Chợt tôi thức giấc. Cảm giác cổ họng khô khốc rõ ràng sau giấc ngủ dài khiến đầu óc tôi mụ mị hẳn đi, ngước đôi mắt mù mờ nhìn lên cái đồng hồ treo tường trong phòng mình, dù không thấy rõ con số nhưng căn bản tôi đã xác định được thời gian đang ở đâu đó khoảng tám giờ sáng hơn. Rồi tôi lại nhắm mặt trấn tĩnh cái đầu vo ve tiếng ong bay.
Khi cảm thấy thoải mái hắn, tôi gầm gừ rồi vực người mình dậy một cách uể oải. Cảm giác như vừa mới trải qua một đợt ốm nặng. Xem chừng việc ngủ không đúng giờ sẽ khiến cơ thể dễ mất cân bằng. Nhưng vì hôm nay là ngày nghỉ nên sự lười biếng ngủ đến đẫy giấc khiến tôi rất hài lòng.
Rời khỏi phòng mình xuống nhà tắm, khi định mở cánh cửa tủ kính ra để lấy bàn chải đánh răng, tôi bất chợt thấy có một sự khác lạ trên đỉnh đầu của mình. Rít mắt lại để nhìn kỹ cái đầu đang phản điếu trong gương, có một cái gì đó kỳ dị đang treo trên đầu mình, nó là một đống bùi nhùi to như quả bóng nén đứng bằng hai cái chân chim đỏ lòm với móng vuốt sắc nhọn cắm xuống mái tóc tôi.
Thử đưa tay lên sờ thử, tôi nhận ra trên định đầu mình chẳng cảm nhận được cái gì tồn tại ở đó hết. Lúc này cặp mắt nhắm mắt mở banh to ra hết cỡ, tôi tỉnh hẳn ra. Liên tục vỗ lên đầu mình, cánh tay phản ánh trong gương liên tục xuyên qua cơ thể của đống bùi nhùi, nhưng tôi chỉ cảm nhận được phần ngọn tóc rối bời trên đầu, giống như thể cái mà tôi đang nhìn thấy và cố chạm vào đó chỉ là một hình chiếu 3D. Nhưng nó đến từ đâu?
Rồi tôi chạy vội ra ngoài sân, dí đầu mình vào kính xe. Đống bùi nhùi vẫn ở đó, cái thứ quái quỷ vẫn đang đậu trên đầu của tôi. Cơn ớn lạnh như trăm nghìn con kiến đang chạy dọc sống lưng, tôi chấn kinh mà la ầm lên trong lòng.
Chết tiệt, tôi bị ma ám rồi à?
Nhưng thế quái nào được chứ? Tôi đâu có làm điều thương thiên hại lý nào để bất kỳ thứ bẩn thỉu nào ám trên đầu mình được. Cấp tốc quay trở về nhà tắm, tôi xả mạnh van nước vào trong bể nước, rồi rục mặt mình xuống, cái lạnh buốt của nước khiến cái đầu bốc hỏa của tôi dịu đi. Khiến cho mạch suy nghĩ dần ổn định lại.
Có lẽ là do ảo giác thôi.
Tự chấn an bản thân, tôi rút lui khỏi bể, nhìn vào trong gương lần nữa, cái thứ bùi nhùi kia vẫn còn ở trên đầu tôi, lần này nó khẽ cử động cái chân đỏ.
Lấy hết can đảm tôi tiến sát lại gương, quan sát kỹ hơn cái thứ đang đi trên đầu mình. Đống bùi nhùi trên đầu tôi dường như là tổ hợp của một thứ giống như băng vải dùng trong y tế. Nhưng mà màu đen của thứ này luôn đem đến một sự bất an không thể tả nổi. Còn những cái móng chân gầy gộc như chân chim đang thò ra từ đống bùi nhùi tròn vo, khi nhìn kỹ lại, chúng trông gần như là giống như ngón tay với những cái móng tay nhọn hoắt đang cắm sâu xuống đầu tôi. Xoay đầu mình sang trái, cố gắng kiểm tra kỹ hơn về thứ này.
Chợt tôi khựng lại, từ một cái khe nhỏ trên cơ thể tròn trĩnh một con mắt quái dị đang nhìn tròng tròng mình không mấy thân thiện.
Cả người tôi run lẩy bẩy, bây giờ tôi chỉ muốn túm tóc mình mà giật phăng ra, nhưng cái nhìn của cái đống bùi đó vẫn còn ở đó, con mắt khiến tôi mất sạch can đảm để có thể làm được gì. Cái thứ chết tiệt trên đầu tôi cứ như thể đang tồn tại ở một chiều không gian khác biệt hoàn toàn. Để tránh không nhìn thêm, tôi ngoắt người đi chỗ khác. Liên tục vỗ mặt mình đến bỏng rát để nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là ảo giác do bản thân tạo ra.
Cái thứ chết tiệt đó không có thật, chắc chắc rồi. Chết tiệt, làm quái gì...
“Anh bị điên à?”
Giọng nói con gái phát ra, tôi quay đầu nhìn, đó là con em tôi. Nó đang nhìn tôi với ánh mắt hết sức khó hiểu.
“Mày có nhìn thấy cái đống xà bần trên đầu anh khônng?”
Tôi vội càng hỏi nó.
Con bé ngẫm nghĩ rồi thẳng thừng đáp.
“Không, chỉ thấy một thằng điên não cứt đang tự đánh mình thôi.”
“Mày có chắc là mày không thấy thật không?”
Tôi hỏi lại, mặc kệ cái thái độ bố láo của nó.
Rồi ánh mắt nó đổi thành kiểu nhìn kinh bỉ.
“Ngủ cho chương giấc rồi bị thần kinh à? Chơi điện tử ít lại đi đồ đần.”
Để chắc chắn, tôi quay mặt lại vào trong gương để nhìn, cái đống xà bần kia vẫn đang ở trên đầu mình. Nhưng lần này cái thứ kia đang hướng ánh nhìn sang con em tôi. Gương mặt tôi tái mét lại trong gương.
Gặp ma rồi!
Bị quỷ ám rồi!!!
Tôi bịt miệng lại để ngăn mình hét lên.
“Đồ thần kinh.”
Rồi con em hẩy người tôi ra để dùng bồn rửa mặt.
Xác cơ thể thững thờ sau khi vệ sinh qua quýt, tôi vác cơ thể thất thần ra ngoài. Ngồi trong nhà bếp hơn mười phút, tôi mới bình tĩnh lại và suy nghĩ lý trí lại việc mình vừa trải qua. Một cơn ác mộng kinh hoàng. Nếu tôi không thể chạm vào được đống bùi nhùi đó, có nghĩa là nó không thực sự tồn tại hay ít nhất là không hiện hữu ở thế giới vật chất. Giống như đám quái vật trong bộ phim siêu nhân phi long mà hồi nhỏ mình từng xem, những thứ tồn tại ở thế giới ngược và giết người bằng các tác động lên thế giới thực bằng sức mạnh quái đản. Tôi cắn môi, đổ mồ hôi trong lòng, nghĩa là tôi sắp chết rồi đấy à?
Không, không thể là sự thật. Cái thứ đó chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra thôi. Phải rồi, trước đây, tôi từng xem phóng sự về việc người điên thường sẽ thấy những thứ mà người thường chẳng bao giờ thấy sao. Ha. Nghe nó còn tệ hơn cả ban đầu đấy, chết tiệt. Chỉ có đám tâm thần ba láp ba xàm mới có thể tưởng tượng ra mấy cái thực tại siêu nhiên như vậy ở cái thế giới duy lý này. Không có ma quỷ gì ở đây hết, những thứ này chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra thôi.
Não bộ của tôi có khả năng bị chấn thương không?
Có thể do tối qua chơi điện tử chẳng hạn? Không thể, tôi chưa chơi đến cái múc ảo tưởng như thế được. Hay là do thức ăn? Nhưng bữa tối qua vẫn như mọi khi mà? Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có một lời giải nào thực sự xuất hiện.
Rồi con em tôi bước đến gần chỗ bàn tôi đan ngồi.
“Này, sáng giờ làm sao mà cứ điên điên khùng thế? Anh uống lộn thuốc à?”
Tôi chẳng buồn nhìn lấy nó làm gì.
“Này thằng khốn, em đang nói chuyện với anh đấy?”
“Mày ồn ào quá đấy, đi ra chỗ khác chơi đi.”
“Thằng dở hơi. Anh bị ấm đầu hay sao mà cứ hành động như thằng hâm vậy hả?”
Thành thật tôi chẳng trông mong con bé này hiểu được vấn đề mà tôi đang gặp phải. Nó là điều không thể giải thích bằng những lẽ thường, không có nói ra thì con bé này chắc chắn sẽ cười thối mũi ra mà xem.
“Ăn sáng không?”
Nó hỏi một cách cộc lốc.
Tuy không muốn để tâm tới cái con ranh phiền phức này nữa. Nhưng câu hỏi này lại đánh đúng trọng tâm về việc tôi đang cực kỳ đói bụng, những suy nghĩ như dòng thác từ nãy đến giờ khiến cơ thể lửng lơ của tôi quay trở về thực tại.
“Có.”
Rồi nó đi ra chỗ nấu nướng trong căn bếp.
“Mà ăn gì đấy?”
“Có mấy gói mì mẹ đem về.”
“Thế thì xào mì lên đi. Cho thêm ốp la nữa. À còn đĩa rau cải luộc trong tủ lạnh nữa. Đem ra nấu chung luôn.”
“Muốn ăn thì ra mà nấu.”
Tôi ngẩng đầu, định mắng nó. Rồi chợt suy nghĩ lại.
“Đi, nấu đi, tí tao cho mượn điện thoại.”
“Đưa điện thoại đây.”
Nó giơ tay ra, vẻ mặt kiêu kỳ nhìn tôi. Sau đó, tôi đưa điện thoại của mình cho nó để đổi lấy bữa sáng. Dù sao muốn làm việc gì trước tiên phải làm no cái bụng mình đã.
Thưởng thức bữa sáng muộn, tôi đi thẳng lên phòng. Vọc vạch máy tính để tìm hiểu thứ đang nằm ở trên đầu. Và kết quả cho ra cả tá câu chuyện truyền thuyết ma quái với độ minh bạch gần như bằng không. Rốt cuộc thì chẳng thể trông chờ gì vào những thông tin thất thiệt được chỉnh sửa hằng ngày trên mạng xã hội. Có thể tôi nên tìm một ông thầy pháp nào đó để bói. Nhưng tôi nghĩ mình nên đi bệnh viện trước để tìm hiểu rõ xem chuyện quái gì đang xảy ra với mình.
Thế là với con xe đạp bốn năm cấp hai và ba năm cấp ba, tôi đạp xe thẳng lên bệnh viện với vỏn vẹn hai trăm nghìn trong túi. Số tiền đã lén giấu trong dịp tết, dù rất sót nhưng với tình huống bắt buộc hiện tại không cho phép tôi được có bất kỳ suy nghĩ nào việc trốn tránh nếu không muốn mọi thứ tồi tệ thêm.
Bây giờ, khi xuất phát, địa điểm từ nhà đến bệnh viện gần nhất tôi sẽ mất khoảng ba mươi phút đạp xe, và khoảng thời gian ngồi hàng chờ. Nếu như sự tính toán của tôi không có bất kỳ sai lệch cụ thể nào thì chắc chắn tôi sẽ về nhà kịp thời gian trước khi mẹ đi làm về.
Tạm biệt đứa em gái bố láo ở nhà một mình. Tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Kể tất tần tật những thứ mình cho là ảo tưởng cho bác sĩ nghe. Bác sĩ hỏi lan man đủ thứ: Từ việc học hành dạo này có bị áp lực quá không? Đời sống gia đình dạo này có thay đổi gì? Hay việc trong nhà có người mất, các mối quan hệ bạn bè người thân có gì thay đổi chăng... Cuối cùng bác sĩ đổi tôi sang khoa tâm thần. Đưa cho một tấm danh thiếp rồi đá đít tôi khỏi cửa sau khi thu xong hai trăm nghìn. Đáng lẽ tôi không nên trông mong gì từ bệnh viện để tốn tiền, tốn công, tốn sức mà rước cơn bực mình vô lý vào người.
Cất tấm danh thiếp vào trong túi quần, tôi chẳng có dự định sử dụng nó làm gì. Phần vì nó là bệnh viện trung ương nằm cách nhà tôi đâu đó, gần ba mươi cây số có lẻ, lý do còn lại thì chẳng có tiền để mà khám cái thứ ảo tưởng trên đầu mình. Có lẽ tôi nên quen với việc sống với cái thứ vô hình đang đậu trên đầu mình là vừa. Dù sao, ngày mai tôi cũng phải đến tường đi học. Chưa kể là còn việc thi đại học nữa.


0 Bình luận