• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 89: Diệt Thế Tà Thi

0 Bình luận - Độ dài: 3,036 từ - Cập nhật:

“Gia nhập…? Cũng được thôi. Vậy… lương bao nhiêu? Đãi ngộ thế nào? Ngươi nói ta nghe xem.”

Nghe được lời này, bỗng chốc hình tượng Vô Ngân sụp đổ hoàn toàn trong mắt ông lão Nhất Vong, lão không ngờ hắn lại là tên ham tiền hám của đến như vậy.

Còn xa xa phía bên kia, tuy chưa biết miệng lưỡi Vô Ngân thật giả như thế nào, nhưng có người trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Đằng sau tấm mặt nạ, gã thủ lĩnh Hắc y nhân khẽ nhíu mày, tưởng chừng việc Vô Ngân trả lời một cách hòa hoãn như vậy sẽ khiến gã hài lòng, nhưng không, gã tựa hồ rất bất mãn với nó, giống như đã chạm vào một điều tối kỵ nào đó. Thế rồi, gã khinh thường đáp lại, giọng điệu như kẻ bề trên.

“Lương bổng chỉ là một trong những thứ vật chất tầm thường mà kẻ trần tục hèn mọn thèm muốn. Thần nói với ta, rằng sẽ cho ngươi được phục vụ ngài, có quyền mang trái tim và nhiệt huyết thấp kém của mình để cung phụng ngài. Ngay cả chúng ta còn có thể nguyện dâng hiến cả thân xác này cho ngài để tỏ lòng thành kính. Vậy nên… dưới ánh sáng bất diệt và quyền năng tối cao của Thần, ngươi còn dám mưu cầu gì ở ngài sao?”

Gã thủ lĩnh lúc này như biến mình thành một kẻ khác, lời lẽ thốt ra thập phần tối nghĩa. Giờ đây, khóe môi Vô Ngân bỗng chốc co giật liên hồi, tuy tai hắn vẫn còn ù ù bởi dư chấn vụ nổ lúc trước, nhưng lời nói từ miệng gã kia thốt ra hắn lại nghe rõ mồn một, hơn nữa, còn cảm nhận được một sự tôn sùng vô điều kiện ẩn ẩn trong cái chất giọng vô hồn ấy.

Mới đây thôi, Vô Ngân chỉ là mặt dày mày dạn dùng miệng lưỡi của mình để câu kéo thêm thời gian cho ông lão Nhất Vong, nhưng nào ngờ đối phương lại phối hợp nhịp nhàng đến như vậy. Hắn biết rõ, một khi đã làm việc cho một tổ chức sát thủ, hẳn sẽ bị tẩy não để nhà ngươi một mực tận trung với tổ chức ấy. Nhưng hắn chợt nhận ra đối phương đã bị tẩy não đến trắng trợn. Đảo nhẹ tròng mắt, hắn cười cười tỏ ra tò mò hỏi.

“Ồ! Ta tưởng Mộc Châu đại lục chỉ có mỗi Mộc Thần, hóa ra vẫn còn những vị Thần khác nữa cơ à?”

“Khặc khặc! Mộc Thần vốn chỉ là một cái danh hào hư ảo mà thế giới này đồn thổi mà thôi. Một kẻ không có thật trên đời thì làm sao sánh được một vị Thần bằng xương bằng thịt của chúng ta. Ngươi xứng đáng được Thần lựa chọn, nào! Hãy gia nhập cùng chúng ta.”

Gã thủ lĩnh Hắc y nhân thản nhiên đáp lại, còn không quên mời chào thêm một lần nữa. Như thể nhiệm vụ xử lý Nhất Vong đã nắm chắc trong tầm tay, chỉ vì tiếc rẻ một nhân tài như Vô Ngân nên mới gọi mời.

“Ực…!”

Bất chợt, một tiếng nuốt nước bọt vang lên, kẻ phát ra thứ âm thanh thô lỗ ấy lại chính là Vô Ngân, và dĩ nhiên, nó không phải là sự biểu hiện của sự thèm muốn. Nếu trên mặt hắn không có lớp bụi bẩn nhem nhuốc che đậy thì có thể nhìn ra cái mặt hắn đã xanh như tàu lá chuối. Đột nhiên, cử chỉ hắn trở nên lúng túng và sợ sệt, hắn vội vã ngước lên trời, trái tim đập loạn, ánh mắt dáo dác như tìm kiếm một thứ gì đó, nhưng sau ba nhịp thở, hắn nhận ra trong mắt mình chỉ có trăng và sao.

“Tên kia thốt lời mạo phạm Mộc Thần, hẳn phải bị một tia pháp tắc của nàng ta chụp chết mới đúng chứ?”

Vô Ngân thì thào nơi cửa miệng, sau đó lại cười khổ cho rằng mình đã lo bò trắng răng. Hắn hiểu Mộc Thần là đấng tối cao ở giới này, nàng cao cao tại thượng như vậy, làm gì có thời gian đi nghe lén từng sinh mệnh một. Chuyện tình của hắn và Nguyệt Nhan trước đây là do nàng hứng thú mới đi hỏi lại đám “tiểu đệ” của mình nên rõ ràng mọi chuyện. Có lẽ, nếu ai đã từng gặp một vị Thần hàng thật giá thật rồi thì mới thấu hiểu được cái cảm giác sợ hãi của hắn lúc này.

Tức thì, Vô Ngân không muốn bàn đến chuyện “nhạy cảm” này nữa, tính tình xú bà nương kia đến Bụt còn ăn không tiêu, hắn không muốn bị vạ lây mà chết chung một chỗ với gã Hắc y nhân kia. Hắn phất tay rồi cất giọng.

“Thôi! Ta không về chung hội với các ngươi đâu. Thứ tín ngưỡng kia của các ngươi, ta cảm giác mình không xứng. Lương thì không có, lại phải đi làm không công, đến mạng mình cũng bán đi nốt. Nhìn xem! Đồng đội hy sinh các ngươi còn không thèm liếc lấy một cái. Sống chung một chỗ với các ngươi, ta thà sống với dế còn hơn.”

“Ngươi thì biết cái gì! Chết vì Thần đồng nghĩa với chúng ta sẽ được tiến gần hơn với ngài mà thôi. Người nào dám từ chối phụng sự ngài ấy… buộc phải chết!”

Tức thì, gã thủ lĩnh Hắc y nhân phất tay, một lần nữa Bát Phương Ám Nguyệt Trận chuyển động, sát khí tỏa ra còn nặng hơn lúc trước, như thể lời khước từ của Vô Ngân đã báng bổ thần linh trong lòng bọn họ.

“Xoạt!”

Tiếng binh khí được rút ra cực kỳ đồng điệu. Không biết từ đâu, trên tay mỗi tên Hắc y nhân lại lại nhiều hơn một thanh Nguyệt nhận. Ngay sau đó, bầu trời rợp kín bóng trăng, Bát Phương Ám Nguyệt Trận giờ đây đã thăng lên một cấp độ mới, như chọc phải một cái ổ đom đóm mà thắp sáng một góc rừng.

“Lão già! Xong chưa? Ta chỉ có thể làm tới mức đó mà thôi.”

Thấy pháp trận biến chuyển, áp lực như tăng gấp bội, Vô Ngân vội hét lên thật lớn. Tác dụng phụ của Vô Tướng Trảm vẫn còn, trên thân thể cường tráng của mình, từng thớ cơ nhức nhối đang nảy lên từng hồi, hắn cần thời gian để giảm xóc.

“Đã đủ!”

Giọng ông lão Nhất Vong lạnh lùng cất lên, như thể còn thống hận việc Vô Ngân đột nhiên đi thoả thuận với địch nhân, suýt nữa lão lật thuyền trong mương mà chết. Lời vừa dứt, khí thế trên người lão tăng vụt, mộc lực phun trào tựa sóng xô biển lớn.

Nhìn từ xa, gã Thủ lĩnh Hắc y nhân đang điều khiển trận pháp liền nhận ra có cái gì đó không đúng. Khẽ giật mình trước uy áp khổng lồ đang phát ra từ trung tâm, gã vội vàng quát lớn.

“Nhanh! Giết lão!”

Dứt lời, hằng sa số bóng trăng đang nhắm đến Vô Ngân đột nhiên đổi hướng, tất cả vun vút lao về phía ông lão Nhất Vong.

“Đã trễ… Diệt Thế Tà Thi! Lên!”

Ông lão Nhất Vong cười gằn mà thốt lên. Đôi mắt lão phát ra luồng khói màu tím, trông yêu dị vô cùng. Lập tức, xung quanh lão là tiếng kêu gào inh ỏi, kèm theo đó là một cảnh tượng chấn kinh.

“Ngao ô… ngao ô…”

Một, hai, rồi ba…, từng bộ thi thể của thôn dân đang nằm la liệt trên mặt đất bỗng nhiên lồm cồm bò dậy, da của họ lúc này đã chuyển sang một màu tím ngắt. Giống y như Nhất Vong, khói tím bốc ra nghi ngút từ hốc mắt của họ, âm u đến đáng sợ.

Tiếp đó, là hai mươi, ba mươi, cho đến khi có hơn sáu mới bộ thi thể đã đứng sừng sững như những cái xác không hồn. Bất chợt, chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, như cảm nhận được sát khí từ trên không trung đang không ngừng kéo tới, chúng bật nhảy lên cao, lấy chính xác thịt của mình ra để đón đỡ những bóng trăng sắc lẹm đang phóng tới.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Hàng loạt bóng trăng bị đánh bật ra cùng một lúc, toàn bộ trở về tay đám người Hắc y nhân. Còn bên này, trên thân thể mỗi thôn dân, dưới lớp vải thô bị chém rách, chỉ để lại một vết hằn nhỏ do Nguyệt nhận cắt vào.

Chứng kiến tràng cảnh này, có kẻ đang phải há hốc mồm như thể gặp quỷ, cái cằm Vô Ngân giờ đây muốn chạm tới đất, hắn dụi dụi mắt mình, nín thở nhìn cho rõ cảnh tượng kì dị trước mặt. Giây phút này, bao bọc lấy đám người bọn hắn là hơn sáu mươi thôn dân vốn đã chết từ lúc trước, lớn có, nhỏ có, già trẻ gái trai đều có. Toàn bộ đều bị biến thành Hoạt Thi, làn khói tím từ trong hốc miệng không ngừng bốc ra theo mỗi tiếng gầm gừ, khí tức yêu dị, tà ác đến cùng cực.

Rùng rợn hơn, lấp ló trong đám Hoạt Thi có một cái xác không đầu mà vẫn có thể đứng dậy. Trong lúc đồng bạn của mình đang đứng hiên ngang, lấy thân mình che chắn cho đám người Vô Ngân, thì nó lại lom khom, dùng hai cánh tay của mình liên tục mò mẫm, sờ soạng dưới mặt đất, như thể đang muốn tìm lại thứ gì đó đã làm rơi.

Rất nhanh, nó vớ được một cái đầu lâu còn bê bết máu ở gần đó, cũng chẳng biết đấy có phải cái đầu của nó hay không, nó nhanh nhẹn xách lên rồi gắn vào cái cổ của mình. Thoáng chốc, cái đầu lâu chuyển thành sắc tím rồi hòa liền một thể với thân xác không đầu kia, như chưa hề nhận phải một vết thương chí mạng nào. Chỉ tiếc là thao tác của nó có phần hơi vội, cái đầu lúc gắn lên cổ bị lắp ngược về sau, trông cực kì dị hợm.

Bên kia, biết mình ngăn cản bất thành, cặp mắt gã thủ lĩnh Hắc y nhân âm u hơn bao giờ hết, gã không ngờ ông lão Nhất Vong còn lấy ra được sát chiêu mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết như thế này. Và hơn thế nữa, gã đã nhận ra hành động lỗ mãng xông lên phá trận của Vô Ngân chỉ là kế hoãn binh, kéo dài thời gian cho lão già kia chuẩn bị phản kích, sát ý trong lòng gã mỗi lúc một tăng, hận không thể phanh thây Vô Ngân ra làm vạn đoạn.

Ấy vậy, sau tấm mặt nạ kỳ quái, gã không hề lộ ra một tia nôn nóng nào, bằng thanh âm vô hồn mà cất giọng khen.

“Không ngờ, đến cuối đời rồi mà Hoạt Thi Lão Nhân ngươi vẫn tu luyện thành công Hoạt Thi Bí Điển, cái này đã nằm ngoài tin tức tình báo chúng ta nhận được.”

“Biết đã gặp khó, vậy thì các ngươi lui đi, bằng chừng ấy Diệt Thế Tà Thi, đủ để ta thủ thắng.”

Nhất Vong khàn khàn đáp lại, có vẻ như nói chuyện cũng quá đỗi khó khăn. Bí pháp này là một gánh nặng vô hình, đang không ngừng bào mòn thân xác lão. Nhưng qua đôi mắt lập lòe sắc tím đầy quỷ dị, đủ biết lão tự tin tuyệt đối với bí pháp của mình.

“Khặc khặc! Nói lui là lui sao? Với thân thể hiện tại của ngươi, liệu trụ thêm được bao lâu? Đêm còn dài, mộng đẹp còn nhiều lắm.”

Thủ lĩnh Hắc y nhân cười gằn, sau đó khẽ ngước lên trời, ánh trăng soi lên chiếc mặt nạ làm cái tiêu ký khuyết nguyệt được đính trên đó phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, và rồi gã lạnh giọng quát.

“Huyết Nguyệt Tế Thiên! Khởi!”

Lệnh vừa truyền đi, hàng loạt Hắc y nhân cùng đưa vũ khí của mình lên, không những đồng điệu mà còn cực kỳ tinh chuẩn.

Nguyệt nhận trên tay mỗi Hắc y nhân lúc này được đưa lên ngang ngực, không khí trở niêm nghiêm trang đến đáng sợ. Sau đó, cảnh tượng hãi hùng xảy ra, chúng dùng chính thanh Nguyệt nhận ấy ấn mạnh vào lòng bàn tay, máu nóng lập tức chảy ra.

Kỳ lạ thay, không một giọt máu nào rơi xuống đất, máu tuôn ra bao nhiêu dường như bị hút đi bấy nhiêu, và thứ lấy đi máu của họ chính là thanh Nguyệt nhận của mình. Chẳng mấy chốc nó đã biến thành một thanh Huyết nhận, tỏa ra tầng tầng ánh sáng đỏ tà dị.

Không dừng lại ở đó, đám người Hắc y nhân một lần nữa thi pháp trên lòng bàn tay còn lại, rốt cuộc chúng thành công biến cả hai thanh Nguyệt nhận màu vàng nhạt sang màu máu.

Dưới ánh trăng, cảnh tượng đầy máu me này còn ghê rợn hơn cả khi nhìn thấy người chết. Vô Ngân lần đầu được thấy một nghi thức quái dị đến như thế, một tia bất an nhảy vào lồng ngực khiến hắn thầm kêu không ổn, quay ngoắt qua người đang đứng bên cạnh mình, hắn vội hỏi nhỏ.

“Lão già! Diệt Thế Tà Thi của lão có phá được vòng vây này không đấy?”

Nghe ra được sự lo lắng của Vô Ngân, ông lão Nhất Vong xoay người rồi nhìn về hắn, lão chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu và nở một nụ cười bình thản.

“Có hay không nói một lời thôi, không cần tỏ ra phong vân khinh đạm như vậy, cảm giác chẳng đáng tin chút nào.”

Vô Ngân oán thầm trong bụng nhưng chẳng dám nói ra. Cũng đúng thôi, một ông lão thân gầy như que củi, miệng thì cười cười nhưng đứng trước gió còn có chút lung lay, làm sao hắn an tâm cho được. Bất chợt, hắn lại nhớ đến tên “đồng bạn” xuống núi cùng mình, rốt cuộc không nhịn được mà thầm chửi.

“Tử Long chết tiệt! Ngươi trốn ở cái xó xỉnh nào rồi? Không phải thấy sợ mà chạy mất đấy chứ?”

Ít ra, Tử Long cũng có sức mạnh của Dị thú cấp 6, có nó ở đây khác gì có thêm một gã Hóa Hình trung kỳ đâu. Vô Ngân cảm thấy khó hiểu, thường ngày tên kia cũng nghĩa khí lắm, mồm miệng toàn khoe ra những chiến tích vang dội năm xưa. Ấy mà giờ đây, khi đồng đội gặp nạn, đến một cái lông ngựa cũng chẳng thấy, hắn bắt đầu nghi ngờ thật giả về những gì nó từng kể.

Bỗng nhiên, chất giọng khàn khàn của Nhất Vong vang lên, kéo Vô Ngân trở về thực tại.

“Diệt Thế Tà Thi! Đi!”

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Tức thì, sáu mươi ba cỗ Hoạt Thi lao đi, bàn chân trần xới tung cả mặt đất. Khí thế trên người bọn chúng bùng nổ, mộc lực phát ra đã tương đương với Kết Tinh hậu kỳ, làn da ánh lên hào quang màu tím, tạo thành từng chuỗi ánh sáng dài vẽ trên nền đất mà lao nhanh, như ong vỡ tổ ùa ra tứ phía.

Lúc này, Vô Ngân biết ông lão Nhất Vong muốn làm gì, là chủ động tấn công, lợi dụng lúc đám người kia còn thi pháp mà phá trận. Hít một hơi thật sâu, một lần nữa hắn siết chặt Vô Hình Đao trong tay, dù toàn thân vẫn còn đau nhức nhưng vẫn có thể chiến đấu.

Không chậm trễ, thân hình Vô Ngân chợt biến mất trong không khí, đến khi xuất hiện thì đã ẩn sau lưng một cỗ Hoạt Thi mà lao đi. Có những tấm khiên thịt chắc chắn như thế này, hắn không còn lo bị đám Hắc y nhân kia vây khốn bằng bóng trăng nữa. Và quan trọng nhất, sự xuất hiện của Diệt Thế Tà Thi sẽ gây náo loạn một hồi, sử dụng thuật ám sát sẽ cực kỳ hiệu quả. Như cá gặp nước, chiến lực của hắn sẽ được lấy ra toàn bộ, không còn gò bó như trước nữa.

Lúc này đây, tinh thần hắn được đẩy lên cao độ, tập trung hơn bao giờ hết, hắn biết mình không thể trông chờ vào ông lão Nhất Vong được, “bài học cuối cùng” đã khắc sâu tới tận xương tủy. Hơn nữa, sự tà dị của đám người Hắc y nhân mỗi lúc một lớn trong mắt hắn, ai mà biết được cái nghi lễ quái quỷ kia có thể tạo ra thứ gì.

“Thịch!”

Đột nhiên, trái tim Vô Ngân giật thót khi ánh mắt hắn vô tình quét lên cỗ Hoạt Thi đang chạy trước mặt.

“Mẹ… mẹ nó!”

Hắn không nhịn được mà chửi thề. Đập vào mắt hắn lúc này là một khuôn mặt màu tím đang âu yếm nhìn mình, thêm vào đó là một nụ cười hòa ái nở trên môi, ở hai khóe miệng còn chìa ra cặp răng nanh trắng hếu.

Sự đời cũng thật trớ trêu, hóa ra Vô Ngân hắn đang nấp sau lưng cái con Hoạt Thi đã gắn ngược đầu lúc trước, không biết duyên số thế nào, hắn lại chọn trúng nó. Khoảnh khắc lâm trận mà bốn mắt cứ chằm chằm nhìn vào nhau vậy thì có chút ê răng, không nhịn được nữa, hắn quyết đoán lách mạnh sang bên phải, nhanh chóng chọn một con Hoạt Thi khác để ẩn trốn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận