Ascender
Rio Bern AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thành Vaulz

Chương 3: mặc cả

0 Bình luận - Độ dài: 2,079 từ - Cập nhật:

Sau khi làm quen với Bandi và Mina trên đường đi, cuối cùng ba người đã đến được một cửa hàng bình thường để mua đá hồi tưởng. Tuy rằng đến các thương hội lớn sẽ uy tín hơn, nhưng Takami không còn nhiều tiền, đến các thương hội lớn chắc chắn sẽ bị chém giá. Tuy cửa hàng nhỏ vẫn có chém giá, nhưng không có thế lực lớn nên vẫn có khả năng thương lượng. Takami cũng cần chừa lại chút tiền để mua đồ ăn, dù sao trong suốt một tháng cũng không thể nào hít không khí để sống.

Takami chỉ là Thao năng giả sơ cấp, không có khả năng chuyển hóa Bino thành nguyên tố, chứ đừng nói là đồ ăn. Hai người Bandi và Mina cũng không thể chuyển hóa Bino thành thực vật và động vật nên ba người vẫn cần đồ ăn.

“Bandi, anh có thể mặc cả giúp tôi không? Mặt tôi nhìn khá hiền và trẻ, còn anh nhìn rất chín chắn và vốn sống ở Vaulz nên khả năng anh mặc cả thành công sẽ cao hơn.”

Nghe vậy, Bandi cười nhẹ và nhìn Takami với vẻ mặt suy tư, tay vuốt mấy sợi râu ngắn như đang mô phỏng một cao nhân vuốt râu và tỏ ra thâm thúy.

“Cũng được, tuy điều này không có trong thỏa thuận từ đầu, bất quá tôi cũng không giúp cậu không công đâu.”

“Nếu tôi giúp cậu thì cậu phải đưa toàn bộ số tiền cậu không cần trả khi tôi mặc cả thành công cho tôi.”

“Là sao? Anh nói khó hiểu quá, giải thích rõ hơn đi, tôi nghe không hiểu anh nói gì cả.”

“Ví dụ, nếu cậu mua đồ mất 30 Xye với giá gốc, sau khi tôi mặc cả còn 25 Xye thì cậu phải đưa tôi 5 Xye.”

Nghe vậy, mặt Takami trầm xuống, thầm nghĩ đúng là thành phố kiểu nào thì có người kiểu đó, đáp lại với giọng quyết liệt vì biết nếu mình dễ thỏa hiệp, người này sẽ nghĩ mình là người dễ bắt nạt.

“Không thể nào, thế tôi còn cần anh mặc cả làm gì? Cùng lắm tôi sẽ đưa anh ba phần mười nếu anh mặc cả thành công, chứ mười phần là không thể nào.”

“Bảy, không thể thấp hơn nữa, còn không cậu tự mua đi.”

“Sáu, tự nhiên có lời chỉ cần nói vài câu mà có thêm chút tiền cũng không phải tệ.”

“Được, chốt. Cậu cũng đâu có vẻ là không hiểu cách mặc cả nhỉ.”

Nghe xong, Takami biết mình đang bị mỉa mai. Bỏ qua chuyện đó, Takami cảm thấy tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, mất chút mặt mũi cũng chẳng là gì. Takami ngờ ngợ nhận ra lúc đó Bandi đòi lấy mười phần không phải vì thật sự muốn lấy mười phần, mà chỉ là đưa ra một cái giá cắt cổ rồi hạ giá từ từ.

Nếu Bandi đưa ra ba phần mười xong tăng lên sáu phần mười, tuy kết quả giống nhau, nhưng khả năng cao là Takami sẽ không đồng ý vì sẽ khiến cậu có cảm giác bị thiệt khi giá phải trả tăng dần. Nhưng khi giá giảm dần từ mười phần xuống sáu phần mười, sẽ khiến cậu cảm thấy mình có lời. Cảm thấy mình bị dắt mũi, dù hơi khó chịu nhưng Takami vẫn rất có niềm tin Bandi sẽ mặc cả thành công.

Sau khi Bandi vào trong cửa hàng, Takami và Mina cũng theo phía sau. Trong lúc Bandi nói chuyện với người bán, Takami và Mina chỉ nhìn hai người kia nói chuyện. Takami không có ý định bắt chuyện với Mina. Trên đường đi, cậu đã thử gợi vài chuyện với cô, nhưng cô chỉ trả lời lại theo phép lịch sự một cách gượng gạo. Nhận ra bản thân đang làm phiền người khác, Takami cũng không bắt chuyện với Mina nữa.

Cửa hàng nhỏ này được làm bằng một loại gỗ có màu nâu đỏ, không quá sần sùi, sàn nhà được lát bằng gạch, chỉ có một tầng duy nhất và được thiết kế như một nơi trưng bày đồ lưu niệm. Có vài nơi bị mốc khiến mùi đó lan tỏa khắp căn phòng. Quản lý ở đây cũng chẳng thèm quan tâm đến việc này. Takami chỉ có thể đứng nhìn Bandi nói chuyện với người bán hàng và thỉnh thoảng ngó xung quanh để tìm việc gì đó thú vị cho bớt chán. Có khoảnh khắc, cậu thậm chí còn đếm số vân trên gỗ, đếm từng viên gạch trên sàn nhà, sau đó ngó nghiêng đánh giá trang phục của những khách hàng khác cho bớt chán.

Cuối cùng, Bandi mặc cả được từ giá gốc là 22 Xye xuống còn 18 Xye. Tuy không giảm được nhiều như Takami nghĩ, nhưng cậu cũng vui vì 4 Xye không phải là ít. Số tiền này đủ để một gia đình bình thường sống trong vài tuần. Xye chính là đồng tiền lưu hành và có giá trị cao nhất. Lấy Xye quy đổi ra Malie, một đồng tiền có giá trị không cao cũng không thấp, thì 1 Xye tương đương 15.000 Malie, nên 4 Xye không phải một số tiền nhỏ đối với những gia đình bình thường. Nó chỉ nhỏ với những Thao năng giả, vì sức mạnh càng lớn càng cần chi tiêu nhiều.

Khi ra khỏi cửa hàng, Takami dùng đá hồi tưởng đánh dấu một vị trí trong thành, rồi lên đường đến cửa Bắc trong thành. Trên đường đi, Takami vô tình nhìn thấy một thanh niên tuổi không chênh lệch bao nhiêu so với bản thân.

Mái tóc bạch kim bay trong gió, ánh mắt màu đỏ lừ đầy sự tự tin, khí thế ngạo nghễ không coi ai ra gì. Nhan sắc thì, cho dù Takami có khuôn mặt trẻ trung dễ nhìn, nhưng khi thấy mặt của thanh niên kia, Takami có chút tự ti. Thanh niên thấy ánh nhìn của Takami cũng nhìn lại cậu một lúc, nhưng sau đó lại quay mặt đi, tiếp tục bước đi.

Takami cũng chỉ khá bất ngờ với phong thái đó của thanh niên, nhưng cũng quay mặt đi rồi tiếp tục việc của mình như chưa có gì xảy ra. Khi sắp đến cổng Đông, Bandi thì thầm vào tai Takami với giọng đề phòng.

“Chúng ta đang bị theo dõi.”

Nghe vậy, Takami cũng không bất ngờ. Cậu vốn đã đoán trước rằng có khả năng mình sẽ bị Vanderitch theo dõi, nhưng thực lực yếu kém, Takami chỉ có thể suy đoán chứ không có cách nào để xác nhận. Lời nói của Bandi đã giúp Takami nắm rõ tình hình hơn. Cậu muốn thuê một trinh thám cũng một phần là để xác nhận suy đoán của mình.

Biết là có người theo dõi, nhưng Takami vẫn quyết định thử một lần. Dù sao, có tấm vé an toàn mang tên đá hồi tưởng trong tay, Takami có thể dịch chuyển về Vaulz bất cứ lúc nào, miễn là không đi quá xa. Cậu mở tấm bản đồ ra và ước lượng.

Ba người đi từ cửa Bắc sẽ mất khoảng hai đến ba ngày để đến được Vương quốc Không Ánh Sáng. Tuy thế lực thống trị ở đó không mạnh như tứ đại thế lực tại Sorrow, nhưng cũng sẽ an toàn hơn, vì tuy hầu hết Sorrow là một khu tự trị, Vương quốc Không Ánh Sáng là một tiểu quốc chỉ có diện tích ngang một tòa thành và ở đó có pháp luật.

Khi đến được đó, bản thân sẽ an toàn, vì vương quốc này trung lập, không nhúng tay vào phân tranh của tứ đại thế lực. Tuy nơi đó khá bài ngoại vì đó là vương quốc của ma cà rồng, nhưng họ vẫn sẽ bảo vệ những người ở đó, vì gây ẩu đả trong thành sẽ bị đội trị an ở đó coi là gây rối. Tạm thời, nếu đến được, cậu sẽ an toàn.

Cậu sẽ di chuyển đến Thành Lục Bảo, vẫn với lý do cũ: tứ đại thế lực có mối quan hệ thù địch, nên Vanderitch sẽ không cử con rối đến đó, như việc hắn không dám cử con rối đến Vaulz mà chỉ dám ở gần để săn những kẻ kém may mắn vô tình bị hắn nhắm vào, để biến họ thành con rối, hoặc người của những thế lực lớn khác khi đi lẻ hoặc không trong địa bàn của thế lực đó.

a10177be-5991-473e-8158-a3aa8913b991.jpg

Khi đến 16C, đá hồi tưởng sẽ mất tác dụng vì quá xa điểm đánh dấu. Tóm lại, lúc đó sẽ không còn đường lui. Khi đến được Vương quốc Lục Bảo, coi như thành công, vì vốn nơi đó đã ở mép Sorrow. Khi thoát khỏi Sorrow, hắn cũng sẽ không phí sức cử con rối ra khỏi Sorrow để truy sát cậu, vì khi cậu bước ra khỏi Sorrow, cậu đã đến địa bàn của tộc Gacha, một gia tộc rất mạnh. Ở đó, cậu sẽ an toàn.

Khi ra khỏi Sorrow, cậu có nhiều cách để cắt dấu hắn. Kể cả khi hắn không muốn bỏ qua và vẫn muốn truy sát đến cùng, cậu vẫn có thể cắt đuôi được hắn. Đến khi đủ mạnh, quay lại báo thù cũng không muộn. Nói gì thì nói, Takami vẫn luôn phẫn nộ khi mình bị truy sát chỉ vì một kẻ tiện tay muốn giết mình để biến mình làm con rối.

Phía sau Takami, cách 50 mét, có ba người, hai nam và một nữ, lẫn vào dòng người, không hề nhìn thấy Takami nhưng vẫn luôn đi về hướng họ. Sự hiện diện của họ mờ nhạt đến mức, dù cảm nhận Bino xung quanh, cũng không thể cảm nhận được họ. Chỉ khi nhìn thấy họ trước mặt, mới có thể nhận ra là có người.

Một trong ba người là một thiếu niên, người này có khuôn mặt đẹp đến mức người cao tuổi không ham mê nhan sắc nhìn vào cũng sẽ bị choáng ngợp bởi sự đẹp trai của anh ta. Khi đàn ông nhìn thấy anh ta, họ chỉ hận tại sao bản thân không phải phụ nữ. Anh ta mở miệng hỏi người đàn ông da đen cao nhất trong ba người, đang dẫn đường, với giọng thiếu kiên nhẫn.

“Anh Leo, sao chúng ta lại phải trốn tránh thế này? Muốn bảo vệ gã kia, không phải giết tên thám tử đang theo dõi hắn là xong sao?”

“Henry, cậu không nhớ những gì tôi truyền đạt sao? Đội trưởng muốn kéo người này vào đội.”

“Để làm được điều đó, chúng ta phải cho cậu ta thấy nguy hiểm khi thoát khỏi đây, cậu ta mới có thể toàn tâm toàn ý ở lại mà không tìm cách thoát khỏi Sorrow nữa.”

“Nếu giết tên thám tử kia thì cậu ta trốn thoát khỏi Sorrow thành công, đội trưởng trách tội, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Nghe vậy, thiếu niên chỉ có thể cúi mặt ủ rũ, tỏ ra chán nản, nói.

“Lại là trò của cái thằng dở hơi thích được nịnh nọt đó. Đến khi tôi mạnh hơn hắn, nhất định đấm cho hắn đến khi hắn mất khái niệm về đau đớn.”

Leo và người phụ nữ cũng không tỏ ra gì kỳ lạ với thái độ này của Henry. Dù sao, ở đội bọn họ, nói xấu đội trưởng là một thú vui. Bất kỳ ai trong đội cũng làm điều này, chỉ là không thường xuyên và tự nhiên như Henry thôi. Người phụ nữ hỏi với giọng đầy hoài niệm.

“Nhìn thiếu niên kia đáng thương thật. Nhớ ngày đó, tôi cũng bị đội trưởng kéo vào đội bằng cách tệ không kém, nhưng cũng may anh ấy đối xử với cấp dưới chúng ta không tệ.”

Nghe vậy, Leo cũng cảm thán. Tuy hay nói xấu Zalka, nhưng mọi người cũng không thực sự ghét anh ta.

“Mia nói đúng. Đội trưởng chắc chắn không phải người tốt, nhưng ít nhất anh ấy chưa bao giờ chèn ép và để cấp dưới chịu thiệt như những đội trưởng khác.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận