Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 216: Ngôi Đền Rắn Biển.
0 Bình luận - Độ dài: 7,603 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 216: Ngôi Đền Rắn Biển.
Trên đảo Aidan lúc này không còn phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm nữa. Muốn dựa trên cảm giác cá nhân cũng không được, vì ngày hôm nay tôi và những người khác đã trải qua quá nhiều chuyện, khiến cho cảm giác hôm nay dài hơn những ngày khác rất nhiều. Nào là Sea Ghoul, rồi đến rết biển, giờ lại đến bào tử nấm kí sinh, sau đó nữa là gì thì cũng không thể đoán được. Từng đàn quái vật lần lượt xuất hiện, lớp sau lại càng khó nhằn hơn lớp trước. Nếu không nhờ có ngài Thanatos từng trải có nhiều kinh nghiệm, biết điểm yếu và cách đó phó từng loài một thì có lẽ giờ chúng tôi còn chưa đến được vị trí hiện tại và có thể dựng trại tạm nghỉ như thế này.
Sau bữa ăn, tôi lại tạo thêm vùng thánh lực để ngài Daniel hấp thụ, anh chàng Black thì tìm chỗ kín đáo để ngã lưng, ngài Thanatos thì ngồi canh gác tại chỗ, chỉ có mỗi tôi và Audrey là dựng một cái liều để hai đứa chui vào thôi. Ngài Thanatos nói là tạm dừng để nghỉ ngơi, nhưng cũng không có nói là khi nào khởi hành. Hơn nữa, dù là đang ở giữa lòng địch, nhưng quân đoàn của Dead Lord cũng đã phân chia vị trí nhân lực canh gác ở vùng ngoài cả rồi, thêm cả Dead Wyvern cảnh giới từ trên cao nữa nên hiện chúng tôi khá là an toàn.
Về tiến độ công phá hòn đảo, thì tôi nghĩ với năng lực của những người có mặt tại đây thì việc công phá không phải là chuyện khó gì, nhưng để tìm vật phẩm thì lại là một chuyện khác. Trước hết, ngoại trừ tôi ra, vì tôi không muốn tự đánh giá mình thì Audrey, ngài Thanatos và ngài Daniel đều có khả năng phá hủy hòn đảo này, nhưng làm thế thì sẽ để lại hậu họa rất nhiều đó là chưa kể vật phẩm cần tìm cũng sẽ không thể tìm thấy. Thứ hai, tiến độ công phá hôm nay cũng được xem là đủ nhanh, nhưng đến vùng rừng bào tử này thì ngài Thanatos không muốn tiếp tục nữa mà đã tỏ ra cẩn thận hơn. Điều này chứng tỏ, trên hòn đảo này vẫn còn có thứ khiến ngài ấy phải e ngại mà không thể hành động một cách liều lĩnh thiếu suy nghĩ được.
Mà, đặc điểm chung của lũ quái vật hay loài đơn bào hoặc đa bào tại đây điều có một điểm chung, đó là kí sinh hoặc cộng sinh, đồng hóa, rồi tiến hóa thành một loại sinh vật mới chỉ trong một thời gian ngắn. Và rồi sinh vật mới tiến hóa đó sẽ tiếp tục công cuộc duy trì nồi giống, chúng sẽ tìm hoặc săn thêm nhiều đối tượng để tạo ra thêm nhiều cá thể giống mình bằng nhiều phương pháp khác nhau. Chỉ cần là vật chuyển động được, là chúng có thể kí sinh lên được để phát tán bào tử. Thế nên, những sinh vật sống như động vật hay loài người là mục tiêu lý tưởng nhất để lũ này săn lùng. Mà trên đảo này hiện tại chỉ có chúng tôi là lạc loài thôi, nên bọn tôi trở thành mục tiêu chính của đám sinh vật ngoài kia là cái chắc rồi.
“Vì sao còn chưa chợp mắt mà lại nằm thao láo thế kia?” Audrey hỏi, vừa trở mình lại nhìn tôi. “Em đang lo lắng gì à?” Anh ấy hỏi nhỏ nhẹ quan tâm tôi.
“Không, chỉ là em đang nghĩ đến những bí ẩn của hòn đảo này mà thôi.” Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi mới nói. “Từ lúc bước chân lên hòn đảo này, em nghĩ với năng lực của chúng ta thì đã có thể xuống tới mê cung luôn rồi, chứ không phải vẫn còn ở vòng ngoài dựng trại như thế này đâu. Với tiến độ như hôm nay, em nghĩ trên hòn đảo này vẫn còn có không ít thứ nguy hiểm rình rập, thế nên ngài Thanatos mới lựa chọn cẩn thận tiến lên từng chút một chứ không phải mạo hiểm lao qua từng thử thách chắn đường.” Tôi lại trở mình đối mặt với Audrey nói nốt. “Anh cũng làm được như thế mà có đúng không? Với thực lực của anh hiện tại cũng đủ để biến nơi này thành bình địa rồi chứ nói chi đến những người khác.” Tôi dám phán như thế là vì hiện tại tôi biết rõ năng lực của Audrey so với trước kia đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nhớ lại tối hôm trước, lúc cả hai còn đang ân ái trong căn phòng Thời Không cá nhân, tôi đã bị anh ấy vật cho mềm người, vật cho ná thở, vật cho hai chân rụng rời đến mức đi lại cũng là việc khó khăn. Nếu không phải tôi cũng có tiến bộ về mặt thể chất và tinh thần, thì không biết tôi đã phải ngất đi biết bao nhiêu lần rồi. Và nếu không phải tôi là người chung chăn gối với anh ấy mà là một cô gái khác thì chẳng biết người đó có chịu nổi cái thể lực quái vật của anh ấy không nữa, hay người đó phải vĩnh viễn mỉm cười nơi chín suối chỉ sau một lần khoái lạc? Mà tôi nghĩ, bất cứ cô gái nào nếu đã là bạn đời của Audrey rồi thì chắc chắn anh ấy sẽ lượng sức vừa đủ với cô gái đó, dù thế nào đi nữa anh ấy cũng sẽ không làm cô ta bị tổn thương trong bất cứ tình huống nào, từ sinh hoạt đời thường cho đến sinh hoạt chăn gối. Đó mới là Audrey mà tôi biết.
“Em nói đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác.” Audrey trả lời tôi bằng giọng âu yếm cùng một cái ôm tràn đầy tình yêu, anh ấy vừa thủ thỉ bên tai. “Để biến hòn đảo này thành bãi bình địa thì không phải chuyện dễ. Em nên nhớ, vỏ ngoài hòn đảo này được tạo nên bởi người thợ rèn huyền thoại Vulcan, và vô số thiết kế bên trong lòng hòn đảo là bởi những nghệ nhân và các vị thần khác góp sức vào. Mục đích tồn tại của hòn đảo Aidan là giam giữ những sinh vật hoặc vật thể có khả năng và có ý định hủy diệt thế giới này. Cho nên, dù có thừa năng lực thì anh hay ngài Thanatos cũng sẽ không dại dột gì làm chuyện có thể gây hại tới nơi chúng ta sinh sống đâu.”
“Ra là vậy, thảo nào em thấy ngài ấy cứ tỏ ra thận trọng, dù đã biết hết điểm yếu của những sinh vật ngán đường chúng ta hôm nay.” Tôi rút vào lòng của Audrey và hít một hơi thật dài. Dù đã đi bộ một chặn đường dài trên cái hòn đảo có địa hình khó di chuyển này thì anh ấy vẫn không hề đổ chút mồ hôi nào, tới giờ cơ thể anh ấy vẫn còn tỏa ra một mùi thơm rất dễ chịu đối với tôi.
“Anh biết, chuyến đi này của chúng ta cũng đã kéo dài quá rồi. Và em thì đang lo lắng cho cha mình ở hoàng cung.” Thấy anh ấy hiểu mình như vậy, tôi càng thu mình vào vòng tay anh ấy nhiều hơn nữa. “Em yên tâm.” Anh ấy vỗ về, “chỉ cần có cơ hội thì anh sẽ đẩy nhanh tốc độ của chúng ta lên. Không chỉ tinh chất sự sống, mà cả thần khí Milletitan mà em đang cần nữa.”
“Nghe anh nói thế em cũng đủ hạnh phúc rồi, nhưng anh cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Em tin, ngài Thanatos chắc chắn biết nên kế hoạch hóa thời gian ra sao mà.” Phải, dù có lo lắng vì chuyến đi đã bị kéo dài thì giờ nhìn lại nhân lực lúc này tôi cũng đủ yên tâm và tin rằng tốc độ này là nhanh nhất rồi. Nếu theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ không gặp được nhóm của ngài Thanatos trong lúc tôi đi thu mua thêm lương thực thì cả đoàn chúng tôi chỉ có tôi, Audrey, Rebecca và Alida là sẽ đổ bộ lên hòn đảo này. Trong đó tôi và Audrey sẽ không được ngài Thanatos huấn luyện cho một ngàn năm. Với đội hình như thế thì tôi nghĩ vòng ngoài của hòn đảo chúng tôi còn chưa đột phá được chứ nói chi đi đến được địa điểm hiện tại. Ngẫm lại thì, có được diễn biến như ngày hôm nay, thì cũng là nhờ cái cô nàng Thánh Nữ Teresa dẫn dắt trong suốt chuyến đi mà ra. Nếu cô ấy không đẩy tôi đi mua thêm lương thực thì đã không gặp được nhóm ngài Thanatos và hai đứa con của tôi rồi. Kể ra, cô ta tuy hơi khùng khùng mà được cái tài tiên tri giúp ích được biết bao nhiêu người.
“Hãy tranh thủ chợp mắt một tí đi, không bao lâu nữa là ngài Thanatos sẽ giục lên đường đấy.” Audrey vuốt ve mái tóc và thơm lên vầng trán của tôi trước khi ôm trọn tôi vào lòng lần nữa. “Nếu không ngủ được, thì anh sẽ hát ru cho em.” Không cần biết tôi có muốn nghe hay không, anh ấy đã bắt đầu ngâm nga giai điệu hát ru mang âm hưởng của những người du mục miền Bắc. Dù không để ý đến lời bài hát, nhưng chất giọng trầm ấm của Audrey lúc hát thỏ thẻ cực kì mê hoặc, khiến tôi mê say và chợt mỉm cười hạnh phúc trong vô thức. Chỉ ít lâu sau, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay âu yếm của anh ấy.
Sau một giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy thì tôi vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác được cưng chiều trong vòng tay của Audrey. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh, sau này khi trải qua hết những khó khăn nhọc nhằn bởi cuộc sống phồn hoa, tôi và Audrey sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm ở một ngôi làng xa xôi lánh đời, và cả hai sẽ cùng nhau trải qua những tháng ngày an yên đầy tình yêu của một cặp vợ chồng sớm tối có nhau. Chỉ nghĩ như thế thôi là đã đủ khiến tôi tràn đầy năng lượng về thể chất lẫn tinh thần, sẵn sàng cho chuyến mạo hiểm kế tiếp rồi.
“Lấy lại tinh thần cả rồi chứ?” Ngài Thanatos hỏi khi điểm danh bằng ánh mắt. Tôi thấy thì ai cũng có tinh thần cả, chỉ trừ anh chàng Dark Elf đang tỏ ra lười nhát mà chẳng thèm chút che giấu, có vẻ như tối qua anh ta không tìm được chỗ nghỉ ngơi tử tế. “Tối qua, trong lúc nghỉ ngơi thì tôi đã thăm dò địa hình của hòn đảo này rồi. Phải, rừng bào tử trước mắt chúng ta chưa phải là điểm cuối cùng. Đằng sau đó vẫn còn nhiều cá thể quái vật dị dạng đang hoạt động, và đang chờ săn lùng những con mồi có kích thước nhỏ bé như chúng ta. Nhưng, tôi đã biết nên đi như thế nào để đến được Ngôi Đền Rắn Biển trong thời gian ngắn nhất rồi. Trước mắt cứ vượt qua được khu rừng có độ dài tầm một cây số này trước đã, rồi đến khi tách đội tôi sẽ phổ biến kế hoạch tiếp theo.” Phổ biến kế hoạch sơ qua xong, ngài ấy lại nhìn tôi ra hiệu. “Công chúa Lena, đã đến lúc cô nên thu hồi quân đoàn bất tử về rồi, và hãy tạo một kết giới gió có bán kính năm mét cho chúng ta đi.” Ngài ấy dặn thêm. “Nên nhớ, gió của kết giới không được quá mạnh, cũng không được quá mỏng. Phải duy trì một nhịp độ nhẹ nhàng nhất định, giống như dòng nước chảy một cách hài hòa trên dòng sông tĩnh lặng vậy.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố thỏa được điều kiện.” Nghe ngài Thanatos căng dặn mà tôi bị áp lực ngang hông. Tạo kết giới đối với tôi bây giờ là chuyện dễ, nhưng khống chế trong mức độ yếu thì mới là khó, vì giờ tôi khá thừa năng lượng.
“Em cứ nghĩ rằng, mình sẽ tạo một quả cầu gió cỡ lớn mà vẫn có thể giữ một tờ giấy bay lơ lửng tầm năm mét bằng khối cầu gió đó là được.” Thấy tôi có chút cau mày, Audrey liền thì thầm gợi ý giúp tôi hiểu ra mức gió thế nào là phù hợp và dễ hình dung ra kích cỡ kết giới mình cần tạo ra sao. Chỉ ít giây sau, tôi đã làm được một kết giới gió che chắn cho cả đội nhờ sự gợi ý của Audrey, tôi liền kiễng chân lên thơm lên má anh ấy một cái xem như là lời cám ơn, và anh ấy cũng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn lại tôi cùng nụ cười tỏa nắng.
“Chất lượng này được đấy.” Ngài Daniel gật gù trầm trồ khi nhìn quanh đánh giá kết giới tôi vừa tạo ra.
“Cứ duy trì mở mức độ này, chúng ta sẽ di chuyển nhanh qua bãi biển bào tử này.” Ngài Thanatos nói, dặn dò có chút gấp gáp. “Công chúa Lena, khi qua tới đầu bên kia rồi thì cô nhớ nên dùng một luồng gió nhẹ để đẩy ngược đám bào tử bị cuốn theo bởi kết giới trở về. Mức gió đó nhẹ cỡ như... đủ thổi hoa bồ công anh vậy. Chúng ta có trách nhiệm không cho đám bào tử này lọt ra khỏi địa phận của chúng, bằng không chúng sẽ mất khống chế khi kí sinh lên những vật thể sống.” Cuối cùng ngài ấy chốt câu. “Rõ rồi chứ, nếu rõ rồi thì mọi người hãy lưu ý dấu hiệu của tôi khi bắt đầu di chuyển.” Nói rồi ngài ấy liền quay người về hướng khu rừng bào tử, đồng thời giơ cao ba ngón tay lên làm dấu hiệu đếm ngược để cả nhóm bắt kịp nhịp mà hành động theo. Khi ngón tay cuối cùng của ngài Thanatos gập lại, thì không một ai trong chúng tôi nấn ná ở lại mà giỏi chân bám sát theo sau.
Lấy tôi làm trung tâm của kết giới, với bán kính năm mét trên dưới như nhau thì tốc độ di chuyển của chúng tôi vẫn để lại sự giao động của gió. Như ngài Thanatos đã dự định trước đó, không ít hạt bào tử đã bắt đầu bị cuốn hút bởi kết giới của tôi và chúng bị kéo đi theo cả một chặn đường dài. Khi hết bị ảnh hưởng bởi ngọn gió, thì chúng sẽ rớt lại xuống mặt đất và chờ đợi mục tiêu kế tiếp đưa chúng ra khỏi khu rừng này. Có thể nói, nguyên lý hoạt động kết giới của tôi khi di chuyển qua khu rừng bào tử này giống như là những cơn sóng ngầm ngoài bãi biển vậy. Chúng di chuyển bên dưới và gần mặt nước biển, gây ít tác động lên vật thể trên bề mặt, nhưng khi đã đi qua thì vật thể ấy chỉ bị xê dịch chút ít chứ không bị cuốn theo đến điểm cuối cùng. Nhưng, sóng biển thì còn tự rút nước về để chuẩn bị cho đợt sóng mới, còn bào tử thì sẽ mãi mãi cuốn theo cơn gió cho đến khi hết bị ảnh hưởng. Đó là lý do vì sao ban nãy ngài Thanatos nói tôi qua đến đầu bên kia rồi thì hãy đánh một đợt gió đủ mạnh để đưa những hạt bào tử này trở về với nơi nó sinh ra.
Mà, địa hình của bề mặt hòn đảo này vốn cũng đã không bằng phẳng rồi, nên một cây số ở khu vực bào tử này cũng chẳng dễ di chuyển nhanh chút nào. Lúc thì cố phóng lên một gò đất, khi thì phải chạy băng băng xuống vùng trũng nhưng vẫn phải giữ được tính ổn định của kết giới. Đã vậy, địa chất ở khu vực này chủ yếu chỉ toàn cát với cát, một loại cát xám trắng rất dễ dính lên y phục và dễ tạp lẫn những vật nhỏ li ti bên trong. Nếu không dùng kết giới rẽ đường sẵn thì có khi mớ bào tử ẩn trong cát đã bám lên quần áo chúng tôi rồi.
