• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Lật Xe

0 Bình luận - Độ dài: 4,622 từ - Cập nhật:

Trời vẫn còn mưa to.

Lâm nhìn ra bên ngoài, do dự một chút:

“Cần tao đi cùng không?”

“Không đâu.” - Giọng Quý vẫn vui vẻ - “Mày với Ly ở trong xe ấy, tao đi một chút rồi về thôi.”

Một tập áo mưa đập vào Quý, cậu quay đầu nhìn lại. 

Ánh Ly đứng phía sau, nhìn sâu vào đôi mắt cậu:

“Đừng để dính vào nguy hiểm.”

Quý chững lại một nhịp, sau đó cười:

“Hai đứa sẽ tới cứu tao mà, đúng không?”

Cánh cửa xe bật mở, gió lùa vào lạnh buốt như dao. Quý bước xuống trước, cầm đèn pin lia quanh. Cậu hầu như không thể nhìn rõ những ngọn đồi cao, tối tăm bao quanh con đường, rậm rạp những cây thông cao chót vót. Người tài xế theo sát phía sau, bước chân dè chừng, mắt liên tục đảo xung quanh như sợ một cái bóng nào đó bất chợt nhảy ra. 

Ngoài kia, mặt đường cao tốc phủ một lớp nước mỏng đen kịt như mỡ cháy. Đèn pin quét qua, ánh sáng dội lại từ một vệt kéo dài, chính là thứ "máu" hay "nhớt" kia. Vết đó không đỏ, mà đen bóng, đặc sệt và ngửi thấy mùi tanh như trứng thối và thịt sống mục nát. 

Quý làu bàu:

“Giờ thì hơi đáng sợ rồi đó.”

Dường như cuối cùng cũng được hoạt động sau một thời gian dài nằm yên, Quý bắt đầu trở lại hoạt bát hơn hẳn. Cậu nhìn người tài xế, nói chuyện liến thoắng:

“Bác nghĩ cái xác nằm dưới gầm xe hay bị văng vào lùm cỏ ven đường kìa rồi?”

Không đợi người tài xế trả lời, Quý cúi xuống soi dưới gầm xe.

Quý không hề thấy dấu tý máu nào dưới gầm xe, mà ngược lại, cái cản gió phía trước vỡ tung tóe và đèn gầm nhỏ bên lái không cánh mà bay. Nhìn cái xe thảm hại vô cùng, gãy hết phần nhựa phía trước, bên lái. Cũng may là đèn không sao và không bị méo mó gì phần sắt bên trong.

“Chẳng có gì hết...” - Quý nói nhỏ - “Vậy có khả năng là nó bị văng vào bụi cây ngoài kia rồi.”

Người tài xế kiểm tra tình hình xe, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói:

“Bị hỏng nhiêu đây thôi thì không có vấn đề gì hết, xe vẫn chạy được bình thường. Không cần ra kiểm tra tiếp đâu con, mình quay lại thôi.”

Quý nhìn thoáng ra cửa kính xe, trong hàng chục người đang dán mắt dõi theo từng hành động của cậu, Lâm và Ánh Ly đứng bên cạnh cửa ra, dường như chỉ lo cậu xảy ra chuyện liền sẽ chạy ra ứng cứu.

Cậu cảm động, sau đó nhìn về phía người tài xế, nói thẳng:

“Bác đang cảm thấy sợ. Mọi người thật sự nhìn thấy có gì đó lạ lắm à?”

Người tài xế nhìn nét mặt của Quý, dè dặt hỏi:

“Con đang… cảm thấy hứng thú à? Với thứ đó?”

Quý cười ha ha:

“Cháu rất thích mạo hiểm ấy…”

Cỏ ven đường lay động, không phải vì gió. Một bóng đen nhô lên, thoắt cái lại rụt xuống. Chỉ trong một khoảnh khắc chớp sáng, Quý có thể thề rằng mình thấy một cái lưng, nổi đầy những u bướu, trơn nhớt như loài giun.

Và trong khoảnh khắc đó, nó quay đầu lại.

Cơ thể của nó có hình dạng giống như một người đàn ông nhưng được bao phủ hoàn toàn bởi bộ lông nâu sẫm, phần đầu cũng tối màu như vậy nên rất khó để nhận ra các đặc điểm khác ngoài đôi mắt đỏ rực và cặp sừng... cặp sừng đơn và cong như sừng dê. 

Quý nhìn thấy nó, người tài xế không nhìn thấy nó, và nó nhìn thấy cả hai.

Tiếng mưa rơi như thác dội. Quý không kịp phản ứng thì người tài xế đã rú lên đau đớn. Một vệt móng dài sắc như dao cắm vào lưng ông, xé toạc lớp áo mưa mỏng. Tiếng rách thịt xoẹt lên trong làn mưa.

“Trời ạ!”

Quý túm lấy tay ông tài xế đang lảo đảo bằng toàn bộ sức bình sinh và kéo giật về phía xe. Nhưng ông loạng choạng, máu hòa vào nước mưa loang đỏ một vệt dài trên mặt đường. Sau lưng, thứ gì đó trườn bò trên nhựa đường, phát ra tiếng rít như kim loại cào vào sắt thép.

Quý há hốc. Thứ tấn công người tài xế là một đoạn xúc tu có kích thước như một con rắn, có màu xám đá và có hàng chục hàng giác hút ở bên dưới, di chuyển và uốn éo như hàng trăm chiếc miệng nhỏ nhăn nheo.

Không biết có phải vì cậu tưởng tượng hay không, cái thứ đầu dê kia đang nở một nụ cười.

Cánh cửa xe bật mở. Ánh Ly lao ra đầu tiên, sau đó là Lâm. Không ai kịp nghĩ về hành động mình đã làm.

“Quý!” - Lâm hét lên.

Quý xoay người, đạp ngang đá bay cái xúc tu cắm trên người người tài xế, sau đó ném ông cho người phía sau. Lâm bắt được người tài xế, kéo về phía sau và gọi tên Quý.

Quý dợm bỏ chạy, nhưng có cái gì đó quấn lấy chân cậu. Cậu ngã lăn trên vũng nhớt đen, mặt gần như áp vào mặt đường. Vẫn là cái xúc tu ấy phồng lên, và lôi ngược Quý một mạch thẳng về phía cánh rừng kia.

Cậu bị kéo, va đập và lăn tròn.

Cố bấu tay xuống đất nhưng cơ thể vẫn cứ trôi tuồn tuột đi một cách dễ dàng, Quý cảm thấy toàn thân rát bỏng vì đau đớn, cậu càng giãy dụa thì càng bị ma sát với mặt đất đến rướm máu.

Quý dùng chân còn lại cố đạp cái xúc tu ra:

“Đồ quỷ! Cút đi!”

“Chụp con dao!” 

Tiếng Ánh Ly kêu lọt vào tai Quý, cậu ngẩng đầu lên, và nhìn thấy một con dao gọt hoa quả bay một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, và rớt ngay trên con đường bị kéo đi của cậu. 

“Hay lắm Ly!”

Quý bắt lấy, cố nhổm người dậy và đâm mạnh vào xúc tu.

Con dao lõm vào làn da của nó - hoặc bất cứ thứ gì có thể gọi là làn da của nó - và đâm thủng nó. Một chất nhờn đen bắt đầu phun ra từ nó. Quý không dừng lại, cậu đâm ba bốn nhát liên tiếp, và cố cắt đứt cái xúc tu bằng con dao nhỏ ấy.

Nó quằn quại điên cuồng, quất qua sàn đường như một chiếc roi da trâu tục tĩu, và rồi nó dường như phẳng ra. Quý đá cái xúc tu ấy ra khỏi chân, chửi thề và lồm cồm bò dậy. Nhưng trước khi nhổm đầu, cậu nghe thấy tiếng rất nhiều người la hét kinh hoàng như có gì đó vô cùng quái dị đã xuất hiện trước mặt họ.

“Chạy đi Quý!” - Có tiếng Lâm chửi tục và kêu lớn.

Bóng một thứ gì đó to lớn bao trùm lên mặt đất.

Quả là kỳ lạ, dù cho bầu trời có tối tăm, nhưng cái bóng của thứ đó giống như không phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào. Nó đen một cách nổi bật ngay cả trong màn đêm.

Tai Quý như ù đi, cậu không thể nghe thấy tiếng mọi người gọi mình từ phía xa, chỉ còn tiếng mưa rơi nặng trịch. Quý ngước đầu lên, và cận cảnh chứng kiến con quái vật đó trông như thế nào.

Cao gần bằng một người trưởng thành, nhưng khung xương vặn vẹo như một con thú non chưa hoàn thiện. Hai chân cong như chân dê, móng đen, dính bùn và máu. Tay dài gần đến đầu gối, đầu người nhưng mặt giống dê đen, mọc râu dài ướt sũng, hai chiếc sừng ngoằn ngoèo như ngọn lửa.

Hai con mắt đặt dọc, thay vì ngang. Bên trong mỗi mắt, ba đồng tử xếp hàng như dấu ấn của một thứ gì cổ xưa và sai lệch. Mỗi khi nó liếc nhìn, người ta có cảm giác như bị nổ tung.

Đó là cảm giác của Quý ngay lúc này, cậu cảm thấy bản thân như đang nổ tung. Dường như toàn bộ ký ức đang trôi qua nhanh chóng trong đầu cậu. Không còn ai nằm trong tầm mắt cậu, ngoại trừ nó.

Ngay lúc Quý cho rằng mình phải chết không nghi ngờ, một thân ảnh cường tráng lao nhanh tới, trực tiếp đụng bay con quái vật như hất một khúc gỗ mục.

Khi Quý còn đang từ cõi chết trở về, Phúc đưa tay ra kéo Quý trong đám nước bùn đứng dậy.

“Anh trai? Nãy giờ anh ở đâu vậy?” - Quý thốt lên, ngỡ ngàng nhìn Phúc.

Phúc lắc đầu, sau đó đưa bàn tay lên cầm lấy con dao gọt hoa quả từ tay Quý.

Quý đột nhiên kêu to:

“Cẩn thận!”

Con quái vật mất đà trượt trên mặt đường, phát ra tiếng rú như kèn vỡ. Nhưng nó bật dậy gần như ngay lập tức, từ phía sau lưng Phúc nhào tới, cái miệng dê há to một góc độ không thể kiểm soát, hướng phần cổ của Phúc định cắn xuống.

Phúc lập tức quay đầu, một nắm đấm trực tiếp đập vào mặt quái vật, phát ra một tiếng trầm đục, âm thanh lớn đến mức tiếng mưa xung quanh cũng dường như bị che khuất.

Khuôn mặt con quái vật bị nắm đấm đập lõm vào trong, những vệt mủ trên khuôn mặt trực tiếp nổ tung, bắn ra máu đen và những giòi bọ dài và xám đầy ghê tởm.

“Anh là người thiệt hả?” 

Quý sững sờ, nhưng rất nhanh tỉnh táo.

Con quái lùi lại, nhưng ngay sau đó nó rít lên, một xúc tu dài mọc thêm từ vai, đầy lông đen và móng sắc, đâm xuyên qua vai áo Phúc, nhưng không có vết máu nào bắn ra.

Phúc bắt lấy cái xúc tu đó, con dao trên tay chém phập xuống chặt đứt xúc tu, và đâm thẳng về mắt quái vật.

Cùng lúc đó, Quý chống tay xuống mặt đường, xoay người trên không trung đá vào hàm dưới quái vật.

Có thể thấy cằm dê bị đá lệch sang một bên, nhưng dường như không có mấy tác dụng.

Con quái ném Quý sang một bên, dùng chân dê đá vào ngực Phúc, khiến cậu loạng choạng, con dao trên tay văng sang một bên khác. 

Con quái vật dê chồm lên ép sát Phúc, nhưng cậu vẫn gồng lên giữ chặt lấy cổ sinh vật, trong khi răng nanh nó chỉ cách mặt Phúc vài phân. Hơi thở nó hôi thối như xác súc vật phơi nắng.

Quý loạng choạng bò dậy, nhắm đến chân phải con quái vật, lao đến bám lấy. Luồn chân qua chân của con quái vật và, trong khi ở trên, uốn cong đầu gối bằng tay khi cậu hạ hông xuống.

Chỉ nghe tiếng ngã khụy, con quái vật quỳ một chân xuống mặt đường. Quý khóa chặt cổ chân nó, nở một nụ cười vô tự chủ và khoái trá:

“Ra quái vật cũng có khớp chân à?”

Con quái vật vung tay lên, những móng vuốt sắc nhọn chuẩn bị xuyên thẳng vào đầu Quý.

Trong thời khắc đó, Quý hét lên:

"Cứu tao!"

Lâm xuất hiện, khuôn mặt tái nhợt, trên tay là một thanh củi lớn. Cậu dùng gậy quét đập mạnh vào cánh tay con quái vật. Đó chưa đủ hoàn toàn ngăn chặn, nhưng là khoảng trống đủ để Quý trườn ra khỏi người con quái vật.

Lâm giơ tay phải lên, một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt quái vật. Thứ đó chững lại một nhịp.

Bắt lấy thời cơ đó, Phúc xoay người, nhấc bổng con quái vật lên như một bao cát, quật qua vai xuống mặt đường phát ra một tiếng vang dội.

Lâm hét lớn:

“Ánh Ly!”

Một bóng người từ phía sau lướt lên, Ánh Ly hai tay cầm bình chữa cháy lớn nện thẳng lên đầu con quái vật.

Tiếng mưa vẫn dội xuống không ngừng như trống trận. Quái vật nằm quằn quại dưới đất, nhớt đen và giòi bọ trào ra từ các vết thương. 

“Há há! Nãy thằng nào tóm tao nào!”

Quý nhặt lên con dao gọt hoa quả, đâm vào cổ họng con quỷ dê. 

Đáng ngạc nhiên, nó chưa chết. Những cái xúc tu mọc ra từ cổ nó ngay lập tức chặn lại vệt máu chảy ra.

Ánh Ly ném bình cứu hỏa về phía xe buýt, sau đó xoay người kéo Quý dậy:

“Đừng suy nghĩ về việc đánh nó nữa, mau chạy đi!”

Quý nhanh chóng tỉnh táo lại, nắm tay Ánh Ly chạy về phía cửa xe. 

Lâm chạy theo, quay đầu lại, thấy phía sau, những xúc tu vẫn còn động đậy, như đám rễ cây vừa bị chặt mà vẫn ngo ngoe. Cậu nghiến răng, rút cây gậy gỗ còn dính máu đen lên, chạy lùi giữ khoảng cách cho hai người kia.

Có vài người đàn ông đứng ở cửa xe nôn nóng đợi. Người tài xế đã trèo lại vị trí ghế lái, khuôn mặt tái nhợt, đôi bàn tay run rẩy cầm chặt vô lăng, hét lớn:

“Lên xe! Lên xe nhanh!”

Quý đẩy Ánh Ly lên đầu tiên, sau đó nhảy lên và dang tay đỡ lấy Lâm, loạng choạng lùi vào trong xe. Phúc là người cuối cùng nhảy lên xe, gập mạnh tay kéo cửa sắt mạnh xuống. Tiếng rầm khép lại phía sau như chặn đứng cơn ác mộng.

Chiếc xe rít lên như một con thú hoảng loạn khi người tài xế nhấn ga, đèn pha quét ngang con đường loang lổ nước, cán qua con quái vật đầu dê và phóng về phía trước nhanh như chớp.

Bên trong xe buýt, ánh đèn yếu ớt chớp nháy. Mùi máu, nước mưa và mồ hôi trộn lẫn nồng nặc. Người tài xế nằm thở dốc ở ghế lái, vết thương sâu nhưng chưa mất ý thức. Quý gục xuống bên cạnh, vừa ho vừa cười khàn khàn.

“Khát…” - Ông tài xế khàn giọng - “Tôi… khát nước.”

Không đợi ai hỏi thêm, ông lục dưới ghế lái, kéo ra một chai nước suối. Uống một hơi dài như chưa từng được uống. Mặt ông đẫm mồ hôi, dù nhiệt độ trong xe đã lạnh thấu xương.

Không ai nói gì trong vài phút đầu. Chỉ có tiếng mưa qua các khe cửa và tiếng lốp xe nghiến qua mặt đường ướt nhầy. Con đường phía trước bỗng trở nên tĩnh lặng và đen tối, chỉ có bầu trời đen phía trên như đang cười cợt.

“Chắc… Chắc là tụi mình sống rồi?” - Quý kêu lên một tiếng cười chế nhạo.

Lời nói của Quý như một ngòi kíp nổ.

Trong xe đột nhiên phát ra tiếng tru khóc, nhiều người không chịu được ôm mặt nhau mà kêu lớn sợ hãi.

“Cái… cái đó là cái gì?” - Một người đàn ông ngồi gần cuối xe thốt lên, mặt cắt không còn  giọt máu - “Mấy người có thấy không? Là... là dê? Hay... không phải?”

“Có chó nó biết.”

“Vì sao tôi lại bị kẹt ở đây chứ! Đã ai gọi cứu hộ chưa?” - Một người phụ nữ trẻ nức nở.

Lúc này, người lơ xe ngồi bệt giữa các hàng ghế, đang run rẩy cầm điện thoại bấm liên tục, sau đó khàn giọng lắc đầu: 

“Không có sóng. Mẹ kiếp… Không gọi cứu hộ được. Má nó… Khi nãy còn có mạng cơ mà…” - Sau đó ông ngước lên, đối diện với mọi người, mắt đầy gân máu - “Chúng ta sắp chết rồi…”

Lâm ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào vách xe, nhìn ra ngoài cửa sổ mờ sương. Cậu thì thào, lau mồ hôi bằng tay áo:

“Thứ đó rõ là quái vật. Kiếm đâu ra thứ quỷ gì quái dị như thế đâu chứ?”- Rồi cậu tự giễu - “Tưởng đâu chuyến này sẽ là lần đi biển cuối cùng trước khi mỗi đứa một nơi… Không ngờ lại như này.”

Quý bật cười khan, dù môi đầy máu:

“Biển đâu không thấy, thấy máu me tanh mùi cá chết…”

Quý ngồi dựa vào Ánh Ly, khẽ nhìn qua cô. Khuôn mặt bên tinh xảo vô cùng. Mái tóc dài ướt sũng và hơi thở nóng bỏng dồn dập, nhưng cô không tỏ ra vẻ sợ hãi hay nao núng, ít nhất ngoài mặt thì không.

Ly khẽ nhận ra ánh mắt của Quý, cảm thấy có chút khó coi, hơi nhíu mày hỏi:

“Thế nào?”

Quý vờ thều thào:

“Cảm ơn Ly… Tui cứ tưởng sẽ không gặp được Ly nữa cơ. Mấy con ma trong phim kinh dị còn tử tế hơn cái đồ quái đầu dê khi nãy nữa.”

Ánh Ly nhìn hồi lâu, sau đó thở dài, giọng nói khẽ hơn thường ngày:

“Có bị thương ở đâu không?”

Ánh Ly dường như vẫn rất quan tâm đến những vết trầy trên người Quý. Cô nâng người Quý lên, nhìn qua. Quần áo chi chít vết rách, vết sình, rướm máu. Những vết thương vì ma sát với mặt đường tuy không sâu, nhưng trải khắp cơ thể.

“Có, cả người bầm dập hết cả rồi. Cái thứ quỷ đó.” - Ngay tại lúc này, Quý vẫn cười.

Lâm lảo đảo đứng dậy, tay nắm lấy thành ghế như thể nếu buông ra sẽ ngã. Gương mặt cậu ngả vàng nghệ như người bệnh nặng, nhưng vẫn cố không để bản thân tỏ ra mệt mỏi.

Cậu cố giữ giọng không run:

- “Tao nhớ tao có đặt hộp sơ cứu trong balo... Để tao băng lại cho mày.”

Quý cười khùng khục, 

Cậu liếm môi, cố ép mình giữ giọng thản nhiên:

“Tui muốn Ly băng bó cho tôi cơ.”

Ánh Ly hừ một tiếng, quay mặt đi:

“Vậy thì không cần giúp.”

Âm thanh cô vẫn bình tĩnh, không giao động.

Nhưng Quý nhận ra tay cô siết vạt áo cậu nhẹ một chút. Cậu nhếch môi cười thầm, không nói gì thêm. Quý biết đây là hành vi giúp Ánh Ly che giấu cảm xúc của mình, hoặc để cô diễn tả những cảm xúc mà cô không quen dùng âm thanh để nói ra.

Điều này rất tốt.

Đôi khi, không cần lời nào, cậu chỉ muốn thấy Ly vẫn còn đó, vẫn mang những cảm xúc của mình, vẫn có hơi thở, có cái nhíu mày nhẹ khi bực bội, có cái liếc xéo mỗi khi cậu lỡ miệng trêu quá đà. Không phải cái dáng vẻ bình thản đến mức đáng sợ như một con búp bê sứ rầu rĩ.

Sau đó, Quý nhìn qua Phúc, hỏi:

“Anh gì ơi, cánh tay anh không sao chứ?”

Phúc liếc nhìn qua chỗ Quý đang nằm, sau đó giơ cánh tay lên. Cánh tay cậu được quấn quanh trong một lớp áo khoác mỏng, giờ thì nhuốm màu hắc ín nhỏ giọt xuống mặt sàn. Cậu khẽ gỡ cái áo, lộ ra một bàn tay còn nguyên vẹn.

Phúc đã suy nghĩ về điều đó từ trước. Trong lòng cậu, một giả thuyết lạnh lẽo đã hình thành. Hàm răng con quái vật kia không chỉ sắc mà còn dính thứ gì đó… ô nhiễm. Có thể là vi khuẩn. Có thể là độc chất. Hoặc tệ hơn… một loại trứng ký sinh.

Nhưng dù là gì, để bị xước tay liền không tốt.

Lần đầu tiên sau bao năm mới định về lại chỗ cũ, không ngờ giữa đường lại dính vào chuyện như thế này. Phúc nhắn tin vào một danh mục điện thoại, dù cho hiện tại không có sóng.

Chị ơi, em không chắc em còn về kịp nữa đâu.

Quý kêu khẽ:

Anh tên gì ấy nhỉ, nhiều chuyện quá chưa kịp hỏi.

Phúc gõ nhanh vào bàn phím:

Phúc.

 “Anh Phúc ơi, anh đang tính đi về đâu ấy?”

Phúc liếc nhìn, sau đó lắc đầu:

Về thăm người thân. Ở cô nhi viện, một vùng ven biển.

Người tài xế không tham gia vào cuộc đối thoại. Ông ta chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, lưng thẳng cứng như bị kéo căng bằng dây thép. Ông giữ cho xe buýt chạy với tốc độ rất thận trọng trên xe lộ vắng vẻ, mắt đảo liên tục từ bên này sang bên kia, cảnh giác với bất cứ thứ gì lần nữa có thể chạy ra từ hai bên đường. 

Vết thương ở lưng của ông đã được một người hảo tâm nào đó băng bó lại một cách chắp vá bằng những mẩu vải vụn, giờ đang dần loang máu đỏ. Trong gương chiếu hậu, Quý thấy cổ họng ông ta giật giật như đang cố nuốt cái gì đó. Ông lại lấy thêm một chai nước nữa, tu ừng ực ừng ực.

“Chú ơi… uống từ từ thôi…” - Quý ngập ngừng.

“Cứ để chú uống, uống nhiều nước có lợi cho việc hồi phục vết thương.” - Lâm cúi đầu châm thuốc đỏ lên vết thương của Quý - “Nói đi cũng nói lại, bây giờ mình làm cái gì tiếp đây?”

Không gian xe rơi vào trầm tư. Một người đề ý kiến:

“Mình cứ chạy hết cao tốc đến khi tiến vào khu dân cư thì gọi công an… tới?”

“Vấn đề là gọi đến để làm gì? Nói là mình bị tấn công bởi một con dê biết đi à?” - Một người khác bực bội nói.

“Hay mình cứ coi như không biết có con dê kia đi?”

“Không, sao mà giả như không biết được! Cái thứ đó rõ là quái vật! Việc này cần báo cáo lên quân đội để tóm cái đồ gở đó đi!” - Người lơ xe dường như vẫn chưa hết sốc, anh cứ liên tục la hét một cách thái quá.

“Tôi có quay phim lại được một đoạn về thứ đó này. Vậy là mình có bằng chứng cho… cái đó rồi đúng không?”

Một số người yêu cầu gọi điện cho người có thẩm quyền. Môt số người yêu cầu mặc kệ. Một số chỉ nhìn một cách trung lập hay thậm chí là không quan tâm.

Nhóm Quý và Phúc vẫn chưa đóng góp gì cho cuộc tranh luận. Quý thấy tài xế đang nhìn cậu trong gương. Quý đã nói chuyện với ông hàng giờ, đặc biệt là sau khi cậu ra ngoài cùng ông ta để tìm con dê quỷ đó. Nếu cậu bảo dừng xe buýt, cậu biết ông sẽ dừng.

Nhưng Quý đã không nói gì cả.

Người tài xế không hề giảm tốc độ, ngược lại, ông chạy ngày càng nhanh.

Lâm ngước lên sau khi đang quan sát cuộc tranh luận, và thấy người tài xế đã uống đến chai nước thứ sáu. 

Chưa đầy hai phút sau, ông lại uống cạn một chai khác. Rồi một chai nữa.

Lâm nhận ra có gì đó không ổn, cậu khẽ huých vai Quý. Quý lại huých vai Ánh Ly. Ánh Ly khẽ gõ tay xuống sàn ra hiệu cho Phúc nhìn thấy. Một số người luôn chú ý đến phía trước cũng nhận ra những ám hiệu của bọn Quý. Dường như có một bầu không khí kỳ quặc đang bao trùm trong xe.

Bác tài đã uống đến chai thứ chín. Cuộc trò chuyện trong xe chậm lại, mọi người đều nhìn bác tài.

“Ây… Khác gì phim thây ma không chứ? Chuyện xấu rồi. Nhưng cũng thú vị rồi.”

Quý định chồm dậy thì bị tay Lâm cản lại, cậu lắc đầu về chỉ về bản thân.

Bác tài lấy chai nước cuối cùng trong thùng bìa cứng dưới chân, dốc ngược chai nước một cách điên cuồng.

Lâm khẽ đứng lên, rón rén lại gần và dè dặt bảo:

“Bác tài ơi… Uống nhiều nước quá dễ xót bụng và tiêu chảy ấy, nhất là khi đang hoảng loạn…”

“Không đủ… không đủ…” - Ông ta thì thào - “Nước… tôi cần thêm nước…”

Người lơ xe gọi tên tài xế. Nhưng người tài xế chỉ liên tục lẩm bẩm về nguồn nước. Hành khách trên toa xe hoảng sợ dồn về đằng sau, xe chạy càng ngày càng nhanh, đã vượt qua vận tốc quy định.

“Ai đó cản ông ấy lại!” - Một người hét lên.

Người tài xế quay đầu, miệng há rộng một cách không tự nhiên. Hai hàm răng trồi ra như cá mập, dính bọt trắng và nước dãi. Gò má người tài xế lõm lại, đôi mắt đã không còn thần thái. Tròng mắt đỏ ngầu như máu cũ, lấp lánh như được thắp sáng từ bên trong.

Ông ta gầm lên, nhào về phía người ngồi gần nhất, một thanh niên trẻ chưa kịp phản ứng.

Chiếc xe chao đảo mạnh. Phúc chồm lên chụp lấy tay lái, đồng thời đạp người tài xế văng ra. Nhưng người tài xế đã không còn là ông ta nữa. Da ông xám ngoét, cổ họng phồng lên như sắp nổ tung, đôi mắt lồi ra ngoài, những mạch máu đỏ tím như mạng nhện nứt toác trên thái dương.

Người tài xế đổi mục tiêu, chồm chồm tới Phúc. 

“Chưa đến lúc xuống địa ngục đâu!”

Quý chửi thề, níu chân người tài xế lại, kéo về phía sau. Ông ta lại lao sang cắn Quý. 

Ánh Ly vội cầm bình cứu hỏa lên, giáng một đòn thật mạnh vào thái dương thứ đã không còn là con người đó. Nó văng ra phía sau xe, nơi những hành khách khác đang đứng. Tất cả mọi người đều hét lên kinh hãi và xô lệch nhau.

Ánh Ly từ khoang phía trước trượt lên, dùng cây gậy gỗ chắn ngang cổ họng người tài xế, giữ chặt. Lâm đằng sau cô dùng chân đè chặt hai bàn tay người tài xế xuống sàn, cả người ôm lấy đầu Ly để không bị va đập vào thành ghế.

Quý không có thời gian bận tâm đến điều đó. Cậu lăn đến bên ghế lái, thấy Phúc đang cầm chặt vô lăng, nhưng chỉ có thế thôi. Quý hét lên kinh ngạc:

“Đạp phanh! Đạp phanh! Damn it! Anh không biết phanh ở đâu à!”

Quý không kịp hét lên nữa. Bánh xe lệch sang phải, trong ánh đèn chớp nháy, rào chắn bên đường hiện ra chỉ cách vài mét.

Cậu chồm lên, dùng tay đấm mạnh vào chân phanh:

“Giữ chặt!”

Chiếc xe giật nhào lên và trượt đi theo quán tính. Tiếng gào thất thanh vang vọng khắp khoang xe, rồi…

Chiếc xe buýt đâm thẳng vào hàng rào thép, bay vọt lên không như một con thú bị hất tung. Rồi nó lăn, xoay, va đập từng nhịp như muốn nghiền nát tất cả bên trong. Tiếng kính vỡ, tiếng kim loại rít lên, tiếng người la hét hoà vào cơn mưa rơi xối xả.

Cuối cùng, tất cả chìm vào im lặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận