giới để hù hoạ. Có kẻ còn xem thường việc này vì nghĩ rằng nó chỉ có tác dụng với con người, tuy nhiên trên thực tế thì nó cũng thường rất hiệu quả với các loài quái vật, những sinh vật đánh giá sức mạnh kẻ địch qua thông tin nhận về từ thị giác, nên hiệu quả nguỵ trang của các thiết bị này là không thể xem thường.
Và với Akira hiện giờ, cậu đã đủ khả năng phân biệt được đâu là đồ thật, đâu chỉ là đồ để doạ.
“Hikaru. Các Thợ săn cấp cao đó đã tới đông như vậy rồi à?”
“Ừ. Nhờ thế nên việc chinh phục tàn tích Kuzusuhara cũng sẽ tiến triển nhanh hơn, chuyện tốt cả thôi. Cơ mà nếu số người ăn mặc kiểu đó ngày càng nhiều lên thì lại thành vấn đề đấy.”
Hikaru vừa cười vừa mỉm cười đùa cợt hướng về phía Akira.
“Akira, nếu sau này đủ khả năng mua được trang bị xịn hơn thì cậu cũng định mặc mấy bộ đồ kiểu ấy à?”
“Không, cái đó thì... hơi quá rồi. Nếu cùng hiệu suất thì tôi sẽ chọn cái nào trông bình thường thôi.”
“Thế nếu có bộ đồ hiệu suất ngang bằng nhưng lại cực kỳ rẻ thì sao?”
“...Còn tuỳ xem cái hiệu suất đấy như nào nữa.”
“Ồ, đúng là Thợ săn thực thụ có khác.”
Hikaru mỉm cười vui vẻ, còn Akira thì chỉ biết cười khổ đáp lại.
Dù là đồ bơi, đồng phục hầu gái hay thỏ Bunny đi chăng nữa, nếu mặc chúng mà vẫn có thể quét sạch lũ quái vật, có thể chiến đấu an toàn mà không phải liều lĩnh đánh cược mạng sống thì họ vẫn sẽ mặc chúng. Đó chính là bản chất của Thợ săn.
Lựa chọn giữa vẻ bề ngoài hay tính mạng, kẻ chọn sai sẽ không bao giờ có thể tồn tại ở vùng đất hoang. Việc những trang bị mang phong cách của Cựu thế giới với thiết kế táo bạo được các Thợ săn mặc lên người cũng xuất phát từ hoàn cảnh đó.
Vừa tán gẫu vừa bước đi, Akira đã vượt qua ranh giới giữa khu vực hạ cấp và khu vực trung cấp. Cậu đi qua hành lang được canh gác bởi lính canh mang trang bị khác hẳn với bảo vệ bên ngoài kia, và khi tiếp tục tiến thêm một đoạn nữa thì Hikaru bước lên trước mặt Akira và mỉm cười đắc ý.
“Akira, chào mừng cậu đến với Trung khu.”
Trước đây, mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên, Akira đã từng cảm thấy sợ hãi trước bức tường này, nhưng cậu cũng từng mơ mộng rằng một ngày nào đó bản thân sẽ vượt qua sự đồ sộ ấy.
Và giờ đây, cậu đã thực sự đặt chân tới nơi đó.
------
Sau khi bước vào Trung khu, Akira và Hikaru lên chiếc xe mà cô đã chuẩn bị trước để tới bến đỗ của xe vận chuyển liên Thành phố.
Bên trong chiếc xe tự hành không buồng lái, Akira lặng lẽ ngắm nhìn cảnh quan của Trung khu.
Đối diện với Akira, Hikaru ngồi đó quan sát cậu với vẻ hơi thất vọng.
Cảnh tượng đầu tiên mà những người đi qua toà nhà Kugama và bước vào Trung khu nhìn thấy là một khu phố đẹp đến mức không nơi nào bên ngoài bức tường có thể sánh được. Đó là một cảnh quan được xây dựng và tính toán kỹ lưỡng nhằm nhấn mạnh với bất cứ ai rằng nơi đây hoàn toàn khác biệt so với thế giới ngoài kia.
Phần lớn những người lần đầu đặt chân tới Trung khu đều bị choáng ngợp bởi sự khác biệt quá lớn ấy, có người ngạc nhiên, số khác thì thán phục, thậm chí là bất giác chùn bước và cảm thấy hơi căng thẳng. Cũng có kẻ nảy sinh lòng tự hào rằng bản thân đã trở thành người có đủ tư cách để tới một nơi như thế.
Hikaru cũng mong chờ rằng Akira sẽ có phản ứng tương tự. Cô muốn khoe khoang với cậu về nơi tuyệt vời mà mình đang sống.
Thế nhưng thứ nhận về lại khiến Hikaru không khỏi thất vọng. Không phải là hoàn toàn không có cảm xúc, nhưng phản ứng của Akira chỉ dừng lại ở mức “Ồ, trông hơi lạ nhỉ” mà thôi, nó nhẹ nhàng tới nỗi không thể thoả mãn sự mong chờ của Hikaru.
Dù trong lòng đang hơi bất mãn, nhưng Hikaru vẫn nở nụ cười kèm theo nét mặt thoáng lộ chút tâm trạng khi cô nói với Akira.
“Tôi có chút hụt hẫng đấy. Cảnh quan của Trung khu tầm thường quá với cậu sao Akira?”
“Hả? Đâu, làm gì có chuyện đó? Tôi thấy bên trong bức tường này khác hẳn với bên ngoài mà. Thậm chí tôi còn chẳng thấy cái xe nào không có buồng lái giống thế này ở ngoài kia bao giờ cả.”
Hikaru không thể hài lòng với phản ứng đó. Cô vẫn muốn Akira công nhận rằng Trung khu thực sự vượt trội hơn khu hạ cấp. Vì thế nên cô vừa suy nghĩ xem còn điểm khác biệt nào nữa không, vừa bông đùa nói quá.
“Không chỉ có cảnh quan thôi đâu. Bên trong với bên ngoài bức tường còn khác nhau nhiều thứ lắm. Nghe nhé! Ở Trung khu này ấy! Nếu có ai bị giết trên đường phố thì hung thủ sẽ bị bắt ngay lập tức, động cơ gây án cũng sẽ được điều tra cặn kẽ rồi sau đó bị đưa ra xét xử tại toà. Và tuỳ theo tội trạng thì hắn có thể ngồi ăn cơm tù như chơi luôn! Tuyệt vời không?”
“Ồ! Tuyệt thật đấy! Quả nhiên bên trong bức tường đúng là khác hẳn nhỉ!”
Akira tỏ ra vô cùng ngạc nhiên theo kiểu phóng đại đến mức khiến Hikaru cũng phải bất ngờ.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng Akira không phải đang cố tình phối hợp với cô, mà cậu thực sự rất ngạc nhiên. Dù không hoàn toàn giống như mong đợi, nhưng phản ứng đó cũng đủ khiến Hikaru hài lòng.
(Chỉ vậy thôi mà đã ngạc nhiên đến mức này... Quả nhiên an ninh ngoài đấy tệ hại thật.)
Chính vì biết rõ điều đó nên Akira mới phản ứng mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy, Hikaru thầm cảm thấy biết ơn khi bản thân cô đang sống ở một nơi an toàn và tuyệt vời.
Bến đón trả khách dành cho xe vận chuyển liên Thành phố ở Trung khu được thiết kế giống như một cái cảng lớn, giúp tiếp nhận các phương tiện khổng lồ ngang với những chiếc tàu chở hàng. Dễ thấy xung quanh có nhiều xe tải lớn đang vận chuyển hàng hoá. Bánh xe của chúng còn to hơn cả Akira.
Xe vận chuyển liên Thành phố đang đậu ở bến thậm chí còn lớn đến mức khiến những chiếc xe tải xung quanh nó trông như đồ chơi. Khi vừa tới bến, Akira phải thốt lên đầy kinh ngạc trước kích thước vượt ngoài sức tưởng tượng, đến mức cậu còn hơi bối rối khi cảm nhận về khoảng cách giữa bản thân và chiếc xe đó.
“To thật đấy...! Nó có thể lớn tới mức này sao?”
Một lần nữa thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Akira, Hikaru mỉm cười thích thú.
“Cũng phải thôi, vì đây là xe vận chuyển liên Thành phố mà. Hơn nữa, chiếc Gigantes III này được thiết kế để di chuyển tới tận Thành phố Zegelt đấy, thế nên kích thước lớn như thế là chuyện đương nhiên.”
“Ra vậy. Cơ mà nếu thứ to đùng này chạy qua vùng đất hoang thì đám quái vật có kéo cả đàn tới cũng chẳng có gì lạ. Thảo nào mới cần dọn bớt chúng trước.”
“Đúng vậy. Nào, ta vào thôi.”
Akira và Hikaru bước lên chiếc Gigantes III bằng cầu thang từ bến rồi hướng thẳng tới phòng khách, nơi Akira sẽ ở lại.
Căn phòng rộng tới mức thừa thãi với một người ở và có cả phòng tắm riêng. Dù không trang bị cửa sổ, nhưng trên tường được lắp một màn hình lớn hỗ trợ hiển thị hình ảnh 3D. Nhờ vậy mà hành khách có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài như cửa sổ thật.
Gigantes III duy trì chế độ an ninh nghiêm ngặt ngang với nội thành nên đối tượng khách hàng chính của nó là tầng lớp thượng lưu sống ở bên trong bức tường. Dù không đến mức xa hoa như phòng suite của khách sạn cao cấp, nhưng ở đây cũng đủ sang trọng để không khiến những vị khách quen sống trong giàu sang cảm thấy bất tiện.
Akira đưa mắt nhìn quanh với vẻ hơi lúng túng. Thấy vậy, Hikaru mỉm cười như thế đang nhìn một cái gì đó thú vị.
“Vậy Akira, giờ tôi quay lại đây. Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi luôn nhé. Dù là ở Thành phố Kugamayama thì tôi vẫn sẽ hỗ trợ cậu hết sức có thể. Cố lên nhé. Tôi mong cậu sẽ đạt được chiến tích lớn.”
“Ừ. Tôi sẽ cố gắng để không lãng phí cơ hội quý giá này.”
Cả hai cùng mỉm cười với nhau. Sau đó với vẻ hài lòng trên khuôn mặt, Hikaru rời khỏi phòng.
Akira nhìn quanh căn phòng rồi phát hiện ra phòng tắm.
“Ồ, bồn tắm ở đây cũng hoành tráng thật đấy.”
[Sau khi về thì phòng tắm nhà cậu chắc chắn sẽ đẹp không thua kém gì chỗ này đâu. Cứ mong chờ đi nhé.]
“Ừ nhỉ. Chà, háo hức thật đấy.”
Nghe lời Alpha nói khiến Akira nhớ đến phòng tắm ở nhà và bật cười vui vẻ.
------
Mọi chuyện đều đang tiến triển suôn sẻ. Nghĩ vậy, Hikaru vui vẻ sải bước trên hành lang, nhưng rồi cô đột nhiên nhíu máy khó hiểu.
(...Kibayashi gọi ư? Lại còn qua đường dây bảo mật? Gì vậy chứ?)
Dù cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng Hikaru vẫn bắt máy. Cô nói chuyện bằng chế độ không phát âm thanh ra bên ngoài.
[Kibayashi-san. Có chuyện gì mà sao anh lại dùng đường dây bảo mật thế?]
[À, thật ra thì tôi muốn nói chuyện về việc liên quan đến Akira.]
[Chuyện của Akira sao ạ? Mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt mà. Thực ra tôi vừa nhận được sự chấp thuận của Akira cho yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố, và tôi cũng vừa đưa cậu ấy tới mục tiêu cần hộ tống là Gigantes III rồi. Tuy đường tới Thành phố Zegelt khá khó khăn, nhưng nếu là Akira thì chắc chắn cậu ấy sẽ đạt được chiến tích lớn thôi.]
Hikaru cho rằng Kibayashi đang cố tìm cách dò la tình hình vì bị cô giành mất quyền quản lý Thợ săn ông yêu thích. Với tâm trạng vui vẻ và đầy tự tin rằng Kibayashi không thể tìm ra sơ hở, cô bông đùa đáp lại như vậy. Nhưng rồi câu trả lời mà Hikaru nhận được lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
[Vậy sao.... Chắc hơi muộn mất rồi....]
Giọng Kibayashi vang lên đầy nặng nề và nghiêm trọng, khiến Hikaru cũng không thể giữ được nụ cười. Cô bối rối hỏi lại.
[Hả?.... Ý anh là sao?]
[Tôi cũng thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này. Cô vốn là người có phần tự tin thái quá mà. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nếu khiêu khích nhẹ một chút thì cô sẽ làm điều gì đó thú vị, như là để Akira tham gia yêu cầu hộ tống xe vận tải liên Thành phố chẳng hạn. Nhưng tôi không ngờ mọi thứ lại đi xa đến mức này.]
Việc để Akira nhận yêu cầu này vốn là ý tưởng của Hikaru, nhưng thực chất lại là do Kibayashi đã khéo léo dẫn dắt cô tới suy nghĩ đó. Khi ấy, việc ông kể về yêu cầu hộ tống là hoàn toàn có chủ ý chứ không phải ngẫu nhiên.
Nhận ra điều đó, Hikaru cảm thấy bản thân như vừa bị chơi khăm. Nhưng ngay sau đó cô ngẫm lại, nếu Akira nhận yêu cầu này thì liệu cô có gặp bất lợi gì không? Sau một hồi cân nhắc, Hikaru không tìm ra được luận điểm nào cụ thể.
Dù vậy, linh cảm bất an trong cô cứ thế lớn dần.
[Rốt cuộc... anh đang muốn nói gì hả?]
[Tôi sẽ nói ngay bây giờ.]
Tài liệu được Kibayashi gửi tới qua đường dây bảo mật. Trong đó là thông tin về Akira, bao gồm cả những suy đoán của Kibayashi. Và khi đọc nội dung ghi bên trong, Hikaru lập tức phì cười.
Số người bị giết dự tính lên tới 200 đến 1000 người. Đây là kết quả điều tra của đơn vị tình báo Thành phố Kugamayama. Với Hikaru, con số ấy thừa đủ để gọi Akira một ác quỷ, hay thậm chí là thần chết tàn bạo. Nét mặt cô bỗng co giật khi nhìn thấy con số ghi trên tài liệu.
(...Cái gì, con số này.... Hả? 1000 người? Là sao chứ?)
Khoảng cách giữa ước tính thấp nhất và cao nhất lên tới 800 người, điều đó có nghĩa là ngay cả đơn vị tình báo của Thành phố cũng không thể nắm bắt được con số chính xác. Với một người như Akira, việc con số thực tế chạm đến mức tối đa là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Ít nhất Hikaru cũng hiểu được điều đó.
Rồi cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Akira. Ở Trung khu, nếu ai đó bị giết thì hung thủ chắc chắn sẽ bị bắt. Việc Akira tỏ ra kinh ngạc trước điều ấy là vì ở bên ngoài bức tường, cậu đã giết người nhiều đến mức chuyện đó đối với cậu chẳng có gì bất ngờ cả. Nghĩ đến đây, Hikaru không khỏi rùng mình. Nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.
(...Bình tĩnh lại nào. Chỉ là trật tự trị an ngoài kia quá tệ thôi mà. Nếu nghĩ kỹ thì chẳng có gì lạ cả.)
Akira vốn xuất thân từ khu ổ chuột, và hiện giờ cậu vẫn là Thợ săn có mối liên hệ với các băng nhóm ở nơi thấp kém ấy.
Nếu là một kẻ mạnh có thể sống sót ở nơi mà giết chóc là chuyện cơm bữa, nơi có trật tự trị an tệ hại nhất thì cũng không có gì bất ngờ. Hơn nữa, đấy chỉ là giết người bên ngoài bức tường và không phải chuyện gì quá đáng để bận tâm.
Hikaru tự nhắc đi nhắc lại như vậy để trấn an bản thân và cố gắng nở một nụ cười. Nhưng nó lập tức trở nên gượng gạo. Ba trong số những người bị giết là nhân viên của Cục Điều tra Tổng hợp. Dòng đó được ghi rõ ràng trong tài liệu.
(Khoan! Akira còn giết cả nhân viên Thành phố nữa sao!?)
Trong phần ghi chú của đơn vị tình báo chỉ ghi Akira đã giết ba nhân viên của Cục Điều tra Tổng hợp. Tuy nhiên, ở phần bổ sung có từ cuộc điều tra của Kibayshi có thêm chi tiết rằng ba người đó đã hành động theo chỉ thị của Udajima để ám sát Sheryl, thủ lĩnh của Sheryl Family. Nhưng tất cả đã bị Akira, người tình cờ có mặt ở đó giết chết.
Mặt Hikaru tái nhợt hẳn. Dù có giết nhiều người đi chăng nữa thì trong thâm tâm, Hikaru vẫn luôn nghĩ rằng Akira sẽ không bao giờ ra tay với nhân viên Thành phố. Nhưng giờ niềm tin ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
(Cái trò thú vị mà Kibayashi mới nói vừa nãy... chẳng lẽ là việc để một kẻ nguy hiểm như thế lên xe vận chuyển liên Thành phố ư!? Lại còn để chính mình là người sắp xếp việc đó!? Tất cả không phải là do anh tự bày ra sao hả!?!)
Hikaru lộ rõ sự tức giận. Bởi vì chính cô là người đã làm điều đó. Nỗi phẫn uất trong cô ngày càng trở nên dữ dội.
Nhưng rồi Hikaru chợt khựng lại.
“Tôi không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này”. Kibayashi đã nói như vậy. Như thế nghĩa là tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Nhận ra điều đó, Hikaru lập tức quên đi cơn giận. Cô bắt đầu run rẩy và e dè đọc tiếp phần còn lại của tài liệu, rồi cô lại sững sờ thêm một lần nữa.
Tài liệu viết rằng Akira đang lên kế hoạch ám sát Udajima cùng với Inabe.
(Cái quái gì thế này—!?)
Dù không có bằng chứng rõ ràng, nhưng trong tài liệu cũng chú thích rằng đây là suy đoán cá nhân của Kibayashi. Tuy nhiên, những cơ sở dẫn đến suy đoán ấy cũng được trình bày rất đầy đủ.
Akira là người không bao giờ nương tay với kẻ địch. Ở khu ổ chuột, cậu đã một mình tàn sát toàn bộ đám lâu la của các băng đảng đối địch. Trong cuộc chiến giữa hai tổ chức lớn nhất, mặc kệ các vũ khí hình người đang giao tranh với nhau đầy ác liệt, Akira cũng một mình lao vào tấn công cả đôi bên.
Kẻ nào dám tấn công băng đảng được cậu chống lưng, dù cho có là nhân viên của Cục Điều tra Tổng hợp đi chăng nữa, thì cậu cũng giết không tha.
Vậy mà Akira lại không hề động thủ với Drankam, những kẻ đã từng tấn công cậu trong trận chiến tiêu diệt phe chủ nghĩa Kiến Quốc, thậm chí hai bên còn thiết lập mối quan hệ hoà bình. Tại sao lại như vậy? Lý do là bởi Akira đang ưu tiên một mục tiêu cần phải giết khác còn lớn hơn thế.
Vậy mục tiêu đó là ai? Chính là Udajima, người đã ra lệnh cho Drankam tấn công cậu.
Vậy cách tốt nhất để giết Udajima lúc này là gì? Đó là hợp tác với Inabe để nâng cao thứ hạng Thợ săn của cậu. Áp lực từ một phe phái lớn trong giới lãnh đạo Thành phố và sức ép khổng lồ từ một Thợ săn hạng cao, nếu hội tụ đủ cả hai điều ấy thì Akira có thể khiến Udajima mất chức và bị trục xuất ra ngoài bức tường.
Và rồi cậu sẽ giết ông ta.
Akira đã đánh giá rằng đó là cách tối ưu nhất và Kibayashi ghi rõ đây là kết luận cá nhân của ông.
[Có thể Hikaru không biết, nhưng Akira đã từng không đếm xỉa gì tới việc tăng hạng Thợ săn, đến mức dù là yêu cầu điều chỉnh thứ hạng thì cậu ta chắc chắn sẽ từ chối nếu như đó không phải là chỉ thị bắt buộc. Vậy mà gần đây cậu ta lại làm việc rất tích cực để tăng hạng. Chắc chắn phải có lý do đằng sau đó. Tôi đã nghi ngờ như vậy từ lâu và bắt đầu điều tra từ lúc ấy.]
Những yêu cầu mà Thành phố chịu trách nhiệm trả tiền đạn được thường sẽ có thù lao ít hơn các yêu cầu khác, nhưng đổi lại thì hạng Thợ săn sẽ rất dễ tăng.
Trong cả yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật và hộ tống Gigantes III lần này nữa, tất cả đều là những yêu cầu được Thành phố chi trả phí đạn dược.
Mọi thứ đều trùng khớp một cách hoàn hảo. Hikaru nghĩ vậy và bắt đầu run rẩy nhẹ. Và rồi cô cười lớn ngay tại chỗ. Trên danh sách hành khác của Gigantes III có ghi tên Udajima.
[Chắc Udajima định trực tiếp đi chiêu mộ các Thợ săn ở Thành phố Zegelt đấy. Một lãnh đạo Thành phố đích thân tới tận nơi mời chào như vậy thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả cao.]
Vì có rất nhiều quái vật lang thang ở vùng đất hoang xa hơn phía Đông nên việc di chuyển giữa các Thành phố là vô cùng khó khăn. Nói cách khác, việc bỏ công sức như vậy để gặp mặt trực tiếp được xem là một hành động thể hiện thành ý rất lớn. Vì thế nên tỉ lệ chiêu mộ thành công cũng sẽ tăng lên.
[Nhưng giờ chính điều đó lại phản tác dụng. Udajima đang đi cùng một chuyến xe với Akira đấy. Nếu cậu ta tình cờ gặp ông ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cô cũng thừa hiểu mà, phải không?]
Nếu mọi chuyện đã tới mức ấy thì Hikaru cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.
[Dù sao thì ám sát một lãnh đạo Thành phố vốn là chuyện bất khả thi. Udajima chắc chắn có vệ sĩ xung quanh và trên đường đi ông ấy cũng sẽ ở an toàn ở trong phòng. Cậu ta không có cơ hội nào để ra tay cả.]
Đúng là vậy. Nghĩ thế, Hikaru cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
[Nhưng đây là Akira đấy. Dù không hiểu vì sao nhưng thằng nhóc đó rất hay bị cuốn vào mấy vụ rắc rối lớn. Nói đúng hơn thì nếu rơi vào kiểu “tranh thủ lúc hỗn loạn mà ra tay” thì cậu ta lại rất có duyên với cái “hỗn loạn” ấy. Vì thế nên chúng ta chẳng thể yên tâm được đâu.]
Vốn vừa mới nhẹ nhõm được đôi chút, nét mặt Hikaru lập tức trở nên méo mó vì nỗi lo lắng đang càng lúc càng dâng cao.
[...Thôi, chuyện tới đây là hết. Tôi đã cung cấp thông tin tương xứng với trách nhiệm của mình trong vụ này rồi. Phần còn lại tuỳ cô. Dù nghe tôi nói thế này có hơi kỳ lạ, nhưng mà... cố lên nhé.]
Cuộc gọi với Kibayashi kết thúc tại đây.
Hikaru cứ đứng bất động tại chỗ một lúc lâu sau đó. Nhưng rồi khi hoàn hồn trở lại, cô liền quay người và hoảng hốt chạy hết tốc lực. Khi trở lại trước cửa phòng của Akira thì đúng lúc cậu đang chuẩn bị ra ngoài.
Vì vừa chạy bán sống bán chết nên Hikaru thở hổn hển không ra hơi, khiến Akira nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Ơ? Hikaru? Tôi tưởng cô về rồi chứ?”
“A... Akira... cậu... định... đi đâu vậy?”
“Tôi định đi xem nhà ăn một chút....”
“V-Vậy à.... Tạm thời... cậu quay trở lại phòng giúp tôi có được không?”
Hikaru dồn hết sức bình sinh để đẩy Akira vào bên trong. Dù bình thường thì với người không mặc đồ gia cường như cô thì việc đẩy Thợ săn có trang bị đầy đủ như Akira là chuyện bất khả thi. Thế nhưng, trước khí thế áp đảo của Hikaru, Akira buộc phải lùi lại, nhờ thế mà cô đã thành công đẩy được cậu quay trở lại phòng.
Akira thắc mắc hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Gần đến giờ Gigantes III khởi hành rồi đấy. Nếu cô không ra ngoài bây giờ thì....”
“À.... Chuyện đó thì.... Tôi quyết định sẽ đi cùng cậu rồi.”
“Hả?”
“Thì... dù sao hỗ trợ gần vẫn hiệu quả hơn mà đúng không? Chứ chỉ đạo từ xa thì... có nhiều vấn đề lắm.”
“Ra là thế. Ừ, cũng được thôi.”
“Nên là tôi cũng sẽ dùng chung phòng này với cậu luôn nhé. À mà... xin lỗi vì chuyện này có hơi riêng tư một chút, nhưng nếu có thể thì cậu hạn chế ra khỏi phòng giúp tôi được không? Có... lý do riêng cả đấy. Xin lỗi cậu nhé.”
Akira thấy nụ cười gượng gạo của Hikaru có phần kỳ lạ, nhưng cậu cũng không suy nghĩ gì sâu xa.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cảm ơn cậu. Cái đấy thực sự giúp tôi nhiều lắm.”
Hikaru bất giác thở phào nhẹ nhõm. Chính vì vậy Akira liền nhìn cô với ánh mắt hơi nghi hoặc, nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm tới điều đó.
(Yêu cầu hộ tống lần này... mình sẽ kiểm soát Akira và hoàn thành nó một cách an toàn tuyệt đối!)
Nếu Akira gây ra chuyện gì thì tương lai của cô sẽ tan thành mây khói. Nếu cậu mà lỡ giết Udajima thì không chỉ sự nghiệp, mà đến cả mạng sống của cô cũng sẽ không còn. Vì vậy, cô nhất định phải làm điều gì đó.
(Mình làm được mà! Mình nhất định sẽ làm được! Mình phải làm cho bằng được!)
Với quyết tâm ấy, Hikaru đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.
------
Thông báo khởi hành vang lên bên trong khoang xe của Gigantes III. Chiếc xe vận chuyển liên Thành phố bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
Một phần bức tường của Thành phố Kugamayama mở ra. Gigantes III đi qua đó, tiến tới vùng đất hoang và tăng tốc hướng về điểm đến.
Mang đầy dấu hiệu bất ổn ngay trước khi khởi hành, yêu cầu hộ tống Gigantes III của Akira và Hikaru đã chính thức bắt đầu.


11 Bình luận
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Tksss
Cơ mà Akira chắc méo care :)).
Hikaru chuyến này chắc tởn luôn :))