A…
A, khát quá…
Đầu tôi choáng váng… Cứ thể bản thân đang mắc kẹt trong mơ vậy…
Cảm giác trong giấc mơ rất kì lạ―tầm nhìn của tôi như bị kéo dài còn cơ thể thì lúc nào cũng chậm hơn bình thường một nhịp. Dần dà, tôi vùng vẫy khỏi bóng đêm sâu thẳm.
Bởi tôi biết mình cần phải thức giấc.
Mở mắt ra, đập vào tầm nhìn tôi là cái trần nhà gỗ. Nói là vậy, vì nơi này khá tối, tôi không chắc nó có thật sự là gỗ hay không nữa.
Tôi đảo mắt tìm kiếm ánh sáng. Do không thể ngồi dậy, tôi chỉ còn cách quay đầu mình để kiểm tra xung quanh.
Đầu tiên, tôi xác nhận được rằng mình đang nằm trên một chiếc giường. Ngay cạnh là một cái bàn với ngọn nến và một chiếc vại. Ánh nến dường như là nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng.
Một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên chiếc bàn. Người đó to con, lực lưỡng, vẻ ngoài tầm tứ tuần với chi chít vết sẹo trên mặt. Qua trang phục, tôi đoán đây là một người có địa vị cao.
“Cậu tỉnh rồi à, Siegfried Visitor? Cho phép tôi được giới thiệu bản thân. Tôi là Rayle từ hội ‘Đại Thám Đoàn’, một hội quán trực thuộc chính quyền Laoravia. Tôi được giao phó việc trông giữ cậu toàn thời gian.”
Nhớ không nhầm thì Laoravia là quốc gia nằm ở phía tây nam của Liên minh Mê Cung. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên Rayle hay Đại Thám Đoàn. Không hiểu sao một người xa lạ từ một quốc gia mà tôi chẳng có can hệ gì lại đang ngồi trước mặt mình như thế này.
“Cậu đang thu hút khá nhiều sự chú ý đấy. Cả xấu lẫn tốt, đủ mọi thể loại. Thành ra hiện tại, cậu cần phải bị giam giữ.”
Giam giữ? Tôi cố gắng nhúc nhích, nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Có một vật nặng đang được gắn vào tứ chi của tôi.
Tôi dần nhận thức được tình hình hiện thời. Càng quan sát xung quanh, tôi càng nhận ra đây không phải là lúc để bối rối. Bàn tay phải của tôi thõng xuống giường, máu chảy ra từ một vết cắt trên đầu ngón tay. Một thứ gì đó giống như hương đang cháy ở góc phòng, làm nơi này tràn ngập khói. Tuy không nặng mùi, tôi vẫn có cảm giác rằng mình không nên hít vào.
Thể chất của tôi rõ ràng đang có vấn đề. Không chỉ mỗi tâm trí trở nên mơ hồ, cơ thể cũng trì trệ. Mặc cho có cố gắng tập trung sức lực bao nhiêu lần, tôi vẫn không gượng dậy nổi.
“Tôi hiểu là cậu đang bối rối, nhưng xin hãy bình tĩnh.”
Nhìn thấy tôi hằn học trên giường, Rayle cất giọng trấn an. Ông ta sau đó cầm cái vại lên.
“Đây, uống nước đi đã.”
“Tôi… không cần.”
Tôi khàn giọng nói. Ai biết được cái vại đó chứa thứ gì chứ.
“Hiểu rồi. Chà, miễn là cậu nói chuyện được.”
Ông ta đặt vại nước lại trên bàn. Coi bộ ông ta thực sự không có mưu đồ xấu khi không ép tôi uống bằng được.
Khi cố định thần lại, tôi bỗng nhớ ra kĩ năng của mình. Tôi thậm chí đã quên mất cả điều cơ bản nhất.
Sau khi kiểm tra xem vại nước có bị can thiệp gì không, tôi sử dụng『Phân tích』lên người đàn ông.
【Thông số】
Tên: Rayle Thenks
HP: 312/322
MP: 0/0
Chức nghiệp: Chiến binh
Sức mạnh: 11.22
Thể lực: 10.19
Khéo léo: 6.79
Nhanh nhẹn: 4.02
Kiến thức: 6.60
Ma thuật: 0.00
Tiềm năng: 1.09
Kỹ năng bẩm sinh: Không có
Kỹ năng nhận được: Nhìn thấu chuyển động 1.03
Tên của ông ta là thật. Ngoài ra, thông số cho thấy ông là một tay thuộc dạng tai to mặt lớn.
“Xin lỗi, ông Rayle… Phiền ông có thể giải thích tình hình hiện tại cho tôi được không…”
Tôi gặng hỏi một cách tử tế hết sức có thể.
“Hừm… Cậu bình tĩnh lại nhanh thật. Đúng như mong đợi…”
Ông tỏ vẻ ấn tượng.
“Đầu tiên, để tôi nói về nơi ở hiện giờ của chúng ta. Đây là một tòa nhà nằm ở khu vực trung tâm của Laoravia, trụ sở của Đại Thám Đoàn. Vì hội quán hoạt động trực tiếp dưới quyền chính phủ, cậu có thể xem bản thân đang nằm gọn trong tay Laoravia vào lúc này.”
Lời giải thích của Rayle giúp tôi hiểu thêm về tình thế hiểm nghèo của mình. Đồng thời, tôi cũng bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bản thân đánh mất ý thức. Tôi đã giải cứu Lastiara, quay về Vart, tiêu diệt Alty và bại trận dưới tay Palinchron.
Tuy nhiên, vào lúc này, có một điều hơn thảy―
“Cảm ơn ông rất nhiều. Tôi đã hiểu mình đang ở đâu rồi. Ông có thể kể thêm là ngoài tôi ra, còn có ai bị bắt giữ không?”
“Tôi đã được nghe qua về đồng đội của cậu. Hiện tại, Lastiara Whoseyards, Diablo Sith và Sera Radiant đang chạy trốn. Còn cô bé tên Maria đang bị giam giữ ở nơi này.”
Rayle nói là ông ta đã được “nghe qua”. Song, tôi không biết ông đã được kể cho bao nhiêu. Lựa lời một cách cẩn trọng, tôi hỏi về tình hình của người đồng đội.
“Cô bé bị giam giữ có an toàn không?”
“Chưa chết. Quan trọng hơn—”
Ngay khi ông Rayle định mở lời, cánh cửa phòng bị bật tung.
“Hế lô, Rayle. Ông anh Kanami cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?”
Một giọng nói vui vẻ vang vọng khắp căn phòng. Một giọng nói tôi từng nghe thấy trước đây. Một giọng nói mà tôi không đời nào có thể lẫn đi đâu được.
Palinchron! Palinchron Legacy!
“Palinchron, cậu hẳn đã ‘theo dõi’ nhỉ… Chà, đúng là chàng trai đã tỉnh, cơ mà…”
Ông Rayle quay đầu lại nhìn với vẻ cay đắng.
“A, argh! P-Palinchron! MÀY… MÀYYYYYYY!!!”
Tôi cố gắng đứng dậy bằng cách dồn sức vào tứ chi, nhiều sức tới nỗi tay chân như sắp bị xé toạc. Đồng thời, tôi cố gắng thi triển《Blizzardmension》bằng cách thu gom năng lượng ma thuật đã bị phân tán của bản thân. Song, tôi đương nhiên vẫn không thể đứng dậy hay thi triển bất kỳ ma thuật nào. Mặc vậy, các thớ cơ của tôi vẫn căng lên, mong muốn được đập nát người đàn ông trước mặt.
“Đừng nổi nóng thế chứ, ông anh. Này, tôi mang theo chút đồ ngon nè. Cứ việc lấp đầy bụng nhé.”
Palinchron xuất hiện từ bóng tối, miệng hắn mỉm cười trong khi tay hắn chìa ra một ổ bánh mì.
“Chết đi! Đi chết đi, Palinchron!”
Cơn thịnh nộ của tôi dâng trào trước thái độ cợt nhả của hắn. Nếu không phải vì hắn, mọi thứ đã có thể được giải quyết. Giá như hắn không phản bội bọn tôi! Giá như hắn không tấn công Dia! Giá như hắn không xuất hiện vào phút cuối! Giá như không có hắn, mọi người đã có thể cùng nhau cười đùa ở Greeard!
Thật bực bội mà. Thật bực bội khi phải để thua dưới tay Palinchron.
Tôi chuyển hóa những cảm xúc ấy thành luồng khí lạnh và khiến nó điên cuồng đóng băng những sợi xích đang giam giữ mình.
Để có thể tấn công người đàn ông trước mặt, tôi triển khai không gian thuật của mình ở mức tối đa. Cùm và xích rung lên. Phát ra tiếng leng keng leng keng, chúng cố gắng vô hiệu hóa sức mạnh của tôi. Tuy nhiên, năng lượng ma thuật của tôi dần rò rỉ ra bên ngoài và cơ thể tôi cuối cùng cũng có thể cử động chút ít.
“Hả?! Tôi đã đặt lên ba lớp khóa ma thuật và dùng năm lần số xích bình thường để trói cậu ta rồi mà. Làm sao cậu ta có thể dùng ma thuật hay di chuyển được chứ?! Này, này! Cả hai người, đợi đã!”
Cảm nhận được luồng ma thuật mà tôi đang giải phóng, ông Rayle bật dậy rồi chen vào giữa tôi và Palinchron.
Cản trở quá. Không chỉ mỗi ông Rayle mà còn đống khóa ma thuật lẫn xiềng xích nữa. Vặn vẹo cơ thể mình tới cực hạn, tôi tích tụ luồng khí lạnh để chuẩn bị cho việc phá hủy toàn bộ ổ khóa cùng xiềng xích.
“Rayle, cứ để tôi lo. Cũng đúng lúc để tôi làm quen với sức mạnh mới của mình. Ma thuật:《Demystifier’s Returning》.”
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp làm gì, bàn tay Palinchron đã chạm lên đầu tôi.
“Chết tiệt, lại nữa!”
Năng lượng của hắn tràn ra mọi ngóc ngách của cơ thể. Tôi có thể cảm thấy những suy nghĩ của bản thân đang nhanh chóng được xoa dịu.
“Chỉ là ma thuật chữa trị đơn giản thôi. Nó có tác dụng an thần. Bình tĩnh lại đi nào, ông anh Kanami.”
【Thông số】
Trạng thái:
- Hoảng loạn: 9.81
- Trấn tĩnh: 0.45
Hắn nói thật, đó chỉ là một ma thuật trấn an đơn giản. Dựa theo bảng trạng thái, tôi sẽ bình tĩnh lại một chút. Ma thuật này không đủ để khiến tôi dùng đến『???』. Hoặc ít nhất thì tôi mong là vậy.
Cơn tức giận vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai. Song, nếu chiến đấu với Palinchron trong tình trạng bị giam giữ thế này, hắn chắc chắn sẽ nắm kèo trên và không cho tôi lấy một cơ hội để chiến thắng.
Với tâm trí đã tỉnh táo trở lại, tôi quyết định sẽ thử phương án đàm phán. Palinchron nhận ra điều này và ngồi xuống cái ghế gần đó.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng bắt đầu thôi. Đã đến lúc cho một phút thẩm vấn vui vẻ rồi.”
Ông Rayle nhìn chúng tôi và thở dài trước khi lui về sau với dáng vẻ lo lắng. Xác nhận rằng ông Rayle đã rời đi, Palinchron tiếp tục.
“Hiện tại, có rất nhiều điều bí ẩn xoay quanh ông anh Kanami. Tôi đã thu thập được toàn bộ động thái của cậu suốt mấy ngày qua bằng ma mạch rồi, nên là đừng có tính đến chuyện vòng vo, rõ chưa? Nói là vậy, trừ mấy bữa qua ra thì tôi chẳng tìm được gì về cậu cả.”
Sau đó, hắn bắt đầu tra hỏi tôi như thể đây là một bộ phim trinh thám.
“Mười bốn ngày trước, có một chàng trai tự xưng Siegfried Visitor không biết từ đâu mà xuất hiện ở bên trong Mê Cung. Đây chính là điều bí ẩn. Cậu đột nhiên xuất hiện từ bên trong Mê Cung. Nói cách khác, ngoài mười bốn ngày kia ra, bọn tôi không biết tí gì về bản chất, nguồn gốc của cậu. Tôi đã kiểm tra toàn bộ ma mạch của cả năm quốc gia trong Liên minh Mê Cung và không lấy có một lưu trữ nào về việc cậu từng tiến vào lục địa này hay thậm chí là tiến vào Mê Cung. Điều này đồng nghĩa xuất thân của cậu bắt nguồn từ Mê Cung.”
Rõ ràng Palinchron đang cố vạch trần danh tính và lý lịch thực sự của tôi—thứ mà, nhìn theo một góc độ khác, có thể coi là một trong những lá bài ẩn mà tôi có thể sử dụng. Trong khi lắng nghe câu chuyện, những chiếc bánh răng trong tâm trí tôi xoay một cách bình tĩnh nhưng nhanh chóng.
“Những người đứng đầu Liên minh đang nghi ngờ rằng: Siegfried Visitor chính là Thủ hộ giả Tầng 30. Giả thuyết là có ai đó đã chạm đến Tầng 30, khiến cho một Thủ hộ giả mới xuất hiện giống với Tida hay Alty. Theo họ phỏng đoán, sau khi xuất hiện, cậu đã rời khỏi Mê Cung để bắt đầu dạo quanh thị trấn. Sau cùng thì họ đã có hai tiền lệ rồi. Trong mắt những người đứng đầu, cậu chỉ là ví dụ thứ ba thôi.”
Nhận ra bản thân đang bị coi là đồng loại với Tida và Alty, tôi lên tiếng phủ nhận.
“Không phải…”
Nếu còn bị đối xử như là quái vật, tôi cảm giác rằng sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy đến với bản thân.
“Chối bỏ cũng vô nghĩa. Chí ít là ở thời điểm này, cậu đang được coi là quái vật. Những xiềng xích ấy là bằng chứng.”
Palinchron giả vờ thông cảm trong khi chỉ tay vào những sợi xích và cười khẩy. Tôi để không để tâm mà thay vào đó, nói ra lời bào chữa bản thân đã vắt óc để nghĩ.
“Tôi là một ma thuật sư sử dụng không gian thuật… Có một ma thuật được gọi là《Connection》. Nó cho phép tôi tiến vào Mê Cung mà không để lại dấu vết nào. Tôi hoàn toàn là con người…”
Tôi quyết định lật ngửa《Connection》sau khi cân nhắc xem những lá bài nào mình nên và không nên tiết lộ. Mặc cho vẫn muốn giấu《Connection》trên tay, chặt tre thì phải gãy măng.
“Không đúng. Cậu chỉ có được《Connection》sau khi gặp Maria. Tôi đã xác nhận với chủ cửa hàng đó rồi.”
“...Thì sao? Tôi đang nói điều như vậy là hoàn toàn khả thi với không gian thuật.”
“Hiểu rồi. Ý là cậu đã dùng một ma thuật tương tự《Connection》để tiến vào Mê Cung trước đấy à? Cứ cho là thế đi, vậy ma thuật đó tên là—”
“Việc gì tôi phải khai chứ? Tôi chỉ bảo rằng có vô số cách để tiến vào Mê Cung mà không bị phát hiện thôi.”
Tất cả những gì tôi cần làm là gợi ý về khả năng. Khả năng rằng tôi không phải quái vật mà là con người. Chỉ cần như vậy là đủ để họ không thể tự tin mà tuyên bố rằng tôi là quái vật rồi. Chỉ thế là đủ.
“Chà, thôi được.”
Palinchron nhún vai.
Hắn không tỏ vẻ khó chịu. Như mọi khi, tôi không thể nhận ra hắn đang theo đuổi điều gì. Rốt cuộc hắn muốn gì chứ?
Tôi từng cho hắn là một kẻ chỉ biết theo đuổi khoái lạc, nhưng đôi lúc hắn lại tỏ vẻ cố chấp một cách kỳ lạ. Cứ khi tôi nghĩ rằng hắn đang hành động theo một kế hoạch tinh vi nào đó, hắn sẽ lại nói ấy chỉ là trò mua vui cho bản thân. Xét đến độ khó đàm phán thì tên này chắc chắn phải đứng đầu bảng.
Tôi quyết định bắt đầu bằng một vài câu hỏi về người đồng đội của mình. Tôi cần phải làm điều đó, không vì lo lắng thì cũng là để mở đường đàm phán.
“Palinchron… Maria thế nào?”
“Cô ấy đang bị giam giữ.”
Hắn trả lời ngắn gọn. Tôi cũng nghĩ hắn sẽ nói vậy.
“Cho tôi gặp em ấy…”
Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tôi đưa ra yêu cầu.
Nghe thấy vậy, biểu cảm Palinchron thay đổi. Hắn trông nghiêm túc nhưng cũng đôi phần thích thú.
“Không được. Hai người đều là những chú chuột bạch rất, rất quý giá. Chẳng có lý do gì để cho cô cậu gặp nhau cả.”
“C-Chuột bạch?”
Nghe thấy hai từ đó, người tôi bất chợt toát mồ hôi lạnh. Đó là cụm từ mà tôi hằng lo sợ khi lần đầu đặt chân đến thế giới này. Hồi còn ở Cấp độ 1, tôi đã sợ hãi khả năng bản thân bị biến thành chuột bạch tới nỗi phải hạn chế những gì mình có thể làm. Để nghĩ rằng cụm từ ấy lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, khi mà tôi trở nên mạnh mẽ hơn, khi mà nhận thức về mối nguy hiểm của cụm từ đó đã rời khỏi tâm trí…
“Đúng vậy, cô ấy là cá nhân đầu tiên trong lịch sử loài người có thể hợp nhất với một Thủ hộ giả mà. Bị coi là chuột bạch là chuyện đương nhiên rồi còn gì?”
Tim tôi đau nhói, những vết rạn dần hiện hữu và máu rỉ ra từ đó khiến tôi đau đớn như muốn gào thét.
“Đợi, đợi đã! Đợi chút đã, Palinchron!”
Tôi hét lên, đầy lo lắng và sợ hãi.
Điều ấy, chỉ riêng điều này là tôi không chấp nhận được. Tôi xứng đáng đón nhận nghiệp chướng của bản thân, nhưng Maria thì khác. Em ấy vô tội. Em ấy không làm gì đáng để bị đối xử thế này cả. Tất cả là lỗi của tôi. Là vì tôi đã chối bỏ trách nhiệm của bản thân sau khi cứu lấy em ấy. Tôi vốn đã khiến em ấy bất hạnh rồi. Và giờ, bằng một cách vô tình, tôi lại mang đến nhiều tai họa hơn cho em ấy.
“Sao vậy?”
“Maria chỉ là một đứa trẻ! Một cô bé yếu đuối! Maria chưa làm gì sai cả! Thả em ấy ra! Em ấy không đáng phải chịu khổ thêm nữa!”
“Ha! Đứa trẻ? Yếu đuối? Ông anh, cậu có biết là vì cậu, cô bé đã trở thành một con quái vật mà không một nhà thám hiểm nào có thể nghĩ đến việc đánh bại chưa? Nhờ ơn của ông anh Kanami hết đó.”
“Đúng vậy, ông nói đúng! Là lỗi của tôi hết! Maria không có lỗi gì cả! Tôi sẽ làm chuột bạch cho ông! Ban nãy tôi đã nói dối! Tôi KHÔNG phải con người! Tôi sẽ khai hết! Tôi sẽ khai cho ông tất cả mà—nên xin ông hãy tha cho Maria!”
Tôi gào thét cầu xin, vứt bỏ toàn bộ tự trọng.
Mọi điểm tựa đã vụn vỡ. Tất thảy ý định về việc thương lượng biến mất khỏi đầu tôi, chỉ bỏ lại suy nghĩ rằng bản thân sẽ không thể giữ được lời hứa khiến cho Maria hạnh phúc.
“Ông anh Kanami không phải con người? Ờ, cái này bọn tôi biết tỏng rồi. Còn nữa, cậu nói là mình sẽ làm chuột bạch thay cho cô ấy ư? Đừng có ngu ngốc thế. Cả hai người đều là chuột bạch. Lẽ sao mà bọn tôi lại không nghiên cứu cả hai người chứ?”
Câu trả lời của Palinchron đạp tôi xuống hố sâu tuyệt vọng. Nỗi kinh hoàng tột cùng khiến tôi cảm như thể bản thân đang rơi tự do từ chín tầng mây. Tới lúc này, tôi mới nhận ra mình không thực sự bình tĩnh như đã tưởng.
Kể từ khoảnh khắc tôi để thua Palinchron, mọi thứ đã được định đoạt. Maria và tôi đã nằm gọn trong tay Palinchron, đánh mất đi sự tự do. Ngay từ đầu đã chẳng có chỗ cho việc đàm phán rồi.
“A, aaaaa, aughhh…”
Tôi rên rỉ, tự trách mình.
Cứ đà này, Maria sẽ trở thành một con chuột bạch. Và tất cả là lỗi của tôi. Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi cứu Maria khỏi kiếp nô lệ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân. Tôi đã ngu ngốc chìa tay ra cho em ấy, và giờ đón chờ em là kết cục còn tệ hơn cả cái chết. Ngay cả khi chỉ là một kẻ ngu ngốc, tôi cũng biết rằng trở thành động vật thí nghiệm đồng nghĩa rằng phẩm giá của em ấy sẽ còn thấp hơn cả nô lệ.
Và ai là người đã đẩy em ấy vào tình cảnh này?
Là tôi. Nếu không phải vì tôi, chuyện này đã chẳng xảy đến với em ấy.
Tôi chính là kẻ đã gieo rắc bất hạnh tới những người xung quanh. Nếu Maria không bao giờ tiến vào Mê Cung, Alty đã chẳng để mắt đến em ấy. Như vậy, Maria sẽ không phải chịu cảnh bị giam cầm ở đây cùng tôi.
Nghĩ lại thì cả Dia cũng vậy. Nếu chưa từng gặp tôi, cậu ấy đã không mất đi một cánh tay. Tôi đã dụ dỗ hai người họ tiến vào Mê Cung và khiến cả hai trở nên đau khổ.
Thật đau đớn. Chỉ cần nghĩ đến cho mình là đã đáng sợ rồi. Giờ khi đã kéo theo vô số người vào chuyện của bản thân, nỗi sợ càng thêm nặng nề.
Không ổn. Cứ thế này, mình sẽ không chịu được mất. Và『???』sẽ kích hoạt.
Mình cần phải nhìn về mặt tích cực. Nhớ lại những điều tốt đã xảy ra đi.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Còn quá sớm để rơi vào tuyệt vọng.
Mình vẫn có những người đồng đội. Đồng đội. Đúng rồi, mình vẫn còn Lastiara.
Cô ấy là người mà mình có thể tự hào vỗ ngực mà nói rằng: “Tôi đã cứu cô ấy”. Là minh chứng rõ rệt rằng mình ít nhất đã làm điều gì đó đúng đắn ở thế giới này.
Và cô hiện đang bình an vô sự.
Xét tới sức mạnh và tính cách của cô, một khi khỏe mạnh trở lại và biết đến tình thế khó khăn của những người động mình, cô sẽ chắc chắn sẽ lên đường giải cứu bọn tôi. Chắc chắn là vậy.
Tất cả vẫn chưa kết thúc đâu!
Than vãn xong xuôi, tôi hít thở sâu và tổng hợp những thông tin có thể giúp mình thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
“Hửm, vẫn chưa đủ à? Vậy là cậu vẫn còn một chút hy vọng vào chủ nhân và những người còn lại.”
Thấy vậy, Palinchron lẩm bẩm với khuôn mặt thoáng vẻ buồn bã trước khi cất tiếng châm chọc.
“Câu hỏi là: liệu họ có đến để cứu cậu không? Cho dù có là Tông đồ hay chủ nhân, họ đều không thể hồi phục một cách chóng vánh được.”
Tôi nhanh chóng nhận ra hắn đang cố dập tắt hy vọng của bản thân. Do đó, tôi không nao núng mà đáp lại.
“Vẫn còn anh Hine… và chị Radiant.”
“Không, Hine chết rồi.”
…
“Anh… ấy chết rồi?”
Nhưng Palinchron không nói gì thêm mà chuyển ngay sang vế tiếp theo.
“Sera cũng không thể tự do mà di chuyển được. Cô ấy cần phải bảo vệ chủ nhân lẫn Tông đồ. Đánh mất đi Hine, quân cờ mạnh nhất, họ không còn gì để giải cứu hai người đâu.”
Hắn bình thản nói tiếp.
Song, không một từ nào theo sau lời vừa nãy của hắn lọt vào tai tôi.
“Khoan, khoan đã. Anh Hine đã chết là sao?”
“Ừ. Thằng ngu ấy đã hi sinh mạng mình để ba người còn lại trốn thoát. Hắn toi đời như vậy đó.”
Palinchron trả lời cụt ngủn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Tìm tôi đập loạn xạ. Toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không có cơ sở nào cho câu nói của Palinchron cả. Tin vào lời của kẻ thù không đội trời chung ư? Đúng là ngớ ngẩn mà.
Song, mặc cho cố gắng suy nghĩ lạc quan thế nào, hơi thở của tôi càng ngày càng nặng nhọc, gấp gáp.
“Ha, ha ha, ồ thế hả? Hine đã chết sao? Hine ấy ư?”
Tôi cố phản pháo lời của Palinchron bằng cách ám chỉ rằng anh Hine quá mạnh để có thể bị giết. Sau cùng, người ta đang nói đến chính là ứng cử viên cho vị trí kẻ mạnh nhất trong Thất Thiên Hiệp mà. Tôi tin rằng người này không thể nào ngã xuống một cách dễ dàng được.
“Ừm, cậu ta chết rồi. Hine vốn đã chạm đến giới hạn kể từ khi đặt chân tới Thánh Đường. Tất cả chỉ có vậy thôi.”
Lần duy nhất mà Palinchron không mỉm cười, là khi hắn nói về cái chết của Hine.
“Nói dối. Ngươi nghĩ ta sẽ tin—”
“Hine đã chết và âm mưu Pheydelt vẫn đang tiếp diễn. Đó là tình thế hiện giờ của bọn họ. Họ đang phải chạy trốn đó. Cậu không thấy vô lý khi cầu cứu chủ nhân và mọi người vào lúc này sao?”
Hắn chỉ ra khả năng tôi được giải cứu thấp đến nhường nào. Và để thêm phần chắc ăn, hắn không quên nói rằng đây chưa phải là tin xấu duy nhất.
“Nếu có gì, cậu mới là người cần phải nhảy vào và cứu giúp bọn họ. Hỡi vị anh hùng chính nghĩa đã giải thoát vị công chúa khỏi Whoseyards, bảo vệ họ là trách nhiệm của cậu. Chớ không sớm thì muộn, họ cũng sẽ rơi lại vào tay Pheydelt và bè lũ của ông ta thôi.”
Hắn nói đúng. Chỉ vì tôi đưa Lastiara và mọi người thoát khỏi thánh đường không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết. Trên thực tế, những khó khăn của họ trong công cuộc chạy trốn từ giờ mới bắt đầu. Theo kế hoạch, tôi sẽ khiến việc đào tẩu dễ thở hơn bằng cách tận dụng《Connection》. Tuy nhiên, tôi hiện đang ở đây, chứ không phải bên cạnh bọn họ.
Mặc cho Lastiara và Dia có bá đạo tới cỡ nào đi nữa, việc họ chống chịu được vô số đợt kẻ thù phái tới bởi chính quyền trong suốt một khoảng thời gian dài lại là một dấu hỏi lớn. Có thể là ngay ngày mai, Whoseyards sẽ bắt giữ được họ.
“Liệu ba người ngây ngô không biết gì về sự đời này có thể chạy trốn khỏi những kẻ truy đuổi từ Whoseyards mãi không? Chẳng ai trong số họ trông có vẻ đủ khôn ngoan cả.”
Palinchron mỉm cười đầy gian xảo trước khi đứng dậy. Hắn chậm rãi đi về phía góc tối của căn phòng, miệng vẫn nói không ngừng.
“Tuy cũng muốn được tự thân tham gia vào cuộc săn jewelculus và Tông đồ lắm, nhưng vì đã nắm giữ được vị anh hùng huyền thoại cùng một bán Thủ hộ giả, tôi đành cố kìm lại lòng tham lam vậy. Chúng ta đã có đủ vật liệu để thí nghiệm rồi mà.”
Một âm thanh nhớp nháp vang khắp căn phòng, khiến tôi sởn gai ốc.
Palinchron cầm lên một vật từ góc phòng và chậm rãi đem nó về phía tôi. Do bóng tối, tôi không thể nhìn rõ đó là vật gì. Palinchron ngồi tựa lưng xuống ghế, tay vẫn cầm món đồ mà giờ tôi đã nhận ra là có hình tròn.
“Trước tiên thì, sao ta không tận dụng xác chết của Hine nhỉ?”
Hắn soi nến vào vật tròn, và tôi đã nhìn thấy nó.
Một cái đầu người.
Hộp sọ của một người đàn ông tóc vàng điển trai đang yên nghỉ với vẻ thanh thản. Chính là anh ấy—đấy chính là đầu của Hine Hellvilleshine.
“A, ahhhhhhh, ahhhhhhhhhh….!”
Mái tóc vàng óng ánh rũ xuống, che phủ đi đôi mắt. Má anh chi chít vết xước. Máu đỏ nhỏ xuống từ bờ môi anh. Và quan trọng nhất, từ cổ anh trở xuống…
Vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú trong câu chuyện cổ tích giờ chỉ còn là cái đầu vô hồn bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
“Ha ha. Bằng cách sử dụng vật liệu sẵn có này, việc tạo ra một thực thể vượt qua Lastiara Whoseyards đã không còn là giấc mơ viển vông nữa. Do đó, tôi chẳng còn lý do gì để quan tâm đến chủ nhân hay Tông đồ cả!”
Palinchron gọi đầu của anh Hine là “vật liệu”. Chắc chắn những “vật liệu” ấy cũng bao gồm Maria và tôi. Tôi nhăn mặt khi ngộ ra cách mà hắn sẽ đối xử với những con chuột bạch của mình. Chẳng cần tới gương tôi cũng mường tượng được mặt mình đang méo mó vì sợ hãi và ân hận một cách đáng thương tới nhường nào.
Dưới sự kích thích của lượng kiến thức rộng rãi nhưng nông cạn, vô dụng, trí tưởng tượng của tôi bắt đầu vào việc. Cái đầu bị chặt trước mắt khiến tôi nhớ lại việc mổ xẻ và giải phẫu. Hình ảnh của con ếch bị mổ toạc trong cuốn sách giáo khoa mà tôi từng nhìn thấy hồi nhỏ bỗng chất đầy trong tâm trí. Tưởng tượng rằng bản thân đang ở vị trí của con ếch, một tiếng thét the thé thoát ra từ cổ họng.
Mình cũng sẽ chết ư? Mình sẽ chết như anh Hine sao?
Chết tại một thế giới cách biệt với em gái, chết như một con vật mà không được bỏ lại cho một chút nhân phẩm nào?
Bộ mình sẽ chết khi kéo theo một cô bé giống như Hitaki, người mà mình đã thề sẽ mang đến hạnh phúc, xuống cùng ư?
Mình sẽ bỏ lại Lastiara, Dia cùng những người mình muốn bảo vệ và chết trong khi mục tiêu của bản thân vẫn đang dang dở sao?
Mình sẽ chết?
Cái đầu người liên tục đập vào mắt tôi như một hồi chuông báo hiệu.
Kết thúc. Kết thúc rồi. Mình sẽ chết.
Mình sẽ chết.
Mình sẽ chết.
Mình sẽ CHẾT.
MÌNH S—
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
Mong muốn được sống của tôi đã kích hoạt『???』. Tôi không còn sức để đấu tranh với nó nữa. Song, nó vẫn chưa kết thúc. Dòng mô tả của『???』tiếp tục.
【Thông số】
Trạng thái:
- Hoảng loạn: 10.82
- Trấn tĩnh: 0.12
Chỉ số Hoảng loạn đã chạm ngưỡng hai chữ số—cột mốc mà linh tính tôi luôn mách bảo bản thân phải tránh khỏi. Theo sau đó là một màn hình thông báo mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ hiện lên trước mắt.
【KỸ NĂNG SAU ĐÂY ĐÃ KÍCH HOẠT: ???】
Hoảng loạn đã chạm 10.00, vượt quá giới hạn của『???』.
Tiến hành “Đền Bù”. Toàn bộ chỉ số Hoảng loạn mà bạn đã tích tụ sẽ được chuyển hóa về cảm xúc ban đầu.
Mọi thứ sẽ được “đền bù”.
“Đợi đã, hử? A, aughh, aghhh…”
Đền bù?
Ban đầu thì tôi chưa hiểu nghĩa, nhưng trước khi kịp định nghĩa được từ này, tôi đã bị ép phải trải nghiệm nó.
Rồi, mọi thứ sụp đổ. Suy nghĩ của tôi, một dòng chảy dữ dội. Vô số cảm xúc tiêu cực cuộn xoáy như bão tố. Những cảm xúc tôi từng trải qua trong quá khứ ập về, y nguyên như vừa mới xảy ra.
Cơn tuyệt vọng khi bị dùng làm mồi nhử cho con thú dữ đè nát tôi. Niềm cô đơn tột cùng khi một mình lạc lối ở thế giới khác bao trùm lấy tôi. Nỗi lo rằng mình sẽ đánh mất người em gái yêu quý sôi sục trong tôi. Sự sỉ nhục khi bị đùa giỡn bằng những phương pháp vô đạo đức cắn xé tôi. Cơn căng thẳng khi bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực vô lý gặm nhấm linh hồn tôi. Cảm giác ghê tởm trước việc thế giới của mình đã bị ghi đè lên nhấn chìm tôi. Nỗi sợ hãi cái chết khi đối mặt với một thực thể mạnh mẽ khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Những lần tâm trí bị bại hoại vì tâm thuật quay trở lại. Và tình yêu được chôn kín của tôi cho Lastiara bị đào lên.
Tất cả những cảm xúc báo hiệu cho cái chết cùng lúc sống lại.
“Ah, ahhh, AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!”
La hét.
Không, đây không đơn thuần là “đền bù”. Nó còn đi kèm với “lãi”. Những cảm xúc tiêu cực hòa quyện, chồng chéo lẫn nhau không phải bằng một phép cộng giản đơn. Chúng phình to theo cấp số nhân như một khối u, lấp kín trái tim tôi như muốn khiến nó phát nổ.
Linh hồn của tôi được đưa về ngày ấy, cái ngày bản thân lần đầu lạc lối đến Mê Cung, vào khoảnh khắc mạng sống bị đe dọa bởi cả quái thú lẫn con người. Và giờ, toàn bộ những cảm xúc được nếm trải kể từ ngày ấy đến nay đang ập đến cái linh hồn yếu ớt này.
Cơn cuồng phong hoành hành tâm hồn tôi đã vượt xa sức chịu đựng của con người.
“K-Kìa, ông anh. Tự nhiên cậu làm sa—”
“AAAAAAAAA!!! Dừng lại đi mà! Tôi không chịu được nữa! Đau quá, đau quá, đau quá! Tại sao chứ?! Nói cho tôi tại sao đi! Tại sao mọi thứ lại thành thế này?! Tôi đã sai ở đâu chứ?! Tại sao chuyện này lại xảy ra?! TẠI SAOOOO!!!”
Palinchron đang nói gì đó. Song, tôi không nghe lọt những điều hắn nói. Ngay cả khi có nghe được, tâm trí tôi cũng không còn đủ bình tĩnh để xử lí thông tin.
Không… thở… được…
Tôi hít sâu vào nhiều lần, nhưng làm vậy chẳng thể lấp đầy phổi tôi tới một micron.
Đau quá.
Cơ hoành tôi co thắt. Cứ mỗi lần co giật là không khí lại thoát ra khỏi người tôi. Thiếu đi oxy, não tôi trở nên hoảng loạn và cố gắng để hít thở. Tuy nhiên, điều ấy lại khiến cơ hoành co chặt lại hơn. Không tốn nhiều thời gian để những cơn co quắp biến thành những cơn đau dữ đội. Toàn bộ cơ thể tôi quằn quại trong đau đớn.
“N-Này, ông anh, xác của Hine làm cậu khó chịu đến vậy sao!? Không, bản thân ‘cái chết’ mới là điều cấm kỵ ư?!”
Giọng nói của hắn xa vời. Thậm chí, cả thế giới cũng vậy.
Cùng lúc ấy, một lượng lớn mồ hôi chảy ra, đánh cắp hơi ấm từ cái cơ thể vốn đã chẳng nóng một chút nào.
Và đúng thật là người tôi không hề nóng. Chắc chắn là thế. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, đầu tôi lại cảm thấy nóng kinh khủng, khiến tôi không thể nào ngừng đổ mồ hôi được. Có thể não tôi đã nhầm tưởng mớ cảm xúc tiêu cực kia thành nhiệt. Cảm giác như bị ép phải uống một cốc nước nóng trong khi ngâm mình trong đá lạnh vậy.
Không thể chịu được. Không thể chịu được nữa rồi. Tôi muốn ngất đi ngay lập tức, nhưng cơn đau lại không cho phép tôi làm vậy. Mặc cho biết rằng căng cơ sẽ vô cùng đau đớn, tôi vẫn mặc kệ gồng mình bằng cách nghiến răng và vặn vẹo cổ mình về mọi hướng do không thể chịu đựng được việc cơ thể vỡ ra thành từng mảnh. Hai con mắt tôi thực sự sắp lòi ra ngoài theo nghĩa đen.
Đau quá. Đau quá. Đau quá.
Đau như sắp chết tới nơi rồi.
Mình thật sự sắp chết rồi!
“Chết tiệt, Palinchron! Tôi tưởng cậu sẽ từ từ bào mòn thằng bé mà! Cậu ta là vật không thể thay thế đó! Cứ thế này thì cậu ta gãy làm đôi mất!”
“TÔI BIẾT RỒI, được chưa?! Im lặng tí đi, Rayle! Chậc! Ai ngờ có ngày mình phải dùng ma thuật của Tida để chữa trị chứ!”
A, aaa, con người… Liệu con người có thể chạm đến cửa tử chỉ vì trạng thái tinh thần của họ không?
Trong truyện tranh hay phim ảnh, tôi từng rất nhiều lần nhìn thấy nhân vật sốc vì bất hạnh. Trông có vẻ khá đau đớn, song, tôi cho rằng ấy chỉ là hư cấu. Tôi từng nghĩ là vấn đề tinh thần không đời nào có thể bản thân đau đớn đến nhường này.
Chà, tôi sai rồi. Tôi chỉ nghĩ như vậy vì tôi vẫn còn non nớt. Phải đến khi tự mình trải nghiệm thì tôi mới ngộ ra.
Thật sự không hề phóng đại. Cảm giác như tôi có thể ngừng thở bất cứ lúc nào. Tim tôi như sắp nổ tung. Ý thức mờ dần vì những cơn đau dữ dội. Nó đau đến mức khiến tôi muốn cào xé cổ họng. Nếu động mạch cảnh bị đứt trong quá trình đó――Nếu cái chết giải thoát tôi khỏi cực hình này, tôi sẽ tự mình tìm đến nó.
A, đúng rồi. Chết. Mình chỉ việc chết thôi. Đúng rồi nhỉ. Chỉ cần chết là cơn đau sẽ chấm dứt. Mình sẽ có thể yên nghỉ lần nữa. Yên nghỉ…
Hy vọng chạm được đến cái chết, bàn tay tôi vươn ra—
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
A, hử, đợi đã, cái gì?
Đau đớn quá. Giải thoát cho tôi đi mà.
Tôi không chịu đựng nữa rồi. Hãy để tôi được chết—
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
Không, dừng lại…
Kích hoạt bao nhiêu lần cũng không tác dụng gì đâu. Sao mày lại không nhận ra chứ?
Kể cả khi『???』được kích hoạt thêm mười lần nữa thì cũng không đủ để xóa đi những cảm xúc tiêu cực nhận phải từ việc đền bù. Cộng thêm khoảng lãi thì những thứ phải xóa đi còn nhiều hơn cả những gì nó lấy đi ngay từ đầu rồi!
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
Cứ thế này mình sẽ phải “đền bù” thêm lần nữa, và khoảng lãi sẽ chỉ khiến những cảm xúc tiêu cực phình to hơn. Nó là phản tác dụng đó. Có chừng này mà mày cũng không hiểu sao?
Aaa, a… Aughhh! Nói cách khác…
Nói cách khác,『???』bị lỗi.
Mình sẽ phải đến bù thêm lần nữa!
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
【KĨ NĂNG SAU ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT: ???】
Cảm xúc của bạn sẽ được đánh đổi để ổn định tinh thần.
+1.00 điểm cho Hoảng loạn.
Không được rồi.
Vòng xoáy cảm xúc tiêu cực ấy mà mạnh mẽ hơn, mình sẽ phát nổ mất.
Mình xong rồi.
“Ma thuật:《Deprived Martyr》! Ma thuật:《Demystifier’s Returning》!”
Giọng nói của Palinchron đã đẩy lùi『???』. Có một tia sáng nhỏ—rất nhỏ—chiếu vào vũng lầy tối tăm.
“Ông anh Kanami! Đừng từ bỏ hy vọng mà! Cậu chết ở đây là bọn tôi cụt tay mất!!!”
Người đàn ông mà tôi đem lòng căm hận đang hét vào mặt mình câu: “Đừng từ bỏ hy vọng”. Hắn đang tiêu tốn một lượng lớn năng lượng ma thuật để vớt vát cái lý trí đang trên bờ sụp đổ của tôi. Đây cũng là lần đầu tôi nhìn thấy Palinchron đánh mất vẻ bình tĩnh.
“Đừng vội tuyệt vọng! Vẫn chưa kết thúc đâu! Tỉnh táo lại và nghe tôi nói đi!”
Ma thuật của hắn làm hàn gắn tâm trí tôi với thế giới. Một luồng năng lượng đáng sợ đang tuôn chảy vào cơ thể. Song, điều đó không hẳn là tệ; dòng chảy ấy cuốn trôi đi những cảm xúc đang gặm nhấm tôi, xoa dịu những cơn đau toàn thân. Nỗi lo âu tan biến, nhịp tim dần trở về bình thường và mồ hôi cũng bớt đi.
Nó tạo cho tôi khoảng trống để có thể bắt đầu suy nghĩ, dù chỉ là chút ít.
“A, ahh…”
Tâm trí tôi đã được cứu vớt trong gang tấc.
“Hờ… Hờ…. Thử thách Tầng 20 còn chưa bắt đầu mà. Bộ tôi dọa cậu ấy quá rồi sao?”
Tôi hé mắt nhìn thấy cảnh Palinchron đang thở hổn hển. Trán hắn đẫm mồ hôi, mặt lộ rõ vẻ sốt ruột. Rayle cũng bối rối không kém.
“P-Palinchron, cậu ta thế này liệu có thực hiện được kế hoạch không?”
“...Hết cách rồi, ta sẽ điều chỉnh mọi thứ dịu dàng hơn dự tính. Nếu không trao cho cậu ta đủ mọi loại hy vọng có thể, tâm trí cậu sẽ bại tử ngay trước mắt ta mất.”
Mấy từ “thực hiện kế hoạch” và “điều chỉnh” lọt vào tai tôi, nhưng tôi không còn sức để phân tích nữa. Suýt soát thoát khỏi cửa tử, cơ thể tôi không nhúc nhích nổi một ly. Có vẻ nó cũng đã kiệt quệ y như trái tim.
Dòng năng lượng ma thuật vốn đang duy trì tâm trí tôi tỉnh táo giờ lại điên cuồng tìm cách phá hỏng nó. Đây không một loại ma thuật kéo dài sự sống. Ma thuật này khó chịu hơn thế, đúng với phong cách của Palinchron.
“Ư..”
Kể cả khi đã được cứu sống, tôi vẫn không thể chấp nhận việc tâm trí mình bị Palinchron đùa giỡn. Tôi đấu tranh với nó bằng tất cả những gì mình có. Song, mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Vòng tuần hoàn “???” đã hủy hoại cả lý trí lẫn cơ thể tôi.
Thấy tôi cố gắng gượng sức, biểu cảm Palinchron trở nên đau khổ.
“Ông anh Kanami, xin cậu hãy nằm xuống đi mà… Nếu cậu nghe lời, tôi sẽ tha cho quý cô Maria. Tôi hứa là mình sẽ đảm bảo cho cô ấy an toàn.”
Mặc cho vẫn đang hấp hối, tôi lấy lại bình tĩnh và trả lời.
“A, a… làm… làm như tao sẽ tin mày ấy…”
“Tôi không bao giờ nói dối. Tôi luôn biết giữ lời hứa. Đúng như tôi đã lỡ lời khi nãy, cậu chết ở đây là bọn tôi cũng toi đời luôn. Để cậu tự sát nhằm chống cự sẽ rất chi là rắc rối. Do đó, hứa là cậu sẽ không tự tử, đổi lại tôi sẽ tha cho quý cô nhỏ.”
Thái độ của Palinchron vô cùng chân thành, trái ngược với kiểu châm biếm thường thấy. Việc『???』mất kiểm soát đã thay đổi suy nghĩ của hắn nhiều hơn tôi tưởng.
“Mày nghĩ tao sẽ tin điều đó ư... Nhưng-”
Hắn có thể thay đổi thái độ—vẫn không có thứ gì đảm bảo hắn sẽ giữ lời. Song, xét tới tình cảnh hiện tại của bản thân, tôi đành phải chấp nhận lời dụ dỗ ngọt ngào của hắn.
“-tao không còn lựa chọn nào nữa rồi…”
Thành thực thì tôi từng tính liều mạng để chống lại Palinchron, nhưng giờ hắn đã đem Maria lên bàn cân, mọi thứ đã chấm dứt. Tôi cần phải làm mọi thứ mình có thể cho em ấy.
Vì thế, tôi dùng nốt chỗ sức lực còn lại để cất lời cảnh báo.
“N-Nghe tao nói đây, Palinchron! Nếu mày dám phá vỡ lời hứa, tao sẽ giết mày! Tao thề là tao sẽ giết mày! Bằng mọi giá! Tao nhất định sẽ giết mày!!!”
“Tới tận phút này mới nói đến chuyện giết tôi. Ông anh Kanami đúng là tốt bụng mà. Thật sự đấy…”
Tuy nhiên, Palinchron bỏ ngoài tai những lời ấy. Nếu có gì, hắn còn trông có vẻ nhẹ nhõm.
Và rồi, đánh mất đi chút sức lực cuối cùng, mắt tôi nhắm chặt lại.
“Đừng lo quá. Tôi đã hứa với cả bà chị Alty rồi… Dù rằng có thể quý cô Maria sẽ không được cứu theo cách mà cậu mong muốn…”
Đầu óc tôi dần lịm đi. Rất có thể tâm thuật của Palinchron đang thấm sâu vào trong da thịt. Tôi sẽ bị điều chỉnh giống như Lastiara và anh Hine.
“Ngươi sẽ động vào trái tim ta, phải không?”
Trong cơn mê man, tôi hỏi nhỏ.
“Cứ ngủ đi. Tôi sẽ không chạm tới cốt lõi của Aikawa Kanami đâu. Thứ ấy cũng quý giá với cả tôi mà. Tôi sẽ chỉ đẩy cậu sang hướng hơi khác một chút và khiến cậu tin vào những điều chưa hẳn là thật thôi.”
Ôi, tha tao đi. “Một chút” cái con khỉ. Chỉ vì một chút hiểu nhầm mà tất cả mọi người đều đã bị tổn thương rồi…
“Tôi sẽ kết thúc như anh Hine ư?”
“Không, trước hợp của cậu hơi khác với cậu ta. Nếu phải so sánh thì nó gần giống những gì tôi làm với bà chị Alty và quý cô Maria vậy. Chỉ là lần này còn mạnh mẽ hơn, bởi tôi sẽ sử dụng thêm sức mạnh của Kẻ đánh cắp Luân lí của Bóng Đêm.”
“M-Mày—”
Thật không thể tưởng tượng rằng tội ác của hắn lại chồng chất thêm vào ngay thời điểm này. Hắn thậm chí còn động cái bàn tay dơ bẩn của mình lên Alty! Tôi vừa sốc, vừa tức giận. Tuy nhiên, tôi không còn đủ khả năng để chiến đấu nữa.
Năng lượng ma thuật của Palinchron chảy vào trong tôi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Trước tiên là hai kĩ năng kia. Cần phải tiễn mấy thứ phiền toái này đã.”
Năng lượng ma thuật thấm vào cơ thể, ý chí tự do của tôi tan vỡ thành từng mảnh. Những chiếc xúc tu của Palinchron chạm vào linh hồn tôi, mặc kệ sự kháng cự của cơ thể. Bồi thêm sức mạnh tới từ Kẻ đánh cắp Luân Lý của Bóng Đêm, ma thuật này đã trở nên mạnh hơn bất kỳ thứ gì Tida từng thi triển.
Sau một khoảng thời gian dài tưởng chừng vô tận, một dòng chữ hiện lên dưới mí mắt tôi.
【『???』ĐÃ ĐƯỢC PHONG ẤN】
【『???』ĐÃ ĐƯỢC PHONG ẤN】
Tôi muốn giữ cho bản thân tỉnh táo càng lâu càng tốt, cơ mà tôi đã chạm đến giới hạn. Có một giọng nói vang lên, nhưng tôi không còn có thể cảm nhận được nơi nó phát ra.
“Phù.. Cuối cùng cũng giải quyết xong mấy cái kĩ năng đáng ngờ ấy. Ông anh Kanami hẳn phải tuyệt vọng lắm nên việc thi triển ma thuật mới diễn ra suôn sẻ thế này. Suôn sẻ là vậy mà khoản ‘đền bù’ vẫn đắt đỏ thật.”
Dòng thông báo, giọng nói của Palinchron, tất cả đều chạm đến não tôi, nhưng tôi lại không đủ khả năng để hiểu được ý nghĩa của chúng.
Đầu tôi uể oải, như thể đã mấy không ngủ rồi…
“Còn lại là…”
Ý thức tôi chìm sâu vào giấc mộng. Kháng cự là bất khả thi. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là kiểm tra bảng trạng thái của mình lần cuối.
【Thông số】
Trạng thái:
- Hoảng loạn: 7.29
- Sửa đổi ký ức: 2.00
- Bại hoại tinh thần: 2.00
- Ức chế nhận thức: 2.00
- Phong ấn: 4.00
Có quá tay không vậy?
Nhìn lên bảng trạng thái của bản thân, tôi thực sự kinh ngạc trước những nỗ lực mà Palinchron đã bỏ ra để giam cầm tôi.
Và đó là dòng suy nghĩ cuối cùng trước khi tôi buông bỏ ý thức mình.
――Cứ như vậy, công cuộc đấu tranh ở thế giới khác của tôi đã tiến đến hồi kết.
Cuộc chiến kéo dài hai tuần. Tôi đã tiến được đến Tầng 24 của Mê Cung. Vào ngày thứ 14, ngày lễ Giáng Sinh, tôi đã bại trận dưới tay Kẻ đánh cắp Luân Lý của Bóng Đêm. Cơ thể tôi thì bị Palinchron Legacy giam cầm.
Tại phút cuối cùng, tôi đã sử dụng『???』hơn mười lần, khiến những cảm xúc tiêu cực quay lại để ‘đền bù’. Đồng đội tôi, Maria, cũng đã bị bắt giữ còn số phận của Lastiara lẫn Dia đều đang vô định.
…Đây là cách những món nợ mà tôi đã chồng chất lên được ‘thanh toán’. Là kết quả của quá trình đấu tranh khốc liệt tới từ một tên học sinh phổ thông lạc lối đến một thế giới xa lạ và chiến đấu bằng tất cả sức mình.
――A, không biết mình đã có thể làm gì tốt hơn nhỉ?
Câu hỏi ấy không hướng tới bất kì ai. Tôi không mong đợi một câu trả lời. Chỉ đang trò chuyện với chính mình mà thôi.
“____, _____. ______!”
Ấy mà có lời hồi âm vang vọng trong màn đêm.
Tôi không biết đây là giọng ai nhưng thanh âm của nó rất quen thuộc.
Cảm giác như giọng nói này rất quan trọng đối với tôi…
****
Tôi không biết đã bao lâu trôi qua hay bản thân đang ở đâu nữa.
Bị giam cầm giữa khoảng không đen như mực, tôi bắt đầu suy ngẫm.
Mình thất bại rồi.
Rốt cuộc đã làm gì sai chứ?
Mình không nghĩ vấn đề nằm ở khoảng chiến lực. Nó cũng không nằm ở chiến lược thám hiểm Mê Cung.
…
Mình biết lỗi rồi…
Nó nằm ở mối quan hệ của mình với mọi người.
Tôi chưa bao giờ mở lòng với kỳ ai.
Mặc cho luôn cố gắng tận dụng mọi cơ duyên mình có hòng mưu lợi cho bản thân, tôi chưa bao giờ mở miệng hỏi họ giúp đỡ. Do đó, tôi cảm thấy mình không cần phải thoát khỏi cái vỏ bọc.
Bởi chính cái lối suy nghĩ này mà tôi từng rất nhiều lần đánh mất bình tĩnh.
Tôi luôn cho rằng mình là kẻ đứng trên đỉnh của đỉnh chỉ bởi bản thân có thể nhìn được chỉ số của người khác, và sai lầm xuất hiện từ đó. Tôi từng nghĩ mình có thể làm được mọi thứ, rằng mình không cần phải dựa dẫm vào bất kì một ai. Chưa kể đến Maria, ngay cả Dia hay Lastiara cũng được tôi coi là “yếu đuối hơn bản thân”. Tôi cứu họ, tôi giúp họ, nhưng tôi chưa bao cảm thấy mình cần được cứu bởi họ.
Giờ mình đã hiểu.
Lẽ ra tôi nên trò chuyện và phàn nàn với ai đó, nên chân thành và trung thực về cảm xúc của mình hơn. Lí tưởng nhất chắc là với ông Crow hay ông chủ quán rượu. Giá mà tôi tâm sự với một người lớn có đầu óc tỉnh táo, mọi chuyện đã không kết thúc như thế này. Ấy thế tôi lại dành toàn bộ thời gian vào việc giao du với những người trẻ tuổi tài năng và cuối cùng lại gánh vác những việc vượt quá khả năng của bản thân, tự chuốc họa cho chính mình.
Lắm tài thì nhiều tật. Tôi đáng ra nên tìm một ai đó đáng tin cậy hơn, kể cả khi năng lực của họ chỉ ở mức trung bình.
Thay vào đó, tôi không những không làm vậy mà còn trốn tránh cả với những người đồng đội, để các món nợ phát sinh chồng chất lên nhau cho tới hạn trả vào ngày lễ Giáng Sinh. Khi nước dâng đến chân, mặc cho có cố gắng tới mức nào đi nữa, tôi cũng chỉ có thể chọn cứu một trong hai người, Maria hay Lastiara.
Nói một cách đơn giản hơn, tôi đã chui vào ngõ cụt. Tôi cố gắng ép mình cứu lấy người còn lại, chỉ để Palinchron tận dụng sơ hở từ lựa chọn ấy.
Kết thúc rồi. Mình đã thua.
……
…………
……………………
Nhưng, lỡ như…
Lỡ như bản thân được ban cho một cơ hội khác, mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa. Chắc chắn là vậy.
Mình sẽ mở lòng, tin tưởng và thành thật với mọi người.
Mình sẽ sống cuộc đời này với tư cách là Aikawa Kanami.
Mình sẽ không trốn rui rúc đằng sau cái tên giả Siegfried Visitor nữa.
Mình thề.
Lần sau, chắc chắn――! Mình tuyệt đối sẽ không lựa chọn sai! Không bao giờ!
Không bao giờ! Không bao―!
Không――
Song lời thề của tôi tan biến vào màn đêm. Cũng chẳng phải là tôi sẽ nhớ đến nó kể cả khi có thực sự được ban cho cơ hội thứ hai đi nữa. Mặc vậy, tôi vẫn thề với chính mình. Tôi không thể không làm được. Vì người em gái vẫn đang đợi mình, vì những người động đội mà tôi đã bỏ rơi, và vì bản thân, tôi tiếp tục cất lên lời thề trong bóng đêm sâu thẳm.
――Và miễn là lời thề ấy vẫn còn, câu chuyện sẽ không kết thúc.
Bánh xe số phận vẫn đang quay.
Cho tới khi ước nguyện của tôi thành hiện thực, âm thanh lăn bánh của nó sẽ không yên lặng.
Đương nhiên là không rồi. Bởi tôi vẫn chưa chạm đến nơi sâu thẳm nhất, chạm đến được sự thật mà.
Tại sao Mê Cung lại tồn tại? Thế giới này hoạt động theo cơ chế nào? Sức mạnh của tôi từ đâu mà ra? Những kí ức về quá khứ xa xưa là sao?
Tôi không biết đáp án cho bất kỳ một câu hỏi nào. Vì lẽ đó, câu chuyện cần phải được tiếp tục.
Siegfried Visitor sẽ bắt đầu lại từ đầu bằng việc trở thành Aikawa Kanami. Với bối cảnh được chuyển sang Laoravia và tôi đánh mất đi ước nguyện tha thiết nhất của bản thân, bị giam cầm trong chính thử thách này, câu chuyện sẽ được tiếp tục.
Hành trình thám hiểm Mê Cung của tôi vẫn chưa kết thúc.


2 Bình luận