Ascender
Rio Bern AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thành Vaulz

Chương 4: Căng thẳng

0 Bình luận - Độ dài: 2,943 từ - Cập nhật:

Trước khi đến cổng bắc, Takami muốn mua vài cuốn trục lưu trữ để phòng thân. Trục lưu trữ là một cuốn trục làm bằng da hoặc những loại chất liệu khác, được cải tiến bằng phương pháp đặc biệt để có thể lưu trữ đòn tấn công, vật phẩm, hình ảnh, âm thanh. Sau khi dùng xong, những loại cuộn lưu trữ cấp thấp sẽ tan biến. Tuy là vật phẩm tiêu hao, nhưng dù sao cũng rất hữu ích.

Loại trục lưu trữ Takami muốn mua tất nhiên là loại lưu trữ chiêu thức và phải là lưu trữ chiêu thức của thao năng giả cao cấp trở lên, vì vốn trong đội đã có hai thao năng giả trung cấp rồi. Dù đủ Xye để mua một cuốn tương đương một đòn bình thường của thao năng giả cao cấp, nhưng thế thì sẽ gần như hết sạch tiền. Dù sao đi đường cũng cần tiền, đồ ăn chỉ có thể mua cho vài ngày và khi đến vị trí mới sẽ mua tiếp. Không thể mua một lúc hết đồ ăn cho cả tháng, làm vậy vừa làm trật hành lý và chúng sẽ thiu vì không được bảo quản. Một đòn bình thường của thao năng giả cao cấp thì cũng không đáng, nên Takami đành bỏ qua, không mua nữa mà tiếp tục đi đến cổng bắc.

Takami và hai lính đánh thuê Mina và Bandi, sau một khoảng thời gian, cuối cùng cũng đặt chân đến cổng bắc. Takami đề xuất tìm những người có cùng lộ trình để đề nghị đi chung nhằm đảm bảo an toàn. Dù sao, càng nhiều chiến lực thì càng khiến kẻ có ý đồ xấu e ngại. Lần đầu bị con rối của Vanderitch truy sát, nếu không có cô gái đó đồng hành, có thể Takami đã trở thành một con rối của Vanderitch như bao nhiêu kẻ đáng thương khác. Giao thương ở Vaulz vô cùng tấp nập vì nơi đây là vùng đất vô pháp, nên muốn tìm người có cùng lộ trình không phải việc khó.

Điều làm khó ba người là việc có những người tuy cùng lộ trình và sức mạnh thậm chí còn mạnh hơn họ. Điều này không hề an toàn. Lục địa Sorrow vốn nguy hiểm, nên việc giết người cướp của không phải hiếm. Có những nhóm cướp hoạt động bằng cách giả vờ cùng đường với các đội khác, sau đó trên đường đi thì giết người cướp của.

Ba người không thể đồng ý đi cùng những kẻ mạnh hơn họ, vì quá nguy hiểm. Họ chỉ có thể tìm những người yếu hơn họ, nhưng điều tương tự xảy ra: những người yếu hơn cũng sẽ không đi cùng những người mạnh hơn vì lo sợ giữa đường sẽ bị cướp, giết.

Sau hàng loạt sàng lọc, họ chỉ có thể chọn đi cùng những đội có sức mạnh xấp xỉ đội họ, không chênh lệch quá nhiều. Con người, trừ khi bị dồn vào đường cùng, thì sẽ ít có khả năng liều mạng với những kẻ có sức mạnh xấp xỉ bản thân. Tỷ lệ thắng không quá cao chỉ vì chút tiền, nên trừ khi nhóm mà họ đồng hành là lũ điên sẵn sàng liều mạng với những người mạnh tương đương họ vì chút tiền lẻ, thì họ sẽ an toàn. Khả năng trên vẫn tồn tại, tuy rất thấp.

Trên thảo nguyên rộng lớn gần như bằng phẳng, được phủ lên bởi cỏ cây, dường như không có một thứ gì chắn tầm nhìn, khiến cho nơi này vừa khiến người ta an tâm, bởi không có chỗ ẩn nấp nào nên sẽ khó bị tập kích bất ngờ, nhưng vì quá thoáng nên nếu bị tiếp cận thành công thì sẽ không thể tìm được chỗ ẩn nấp như trong rừng. Lúc đó, chỉ có thể liều mạng chiến một trận, còn nếu bỏ chạy thì cũng là đang đặt cược vào việc thể lực và tốc độ của bản thân lớn hơn đối thủ.

Những cơn gió mát lạnh ngao du khắp nơi đây khiến hoa cỏ phe phẩy như có sức sống. Cơn gió tỏa vào trong một chiếc xe gỗ được kéo bởi một con thằn lằn khổng lồ, luồn vào trong, đẩy qua lớp vải trắng được gắn trên gỗ, hất nhẹ qua tóc của một thiếu niên đôi mươi, làm mái tóc xanh dương của cậu ta hất lên, lộ ra hai chiếc tai nhìn như tai mèo trên đầu. Người này chính là Takami. Cậu mở miệng hỏi người đàn ông có khuôn mặt chín chắn trước mặt, người mà nhóm của cậu đã làm quen và đề nghị đi cùng.

Gardil là một người nhìn qua thì chỉ lớn hơn Takami vài tuổi, tóc được búi lại như một phong tục. Trong thành Vaulz, Takami cũng thấy nhiều người búi tóc giống hệt Gardil và đặc điểm cơ thể rất giống nhau, có vẻ họ đến từ một vương quốc hoặc là một chủng tộc có tập tục búi tóc. Dù sao, thế giới mênh mông rộng lớn, không ai có thể khẳng định là bản thân biết hết về mọi chủng tộc.

“Anh Gardil, tại sao nơi đây lại vắng vẻ như vậy? Em thấy có rất nhiều người cùng lộ trình với chúng ta mà, đây còn là con đường ngắn nhất nữa.”

Gardil nghe vậy, nói với giọng nghiêm túc và giải thích kỹ cho Takami:

“Nhiều người cố tình chọn tuyến đường khác vì vấn đề riêng. Có những kẻ thì muốn tìm nơi vắng người để giết người cướp của. Vaulz tuy vô pháp, nhưng vẫn có nhiều người. Nếu bản thân cướp ở đó, sẽ có nhiều người thấy, bản thân sẽ bị lộ ra là có đồ vật quý hiếm. Có thể cướp của kẻ khác trên phố, tất nhiên bản thân cũng sẽ có khả năng bị kẻ khác làm điều tương tự.”

“Hả, đó chỉ là những kẻ muốn cướp của thôi mà. Vậy còn những người thật sự muốn an toàn đến nơi thôi thì sao? Càng đông không phải càng an toàn sao?”

“Quan trọng nhất, có nhiều người thì không có nghĩa là an toàn, mà chỉ tạo thêm biến số. Cậu chưa nghĩ tới việc nhóm khác có thể tấn công nhóm mình để cướp sao? Ở nơi như này, không thể tin ai cả. Nếu cậu thấy một chiếc xe khác trên thảo nguyên này tiếp cận chúng ta, cậu sẽ làm gì? Vả lại, cũng đừng quá tin tưởng tôi.”

Nghe vậy, Takami như bừng tỉnh. Nếu cậu thấy một chiếc xe khác cố gắng tiếp cận bản thân, thì cậu chắc chắn sẽ đề phòng và tránh xa họ. Takami đã hiểu, không phải nơi này vắng, mà là căn bản người thấy họ đều cố gắng tránh tiếp xúc và đi đường khác.

Nếu thật sự có xung đột giữa hai nhóm, thì nếu nhóm thứ ba xuất hiện, chỉ gia tăng biến số chứ chẳng tăng sự an toàn chút nào. Lòng người thì khó đoán, mà tại Sorrow, điều này càng được thể hiện rõ ràng hơn. Nhóm cậu và nhóm của Gardil cũng hợp tác dựa trên việc sức mạnh của hai bên cân bằng, chứ không có sự tin tưởng nào ở đây cả.

Takami không quá lo về Mina và Bandi, vì hai người này được giới thiệu bởi Zrual. Tổ chức lớn thì khẳng định phải có uy tín, vì nếu những vụ việc lính đánh thuê có ý xấu với chủ thuê xảy ra, thì khẳng định Zrual không cần chịu trách nhiệm, nhưng sẽ dính tiếng xấu và không thể nổi tiếng và lớn mạnh như giờ. Nên cậu vẫn có thể yên tâm coi hai người này là người phe mình.

Vả lại, hai nhóm thỏa thuận con đường ngắn nhất, tất nhiên là vì để đến được vương quốc không ánh sáng nhanh nhất có thể. Chỉ khi đến được đó, họ mới được an toàn. Ở thảo nguyên này, càng lâu thì họ càng bất an. Đi đường khác thì cũng sẽ vắng như đường ngắn nhất, nên họ thống nhất với nhau sẽ chọn đường ngắn nhất để đến nơi.

Một giọng nói thanh thót toát ra từ ngoài xe, đó là từ người đang điều khiển con thằn lằn, Rena, vợ của Gardil, một người có chiều cao khiêm tốn cùng khuôn mặt trẻ trung. Takami cảm thấy nhìn kiểu gì thì cô gái này cũng chưa quá 14 tuổi, nhưng hỏi tuổi của phụ nữ là bất lịch sự, và nhìn như vậy nhưng có thể cô ấy lớn hơn vẻ bề ngoài. Dù sao cũng không phải chuyện của bản thân, nên Takami cũng không để ý nhiều đến vấn đề này, chỉ có thể tự nói với bản thân, văn hóa của họ khác nơi mình sống, nên mình không nên chỉ trỏ.

“Anh đừng gây chia rẽ nữa, chúng ta khó lắm mới tìm được người đồng hành. Thiếu niên, cậu đừng để lời anh ấy trong lòng, anh ấy tính cách vốn như vậy. Chúng ta đã đồng hành cùng nhau thì nên tin tưởng nhau.”

Nghe vậy, Takami cũng cười và đáp lại vài câu. Lời nói tốt đẹp ai cũng có thể nói, nhưng biểu hiện ra ngoài chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Từ việc hai người này đề nghị để họ lái xe thằn lằn và để Rena ở ngoài, còn Gardil trong xe, đã là biểu hiện rõ ràng nhất rồi.

Muốn lái xe chính là không tin tưởng nếu họ lái. Vì họ nhiều người hơn, nên chia một người bên họ lái xe là hợp lý, nhưng họ lại liên tục từ chối và đề xuất để Rena lái, rõ ràng là sợ họ động tay chân khi lái xe. Việc người lái xe là Rena, thì cô ta chỉ là thao năng giả sơ cấp. Gardil là thao năng giả trung cấp và là loại khá giỏi chiến đấu. Nhìn vào trang bị, chắc họ cũng hiểu Bandi và Mina tuy đều là thao năng giả trung cấp, nhưng không phải loại giỏi chiến đấu.

Để Rena lái xe, nếu có chuyện gì thì Gardil vẫn có thể xoay sở được, cho dù cả ba người cùng tấn công. Còn nếu Rena trong xe, khả năng bị bắt làm con tin là rất cao. Dù biết hai vợ chồng này không tin tưởng mình, nhưng ba người cũng vẫn tỏ ra bình thường, dù sao chính ba người cũng không tin tưởng hai vợ chồng này.

Đột nhiên, có một vài giọt mưa rơi xuống, khiến không khí vốn đang mát trở nên se se lạnh, khiến cho đất dần nhũn ra. Những hạt mưa đập lên phần trần của chiếc xe, tạo ra một loại âm thanh thư giãn.

Bandi nói với giọng cảm thán khi thấy cơn mưa này:

“Mùa lạnh cuối cùng cũng đến.”

Ở thế giới này, có ba mùa là mùa nóng, mùa lạnh và trung tính. Lò nung vĩnh cửu ngự trị phía trên bầu trời của thế giới, tạo ra ngày và đêm của thế giới. Lò nung vĩnh cửu được tạo lên bởi Đế quốc luyện kim Ordrakhen, thay đổi nhiệt độ theo chu kỳ để điều hòa cho thế giới, khiến trạng thái thế giới trở nên đa dạng và cân bằng. Mùa nóng thì ban phát sự sống cho thực vật phát triển, mùa lạnh khiến vạn vật héo rũ, nhưng đồng thời cũng sẽ có những sinh vật và thực vật thích nghi và biến đặc điểm này trở thành sự đặc trưng riêng của chúng. Mùa trung tính là một sự lắng lại, không quá nóng cũng không quá lạnh, giống như một kỳ nghỉ sau một khoảng thời gian mệt mỏi, phù hợp với hầu hết mọi động, thực vật.

Đột nhiên, Rena hét lên với giọng hơi lo lắng, chỉ cần nghe qua cũng biết là có chuyện xấu xảy ra:

“Có một nhóm bảy người, đang đi về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh.”

Takami và Gardil nghe vậy, ngó đầu ra khỏi rèm vải, ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm những người Rena vừa nói. Trời mưa che phủ tầm nhìn, nhưng Takami sớm nhận ra những kẻ đang lao về phía họ. Tốc độ chạy của thao năng giả vốn cao hơn thằn lằn, nhưng hầu hết mọi người cưỡi thằn lằn để tiết kiệm thể lực. Những kẻ kia tiếp cận càng ngày càng gần, đủ gần để Takami nhận ra ánh mắt của họ không hề vô hồn như những con rối của Vanderitch. Gardil đột nhiên thốt lên:

“Đồng phục này, là người của tà giáo Emeral, một trong tứ đại thế lực.”

Việc bị Vanderitch truy sát đã khiến Takami vô tình có định kiến rằng hắn là một kẻ phản diện, giết người như ngóe, nhưng cậu quên mất bản chất của tứ đại thế lực là bọn họ đều là kẻ thù và cả bốn đều không việc ác nào không làm. Bọn họ đều giết người của lẫn nhau, chứ không riêng gì Vanderitch làm việc này. Họ sẽ giết những người qua lại ở gần địa bàn của nhau nếu có thể, với mục đích khiến mọi người không dám đến lãnh thổ của phe đối lập và thỉnh thoảng sẽ gặp được những kẻ đến từ tổ chức của phe đó, giết những kẻ đó để răn đe những người muốn gia nhập vào tổ chức đối lập.

Có lẽ lần đó cậu bị Vanderitch truy sát cũng giống lần này, và hắn tuy không quên nhưng cũng chẳng để cậu vào mắt. Giờ điều đó lặp lại, cậu bị một phe khác trong tứ đại thế lực tấn công chỉ vì đấu tranh của bốn thế lực này, mà bao nhiêu người vô tội, như bản thân mình, đã bị vướng vào việc này. Takami chỉ có thể thầm uất ức. Giờ cậu chỉ muốn thoát khỏi cái lục địa chết tiệt này. Dù sao cũng sẽ có xác suất bị tập kích, vì nếu khả năng là tuyệt đối thì sẽ chẳng có ai dám ra khỏi thành cả. Nhưng tại sao bản thân lại đen đủi đến mức lúc đến thăm quan thì không bị sao, nhưng hai lần muốn đi lại bị tập kích? Cậu có cảm giác mình bị kẻ nào đó nhắm đến, nhưng sau đó cũng chỉ tự nói rằng bản thân nghĩ nhiều. Cậu chỉ là một nhân vật bé nhỏ, kẻ điên nào lại tự nhiên hại mình và cũng chẳng có lý do để làm vậy. Cậu không có thù với ai ở đây và cũng không hề có đồ vật quý hiếm trong người, nên chỉ có thể đổ cho vận may của mình kém.

Thậm chí, chúng còn sẽ có phần thưởng nếu xử lý được người đi lại gần lãnh thổ của phe đối thủ, và phần thưởng sẽ cao hơn nếu xử lý được thành viên của tổ chức đối thủ. Tất nhiên, việc này cũng nguy hiểm, có rủi ro rất cao, nhưng rủi ro càng cao, phần thưởng càng lớn.

Takami cảm thấy hối hận vì đã đến nơi nguy hiểm như vậy chỉ để ngắm cảnh. Giờ hối hận cũng muộn. Cậu và bốn người còn lại nhận ra những kẻ kia đang ngày càng đến gần, biết rằng không sớm thì muộn cũng sẽ không trốn được. Họ rút vũ khí ra và xuống khỏi xe, chuẩn bị cho cuộc chiến. Tay Takami nắm chặt đá hồi tưởng, chuẩn bị sẵn để đề phòng. Nếu gặp nguy hiểm, cậu sẽ bóp nát nó ngay lập tức. Gardil và Rena siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt căng thẳng. Bandi và Mina rút ra kiếm ngắn, sẵn sàng cho cuộc chiến.

Nhóm bảy người kia, ai cũng mặc một bộ áo choàng xanh lá được đan xen bởi các họa tiết được may một cách tinh tế. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nghĩ rằng họ là những tu sĩ đức cao vọng trọng trong nhà thờ. Ngược lại, những người này có biểu cảm khó coi, nhìn giống như người điên bị tẩy não hay những gã có đầu óc không bình thường. Họ tự xưng là thánh giáo Emeral, nhưng vì bản chất thế lực của họ và những tín đồ cuồng tín, họ bị mọi người ở Sorrow gọi là tà giáo.

Những người này vốn chỉ giết người ở gần địa bàn của các thế lực khác, nên nếu như nhóm đến được địa bàn của họ thì khả năng cực cao họ sẽ buông tay. Nhưng nếu xung đột với họ ở đây, thì kiểu gì cũng không thể đến thành Lục Bảo mà phải đổi lộ trình. Vì Takami biết, cho dù cuộc chiến này họ thắng, thì cũng đã trở thành kẻ thù của thành Lục Bảo rồi, chắc chắn sẽ bị truy sát có chủ đích, chứ không phải tiện tay như khi Vanderitch truy sát bản thân.

Bảy người, có ba nam và bốn nữ, sắc mặt của họ đều xám xịt, biểu cảm méo mó. Sức mạnh của họ chưa rõ, nhưng nhóm Takami biết trận chiến này sắp xảy ra, vẫn giữ vững vị trí, đợi họ tiếp cận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận