Mọi thứ trông không có vẻ tệ, ít nhất là khi không nhìn vào gương để quan sát thứ quái dị đó. Vào buổi sáng nay, khi tỉnh dậy, tôi cầu mong việc trên đầu mình sẽ không đột nhiên xuất hiện những thứ quái dị nào trên đầu mình, tuy nhiên, nó vẫn ở đó, đứng bằng hai cái chân chim. Dù có bị giật mình như hôm qua, nhưng không đến mức kinh hoàng bạt vía nữa. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi khoác áo, đeo ba lô rồi đạp xe thẳng đến trường học.
Trường cấp ba mà tôi đỗ vào là một ngôi trường hạng hai ở địa phương, mặc dù nói là hạng hai nhưng nó thuộc vào hạng cực kỳ tử tế và chất lượng giảng dạy thuộc mức tốt so với trường chuyên. Mặc dù sự so sánh này nghe rất ngu, nhưng việc lấy ví dụ về một đứa giỏi và một đứa khá ra để so sánh luôn là cách mà các bà mẹ muốn con cái của họ phải đạt kết quả tốt hơn mức mà chúng có thể làm được. Dù vậy, mẹ tôi lại không thực sự quan tâm đến việc có bao nhiêu người giỏi bên cạnh hay đạt thứ hạng bao nhiêu. Chỉ cần tôi có thể học hành tốt hơn so với ngày hôm trước là được.
Ít nhất thì không có quá nhiều áp lực về việc học hành, và tôi cũng chẳng phải kiểu người sẽ hành hạ bản thân khi đạt kết quả không tốt. Nếu có sự lựa chọn giữa việc nghĩ quá nhiều hay rằn vặt vì điểm số, thì tôi sẽ đi ngủ hoặc chơi vài trò chơi điện tử để giải khoay, sau đó lôi ra những yếu điểm để kiểm kê và sửa chữa chúng vào lần sau. Vậy nên dù không phải học sinh xuất sắc hay giỏi, nhưng tôi vẫn giữ được vị trí của mình ở tầm độ khá và chưa bao giờ rớt xuống trung bình bao giờ.
Nhưng đối với cái thứ ở trên đầu mình, không có câu trả lời thiết thực nào. Và tôi cũng không có ý định quan tâm tới thứ trên đầu mình nữa. Với quan điểm sống, nếu không có việc gì ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống thường nhật thì cứ mặc kệ mấy thứ tào lao sang một bên. Mà thực ra, hạn chế nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ bất kỳ thứ gì thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đến trường, tôi trông thấy tòa nhà ba tầng của trường từ xa. Lúc này, trước cảnh cổng kim loại được phun lớp sơn xanh lá là trăm nghìn cô cậu học trò đang hối hả đi vào trong sân trường. Hòa mình vào trong đám đông, tôi cảm thấy một sự an toàn khó tả. Cất xe vào nhà để xe đang dần chật kín chỗ. Thong dong di chuyển trong khuôn viên rộng lớn, tôi đi qua dãy bán đồ ăn sáng ở căn tin, ngó xem hôm nay thực đơn có món gì mới. Mặc dù bản thân tôi chẳng có ý định mua làm gì vì đã ăn sáng ở nhà rồi.
Thế là nhảy cóc những bậc cầu thang cuối cùng trên tầng ba, bước đến gần cửa sổ lớp. Tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào như chợ vỡ ở bên trong. Ngó đầu vào trong nhìn, đã khá là đông đủ rồi, chỉ còn thiếu vài người nữa cho đến khi tiếng trống đầu tiên gõ thôi.
Vác cặp vào bên trong. Tôi lững thững ngồi vào vị trí của mình ở hàng số bốn tổ số hai trong bốn tổ của lớp. Tính tôi không thích giao du, lại hay kiệm lời hay hướng nội gì đó cũng được. Nói chung là nếu không ai chủ động nói hay nhắc đến tôi thì tôi sẽ giữ sự im lặng của mình cho đến khi cả cái thế giới này nổ tung thì thôi. Cũng vì cái tính cách này nên tôi chẳng có mấy người bạn. Hoặc nếu có những mối quan hệ tương tự thì khá chắc kèo là không được mấy thân mật. Tất nhiên là tôi không phải là cái đám thất bại nào đó cố gắng tỏ ra lạnh lùng hay khác biệt so với phần còn lại đâu. Mà ngược lại, tôi rất sợ việc đi xa khỏi phần còn lại so với số đông và xã hội. Luôn tuân thủ mọi nguyên tăc và pháp luật của đất nước.
Ngồi xuống chỗ, tôi tính nằm ườn ra bàn để suy nghĩ thử xem liệu việc trông thấy cái đống xà bần kia sẽ diễn ra trong bao nhiêu lâu, và liệu mình có thể quen với việc sống cùng một thứ kinh dị kia trong quãng đời còn lại hay không. Thì đột ngột có người lay nhẹ bả vai tôi.
Quay đầu lên thì tôi thấy một gương mặt xinh xắn của một đứa con gái. Tóc đen như quạ dài đến thắt lưng, mặc áo sơ mi và quần jean. Nó chìa ra cho tôi một tờ giấy với một cái bút.
“Cái gì đây?”
Tôi hỏi.
“Giấy lấy chữ ký chủ nhiệm giao cho tao thôi.”
“Thôi ký hộ đi.”
Tôi nói với sự ái ngại khi nhìn vào tờ A4. Nhưng con nhỏ này chắc kèo là không có dự định làm điều đó đâu. Dù sao nó cũng là đứa nổi tiếng nóng tính nhất lớp mà.
“Nếu là mày, tao thề rằng sẽ không nói lại câu đó lần thứ hai đâu. Ký vào chỗ của mình đi.”
Tôi nhận lấy tờ giấy, đặt nó xuống bàn rồi đọc kỹ. Ồ, hóa ra là giấy xác nhận tiết quân sự. Nhưng mà cái này có cần thiết không khi mà có ký hay không thì đám học vẫn buộc phải học? Rốt cuộc thì cũng chỉ là hình thức tự nguyện trên tinh thần bắt buộc.
Rồi tôi tìm tên mình trong bốn mươi hai học sinh để ký vào. Dự định trả lại giấy bút cho con nhỏ kia. Thì con nhỏ kia đang hớn hở ra mặt với một đứa vừa mới bước vào lớp. Dáng người cao ráo, đầy đặn của tuổi thiếu nữ hiện rõ trên thân hình. Gương mặt không còn nét ngây thơ ngày trước, mà đã lộ rõ vẻ trưởng thành.
“Á, chồng yêu đến rồi!”
Cái âm thanh xến xúa đến tởn cả óc khiến tôi bỗng chốc rùng mình.
Sau đó con nhỏ kia tí tởn chạy đến bên cạnh đứa con gái vừa mới đến đó, lao tới ôm ấp như con thiêu thân, đồng thời có rất nhiều gương mặt cũng nhăn lại sau cái gọi thân mật vừa rồi. Mặc dù biết là đám con gái hay có mấy cái trò thân mật kiểu này, nhưng thật sự, thật sự có cần thiết phải thế này không? À không, chắc chỉ có mỗi con này là khiến người khác khúm núm thôi.
“Chào buổi sáng nha Ngọc.”
Đứa con gái mới đến mở lời chào với gương mặt thân thiên với nụ cười trên môi.
“Ừm, ùm, chồng yêu buổi sáng tốt lanh nha.”
Giọng điệu nũng nịu ấy khiến huyết áp tôi tụt xuống đáy vực.
Rồi con nhỏ tên Ngọc. Ờm, tôi không giỏi việc nhớ tên người khác lắm. Dù đã học cùng nhau hơn hai năm, kể cả đứa con gái vừa bước vào. Dù nó là đứa ngồi cạnh tôi trong hai năm qua, à không hình như là còn quen biết từ hồi cấp một đến bây giờ thì phải. Nên cũng gọi là biết mặt biết tên, chứ không đến mức xem đối phương là bạn thuở nhỏ. Mà xem chừng con nhỏ ấy cũng nghĩ vậy.
“Chào buổi sáng.”
Nó ngồi xuống bên trái tôi. Gửi lời chào xã giao, tôi cũng thuận miệng đáp.
“Chào buổi sáng.”
Tôi hiếm thấy ai có thói quen chào bạn bè kiểu này, thường thì chẳng ai thích làm thế, nếu có thì toàn là “chào” với người lớn tuổi hơn. Chứ cái đám cỏ lúa bằng nhau thì cần gì.
“Dạo này cậu có cảm thấy có gì lạ không?”
Chắc nó gọi đứa khác.
“Này, dạo này cậu có thấy trên đầu mình là lạ không?”
Tôi vẫn im lặng cho tới khi nó gọi thẳng tên tôi ra lần thứ ba. Cảm thấy quá khó chịu, tôi quay ngoắt ra định hỏi xem nó đang tính nói cái tào lao gì thì bắt gặp ánh mắt khác thường đang nhìn chăm chăm tôi không rời, giống như đang nhìn cái gì đó tà quái vậy.
“Không có gì lạ hết.”
“Thế à?”
Nói âm trầm rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Nếu cảm thấy có vấn đề gì thì hãy nói cho mình biết.”
Con nhỏ này...
Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó lạ lùng ở trên đầu... Bất giác cầm điện thoại lên, dùng màn hình như một chiếc gương phản chiếu, tôi nhìn thấy một đống bùi nhùi kỳ lạ trên đỉnh đầu mình.
Chẳng lẽ con nhỏ đó đã thấy thứ này? Có phải đây là điều 'lạ lùng' mà nó nhắc đến? Liệu nó có biết điều gì đó về thứ đang tồn tại trên đầu tôi?
Những nghi vấn chồng chất trong đầu, tôi quay sang nhìn nó – gương mặt tươi cười, rạng rỡ giữa một nhóm người đang tụ tập xung quanh. Cái cách nó toát ra bầu không khí hướng ngoại, nhiệt tình và thân thiện khiến tôi cảm thấy mình chỉ là một bóng mờ nhạt, hời hợt trong khung cảnh ấy.
Dù rất muốn hỏi chuyện nhưng vì ngại hoàn cảnh không phù hợp hiện tại, tôi dự định sẽ hỏi nó vào cuối tiết tới, trước khi đám con gái bắt đầu tụ tập lại xung quanh người nó như ong bu.
Tiết học đầu tiên diễn ra sau giờ chào cờ uể oải và dài dòng đúng kiểu quy trình của ban lãnh đạo và giáo viên. Dưới cái nắng gay gắt lên tới ba mươi bảy độ, đám học sinh, trong đó có cả tôi, không ngừng than vãn về sự lê thê đến vô lý này.
Chưa kịp hoàn hồn, chúng tôi đã phải đối mặt với bài kiểm tra mười lăm phút đầu giờ môn Hóa học, chẳng khác nào một cơn ác mộng giữa ban ngày. Ít ra thì tôi cũng có thể yên tâm rằng điểm của mình sẽ không dưới tám. Vì mục tiêu cao cả, tôi không thể để mình trượt dốc.
Tiết học trôi qua khá nhanh cho đến gần cuối, khi thầy giáo quay lên bảng viết một phương trình hóa học mới. Lúc ấy, tôi khẽ thúc nhẹ vào khuỷu tay con nhỏ ngồi cạnh và thì thầm vài câu, đủ nhỏ để chỉ mình nó nghe thấy.
“Cậu thấy nó phải không?”
Con nhỏ hơi đảo mắt nhìn sang dù đầu vẫn giữ nguyên về phía trước. Tay vẫn cần mẫn ghi chép vài vở như thường lệ.
Để chắc cốp hơn, tôi nói rõ.
“Cái thứ ở trên đầu tôi, cậu thấy được nó phải không?”
Đầu nhỏ khẽ gật.
Hay rồi đấy.
Viết nốt phần công thức cuối cùng được ghi trên bảng vào vở bài tập.
Dù cuộc sống trông có thể bình thường, nhưng tôi không muốn ngày nào dậy cũng thấy một thứ to thù lù sống ký sinh trên đầu mình. Nếu có thể tôi muốn nhỏ nói ra cách để loại bỏ bùi nhùi đó càng sớm càng tốt.
Trước đó, tôi phải cố nhớ xem tên con nhỏ kế bên mình tên là gì trước đã.
Tên là gì nhỉ?
À, đúng rồi là Xuân thì phải.


0 Bình luận