Những ngày cuối tháng 7 trôi qua, đánh dấu sự khởi đầu chính thức của cơn bão mà Gia tộc Nguyễn phải đối mặt. Ngày 26 tháng 7, đáng lý là ngày diễn ra hôn lễ giữa Gia tộc Trần và Gia tộc Nguyễn, lại trở thành ngày dư luận Thành phố Y chính thức xác nhận cuộc hủy hôn đột ngột. Kết hợp với những xì xào bàn tán về "sự cố" kinh hoàng tại buổi sinh nhật của Gia Huy hai ngày trước đó, Gia tộc Nguyễn hứng chịu đòn kép. Các đối tác chiến lược e ngại rút lui. Các nhà đầu tư hoảng sợ. Danh tiếng và uy tín xây dựng bao năm bị tổn hại nặng nề.
Áp lực đè nặng lên vai tôi, Nguyễn Anh Mai. Ông Nguyễn Phương Tuấn, ba tôi, gồng mình ở phía ngoài, cố gắng dập tắt mọi ngọn lửa, nhưng bên trong, sự chao đảo của tập đoàn là rõ rệt. Tôi phải đứng ra gánh vác. Ngay lập tức. Lao vào guồng quay công việc với tất cả sức lực và ý chí.
Những buổi sáng thức dậy với lồng ngực đau tức. Đêm dài làm việc đến mỏi rã rời, đầu óc quay cuồng với những con số, hợp đồng. Đôi khi, sự tuyệt vọng ập đến, nặng trĩu. Tài năng bẩm sinh trong kinh doanh chỉ là lý thuyết nếu không được mài giũa trong thực chiến. Những cuộc đàm phán tưởng chừng suôn sẻ bỗng trở nên khó khăn lạ thường. Đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội giáng đòn. Có những dự án lớn đứng trước bờ vực đổ vỡ.
Trong cơn bão đó, Duy Thiện trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu. Cậu ta luôn ở bên cạnh tôi. Mọi hồ sơ cần gấp đều được chuẩn bị nhanh chóng. Các báo cáo phức tạp được phân tích rành mạch. Duy Thiện làm việc không ngừng nghỉ, như một chiếc máy không biết mệt mỏi.
Hơn cả công việc, Duy Thiện là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của tôi. Khi tôi mệt mỏi gục đầu lên bàn làm việc lúc nửa đêm, cậu ta đặt ly cà phê nóng cạnh tôi, giọng nhẹ nhàng: "Chị Anh Mai, chị nghỉ một lát đi. Mai làm tiếp cũng được." Khi tôi than thở về sự khó khăn, cậu ta lắng nghe chăm chú, ánh mắt hiền lành đầy sự thấu cảm. "Em biết chị vất vả rồi... Chỉ cần chị vượt qua giai đoạn này, mọi người sẽ thấy chị tài giỏi như thế nào."
Một đêm khuya ở văn phòng, trời bất chợt đổ mưa lớn. Tiếng mưa đập vào cửa sổ làm không khí càng thêm lạnh lẽo và cô độc. Tôi cảm thấy cô đơn đến tê tái, áp lực muốn nuốt chửng lấy mình. Ngồi bó gối trên sofa, nhìn ra ngoài màn mưa mịt mờ.
Duy Thiện im lặng pha cho tôi một cốc trà nóng. Rồi cậu ta khẽ đặt chiếc chăn mỏng lên vai tôi. Một hành động đơn giản. Nhưng trong khoảnh khắc yếu lòng đó, nó làm tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Cậu ta ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng.
"Đừng lo quá, chị Anh Mai," Duy Thiện khẽ nói. "Trời mưa thế này, làm em thấy... thấy mình bé nhỏ quá... Nhưng có chị ở đây, em thấy yên tâm hơn nhiều."
Tôi nhìn Duy Thiện. Trong khung cảnh mờ ảo của căn phòng và tiếng mưa, hình ảnh cậu ta trông yếu đuối và cần được che chở. Nhưng cùng lúc đó, sự hiện diện kiên nhẫn và hành động chăm sóc đó lại làm tôi cảm thấy cậu ta mạnh mẽ theo một cách nào đó – sức mạnh của sự quan tâm, của lòng trung thành. Khoảnh khắc đó, sự dựa dẫm không chỉ là công việc, mà còn là cảm giác được an toàn về tinh thần khi ở bên cạnh cậu ta trong những giờ khắc cô độc.
Nỗi ám ảnh về Gia Huy, về cảnh tượng đêm sinh nhật, lại thoảng qua trong tâm trí. Ánh mắt đau đớn, quyết liệt của anh. Sự tàn nhẫn trong điều kiện của tôi. Sự lựa chọn cực đoan của anh. Tôi vẫn không thể lý giải trọn vẹn về con người đó. Sự đối lập giữa hình ảnh Gia Huy bất kham, nguy hiểm và hình ảnh Duy Thiện dịu dàng, chăm sóc khiến tôi bối rối. Duy Thiện hiểu tôi hơn? Thấu cảm hơn? Hay chỉ là khéo léo hơn trong việc thể hiện điều đó?
Có một thương vụ sắp phá sản với tập đoàn Vạn Tín, một trong những đối tác lớn và lâu đời nhất của Gia tộc Nguyễn. Mọi cố gắng đàm phán của tôi đều thất bại. Bên Vạn Tín đột ngột thay đổi thái độ, tỏ vẻ không muốn tiếp tục hợp tác dù đã gần đến ngày ký kết. Thất bại hợp đồng này không chỉ gây thiệt hại lớn về tài chính, mà còn là đòn giáng mạnh vào uy tín đang lung lay của Gia tộc Nguyễn. Tôi và ba tôi đều vô cùng lo lắng.
"Họ có vẻ nắm giữ điểm yếu gì của chúng ta, chị ạ," Duy Thiện phân tích sau khi tôi chia sẻ. "Hoặc có động cơ ngầm nào đó khác..." Cậu ta trầm ngâm, rồi nói, "Để em thử tìm hiểu thêm ạ."
Tôi đặt hết hy vọng vào Duy Thiện. Tôi biết, khả năng ngoại giao của cậu ta (như thương vụ Phương Bắc lần trước) có thể cứu nguy. Ngay lập tức Duy Thiện liên hệ với một vài mối quan hệ của mình . Vài ngày sau, cậu ta mang về một thông tin mật từ nội bộ Vạn Tín – chủ tịch Vạn Tín đang vướng vào một vụ lùm xùm lớn và cần giữ uy tín tuyệt đối, không muốn dính dáng đến những vấn đề "rắc rối" như tình hình hiện tại của Gia tộc Nguyễn, lo ngại ảnh hưởng dây chuyền sau đó Tôi có hỏi: ‘Em có được tin này từ đâu?’. Cậu ta thoáng khựng lại một tích tắc, rồi mỉm cười nhẹ: ‘Một người quen cũ… giúp đỡ thôi mà’ và Duy Thiện khéo léo đưa ra một "lời đề nghị gián tiếp" (qua trung gian mà cậu ta sắp xếp) Gia tộc Nguyễn sẽ hỗ trợ Vạn Tín một cách ngầm ( thông qua mạng lưới pháp lý để giải quyết lùm xùm đó) đổi lấy việc Vạn Tín hoàn tất hợp đồng và thể hiện sự ủng hộ công khai.
Kế hoạch đầy táo bạo và mạo hiểm. Nhưng trong tình thế cùng quẫn, nó là tia sáng duy nhất. Tôi và ba tôi, ba Tuấn, đều đồng ý. Duy Thiện trực tiếp phụ trách thương vụ này. Cậu ta tham gia đàm phán, gặp gỡ các bên liên quan, tất cả đều dưới sự điều phối "ngầm" và khéo léo của Duy Thiện. Tôi chỉ theo sát, hỗ trợ, tin tưởng vào cậu ta.
Kết quả? Thương vụ Vạn Tín được cứu một cách ngoạn mục. Không chỉ ký kết thành công, phía Vạn Tín còn công khai bày tỏ sự tin tưởng vào Gia tộc Nguyễn, giúp dập tắt phần nào tin đồn thất thiệt và ổn định dư luận.
Một lần nữa, Duy Thiện đã làm nên điều kỳ diệu.
Sau vụ này, vị thế của Duy Thiện trong Gia tộc Nguyễn và trong mắt ba tôi thay đổi hẳn. Cậu ta không còn chỉ là "người con nuôi hiếu thảo" nữa. Cậu ta là "cứu tinh", là "thiên tài ngoại giao", là người có khả năng giải quyết những vấn đề mà cả tôi và ba tôi đều bó tay. Ba tôi nhìn Duy Thiện với ánh mắt ngày càng hài lòng và tin cậy. Ông bắt đầu giao phó cho cậu ta nhiều trọng trách lớn hơn trong công ty, và gần đây ba tôi cũng thường xuyên cùng em ấy tới khuya mới về có lẻ là bàn bạc về công việc hay điều gì đó, Có 1 lần họ bước vào phòng làm việc mà tôi không có quyền vào. Khi tôi đi ngang, cánh cửa chỉ khép hờ… và tôi thấy ba tôi đập tay lên bàn: ‘Nó sẽ không nghi ngờ. Nhưng tuyệt đối không được để cái lộ tên Minh Trí.’.
Còn tôi? Tôi nhìn Duy Thiện với sự cảm kích và... một loại tình cảm dựa dẫm mãnh liệt hơn nhiều. Cậu ta không chỉ là người cùng tôi gánh vác áp lực. Cậu ta là người đã cứu vớt tôi khỏi những thất bại đầu đời trên thương trường. Sự "cứu sinh" này lớn hơn bất kỳ món quà hay lời hứa hẹn nào từ Gia Huy cũ.
Duy Thiện lúc này trong mắt tôi đã trở thành người đàn ông trưởng thành, tài giỏi, và quan trọng nhất – luôn ở bên cạnh tôi khi tôi cần nhất. Những lời nói an ủi, cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt hàng ngày hòa quyện với những thành công lớn lao trong công việc. Thứ tình cảm tôi dành cho cậu ta... không còn là "bao dung", "thương hại" đơn thuần nữa. Nó đã chuyển hóa thành một loại cảm giác an toàn, dựa dẫm, ngưỡng mộ... Và tôi bắt đầu lầm tưởng rằng, có lẽ đây chính là thứ tình yêu mà tôi tìm kiếm? Tình yêu dựa trên sự sẻ chia, sự đồng hành, sự trưởng thành cùng nhau?
Trong những đêm khuya làm việc cùng Duy Thiện, khi chỉ còn ánh đèn vàng vọt, sự mệt mỏi khiến mọi phòng ngự tinh thần đều sụp đổ, tôi nhìn Duy Thiện chăm chú làm việc, vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, tài năng toát lên từ đó... Có lẽ... Có lẽ đây mới là người dành cho mình? Hạt mầm tình cảm bắt đầu nảy mầm, cắm rễ sâu hơn trong lòng tôi. Tôi so sánh Duy Thiện với bóng dáng Gia Huy xa xôi... một người mạnh mẽ một cách dữ dội, đầy bí ẩn và ám ảnh... và một người mạnh mẽ bằng sự tài giỏi thực tế, luôn ở bên cạnh sẻ chia...
Nhưng thỉnh thoảng, vào những lúc không ngờ tới nhất, một khoảnh khắc nào đó lại kéo tôi về với ám ảnh cũ. Tiếng kéo găm vào da thịt, tiếng kêu nghẹn lại, ánh mắt lạnh lẽo đến tàn nhẫn và lời tuyên bố cuối cùng... Bức tường phòng làm việc bỗng biến thành bức tường hành lang đêm sinh nhật. Nụ cười nhạt trên môi Gia Huy... Anh ta nói "sự đê tiện và mù quáng của cô!". Chiếc hộp ngọc bội lạnh lẽo trong tay...
Ai mới thực sự là kẻ...
Câu hỏi đó lại hiện lên, bất ngờ và không lời giải đáp. Ám ảnh về Gia Huy không buông tha tôi hoàn toàn.
Và tôi... Tôi vẫn mắc kẹt giữa ánh sáng về tình cảm với Duy Thiện, bóng tối ám ảnh của Gia Huy, và cả cuộc chiến không ngừng nghỉ chỉ để giữ vững Gia tộc Nguyễn.


0 Bình luận