“Cái gì?! Tên lính mới đang nằm trong danh sách bị truy nã――?!”
Ông chủ quán rượu hét lên, mắt nhìn chằm chằm vào tấm áp phích truy nã trước mặt. Thực ra không chỉ có ông, hầu hết mọi người trong quán rượu cũng đang mắt chữ O, mồm chữ A.
“Hả? Tại sao Sieg lại…”
Cô hầu bàn xinh đẹp của quán, Lynn, suýt nữa làm rơi khay đồ khi đang dọn bàn.
“Siegfried Visitor hiện đang bỏ trốn sau khi bắt cóc vị Thánh và Tông Đồ của Giáo Đường Levahn. Do đó, chúng tôi xin được phép khám xét quán rượu này.”
Những hiệp sĩ giáp bạc nói chuyện vô cùng lịch sự, song vẻ mặt của họ lại như muốn nói rằng từ chối không phải là một lựa chọn.
Ấy là điều hiển nhiên xét tới việc quán rượu này từng là nơi làm việc của nghi phạm.
“Levahn? Ý ông là cái tôn giáo mà mấy người Whoseyards tin vào sao? Ông đang nói là cậu ta đã bắt cóc vị thánh và tông đồ của họ ư? Tên lính mới của bọn tôi á?”
“Đúng vậy. Vào buổi sáng của ngày lễ Giáng Sinh, hắn đã lẻn vào điện thờ Whoseyards và hèn hạ khống chế các vị khách nước ngoài làm con tin, rồi bắt cóc hai người họ trong lúc họ không thể di chuyển ngay giữa buổi lễ.”
Mọi người vẫn há hốc mồm. Chủ quán, Lynn và mấy vị khách nghe được chuyện gần đó đều sững sờ, bối rối. Các hiệp sĩ chăm chú quan sát điều này. Công việc của họ cũng bao gồm thăm dò phản ứng của những người trong quán rượu mà kẻ địch của quốc gia, Siegfried, từng nương náu.
Song, họ nhanh chóng kết luận rằng quán rượu không có liên quan gì tới tội ác kia. Chỉ cần nhìn thái độ của cô hầu bàn Lynn là họ có thể đoán được. Chẳng hạn như cách cô ấy vừa sốc đến mức đánh rơi cái khay nhưng vẫn kịp bắt được, hành động ấy rõ không phải giả vờ.
“Bọn tôi được kể rằng đây là nơi làm việc của Siegfried Visitor, nhưng có vẻ như dạo này hắn ta không còn đến đây nữa…”
“A, ừ, ừm. Cậu ta đã xin nghỉ phép đột xuất.”
“Hừm, có thể hắn cần phải giải quyết một số chuyện cá nhân trước khi làm cái trò quỷ quyệt kia. Xin lỗi ông, bọn tôi sẽ phải khám xét kỹ nơi này. Có thể trong đây sẽ chứa đựng đầu mối liên quan mật thiết tới vụ việc.”
“Sắp đến giờ đóng cửa nên ta không bận tâm lắm…”
Và thế là công cuộc khám xét của những hiệp sĩ bắt đầu sau giờ đóng cửa của quán rượu. Vì là những hiệp sĩ hàng thật giá thật của Whoseyards, cách họ lục soát không đến nỗi thô bạo, nhưng họ cũng không hề nương tay. Từ đằng sau quán đến bên trong khu bếp, không ngách nào trong quán rượu là được họ chừa ra.
Chủ quán im lặng quan sát trong khi chuẩn bị cho ngày làm việc hôm sau tại góc quán. Crow, một trong những khách quen của quán tình cờ có mặt tại đây vào trước giờ đóng cửa, bắt chuyện với ông. Không giống những vị khách khác, ông ấy đã quyết định ở lại.
“Chủ quán tin lời mấy tên này thật sao? Ông nghĩ Sieg làm được trò nguy hiểm như thế ư?”
Điều đầu tiên Crow làm là lên tiếng bảo vệ cho nhân viên mới của quán, Sieg.
Nghe thấy vậy, Lynn, người đang đứng gần đó, cũng lên tiếng đồng tình.
“Đ-Đúng vậy! Không đời nào Sieg lại có thể bắt cóc ai đó được! Chỉ cần tôi cau mày một chút là em ấy đã giật mình và bắt đầu run rẩy rồi! Em ấy là một đứa trẻ nghiêm túc và chân thành, khác với hầu hết lũ trẻ ngày nay!”
Lynn cúi người về phía trước, dần dà tiến lại chủ quán để chất vấn.
Chủ quán liền dùng bàn tay to lớn của mình để che miệng cô lại trước khi bày tỏ quan điểm của mình bằng một giọng đủ nhỏ để các hiệp sĩ không nghe lỏm được.
“Hai người bình tĩnh lại đi! Ta cũng đâu có nghĩ thằng nhóc bắt cóc được ai đâu. Nhưng bênh vực cậu ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Lệnh truy nã đã được ban hành xong xuôi hết rồi. Hiện còn đang có những hiệp sĩ với đầy đủ vũ trang truy lùng cậu ta nữa. Tốt nhất cứ nghe lời bọn họ thôi.”
“Có thể là vậy….”
“Nhưng ông chủ…”
Cả hai người cau mày và im lặng trước lời lẽ xác đáng của chủ quán. Rồi khi tất cả nhận ra bản thân không thể làm được gì, sự im lặng bao trùm ba người suốt một quãng... trước khi chủ quán lên tiếng.
“...hơn nữa, có lẽ… những gì bọn họ nói không hoàn toàn là s—”
“Ông nhớ ra điều gì sao, ông chủ?!”
Crow cất câu hỏi.
Chủ quán tỏ vẻ lo lắng nhưng vẫn thành thực trả lời.
“Chà, để xem nào… trước khi tên lính mới xin nghỉ phép dài hạn, đã có một cô gái cực kỳ xinh đẹp vào quán rượu. Người đó che mặt bằng một cái mũ trùm đầu rẻ tiền, nhưng ta dám chắc cô ấy vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài óng ả. Thành thật thì ta nghĩ có thể là vị thánh hay tông đồ trong câu chuyện vừa nãy…”
“Đợi, đợi chút đã, ông chủ. Một nhân vật quan trọng của tôn giáo lớn nhất đại lục lại đến cái nơi như thế này một mình sao?”
Là một người có hiểu biết, Crow gần như không thể tin vào tai mình. Một người càng biết nhiều về Whoseyards thì sẽ càng thấy lời của chủ quán kỳ lạ đến đâu.
“Ta biết là chuyện này nghe điên rồ, nhưng ấn tượng mà cô gái ấy để lại khiến ta không thể nghĩ rằng đây có thể là ai khác. Không chỉ mỗi xinh đẹp, cả phong thái của cô cũng rất phi thường. Áp lực người đó tỏa ra khiến ta không thốt nổi nên lời đấy.”
Tất nhiên, lí do thực sự mà chủ quán không lên tiếng phản đối cô là bởi ông đã đầu hàng trước những giọt nước mắt của cô gái trẻ xinh đẹp. Song, chủ quán không nhắc tới điều đó. Ông cũng có danh dự của riêng mình mà.
Crow bắt đầu phân tích những mẩu thông tin rời rạc mà mình đã thu thập được.
“Tôi hiểu rồi. Nói cách khác, cái cô nàng với phong thái siêu phi thường này hẳn chính là vị ‘tiểu thư’ mà vị hiệp sĩ đáng sợ lần trước nhắc tới—cái người tên Sera ấy. Nếu vậy thì có lẽ suy đoán của ông chủ là đúng. Mọi thứ bắt đầu ăn khớp với nhau rồi.”
Kết luận mà Crow đưa ra cũng giống với chủ quán. Tuy vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào, các khả năng đã bắt đầu xuất hiện.
“Ơ? Đợi đã, ý ông là những gì cô hiệp sĩ đạng sợ ấy nói là đúng ư? Sieg thực sự đã bắt cóc cô gái trẻ xinh đẹp đó sao? Thế thì, làm cách nào mà Sieg của chúng ta có thể bắt cóc một người quan trọng được bảo vệ nghiêm ngặt bởi cả Liên minh Mê Cung chứ?”
Lynn đang cho rằng Sieg là một người thuận theo lẽ thường. Tiếc là cô không biết rằng chỉ mới mấy ngày hôm trước thôi, Crow và chủ quán còn đã bàn luận về sự bất thường của cậu nhân viên mới này.
“Hừm… Thành thật thì… Này, sếp, nói giúp tôi được không?”
“Ta đây, Crow. Nếu tên lính mới liên tục mạnh lên thì đây không phải là chuyện bất khả thi.”
“Đúng vậy, bởi cậu ta chứa đựng tiềm năng làm một trinh thám… hay đúng hơn là đầu trộm đuôi cướp. Trời, biết trước chuyện sẽ đến nước này thì tôi đã mạnh tay hơn để ép cậu ta vào tổ đội thám hiểm của mình rồi.”
Cả hai chiến binh giàu kinh nghiệm đều không nghi ngờ khả năng của cậu lính mới. Sự thật ấy khiến Lynn không khỏi bối rối.
“Hử? Thật ư? Sieg đủ mạnh để bắt cóc một nhân vật quan trọng như vậy sao?”
Trước câu hỏi đó, hai người chiến binh chỉ biết gật đầu. Một lần nữa, sự im lặng bao trùm bọn họ, để rồi vài giây sau…
“Vậy là em ấy đã chạy trốn cùng cô bé đó!”
Lynn hào hứng reo lên đầy vui sướng cho cậu nhân viên mới.
“Em ấy đã chạy trốn cùng tình yêu đích thực của đời mình! A ha ha! Nói đến bỏ trốn thì không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng khả năng này có vẻ khả thi. Sieg là kiểu người sẽ hết mình hết lòng vì cô gái mình thích mà! Kiểu, tới mức mà em ấy chẳng thèm để tâm tới bất kỳ thứ gì khác nữa ấy!”
Tới đây, Crow thở dài. Có vẻ như thời gian cho việc nói chuyện nghiêm túc đã cạn rồi.
“Ồ, nếu là cậu ta thì hoàn toàn có thể. Cậu ấy đúng trông có vẻ là kiểu người sẽ làm một điều gì đó điên rồ khi rơi vào đường cùng mà.”
Cả hai cười đùa về Sieg. Chủ quán cất lời để chấm dứt câu chuyện.
“Chà, ngồi ở đây đau đầu vì chuyện này cũng chẳng có ích gì. Nghĩ kỹ thì ta bị tên lính mới cho hít khói ở khoản “chạy” rồi. Tất cả những gì ta có thể làm hiện giờ là tiếp tục sống như bình thường và chờ cho cậu ta quay lại thôi.”
“Ông nói đúng….”
Chị Lynn trả lời.
Ông Crow chỉ gật gù cái đầu, miệng mỉm cười gượng gạo.
Và vậy là cuộc trò chuyện của bọn họ về cậu bé nhân viên mới đã tiến tới hồi kết. Công cuộc tìm kiếm của các hiệp sĩ cũng kết thúc vào cùng lúc đó.
***
“Cậu ta chạy trốn rồi ư?”
“Tin chuẩn chứ? Ý ông là cậu bồi bàn mới ấy đã chạy trốn cùng một tiểu thư nhà giàu nứt đố đổ vách á?!”
“Chứ còn gì nữa!”
“A, nghĩ lại thì hồi ở lễ hội, tôi có thấy cậu ấy dắt tay một con bé cực kỳ xinh đẹp.”
“Đợi đã, thế thì chẳng phải những gì cô Thất Hiệp sĩ kia nói là sự thật sao?! Cậu ta đúng là đã làm gì đó!”
“Hết cách rồi, ta phải xin lỗi cô ấy vào lần sau mới được! Rồi ta sẽ hỏi xem quý cô hiệp sĩ kiêm cận vệ này cảm thấy thế nào khi chủ nhân của mình bị một thằng lăng nhăng bắt đi!”
“Ha ha! Nghe hay đấy!”
“Ha ha ha ha!!!”
Họ bàn tán về những tin đồn trong khi thưởng thức cốc rượu trên tay. Quán rượu rộn ràng trong tiếng cười.
“Lynn…”
Chủ quán nhìn sang người nhân viên mà mình đã từng hết mực tin tưởng.
“T-Tôi xin lỗi, ông chủ… Chỉ là, tôi không ngăn mình nói về chuyện này được…”
Thủ phạm lan truyền tin đồn cúi đầu xin lỗi. Chủ quán, như mọi khi, vẫn hay mềm lòng trước những những cô gái trẻ, nên ông không thể nổi giận với cô được. Ông chỉ biết cách gãi đầu mình.
Đúng vậy. Mọi thứ vẫn như thường lệ.
Không biết là tốt hay xấu, quán rượu trước lối vào Mê Cung vẫn sẽ hoạt động mặc cho sự vắng bóng của cậu nhân viên mới.
Tuy nhiên, chỉ vài ngày nữa, khi mà các tin đồn đã bắt đầu phai mờ khỏi tâm trí của những vị khách nơi này, tất cả bọn họ sẽ được lần nữa gợi nhắc về chàng trai.
Tại giải đấu võ thuật lớn nhất Liên minh Mê Cung.
Địa điểm là Laoravia.
Vào ngày đó, cái ngày mà dòng lịch sử của lục địa này sẽ được định hình lại mãi mãi.
Cơ mà cái đấy là tương lai của vài ngày nữa. Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi câu chuyện ấy được hé mở.


1 Bình luận