Let's Aim for the Deepest...
Tarisa Warinai Ukai Saki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(LN) Tập 3

Truyện ngắn: Nơi mà hiệp sĩ Hine đã anh dũng chiến đấu

1 Bình luận - Độ dài: 1,705 từ - Cập nhật:

―Trận chiến cuối cùng cũng đã chạm tới đỉnh điểm.

  “《Sehr Wynd》!!!”

Khi bóng dáng nhà thờ hiện hữu ở phía sau, tôi hét lên.

Chiếc nhẫn ma thuật cuối cùng trên ngón tay vỡ ra thành từng từng mảnh, giải phòng một luồng phong thuật mạnh mẽ.

  “《Sehr Wynd》.”

Song, ma thuật ấy đã bị vô hiệu hóa một cách dễ dàng bởi người thầy dạy ma thuật của tôi, đội phó Monet.

  “Chậc!”

Cơn gió tan biến, năng lượng ma thuật cũng bị xóa bỏ hoàn toàn. Từ trong tàn ảnh của ma thuật, những hiệp sĩ oai phong lần lượt bước ra. Họ lao vào tôi như một trận cuồng phong; từ bên phải là đội trưởng hiệp sĩ Pelsiona Quaygar và từ bên trái là Ragne Kyquora đang cầm trên tay thanh kiếm ma thuật.

Tôi không sở hữu bất kì phương thức nào có thể chống đỡ lại cuộc tấn công đồng thời tới từ cả hai người này. Chỉ bằng cách liên tục nhảy dài về phía sau, tôi mới suýt soát tránh được những đòn chí mạng.

Trong lúc chiến đấu, đội trưởng hiệp sĩ liên tục hét vào mặt tôi. Người ấy, thay mặt toàn thể các hiệp sĩ còn lại, cất lên nỗi lòng trong khi vung kiếm.

  “Tại sao chứ, Hine?! Tôi đã từng kỳ vọng vào cậu rất nhiều! Tôi đã từng nghĩ rằng cậu sẽ có thể trở thành một hiệp sĩ gánh vác được toàn bộ Whoseyards trên vai mình!!!”

  “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm vậy được…”

Tôi lẩm bẩm mặc cho bản thân vẫn đang chật vật để sinh tồn.

Trước câu trả lời ấy, những đòn tấn công hung hăng của đội trưởng hiệp sĩ ngày càng dữ dội hơn. Tới mức Ragne, người đang đánh vào cánh còn lại của tôi, cũng phải giật mình.

  “Cậu là người đã nói với tôi vào ngày hôm đó, rằng với tư cách trưởng nam nhà Hellvilleshine, cậu sẽ trở thành một hiệp sĩ ưu tú của Whoseyards, không phải sao?! Chính vì thế tôi mới—”

  “Xin lỗi, đó chỉ là lời nói dối thôi.”

Tôi thản nhiên thừa nhận điều đó. Tôi không còn thấy cần phải dối lòng như vậy nữa. Nhưng dẫu điều đó mang lại cảm giác nhẹ nhõm, thâm tâm tôi vẫn cảm thấy đau nhói khi đã phụ sự kỳ vọng của các vị hiệp sĩ tiền bối mà tôi hằng kính trọng. Không phải lưỡi kiếm của họ, thứ đang cứa vào da thịt tôi chính là sự tội lỗi ấy.

Cuộc tấn công dữ dội của các hiệp sĩ đẩy lùi tôi xuống tận trước cánh cửa dẫn tới đại sảnh của Thánh Đường. Không còn đường lui khi phải đối đầu đầu với năm người trong Thất Thiên Hiệp sĩ quả là tệ hết sức. Trong nỗ lực vô vọng, tôi bắt chuyện với Thiên Hiệp sĩ trẻ tuổi nhất.

  “Ragne, em hiểu cảm giác của anh mà, phải không?”

  “Hả? Em, ờ…”

Ragne dừng lại, vẻ mặt em run rẩy.

  “Cả cô nữa, Sera… Có vẻ như tôi thậm chí còn chẳng cần phải nói gì với cô nhỉ.”

Trong cả năm người, Sera là người duy nhất đứng ngoài cùng, đồng thời cũng là người nhăn mặt nhiều nhất. Cô hiện vô cùng bứt rứt vì không biết rằng đâu mới là lựa chọn đúng đắn. Lương tâm cô đang giằng xé, thể hiện qua vẻ tức giận trên khuôn mặt. Đó cũng chính là vẻ mặt của tôi không lâu về trước.

  “Cậu dám nhìn đi đâu vậy, Hine! Muốn nói gì thì nói với tôi trước đi!”

Họ dồn toàn lực vào đòn tấn công tiếp theo, buộc tôi phải rút lui vào thánh đường. Bên trong đại sảnh không có lấy một bóng người. Dấu vết năng lượng ma thuật còn sót lại cho tôi biết rằng nơi đây đã bị Palinchron can thiệp.

Cùng lúc đó, các hiệp sĩ vẫn tấn công không ngừng nghỉ. Dẫn đầu là đội trường hiệp sĩ được hỗ trợ bởi Ragne và ông Hopes. Đằng sau cả ba người họ là ông Monet luôn sẵn niệm chú bất cứ lúc nào, khiến trận chiến này đủ khó khăn để tôi nôn khan. Cả cơ thể lẫn năng lượng ma thuật của tôi đều đã khánh kiệt, còn ý thức thì như chuông treo giữa bão. Song, tất cả chỉ có vậy. Miễn là vẫn còn cử động được thì tôi vẫn còn ổn chán.

  “Đừng có liều lĩnh, Hine! Bộ cậu chẳng coi cái chết ra gì sao?!”

Đội trưởng hiệp sĩ cất lời khiển trách tôi, kẻ vẫn đang chiến đấu bằng việc công thủ theo một cách gần như là tự sát. Đương nhiên là tôi đáp lại không chút do dự, như thể đây là điều hiển nhiên.

  “Đúng vậy. Được chết thế này đã đủ để khiến tôi mãn nguyện rồi."

Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của vị hắc hiệp sĩ đằng sau chiếc mũ sắt che kín đầu. Ngay tức khắc, người ấy vung thanh kiếm trên tay về phía tôi. Không đủ khả năng để chống đỡ lại sức mạnh tuyệt đối từ lưỡi kiếm của đối thủ, tôi liên tục bị đẩy lùi. Những đòn tấn công tới từ cả trái phải, trên dưới, buộc tôi phải rút lui hết lần này đến lần khác.

Họ truy đuổi tôi qua hành lang và cầu thang, cho tới khi ép tôi vào trước điện thờ, nơi nghi lễ đang diễn ra. Tựa lưng vào cánh cửa và nghe lỏm tiếng ồn vọng ra từ phía bên kia, tôi đoán được rằng buổi lễ đang ở giai đoạn cao trào.

  “Kết thúc rồi. Đặt kiếm xuống, Hine Hellvilleshine.”

Như thể muốn ngụ ý rằng đây thực sự là kết thúc, đội trưởng hiệp sĩ còn nhắc đến cả họ của tôi.

Người tôi run lên. Lời nói tới từ người mà tôi hằng kính trọng đã khơi dậy những kí ức mà tôi đã lãng quên nhờ Palinchron. Hine Hellvilleshine. Chỉ cần nghe đến cái tên ấy thôi đã khiến chân tôi chùn đi một bước.

  “Không. Với cả, xin đừng có gọi tôi bằng cái tên ấy!”

Đất nước, quê hương, cha mẹ, hay bất kỳ thứ gì khác. Tất cả đã không còn quan trọng với tôi nữa.

Mình là mình. Mình không phải là một “Hellvilleshine”. Mình muốn tin vào điều đó.

  “Cậu là một hiệp sĩ Hellvilleshine! Cậu luôn và sẽ mãi là cận vệ của Thánh Tiara! Và tôi sẽ khiến cậu nhớ lại điều đó ngay bây giờ! Bằng cách bẻ gãy cánh tay và đôi chân kia!!!”

Tôi trở nên hoảng sợ. Những xiềng xích đã bắt đầu trở lại đeo bám tôi.

Đầu hàng chúng là tất cả sẽ chấm dứt. Tôi sẽ kết thúc đúng như lời của đội trưởng hiệp sĩ.

Chính vì vậy, trước khi điều đó xảy ra―tôi muốn được ai đó gọi tên mình. Không phải Hine Hellvillshine hay Thiên Hiệp sĩ, tôi muốn được ai đó an ủi bằng cách gọi mình là hiệp sĩ của thiếu nữ xinh đẹp ấy. Chỉ vậy là đủ rồi!

Bị áp đảo bởi kẻ thù, bàn tay tôi run rẩy. Sâu trong thâm tâm, tôi vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát. Do đó, khi đối đầu với kẻ địch không có chút dao động nào, tôi lại cụp mình trong sợ hãi.

Sau cùng, tôi bỏ chạy. Chạy khỏi năm người họ và xông thẳng vào trong trung tâm của của thánh đường.

Vào lúc tôi mở tung cánh cửa để tìm kiếm sự cứu rỗi, hình ảnh của cô gái đang đau khổ và chàng trai đang chiến đấu theo cách riêng của mình đập vào mắt tôi. Người tôi lập tức nóng lên, xua tan đi cơn run rẩy.

Palinchron cũng có mặt ở đây. Anh ta đang bao bọc phía sau cho chàng trai.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là thật bất công mà. Tôi cũng muốn được bảo vệ chàng trai nữa. Do đó, tôi lập tức chạy đến phía sau cậu, quẳng mình vào giữa sự hỗn loạn đang diễn ra ngay trong điện thờ.

Suốt khoảng thời gian đó, đội trưởng hiệp sĩ chưa một lần rời mắt khỏi tôi. Thật là đáng sợ, những kí ức thơ ấu chết tiệt đang khiến tôi cảm thấy tủi nhục vì đã quay lưng lại với họ.

Nhưng kể cả vậy… kể cả vậy!

 “Ô, tôi mới được nghe đó! Ít nhất thì vị Thiên Hiệp sĩ mà tôi biết, Hine Hellvilleshine không nghĩ vậy! Anh ấy không cho rằng mình là hiệp sĩ của thánh Tiara! Đúng không, anh Hine?!”

U, uooooooooh!

Chàng trai đã gọi tên tôi. Riêng điều ấy thôi đã xóa tan mọi nỗi lo. Miễn là cậu ấy còn đặt niềm tin vào vị hiệp sĩ này đây, tôi vẫn có thể―không, tôi sẽ có thể chiến đấu tới cùng trời cuối đất.

Cảm ơn cậu.

  “Đ-Đúng vậy! Tất nhiên rồi! Người mà tôi phụng sự không phải là một nhân vật lịch sử từ thời cổ đại như thánh Tiara! Người mà tôi muốn được bảo vệ bằng cả trái tim không phải một kẻ đã khuất ở quá khứ, mà chính là cô gái trẻ đang sống ở hiện tại! Cuối cùng, tôi đã có thể ngẩng cao đầu mà nói lên điều đó! Tôi chính là hiệp sĩ của tiểu thư!”

Đây là câu trả lời của tôi. Câu trả lời cho sự tồn tại của Hine, một hiệp sĩ bình thường.

Và giờ khi bản thân có thể tin được rằng cuộc sống này chính là của riêng mình, mắt tôi bắt đầu ngấn lệ.

Cảm ơn cậu rất nhiều, Sieg. Hay có lẽ tôi nên gọi là: vị chủ nhân thề nguyện khác của tôi, Kanami.

Với điều này, mình sẽ có thể chiến đấu đến tận cùng. Đúng rồi, đến tận, tận cùng của thế gian.

Kể cả khi cơ thể này có mục rữa, mình vẫn sẽ chiến đấu!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thanks trans
Xem thêm