• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 79: Hai lá thư của Bụt

0 Bình luận - Độ dài: 3,378 từ - Cập nhật:

Trước đống than hồng đang bập bùng cháy, một thân ảnh cường tráng đang không ngừng luyện võ. Mảnh đất trống không rộng, nhưng hình bóng hắn thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma, dường như ánh sáng từ đám lửa kia không thể nào bắt kịp.

Mỗi chiêu thức xuất ra trông rất tùy ý, không theo quy luật nào rõ ràng. Lúc thì bóng côn rợp trời, mang khí thế cực kì bá đạo khiến cho gió cuộn đầy trời, lúc thì là sự sắc bén vô hình, chém ra ở mọi góc độ, âm hiểm đến cùng cực. Niệm Thần Côn và Vô Hình Đao thay phiên nhau xuất hiện trong bàn tay hắn rồi biến mất, mang lại cảm giác biến hóa khôn lường.

Có lẽ bởi vậy mà không khí nơi đây mỗi lúc một nóng hơn vì hắn, hành động của hắn như thể đang nung nóng mọi thứ. Có thể là do cương lực hắn tạo ra quá lớn, khiến cho không khí phải vặn vẹo, cũng có thể là do nhiệt huyết trên người hắn đang tỏa ra, một nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ.

Bất chợt, một giọng nói ngọng nghịu vang lên, khiến cho bầu không khí luyện công đang vô cùng nghiêm túc trở nên lạc quẻ.

“Nè! Chuyện lúc chiều… ngươi không để bụng đấy chứ.”

Phía bên kia đống lửa, Tử Long vừa nhai cái đùi gà thơm ngon trong miệng, vừa cất tiếng hỏi. Lúc trước nhìn Vô Ngân thất vọng bao nhiêu, thì giờ này hắn lại chăm chỉ luyện tập bấy nhiêu, điều ấy khiến nó cảm thấy khó hiểu.

“Xoẹt… ầm!”

Bỗng nhiên, một tảng đá gần đó bị một bóng đao mảnh như cánh ve chẻ làm đôi, xung lực nội liễm trong đó còn khiến nó nổ tung thành nhiều mảnh. Rốt cuộc, Vô Ngân cũng dừng lại, trán hắn lấm tấm mồ hôi, lần luyện công này bào mòn không ít mộc lực trong người hắn.

Tuy nghe được câu hỏi của Tử Long, nhưng Vô Ngân không vội trả lời ngay, đứng giữa sân nhỏ đầy sỏi đá, hắn nhắm nghiền đôi mắt, hô hấp theo một tiết tấu kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, ấy vậy mà cả người hắn như muốn dung hòa với trời đất mà biến mất.

Việc Vô Ngân không đáp lại, Tử Long cũng chẳng thèm bận tâm, nó thừa biết đây là thói quen của tên kia sau mỗi lần kết thúc luyện công.

Thiên tài có cách tu luyện của thiên tài, người thường sau mỗi lần thực chiến mới bắt đầu đi cảm ngộ, còn Vô Ngân thì khác, cảm ngộ từ lúc mình diễn luyện, luôn xem mình là địch nhân trong đó, mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều nhắm tới điểm yếu của chính mình, tất cả đều là sát chiêu, không màu mè, không hoa mĩ.

Sau mười phút, cuối cùng Vô Ngân cũng mở mắt ra, sau đó hắn chậm rãi đi về đống lửa rồi ngồi xuống, bộ dạng thập phần khoan thai và nhàn nhã, chứng tỏ kết quả luyện tập hôm nay khá tốt. Nhìn Tử Long trước mặt đang nhai cả thịt và xương gà rồi nuốt xuống bụng một thể, hắn chỉ khẽ cười rồi cất giọng.

“Ta mà giận thì ngươi có gà để ăn à?”

Nghe vậy, Tử Long lấy làm lạ, nó và Vô Ngân vốn đã chung sống với nhau hơn mươi lăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên nó được chứng kiến một Vô Ngân khoan dung và độ lượng đến như vậy.

Không đợi Tử Long nói gì, Vô Ngân nhìn sâu vào đống than hồng trước mặt, một tia hoài niệm ùa về, hắn tiếp tục nói.

“Trước đây, có một vị bằng hữu đã dạy ta, hắn nói: Tuy ta là một thiên tài, nhưng ta còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ chưa từng nếm trải, có một số việc chỉ có thể chấp nhận chứ không thể phủ nhận, học được cách “chấp nhận”, khi đó ta sẽ trưởng thành.”

Lời Vô Ngân vừa lọt vào tai Tử Long, âm thanh lạo xạo trong miệng do xương gà vụn vỡ cũng bắt đầu dừng lại. Mắt nó vô thức nhìn lên tinh không, nơi mà chỉ có hàng vạn ngôi sao cư ngụ, dường như lời kể sặc mùi đạo lý của Vô Ngân đã chạm đến một thứ gì đó đang vùi sâu trong tâm khảm nó. Bỗng nhiên, nó tự hỏi mình.

“Ta thì sao nhỉ? Tuy không còn trẻ, nhưng vẫn chưa học được cách “chấp nhận”. Liệu… liệu ta có trưởng thành?”

Bầu không khí đột ngột trở nên yên tĩnh đến lạ thường, có chăng chỉ là vài tiếng nổ lách tách từ đống củi khô đang cháy.

Vô Ngân chẳng đủ tài giỏi để đoán sắc thái biểu cảm của một con ngựa, thấy Tử Long rơi vào trầm tư, hắn cũng phối hợp mà giữ cho bầu không khí im lặng. Bất chợt, hắn như nhớ ra thứ gì đó, ngón tay hay vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn không gian, từ trong đó lấy ra một cái túi gấm nhỏ màu đen.

“Ha ha! Ngươi nghĩ nhiều rồi, cái này chỉ là bức thư ta để lại cho ngươi, khi ta đi, muốn đọc khi nào thì đọc.”

Vừa cầm túi gấm trên tay, giọng Bụt lần nữa như vang vọng bên tai Vô Ngân, làm hắn có chút “nhớ” lão.

Ba tháng “hành hạ” bản thân trong khổ luyện, suýt chút nữa hắn đã quên món đồ này. Hít một hơi thật sâu, hắn quyết định tối nay sẽ mở túi gấm ra, hắn kỳ vọng lời Bụt nói là thật và không quên cầu nguyện để lão đừng đào thêm một cái hố nào nữa rồi dẫn dụ hắn nhảy vào. Quả thực, sau cái “Bài học cuối cùng”, hắn đã bị ám ảnh kinh niên với cái loại thư từ trao tay này rồi.

Rất nhanh, Vô Ngân lấy hết can đảm rút lá thư từ trong túi gấm ra. Chợt mặt sắc mặt hắn liền thay đổi, ánh mắt có phần suy tư, bởi khác với lần trước, trong mắt hắn lúc này có tận hai lá thư. Điều này làm hắn nổi lên chút tò mò, kèm theo đó là sự cảnh giác.

Hai lá thư, một dài, một ngắn. Không do dự, Vô Ngân quyết định chọn cái có nội dung ngắn hơn, một phần hắn muốn nhanh chóng xem Bụt muốn gửi gắm điều gì trong đó, một phần là do hắn sợ những lá thư có nội dung dài, tựa như cổ nhân từng nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

“Vô Ngân xa nhớ! Ta đoán ngươi sẽ đọc lá thư này đầu tiên. Không cần phục ta đến như vậy đâu, đơn giản vì ta là Bụt mà thôi!”

Dòng chữ đầu tiên vừa lọt vào mí mắt, trán Vô Ngân đã bắt đầu toát mồ hôi hột, hắn không ngờ Bụt còn có khả năng tiên đoán chính xác đến như thế. Hắn thầm đoán, rất có thể là do lão nắm được điểm yếu tâm lý của mình, cũng có thể là lão thật sự có thần thông tiên đoán. Nhưng dù là bằng cách nào đi nữa, hắn có chút bội phục lão khi đã đoán đúng. Không mất nhiều thời gian để cảm thán, hắn tiếp tục chăm chú vào lá thư trên tay.

“Bàn chuyện chính sự! Vì đi quá gấp, ta không thể chỉ dạy thêm cho ngươi được gì, nhưng ta lần nữa nhắc ngươi, tu luyện là chuyện của năm dài tháng rộng, không phải một sớm một chiều là được. Tương lai sau này đều dựa vào cảm ngộ và cơ duyên của ngươi với thế giới này mà tiến bước.

Dưới Văn Lang Mật Điện, kệ số 5, tầng thứ 4, ở đó ta có để lại hai bộ công pháp dùng để tu luyện Mộc hồn. Một quyển dành cho Vô Tướng Thần Thụ và quyển còn lại là cho Bách Đoạn Thần Trúc.

Về Vô Tướng Thần Thụ, hai mươi năm lăn lộn nơi này, ta góp nhặt từng chút tri thức để đúc kết ra phương pháp tu luyện tương ứng cho nó. Phần đầu của công pháp, trước đây ta đã truyền cho ngươi, hẳn giờ đã tu luyện xong, nhưng nó chỉ có thể dừng ở Kết Tinh đại viên mãn. Còn quyển công pháp hiện tại, nếu cảm ngộ về Mộc hồn đủ tốt, ngươi có thể đạt tới Hóa Hình đại viên mãn. Còn cảnh giới Hợp Thể trở đi thì ta không đủ thời gian để nghiên cứu. Vậy nên, khi đạt tới mốc cảnh giới này thì ngươi tự mình mày mò mà tu luyện, ta tin một tên thông minh như ngươi có thể làm được điều ấy.

Về Bách Đoạn Thần Trúc, có lẽ giờ này ngươi còn đang nghi vấn tại sao nó không thể hấp thu mộc lực được nữa đúng hay không? Rất đơn giản, bởi nó vốn dĩ chưa hoàn thiện, không thể hấp thụ mộc lực chứng tỏ nó đã đến cực hạn. Nhưng đừng lo, khi thấy ngươi triệu hồi thành công Niệm Thần Côn, hơn nữa lại giúp ngươi đạt tới Hóa Hình sơ kỳ, việc này đã vượt quá kỳ vọng của ta về nó. Chứng tỏ, triệu hồi thêm các Thần Côn khác trở về chắc chắn sẽ giúp ngươi đột phá.

Lúc trước không đủ thời gian để giải thích ngọn ngành, lần này để ta nói kỹ hơn về nó. Tiền thân của Bách Đoạn Thần Trúc là Bách Đoạn Thánh Khí, trước đây nó đã trấn áp và dung chứa rất nhiều Ác linh, tương ứng mỗi một Đoạn sẽ trấn giữ một Ác linh trong đó. Giống như ta, Niệm Thần Côn cũng từng trấn giữ và chủ động thu nạp Niệm lực của ta nên có khả năng tùy biến hình dạng, tất nhiên những Đoạn khác cũng sẽ như thế. Có điều, thời gian Thánh Gióng đại nhân và ta thu phục bọn chúng dài ngắn khác nhau, ắt có kẻ bằng mặt mà không bằng lòng, và có luôn những kẻ mang tâm tư làm phản, vậy nên ngươi phải hết sức thận trọng khi mở phong ấn cho chúng, hãy nhớ kỹ cho ta điều này.

Dưới đây, ta sẽ cho ngươi danh sách chín mươi chín Ác Linh còn lại, thu phục được chúng hay không là dựa vào tài nghệ của ngươi.

- Cẩu Thần Côn: Ác linh Hắc Cẩu.

- Sinh Thần Côn: Ác linh Sinh Mệnh Địa Trùng.

- Hỏa Thần Côn: Ác linh Huỳnh Hỏa Trùng.

- Tửu Thần Côn: Ác linh Bạch Xà Tửu Quỷ.

- Huyễn Thần Côn: Ác linh Huyễn Chu Bát Diện.

- …”

Vô Ngân như nín thở đọc từng chút lời vàng ý ngọc do Bụt để lại, lướt một hồi từ trên xuống dưới, rốt cuộc chín mươi chín Thần Côn được hắn điểm tên một lần. Bất chợt, khóe môi hắn bày ra một nụ cười nham nhở, Mộc Châu đại lục lớn đến như vậy, chẳng biết phải tìm chúng ở nơi nào. Thà không biết thì thôi, biết càng nhiều hắn càng thấy áp lực.

Thở dài một hơi, Vô Ngân biết để trở thành cường giả cần một đạo tâm vững chắc mới có thể chinh phục những hoạch định khó khăn như vậy, giờ có ngồi ở đây than thở cũng chẳng được gì. Hắn tiếp tục nhìn xuống, cố gắng bình tâm để đọc nốt lá thư.

Nhưng trớ trêu thay, trong mắt Vô Ngân lúc này chỉ là những lời tạm biệt sến súa của Bụt dành cho mình, chỉ có chừng ấy thông tin về Bách Đoạn Thần Trúc làm hắn có chút thất vọng. Một thoáng suy tư trong lòng, và rồi hắn cũng cười nhẹ cho qua bởi hắn biết mục tiêu ban đầu của Bụt khi tạo ra Bách Đoạn Thần Trúc chỉ là để giúp hắn đồng nguyên với thế giới này mà sống sót, chứ không phải cố tình tạo ra một Mộc hồn cường đại.

“Sột soạt.”

Hai bàn tay thô ráp của Vô Ngân nhẹ nhàng gấp lá thư lại rồi cẩn thận cho vào trong túi gấm. Vô Ngân lần nữa đưa mắt nhìn Tử Long, thấy nó vẫn còn đang ngây ngốc nhìn lời bầu trời một cách khó hiểu, hắn không chần chừ mà quyết định đọc nốt lá thư còn lại.

Cảm nhận đầu tiên là lá thư này rất dài, có lẽ số chữ viết ra áng chừng gấp ba lần lá thư vừa đọc lúc trước. Nếu như nội dung không quá hệ trọng, để không mất thời gian, Vô Ngân quyết định chỉ đọc lướt, nếu gặp phải nội dung quan trọng mới đặc biệt chú ý mà thôi.

Nào ngờ, đôi mắt hắn vừa lướt qua dòng đầu tiên, bờ môi trở nên co quắp, trán hắn nổi đầy hắc tuyến, hai bàn tay run run, con ngươi đã bắt đầu co rút lại. Lúc này, sự sợ hãi đã xâm chiếm lấy tinh thần hắn, tưởng như có một bàn tay vô hình đang vân vê lấy mình. Chợt hắn nhận ra, mình sợ Bụt còn hơn sợ bị Niệm Thần Côn đánh đít năm xưa.

“Vô Ngân! Chớ thấy chữ nhiều mà đọc lướt cho qua, ta nhắc ngươi lá thư này vô cùng quan trọng. Nhớ phải đọc kỹ cho ta, từng câu, từng chữ một. Liệu hồn mà nhớ đấy!”

Sắc mặt hắn mỗi lúc một tái đi, hắn thầm khẳng định Bụt nhất định sở hữu thần thông nhìn thấy tương lai, chứ không thể nào đoán bừa, đoán đại được.

Nhưng, có lẽ Vô Ngân đã quên, Bụt vốn tương thông với nhân sinh mà trở nên lớn mạnh, vì nghiệp lực mà nhận hết thói hư tật xấu của nhân sinh vào người, bởi vậy mà biến mình thành một Ác linh cường đại. Thế nên, xét về thấu hiểu lòng người, lão số hai không ai số một, chưa kể, hắn là do một tay lão nuôi dạy mà khôn lớn, làm sao che được được ánh mắt của lão.

Thời khắc này, Vô Ngân không dám trái lời Bụt dặn, chỉ mới câu đầu tiên thôi, giọng điệu lão đã vô vùng nghiêm túc, chắc chắn nội dung bên dưới cực kỳ quan trọng, nếu vậy thì người được lợi nhất vẫn là hắn. Thế là khuôn mặt hắn bắt đầu giãn ra, cõi lòng trở nên hồ hởi, thập phần chờ mong mà đọc tiếp.

Vô Ngân với một thái độ trịnh trọng, chậm rãi lướt qua từng con chữ. Nhưng càng đọc, nét mặt hắn càng có chuyển biến kỳ lạ, cặp lông mày nhíu nhẹ, hắn nhận ra lá thư này không viết cho hắn, mà là… Tử Long.

Mang theo sự hụt hẫng, Vô Ngân bất giác liếc trộm Tử Long, thấy tên kia vẫn còn “đam mê với thiên văn học”, hắn thở dài rồi đọc tiếp.

Ánh lửa leo lét chập chờn trong ngọn gió, làm cho khuôn mặt góc cạnh của Vô Ngân lúc sáng lúc tối. Và lúc này, tâm trạng hắn cũng y như vậy, hai cái rãnh giữa cặp lông mày nhíu lại mỗi lúc một sâu, thần tình hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Sau mười phút chìm đắm trong lá thư thứ hai, rốt cuộc Vô Ngân cũng gấp nó lại, đôi mắt hắn đăm chiêu, như đang thầm tính toán gì đó.

“Lão viết thư bảo ngươi chăm sóc cho ta đúng không?”

Bỗng nhiên, giọng Tử Long cất lên, khiến Vô Ngân giật nảy mình, tay cầm lá thư cũng vội nhét vào trong nhẫn như sợ con ngựa kia đọc được nội dung trong đó.

Phía đối diện, không biết từ lúc nào, Tử Long đã thôi nhìn vào hư không mà chú mục vào người thanh niên trước mặt, ánh mắt dò xét như phát hiện ra có kẻ làm điều khuất tất sau lưng mình.

Bên này, đồng tử Vô Ngân đảo quanh như đang tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng không đợi hắn nói gì, Tử Long đã cất tiếng.

“Khi nào thì ngươi xuống núi?”

Vô Ngân lúc này mới lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, hắn nhanh chóng sắp xếp lại câu từ trong đầu, sau đó đáp.

“Khoảng năm ngày nữa, ta muốn chuẩn bị ít hành trang trước khi đi.”

Nói xong, đôi mắt Vô Ngân có chút giảo hoạt, hắn tiếp lời.

“Tử Long! Ngươi muốn phiêu lưu Mộc Châu đại lục cùng ta không? Ta đọc trong điển tịch cổ, có một nơi trong truyền thuyết có thể trị khỏi thương thế của ngươi, ta sẽ…”

“Không! Ta sẽ không đi”. Tử Long dứt khoát cắt lời.

Vô Ngân cứng họng, đôi mắt lại xoay chuyển như không muốn bỏ cuộc, đang tính nói cái gì đó thì Tử Long lại lên tiếng, giọng nó thanh thản đến lạ thường.

“Đó là câu trả lời của ta trước đây. Nhưng vừa rồi bằng hữu của ngươi đã nói một câu khiến lòng ta tỉnh ngộ, có một số việc chỉ có thể “chấp nhận” chứ không thể “phủ nhận”, học được cách “chấp nhận”, khi đó ta sẽ trưởng thành. Vô Ngân! Năm ngày nữa ta sẽ cùng ngươi rời đi. Đừng quên thêm thịt gà Đông Tảo vào hành trang.”

Nói rồi Tử Long dứt khoát đứng dậy, chậm rãi lê từng bước chân rệu rã trở về đình viện của mình.

Ngây ngốc nhìn bóng ngựa gầy yếu len lỏi rồi khuất dần trong bóng tối, Vô Ngân lúc này vẫn chưa tin được Tử Long vừa mới đồng ý cùng hắn rời đi. Trong sự kinh ngạc tột độ, hắn vội lấy ra lá thư vừa rồi đã cất đi, ánh mắt đảo nhanh mà kiểm chứng lại một lần nữa, hắn lẩm bẩm.

“Cái quái gì đang xảy ra thế này, chẳng phải trong thư ngài nói Tử Long là một con ngựa cứng đầu cứng cổ bậc nhất thiên hạ, phải bày mưu trong mưu, kế trong kế thì mới có thể dụ nó rời khỏi Bạch Mã sâm lâm. Nhưng giờ… ngài nhìn mà xem…?”

Mới đây thôi, khi đọc lá thư Bụt viết, Vô Ngân đã thở gấp trong áp lực. Trước đấy là áp lực về tu vi bản thân, nhưng sau đó lại là áp lực chỉ bởi hai từ… “trách nhiệm”. Lão hoàn toàn phó thác Tử Long cho hắn, từ việc chăm sóc cho đến việc chữa trị thương thế. Nhưng khổ nổi đó là điều suốt ba mươi năm qua lão không làm được, không phải vì lão lang băm, mà là Tử Long thập phần cứng đầu, nhất quyết không chịu phối hợp chữa trị tận gốc. Giờ đây, mọi thứ đều đổ dồn cho hắn, bảo sao hắn không cảm thấy áp lực cho được.

Trong thư, nhiệm vụ đầu tiên Bụt nhắc đến là nhờ Vô Ngân tìm cách dụ dỗ Tử Long xuống núi cùng hắn, một là muốn chữa “tâm bệnh” cho nó, còn hai là phải đi tìm một di tích cổ trong truyền thuyết để phục hồi thương tích trên người nó.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ vô cùng khó khăn, nhưng chính Vô Ngân còn chưa “trổ tài” lừa lọc thì Tử Long đã đồng ý.

Vô Ngân thừa biết rằng mình chó ngáp phải ruồi mà thôi, hắn cũng thầm tạ ơn Qua Long, không ngờ câu nói xuất thần ngày ấy lại có sức nặng đến như vậy. Hắn nở một nụ cười tự giễu mà thầm nhủ.

“Vận may đúng là một thứ kỳ lạ, giống như tiêu chảy vậy, có muốn cản cũng không được.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận