Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 14: Citrina... Cuối cùng cũng đã nhìn thấu bản chất thực sự của Đại Hiền Giả Đế Quốc... Hay là không?

8 Bình luận - Độ dài: 3,257 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Proofreader: BiHT

------------------------------------

   

   

   

“Thực tế mà nói,” Citrina nói, “thì chẳng có gì là bất thường cả.” Giọng cô đều đều, không chút nao núng hay phẫn nộ. Cô nói với tông giọng ngọt ngào như thường ngày.

Người đàn ông khởi đầu trò đổ lỗi lại phản bác. “Vô lý! Cô nói rằng việc mình tình cờ mang theo đúng loại thuốc giải cần dùng chỉ là trùng hợp thôi sao? Điều đó nghe chẳng hợp lý chút nào, trừ khi cô muốn tuyên bố thêm rằng Đại Hiền Giả Đế Quốc bằng một cách nào đó có khả năng nhìn trước tương lai.”

“Dĩ nhiên là không. Theo tôi biết, việc một con người có thể nhìn trước tương lai là điều không thể.”

Đó cũng không phải là cách của Đại Hiền Giả Đế Quốc. Điều này, Citrina biết rõ. Mia không phải thần thánh. Ngài ấy không kiểm soát được sự vận hành của thực tại hay biết trước những gì sẽ xảy ra. Không phải mọi thứ sẽ luôn diễn ra theo kế hoạch của ngài ấy. Nếu không, chắc chắn ngài ấy đã ngăn chặn vụ đầu độc này ngay từ đầu rồi.

Tuy nhiên, sự thật là ngay cả Mia với trí tuệ siêu phàm của mình cũng không thể dự đoán được chuỗi sự kiện này. Vậy tại sao cô ấy vẫn có thể phản ứng một cách chính xác và kịp thời như vậy? Tại sao cô lại có khả năng đối phó với lũ Serpent một cách hiệu quả đến thế? Bởi vì cô ấy đã có sự chuẩn bị. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

Chuẩn bị một cách kỹ lưỡng chính là bí quyết thành công của Mia. Không phải cô biết chính xác mình sẽ phải đối mặt với điều gì; mà là cô có thể đối mặt với bất cứ điều gì sẽ xảy đến.Sự thật này đã gây ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ với Citrina trong chuyến đi này. Việc cô được mang theo chỉ đơn giản là một yếu tố trong sự chuẩn bị đó.

“Thành thật mà nói, tôi không muốn làm điều này,” Citrina tiếp tục, “nhưng tôi cho rằng danh dự của mình chỉ là cái giá nhỏ phải trả...”

Trái ngược với lời nói của mình, cô không hề tỏ ra chút xấu hổ nào, nhẹ nhàng nhấc gấu váy lên trên eo một cách duyên dáng. Đó sẽ là một động tác cúi chào đẹp mắt nếu không để lộ quá nhiều. Hiện ra trước mắt mọi người là làn da nhợt nhạt của đôi chân nhỏ nhắn, những đường cong thanh tú của chiếc đầu gối nhỏ xinh, và một bộ dây da không phù hợp quấn quanh phần đùi mảnh mai của cô. Mỗi dây đai có nhiều ngăn chứa một loạt các lọ nhỏ bằng ngón tay, phần chất lỏng bên trong phản chiếu ánh sáng trong hội trường tỏa ra những tia sáng lung linh.

Citrina rút ra một lọ nhỏ và đặt lên chiếc bàn trước mặt cô với một tiếng keng sắc nét. “Đây là thuốc giải cho chất độc gây tê liệt.” Cô rút ra một lọ khác, đặt bên cạnh lọ đầu tiên. “Và đây là thuốc gây nôn.” Một lọ thứ ba xuất hiện. “Và cái này là...”

Cứ như thế, cô lấy hết tất cả những chiếc lọ được vắt trong dây đai ra. Khi một hàng dài các loại thuốc giải và vật tương tự tăng lên, sự huyên náo trong phòng giảm đi một cách rõ rệt. Đến khi cô đặt chiếc lọ cuối cùng xuống, cả hội trường rơi vào im lặng tuyệt đối. Các quý tộc nhìn chằm chằm màn trưng bày choáng ngợp đó, đến mức không thốt nên lời, như thể thời gian đã ngừng trôi cho đến khi cô cất lời lần nữa.

“Công chúa Điện Hạ Mia là người không thể thay thế đối với chúng tôi. Bất kể thời gian hay địa điểm, không thể để bất kỳ tổn hại nào xảy ra với người. Việc chúng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi tình huống không chỉ là bắt buộc mà còn là một điều hiển nhiên. Tôi không phải tình cờ mang đúng thuốc giải bên mình—tôi mang theo rất nhiều loại thuốc giải chính xác. Như vậy, tôi có thể đối phó với bất kỳ loại độc nào.”

Kho vũ khí mà cô mang theo là thành quả đến từ kho tàng kiến thức sâu rộng về nghệ thuật độc dược của gia tộc Yellowmoon. Sau khi sử dụng hàng ngàn loại độc và nghiên cứu hàng ngàn loại khác, họ đã chuẩn bị kỹ càng các chất liên quan nhất, nhắm vào những chất độc có khả năng xuất hiện nhất trong khu vực Sunkland. Nhưng ngay cả với kiến thức của Citrina, cô cũng không thể lường trước được sự hiện diện của lightbane và shadowbane.

Và đó chính là điều làm Điện hạ trở nên tuyệt vời. Người đã gặp một số loại nấm trên đường đi, biết rằng chúng có thể được sử dụng làm thuốc giải, và lập tức mua chúng.

Sự thiên tài của Mia không chỉ nằm ở khả năng tiên đoán; nó còn nằm ở khả năng ứng biến. Cách cô ấy đối phó tình huống một cách linh hoạt, tin tưởng vào những phán đoán của mình để đưa ra các quyết định nhanh chóng khiến Citrina vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa.

Với toàn bộ những lọ thuốc được bày ra trên bàn, Citrina mỉm cười ngọt ngào với các khán giả của mình...

“Với tầm quan trọng của Điện hạ thì thành thật mà nói, việc chuẩn bị như thế này chỉ là điều hiển nhiên thôi. Tôi vốn nghĩ các vị cũng sẽ bảo vệ các nhà lãnh đạo của mình ở Sunkland giống vậy, nhưng qua phản ứng của các vị thì... Có lẽ tôi đã sai rồi nhỉ?”

…Rồi chế nhạo họ like a boss. Làm thế khiến cô chợt nhận ra một điều.

Hả... Mình đang... tức giận sao?

Cô suy nghĩ một lát, cố gắng tìm ra nguồn cơn của cơn giận. Cô cảm thấy khá tốt khi cứu được mạng sống nhà vua. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng kỹ năng của mình để làm việc thiện. Nhưng trước khi cô kịp tận hưởng cảm giác đó, họ đã làm hỏng nó bằng những lời buộc tội nhỏ nhen. Đó chắc chắn là lý do khiến cô khó chịu. Liệu cô có nên chế nhạo mọi người trong trạng thái cảm xúc như thế này không? Nếu đi quá xa thì sao? Trong thoáng chốc, cô cân nhắc về việc kiềm chế bản thân lại.

“Nào, giờ các vị chơi đùa cũng đủ rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm vì đã làm một cô gái trẻ như tôi phải xấu hổ đây, hửm?” Cô mỉm cười. Kiềm chế á? Còn lâu! Ngậm chanh mà tức chết đi. Cô sẽ khiến họ cảm thấy tội lỗi nhất có thể. Cũng bởi họ đã làm cô giận mà. Ai khơi mào thì tự mà chịu lấy.

“Đúng vậy! Thật đáng hổ thẹn làm sao! Tất cả các người! Tiểu thư Citrina đã làm điều mà bất kỳ ai cũng sẽ làm trong hoàn cảnh của cô ấy. Cô ấy đã giúp đỡ một người đang cần cứu giúp. Nhưng thay vì cảm ơn cô ấy, các người lại sỉ nhục cô ấy! Các người bắt cô ấy phải chịu đựng một sự nhục nhã khủng khiếp.”

Điều khiến Citrina ngạc nhiên là người đầu tiên đáp lại sự khiêu khích của cô lại chính là Esmeralda.

“Hãy tự hào về bản thân đi, Citrina,” cô ấy tiếp tục, “bởi hành động của cô rất đáng khen ngợi. Với tư cách là nữ Etoile chủ chốt của Đế Quốc, tôi dành cho cô lời khen ngợi chân thành nhất. Chúng ta, những thiếu nữ thanh tú, đều có các bí mật của riêng mình, và tôi biết việc những bí mật đó bị phơi bày có thể đau đớn đến nhường nào. Bị sỉ nhục một cách toàn diện như vậy... Ôi, thật là đau lòng làm sao! Hãy mạnh mẽ lên, Tiểu thư Citrina!”

