Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 19: Cuộc đối thoại với Miabel: Vua là gì?

4 Bình luận - Độ dài: 1,230 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Proofreader: BiHT

-------------------------------------

   

   

   

“Thần xin phép, Thưa bệ hạ. Keithwood khẩn thiết yêu cầu được diện kiến ngay lập tức. Thần có nên đưa anh ấy vào không?” một lính gác bước vào phòng hỏi.

Sau khi nhận được sự cho phép từ nhà vua, người lính ra hiệu về phía cửa. Keithwood, Dion và Connery—người đang lo lắng tới toát mồ hôi hột—bước vào, và người dẫn đầu bọn họ... chính là Bel.

“Trời, Bel? Sớm giờ em ở đâu vậy hả?”

“Chị Mia, chuyện là em vừa thực hiện một chuyến thám–tham quan quanh tòa lâu đài!”

Đó có lẽ là pha sửa lời kém hiệu quả nhất mà mình từng nghe. Con bé có nói ‘thám hiểm’ thì cũng vậy thôi mà.

Mia lắc đầu ngán ngẩm trước sự vụng về nghiêm trọng trong lời nói của cô cháu gái.

Con bé thực sự cần cẩn trọng hơn với những gì nó nói, nếu không nó sẽ gặp rất nhiều vấn đề sau này. Nhưng đồng thời, điều đó dường như không ngăn cản việc nó kết thân với Dion, điều mà mình không bao giờ hiểu nổi...

Cách mà cô bé có thể tương tác một cách thoải mái với người đàn ông mà trong mắt Mia, lúc nào cũng chực chờ cho cô đầu thân hai ngã nếu thấy cô phạm dù chỉ một sai sót nhỏ luôn khiến cô không khỏi băn khoăn.

Keithwood cũng cười gượng với Bel rồi quay về phía Abram và quỳ xuống. “Thần thật nhẹ nhõm khi thấy Bệ hạ khỏe mạnh.”

“Sự nhẹ nhõm này là thứ chúng ta nợ Công chúa Mia và những tiểu thư tài năng này,” nhà vua đáp, mỉm cười niềm nở với Tiona và Citrina. “Nhưng đừng chần chừ nữa. Nói đi, Keithwood. Chuyện khẩn cấp gì khiến ngươi đến đây?”

“Vâng, Bệ hạ. Thần nhận được thông tin từ Công chúa Mia và sau khi đánh giá rằng không hành động có thể dẫn đến rủi ro lớn, thần đã tiến hành một cuộc tìm kiếm không được phép tại phòng của Hoàng tử Echard. Thần rất tiếc về sự bất kính này nhưng tin rằng nó là cần thiết trong hoàn cảnh hiện tại.”

Abram nhắm mắt lại, nét mặt trầm tư.

Sự im lặng kéo dài khiến phải Keithwood tiếp tục. “Thần xin lỗi vì đã tự tiện hành động. Thần không thể tìm thấy cơ hội để xin chỉ thị của ngài.”

“Và không ai có thể trách ngươi cả. Đó hoàn toàn là một sự trùng hợp của vận rủi bi thảm khi Echard chọn hành động vào ngày hôm nay,” Abram cuối cùng cũng cất tiếng, kèm theo một tiếng thở dài.

Mia quét ánh mắt từ nhà vua sang cô cháu gái mình. “Và tại sao em lại ở cùng họ, Bel?”

“À, vâng, về điều đó...”

Và thế là, Bel bắt đầu kể lại câu chuyện của cô, về chuyến thám–tham quan tòa lâu đài.

   

“Lối này.”

Bel dẫn Connery qua hết dãy hành lang này đến dãy hành lang khác trong tòa lâu đài. Thông thường thì cô bé đã bị lính gác ngăn lại từ lâu, nhưng sự hiện diện của Connery đã đóng vai trò như một tờ giấy thông hành. Công việc của đội trưởng đã giúp ông quen thuộc với nhiều lính gác trong tòa lâu đài.

Khi đi theo, Connery tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải là một sai lầm lớn.

Tuy nhiên, hành vi của Keithwood rõ ràng là rất kỳ lạ. Đó có lẽ là một lý do biện minh yếu ớt để ông theo đuổi chuyến khám phá của cô bé trong tòa lâu đài, nhưng bây giờ thì như vậy cũng tạm ổn.

“Ồ, nhân tiện này, ngài Connery, ngài đã làm việc dưới trướng Bá tước Lampron lâu chưa?” Bel hỏi.

Ông thở dài trước sự tò mò của cô bé và nói, “Ừ, tôi đoán là vậy. Tôi đã phục vụ ngài bá tước từ khi còn trẻ. Nhưng tôi phải thừa nhận, chàng Connery trẻ lúc đó không hề biết rằng bản thân rồi sẽ quen biết với một vị hoàng tử.”

“Ồ, vậy sao. Điều đó có nghĩa là ngài đã biết Hoàng tử Echard từ lâu rồi, đúng không? Bá tước Lampron từng là cố vấn của ngài ấy một thời gian phải không?” Bel nói, cái đầu nghiêng nghiêng đầy vẻ tò mò. “Vậy có thể cho Bel hỏi một câu không?”

“Cứ hỏi đi.”

“Vua là gì vậy ạ?”

Connery sững người, đầu óc chật vật cố nắm bắt ý nghĩa của câu hỏi.

“V... Vua ư?” ông nói, chớp mắt bối rối. “Ý ngài là Bệ hạ? Vua Abram?”

“Ừmmm, không, không phải ý đó...” Cô bé mím môi một lúc trước khi diễn đạt lại câu hỏi. “Bel tò mò về các vị vua và hoàng đế. Những người cai trị người khác. Các hoàng tử và công chúa nữa. Bel muốn biết họ là người thế nào.”

“À, tôi hiểu rồi.” Connery gật đầu. Ông đoán cô bé có lẽ đã hình thành sự quan tâm đến hoàng tộc sau khi quen biết Công chúa Mia và Hoàng tử Sion. Ngữ cảnh của câu hỏi giờ đây đã trở nên rõ ràng với ông. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi được thực tế rằng đây vẫn là một câu hỏi khó trả lời, và ông phải chật vật để đưa ra câu trả lời. “Hmm... Ừm, tôi không thể nói thay cho người khác, nhưng đối với tôi, một vị vua là... giống như là một đặc phái viên của Chúa vậy. Là một người đại diện.”

“Một người đại diện sao?”

Ông gật đầu chắc nịch. “Chúng ta, những người sống trên lục địa này, đều tin vào Chúa. Do đó, tất cả chúng ta đều phải dựa trên các giáo huấn của Kinh Thánh để xây dựng đạo đức của mình. Tuy nhiên, không phải vấn đề nào cũng có thể tìm thấy giải pháp trong Kinh Thánh. Đôi khi, chúng ta đối mặt với những lựa chọn khó khăn mà Kinh Thánh không đưa ra lời khuyên. Trong những trường hợp đó, nhà vua là người đưa ra quyết định. Theo ý kiến của tôi, một vị vua là người hành động thay mặt Chúa, đưa ra các phán xét đạo đức bằng thẩm quyền thần thánh mà mình được giao phó. Đó là lý do tại sao chúng ta đặt niềm tin tuyệt đối vào Bệ hạ.”

“Vậy ra ở Sunkland vua là như thế... Hmm...” Bel khoanh tay và gật gù suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó, cô bé hét lên. “Á!”

Connery quay người về phía cô bé thì thấy cô đang bị kéo đi bởi một cánh tay.

“Dừng lại! Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy?”

Ông vội chạy đến giúp cô bé nhưng lập tức dừng lại khi nhận ra danh tính người đã bắt cô.

“Thực hiện nhiệm vụ của mình, khá chắc là vậy,” Dion Alaia, thanh kiếm sắc bén nhất của Công chúa Mia, nói. Anh nhướng mày. “Còn ông thì sao?”

Bên cạnh anh ta là Keithwood, người cũng mang vẻ mặt đầy bối rối. “Ngài Connery? Ngài đang làm gì ở đây vậy?”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

dù đã lâu nhưng nỗi sợ vẫn ngay đó 🤣
Xem thêm
ám ảnh nặng quá 9 tập r vẫn còn sợ Dion :)))
Xem thêm
Thanks :3
Xem thêm