Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 214: Tạm biệt không phải từ biệt.
0 Bình luận - Độ dài: 7,639 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 214: Tạm biệt không phải từ biệt.
Vừa bị thị uy vừa bị uy hiếp, Hải Vương không còn cách nào khác đành phải theo ý của chúng tôi, cho người hướng dẫn đến đảo Aidan và thù lao sẽ là vật phẩm bất kì. Ông già Hải Vương ấy muốn thù lao là đá sinh mệnh để rút năng lượng của Leviathan mà hấp thụ nên đã cố thị uy với chúng tôi trước bằng thái độ, nhưng ông ta tỏ thái độ với nhầm người rồi. Tuy ngài Thanatos ít khi nào ăn nói nạt nộ sừng sỏ, nhưng hành động của ngài ấy còn nguy hiểm hơn những lời nói đe dọa hơn gấp trăm ngàn lần. Việc Hải Vương hay vua của một vương quốc đàm phán với ngoại tộc mà bị lấy đồng bào con dân ra làm con tin đe dọa nhưng bất lực phản kháng là một vết nhơ đối với kẻ cai trị. Nếu ứng xử không khéo léo thì kẻ cai trị đó sẽ bị các bô lão hay thành viên của hội đồng truất phế vì năng lực trị vì yếu kém.
Mà chuyện đàm phán ấy cũng đã đâu vào đấy rồi, Hải Vương cũng đã buộc phải chấp nhận với điều kiện của chúng tôi. Lúc này bọn tôi đang bám theo cỗ xe dẫn đường kỳ lân biển của tộc Nhân Ngư để đến đảo Aidan bằng đường an toàn. Trước khi đến nơi, ngài Thanatos cũng đã khuyên mọi người nên tranh thủ nghỉ ngơi trước khi đổ bộ, đặc biệt là những người sẽ bước chân lên đảo. Vì ngài Daniel cũng là một thành viên chủ chốt sẽ lên đảo cùng chúng tôi, nên tôi cần phải tạo khu vực hồi phục thánh lực giúp ngài ấy nhanh chóng quay lại trạng thái tốt nhất. Cho đến khi đổ bộ, ước chừng ngài ấy có thể khôi phục lên đến tám chín phần. Với từng ấy sức mạnh, hi vọng ngài ấy có thể bảo vệ anh chàng Dark Elf khỏi những nguy hiểm ở trên đảo. Vừa giúp ngài Daniel lập vùng hồi phục xong, thì cũng là lúc tôi bị ngài Thanatos điểm mặt gọi tới phòng ăn cùng với Audrey.
Khi cả ba vừa vào tới phòng ăn, ngài Thanatos vừa kéo một chiếc ghế ra vừa nói. “Ngồi đi, tôi cần hỏi cả hai về chuyện này.”
“Là về hòn đảo Aidan kia sao?” Audrey hỏi, nhưng vẫn ga lăng kéo ghế mời tôi ngồi trước rồi anh ấy mới ngồi xuống bên cạnh.
“Phải, và trên hòn đảo đó có cả một cái mê cung khổng lồ. Hai người đã từng chinh phục cái mê cung nào chưa?” Ngài ấy hỏi, anh mắt hết lia qua tôi rồi lại tới Audrey.
“Nếu là trong ảo cảnh huấn luyện lần trước thì tôi cũng có ít nhiều kinh nghiệm.” Audrey nghiêm túc trả lời, tỏ ý sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm.
“Tôi thì hoàn toàn không.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
“Với Audrey, có tí kinh nghiệm thì cũng tốt nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ.” Ngài ấy nhìn về phía Audrey bình phẩm, nhưng có vẻ chưa ưng ý lắm. Rồi lại quay sang tôi nói bằng vẻ mặt thất vọng hoàn toàn. “Còn cô, thời gian huấn luyện chỉ học được cách sử dụng Thời Không Thuật, nhưng đến giờ vẫn còn chưa áp dụng được vào thực chiến.” Ngài ấy bậm môi trước khi tiếp lời. “Đã đến lúc cô giải phóng một phần tri thức của Thần Aes rồi đấy. Đừng bảo với tôi rằng một ngàn năm ở trong căn phòng của ngài ấy, cô hoàn toàn không học được gì.”
“Vậy còn ngài?” Audrey hỏi. “Kinh nghiệm về giải mã mê cung của ngài như thế nào? Nếu đủ tốt thì ngài có thể hướng dẫn chúng tôi khi tới đó mà.”
“Dù kinh nghiệm dò đường trong mê cung của tôi có tốt cỡ nào đi nữa thì cũng không thể giúp cả hai nếu chúng ta bị tách ra.” Ngài ấy nói một cách nghiêm túc khi nhìn về phía chúng tôi. “Nên biết, trong mê cung có vô số cạm bẫy, và nó cũng là một cái mê cung biến đổi theo thời gian. Không gì đảm bảo chúng ta lúc nào cũng có thể bình yên đi chung với nhau một cách an toàn. Khi bị chia tách ra, thì mỗi người cũng cần phải có kinh nghiệm dò đường của chính mình. Với trình độ của cả hai, trừ Leviathan ra, nếu lỡ gặp sinh vật nào khác ở dưới đó thì tôi tin chẳng có sinh vật nào có thể gây hại cho mọi người được đâu.”
“Tôi xin hỏi. Vậy, nếu lỡ gặp trường hợp chúng ta bị tách nhau ra thì phải nên làm thế nào?” Tôi vừa hỏi vừa giơ một tay lên. “Ý tôi là, lúc đó nên tìm cách tụ họp lại với nhóm trước hay sao?”
“Đó là lý do vì sao tôi bảo cô nên giải phóng tri thức của ngài Aes trong bộ não đó rồi đấy.” Ngài ấy nhìn tôi nói với vẻ ngao ngán. “Không cần nhiều đâu, chỉ tí ti thôi là được. Khi có kinh nghiệm về mê cung rồi thì cô sẽ biết nên làm gì lúc đó.” Ngài ấy lại nhìn qua Audrey với bộ dạng lười nhác. “Điều tôi quan tâm lúc này là, làm sao để kịp bổ túc kinh nghiệm về mê cung cho cậu hiệp sĩ này đây.”
“Tôi học rất nhanh, ngài có thể diễn giải lý thuyến trên giấy cũng được.” Vừa nói, Audrey vừa rút một quyển sổ tay và một cây bút bên trong ngực áo ra.
“Thôi được, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của tôi cho cậu.” Ngài ấy đột nhiên chỉ tay qua tôi nói. “Còn cô, trong lúc tôi bận với cậu Audrey thì cô nên dành thời gian để chiêm nghiệm về tri thức của Thần Aes đi. Từ giờ cho đến lúc đổ bộ còn không tới ba giờ nữa đâu.”
“Tôi ngồi đây chiêm nghiệm luôn hả, hay cần phải về phòng riêng?”
“Cô muốn ngồi ở đâu cũng được, ở trong lòng Audrey cũng được, miễn điều đó giúp cô tiếp thu được kiến thức của Thần Aes.” Nói với tôi xong, ngài ấy liền ngoắc tay về phía Audrey ra hiệu. “Tôi xong việc với vợ của cậu rồi, giờ tới lượt cậu.”
“Ngài có thể bắt đầu.” Audrey bắt đầu chăm chú lắng nghe, tay thì sẵn sàng viết những điểm mấu chốt vào sổ.
Ngài Thanatos bắt đầu giới thiệu sơ lại về mê cung trên đảo Aidan. Không nói về quái vật hay cạm bẫy, chỉ nói về quá trình biến đổi của mê cung. Ngài ấy không có một mốc thời gian cụ thể nào về việc mê cung sẽ thay đổi, nhưng ở đây sẽ có hai cách để vượt qua mê cung mà không bị lạc. Cách thứ nhất, đây là cách an toàn, nếu không vội vã thì có thể tìm một vị trí cao để có thể quan sát bao quát cả mê cung và vẽ lại nó, xong rồi lại chờ cho mê cung thay đổi để tiếp tục vẽ, cứ chờ đợi và lại vẽ như thế cho đến khi nào mê cung quay lại cấu trúc ban đầu. Đồng thời cũng phải ghi chú lại thời gian lúc mê cung thay đổi và so sánh xem mỗi lần thay đổi như thế thời gian có cách biệt nhiều hay không. Bởi vì, nếu thời gian có cách biệt, thì đồng nghĩa từ lối vào cho đến điểm ra của mê cung sẽ có độ dài ngắn khác nhau. Cách này thường được các nhà thám hiểm khai quật di tích sử dụng, nó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian nhưng lại an toàn.
Còn cách thứ hai, đó là trược tiếp bước vào mê cung luôn và tự tìm lối ra dựa trên thực lực. Cách này đòi hỏi người chinh phục mê cung phải có sức mạnh, sức bền, và một chút kiến thức về địa lý lẫn vật lý, vì không phải cứ cậy mạnh mà muốn đi ngang ở trong mê cung là được. Bên cạnh đó, làm theo cách này thì sẽ dễ dàng thu hút quái thú lẫn kích hoạt nhiều cạm bẫy trong mê cung, nhưng nếu còn lành lặn vượt qua hết toàn bộ thử thách thì lượng thời gian chinh phục mê cung sẽ nhanh hơn rất nhiều nếu so với cách đầu tiên. Phương án này chỉ dành cho những ai thực sự có sức mạnh và trí lực, cũng cần có chút may mắn, nhưng đồng thời cũng sẽ có áp lực rất lớn vì thử thách của mê cung sẽ đến liên tục. Và cách này chỉ áp dụng cho một nhóm cực ít người hoặc đi đơn lẻ, nếu đi cả đoàn chục người thì thương vong là điều tất yếu không thể tránh khỏi.
Nghe ngài Thanatos chia sẻ hai cách giải mã mê cung xong thì tôi cũng đã dò ra được thêm một cách khác trong biển tri thức của Thần Aers. Ngoại trừ hai cách trên ra thì vẫn còn một cách cuối cùng. Ai cũng biết, lối đi nhanh nhất để vượt qua mê cung chính là đường thẳng. Nếu không sợ đánh thức con ác long thượng cổ bị giam cầm ở đó thì chỉ cần phá nát mê cung để đi xuống tầng dưới là được. Cách này chỉ có thể áp dụng đối với những ai thuộc phạm trù sức phạm không phải là con người. Cụ thể ở đây là ngài Thanatos với Audrey.
Mà thật ra, mỗi mê cung đúng là có một đường thẳng bắt đầu từ điểm xuất phát dẫn đến lối ra. Vấn đề là chỉ có người tạo ra mê cung mới có thần chú điều khiển thay đổi vị trí các chướng ngại vật trong đó mở ra một con đường như vậy. Nhưng, người ngoài vẫn có thể làm được điều tương tự nếu mò tìm ra được mật mã của mê cung. Có thể nói, loại mê cung thay đổi địa hình theo thời gian cũng không khác gì một con Golem to lớn được lập trình sẵn mệnh lệnh để nó thực hành theo. Chỉ cần tìm đến được trái tim của nó, và thay đổi câu lệnh là có thể vô hiệu hóa toàn bộ cạm bẫy lẫn quái thú bên trong.
“Thông báo từ thuyền trưởng Dagzar đến toàn thành viên trên tàu.” Ông Lùn thuyền trưởng nhắc lại tận hai lần thông báo qua hệ thống phát thanh trước khi đi vào nội dung. “Chúng ta có hai tin, một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt, chúng ta đã được mấy anh bạn người cá dẫn đến kết giới bảo vệ đảo Aidan rồi. Còn về tin xấu, họ bảo chẳng biết ai đã gia cố lại cái kết giới ấy, và giờ nó chẳng còn khe hở an toàn nào để tiếp cận với đảo Aidan bên trong cả.”
“Tiếp tục cập nhật thông tin.” Lần này là đến lượt ngài Daniel thông báo. “Sau một lúc trao đổi với những con cá sống gần vùng biển này, tộc Mermaid đã cho chúng ta biết nguyên nhân vì sao kết giới của hòn đảo đã được gia cố.” Nói đến đây thì giọng ngài ấy dường như ngập ngừng đôi chút, rồi mới nói ra nguyên do. “Chuyện là con ấu thể Leviathan bị chúng ta đánh đuổi trước đó đã quay về tổ trong tình trạng hấp hối. Cho nên con mẹ đã dùng quyền năng của bản thân gia cố lại cái kết giới vốn nhằm để nhốt nó thành một lá chắn bảo vệ các sinh vật bên ngoài đột nhập vào.”
“Vậy là kế hoạch âm thầm đổ bộ của chúng ta đi tong rồi.” Ngài Thanatos thở dài sau khi nghe xong thông báo, rồi tặc lưỡi một cái trước khi nói tiếp. “Vợ chồng Audrey nghe này, hãy cất quyển số chép tay ấy vào để dùng trong dịp khác đi. Lý thuyết mãi cũng chỉ là lý thuyết trên mặt giấy tờ, còn trên thực tế, chúng ta cần phải uyển chuyển áp dụng những gì đã học được vào thực tiễn. Ví như trường hợp bây giờ, không đột nhập được thì chúng ta cứ hiên ngang đạp cửa mà đi vào.” Ngài ấy đứng lên gõ hai cái lên mặt bàn ra hiệu. “Cả hai cùng tôi về phòng điều khiển xem xem cái mai rùa của hòn đảo này nên phá như thế nào mới hợp lý.” Nói rồi ngài ấy lướt nhanh về phía cửa và biến khuất dạng, để lại tôi và Audrey chỉ biết nhìn nhau giây lát rồi cũng cất bước theo sau.
Không tốn nhiều thời gian để chúng tôi quay lại phòng điều khiển, và tất cả thành viên cũng đã tập họp đầy đủ tại đây. Giờ thì tàu của chúng tôi đã ngoi lên mặt nước, vì bên dưới lòng biển chả còn đường nào đột nhập nữa cả, ngài Thanatos vẫn ngồi ở vị trí quan sát và đang nhìn về phía lớp lá chắn ma thuật trước mũi tàu. Tôi nghĩ, không chỉ riêng ngài ấy đâu, mà bất cứ ai ở đây dù không thể cảm nhận được dòng chảy ma thuật thì cũng đều có thể cảm nhận được mức năng lượng kinh khủng mà lớp lá chắn kia đang toát ra. Thứ năng lượng của lá chắn ấy toát ra rất cuồng nộ, giống như một con mãnh thú đang gầm gừ đe dọa đám sinh vật xung quanh nằm dưới nó trong chuỗi danh sách thức ăn vậy. Nhưng, mức độ càng cuồng nộ, ngoại trừ việc thể hiện sự tức giận ra thì càng cho thấy nó càng đang e sợ kẻ thù tìm đếm làm hại con nó. Dựa trên lập trường của một bà mẹ, thì tôi cũng có thể thấu hiểu nó đang tức giận đến cỡ nào, và cũng biết rằng nó sẽ làm gì nếu gặp được kẻ đã làm hại con nó.
Nghĩ đến đây thì tôi lại nhìn sang Audrey mà cảm thấy thương anh ấy, vì anh ấy là người đã đánh con thủy quái ấu thể kia đến thừa sống thiếu chết, để giờ anh ấy phải đương đầu với một trong những sinh vật mạnh nhất trên thế giới này. Tôi không thể tưởng tượng được môi trường địa lý khu vực quanh đây sẽ thay đổi ra sao nếu cả hai chạm mặt, và tôi cũng không muốn Audrey gặp phải nguy hiểm khi đối phó với sinh vật đó một mình. Tôi nghĩ, chiến thuật ngài Thanatos đề ra ban đầu cần phải điều chỉnh lại một chút rồi.
“Daniel, ông cần thêm bao nhiêu thời gian để khôi phục tới trạng thái tốt nhất?” Ngài Thanatos hỏi, nhưng vẫn chăm chăm nhìn về phía lá chắn ma thuật ngoài kia.
“Muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng đi, dù sao khi đến Aidan rồi chúng ta vẫn phải tách nhau ra để mà hành động.” Ngài thiên thần nói, vừa hiển hiện vầng hào quang sáng chói để báo hiệu rằng ngài ấy sẵn sàng làm bất cứ gì mà ngài Thanatos nhờ vả. “Muốn tôi phá giải cái lá chắn ma thuật ngoài kia phải không?”
“Không không không.” Ngài Thanatos quay lại phất tay. “Tôi không cần ông hóa giải nó, tôi cần ông bảo vệ con tàu của chúng ta cùng với cậu Audrey.”
“Ngài Thanatos.” Audrey chợt lên tiếng cắt lời. “Tôi muốn tự mình phá kết giới ngoài kia.” Sau khi anh ấy nói câu này xong, cả phòng dường như chìm vào sự tĩnh lặng. Tôi thì lại trợn mắt nhìn anh ấy đầy ngạc nhiên.
“Tại sao cậu lại muốn làm vậy?” Ngài Thanatos hỏi.
“Tôi muốn xem thử năng lực của mình bây giờ so với một phần sức mạnh của con rồng thượng cổ kia cách biệt như thế nào.” Anh ấy nói mà mặt không biến sắc. “Nếu để ngài ra tay thì mọi chuyện quá dễ dàng rồi. Nên tôi muốn thỉnh cầu ngài chấp nhận đề xuất của tôi.”
“Ừ thì... để cậu phá lá chắn không phải là không được, nhưng cậu có chắc là sẽ ra tay vừa phải thôi chứ?” Ngài ấy dò hỏi sau một lúc ậm ừ. “Cậu biết đấy, năng lực chủ của cậu và năng lực chủ của con rắn biển kia vốn đối nghịch nhau, và cậu là người dưới cơ của nó. Muốn phá giải lá chắn mà ít gây ra thiệt hại cho môi trường xung quanh đối với cậu là một bài toán khó đấy.”
“Trừ khi ngài muốn tôi kiềm hãm sức mạnh xuống mức tối thiểu chỉ để khoét một lỗ vừa đủ để tàu chúng ta đi qua, thì tôi mới thật sự ở dưới cơ. Còn nếu để tôi tự do phát huy năng lực phá nát cái lá chắn kia thì chưa biết ai thua ai.” Hôm nay Audrey nói chuyện có vẻ thích ăn thua, trước giờ tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy. Hoặc, có thể vì đây là một đối thủ mạnh hiếm gặp nên anh ấy mới muốn đọ sức tới như vậy.
“Ngài Thanatos này.” Tôi cũng chêm lời vào. “Việc lá chắn của đảo được khôi phục lại đồng nghĩa với việc con rồng kia nó cũng đã thức giấc đúng chứ?” Ngài ấy gật dầu, và tôi lại nói. “Vậy thì việc chúng ta đương đầu với nó là điều không thể tránh khỏi. Thế thì, phá vỡ lá chắn như thế nào liệu có còn quan trọng không?”
“Sao lại không?” Ngài ấy chỉnh tôi ngay. “Trong đó không chỉ nhốt mỗi con rắn biển kia, mà còn nhốt vô số loài thủy quái ác ngư lớn nhỏ khác. Nếu phá vỡ hoàn toàn lá chắn ma thuật này thì chúng sẽ đổ ra khắp mọi vùng biển, và gây ra biết bao thiệt hại cho những vùng lục địa nơi đó.” Ngài ấy lại nhìn tôi với Audrey rồi giảng dạy tiếp. “Audrey, tôi biết hành động của cậu là muốn kiểm tra sức mạnh của bản thân, tôi không trách và cậu cũng sẽ sớm có cơ hội thôi. Còn công chúa Lena, với cương vị là một thành viên hoàng gia mà cô lại không cân nhắc suy xét đến hành động của mình sẽ đem đến nguy hại gì cho những vùng lân cận, thậm chí là cả thế giới này.” Thật vậy, ngài ấy răn dạy quá đúng nên tôi chỉ đình ngậm ngùi lắng nghe chứ không phản bác gì. Ngài ấy bắt đầu dịu giọng lại. “Không phải tự nhiên hòn đảo này lại có kết giới giam giữ đám thủy quái bên trong như là một nhà tù đâu. Việc ta phá một phần của kết giới, thì chính chúng ta cũng phải là những người canh giữ nơi đó cho đến khi xong việc, và phải khôi phục nó lại như ban đầu. Hiểu vì sao tôi lại bảo Daniel và Audrey chuẩn bị bảo vệ con tàu này rồi chứ?”
“Tôi hiểu rồi.” Audrey thẳng thắn cúi đầu nhận sai, và tôi cũng lầm bầm nhận lỗi ở bên cạnh.
“Được rồi, biết sai thì ra mũi tàu cùng tôi.” Ngài ấy lại ngoắc tay ra hiệu chỉ về phía ông Lùn Dagzar, một tay chỉ lên phía trên ngầm bảo ông ấy mở nắp tàu. “Tôi sẽ chỉ cả hai cách phá hủy một phần kết giới mà không gây hại đến kết cấu gốc của lá chắn. Lúc khôi phục lại cũng sẽ dễ dàng và ít hao năng lượng hơn.” Ngài ấy lại ngó qua hai đứa con gái của tôi nói thêm. “Eira, Stella, cả hai ra sau phía sau sẵn sàng tiếp thêm năng lượng cho tàu đi. Lúc tôi phá lá chắn ngoài kia, trong này cũng phải mở lớp phòng hộ ma thuật để đảm bảo an toàn.”
Phân công xong, thì bốn người chúng tôi cũng đã ra tới ngoài mũi tàu, đối diện với lớp lá chắn khổng lồ. Audrey và tôi sẽ xem và học theo cách ngài Thanatos phá lá chắn, trong quá trình đó sẽ đánh động và thu hút rất nhiều thủy quái đến đây. Sau khi kết giới bị phá vỡ thì mọi người sẽ chia nhau canh chừng đám thủy quái có ý định đào tẩu, đồng thời cũng phải đảm bảo an toàn cho tàu lúc tiến vào.
“Này, người dẫn đường tộc Mermaid.” Trước khi ra tay, ngài Thanatos lại ngoái nhìn xuống mực nước mà nói. “Muốn được an toàn thì hãy ra sau đuôi tàu của chúng tôi đi. Đồng thời, sau khi tôi mở lối kết giới này xong thì đằng ấy cử một người quay về báo với Hải Vương của các người rằng hãy nhanh chóng đem quân chi viện đến đây để canh cái lối ra vào này. Khi tàu chúng tôi tiến vào trong rồi thì nơi này sẽ có không ít thủy quái muốn trốn thoát ra ngoài đâu.” Dặn dò phía tộc nhân ngư xong thì ngài ấy lại truyền âm vang vọng cả con tàu. “Tiến vào trong kia rồi chúng ta sẽ tách đội lên tàu cứu hộ để đến đảo. Những ai ở lại tàu chính thì hãy đảm bảo trấn giữ nơi này và giết nhiều thủy quái đào tẩu nhiều nhất có thể, cho đến khi quân thủy tộc đến tiếp viện.” Ngài ấy lại ngước nhìn lên tấm lá chắn ma thuật, đặt một tay lên đó mà nói thành lời. “Còn giờ thì, mở kết giới.”
Không giống với lúc tôi dùng năng lực của mình gia cố kết giới ở vành đai tu viện đền thờ Iris, âm thanh của năng lượng dao động khi ấy nghe rất êm dịu và thanh khiết tựa như một dòng suối nhỏ chảy róc rách qua kẽ đá vậy, người nào có thể nghe thấy âm điệu đó cũng đều cảm nhận được sự chữa lành và khôi phục năng lượng hao hụt. Còn âm thanh phá vỡ kết giới do ngài Thanatos tạo ra lúc ngày nó nghe thật nặng nề, không khác gì một tấm kim loại ngoại cỡ vừa dày vừa nặng bị đưa vào máy nghiền cả. Thi thoảng, cả cái kết giới lại vang lên những tiếng rít chói tai như ai đó dùng móng tay cào lên mặt bảng, nghe mà ê cả người.
Để phân tích theo góc nhìn của tôi thì, việc gia cố kết giới và cố khoét một lỗ trên nó đã là hai việc khác nhau rồi, cho nên âm hưởng của các hạt năng lượng lúc dao động phát ra và tác dụng của nó mang lại cũng hoàn toàn không giống nhau được. Mà, cách thức mở kết giới của ngài Thanatos trông rất nhẹ nhàng chẳng tốn sức lực nào cả, nếu không muốn nói là ngài ấy đang cố nén ma lực xuống đến mức tối thiểu để không phá hủy toàn bộ cái kết giới. Cái âm thanh nghe như tiếng kim loại nặng bị nghiền ép và tiếng rít chói tai ban ngãy là do ngài Thanatos đang dùng ngón tay rạch một đường thẳng từ trên xuống lên cái kết giới. Khi loạt âm thanh ấy kết thúc, thì ngài ấy lại dùng hai tay bấu vào phần mép vừa rạch và dùng sức tách ra giống như đang cố mở hai cánh cửa sắt nặng trịch của một căn hầm bỏ hoang lâu năm giờ đã bị hoen rỉ dính chặt với nhau khó bị lây chuyển. Cơ mà, trông điệu bộ ngài Thanatos giống như đang ra sức cực kì, nhưng thực tế ngài ấy chỉ đang đơn giản là mở một cái cửa bình thường mà thôi. Dẫu vậy, khi lớp kết giới bị tách ra thì nó lại tạo một tiếng vang chói tai hệt như tấm kim loại dày bị kéo lê trên đường rây khô dầu vậy. Để tóm gọn giai đoạn ngài Thanatos phá kết giới thì tôi chỉ có thể liên tưởng đến một đội đặc nhiệm dùng mỏ hàng phá tấm cửa sắt và thô bạo kéo nó ra khi bản lề đã được giải quyết.
“Và đó là cách giải quyết mấy loại kết giới cứng đầu.” Ngài Thanatos quay sang Audrey và tôi giải thích. “Với người thừa năng lượng như hai cô cậu, thì chỉ cần thực thể hóa năng lượng và nén nó lại tới mức mỏng như sợi chỉ nhưng vẫn giữ được độ cứng là được. Không loại kết giới nào là không thể bị hai người phá giải cả.” Dưới áp lực của năng lượng nén mà ngài Thanatos vừa làm thì cắt lớp kết giới giống như đang thái rau vậy, và giờ tôi cũng đã học thêm được một cách dùng năng lượng mới. Mà, dẫu sao thì kết giới cũng đã được mở rồi, đã đến lúc tàu chúng tôi tiến vào bên trong vùng nguy hiểm rồi.
Khi tàu đang chậm rãi di chuyển vào bên trong vùng kết giới, lúc bọn tôi di chuyển quay vào lại bên trong tàu để xuống thuyền cứu sinh thì tôi mới để ý thấy phần sau thân tàu đã chịu một chút thiệt hại, còn lớp lá chắn năng lượng đang dần tiêu biến. Quả thật, lúc nãy ngài Thanatos có nói là khi ngài ấy bắt đầu phá kết giới thì bên trong phải mở rào chắn bảo vệ tàu. Ban nãy tôi đứng gần ngài ấy quá nên không thể cảm nhận rõ dư chấn phản ứng lúc ngài ấy phá kết giới, giờ quay đầu lại nhìn thì mới thấy ảnh hưởng nó để lại phía sau lại quá sức tưởng tượng. Nếu con tàu ngầm này trước đó không được gia cố thêm lớp vỏ ngoài bằng vảy của ấu thể Leviathan thì có lẽ thiệt hại còn nặng nề hơn thế nữa.
“Dagzar, thuyền con chuẩn bị xong chưa?” Ngài Thanatos hỏi bằng giọng mạnh mẽ to rõ. “Cả Black nữa, cậu đừng quên mang theo dụng cụ sinh tồn cần thiết để di cùng với Daniel đấy.”
“Thuyền con đã nạp đầy năng lượng, vật dụng cũng đã đầy đủ thưa ngài thị trưởng.” Ông Lùn Dagzar ngồi tại ghế thuyền trưởng thông báo với giọng cười khoái chí và xoa xoa hai tay với nhau. Ông ấy lại quay xuống phía dưới phòng lái thay đổi thái độ mà quát lên. “Tên ròm kia, nhấc cái mông lên làm nhiệm vụ đi. Đừng quên, con thuyền cứu sinh kia có thể cứu ngươi được một mạng vào những lúc nguy cấp đấy. Đừng có mà chê bai công sức cải tiến của ta lên con tàu ấy.”
“Ngài thị trưởng!” Anh chàng Dark Elf lại gào lên đầy đau khổ khi chạy một mạch lên chỗ chúng tôi và trượt dài trên hành lang trong tư thế quỳ rồi ôm luôn chân ngài Thanatos khi vừa đủ tầm với. “Tên Lùn kia muốn ám sát tôi, hắn đã cải tạo lại con thuyền cứu hộ trong lúc sửa chửa thuyền chính. Hắn muốn tôi chôn thân dưới lòng biển tăm tối để hòng chiếm vị trí thư ký của tôi khi về lại làng Hunters. Xin ngài hãy để tôi ở lại tàu mẹ giúp đỡ từ xa đi, tôi không muốn rớ vào những phương tiện hay thiết bị mà tên Lùn ấy đã rớ tay vào.”
Nghe anh chàng Dark Elf kêu khóc thê thảm như thế, chúng tôi cũng vô tình hướng ánh mắt xuống chỗ ông Lùn Dagzar và thấy ông ấy đang làm vẻ mặt vừa hầm hầm vừa khinh bỉ nhìn về phía anh chàng tai nhọn, trong khi ông đang bẻ tay răng rắc rồi tháo bao tay ra và chạm vào sàn tàu theo đúng nghĩa đen. Ông ấy lại nhếch mép cười điểu về phía anh chàng Black, kiểu giống như đang khiêu khích chọc vào chỗ ngứa của người ta vậy.
“Giờ thì con tàu này ông ấy cũng đã rớ tay vào luôn rồi.” Ngài Thanatos điềm tỉnh nói với giọng tỉnh rụi, sẵn túm cổ áo anh chàng Dark Elf kéo đi luôn. “Nào, giờ chúng ta sẽ ngồi lên thuyền cứu sinh để đi đến đảo Aidan. Lúc này ở ngoài kia không ít thủy quái đến viếng thăm đâu, và Daniel đã mở đường ở trên đó trước rồi, chỉ còn chờ chúng ta khởi hành mà thôi.” Thấy tình cảnh của anh chàng tai nhọn như thế, tôi cũng chỉ biết bất lực thở dài và cùng Audrey theo sau ngài ấy.
Khi đến khu vực phóng tàu cứu sinh thì tôi lại thấy Eira và Stella từ khoang năng lượng phía sau chạy ra, cả hai đều chạy đến ôm chầm lấy tôi và lần lượt nói. “Mẹ và cha đi chuyến này cẩn thận nhé.” Eira dứt lời thì Stella lại nói. “Bọn con mong sao mọi việc trên đảo sẽ thuận lợi đối với cha mẹ.” Stella nói xong thì lại đến lượt Eira. “Nếu đã lấy được thứ mẹ cần lấy rồi, thì đừng lo lắng cho bọn con. Mẹ cứ việc quay về vương quốc Aden trước để cứu ông ngoại đi, bọn con sẽ cùng ngài Daniel quay về thánh địa Parnassus trước rồi sẽ tìm cách đến thăm mẹ sau.”
Nghe hai đứa con gái của mình nói như thế, tôi cũng rất hạnh phúc mà ôm cả hai vào lòng chặt hơn. Vừa định nói; dù có chuyện gì thì gia đình chúng ta cũng sẽ đồng hành cùng nhau thì tôi lại cảm thấy năng lượng trong cơ thể của hai con bé thiếu hụt có chút nghiêm trọng. Tôi lo lắng hỏi. “Việc tàu mở lá chắn bảo vệ vừa rồi đã hút đi năng lượng của các con nhiều đến thế à?” Vừa nói, tôi vừa điều tiết năng lượng trong cơ thể mình để chuẩn bị truyền cho cả hai. Tôi không nghĩ dư chấn dao động năng lượng do ngài Thanatos gây ra khi mở kết giới lại tiêu tốn năng lượng của hai đứa con gái tôi đến vậy.
“Mẹ đừng lo.” Eira và Stella đồng loạt gạt tay tôi ra. Cô chị nói. “Bọn con tuy bị hao hụt một phần năng lượng, nhưng bọn con có khả năng hồi phục năng lượng rất nhanh. Giống như khả năng hồi năng lượng từ Thuật Thời Không của mẹ vậy.”
“Chị ấy nói đúng.” Stella tiếp lời. “Nếu bọn con không có khả năng hồi phục năng lượng cấp tốc thì làm sao ngài Thanatos dám tin tưởng giao nhiệm vụ bổ sung năng lượng tàu cho bọn con?” Hai đứa lại nắm lấy tay tôi, mỗi đứa một tay, để mà an ủi sự lo lắng của tôi. “Giờ mẹ thử kiểm tra năng lượng nội thể bọn con lại một lần nữa xem.”
Không cần Stella nhắc, khi bọn nhỏ nắm lấy tay tôi thì tôi đã ngầm kiểm tra bọn chúng rồi. Việc bọn nhỏ chủ động mỗi đứa nắm lấy một tay thì tôi cũng đã hiểu ý của bọn chúng. Và quả thật, ban nãy năng lượng của cả hai thiếu hụt ở mức dưới bốn mươi phần trăm, giờ mới loáng cái đã khôi phục đến gần tám mươi phần trăm rồi. Sạc điện thoại cũng không nhanh bằng hai đứa này. Nhưng mà, biết bọn trẻ có khả năng hồi phục nhanh chóng như thế thì tôi yên tâm rồi. Chí ít, trong trận chiến kéo dài đánh tiêu hao năng lượng thì bọn chúng không bao giờ dưới cơ kẻ khác được.
“Mẹ thấy rồi chứ.” Eira mỉm cười nói. “Bọn con không thể nào hết năng lượng được đâu. Dù có tiêu hao năng lượng cỡ nào đi nữa, thì chỉ cần có chút thời gian nghỉ ngơi là bọn con sẽ hồi đầy lại ngay.”
“Mà bên cạnh đó.” Stella lại tiếp lời, không để tôi kịp nói gì cả. “Trên tàu cứu hộ bọn con có để giáp chiến đấu cho mẹ đó. Mẹ không thể lên hòn đảo đầy nguy hiểm kia với bộ váy kiểu công chúa hay trường bào của Thánh Nữ được, mấy bộ đồ ấy không có tính sinh tồn gì cả. Bộ giáp bọn con tặng mẹ có khả năng phòng ngự rất tốt, và kháng ma pháp cũng rất cao, lại thêm khả năng hồi phục nữa. Mặc bộ giáp ấy sẽ giúp mẹ trên chiến trường rất nhiều.”
“Bọn con khéo lo quá, nhưng vì đó là quà các con tặng nên mẹ sẽ nhận lấy.” Tôi trách yêu hai đứa, và thơm lên trán của cả hai. “Nói không phải khoe chứ mẹ còn một mớ trang phục và giáp trụ trong không gian riêng của mình nữa mà. Bọn con không cần lo mẹ phải mặc gì lên chiến trường đâu. Cần thiết thì mẹ sẽ mặc giáp nặng kiểu hiệp sĩ nếu được phân đứng tuyến đầu, còn không thì sẽ mặc giáp nhẹ của xạ thủ ở hàng sau, hoặc cũng có thể là trường bào giống Thánh Nữ nếu tình thế ép buộc.” Tôi lại vuốt ve gò má của cả hai mà nói. “Mẹ có khả năng thay đổi trang phục cấp tốc trên chiến trường, và trang phục của mẹ cũng có không ít hiệu ứng hỗ trợ người mặc cho nên bọn con không cần phải lo. Giờ thì cũng đã đến lúc mẹ phải lên tàu rồi, bọn con ở lại cũng nhớ cẩn thận.” Tôi hôn chào tạm biệt cả hai lần cuối. “Tạm biệt Eira, tạm biệt Stella. Mẹ chỉ tạm xa hai con một lúc thôi, rồi mẹ sẽ lại sớm đoàn tụ với cả hai trong thời gian sớm nhất. Mẹ yêu các con.”
Tôi chào tạm biệt hai cô con gái của mình bằng giọng tha thiết đầy tình yêu thương chứ không phải là lời chào từ biệt. Bởi vì, trong ký ức của cả hai lúc còn nhỏ khi chỉ mới năm tuổi, tôi của thế giới khác đã chào từ biệt với bọn trẻ khi bị thế lực thần bí tập kích ngay tại ngôi nhà ấm cúng của gia đình, và đó là góc khuất đen tối trong lòng của Eira lẫn Stella cho đến tận bây giờ. Bọn trẻ sẽ không đủ mạnh mẽ để chào từ biệt tôi lúc này, nên chúng mới tặng tôi một bộ giáp thiên về phòng ngự, vì chúng rất lo cho sự an toàn của tôi. Tôi sẽ nhận món quà ấy để chúng an lòng, và cũng thầm nhủ một khi xong việc thì sẽ quay về gặp cả hai sớm nhất có thể.
Tạm chia tay với hai cô con gái xong, tôi liền tức tốc lên tàu cứu hộ liền vì đã để ngài Thanatos và những người khác đợi khá lâu rồi. Tàu cứu hộ này thiết kế của nó khá giống với một cái hỏa tiễn, bên trong không rộng lắm nhưng sức chứa đủ cho mười người với hai hàng ghế ngồi song song. Bên cạnh đó tàu cũng có một vài thiết bị cứu sinh vốn phải có như áo pháo chân vịt này nọ, và cả vũ khí lạnh nữa.
“Sướt mướt xong rồi phải không?” Ngài Thanatos hỏi tôi khi đang thắt chặt dây an toàn cho anh chàng Dark Elf ở ghế bên cạnh, mặt anh chàng đó bình thường vốn có màu xám xanh giờ thì tôi thấy chuẩn bị chuyển màu nữa rồi. “Xong rồi thì ổn định chỗ ngồi đi. Tàu của chúng ta sẽ được phóng ra ngoài với tốc độ cao. Nhớ ngậm chặt quai hàm và không được nói chuyện trong lúc tàu đang phóng, để phòng trường hợp bị cắn nhầm lưỡi.”
“À vâng, xin lỗi vì đã bắt mọi người đợi lâu.” Tôi luống cuống ngồi ngay cạnh Audrey, và anh ấy cũng ga lăng thắt dây an toàn giúp tôi với cử chỉ và ánh mắt dịu dàng. Tôi thì thầm với anh ấy. “Cám ơn anh. Eira với Stella có hơi lo lắng thái quá nên em cần trấn an bọn nhỏ.”
“Không sao đâu, em đừng lo.” Anh ấy vừa nói, vừa quan tâm chỉnh sửa lại dây an toàn với vuốt mái tóc ngay ngắn lại giúp tôi cho khỏi rối với thiết bị. Một người chồng rất tâm lý, và tôi thích anh ấy ở điểm biết để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt mà tôi thường thiếu sót. Anh ấy tiếp lời. “Ngài Thanatos cũng rất ý tứ, nên em không cần phải lo lắng gì cả. Chút nữa lên đảo rồi, em cứ nghe theo hướng dẫn của ngài ấy là được.”
Nói rồi Audrey lại thơm lên bờ môi của tôi một cái. Dù chỉ là nụ hôn chạm môi lướt qua thôi, nhưng với hành động quan tâm ban nãy của anh ấy cũng đủ làm cho tim tôi xao xuyến rồi. Khi anh ấy ổn định chỗ ngồi của bản thân xong, thì cũng là lúc ngài Thanatos nhấn công tắc cho thuyền cứu sinh tách ra khỏi tàu mẹ, phóng vun vút dưới biển với tốc độ cao và trồi lên khỏi mặt biển chỉ trong một vài giây tích tắc. Thuyền nhỏ này của chúng tôi vẫn giữ nguyên tốc độ, có xu hướng đang tăng dần và trực chỉ hướng đến đảo Aidan trước mặt. Khi càng đến hòn đảo càng gần, thì tôi càng cảm nhận được một loại năng lượng khổng lồ đang rung chuyển khiến cho đất trời dường như muốn chao đảo theo. Không biết ngài Thanatos và Audrey có cảm nhận được hay không, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được thứ lực lượng vô hình kia đang chèn ép lên bản thân ngày một nhiều. Cuối cùng, khi chúng tôi đã sẵn sàng những bước đầu tiên cho cuộc đổ bộ lên hòn đảo chết chóc kia thì một tiếng hống đầy bi phẫn vang khắp trời, khiến cho cả hòn đảo lẫn mặt biển cũng phải dậy sóng. Tôi đã thấy, không chỉ thủy quái dưới nước, mà ngay cả những sinh vật dị dạng ở trên hòn đảo có dáng đi siêu vẹo cũng đã bắt đầu lộ diện. Không còn nghi ngờ gì nữa, Leviathan trưởng thành đã ra lệnh cho chúng qua tiếng hống vừa rồi, và giờ chúng tôi đang được chào đón rất nồng nhiệt theo nhiều nghĩa.
~*~
Dù bị giam ở nơi tận cùng của mê cung Aidan, nhưng tiếng hống của Leviathan rất vang vọng và đầy nội lực, cũng là thời điểm nó thi triển Lĩnh Vực cấp độ một rộng rãi ra khắp hòn đảo. Không chỉ khắp hòn đảo, kể cả những sinh vật dưới biển cũng hưởng ứng theo lời triệu gọi của hung thần biển cả với một số lượng vô cùng đông đảo. Kể cả thời tiết cũng bị quyền năng của con thủy long kia dần làm cho thay đổi từng chút một. Nhóm người Trái Đất bị nhốt dưới nhà tù mê cung cũng có thể cảm nhận được phần nào sự thay đổi của hòn đảo, lẫn tiết trời bên ngoài dựa trên âm thanh gió lùa.
“Tiến sĩ, dường như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó thì phải. Đội của ông có thể phân tích chuyện ngoài đó dựa trên những thay đổi gần đây không?” Người đội trưởng đội mạo hiểm hỏi, lúc này ông cũng giống như bao thành viên khác, ngồi co ro một góc trong lồng giam, ít hoạt động để đảm bảo tránh tổn thất năng lượng, như thế sẽ không bị đói.
“Không cần ai phải phân tích gì cả, nếu muốn phân tích thì phải đợi thêm ít lâu chúng tôi mới có cơ sở để mà phân tích.” Tiến sĩ Stephanus Decmitius nói, ông cũng thở dài vài hơi khi nhìn thấy những gương mặt không có sức sống của thành viên trong đoàn. Ông lại tiếp lời. “Nếu cậu muốn biết có sự thay đổi gì thì tôi chỉ có thể phân tích một cách chủ quan theo quan điểm cá nhân của tôi mà thôi. Thứ nhất, vừa nãy chúng ta ai ai cũng có thể nghe thấy tiếng hống vô cùng to lớn phát ra từ những tầng bên dưới của nhà tù rộng lớn này. Dựa trên địa hình đặc thù của nhà ngục, lại thêm chất liệu xây dựng nơi đây thì tôi nghĩ nơi này rất khó để truyền âm đi xa được. Điển hình là con quái vật đầu bò Minos ngoài kia, trừ sự rung chấn do tiếng guốc chân nó đi lại và tiếng xích sắt bị nó kéo lê thì âm thanh nó tạo ra cũng chỉ có thể truyền âm đi trong khoảng cách một hành lang mà thôi, nhưng con vật kia có thể làm rung chuyển cả nhà tù này chỉ bằng một tiếng hống thì đồng nghĩa nó rất là to lớn, và tầng nhốt nó cũng sâu hơn nơi chúng ta bị giam. Bên cạnh đó, sau tiếng hống thì dường như những sinh vật sống ẩn mình trong nhà ngục này cũng đã có dấu hiệu rục rịch, lộ diện dần dần và di chuyển về cũng một hướng. Nếu xét theo hành vi của những con thú bầy đàn thì có lẽ đám sinh vật kia đã được con đầu đàn kêu gọi làm gì đó nên chúng mới lộ diện như vậy. Đó là những gì tôi tạm thời đoán được dựa trên diễn biến hiện tại.”
“Chúng ta bị nhốt ở đây bao lâu rồi nhỉ? Vài giờ? Vài ngày? Hay vài tuần? Giờ tôi không thể phân biệt được chúng ta đã bị nhốt ở đây bao lâu nữa.” Một cậu nghiên cứu viên ôm đầu rên rỉ, sau khi nghe tiếng hống thì cậu ta đã rất sợ hãi rồi giờ lại nghe thêm phần phân tích của ông tiến sĩ thì càng làm cậu mau chóng suy sụp tinh thần.
“Bình tĩnh đi chàng trai trẻ. Ngoại trừ giai đoạn xuất phát vào cổng đỏ, thì chúng ta bị nhốt ở đây mới có hai ngày thôi.” Đội trưởng thức tỉnh giả trấn an anh chàng nghiên cứu sinh.
“Làm sao ông biết?” Cậu ta hỏi lại.
“Dựa trên mùi cơ thể thành viên trong đoàn và lượng thức ăn ta tiêu thụ.” Ông ta giải đáp với nét mặt buồn buồn. “Để chính xác hơn thì chúng ta cứ tin vào cái bao tử của mình. Dù không có bữa ăn nào ra hồn, nhưng từ khi bị nhốt trong cái lồng này thì mọi người đã ăn những viên thực phẩm năm lần rồi, mà một viên có thể kéo dài cảm giác no đến năm tiếng. Tính luôn thời gian ngủ nghỉ, thì có thể nói chúng ta đang trải qua những giây phút cuối cùng trong ngày thứ hai bị giam ở đây. Chỉ có điều, không biết những ngày sau chúng ta có thể sống yên ổn như lúc này đợi được đội cứu viện tới giải thoát hay không thôi.”
Nghe đội trưởng dẫn đoàn nói những lời mất tinh thần như thế, ông tiến sĩ nhích lại gần nói nhỏ. “Cậu không thể tỏ ra cứng rắn chút được sao? Nói những lời nhụt chí thế sẽ ảnh hưởng lớn đến thành viên đoàn đấy.”
“Tiến sĩ Stephanus à, ông nghĩ họ là những người ngu không biết phân tích sao?” Gã đội trưởng thở dài, nói nhỏ vừa đủ cho cả hai nghe với vẻ mặt không có hi vọng. “Ông cũng thừa biết, với năng lực của con quái vật kia thì dù có là top mười người thức tỉnh giả của chúng ta cũng không thể đối đầu với hắn được chứ huống chi tới cứu chúng ta. Bên cạnh đó, chúng ta cũng không còn ở Trái Đất hay trong cổng đỏ nữa, mà là ở một nơi hoàn toàn khác. Có lẽ ngài đã quên chi tiết, nồng độ mana ở nơi này cao hơn ở Trái Đất rất nhiều lần đấy, không có lớp phòng hộ của cái phòng giam này thì chúng ta đã chết vì sốc mana từ lúc đầu rồi. Ấy vậy mà tên mang mặt nạ kia có thể tùy tiện ném cả đoàn chúng ta vào đây. Thử hỏi, trước một kẻ như thế thì ở Trái Đất ai có thể cứu được chúng ta?”
“Có lẽ, những gì mà đoàn thám hiểm chúng ta cần lúc này là một phép màu.” Ông tiến sĩ ngửa mặt lên nhìn trần hầm ngục mà than thở, cũng là lời nói chất chứa đầy hi vọng trong tình cảnh hiện tại.


0 Bình luận