Citrina lặng lẽ quan sát màn biểu lộ sự thông cảm, cố kìm chế không thốt ra những lời như ‘Từ khi nào mà cô trở thành nữ Etoile chủ chốt vậy?’ và ‘Bí mật nào chứ? Tôi chỉ đeo dây đai trên chân để mang thuốc giải thôi mà.’ Tuy nhiên, có một khía cạnh trong bài phát biểu đầy đam mê này mà cô không thể bỏ qua.

“Ưm... Tiểu thư Esmeralda, thật ra chuyện này không đến mức xấu hổ như vậy với Rina đâu. Cô không cần phải làm nó nghe có vẻ... không đứng đắn như thế...”

Dù có ý tốt hay không, Citrina cũng không muốn cả hội trường cứ liên tục nghe đi nghe lại rằng cô đã bị “sỉ nhục toàn diện,” như thể cô bị ép phải cởi đồ trước mặt mọi người vậy. Hơn nữa, nếu nói về sự không đứng đắn, việc đi tắm biển cùng một nhóm vệ sĩ trẻ trung, đẹp trai mỗi mùa hè có vẻ còn đáng ngờ hơn nhiều.

“Không sao đâu, Rina,” Esmeralda nói, rõ ràng không hiểu ý. “Không sao đâu. Tôi biết đây là một chủ đề khó nói với cô. Thật nhục nhã... Thật mất phẩm giá... Ôi, cô gái tội nghiệp!” Cô ấy tiến tới ôm chặt lấy Citrina.

“T-Tôi nói rồi, nó không đến mức đó—”

“Đừng nói thêm gì nữa! Cô đã làm rất tốt! Tốt lắm!”

Trời ơi. Mình khiêu khích nhầm người rồi...

Nói thẳng thì cách cư xử áp đảo và sự xâm phạm không gian cá nhân đột ngột của Esmeralda khá là không được hoan nghênh, nhưng những lời tiếp theo của cô ấy...

“Cô đã đáp ứng được kỳ vọng của Công Chúa Mia, và tôi tự hào về cô!”

Những lời đó đã chạm đến trái tim Citrina. Thay vì sự bực bội mà cô mong đợi, cô lại cảm nhận được sự trìu mến. Đối với Citrina, ba vị công tước khác và gia đình của họ trước đây chỉ là những mục tiêu tiềm năng cho các vụ ám sát.

Một ngày nào đó, cô có thể sẽ phải giết họ. Vì vậy, cô giữ một khoảng cách phù hợp, không thực sự biết về các Etoile đồng trang lứa—chỉ biết một chút về họ.

Vậy ra đây chính là vị tiểu thư nhà Greenmoon, Esmeralda... Một cô gái đơn giản, bị chi phối bởi cảm xúc. Dễ bị khiêu khích và có lẽ cũng dễ bị thao túng. Nói thật thì cô ấy giống kiểu dễ mềm lòng, Citrina nghĩ, nhận thấy những thông tin trước đó mà cô có về tính cách của Esmeralda hoàn toàn khớp với hành vi của cô ấy. Một cô gái đơn giản... nhưng không phải là người xấu.

Có thứ gì đó rất ấm áp bên trong sự đơn giản của cô gái ấy, một chiều sâu chân thành của lòng trắc ẩn mà Citrina không hoàn toàn ghét bỏ.

Nếu mình có một người mẹ– Í lộn, một người chị, liệu cảm giác có giống như thế này không nhỉ?

Về phần mình thì Citrina cũng không phải là một cô gái tệ, thể hiện sự cân nhắc bằng cách sửa lại những suy nghĩ của mình. Không giống như người bạn của cô, người đến tận bây giờ vẫn không ngừng gọi ai đó là bà ngoại!

Hmm... Có lẽ mình sẽ bắt đầu tham gia các bữa tiệc Clair de Lune thường xuyên hơn!

Khi nói về những người dễ mềm lòng thì Esmeralda không hề cô đơn đâu.

   

Cảnh Esmeralda ôm chầm lấy cô nàng Citrina nhỏ tuổi hơn để bảo vệ cô như một gáo nước lạnh đổ lên đầu các quý tộc Sunkland. Những người tỉnh táo nhanh chóng nhận ra rằng đối tượng họ đang chỉ trích chỉ là các cô gái trẻ, không chỉ xứng đáng được bảo vệ như những vị khách mà còn như vị ân nhân vừa cứu sống nhà vua của họ. Sự im lặng bao trùm toàn bộ hội trường, rồi đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng kêu đầy vẻ kinh ngạc.

“Bệ hạ!”

Vua Abram, người được hỗ trợ bởi các cận thần, đang từ từ đứng dậy. Khuôn mặt ông nhăn nhó vì đau đớn cùng dáng đi loạng choạng trông thật đáng lo ngại, nhưng ông nghiến răng, đứng thẳng lưng, và chậm rãi bước về phía Citrina.

“Cô gái trẻ, ta vô cùng cảm kích vì cô đã cứu mạng ta. Ta chỉ có thể gửi lời xin lỗi vì sự thất lễ của các vị khách mà ta đã mời, và ta xin cô hãy tha thứ.”

“Không có gì đâu, thưa Bệ hạ,” Citrina đáp. “Xin đừng bận tâm. Người nên nghỉ ngơi đi ạ.”

Nụ cười mà cô dành cho Abram đã bớt đi vẻ ngọt ngào—thay vào đó là sự dịu dàng. Một chút nhẹ nhõm xuất hiện trong ánh mắt ông, làm giảm bớt sự căng thẳng trong nét mặt.

“Bá tước Lampron, ta giao phần còn lại cho ngươi. Hãy đảm bảo các vị khách của chúng ta được đối xử với mức lịch sự cao nhất.”

Sau đó, ông rời khỏi hội trường cùng Sion và Echard.

   

“Phù... Có vẻ mọi người đều sẽ ổn thôi.”

Bình luận bất chợt từ phía sau khiến Mia giật thót. Cô quay lại và thấy Abel, người đang đứng gần đến mức chỉ cần cô cử động nhẹ một chút là sẽ chạm vào tay cậu. Cô không hề biết cậu đã tiếp cận mình từ lúc nào, và tay phải của cậu đang nắm chặt cổ một chai rượu vang.

“Chà, Abel... Chai rượu đó là sao vậy?”

“Hả? Ồ, à, không có gì đâu. Mình chỉ nghĩ... rằng có lẽ cậu khát nước. Sao rồi? Cậu có muốn uống không?”

“Ôi Abel, cái tên gian xảo này. Cậu đang cố chuốc rượu mình đó hả?”

“Hả? Không phải— Ờm...”

Phản ứng bối rối của cậu làm cô cảm thấy có chút thú vị.

Chắc cậu ấy đã nhầm nó với chai nước ép rồi... Thật tốt bụng khi cậu nghĩ đến việc mang nước uống cho mình, nhưng đôi khi cậu ấy cũng vụng về dễ thương ghê.

Cô mỉm cười. Với chị gái Mia, việc trêu chọc những chàng trai trẻ lấy làm vui chưa bao giờ khiến cô cảm thấy nhàm chán cả.

“Điện hạ thật biết cách ăn nói,” Ludwig nói, cũng bước đến gần. “Nhưng bỏ qua những chuyện hài hước, thật tốt khi tình hình được giải quyết trong hòa bình.”

Mia nhìn, nhận ra anh cũng đang cầm một chai rượu vang trên tay. Cô liền nhướng mày.

“Ôi trời, ta không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này đấy.”

Cô không nghĩ Ludwig lại là kiểu người uống rượu trong những dịp như thế này.

“Điện hạ...” anh nói, như thể bị bất ngờ—gần như tổn thương—bởi nhận xét của cô. “Khi bị dồn tới đường cùng thì thần cũng là một người đàn ông mà. Tối thiểu thì thần nghĩ mình cũng có thể đảm bảo một lối thoát...”

Tiếc thay, chỉ một nửa câu phản đối bằng giọng lẩm bẩm này của anh lọt vào tai cô.

Ồ vậy sao? “Khi bị dồn tới đường cùng” à? Mình đoán loại rượu này là một loại khá hiếm được cung cấp bởi hoàng gia Sunkland. Mình không trách nếu anh ta lén làm vài ngụm đâu.

Cô nghĩ có lẽ cảm giác đó cũng giống như khi cô được tặng một loại kẹo hiếm hoặc một loại nấm độc lạ. Cô bặm môi, cảm thấy như vừa phát hiện ra một khía cạnh mới của Ludwig mà cô có thể đồng cảm.

“Nhân tiện, Anne đâu rồi?” cô hỏi.

“Thần đã yêu cầu cô Anne ở lại với các vệ binh để đảm bảo an toàn. Chỉ để đề phòng thôi,” Ludwig trả lời.

“Để đề phòng à... Ta hiểu rồi. Một lựa chọn thông minh. Ta biết mình có thể tin tưởng anh mà.”

“Dù vậy,” Abel nói, “mình khá bất ngờ khi Sion vẫn giữ im lặng suốt cả buổi đấy. Mình cứ nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ mắng mỏ mấy tên quý tộc đó một trận chứ. Cú sốc khi chứng kiến cha mình ngã quỵ hẳn đã ảnh hưởng đến cậu ấy rất nhiều.”

“Điều đó... có lẽ không phải là lý do đâu ạ.” Ludwig lắc đầu nói.

“Thật vậy...” Mia đồng tình với Ludwig.

Sion hẳn đã nhận ra chính em trai mình là người bỏ thuốc độc vào ly rượu. Đó không phải điều mà cậu ta muốn công khai trước triều đình. Suy cho cùng, cậu ta có lẽ vẫn đang choáng váng bởi cú sốc kép: em trai cố giết mình và cha lại là người bị đầu độc. Cô rên rĩ trong đầu. Chúng ta phải làm gì với Hoàng tử Echard mới được đây?

Có rất nhiều cách để che giấu sự thật Echard là người đã đầu độc ly rượu. Thẳng thắn mà nói, họ có thể đổ lỗi cho bọn Serpent. Điều này không khó; đổ lỗi vốn đã là bản năng thứ hai của cô. Trên thực tế, bọn Serpent đúng là lũ phải chịu trách nhiệm. Chính chúng đã đưa cho Echard chất độc. Miễn là cô có thể thuyết phục được Abram và Sion thì Chiến Dịch Đổ Lỗi Serpent sẽ được bật đèn xanh ngay.

Đang ở Sunkland cũng mang lại cho cô một lợi thế khác. Niềm tự hào của mạng lưới tình báo vương quốc, những Wind Crow trước đây từng chịu ảnh hưởng của bọn rắn. Nếu nhắc đến điều này, họ sẽ buộc phải cân nhắc liệu một Wind Crow có thể thực hiện kiểu đầu độc này hay không. Sau khi chứng kiến khả năng của một cựu Wind Crow, người hiện đang làm quản gia cho Yellowmoon...

Có vẻ điều đó hoàn toàn khả thi, đặc biệt là với một người như ông ta...

Lập luận này có vẻ hợp lý, và nếu điều đó có thể xảy ra với WindCrow, thì chắc chắn cũng có thể xảy ra với bọn Serpent, những kẻ đã chứng minh rằng chúng có khả năng thao túng tổ chức này. Kịch bản có thể là tên sát thủ đã bí mật bỏ thuốc độc vào ly rượu, sau đó lẩn đi dưới vỏ bọc một vị khách và rời khỏi hội trường. Với kinh nghiệm trước đây của Sunkland đối với bọn Serpent, việc áp đặt lời giải thích này sẽ không quá khó khăn.

Tuy nhiên, vấn đề là... Vua Abram và Sion sẽ nghĩ thế nào. Và cả Hoàng tử Echard nữa. Hm... Hmmm...

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một người lính.

“Xin thứ lỗi, thưa Công chúa Mia. Bệ hạ muốn nói chuyện với ngài.”

“...Hả?”

   

Mia không hề biết rằng trận chiến thực sự của cô chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Chậm tí nữa là 2 chai rượu thành hung khí gây án r :))
Xem thêm
r là nấm độc lạ hay nấm độc lạ 🤣
Xem thêm
2 thanh niên chưa j đã cầm chai rượu lên định khô máu rồi
Xem thêm
Và tầm ảnh hưởng của Mia lại tiến lên thêm 1 nấc thang mới :3
Xem thêm
ad dạo này chăm z. em thích
Xem thêm
Cuốn quá cuốn. Hóng quá trans ơi.
Thanks team.
Xem thêm