QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 92: Mượn đao giết người
0 Bình luận - Độ dài: 3,524 từ - Cập nhật:
Đón nhận những ánh mắt sắc bén như cứa lên từng thớ da trên cổ, Vô Ngân khóc không ra nước mắt với cái miệng phản chủ của mình, nếu biết trước cớ sự thành ra thế này hắn sẽ không móc Trúc Mỹ Nhân ra để uống, có chút men vào người liền hỏng việc. Giờ đây, có thể bọn người Hắc y nhân kia sẽ chuyển mục tiêu mà giết hắn đầu tiên.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của hắn, có một người đã xông lên đứng mũi chịu sào, phân tán đi lực chú ý của địch nhân, đó chính là ông lão Nhất Vong.
Sau khi nhìn thấy đám người Hắc y nhân lần lượt hiến tế sinh mạng của chính mình, ông lão Nhất Vong chỉ khựng người trong giây lát, cả pháp trận trong cái khoảnh khắc ấy dường như đang lột xác, ẩn ẩn trong đó là một tia nguy hiểm đến tột đột, hơn nữa nó đang không ngừng tăng lên, lão biết mình cần phải nhanh chóng làm một cái gì đó để phá đi cái cục diện này. Mới đây, bọn sát thủ kia chỉ huyết tế tinh huyết của mình thôi mà lão đã không chặn được rồi, bây giờ thì hay rồi, cả sinh mệnh cũng bỏ vào đó, thử hỏi cái pháp trận kia sẽ khủng bố đến nhường nào?
Nghĩ là làm, ông lão Nhất Vong khẽ nghiêng người rồi đạp mạnh bàn chân lao nhanh về một phía, khí lực toàn thân bùng nổ, mộc lực đổ ra như thác nước, toàn thân lão như biến thành một mặt trời thu nhỏ, tầng tầng ánh sáng tím bủa vây lấy lão. Nghiến chặt hàm răng, lão quyết tâm phá nát Bát Phương Ám Nguyệt Trận trước khi quá trình hiến tế kết thúc.
Kế bên, Vô Ngân thấy vậy cũng liền động thủ, dù rằng trước đó ông lão Nhất Vong đã nhờ hắn bảo hộ An Bình, nhưng nếu cứ bị động như vậy, không chỉ An Bình, chính mình cũng sẽ chết. Hắn cảm nhận được một nguồn mộc lực khổng lồ đang được hình thành trên đỉnh đầu mình, lồng ngực như đang bị một lực lượng vô hình đè xuống, nặng tựa trăm cân, bức bối đến lạ thường. Hắn phải mau chóng giúp ông lão Nhất Vong phá vòng vây, như vậy mới có một con đường sống.
“An Bình! Nhóc ẩn thân đi, từ giờ ngươi phải tự lo liệu.”
Lời vừa nói ra, không cần thằng bé có đồng ý hay không, thân hình Vô Ngân đột nhiên biến mất, rất nhanh đã xuất hiện dưới chân của Nhất Vong. Lúc này đây, hắn có một khiên thịt sống to lớn hơn bao giờ hết.
Cùng lúc ấy, khoảnh khắc gần hai mươi Hắc y nhân tự kết liễu chính mình, những bóng trăng màu máu treo trên trời bỗng chốc rít lên, tựa lời thì thầm của tử thần ngân trong gió. Sắc bén, tà dị là chưa đủ, giờ đây, quấn quanh chúng là mùi của tử khí, cả thiên địa như bị ảnh hưởng. Gió bắt đầu cuộn mạnh, mây đen kéo đầy trời, mộc lực màu đỏ thẫm như bị một cái vòi rồng hút từ dưới lên cao, đang không ngừng quy tu lại một chỗ, uy áp nó tỏa ra nặng nề đến khó tả, tựa muốn bóp nghẹt mọi thứ ở nơi đây.
Bên này, thấy Diệt Thế Tà Thi và Vô Ngân đồng loạt xông lên phá trận, gã thủ lĩnh Hắc y nhân gằn giọng quát lớn.
“Ép ta phải đưa Bát Phương Ám Nguyệt Trận về trạng thái mạnh nhất, hãy hãnh diện mà đón nhận cái chết.”
Tức thì, gã xòe hai thanh Huyết nhận trong tay, tạo thành hình cánh bướm. Gã trịnh trọng lên tiếng.
“Nguyệt Thần! Thỉnh ngài giáng lâm, diệt sát những kẻ vũ nhục hung danh của ngài.”
Ngay sau đó, trên bầu trời liền xảy ra dị biến, hàng tỉ bóng trăng đang dùng một tốc độ khủng khiếp mà dung nhập lại vào nhau. Rất nhanh, chúng tạo thành một cái bóng đỏ rực, như một tòa tháp cao mà hiện hữu giữa nền trời, tuy ngũ quan không có nhưng lại mang dáng dấp của một người phụ nữ, uy áp khiếp người, tựa như gã thủ lĩnh kia vừa triệu hồi ra một vị Thần thực sự.
“Khốn kiếp! Như vậy cũng được sao?”
Bên dưới, sắc mặt Vô Ngân đã đanh lại, mọi việc chuyển biến quá nhanh, áp lực trên trời đè xuống làm tốc độ của hắn và ông lão Nhất Vong bỗng chốc bị ghì lại, giống như mặt đất dưới chân đã biến thành một bãi bùn lầy.
“U… u… u…”
Thanh âm rên rỉ ghê rợn mà sắc bén mỗi lúc một lớn, Nguyệt Thần qua miệng gã thủ lĩnh Hắc y nhân rốt cuộc hành động. Toàn thân đều toát ra tử khí, ả ta nâng tay lên, động tác nhanh đến cực điểm, ngón trỏ nhắm tới cái thân hình khổng lồ của Diệt Thế Tà Thi bên dưới.
Đúng lúc này, gã thủ lĩnh Hắc y nhân hét lớn.
“Nhất Chỉ Tịch Diệt! Đi!”
Ngón tay thoáng chốc đỏ rực, một luồng huyết quang phóng ra từ ngón tay, mang theo tử khí mà bắn xuống dưới, tức thì một quang đoàn màu máu thét gào lướt đi trong gió, tựa như lôi đình giáng thế. Một chỉ này tưởng chừng là tùy tiện, trông cực kỳ ngạo nghễ, khí thế vừa âm lãnh lại vừa sắc bén, như có thể hủy diệt mọi thứ trên đời.
Nhất Chỉ Tịch Diệt vừa hiện, cả linh hồn và thể xác của ông lão Nhất Vong như rớt vào hầm băng, linh hồn lão bất chợt run rẩy lên từng hồi, báo hiệu lão đang phải đối mặt với cái chết. Bất chợt, lão hừ mạnh, xua tan nỗi sợ đến từ bản năng rồi lập tức truyền âm.
“Vô Ngân! Ta chặn, ngươi công!”
Lão phản ứng rất nhanh, biết thân thể mình vốn đã nặng nề, nay lại bị một lượng uy áp khổng lồ đè xuống, muốn tấn công đến đám người kia hẳn là không kịp nữa rồi. Lão quyết định đỡ lấy một chỉ khủng bố này, tạo cơ hội cho Vô Ngân tiến tới.
Nói là làm, không đợi ai đó đồng ý, lão đột nhiên cúi người rồi vung ra một trảo hung mãnh về cái thân hình đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân mình.
Nghe tiếng rít mạnh bên tai, tưởng chừng một trảo kia sẽ vồ chết Vô Ngân, nhưng không, hắn thừa biết ông lão Nhất Vong muốn làm gì.
Ngay khoảnh khắc một bàn tay to lớn áp sát lưng mình, Vô Ngân như có mắt đằng sau, hắn nhảy nhẹ lên cao, cả người chùn lại như đang chờ đợi một trảo kia vồ tới.
“Phanh!”
Bất ngờ, Vô Ngân duỗi thẳng hai chân, đạp mạnh lên lòng bàn tay ông lão Nhất Vong, hắn như hóa thành một mũi tên mà lao thẳng đến đám người Hắc y nhân. Hóa ra, lão cố tình tạo ra lực đẩy, giúp hắn thoát ra khỏi trạng thái áp chế để tiếp cận đám người kia.
Một trảo vừa đắc thủ, ông lão Nhất Vong liền cảm nhận tấm lưng mình trở nên bỏng rát, lão biết… một chỉ kia đã tới rồi. Ấy vậy, lão mặc kệ, không thèm xoay người đón đỡ một kích khủng bố ở đằng sau, đôi mắt lão ghim chặt vào tên thanh niên đang lao nhanh về phía trước.
“Phốc…!”
Trong một sát na, Nhất Chỉ Tịch Diệt khẽ chạm vào lưng ông lão Nhất Vong, tức thì đục ra một cái lỗ thật lớn, xuyên thủng lồng ngực vạm vỡ của lão, dịch nhầy màu tím trào ra không ngớt, trông cực kỳ kinh tởm.
Nhưng Nhất Chỉ Tịch Diệt nào đơn giản như vậy, cả người lão như bị xâm nhiễm bởi hàng triệu tia mộc lực ngoại lai, không đợi vết thương hồi phục, thứ mộc lực vô cùng sắc bén ấy đột nhiên xoáy mạnh, xoắn nát mọi thứ bên trong người lão.
“Ầm!”
Cả thân hình lão nổ tung, thịt vụn văng ra tung tóe, Diệt Thế Tà Thi trong truyền thuyết chịu không nổi trước một chỉ kinh thiên này.
Kết quả này đúng như những gì ông lão Nhất Vong lo sợ trước đó, một chỉ khủng bố kia không phải không muốn đỡ, mà là… đỡ không được. Vậy nên lão chẳng làm điều thừa thải, buông xuôi mà đón nhận. Nếu là trước đây vài chục năm, với tu vi Hóa Hình đại viên mãn, lão thừa sức chặn được nó, nhưng cuộc đời này làm quái gì tồn tại chữ “nếu.”
Cùng lúc ấy, Vô Ngân vẫn đang gieo mình trong gió mà lao đi. Tiếng nổ phát ra từ đằng sau không làm hắn giật mình, tinh khí thần lúc này đã hòa làm một, không gì có thể khiến hắn phân tâm, hắn biết nhiệm vụ của mình là gì. Và rồi, hô hấp chợt đình chỉ, cả cơ thể trở nên căng cứng, cặp mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay siết chặt Vô Hình Đao.
“Vô Tướng Trảm.”
Vô Ngân gằn giọng, sát khí thoáng chốc ngưng tụ toàn thân, mộc lực dồn nén lên thân đao, cơ bắp và xương cốt vang lên tiếng tanh tách.
“Xoẹt…!”
Khoảnh khắc xuất đao, trước mặt Vô Ngân đã là một tên Hắc y nhân nào đó đang đứng bất động để thi pháp, sát khí bùng nổ như núi lửa phun trào, tựa có một cái quỷ môn quan đang muốn một ngụm mà nuốt luôn lấy gã. Kỳ lạ thay, gã Hắc y nhân ấy chẳng màng đến nguy hiểm đang ập tới, một mực đứng im, chôn chân chịu chết.
Quá tam ba bận, gã thủ lĩnh Hắc y nhân làm sao để Vô Ngân một lần nữa đắc thủ, việc Vô Ngân nhất định đánh lén gã đã trù tính trong đầu, chỉ có điều, gã không biết tên thanh niên giảo hoạt kia sẽ tấn công vào góc nào của pháp trận mà thôi.
Thoáng chốc, cảm nhận được sát khí và thấy thân hình Vô Ngân hiển lộ ở gần đó, gã cười lạnh lùng như đã chuẩn bị từ trước.
Trên trời, sau một chỉ đắc thủ, bàn tay Nguyệt Thần đột ngột chuyển hướng, nó nhắm về vị trí Vô Ngân hiện thân.
Một luồng mộc lực khủng bố đang tụ lại trên đầu ngón tay. Một chỉ này, nếu điểm trúng người, Vô Ngân ắt hẳn hắn phải chết, nhưng không chỉ hắn, có thể tính mạng của những tên Hắc y nhân đứng gần đó cũng sẽ bồi theo hắn, bởi… một chỉ kia là thập phần uy lực, dư uy cũng đủ giết người.
Lúc này, Vô Hình Đao đã dựng thẳng trên đầu, hai tay Vô Ngân nắm chặt cán đao, chuẩn bị bổ xuống một chém kinh thiên. Trước mặt hắn giờ đây là một tầng bảo hộ màu đỏ thẫm, muốn diệt sát tên trước mặt, hẳn phải chém rách cái thứ này.
“Xoẹt…!”
Khoảnh khắc Vô Ngân xuất đao, một chỉ tịch diệt từ trên trời cũng đồng thời phóng xuống, nó lao như chớp giật, uy thế của nó khóa chặt thân hình hắn, dù một đao kia có thành công giết địch, nhưng hắn sẽ phải đánh đổi luôn cả sinh mệnh của chính mình. Khoảnh khắc này đây, tính mạng của của hắn như chỉ mảnh treo chuông, có thể nói… hắn đã lâm vào tử cục.
“Hừ! Vô Tướng Trảm, dưới Hóa Hình, không gì không chém!”
Vô Ngân gằn giọng, với bí kỹ mười mấy năm rèn luyện, hắn tự tin hơn bao giờ hết.
Tức thì, Vô Hình Đao trở nên sắc bén đến lạ thường, tựa như lòng tin của Vô Ngân đang đặt vào nó vậy.
Vô Tướng Trảm cứ thế mà chém xuống, tưởng chừng cắt đôi tầng bảo hộ của Hắc y nhân trước mặt. Cùng lúc đó, Nhất Chỉ Tịch Diệt đã sắp áp tới tấm lưng của hắn. Tưởng chừng sẽ là một màn đồng quy vu tận, thế nhưng, dị biến đã xảy ra.
Lúc chém xuống, khuỷu tay Vô Ngân bất thình lình thu lại, làm lưỡi Vô Hình Đao chém hụt vào khoảng không. Chưa hết, hắn hơi nghiêng mình, bày ra một tư thế tuyệt mỹ mà kéo lưỡi đao chém ngược về sau. Đao mang ngân lên từng hồi, lướt đi từ dưới lên trên, vừa vặn hướng về Nhất Chỉ Tịch Diệt mà chém tới.
Hành động của Vô Ngân lọt vào mắt gã thủ lĩnh Hắc y nhân gần đó, không giấu được sự khinh bỉ của mình, gã thầm nghĩ.
“Đã trễ! Ngươi chặn được uy năng của Nguyệt Thần sao?”
Lúc này, ai ai cũng nhận ra, một đao sắc lẹm nhưng không hoa mĩ của Vô Ngân không dành để chém Hắc y nhân đằng trước, mà là… chém Nhất Chỉ Tịch Diệt của Nguyệt Thần, điều mà ngay cả ông lão Nhất Vong cũng phải buông bỏ.
Thời gian và không gian như đình chỉ, khoảnh khắc vung đao, Vô Ngân không hề chứa đựng một tia sợ hãi, đối diện với Nhất Chỉ Tịch Diệt, hắn vẫn mang trong mình một sự tự tin tuyệt đối.
“Cũng chỉ là lực lượng Kết Tinh nén lại mà thôi, Vô Tướng Trảm, chém đứt nó cho ta!”
“Xoẹt…!”
Thanh âm một đường cắt ngọt lịm vang lên, không bùng nổ, không vang dội, nhẹ nhàng như xắn vào không khí. Những kẻ chứng kiến xung quanh còn tưởng một đao này chỉ là hư chiêu, Vô Ngân nhất định táng thân dưới một chỉ này.
Tức thì, Nhất Chỉ Tịch Diệt bị hằn lên một chiếc rãnh nhỏ, mảnh tựa cánh ve, khó ai có thể nhìn thấy. Khóe miệng Vô Ngân bất giác nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường. Thế nhưng, chém thành hai nửa thì được gì cơ chứ? Lực lượng khủng bố kia vẫn giữ y nguyên mà lao tới thân hình hắn.
Nghiến chặt hàm răng, gân xanh đã đổ đầy đầu, Vô Ngân thừa biết điều ấy, bởi bí kỹ Vô Tướng Trảm sinh ra là để diệt sát kẻ thù chứ không phải để phòng thủ, làm sao hoàn toàn phá tan được một chỉ khủng bố kia. Nhưng, với hắn bấy nhiêu thôi đã là… quá đủ.
“Niệm Thần Côn! Hiện!”
Ngay khoảnh khắc cắt làm đôi Nhất Chỉ Tịch Diệt, một bóng côn đã xuất hiện trước ngược Vô Ngân, động tác nước chảy mây trôi, như thể đã lên kế hoạch từ trước.
Trong nháy mắt, thân côn biến dạng, giống như có một lực lượng vô hình ép cho nó dẹp lại. Rất nhanh, Niệm Thần Côn đã hóa thành một tấm lá chắn mỏng dính hình chữ V chặn ngay trước mặt Vô Ngân.
Ngay khi Niệm Thần Côn biến hình, Nhất Chỉ Tịch Diệt đã ập tới. Hắn lập tức thu hồi Vô Hình Đao, cả người hạ thấp, một chân đâm sâu vào nền đất, hai tay đẩy mạnh tấm khiên về đằng trước.
“Phanh… hự!”
Ngay khi va chạm, cả thân hình Vô Ngân như bị một ngọn núi vạn cân đè xuống, xương cốt như bị uốn cong. Kỳ diệu thay, mũi nhọn chữ V của lá chắn tinh chuẩn tiếp xúc với đường cắt trên Nhất Chỉ Tịch Diệt.
Với tốc độ cực nhanh, Nhất Chỉ Tịch Diệt đập mạnh vào lá chắn, sau đó bị tách ra làm hai nửa, không ngừng ma sát với lá chắn Niệm Thần Côn mà bay về hai bên mạn sườn.
Vẫn chưa kết thúc, hai nửa Nhất Chỉ Tịch Diệt sau khi trượt qua lá chắn của Niệm Thần Côn, nó đâm mạnh về đằng sau, mà kẻ hứng phải hai luồng mộc lực khủng bố ấy lại chính là đám người Hắc y nhân đang thi pháp.
Sau hai tiếng nổ vang trời, pháp trận sau lưng Vô Ngân đã thủng làm hai mảng lớn. Vốn đám người Hắc y nhân sau khi huyết tế chỉ còn mười tám người, vòng tròn trận pháp đã thưa đi không ít. Lúc này đây, lại thêm năm kẻ xui xẻo phải táng thân dưới vụ nổ kia.
Giờ đây, người ngoài mới có thể tin rằng, Vô Tướng Trảm của Vô Ngân thực sự đã chẻ đôi Nhất Chỉ Tịch Diệt, hơn thế nữa, cái lá chắn mỏng dính kia lại thần kỳ đến nỗi không hề vỡ nát như trong tưởng tượng. Họ đâu biết rằng, tiền thân của Niệm Thần Côn chính là Thánh khí, đến cái mặt của của đám Tiên Vực phương Bắc nó còn đánh được, huống chi là chút lực lượng của người trần mắt thịt bọn hắn.
“Phụt!”
Bất chợt, mười ba tên Hắc y nhân còn sống đồng loạt thổ huyết. Thêm người chết đồng nghĩa với áp lực trận pháp sẽ chồng chất đè lên những kẻ còn lại, giờ nó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của bọn chúng.
Pháp trận bị ngắt quãng, cái bóng Nguyệt Thần trên cao lập tức bị ảnh hưởng, nó trở nên tán loạn mà chập chờn sáng tối, một nửa thân trên đã biến mất không thấy đâu. Một cơn đổ xuống mang theo mùi vị tanh tưởi, nếu nhìn kỹ đó chính là máu của những người huyết tế trước đó. Điều này chứng tỏ… Bát Phương Ám Nguyệt Trận đã hoàn toàn bị phá hủy.
Phía sau lớp mặt nạ, miệng tên thủ lĩnh Hắc y nhân toàn là bọt máu, bị trận pháp phản phệ, gã lại là kẻ lấy thân làm tâm trận, hẳn là người thụ thương nặng nhất. Đôi mắt âm u lúc trước giờ trở nên mờ mịt, mọi chuyện chuyến biến quá nhanh và bất ngờ, đến bây giờ gã còn chưa chấp nhận được sự thật đang phơi bày trước mắt.
“Nóng… nóng chết ta!”
Vô Ngân quẳng mạnh chiếc khiên được tạo bởi Niệm Thần Côn qua một bên, hai bàn tay bỏng rát. Niệm Thần Côn rất nhanh trở về hình dáng ban đầu, bởi vì ma sát với Nhất Chỉ Tịch Diệt mà trở nên đỏ rực, tựa như khối thép nóng hổi vừa mới được rút ra từ lò rèn.
Toàn thân Vô Ngân lúc này đang run lên bần bật, từng thớ cơ trên người chỉ muốn đình công, hôm nay hắn đã hai lần sử dụng Vô Tướng Trảm, đây đã là cực hạn của hắn rồi. Nhưng đến khi nhìn ra chiến cục hiện tại làm hắn nguôi ngoai phần nào, Bát Phương Ám Nguyệt Trận bị phá, hai phần ba Hắc y nhân tử trận. Nhìn dáng vẻ tiêu điều của những tên còn lại, hắn đoán chắc bọn chúng cũng đã trọng thương.
Mọi thứ như trở về tĩnh lặng, không một ai lên tiếng. Cho tới khi dưới mặt đất phát ra âm thanh xột xoạt, là từng miếng thịt màu tím đang chậm rãi bò về một chỗ. Chỉ sau vài nhịp thở, thân hình gầy gò của ông lão Nhất Vong lại được đắp ra, nhưng lão không còn sức để mà đứng dậy được nữa. Diệt Thế Tà Thi bị phá, lúc này đây, nằm co quắp dưới đất chính là chân thân của lão.
“Ọc…!”
Vừa mới hiện thân, ông lão Nhất Vong nôn ra hai ngụm máu lớn, lần này là máu đỏ chứ không phải là màu tím đặc trưng như trên da lão, chứng tỏ mộc lực đã hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ, lão đã bị trọng thương.
“Vong bá bá! Người có sao không?”
Ngay lúc này, An Bình lập tức chạy lại, nó đỡ lấy thân hình gầy yếu của Nhất Vong trên tay. Thế nhưng, lão làm gì đủ khí lực để mà trả lời, lão chỉ nở được một nụ cười hòa ái đến nó mà thôi.
Kế bên, Vô Ngân quan sát tình hình, thấy ông lão Nhất Vong đã như chiếc đèn cạn dầu, còn riêng phần mình, cơ thể hầu như đã thoát lực, nhất thời không thể chiến đấu. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thật thẳng, tỏ ra ta đây cực kỳ nguy hiểm. Kẻ thù vẫn còn đó, hắn biết mình cần phải câu kéo một chút thời gian để phục hồi cơ năng.
Và để diễn cho thật hơn, hắn cất lên giọng điệu đầy ngả ngớn, hướng về những tên Hắc y nhân còn sót lại mà chế giễu.
“Sao nào các huynh đệ? Thấy chiêu “mượn đao giết người” của tại hạ có mượt không?”


0 Bình luận