“1.11.2013
Tôi lại ghi chép nhật ký sau hai tháng.
Bây giờ tôi đã đi học lại, trễ một năm. Nhưng dù ở làng trẻ hay ở trường, chỗ nào tôi cũng bị lạc lõng.
Mọi người không thích tôi vì khuôn mặt của tôi. Có thể hiểu được, tôi cũng cảm thấy mấy vết sẹo trông thật xấu. Có lẽ vì vậy, tôi không thấy buồn hay thù ghét cụ thể một ai. Tôi chỉ thấy một chút khó chịu.
Bác sĩ nói những vết da phỏng sẽ để lại di chứng. Nhẹ nhất là sẹo, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến thần kinh. Và thanh quản tôi cũng không thể phục hồi lại hoàn toàn như trước.
Về mặt khác. Hiện tại tôi đang gặp những vấn đề không thể giải quyết, tôi sẽ ghi chép thật kỹ về tình trạng bản thân.
Nếu có người đọc được cuốn sổ này thì bạn có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và biết đâu bạn sẽ giúp được tôi.
Hoặc là sau này chính tôi có thể giúp được bản thân mình.
Nó diễn ra cách đây vài tuần. Tôi luôn có những cảm giác bất an như có ai luôn theo dõi tôi mọi lúc mặc dù xung quanh không có ai. Tôi đã thử để thoát khỏi cảm giác này, nhưng có vẻ như không có cách nào hiệu quả.
Sau đó, tôi bắt đầu có những cơn ác mộng.
Trong những giấc mơ, tôi ở một mình trong một khoảng không rộng lớn, trống rỗng. Tôi không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì, nhưng tôi biết rằng mình đang bị theo dõi. Theo thời gian, cảm giác đó ngày càng dữ dội hơn, cho đến khi gần như nghẹt thở.
Ban đầu, tôi cố lờ những triệu chứng đi và coi nó là tưởng tượng. Nhưng mọi thứ đang dần leo thang, và tôi buộc phải tìm ra giải pháp.
Những đứa đồng lứa khác không tin tôi. Cô giáo cũng không. Ai cũng nghĩ tôi bịa chuyện để gây chú ý. Chỉ có chị là tin tôi. Chị vẫn luôn ở bên tôi. Lúc nào cũng vậy.
Hôm nay kết thúc tại đây. Hy vọng những ngày tới tôi sẽ có những chuyển biến tốt hơn.”
…..
Một chất lỏng mát lạnh chạm vào đầu lưỡi.
Vô vị nhưng mượt mà, trượt qua khoang miệng. Trong cơn mơ màng, Phúc nuốt xuống. Dòng chất lỏng trôi xuống dạ dày, sau đó len lỏi theo mạch máu truyền đi toàn cơ thể.
Lại một ngụm. Rồi thêm một ngụm nữa. Những cơn đau như búa bổ dịu xuống thành tiếng rệu rã, dần tan biến hẳn. Nhưng cậu vẫn không thể nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, âm thanh xung quanh cũng vô cùng chói tai.
Cho đến một lần nữa uống thêm một ngụm vào bụng, Phúc nhận ra bản thân mình có thể nghe rõ hơn.
Một giọng nam vang lên gần bên tai, khàn khàn mà sáng sủa, đầy sức sống:
“... Nhìn này.” - Có tiếng tặc lưỡi sau câu nói - “Mặt anh này trông hung dữ như thế, đem đi đóng phim xã hội đen cũng được ấy chứ.”
“Mấy vết sẹo này là sẹo phỏng ấy, Quý. Nó ăn sâu vào mặt thế này thì nặng lắm.” - Phúc nghe được một giọng nam trung tính hơn, nhẹ như gió xuân.
“Vậy à? Có khi nào ảnh gặp ác mộng về mấy vết sẹo này không?”
Giọng nói ấy kéo theo một làn hơi ấm áp, Phúc có cảm giác như có ai đó đang cúi sát xuống quan sát từng chuyển động trên khuôn mặt cậu.
Phúc khẽ hé mắt, hơi thở nặng nề ngắt nhịp, đầu óc vẫn mộng mị. Cậu còn nhớ rõ trước đó mình còn đang trên chuyến xe buýt về quê, sau đó hình như bản thân ngủ thiếp đi.
Tấm màn đen mờ dần. Ánh sáng mỏng manh như sợi chỉ bắt đầu lọt qua mi mắt. Trong những tiếng động nhè nhẹ xung quanh, Phúc lờ mờ nhận ra... cậu vẫn còn sống.
Giọng nam sáng sủa kia reo lên hồn nhiên:
“Ê… Hình như ảnh tỉnh rồi!” - Người này tiếp tục rủ rỉ - “Thấy không? Mí mắt đang mấp máy kìa!”
“Biết rồi.” - Một giọng nữ cao nhưng lạnh băng trả lời.
Giọng nam kia như cười, rồi lại như thở dài:
“Nãy giờ bọn mình trông ảnh mệt chết đi được… Ối!”
Nói chưa hết câu, người đó chợt im lặng, vì nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh thẳng nhìn chính mình.
Phúc thẳng tắp ngồi dậy, nhíu mày nhìn xung quanh cabin và toàn bộ xe buýt.
Mọi thứ chẳng còn phải bóng tối ẩm thấp, mà là ghế xe lốm đốm bụi, cửa kính mờ hơi nước, và vài người ngồi quanh đang nhìn mình đầy tò mò và kinh ngạc.
Ba khuôn mặt lạ lẫm nhìn Phúc. Một chàng trai tóc vàng hoe, mặt cười mỉm đầy ánh nắng. Một người thanh niên mũm mĩm với ánh mắt lo lắng. Một cô gái lạnh lùng, tay vẫn nắm mép ghế đầy cảnh giác.
“Này? Anh gì ơi tỉnh lại chưa?” - Người thanh niên mũm mĩm cẩn thận lên tiếng, là giọng nói mang nét trung tính trầm ấm.
Phúc khẽ gật đầu. Cậu lấy từ túi áo ra một cuốn sổ tay đã sờn gáy và một cây bút nhỏ, ký nhanh rồi giơ ra trước mặt cả ba:
Là các bạn đã giúp tôi.
Chữ viết nặng, đều như chữ in.
Chàng trai mũm mĩm nhíu mày đọc, còn chàng trai tóc vàng cao gầy vò đầu ngây ngô cười:
“Ừm! Lúc nãy khi mọi người đang ngủ, anh đột nhiên la hét ầm ĩ, đánh thức tất cả dậy. Bọn em ngồi ghế bên, qua xem thử thì thấy anh không tỉnh, nên có đút cho anh chút nước.”
Giọng nói thanh niên như nắng ấm áp mà sáng sủa, là giọng nói đầu tiên Phúc nghe được khi vừa chợt tỉnh dậy.
Phúc cầm lấy quyển sổ tay, lại khẽ viết thêm dòng chữ nhỏ:
Cảm ơn.
Chàng trai ấy lại cười, sau đó chỉ tay vào hai người đồng hành của mình, lên giọng:
“Em tên Quý, đây là hai đứa bạn em, Lâm và Ánh Ly. Bọn em đang trên đường đi du lịch.”
Nói xong, ánh mắt Quý lén đọng lại trên người Ánh Ly một thoáng.
Cô khoác trên người một chiếc áo khoác màu đen dài quá eo, hơi rộng nhưng vẫn ôm đủ để tôn lên dáng người mảnh mai. Bên dưới lớp áo khoác là chiếc áo len cổ lọ đơn giản, phối cùng chiếc quần rộng che đến tận gót chân.
Khuôn mặt Ánh Ly hời hợt như một con búp bê sứ, lại có một đôi mắt ngân dài và sắc bén, sáng long lanh như chứa cả bầu trời mùa đông xanh nhạt và tĩnh lặng trong đó. Đó là một đôi mắt mà nếu như làm lơ nó, Quý sẽ phải hối hận cả đời.
Bắt gặp Quý nhìn, cô khẽ nhếch miệng lên, nhíu nhíu mày:
"Đừng kéo tôi vào cuộc nói chuyện của cậu, Quý."
Nói xong, cô kéo rèm xe lại, làm thinh. Quý nhoẻn miệng cười thầm.
Dừng một nhịp, Quý lại như bừng tỉnh, cười hỏi:
“Ủa, sao anh không nói chuyện bình thường mà phải ghi ra giấy vậy?”
Phúc chỉ lắc đầu. Cậu chậm rãi gập cuốn sổ lại.
Chàng trai mũm mĩm tên Lâm nhìn Quý như một đồ ngốc, sau đó hạ giọng nói:
“Người ta bị bỏng nặng thế thì có khả năng bị hỏng thanh quản đấy, Quý.”
“Ảnh không nói được hả?” - Quý ngả người ra sau, ánh mắt chớp chớp rồi nhăn mày.
Phúc đã quen thuộc với những câu hỏi như vậy, không phật lòng mà khẽ gật đầu. Quý toan bắt chuyện thêm, nhưng người lơ xe đã bực dọc chen ngang:
“Cậu kia ồn quá. Giờ đang giữa đêm rồi, để mọi người còn nghỉ ngơi nữa!”
Khoang xe vốn đã chật chội, giờ lại càng ồn ào vì sự xuất hiện của Quý. Vài người ném cho Quý cái nhìn bất mãn. Vài hành khách ngước nhìn, nhưng rồi lại quay đi, trở về với điện thoại và tai nghe của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quý nhấm nhẳng, nhưng cũng đáp lời người tài xế:
“Vâng, bọn cháu về chỗ ngay đây!”
Phúc thì vẫn đang ngồi, hai tay chống giữ thăng bằng.
Lâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ chạm vào Phúc như dò xét, rồi đột nhiên hạ giọng:
Nếu không có chuyện gì thì tụi em về chỗ nằm trước, có việc gì thì gọi tụi em nha.”
Phúc khẽ khoát tay. Quý trả cho Phúc một cái nháy mắt thân thiện, sau đó trốn vào khoang giường riêng của mình.
Ánh sáng trên xe vụt tắt. Không ai nói thêm gì nữa. Không khí trên xe lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài cửa kính.
Phúc phải co chân lên để vừa với chiếc giường nhỏ của mình, khẽ kéo lại rèm xe, sau đó nhìn hướng ra ngoài trời. Cậu có thể nhìn thấy ô cửa kính phản chiếu bóng dáng trầm mặc của chính mình.
Những vết bỏng trên cánh tay trái vẫn còn đó. Phúc đưa tay chạm vào nó. Vết thương sần sùi trở nên đau rát như thể cậu vẫn còn trong đám cháy đó.
Phúc rút cuốn sổ từ túi xách dưới chân. Cuốn sổ dày cộm, chi chít những chữ viết tay và giấy nhớ. Phúc lật ra một trang trống và bắt đầu ghi chú mới:
“12.8.2025
21:06
Hôm nay, tôi sẽ về thăm người chị đã lâu không gặp. Tôi cứ ngỡ mọi thứ sẽ bình an, cho đến khi mới đây thôi, tôi đã có cơn ác mộng mới.
Tôi thấy rằng bản thân đang đứng trước một cánh cổng đen tối, đáng ngại, và tôi biết rằng mình phải bước qua nó. Tôi có thể cảm giác bóng tối đang gọi tôi, thúc giục tôi bước bước cuối cùng. Nhưng có điều gì đó đã kìm hãm tôi lại, một cảm giác kinh hoàng mà tôi không thể thoát ra được.
Cho đến cuối cùng khi tôi tỉnh dậy, tôi vẫn không bước qua cánh cổng đó.
Tôi nhận ra rằng những giấc mơ đó đã đúng từ đầu. Có điều gì đó sắp xảy ra, điều gì đó sẽ thay đổi mọi thứ đã biết về thế giới này.
Tôi biết có điều gì đó không ổn, rằng tôi có thể đang gặp nguy hiểm khi tôi nhớ về những cánh cổng đen ấy. Nó khác biệt, méo mó và méo mó theo những cách mà tôi không thể hiểu được.
Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Nhịp tim cao, người lạnh mồ hôi, tay chân co giật nhẹ.
Xung quanh không có nguy hiểm rõ ràng. Nhưng theo tình hình này, sớm thôi cũng sẽ có chuyện mới xảy ra.
Xe đang đi vào cao tốc.
Tôi cảm thấy vô cùng choáng váng. Tôi sẽ cố ngủ thêm một giấc ngắn trước khi có chuyện mới xảy ra.
Tôi sẽ tiếp tục ghi chép nếu tình hình thay đổi.”
Sau đó, Phúc lấy từ túi áo một lọ thuốc trắng. Cậu mở hộp thuốc, lấy ra hai viên nhỏ màu trắng, đặt lên lưỡi rồi nuốt xuống bằng ngụm nước lạnh.
Cậu thở dài, nhắm mắt lại.
Cơn ác mộng này…
Không còn là ác mộng nữa.
…..
Ba giờ sáng.
Bên ngoài, trời vẫn mưa. Cơn mưa xối xả và tối màu trong bầu trời đầy mây. Trời tối đến mức duỗi tay không thấy được năm ngón. Gió rít lên chằm chặm chói tai, đôi khi trầm xuống giống tiếng dã thú gầm gừ, mang theo hơi nước lạnh buốt hắt vào cửa kính.
Chiếc xe buýt phóng đi trên cao tốc, cắt một đường thẳng từ Đông sang Tây, ngang qua dãy núi và đồng cỏ lớn. Người tài xế và lơ xe ngồi phía trước, câu được câu không nói chuyện với nhau. Ai đó phải giữ cho tài xế tỉnh táo vì con đường phía trước còn rất dài.
Người lơ xe nhấp một hớp cà phê nóng, mở ra một cuộc trò chuyện mới:
“Trời ngày càng lạnh… Giá mà tôi có mua túi chườm. Anh có để ý không, thời tiết dạo này lạ lùng thật, cứ mưa liên tục.”
Bác tài khẽ nhìn qua gương chiếu hậu, sau đó nói:
“ Ừ. Mấy nay cũng không có chuyện gì tốt, báo chí toàn đăng tin sóng thần động đất… Chẳng biết sau này thế nào nữa?”
“Mới có vào tháng tám mà đã lạnh hơn năm ngoái rồi. Ấy là bên mình đã thế, mấy nước bên Tây chắc còn rét hơn… Coi chừng!”
Đột nhiên người lơ xe lớn tiếng nhắc nhở. Ngay sau đó, từ trong bóng đêm, chạy ra một bóng người vô cùng hấp tấp, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, như không nhìn thấy chiếc xe buýt trước mặt.
Người tài xế lập tức phản ứng bóp còi đồng thời đạp phanh gấp. Nhưng chẳng sợ tài xế phản ứng lại nhanh, trong chớp mắt, hai bên đều va chạm với nhau.
Tiếng rít từ bánh xe vang lên trong không khí chói tai làm Phúc giật mình tỉnh giấc. Dường như ngay lập tức, cậu nhào ra khỏi giường, thấp rạp thân mình xuống. Và trong những giây cuối cùng, cậu có thể thấy được cái bóng chắn trước đầu xe đã đâm vào kính chắn gió dữ dội như thế nào.
Một tiếng trầm đục vang lên. Một vật cao, màu ngà trứng đập vào thành xe buýt, sau đó gần như vỡ tung. Tấm kính chắn lập tức tràn ngập máu đen, nứt nẻ thành từng mảnh.
Đó là một cú va chạm mạnh.
Mọi người bị giật bắn khỏi chỗ nằm, rớt ra sàn lộp độp và trượt vào lòng người khác. Trong nháy mắt, tiếng trẻ con khóc, tiếng la hét cùng âm thanh rơi vỡ vang lên khắp nơi khi chiếc xe buýt chậm rồi phanh gấp và chậm lại.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” - Tài xế lẩm bẩm, cả người như rạp xuống trước ghế lái, và nếu có từ ngữ để miêu tả khuôn mặt ông lúc đó thì là không còn một giọt máu.
Người lơ xe hoảng sợ, ly cà phê rớt xuống đất thấm vào tấm thảm. Anh ta sợ hãi hét:
“Quái vật!”
Một bàn tay đập nhẹ lên vai ghế lái. Người tài xế giật mình như vừa tỉnh khỏi cơn mộng quay đầu nhìn lại, thấy Quý với một vết đỏ trên trán.
Quý nhăn mặt che vết thương, xuýt xoa:
“A đau… Chú ổn không, có chuyện gì à?”
“Bác… Bác tông nó rồi… Cái thứ đó, con có thấy nó không?” - Ông lẩm bẩm.
“Cháu không biết. Đó có phải một người không?”
“Bác thấy nó đi bằng hai chân?”
Sau khi dành ra một ít thời gian bình tĩnh lại, người tài xế với tay lấy chiếc đèn pin bên cạnh ghế, bật công tắc mở cửa xe và đứng lên với đôi chân run rẩy. Ông quay sang với Quý, cố tỏ ra bản thân là một người lớn đúng mực:
“Bác đi ra ngoài đây, con về chỗ đi.”
Nhưng trước khi ông kịp đến cầu thang, Phúc đã nhảy khỏi ghế, đóng cửa lại và đứng chắn trước lối ra, một tay đặt ngang trước ngực người tài xế.
Quý ngạc nhiên ngước lên nhìn Phúc.
Dù Quý tự nhận bản thân mình cũng có mét tám, nhưng khi Phúc đứng thẳng, Phúc còn hơn cậu nửa cái đầu. Phúc ăn mặc kín kẽ không lộ da thịt, nhưng từng khối cơ ẩn sau lớp áo như đang sống lại, không ngừng phóng đại và chen chúc như một con gấu lớn.
Người tài xế hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Phúc lắc đầu, một giây sau đó, tiếng đọc của điện thoại trên túi áo vang lên:
Bên ngoài đang có một sự thay đổi lớn, sẽ có nguy hiểm. Đừng ra đó. Thứ ngoài đó không phải người.
Phúc không chắc mình đã nhìn thấy thứ gì. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cậu luôn nghĩ đi nghĩ lại trong đầu. Một thứ gì đó màu trắng, chắc chắn là đi bằng hai chân, nhưng đôi mắt đó… Phúc có thể chắc chắn thứ ngoài kia không phải người.
Tiếng mưa ngày càng lớn. Vệt máu trên kính chắn dần bị nước mưa làm trôi đi, để lộ ra tầm nhìn phía trước. Có thể thấy được vài mảnh vụn của xe đọng lại trên đường, nhưng không thấy bất kỳ cái xác nào trong khu vực đèn xe chiếu đến.
“Anh nói như thể chúng ta sắp sửa tham gia Star War nhỉ? Làm sao anh biết được bên ngoài đó là thú hay người?” - Quý nói.
Một giọng nói từ phía sau Quý vang lên:
“Tôi đã nhìn thấy nó.”
Ánh Ly đã bước đến gần, đứng phía sau Quý. Khuôn mặt Ánh Ly vẫn như con búp bê sứ, trầm lặng và lạnh nhạt, dường như vụ va chạm hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô.
Ngừng một nhịp, cô nói tiếp, đủ nhỏ chỉ cho những người trong cuộc nghe thấy:
“Đó là một con dê đi bằng hai chân.”
Quý có thể thấy nỗi sợ hãi lóe lên trong ánh mắt người tài xế, và cậu tự hỏi ông đã nhìn thấy điều gì, vì ông là người có tầm nhìn tốt nhất về bất cứ thứ gì đến từ khu rừng đó.
Người lơ xe rên lên đầy bức xúc:
“Tôi biết ngay mà… Tôi cũng nhìn thấy con dê chết tiệt đó!” - Người lơ xe nài nỉ - “Cứ chạy xe đi và gọi cứu viện, đừng có dừng lại tại đây. Làm ơn đi!”
Người lơ xe dường như lo lắng đến sụp đổ, tay chân luống cuống. Anh nhìn còn rất trẻ, mới chỉ hơn ba mươi một chút, đang vô cùng sợ hãi.
Ánh Ly vẫn lắc đầu:
“Vẫn phải có người ra ngoài kiểm tra. Nếu như hư bánh xe hay có gì mắc kẹt dưới gầm thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Nhưng tôi không muốn ra ngoài đâu!” - Người lơ xe lắc đầu nguầy nguậy.
Một vài hành khách khóc nức nở, trong khi những người khác lại bắt đầu cãi nhau:
“Tôi nghĩ là nên bỏ qua và cứ gọi cứu hộ đi. Kể cả nó là thứ gì đi nữa thì cũng không liên quan đến mình.”
“Không nên dừng lại trên đường cao tốc, vậy là vi phạm pháp luật rồi.”
“Vẫn là nên xuống kiểm tra thì hơn. Lỡ như là người, nếu lỡ qua thời gian vàng cấp cứu thì sao?”
“Tôi cũng nghĩ thế. Cho dù không phải người, lỡ thứ đó kẹt dưới gầm xe rồi gây hư hại gì…”
Mọi người vẫn đang tranh cãi, những lời lẽ căng thẳng lan truyền suốt chặng đường đến chiếc xe buýt chỉ đầy một nửa. Đột nhiên, có một người đối với đám đông nói lớn:
“Mọi người im lặng một chút!”
Phúc khẽ liếc nhìn sang phải, người vừa nói là Lâm, tay vịn ghế lồm cồm bò dậy, ánh mắt đảo xung quanh.
Đoạn, Lâm hắng giọng nói tiếp:
“Để con nói một câu. Giờ điều quan trọng là đảm bảo cho mình và tư trang trước đã, xe có thủng bình xăng, chảy nhớt hay bị gì khác thì mình cũng có giải quyết được gì đâu. Nhưng nếu mình cứ tiếp tục hoảng loạn thì rất dễ gây ra tai nạn khác hơn.”
Giọng cậu không lớn, nhưng rõ ràng và rành mạch. Lời trấn an ngay lập tức có tác dụng, tiếng ồn ào dần trở thành những âm thanh khe khẽ.
Có một người đàn ông lớn giọng:
“Thằng nhỏ này nói đúng đó bà con. Cứ bình tĩnh thì mới tính tiếp được, chứ lào xào cãi nhau thì ăn thua ai!”
Người tài xế nhìn mọi người một lượt, sau đó nói với Phúc:
“Con tránh sang một bên đi. Đây là trách nhiệm của tài xế.”
Phúc miễn cưỡng lùi bước lại nhường một con đường. Sau đó, cậu gõ nhanh vào điện thoại, và nó phát ra tiếng nói:
Tôi không theo. Nhưng nếu có chuyện gì, tôi sẽ giúp bác.
Người tài xế nhìn Phúc đầy cảm kích. Nhưng Phúc quay mặt đi.
Có thể có người sẽ nghĩ Phúc là kiểu người thích làm anh hùng khi dám đi ra con đường vắng vẻ đó, nhưng cậu có thể đảm bảo bản thân không phải loại người như vậy. Cậu không có ý tưởng vì bảo vệ người khác mà từ bỏ nguy hiểm bản thân.
Người lơ xe bên cạnh thì cắn chặt môi:
“Nhưng tôi thì không muốn ra ngoài đó. AI muốn đi thì đi đi, ngoài đó thật đáng sợ.”
“Vậy thì để tôi đi thay anh cho!”
Quý bước tới trước, nhưng bị níu áo kéo lại.
Ánh Ly đứng sau lưng dắn mắt vào mái tóc vàng rối tung rối mù của Quý, nói:
“Ở lại đây, Quý.”
Lâm chen qua đám người, lại gần Quý, sốt ruột thì thầm:
“Ra ngoài làm cái gì? Giờ này thứ duy nhất có thể xuất hiện bên ngoài chỉ có cướp xe thôi!”
Quý nhún vai:
“Nếu tao không ra thì ai sẽ ra nữa? Với lại mày cũng biết tính tao mà! Không có chút phiêu lưu trong người thì tao sống không nổi.”
“Tính cái con khỉ! Thế còn vụ ấy ấy mày còn tính làm không mà tự tiện theo ý mình thế!”
Quý khẽ chững lại một nhịp. Cậu nhìn khắp lượt, ánh mắt lướt qua Ly, Lâm, rồi cả những hành khách đang bất an.
“Lâm, nếu như tao không tôn trọng chính mình, thì sẽ không có ai yêu tao cả.”
Cậu khẽ thở ra, rồi cười như thể muốn pha loãng bầu không khí đặc quánh:
“Thôi thì vẫn như luật cũ… để đồng xu này chọn giùm nhé.”
Cậu rút từ túi áo một đồng xu bạc, giơ cao:
“Mặt ngửa thì đi, mặt sấp thì kiểm tra.”
Nói rồi, không để ai phản ứng kịp, cậu tung đồng xu lên trời và nhanh nhẹn bắt lại bằng tay trái.
Rồi Quý khẽ mở ra, chỉ để nhìn trong một giây.
Không ai thấy kết quả. Nhưng khi Quý mỉm cười, cả Lâm và Ly đều hiểu: Cậu đã chọn rồi. Và họ chỉ có thể chạy theo sau.


0 Bình luận