Như tôi đã nói, địa hình của rừng bào tử rất khó để đi lại, cho nên phải mất gần nửa giờ chúng tôi mới ra được tới đầu bên kia. Lúc ra khỏi khu rừng rồi thì tôi liền giải phóng kết giới gió thành một luồng gió đánh ngược về khu rừng, khiến cho những bào tử nhẹ như bồ công anh trở về nơi sản xuất. Để đảm bảo an toàn, ngài Thanatos còn búng tay tạo một phép thuật lửa sơ cấp hơ qua toàn bộ quần áo, và chúng tôi cũng làm theo ngài ấy. Đây là phương pháp loại bỏ bào tử kí sinh nếu chúng chỉ vừa mới bám vào. Tốc độ lửa bén rất nhanh và rất nóng, nhưng chúng chỉ là những ngọn lửa nhỏ quét qua toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, chỉ có bào tử mới là thành phần dễ cháy nhất, còn y phục và tóc tai sẽ không bị tổn hại gì.
Lúc Audrey giúp tôi kiểm tra xong thân thể thì cùng là lúc ngài Thanatos tiếp tục phổ biến kế hoạch. “Từ giờ chúng ta sẽ chia thành hai đội như kế hoạch ban đầu, một đội đột phá mê cung, và đội kia sẽ tìm căn phòng bí mật cất giữ Milletitan. Nhưng trước hết.” Ngài ấy hất cằm về phía tôi ra hiệu. “Công chúa, cô tiếp tục triệu hồi Dead Lord và ủy quyền cho Daniel chỉ huy hắn đi. Ông ta sẽ cần số đông của quân đội để thí mạng trong hầm mộ và bảo vệ cậu Black đấy.”
“Thí mạng trong hầm mộ?” Anh chàng Dark Elf hơi hốt hoảng nói. “Ý ngài là căn phòng cần tôi giải mã là một ngôi mộ hả?”
“Tôi không phủ nhận.” Ngài Thanatos nhún vai không ý kiến gì thêm.
“Mà theo như cậu nói, thì cậu biết căn phòng đó ở đâu rồi à?” Ngài Daniel hỏi với tinh thần đã sẵn sàng tách ra hành động.
“Tôi đã dùng ý thức tinh thần dò tìm lúc dựng trại tối qua rồi.” Ngài ấy vừa nói, vừa chỉ tay về phía Đông – Bắc của hòn đảo nói. “Lối vào căn phong bí mật ở hướng đó, rất khó tìm, nó nằm gần như là ở rìa hòn đảo nhưng đó là con đường duy nhất dẫn đến căn phòng trung tâm bị cô lập của hòn đảo này.”
“Thế sao cậu lại kéo chúng tôi đi xuyên qua bãi bào tử làm gì, mà không để chúng tôi đi vòng? Chẳng phải tối qua sau khi do thám xong cậu bảo rừng bào tử là hàng rào phòng hộ chia cắt phần trung tâm đảo với rìa đảo sao?” Vị Thiên Thần trách móc. “Giờ thì đi đến đầu bên kia chúng tôi lại phải tìm cách đi xuyên qua rừng bào tử lần nữa.”
“Không cần thiết.” Ngài Thanatos ngắt lời. “Ở phía Đông – Bắc hòn đảo có một lối đi an toàn cắt ngang qua khu rừng. Đường tuy hơi hẹp so với một đội quân hùng hậu, nhưng nếu đi với số lượng ít vài trăm người theo hàng đôi hàng ba thì không thành vấn đề. Cơ mà,” ngài ấy ngó qua tôi nói, giống như là một câu hỏi. “Quân đoàn bất tử có thể tùy ý triệu hồi và giải thể tự do được mà nhỉ. Đến khi đó, chỉ cần ba người di chuyển trên con đường độc đạo đó là được rồi, không cần lo gì nữa hết. Qua đến đầu bên kia rồi thì cứ tùy ý triệu hồi nhân lực.”
“Vậy, cậu có thể miêu tả đặc điểm nhận dạng hay cột mốc gì ở chỗ đó không? Như thế chúng tôi sẽ rất bớt thời gian mò tìm.”
“À, lối ra vào chỗ đó giống như mà một cửa hầm trú ẩn lộ thiên, có độ nghiêng một trăm hai mươi độ, cửa hướng về phía biển, khung đường hầm được tạo từ ba cột đá dẹp nhưng lại liên kết với nhau rất dễ nhận biết so với môi trường xung quanh.” Mô tả những điểm đáng lưu ý xong, ngài Thanatos lại nhấn mạnh. “Hãy lưu ý, không xuống hầm lúc triều lên, và phải luôn luôn giữ vững lối ra vào. Tốt nhất là nên giải mã xong trong lúc không có thủy triều.” Câu nói này là đang ám chỉ anh chàng Dark Elf, vì ngài ấy đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt cảnh báo.
“Ngài chắc là những mật mã đó tôi sẽ giải được chứ, thưa ngài thị trưởng?” Anh chàng Black hỏi lại một cách dè chừng.
“Được thừa hưởng tuổi thọ dài dai dẳng và sự thông thái của tộc Elf, nếu cậu còn không làm được thì thị trấn của tôi không có vị trí cho cậu nữa.” Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của ngài Thanatos, nhưng nét mặt lẫn thái độ của anh chàng Dark Elf đã thay đổi rõ rệt.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.” Anh ta thẳng lưng dõng dạc tuyên bố, đồng thời đập một tay lên ngực kêu thành tiếng tỏ rõ lập trường.
“Giờ thì tách đội đi.” Ngài Thanatos lại quay sang nhìn ngài Daniel nói thêm. “Hãy cẩn thận những sinh vật có đuôi bò cạp, hoặc những loài có xúc tu quanh cổ có hàm răng bén nhọn như những cây kim, độc của chúng giết người trong chớp mắt đấy. Cố tránh xa những sinh vật đó càng xa càng tốt, còn nếu không được thì hãy nhờ Dead Lord mở đường. Không đến đường cùng thì đừng thức tỉnh Giáp Hồn, điều đó chỉ càng thu hút lũ sinh vật ấy tụ lại nhiều hơn thôi.” Ngài ấy lại quay sang hai vợ chồng tôi nói. “Còn hai người, nếu chim chuột xong rồi thì hãy bám sát theo tôi.” Nói xong ngài ấy phóng đi luôn.
Cái này là oan ức, tôi với Audrey đã làm gì đâu, có ôm nhau hôn hít miếng nào đâu, chỉ là quan tâm kiểm tra y phục lẫn nhau xem bào tử có còn dính ở đâu nữa không mà? Dù biết là ngài ấy cố tình nói thế, nhưng hai chúng tôi cũng không thể đính chính hay thụt về sau được, vẫn phải bám theo phía sau ngài ấy. Nếu nhìn một cách khách quan thì... có lẽ hành động của tôi và Audrey giữa chốn đông người không khác gì là đang tán tỉnh nhau cả. Thôi thì ngài ấy nói thế thì tôi đành chịu vậy.
Chạy theo sau ngài Thanatos, chúng tôi chẳng cần phải làm gì cả, nhưng đường đi đã trải đầy xác quái vật. Quái vậy hay thủy quái, cũng chỉ là cách gọi để phân biệt loài sống trên cạn và dưới nước, hay lưỡng cư. Môi trường bề mặt của hòn đảo này rất dị, luôn mang cảm giác ẩm ướt nhưng mặt đất thì khô hanh và nứt nẻ. Nền đất lúc nào cũng có một màu đen ánh xanh lạnh lẽo như lòng đại dương, và cũng rất dễ bị ướt một cách vô cớ, giống như có mạch nước ngầm ở mấy chỗ bị đọng nước vậy.
Cây cối ở đảo này cũng không nhiều, ngoại hình của chúng tương đối lớn và khá giống với cây bonsai đã sống lâu năm, đến độ rễ mọc tua tủa từ nhánh phả xuống thấp lè tè gần tới mặt đất không khác gì mấy cây cổ thụ. Cơ mà, đám thực vật này chỉ lưa thưa trơ trọi vài khóm đây đó, vả lại cũng nguy hiểm vô cùng. Nguy hiểm là vì, chúng tôi vừa mới chạy băng băng qua một khóm cây có hình dạng mái vòm, và ngài Thanatos cũng tiện tay xén nó luôn rồi. Lúc bị chặt xuống, bên trong thân cây chui ra hàng tá loài giun lúc nhúc bủa ra khắp nơi, nhưng phần đông chủ yếu là bò về hướng chúng tôi. Tốc độ mấy con giun này không đùa được đâu, địa hình gồ ghề nhấp nhô là thế, nhưng chúng trườn bò còn tinh vi hơn cả loài rắn. Nếu Audrey không tạo tường lửa cắt đuôi bọn chúng thì có lẽ bây giờ chúng tôi đã bị giun bò lúc nhúc đầy người rồi.
“Đó là loài giun kí sinh.” Ngài Thanatos giải thích khi vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên phía trước. “Chúng thường ẩn mình trong những cái cây to lớn, khi có sinh vật sống đi ngang qua hay tạm dừng chân ở dưới gốc cây thì chúng sẽ tìm cơ hội chui vào người vật chủ thông qua mắt tai mũi miệng, thậm chí là cả lỗ hậu.” Nghe ngài ấy nói tới đây thì dù không bị kí sinh nhưng tôi vẫn cảm thấy có cảm giác thốn thốn. “Khi khí sinh vào người vật chủ thành công, chúng sẽ biến đổi cơ thể vật bị kí sinh và chiếm quyền kiểm soát cơ thể. Loài giun này với loài nấm kí sinh không khác nhau là mấy. Chỉ có một điểm khác chính là một loài kí sinh thì vật chủ sẽ thành quái vật thực vật, còn loài kia vẫn là quái vật động vật. Thế nhưng, đừng nghĩ quái vật thực vật là chúng sẽ không biết di chuyển, chúng vẫn dựa trên nguyên lý hoạt động ban đầu của vật chủ mà hoạt động săn mồi, có điều chỉ là dáng đi sẽ siêu vẹo và kỳ hoặc hơn mà thôi.”
Vừa mở đường vừa giảng bài một cách tỉnh rụi, chỉ có thể là ngài Thanatos mà thôi. Ngài ấy đang dẫn chúng tôi tới Ngôi Đền Rắn Biển, đó là lối đi xuống đại mê cung và xuống mấy tầng dưới nữa của hòn đảo này. Nhưng trước khi tới được đó thì tôi đã được học thêm nhiều kiến hức thú vị nhưng lại cảm thấy kinh tởm. Ví dụ như, mấy cái xác của lũ quái vật nằm dọc đường đi là do ngài ấy vừa hạ gục vừa giảng giải nguyên nhân vì sao lại có loài quái vật này. Ban đầu, những con quái vật đó cũng chỉ là những sinh vật hoang dã bình thường trong môi trường tự nhiên, nào là gấu, nào là sói, hoặc vài loài họ nhà mèo. Nhưng chúng xuất hiện ở đây là vì đã có những thế lực ở ngoại giới can thiệp vào, và vì bị kí sinh nên chúng mới bị biến đổi thành những con dã thú kì dị, vừa giống Chimera vừa giống Manticore.
Giống Chimera là vì chúng cũng sẽ mọc thêm vài cái đầu khác trên cơ thể cùng với một đống xúc tu quanh cổ và phần ức nhưng không rõ là giống loài gì, vài đặc điểm dã thú ban đầu cũng bị biến đổi theo cái đầu mới mọc nhưng vẫn không mất đi sự đặc thù của giống loài ban đầu. Còn giống Manticore là vì chúng có thể mọc đuôi bò cạp, không chỉ một mà có thể lên tới ba cái, thậm chí là còn có thể nhiều hơn nữa. Tuy ở giai đoạn này cơ thể chúng thiếu cánh dơi nhưng lông của chúng sẽ dần dần rụng hết, thay vào đó là những lớp sừng lớp vảy như loài giáp xác. Cả hai loài trên, kích thước cơ thể chúng sẽ trưởng thành dần theo thời gian, và có thể còn to hơn nữa nếu môi trường sinh sống cho phép. Chí ít con to nhất có thể bằng gần một nửa đại sảnh hoàng gia, tức tầm ba mươi mét chiều cao và bốn mươi mét chiều dài, bề ngang cỡ trên dưới hai mươi. Khi chúng trưởng thành đến kích cỡ đó rồi thì rất khó để hạ gục được chúng.
May mắn thay, ở trên hòn đảo này lũ quái vật biến dị ấy vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nên kích cỡ của chúng cũng không to lớn gì mấy chỉ to hơn kích cỡ vật kí sinh ban đầu có một chút, hay có thể nói chúng còn chưa tiến hóa lột xác hoàn toàn chứ nói chi đến sinh trưởng. Bên cạnh đó, với lũ biến dị chưa thành hình này thì cách hạ gục chúng nhanh nhất chính là phá hủy phần bộ não, như thế vật kí sinh cũng sẽ chết theo. Nhưng, nếu chúng đã mọc ra thêm cái đầu khác rồi dù chưa thành hình những cũng cần phải phá nát cái đầu đó luôn, để tránh trường hợp chúng có thể tái sinh lại lần nữa.
Không chỉ có những sinh vật bốn chân trên cạn mới bị kí sinh, mà ngay cả những loài lưỡng cư cũng có tình trạng tương tự. Loài lưỡng cư ở đây không phải nói đến lũ ếch nhái ễnh ương, mà là đám Naga; sinh vật bản địa của hòn đảo này. Đám Naga ấy chắc là thủ vệ của Ngôi Đền Rắn Biển ở khu vực trung tâm nên ngôi đền ấy mới có tên như vậy. Nhưng, tuy bị kí sinh, nhưng mấy con Naga ấy không có dấu hiệu gì gọi là bị kiểm soát cơ thể cả. Theo lời ngài Thanatos nói, thì đám sinh vật lưỡng cư này đã chịu ảnh hưởng sức mạnh của Leviathan, cho nên dù có bị kí sinh đi nữa thì chúng vẫn sẽ phải chịu sự khống chế của con rắn biển khổng lồ kia. Ở hòn đảo này, nếu đã sinh tồn ở đây đủ lâu thì không một sinh vật nào có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Leviathan, trừ những người chúng tôi ra.
Sau một chặn đường dài thì chúng tôi cũng đã có thể nhìn thấy được Ngôi Đền Rắn Biển từ xa. Ngôi đền ấy rất to lớn, cả ngôi đền đều mang một màu ngà xám xanh, nó nằm ở trung tâm vùng đất trũng xung quanh lại có rất nhiều rễ cây mọc ngổn ngang, bắt nguồn từ trên đỉnh ngọn phong hỏa đài của ngôi đền cho đến khu vực xung quanh. Kể cả mặt đất vốn đã gồ ghề nay càng bị đám rễ này giày xéo xới lên tàn phá một cách nặng nề, không khác gì một bãi chiến trường bị dội bom liên hồi từ trên cao.
“Mất gần một giờ để chúng ta đi đến được đây. Với năng lực của hai người thì tốc độ này còn hơi chậm.” Ngài Thanatos nói khi cả nhóm đã dừng chân trước mép vùng đất trũng. Và tôi cũng thừa biết, kẻ kéo cả đoàn đi chậm lại chính là tôi, vì với cơ thể nở nang này di chuyển nhanh có chút bất tiện. Nhưng nếu tôi mặc giáp toàn thân thì việc di chuyển tốc độ cao sẽ không thành vấn đề.
“Vậy kia là lối vào của đại mê cung bên dưới?” Audrey hỏi, nhưng không nhằm vào bất kì ai. Ánh mắt của anh ấy quan sát ngôi đền rất tỉ mỉ, phải chừng hồi lâu sau mới tiếp tục nói. “Lối vào đã bị rễ cây chặn rồi, nhưng đối với chúng ta không thành vấn đề. Trái lại, nó còn có thể giúp ta ngăn chặn một vài loài quái vật có ngoại hình to lớn nữa.”
“Đám quái bị kí sinh bên ngoài không thành vấn đề.” Ngài Thanatos nói. “Nếu chúng mà dám theo ta vào bên trong ngôi đền thì cũng đỡ một phần.”
“Chúng vào đền mà đỡ cho chúng ta á?” Tôi hỏi lại vẻ khó hiểu.
“Vì bên trong đó còn có thứ nguy hiểm hơn, khiến chúng không dám vào chứ sao.” Nói rồi ngài ấy đứng thẳng người uốn éo qua lại để khởi động, giống như là chuẩn bị làm hành động gì đó với cường độ cao. “Audrey, hộ tống công chúa đến lối vào ngôi đền chờ trước đi. Tôi sẽ lôi kéo một lượng Naga theo sau, khi thấy tôi chạy đến thì phá rễ tạo lối vào. Tôi sẽ khiến đám quái bên trong bận bịu với lũ Naga bên ngoài, và chúng ta sẽ tranh thủ lúc hỗn loạn để đi xuống mê cung.” Phổ biến kế hoạch xong, ngài ấy hỏi lại. “Cả hai rõ rồi chứ?”
“Đã rõ.” Tôi và Audrey đồng thanh.
“Rõ rồi thì hành động luôn đi.” Nói vừa ngớt câu thì cái bóng của ngài Thanatos đã biến mất. Tốc độ của ngài ấy nhanh đến mức tôi chả kịp nhìn thấy gì cả.
“Để anh bế em đến lối vào ngôi đền.” Audrey vừa nói, vừa bế tôi lên theo kiểu công chúa khi tôi chưa kịp hoàn hồn sau hành động của ngài Thanatos.
“Sao anh manh động quá vậy? Không sợ ngài ấy thấy sẽ nói chúng ta đang chim chuột lần nữa sao?” Tôi hơi lớn giọng vì giật mình khi được bế lên, nhưng cũng không dám la quá lớn.
“Thích thì cứ để ngài ấy nói, chúng ta hành động thân mật trước mặt người khác cũng đâu ít lần, còn cần phải quan tâm đến cảm xúc của người ta sao?” Bế tôi nằm gọn trong lòng xong, anh ấy vừa hỏi vừa phóng tầm mắt quan sát đằng xa. “Sẵn sàng chưa? Ngài Thanatos đã dụ được không ít Naga theo sau rồi đó.” Anh ấy dặn dò thêm. “Lúc anh bế em đến lối vào ngôi đền thì em cứ việc dùng năng lực cắt phăng đám rễ chắn đường đi, như thế sẽ kịp lúc mở đường cho ngài ấy dẫn đầu vào trong. Khi có tính hiệu rồi chúng ta sẽ vào.”
“Em hiểu rồi.” Tuy được nằm gọn trong vòng tay của Audrey, nhưng tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Có lẽ là vì không biết thứ bên trong ngôi đền gì nên tôi mới có cảm giác như vậy.
Canh đúng thời điểm thích hợp, vòng tay Audrey ôm chắc tôi hơn và anh ấy lao đi như một cơn gió. Khoảng cách từ chỗ chúng tôi đứng cho đến lối vào ngôi đền không hề ngắn, có thể tính cự li bằng dặm, và tôi ước lượng từ rìa vùng trũng cho đến ngôi đền có thể lên đến ba dặm. Nhưng, khoảng cách xa như vậy mà chỉ loáng cái anh ấy đã đưa tôi đến trước lối vào ngôi đền rồi. Bất ngờ trong giây lát, tôi không nghĩ là Audrey lại nhanh đến như vậy, anh ấy không vượt qua địa hình gồ ghề theo cách thông thường mà là dậm chân lấy đà và bay thẳng đến nơi cần đến như một quả pháo. Nếu tốc độ này của anh ấy có thể chia bớt qua kỹ năng giường chiếu thì tôi có phải đỡ mệt hơn không? Nhưng mà không sao, anh ấy có thể kéo dài quá trình quan hệ thì chứng tỏ anh ấy vừa có kĩ năng lại vừa khỏe, và điều đó làm tôi hạnh phúc dù phần lớn tôi đều bị dần cho lên bờ xuống ruộng.
“Lena, giờ hai tay anh đang bận, nên phiền em mở đường nhé.” Audrey dùng giọng nhỏ nhẹ như tán tỉnh để gọi tôi về thực tại.
“Em xin lỗi, tại ban nãy anh phóng nhanh quá nên em chưa kịp hồi hồn.” Tôi chống chế, nhưng tôi cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên vì hồi nãy có nghĩ bậy bạ một chút. Nhưng không để cho Audrey kịp mở lời lần nữa, tôi búng tay phóng ra hai ngọn gió một hướng trên và một hướng dưới, tạo thành lưỡi đao để cắt phăng đám rễ đang chặn đường đi.
Khi đám rễ cây đổ ngã xuống, thì cũng là lúc ngài Thanatos chạy vụt qua chúng tôi với một lời nhắn. “Canh giờ chính xác đấy, nhưng đợi thêm tám giây nữa rồi hãy theo tôi.”
Khi bóng dáng của ngài ấy mất hút vào bên trong ngôi đền, thì tôi lại thấy bên trong xuất nhiện nhun nhút một lũ nhện đầy lông bò ra, và kích thước con nào con nấy cũng to bằng con bò sữa. Thấy cảnh này thì cả người tôi liền cứng đờ, tay thì quấn lấy cổ Audrey không dám buông. Kích thước lũ nhện này gợi tôi nhớ lại một lần làm nhiệm vụ ở khu nghĩa trang vùng ngoại ô thành phố Orvel, tại đó có cả một hầm nhện và chúng lấy xác người làm tổ, làm thức ăn cho trứng nhện. Giờ lại một lần nữa nhìn thấy lũ lông lá tám chân này thì chay chân tôi cứng đờ giống như bị tê liệt vậy. “Audrey...” Tôi rên rỉ. “Là nhện, là nhện kìa... đừng thả em ra.”
~*~
Lúc này tại Hàn Quốc, sau cuộc họp thế giới về cổng đỏ thì các nguyên thủ quốc gia cũng đã về nước để phổ biến thông tin mới cho các cấp lãnh đạo lẫn hiệp hội quản lý Người Thức Tỉnh trong nước. Cụ thể là về thông tin sửa đổi hệ thống cấp hạng của các Thức Tỉnh Giả, đặt ra thêm những tiêu chuẩn để thăng hạng và cần sàng lọc những thành phần lách luật, cũng như tăng mức án cho những tội phạm Người Thức Tỉnh.
“Thế nào Keaghan, cháu có tự tin rằng mình vẫn giữ được vị trí thứ năm toàn thế giới chứ?” Người vừa hỏi chính là ông thượng nghị sĩ Bea Min Ho. Lúc này cả hai đang ngồi nói chuyện tại phòng khách khang trang nhà Kang Keaghan.
“Vậy những điều luật mới và thiết bị đo mới này là do hiệp hội Thức Tỉnh Giả Thế Giới đặt ra à?” Keaghan thả tập giấy tờ xuống bàn, anh không tỏ rõ thái độ đối với thông tin vừa nhận được. Anh hỏi. “Bác Min Ho này, bác nghĩ những cái luật này có thật sự cản được những công hội đứng đầu thâm nhập vào cổng đỏ nếu nó xuất hiện lần nữa không?”
“Ta không chắc, chữ nghĩa chỉ nằm trên giấy tờ và treo bên cửa miệng mà thôi. Chỉ có những người có sức mạnh thật sự mới có quyền đặt ra luật lệ ở đây.” Ông bác nói, giọng trầm lại giống như gương mặt ông lúc này cũng đang dần sầm xuống tạo thành bầu không khí nặng nề. “Đó là lý do gì sao ta hi vọng cháu không chỉ vẫn giữ được hạng năm toàn thế giới, mà còn phải vươn lên cao thêm nữa. Chỉ khi đó tiếng nói của chúng ta mới có đủ cân lượng trên sân quốc tế.”
“Về thứ hạng, đó cũng chỉ là hệ thống phân cấp do con người chúng ta tự đặt ra mà thôi.” Anh chàng nhàn nhã phân tích, vừa nhâm nhi tách trà. “Nói về khả năng chinh phục cánh cổng, cháu tự tin nói rằng mình là người duy nhất có khả năng dọn dẹp những cánh cổng ấy một mình với thời gian ngắn nhất. Nhưng, nếu là để đối kháng với những Ranker trên cháu thì điều đó có hơi khó, vì không thể sử dụng số đông đối phó với họ. Những người đó, mỗi người đều có một sở trường riêng, không phải tự nhiên họ lại được xếp trước cháu đâu.”
“Đó cũng là lý do vì sao họ lại gạt phăng những góp ý của chúng ta trên bàn hội nghị. Và họ chẳng bao giờ lấy thành tích dọn dẹp những cánh cổng để làm cơ sở xếp hạng các Ranker cả.” Ông bác nói chuyện ngày càng hậm hực, đầu bóc khói, có dấu hiệu của núi lửa phun trào. “Nếu để mà nói dọn dẹp cổng hầm ngục, ta đây cũng đủ khả năng đi một mình giống cháu. Nhưng với năng lực của ta, ta sẽ không thể đen tài nguyên từ trong hầm ngục trở về trọn vẹn được. Đó là lý do vì sao ta không thể leo lên nổi bảng xếp hạng thế giới.”
“Rồi rồi, hớp miếng trà hạ hỏa đi bác già.” Anh chàng vừa nói, vừa xúc cả thùng đá vào ly trà của ông bác đối diện. Anh tiếp lời. “Bác đừng có biến nhà của cháu thành đống tro tàn giống sự kiện mười tám năm về trước nữa, Soo Hye còn ngủ trên phong đấy và cháu không muốn phá giấc ngủ của con bé đâu. Và cả, cháu càng không muốn tên người thân cháu xuất hiện trên trang đầu của mấy bài báo chuyên săn những vụ tai tiếng về Thức Tỉnh Giả vào sáng mai đâu.”
“Cháu nói cứ như trước giờ cánh nhà báo ít nói về tai tiếng giới Thức Tỉnh Giả chúng ta lắm ấy. Chuyện như cơm bữa vậy, nhưng đa phần là tự phóng.” Ông bác cũng dần hạ hỏa, nhưng số đá quanh ông đã tan thành nước và cũng đã bốc hơi. “Mà này. Nếu tiến sĩ Theodoros thật sự tìm được cách mở lại cánh cổng đỏ ở tọa độ cũ thì cháu có tham dự với họ không? Từ nguồn tin bác có được, thì những Ranker hạng đầu đa phần đều đồng ý tham gia cả rồi đấy.”
“Dị điểm ở Bắc Đại Tây Dương ấy à?” Keaghan trầm ngâm giây lát. “Nếu ông tiến sĩ đó thật sự mở được và đảm bảo giữ được cánh cổng luôn mở thì cháu sẽ đi. Nhưng trước hết, mục đích của chuyến đi đó là gì? Chắc không phải là vì cứu những Thức Tỉnh Giả và đội nghiên cứu khoa học bị mắc kẹt trước đó đâu nhỉ? Vì cháu không tin vào nhân cách đạo đức của đám người tài trợ cho dự án nghiên cứu này đâu, phải có cái lợi gì đó đám ấy mới đổ tiền vào dự án này.”
“Cháu nói xem?” Ông bác đánh đố hỏi ngược lại, mặt như trêu tức chàng trai trẻ.
“Lại là phân chia phần trăm tài nguyên của cánh cổng dựa trên mức đầu tư à?” Giọng Keaghan tỏ ra khinh bỉ kèm theo tiếng thờ dài như đã quen thuộc với cách hành sự của đám tài phiệt đứng sau. “Chẳng phải trước đó có tin báo về là trong đó không hề có đá mana hay bất kì tài nguyên nào hay sao?”
“Phải, nhưng môi trường trong đó có mực độ mana nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều lần. Thậm chí một người bình thường cũng có thể trở thành Thức Tỉnh Giả nếu thích nghi được và ở trong môi trường đó đủ lâu.” Bea Min Ho phân tích và nói thêm. “Theo các nhà nghiên cứu về sự kết tinh, họ cho rằng cánh cổng đó chính là nguồn cung cấp đá mana không bao giờ cạn. Chỉ cần làm chủ được việc đóng mở cánh cổng, thì việc thu thập sản xuất đá mana sẽ không còn trở ngại nữa, và những nhà đầu tư ấy sẽ trở thành những người phân phối độc quyền của cổng đỏ.”
“Đám tài phiệt ấy tự vẽ ra một cái bánh lớn rồi tự huyễn hoặc bản thân sẽ có lợi ích nhiều như thế nào mà bỏ qua mọi biến số nguy hiểm đến từ bên trong cánh cổng à?” Keaghan phụt cười trong phút chốc, anh hắng giọng lại nói. “Đúng là lũ chỉ có tiền trong mắt, chưa đặt chân vào hầm ngục bao giờ nên chẳng biết bên trong có muôn vàn biến cố hiểm nguy chờ đợi. Mà biết làm sao được, có người tài trợ để cháu miễn phí đi một chuyến du lịch cổng đỏ ngắn hạn thì tội gì không đi. Còn lũ tài phiệt kia sớm muộn gì cũng sẽ phải phá sản vì dự án này thôi. Tham thì thâm mà.”


0 Bình luận