Thỏ Thạch Anh
Duy Hiếu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2 Rời đi

Chương 11 Nơi Những Tổn Thương Lên Tiếng.txt

0 Bình luận - Độ dài: 1,850 từ - Cập nhật:

Những tháng ngày sau ngày 26 tháng 7 trôi đi, mang theo sự trưởng thành bất đắc dĩ của tôi. Áp lực từ Gia tộc Nguyễn và thương trường khắc nghiệt buộc tôi phải nhanh chóng gạt bỏ sự yếu mềm và chìm sâu trong công việc. Ban ngày, tôi là nữ cường nhân mạnh mẽ trên các sàn đàm phán, đối đầu với những ánh mắt nghi ngờ và những đòn cạnh tranh tàn khốc. Ban đêm, tôi trở lại căn phòng làm việc, mệt mỏi và cô đơn.

Đó là những đêm dài miên man. Ánh đèn hắt hiu trên những chồng tài liệu cao ngất. Mùi cà phê đặc quánh, nguội lạnh. Và bên cạnh tôi, luôn có Duy Thiện. Em ấy như một bóng ma hiền lành, xuất hiện mỗi khi tôi cần. Không hỏi han nhiều, không phô trương, chỉ đơn giản là hiện diện và hỗ trợ. Giúp tôi tìm tài liệu, chuẩn bị báo cáo, hay đơn giản chỉ là ngồi im lặng để tôi biết mình không hoàn toàn đơn độc. Duy Thiện đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc chiến của tôi.

Một đêm nọ, công việc chồng chất đến nghẹt thở, tôi gục đầu lên bàn, cảm giác bế tắc muốn òa khóc. Vai tôi khẽ rung lên. Duy Thiện dừng tay. Em ấy bước đến gần, không nói gì, chỉ khẽ đặt một ly sữa ấm nóng trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòe đi. Em ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt hiền lành nhìn tôi đầy lo lắng.

"Chị Anh Mai... mệt lắm rồi sao?" Giọng cậu ta khẽ khàng, chân thành.

Chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng giữa đêm khuya, sau những giờ phút căng như dây đàn, lời nói đó như một dòng nước ấm tưới vào tâm hồn khô cằn. Nỗi cô đơn và áp lực bỗng dưng hóa thành nước mắt. Tôi khóc. Không mãnh liệt, chỉ lặng lẽ.

Duy Thiện im lặng, không cố gắng an ủi bằng những lời sáo rỗng. Chỉ khẽ đưa tay, ngón tay cậu ta khẽ chạm vào mu bàn tay tôi, rất nhẹ. Như một sự kết nối tinh thần. Sự hiện diện lặng lẽ và cử chỉ nhỏ nhoi đó khiến tôi cảm thấy an toàn đến lạ thường. Cảm giác được quan tâm.

Trong cơn yếu lòng đó, và dưới sự "thấu hiểu" vô hình mà tôi cảm nhận từ Duy Thiện, tôi bỗng nhiên muốn kể. Kể về những điều bị chôn chặt trong lòng.

"Em biết không, Duy Thiện," tôi khẽ bắt đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, không khí văn phòng giờ đây bỗng chốc hóa thành không gian tâm sự riêng tư. "Chị... chưa bao giờ thực sự muốn cuộc sống này... Tất cả... đều là sắp đặt..."

"Chị còn nhớ, năm 7 tuổi, trong lúc vẽ nguệch ngoạc con mèo lên tường, mẹ bước vào phòng và bảo: 'Sau này, con sẽ lấy Trần Gia Huy.' Chị không hiểu. Nhưng lúc đó... chị đã biết, tuổi thơ của mình không còn là của riêng mình nữa."

Tôi nhớ về tuổi thơ. Không phải tất cả đều tệ bạc. Ba mẹ tôi yêu thương tôi theo cách của họ. Nhưng tình yêu đó đi kèm với kỳ vọng, với những quy tắc chặt chẽ. "Chị... chỉ muốn được tự mình lựa chọn... Chọn ngành học mình thích thứ mà chị đã để lại phía sau là bầu trời của tự do và không quy tắc trong môi trường nghệ thuật... Chọn người mình yêu... Chỉ vậy thôi..." Tôi kể về những lần đấu tranh bất thành với ba mẹ, về việc phải từ bỏ giấc mơ để học ngành kinh tế, chuẩn bị cho tương lai được vạch sẵn. Cảm giác bất lực khi nhận ra mình không thể thay đổi định mệnh đó.

Duy Thiện lắng nghe. Im lặng, đôi mắt vẫn nhìn tôi đầy chăm chú. Không cắt lời, không phán xét.

Rồi tôi kể về "Gia Huy cũ". Không gọi thẳng tên, nhưng ý thì là vậy. Về người đã gắn liền với "định mệnh" đó. Về mối quan hệ lạnh nhạt, gượng gạo. Về những gì anh ta đã làm để "theo đuổi". Những món quà mà tôi chưa bao giờ thật sự trân trọng. Những sự kiên nhẫn mà tôi thấy phiền toái. Tôi tự nhận thức lại sự vô tâm của mình, pha lẫn sự tự trách, nhưng ngay lập tức lại bị lấn át bởi cảm giác bị áp đặt và khao khát sự tự do.

“Em biết không..." Tôi ngập ngừng. "Đến tận bây giờ... chị vẫn không hiểu rõ anh ấy..." Tôi nhớ lại hình ảnh Gia Huy trong đêm sinh nhật. "Anh ta... bỗng dưng thay đổi. Lạnh lùng... xa cách... và đêm đó... đêm đó anh ta..." Tôi dừng lại, không muốn nhắc đến chi tiết đau lòng đó. Nhưng ám ảnh thì còn mãi.

Duy Thiện vẫn ngồi đó. Im lặng, thấu hiểu . Cậu ta khẽ hít một hơi thật sâu, như muốn bày tỏ sự đồng cảm.

"Em... em hiểu phần nào rồi," Duy Thiện khẽ nói, giọng đầy sự chân thành và cả sự bí ẩn của người nắm giữ thông tin mà tôi không hay biết. "Nỗi khổ bị ép buộc... Cảm giác không được sống là chính mình... Cả sự cô đơn khi mọi người xung quanh... chỉ nhìn vào vẻ ngoài, hoặc mong đợi điều gì đó ở mình... Mà không ai... không ai thực sự hiểu con người bên trong... Như anh Huy từng liều lĩnh“

Lời nói đó... Nó chạm thẳng vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi. Giống như một mảnh ghép đã thiếu bỗng được tìm thấy. Làm sao em ấy lại hiểu điều đó sâu sắc đến vậy? Làm sao em ấy biết được cảm giác cô đơn ngay cả khi có mọi thứ? Và liều lĩnh ở đây là gì ? Có phải là khu rừng X không? Làm sao em ấy biết? Hoặc là minh nghĩ quá nhiều đi cùng với sự tưởng tượng của stress tạo nên

Duy Thiện nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ như đang sẻ chia một bí mật. "Em biết... Chị luôn cố gắng chứng tỏ bản thân... Rằng chị không cần bất kỳ sự sắp đặt nào... Rằng chị có tài năng. Rất nhiều." Cậu ta lặp lại điều đó, nhưng lần này, nó không giống lời khen ngợi sáo rỗng. Nó giống như một lời khẳng định, một sự công nhận từ người hiểu tôi thật sự. "Em... em chỉ mong... chị tìm được người... người thật sự hiểu con người bên trong của chị... Người mà chị không cần phải gồng mình... không cần phải là Anh Mai của Gia tộc Nguyễn hay Anh Mai của hôn ước nào hết... Chỉ là chị... Người mà chị có thể dựa vào... Không phải vì trách nhiệm... mà vì... vì tình cảm... chân thành..."

Giọng cậu ta khẽ run run. Ánh mắt hiền lành, đầy sự "quan tâm" và cả sự "thấu hiểu" nhìn tôi trong ánh đèn hắt hiu.

"Em... em chỉ muốn chị... được hạnh phúc." Duy Thiện thì thầm, đưa bàn tay còn lại lên, khẽ nắm lấy tay tôi đang đặt trên sofa. Tay cậu ta ấm áp. Ngón tay cậu ta siết nhẹ lấy tay tôi.

Khoảnh khắc đó... Không khí như ngưng đọng lại. Nỗi cô đơn tan biến. Áp lực lùi xa. Chỉ còn lại sự gần gũi, sự thấu hiểu mà tôi đã khao khát bấy lâu. Hạt mầm tình cảm non nớt, bị giấu kín trong lớp vỏ dựa dẫm, bỗng trồi lên mạnh mẽ, đâm chồi nảy lộc.

Tôi nhìn Duy Thiện. Nụ cười hiền lành đó. Đôi mắt đầy cảm thông đó. Bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi. Trong đầu tôi lúc đó, Duy Thiện không còn là chàng trai nuôi, là trợ lý. Cậu ấy giống như một điểm dừng giữa chặng đường gập ghềnh tôi đang chạy, một người không hỏi quá nhiều, không phán xét, không đòi hỏi tôi phải hoàn hảo. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi tự hỏi: nếu yêu một người không vì lý trí, không vì di sản hay quyền lực... mà chỉ vì được an ủi, thì có gì sai? Và cũng là người đầu tiên trong cuộc đời, dường như thật sự hiểu được con người thật bên trong tôi, con người không phải "Anh Mai của Gia tộc Nguyễn".

Tôi từng nghĩ tình yêu phải dữ dội như sóng. Nhưng đêm nay, bên em ấy, tôi chợt nhận ra có lẽ tình yêu chỉ là một chỗ để tựa đầu khi gió nổi. Và đôi khi… người đưa ly sữa nóng cũng dễ được chọn hơn kẻ trao trái tim trong bão giông."Em... Em có chắc không..." Tôi khẽ thì thầm, không phải hỏi Duy Thiện có chắc là tôi sẽ hạnh phúc không. Mà là hỏi, có chắc cảm giác này... có chắc em ấy... là thật không.

Duy Thiện khẽ nghiêng người lại gần hơn một chút trên chiếc ghế sofa. Khuôn mặt em ấy ở rất gần tôi, dưới ánh đèn văn phòng mờ ảo.

"Em... rất chắc chắn," Duy Thiện khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ, trầm ấm, mang theo lời hứa hẹn cho tương lai. Mắt em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như muốn truyền đi tất cả "sự chân thành" đó.

Một sự "sến súa" và cả "lãng mạn" không cần quá nhiều hành động kịch tính, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói, một cử chỉ đơn giản trong đúng khoảnh khắc yếu lòng nhất. Nó đánh vào đúng điểm yếu của tôi: sự cô đơn, áp lực, và khao khát được hiểu.

Bóng ma của Gia Huy, cùng ánh mắt tàn nhẫn và giọng nói lạnh băng, dường như bị đẩy lùi về một góc khuất trong tâm trí tôi. Lúc này, trong ánh đèn vàng nhạt, sự hiện diện của Duy Thiện như một khoảng bình yên dịu dàng tôi chưa từng có. Ấm áp, ngọt ngào, và tưởng như thật lòng…

Tôi nhắm mắt lại, để cảm xúc cuốn trôi mình đi lần nữa. Nhưng tôi không thấy được… đôi mắt của em lúc ấy vẫn mở. Vẫn nhìn. Ánh nhìn đó… không hướng về tôi… mà dường như xuyên qua tôi, trôi tuột về một nơi nào đó xa hơn nơi tôi không chạm tới được.

Một ánh nhìn lạnh lẽo, mỏng như lưỡi dao phủ sương, chỉ tồn tại trong tích tắc nhưng đủ để cắt vào một góc nhỏ trong lòng tôi. Lúc tôi mở mắt, ánh mắt ấy đã tan đi, như chưa từng hiện diện. Chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng đang nhìn tôi như cũ. Có lẽ... tôi tưởng tượng. Có lẽ... tôi đã quá mệt. Nhưng một phần rất nhỏ trong tôi thì thầm: không đâu  tôi đã thấy nó thật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận